Bài viết: 171 Tìm chủ đề
Chương 60: Vua của mạt thế (24)
[HIDE-THANKS]
Dạ Tịch chỉ dừng lại trong giây lát rồi đạm nhiên như không có chuyện gì, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Phó Tinh thì càng không phải nói, cậu ta sẽ không quản những chuyện không liên quan, chỉ cần không ảnh hưởng đến cậu ta thì dù trời có sụp xuống trước mặt, Phó Tinh cũng sẽ không thèm chớp mắt một cái.

Cánh cửa dày nặng sừng sững không chút phản ứng, Dạ Tịch dùng lực cũng không khiến nó nhúc nhích.

Cửa này là kiểu cửa kéo vào trong, càng đau đầu hơn khi nó còn là loại khóa tự động.

Lúc trước đi ra cô đã chủ động kẹp một vật ở cửa, nhưng hiện tại cô lại nhìn thấy vật này nằm nghiêng ngả ở cạnh thềm, còn cánh cửa thì không cách nào đẩy vào được.

Nếu không có gì thay đổi thì chắc chắn nó đã bị khóa rồi.

Rất tốt, giờ cô và Phó Tinh bị nhốt ở ngoài này, buộc phải chờ Diêm Vũ Hàng tới mở cửa mới có thể đi vào trong.

Dạ Tịch chống trán kìm nén xúc động muốn đánh người.

- Sao thế?

- Cửa khóa.

Cô chậm rì rì đáp lời cậu ta, âm điệu không chút chập trùng, nếu không phải Kim Quang nghe thấy nội tâm cô đang bùng cháy thì suýt chút nữa nó đã tin cô bình tĩnh rồi.

- Ồ.

Sau khi âm tiết đơn điệu ấy rơi xuống, không khí giữa hai người lại chìm vào một sự im lặng xấu hổ. Thực ra cũng sẽ rất im lặng nếu không có tiếng lá cây lao xao đổ rạp ở phía xa xa.

Ầm ầm..

Tiếng nổ càng lúc càng lớn, sóng khí từ phía xa quạt tới một trận âm phong cuốn tan sương mỏng giăng trong không khí.

Hơi lạnh bay tới, cơ thể Dạ Tịch theo phản xạ, không kìm được thoáng rùng mình một cái.

Theo sau tiếng đất rung chuyển là tiếng người lao xao, nhốn nháo, câu được câu không gào thét hoảng loạn.

Lẫn trong những thanh âm ấy lại có hai chữ "Mộng Nghiên" phá lệ rõ ràng, cho dù Dạ Tịch không cố gắng lắng tai vẫn nghe được.

Nữ chính ở đây, trong đám người đang nhốn nháo kia.

A, cuối cùng nữ chính bạch liên hoa cũng chịu lên sàn rồi.

Dạ Tịch dựa vào cửa câu môi cười nhạt, nữ chính lên rồi cô vẫn nên đi hỏi thăm một chút đi.

Nếu cô không thuận tay bỏ đá xuống giếng, tên hệ thống tuyệt đối sẽ viết ngược lại.

Còn chưa đi được mấy bước thì tay cô đã bị người bắt lại, Dạ Tịch không hiểu thấu nhìn lại Phó Tinh:

- Buông ra.

Có một tấc lại muốn tiến một thước, cô không đánh liền bắt đầu leo lên đầu cô làm loạn sao?

Phó Tinh không trả lời, chỉ dùng ánh mắt trầm lắng nhìn chằm chằm cô.

Quang mang vỡ vụn bên trong không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn một màu nâu sẫm đặc quánh như trời đêm vô tận không có một ánh sáng.

Trong thoáng chốc Dạ Tịch bị ánh nhìn của cậu ta làm cho khựng lại, đến mức quên mất bản thân định nói cái gì.

Lòng bàn tay Phó Tinh khô ráo, dù ở ngoài trời thời gian khá lâu sự ấm áp ấy vẫn không thay đổi.

Trong lúc nhất thời sự ấm áp vây lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lan tới tận bả vai đang đau buốt, làm dịu lại xúc cảm bức bối trong lòng Dạ Tịch.

Gào..

Giữa những tiếng người nháo nhác chợt vang lên thanh âm gào rú nguyên thủy đinh tai nhức óc.

Tiếng gào lần này khác hẳn những con zombie lúc trước, không phải loại thanh âm trầm đục, khát máu mà ở một tần số cao hơn ngày thường rất nhiều, bén nhọn như tiếng mũi dao vạch trên đồ vật bằng sứ.

Tiếng rít rơi vào tai Dạ Tịch đột nhiên như bị phóng đại lên gấp trăm ngàn lần, thậm chí cô còn cảm thấy màng nhĩ đau buốt kinh người.

Theo phản xạ của cơ thể, cô lấy một tay ôm tai nhưng thanh âm chấn động ấy không những không giảm bớt mà ngược lại kích thích thật sâu, đánh tan mọi phòng tuyến trong đầu cô, bức cô hít thở không thông.

Phải mất một lúc thanh âm mới dần dần hạ thấp xuống, như ma chú không ngừng đảo quanh trong đầu cô.

Trong những tiếng ong ong chợt cô mơ hồ nghe thấy lời nói khô khốc như ngói vỡ:

- Giết.. Giết..

- Giết.. Giết..

Dạ Tịch quay đầu nhìn vào bìa rừng mờ sương, nơi ánh trăng không thể chiếu tới, nhưng ở đó trừ bóng đêm vô cùng vô tận thì không có bất kì bóng dáng người nào.

Là ai đang nói?

Là ai?

- Giết.. Giết..

Muốn giết ai?

- Phó Tinh, cậu có nghe thấy tiếng nói không?

Dạ Tịch không nghe thấy câu trả lời của cậu ta thì không hiểu thấu nhìn lại không ngờ lại đột ngột rơi vào đồng tử sẫm đen như vực sâu vạn trượng trong mắt cậu ta. Nếu khi nãy chỉ là trời đêm thì hiện tại trực tiếp là vực sâu giết người, bên trong không có sát khí nhưng vô tình hữu ý lại tản ra một sự chết chóc rợn người.

Gặp gỡ Phó Tinh không lâu nhưng dựa theo tính cách lạnh nhạt của cậu ta, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày cậu ta dùng ánh mắt dọa người như thế nhìn người khác mà thật bất ngờ người khác đó lại là cô.

- Cô nghe thấy?

- Cậu không nghe thấy?

Dạ Tịch hơi nhíu mày, biểu hiện của Phó Tinh quá kì lạ, dường như cậu ta đã biết cái gì đó.

- Có nghe.

Chợt Phó Tinh thở nhẹ ra một hơi, khói trắng mỏng manh theo hơi thở tản ra.

Lần nữa ngẩng đầu lên ánh mắt của cậu ta đã không còn quái dị như trước đó nữa mà trở về trạng thái an tĩnh ngày thường.

- Vậy cậu..

- Có chuyện gì vậy?

Vốn Dạ Tịch còn muốn dò hỏi Phó Tinh thì đã bị giọng nói của Diêm Vũ Hàng cắt ngang.

Anh ta mang theo đèn pin chậm rãi đi tới bên cạnh hai người, ánh đèn thoáng chiếu qua thiếu niên đội mũ áo hoodie rồi dừng lại ở vị trí tay hai người giao nhau một chút sau đó lướt qua như không có chuyện gì.

- Chuyện mấy người các anh sắp rước về phiền phức.

Nhìn thấy Diêm Vũ Hàng lập tức Dạ Tịch lại trở về bộ dáng nói chuyện xuyên tâm.

- Phiền phức?

Nam chính này đúng là khác người, anh ta không những không vội trở về cử người đi trinh sát thám thính tình hình mà ngược lại còn có thời gian ở đây tán gẫu với cô.

Không phải trọng trách lớn nhất của quân nhân là đảm bảo an toàn cho dân chúng hay sao?

Hiện tại mặc dù những âm thanh đã thoáng lắng xuống nhưng thỉnh thoảng vẫn còn tiếng gào rú của zombie và tiếng súng đạn xa xa, cho dù mấy người trong khu căn cứ không nghe thấy nhưng anh ta đứng ngoài sân nói chuyện với cô không thể không nghe thấy được.

Nam chính này dường như không quá muốn cứu người.

- Không đi cứu người? - Dạ Tịch bâng quơ hỏi.

- Cũng không biết có phải người không, tại sao phải đi cứu?

Không ngờ đáp án cô nhận lại từ Diêm Vũ Hàng lại như thế.

Người thường nếu muốn trốn tránh không phải sẽ nói nơi đó quá nguy hiểm, quân đội lực lượng thưa thớt không thể mạo hiểm hay sao?

Làm gì có ai lại trực tiếp thoái thác bằng lí do nghe qua quá cưỡng ép như Diêm Vũ Hàng.

Nói thẳng ra chính là anh ta lười đi cứu, có mạng tới đây thì anh ta sẽ tiện tay giúp đỡ, còn không tới được thì coi như mệnh đã tận, nên tuân theo số kiếp đi thôi.

Hảo lạnh lùng.

Nếu anh ta biết người hôm nay bản thân nói không biết có phải người không sau này sẽ là nữ chính của đời anh ta không biết sẽ phản ứng thế nào?

- Đi vào thôi.

Tiếng súng đã ngừng, Diêm Vũ Hàng nheo mắt nhìn vào sương mù một lần rồi quay người đi tới cửa kéo ra.

Cửa dày không nhúc nhích, anh ta nhìn ổ khóa bên ngoài một lượt lại nhìn bóng lưng cô gái đang khoanh tay dựa vào rào sắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài rừng kia một chút.

Thì ra là thế.

Diêm Vũ Hàng hiếm khi nhếch môi cười nhạt một cái, nhưng đường cong chưa kịp thành hình thì đã biến mất không thấy, anh ta lại mang vẻ mặt nghiêm nghị giải quyết việc công tiếp tục mở khóa.

Khi cửa vừa mở ra thì đồng thời sau lưng Diêm Vũ Hàng cũng truyền tới tiếng người náo loạn:

- Ở đây có người.

- Cứu chúng tôi với.

- Xin giúp chúng tôi một tay.

Ánh đèn pin vẩy khắp bốn phương tám hướng vây ba người vào bên trong, Dạ Tịch bị ánh đèn chiếu vào mắt khiến cô phải giơ tay che bớt ánh sáng mới nhìn được mấy người đang chạy như bay đến đây.

Người nào người nấy như vừa được vớt ra từ vũng máu zombie, ai cũng xanh lè chỉ nhìn rõ hai con mắt.

Duy chỉ có một người gương mặt trắng nõn vẫn phá lệ sạch sẽ, hút mắt, còn có thể là ai ngoài nữ chính Hạ Mộng Nghiên ngày đêm cô mong nhớ đây.

Phó Tinh không biết đã đứng cạnh cô từ lúc nào, cậu ta không thèm liếc mắt nhìn mấy người kia một cái mà túm lấy cổ tay áo cô kéo người đi vào cánh cửa Diêm Vũ Hàng mới mở.

Dạ Tịch hôm nay lại không phản kháng gì, chỉ cho nữ chính đang chết trân ở bên kia một nụ cười xinh đẹp rồi tiêu sái quay đầu đi theo Phó Tinh.

- Hai người kia, đứng lại, mau cứu chúng tôi.

Một người trong đội ngũ của Hạ Mộng Nghiên thấy hai người Dạ Tịch xem như không thấy bọn họ mà thản nhiên đi vào thì gào thét như ra lệnh.

Theo sau tiếng gào của cậu ta, một con zombie nào đó trong rừng cũng gào đáp lại, thanh âm trùng trùng điệp điệp, tiếng vang càng ngày càng gần.

Không chỉ có một mà còn là rất nhiều tiếng gào.

Màng nhĩ của Dạ Tịch suýt chút nữa bị mấy tiếng gào này chấn hỏng, thậm chí cô mơ hồ còn cảm thấy có máu nóng đang chậm rãi rỉ ra.

Âm thanh đòi giết kia giờ này chợt cao vút sục sôi, hơn nữa còn có xu hướng càng lúc càng phóng đại.

Nếu còn tiếp tục nán lại chắc chắn cô sẽ không đứng vững được.

- Mấy người cứ tự nhiên.

Tóc ngắn tung bay, âm thanh lãnh đạm theo gió tản ra, cùng với thời điểm lời ấy rơi xuống Dạ Tịch cũng đã đi vào bên trong, biến mất trong tầm mắt mấy người này.

- Các cô cậu có người nào bị cắn không?

Diêm Vũ Hàng bị một đám đèn rọi vào người không thể không dựa vào cạnh cửa dùng giọng điệu lãnh đạm hỏi ra mấy người kia.

Anh ta là quân nhân, họ đã có mệnh tới được đây, dù thế nào anh ta cũng phải cứu giúp.

- Không có.

- Vậy trèo vào đi.

Diêm Vũ Hàng hoàn toàn không có ý tứ đi ra xem xét hay kiểm định lời nói của mấy người này, anh ta vẫn như cũ ung dung, thoải mái nhìn bọn họ.

- Anh mở cửa cho chúng tôi đi, đám zombie kì quái kia sẽ tới đây rất nhanh.

Nhìn lưới sắt cao năm mét trước mặt, mấy người này ai cũng phải kìm xuống oán hận nói với vào với Diêm Vũ Hàng.

- Nơi này không có cửa, tự các cậu cũng đã thấy, tôi cũng không có cách nào.

Diêm Vũ Hàng khoanh tay lạnh lùng nói ra sự thật.

Quả thật là không có cánh cửa nào, anh ta có muốn mở cửa cho họ vào cũng không có cách nào.

Huống hồ kì thực lưới sắt này cũng không phải không trèo qua được, chỉ cần mấy người này khéo léo một chút thì có thể vào rồi, quan trọng là thể lực của họ có được hay không thôi.

Bên này sau khi Dạ Tịch đi vào trong thì ảnh hưởng của âm thanh kia cũng giảm dần, hiện tại chỉ còn là tiếng thì thầm nho nhỏ.

Về tới nơi thì mấy người bên trong cũng bị tiếng zombie gào rú tỉnh, mỗi người một vẻ, người chết lặng, người thấp thỏm, người sợ hãi, người cảnh giác.

Bốn người phía Tạ học trưởng cũng lo lắng không yên, đến khi nhìn thấy Dạ Tịch và Phó Tinh người trước người sau xuất hiện ở đầu hành lang thì tâm họ mới hạ xuống được.

Vừa bị dọa tỉnh tập hợp mọi người xong lại nhận ra thiếu mất hai người Dạ Tịch, mặc dù năng lực của cô mọi người đều thấy rõ nhưng hai người đột nhiên biến mất vào đúng thời điểm xuất hiện zombie, trong đầu họ sẽ không khỏi liên hệ hai việc này với nhau.

Liệu có khi nào cô ra ngoài rồi kinh động tới đám zombie ở đâu đó hay không?

Hiện tại thấy người cũng đã trở về hơn nữa tư thái so với lúc trước không khác gì nhiều Tạ học trưởng đã có thể khẳng định hai việc không liên quan gì tới nhau, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nhân lúc mấy người quân nhân bên kia đang ổn định lại mấy người đang khóc lóc, hoảng loạn, Dạ Tịch trở về vị trí ngồi lúc trước, tìm một tờ giấy lau máu đang rỉ ra trong tai.

- Dạ Tịch, làm sao vậy?

Triệu Vũ đứng gần nhất nhìn thấy máu trong giấy ăn mặc dù bị bất ngờ nhưng rất nhanh đã chủ động nhích người che cho cô, hạ thấp giọng hỏi.

- Không có gì, không cẩn thận cọ ra.

Dạ Tịch như gió thoảng mây bay trả lời.

- Không có việc gì là được rồi.

Triệu Vũ đồng hành cùng cô một khoảng thời gian cũng rõ tính cách cô ít nhiều.

Nếu là chuyện cô muốn họ biết thì dù không hỏi cô cũng chủ động nói nhưng nếu là chuyện bọn họ không nên biết thì dù có làm cách nào cũng sẽ không nhận lại được câu trả lời, không khéo đôi khi sẽ còn bị ánh nhìn giết người của cô dọa lui.

Mặc dù chưa ai từng bị cô đánh nhưng sau khi nhìn thấy cô một tay vặn gãy xương cổ một con zombie nào đó thì mấy người họ đều chủ động né xa cô một chút.

Sau một thời gian không gặp không những cô đổi tâm đổi tính mà đổi cả giá trị vũ lực nghịch thiên.

Không có chuyện gì không chọc cô là được rồi.

Đương nhiên không hỏi được từ phía cô cậu ta vẫn có thể luận bàn với Tạ học trưởng. Đừng nhìn anh ta khéo léo, trầm ổn mà nhầm, kì thực trí tưởng tượng của anh ta cũng rất kì hoa.

Có những chuyện chỉ cần anh ta đi bổ não cũng có thể tìm ra một chút dấu vết của chân tướng.

- Muốn biết âm thanh cô nghe thấy là gì không?

Phó Tinh vẫn luôn im lặng từ lúc trở về đột nhiên lại nói.

- Nói nghe xem.

Dạ Tịch vo tròn tờ giấy nhét vào túi áo khoác, đóa hoa đỏ sau lưng áo trong khoảnh khắc thoáng rực lên rồi nhanh chóng trở lại màu sắc ban đầu. Nhanh tới mức nếu không chú ý sẽ không thể nhận ra.

- Đó là tiếng zombie nói chuyện.

Âm thanh của Phó Tinh vẫn như cũ trầm thấp mê hoặc nhưng nội dung nói chuyện của cậu ta lại như hàng tấn bom đạn dội xuống.

Tiếng zombie.. Nói chuyện?

Zombie có thể nói chuyện?

Không phải chúng chỉ biết gào rú hay sao?

Loài sinh vật không phải người không phải quỷ, hàng ngày chỉ biết điên cuồng tìm kiếm con mồi lấp đầy dạ dày ấy còn biết nói tiếng người?

- Đã là một loài sinh vật sẽ có phương thức liên lạc riêng.

Phó Tinh thấy Dạ Tịch không trả lời thì chậm rì rì nói tiếp:

- Bởi vì hiện tại cô đã trở thành nửa zombie nên mới có thể nghe được.

- Cậu cũng là zombie?

Dạ Tịch yên lặng một thoáng rồi đột nhiên hỏi ra một câu dọa người.

- Không phải, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng chúng. Có đôi khi sẽ có những người thể trạng đặc biệt, nghe được những thứ người khác không thể nghe thấy.

Nghe cậu ta nói lời này Dạ Tịch cũng không hoài nghi gì bởi cô không nhìn thấy tử khí trên người Phó Tinh, cậu ta vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh là một con người bình thường.

Nói về tử khí thì thực ra trong nhóm người bên kia cũng có một hai người nhưng đậm đặc nhất thì thực trùng hợp lại xuất phát từ người phụ nữ trung niên mới tìm chết tối nay, hình như họ Lý.

Sau việc mất mặt buổi tối dù bà ta mặt dày hơn nữa cũng không thể tiếp tục ngồi cùng mấy người trong đội ngũ, cho nên bà ta chiếm lấy một vị trí không gần không xa mọi người lại sạch sẽ, thoải mái nhất để nghỉ ngơi.

Vị trí cũng là cướp từ một người phụ nữ xanh xao, vàng vọt, mang theo con nhỏ trong đội ngũ. Vừa vặn người này cũng là người yếu đuối và mang lại nhiều phiền phức nhất cho mọi người.

Thực khéo chọn.

Không phải ai cũng có thể cứng đối cứng với sự không biết xấu hổ của bà ta cho nên người phụ nữ nọ chỉ có thể xám xịt chen chúc tại một chỗ khác cùng mấy người nữa.

Hiện tại hỗn loạn cũng là bà Lý kia lớn tiếng nhất, từ lúc Dạ Tịch trở về đến giờ vẫn luôn nghe thấy tiếng bà ta quát tháo, cãi vã, đổ lỗi.

Vốn nghĩ rằng mặc kệ bà ta là tốt rồi không ngờ bà ta lại đột ngột quay ra bên này, gào lên:

- Tôi nhìn thấy rồi, các cậu lính, cô gái bên kia lúc nãy mới trở về từ bên ngoài, chắc chắn là cô ta kéo zombie tới đây vây khốn chúng ta.

Như để phụ họa cho lời bà ta nói, tiếng zombie gầm rú càng lúc càng gần, thậm chí ở góc sân phía xa xa cũng xuất hiện mấy cái bóng lung lay.

- Có chứng cứ không?

Dạ Tịch bỏ qua mấy tiếng "Giết" rồi "Đói" đang vang vọng trong đầu mà bày ra vẻ mặt ung dung hỏi lại bà Lý.

Đúng là không có chuyện gì không tìm chết không chịu được mà.

- Không phải cô thì có thể là ai, chính mắt tôi nhìn thấy cô nhân lúc hỗn loạn âm thầm trở về, đừng nghĩ mọi người ở đây đều mù. Không chỉ có cô, cả cậu thanh niên kia cũng thế. Hai người đêm hôm không ngủ lại chạy ra ngoài, đúng là phóng túng.

Sau khi bị cô làm cho bẽ mặt, bà Lý uất hận không thể giải tỏa, hiện tại bắt được cơ hội liền cắn mãi không buông, thêm mắm dặm muối bôi đen Dạ Tịch.

- Thanh niên các người phóng túng không màng sinh mạng thì không nói, lại còn kéo cả zombie về đây, lương tâm các người bị chó tha rồi à?

- Con mắt nào của bà thấy tôi kéo zombie về đây?

Nói ra xem, tôi móc con mắt ấy ra.

- Cả hai mắt tôi đều thấy rõ, đừng hòng chối cãi.

Bà Lý thấy Dạ Tịch không có phản ứng gì thì ngược lại bị tức giận không nhẹ, gân cổ lên lớn tiếng dồn ép.

Nhìn thế nào cũng thấy bà ta ngậm máu phun người, cưỡng tình đoạt lý ép Dạ Tịch phải nhận tội.

- Ồ, thực sự thấy rất rõ? Bà xác định bà tận mắt trông thấy?

Dạ Tịch không giận mà cười, nụ cười so với ngày thường còn xinh đẹp, câu nhân hơn nhiều.

- Đúng.. Đúng vậy.

Thấy nụ cười của cô, bà Lý không hiểu thấu lại cảm thấy sợ hãi nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi, đã lỡ phóng lao rồi bà ta buộc phải theo lao.

- Thì ra bà đi theo chúng tôi à? Bà lấy cái gì ra đảm bảo không phải là bà kéo zombie tới?

- Từ đầu đến cuối tôi đều ở nơi này, ai đi theo cô?

- Vậy bà thấy tận mắt như thế nào? Nằm mơ thấy sao?

Buồn cười, gắp lửa bỏ tay người cũng làm nghiệp dư như thế, bà Lý này không được rồi.

- Cô.. Tôi không cần biết, chắc chắn là các người kéo zombie tới.

- Nực cười, bà nói là được sao?

Đương nhiên là không được. Lời nói không có căn cứ từ một phía ai sẽ tin chứ?

Huống hồ chuyện hoang đường bà Lý này làm còn thiếu sao?

Ánh mắt quái dị lại một lần nữa tập trung lên người bà ta, kể cả mấy người quân nhân cũng không còn kiên nhẫn với sự ồn ào của bà ta nữa.

- Đó là còn chưa nói tới việc bà.. Cũng sắp trở thành đồng loại của chúng.

Dạ Tịch hất mặt ra ngoài cửa sổ, nơi đó đang có mấy con zombie vừa chạy vừa rú lên trong không gian mờ ảo.

Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy mấy con zombie này có điểm kì lạ.

Chúng.. Dường như giống người hơn một chút.

[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 171 Tìm chủ đề
Chương 61: Vua của mạt thế (25)
- Cô nói linh tinh cái gì?

Sắc mặt bà Lý trắng bệch the thé hét lên.

- Gào to như thế làm gì? Nôn nóng muốn gặp đồng loại à?

Dạ Tịch xoa xoa lỗ tai, lạnh nhạt nhìn thẳng bà ta, trong mắt cô không có nửa điểm ánh sáng.

- Đừng hòng ngậm máu phun người. Cô..

Đoàng.

Lời còn chưa kịp nói hết thì giữa trán bà ta đã nở rộ một lỗ máu đỏ tươi. Biểu tình dữ tợn trên mặt bà ta như bị ấn nút tạm dừng.

Thân hình to béo oanh một cái ngã vật xuống đất, máu nóng loang ra.

Mọi người dường như bị dọa tới, không ai phát ra bất kì thanh âm nào, không gian tĩnh lặng như chết.

- A..

Máu bắn vào mặt người phụ nữ ôm con nhỏ đứng gần đó, cô ta giơ bàn tay xanh lét xương xương lên lau đi, lúc này mới hốt hoảng nhận ra trong tay toàn là máu.

Đại khái là kịp phản ứng với biến cố, người này đột ngột hét lớn một tiếng rồi lảo đảo lùi về đám đông.

Mà mấy người khác cũng tỉnh lại từ khiếp sợ, điên cuồng lùi về sau, dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm người vừa nổ súng.

Họng súng đen ngòm vẫn chỉ vào đám đông, người cầm súng gương mặt đẹp tựa vị thần trong bút tích của thần thoại Hy Lạp nhưng lúc này trên gương mặt được tạo hóa ưu ái ấy chỉ có sự lạnh lùng, cương nghị.

Diêm Vũ Hàng chậm rãi thu súng, ánh mắt lạnh như băng đảo qua từng người, anh ta hạ thấp thanh tuyến chầm chậm nói:

- Náo loạn cái gì?

Cả người phụ nữ ôm con lẫn đám người đều không ai dám kêu thêm một câu nào nữa, hết nhìn xác bà Lý lại nhìn Diêm Vũ Hàng, trong mắt ngoại trừ khiếp hãi vẫn là khiếp hãi.

- Diêm trung tá..

Đoàn phó dẫn đội nhìn thấy hành động ác liệt của Diêm Vũ Hàng cũng bị bất ngờ, cẩn thận gọi anh ta.

- Bà ta bị cào, các cậu không kiểm tra qua?

Diêm Vũ Hàng đảo mắt nhìn người vừa lên tiếng, chỉ một cái nhìn vô tình lướt qua cũng khiến người này vô thức cúi đầu không dám đối diện với anh ta.

- Chuyện này..

Bà Lý bị cào sao? Từ đầu tới cuối bà ta luôn đi cùng bọn họ, chưa từng tách ra bất kì lúc nào, làm thế nào mà bị cào được?

Mặc dù không hiểu rõ tại sao nhưng người này không thể không lệnh cho một người lính tiến lên kiểm tra xác bà Lý.

Quả nhiên trên bắp chân phải của bà ta có một vết cào đã đen sậm lại, tơ máu đen ngòm đã lan tới đầu gối.

Dựa vào tốc độ lan truyền này, bà Lý chỉ bị cào trong vòng một tiếng trước.

Cậu lính tiến lên báo cáo kết quả khám nghiệm đồng thời cùng mấy người khác kéo cái xác đi chỗ khác.

Một tiếng trước tất cả mọi người đều đang ngủ, chỉ có một cậu lính trẻ tên là Tiểu Trần canh đêm cho nên cuối cùng vẫn là cậu Tiểu Trần đó bị đội phó mắng cho một trận trời đất tối tăm, chỉ thiếu điều trực tiếp kỉ luật cậu ta.

Nhưng hoàn cảnh không cho phép anh ta làm như vậy, đám zombie kì quái bên ngoài không những tốc độ di chuyển nhanh một cách bất thường mà còn không cần đánh hơi, cứ như vậy phi thân tới đây.

Tốc độ và sự quyết đoán kia rõ ràng xác định mục tiêu là những người trong khu căn cứ.

- Mấy người này giao cho cậu. Chúng ta lập tức rút lui.

Diêm Vũ Hàng nghiêng người để lộ ra mấy người toàn thân nhuộm đầy máu zombie phía sau, anh ta nhìn thoáng qua đám zombie đang vừa gào thét gọi đồng loại rồi hỏi mấy người Hạ Mộng Nghiên, trong mắt anh ta chỉ có một sự ám trầm đáng sợ.

Nhưng anh ta không nói lời nào với họ mà chỉ quay sang lệnh cho đội phó sắp xếp đội ngũ tìm đường rút lui.

Mọi người mặc dù hoảng loạn nhưng cũng không phải chưa từng trải qua tình cảnh hôm nay, dù sao mạt thế cũng đã xảy ra một đoạn thời gian không ngắn, những người có thể sống sót tới thời điểm này không thể không có một chút tố chất tâm lý. Rất nhanh mọi người đều đã sắp xếp xong đồ đạc ôm vào người thuận theo sự hướng dẫn của mấy người lính đi ra vị trí cửa chính của khu căn cứ.

Số lượng zombie bên ngoài không nhiều lắm, khoảng gần mười con nhưng hình thể của chúng đều ưu việt hơn rất nhiều những con zombie cô từng gặp trước đây.

Trên bắp tay chúng dường như còn có vật thể gì đó bằng kim loại, khoảng cách hơi xa thêm vào ánh trăng tàn quá tối khiến cô không thể nhìn rõ là cái gì.

Không chỉ có hình thể hay vận tốc mà tiếng gào của chúng cũng rất đặc thù, nghe càng giống tiếng một con mãnh thú gầm gừ hơn là tiếng rống của mấy con xác sống vô tri hơn nữa cho dù người không thể nghe hiểu chúng kêu cái gì như mấy người Tạ học trưởng cũng mơ hồ cảm thấy giống như chúng đang kêu gọi tay sai tới công phá khu căn cứ.

Đám người của Hạ Mộng Nghiên thuận theo sự sắp xếp của đội phó hòa vào đội ngũ những người đang cấp tốc tháo lui, đi tới đâu đều nhận lại sự xa cách đến đó.

Dù sao mấy người này cũng mới tới tức thời, thêm nữa lại đội ngũ càng đông sẽ chỉ càng hỗn loạn. Ai cũng lo giữ mệnh, tuyệt nhiên không muốn số lượng người gia tăng, sự bảo vệ của quân đội bị phân tán.

Bên Dạ Tịch không đi theo nhóm người quân đội mà ngược lại đi theo hướng ra sân khu nhà kho. Mặc dù mấy người Tạ học trưởng mặc dù không hiểu lắm nhưng cũng không hỏi nhiều, ai làm việc nấy, nên làm cái gì thì làm cái đó.

- Theo sát.

Dạ Tịch nhìn thoáng qua mọi người một cái rồi thẳng lưng bước nhanh đi trước dẫn đường.

Ánh nhìn kia của cô không có nhiều cảm tình, tựa hồ chỉ đơn giản là một cái lướt qua nhưng trong vô thức lại làm yên ổn những xúc cảm chập chùng trong lòng tất cả, khiến bước chân ai nấy đều vững vàng hơn nhiều.

Có đôi khi đi theo số đông không phải là con đường đúng đắn, nhiều người quả thực mang tới cảm giác an toàn, nhưng chưa từng ai trong số đông đó có thể dám chắc có thể đạt được thứ mình muốn ở phía cuối con đường.

Chỉ đơn giản là những con người không chắc chắn cùng nương tựa vào nhau, cho nhau niềm tin mơ hồ để dấn thân mà thôi.

Hành lang dài tối đen, sâu hun hút như cái miệng quái vật đen ngòm chờ chực những kẻ xấu số ngây thơ đi vào đó rồi rơi vào vạn kiếp bất phục.

Tiếng người láo nháo nhỏ dần rồi biến mất, chỉ có tiếng âm âm trầm đục trong hành lang và tiếng chân người đều đều.

Trần Nguyên đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, không tự chủ mà ghé sát vào Chu Văn bên cạnh, hai tay còn thuận tiện ôm tay cậu ta.

Đột nhiên có một thân thể ấm áp dựa vào, Chu Văn hơi cứng người, cậu ta có chút chột dạ nhìn mấy người đi trước, thấy mọi người đều tập trung tinh thần không có ai chú ý tới nơi này thì tâm mới hạ xuống, thoải mái tự nhiên khoác tay lên vai Trần Nguyên, ghé vào tai cậu ta nhỏ giọng an ủi:

- Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.

Không biết là thực sự sợ hay thế nào nhưng Trần Nguyên không đẩy Chu Văn ra như ngày thường mà chỉ nhỏ bé đáp ứng:

- Ừ.

Chu Văn nhìn Trần Nguyên thêm một chút, nhưng không nhìn ra được biến hóa đặc biệt nào của cậu ta nên chỉ có thể dời mắt nhìn đường trước mặt. Tại nơi bóng tối bao trùm mặt Trần Nguyên lặng lẽ nổi lên hai rặng mây hồng nhưng Chu Văn đã không có cơ hội nhìn thấy.

Tốc độ đi của nhóm người cũng không chậm, chẳng mấy chốc đã đi tới cuối đường, đứng trước cánh cửa ra sân.

Cửa đương nhiên đã bị khóa, Tạ học trưởng còn chưa kịp nói câu nào thì đã thấy Dạ Tịch lấy chìa khóa từ trong túi áo ra mở cửa, thao tác nhanh gọn, thuần thục tựa hồ đã mở qau vô số lần.

Lúc trước trên đường trở về Dạ Tịch thuận tiện vào phòng sinh hoạt chung tìm xem chìa khóa dự phòng khu căn cứ. Quả nhiên chìa khóa được treo ở trên tường phòng sinh hoạt chung chẳng qua bị máu tươi nhuộm đỏ không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, nếu không để ý kĩ sẽ không nhìn ra.

Cửa vừa mở ra một trận âm phong không biết từ đâu đã gào thét mà tới, trăng tàn sau tán cây, cả trời mờ mịt không rõ bốn phương tám hướng, một trời tối tăm như sắp đổ xuống. Tạ học trưởng lia đèn đảo qua khoảnh sân một lượt, không thấy có bóng dáng con zombie nào, đến khi anh ta đảo tới phía sân ngoài tường rào xa xa thì mới hoảng hốt nhận ra bên đó không biết từ lúc nào cũng không còn một bóng zombie.

- Dạ Tịch, mấy con zombie kia đi đâu rồi?

Anh ta không yên tâm hai bước thành một chạy chậm lên thông báo với cô.

Dạ Tịch nghe Tạ học trưởng nói cũng không dừng lại bước chân, ánh đèn thoáng qua mảnh vườn nho nhỏ trước cửa sổ, mấy mảnh vụn sánh sáng lóe lên ở góc tường, lúc này mọi người mới nhìn rõ tại một cái cửa sổ gần chỗ lúc trước mọi người dừng chân đầy những mảnh vụn thủy tinh mà tường rào nơi đó không biết đã bị xé rách một lỗ từ lúc nào.

Hơi lạnh quấn vào da thịt, mấy người Tạ học trưởng nổi da gà nhìn lại nơi ấy thêm một lần.

May mà bọn họ kịp chạy thoát tới đây, nếu còn chần chừ đi cùng đám người kia thì có lẽ hiện tại đã không ung dung được như vậy.

Tựa hồ nghe được tiếng lòng của anh ta, tiếng zombie gào thét ngày càng dồn dập, mà phương hướng kia dường như xuất phát từ cửa chính khu căn cứ. Thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng người la hét thất thanh.

Lần này ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của cô gái phía trước ngày thêm sùng bái.

Nếu bọn họ không tin tưởng đi theo cô thì hiện tại..

Dạ Tịch nghe tiếng zombie gào thét, tính toán khoảng cách thì cách bên này cũng không xa, nếu không nhanh chóng tìm đường rút lui bọn họ cũng không thể an toàn.

Đã từng tới nhà kho kia một lần, Dạ Tịch như nước chảy mây trôi nhanh chóng mở cửa cho mọi người đi vào, Chu Văn đi sau cùng cũng thuận tiện đóng cửa lại.

Tại sao cô lại dẫn mọi người tới khu nhà kho này ư?

Bởi vì lúc trước khi tới đây cô đã xem qua cả bản đồ và diện tích thực địa của nơi này, theo bản vẽ thì mặt tiền của khu nhà kho có chiều dài khoảng hai mươi mét.

Tầng một có quá nhiều đồ vật, không thể dám chắc nhưng dựa vào chiều dài của tầng hai mà tính toán thì tổng chiều dài các căn phòng cộng lại cũng không tới hai mươi mét.

Có thể có sai số nhưng chênh lệch đến gần mười mét thì không thể là sai số được.

Nói cách khác thì nhà kho này có một con đường dẫn tới nơi nào đó.

Mà nơi ấy hẳn không phải khu căn cứ này.

Bởi vì khu nhà kho này là nơi duy nhất bị khóa trái từ bên ngoài, các phòng lại đặc biệt hỗn loạn nhưng chỉ có những nơi chứa tài liệu là hỗn loạn, ngoài ra không hề có dấu hiệu bị đụng tới, chứng tỏ thời điểm đại dịch bùng nổ trong nhà kho này có người.

Nhà kho khóa trái, lại có người ở bên trong vậy mà từ đầu đến cuối cô không hề tìm thấy vết tích của người bị mắc kẹt cũng như bất kì con zombie nào.

Kể cả căn phòng bị khóa trái mà Diêm Vũ Hàng chưa mở ra kia tuyệt đối cũng không có zombie, bởi vì thời điểm tới đây Dạ Tịch đã cố ý thả ra chút tiếng động hơi lớn nhưng chờ vài phút vẫn không thấy có phản ứng gì.

Người chết sẽ càng không thể nào, cô không hề nhìn thấy tử khí ở nơi đó.

Cho nên chắc chắn ở nơi này có lối thoát hiểm đặc biệt.

Chỉ là ở nơi nào thì Dạ Tịch không nắm chắc.

- Chia nhau ra tìm cơ quan.

Dẫn mấy người lên tầng hai xong Dạ Tịch liền trầm giọng nói.

Mọi người không ai hoài nghi lời cô nói, chia nhau ra lục tung các phòng.

Dạ Tịch tiến tới trước phòng khóa trái lúc trước, bên trong im lìm không một tiếng động, trừ tiếng hít thở của cô cũng chỉ có tiếng mấy người Tạ học trưởng lật đồ đạc ào ào.

Cô rút dao găm trong túi áo khoác ra, hoa văn khắc trên lưỡi dao ánh lên dưới ánh đèn sắc lạnh.

Ầm.

Dạ Tịch không chút báo trước đạp tung của phòng. Cánh cửa này không tính là dày lắm, may mắn thời gian này thân thể cũng rèn luyện ít nhiều, thêm nữa cô chọn góc độ hợp lực có nhiều ảnh hưởng lớn nhất, chỉ một đạp cửa phòng đã mở tung.

Lập tức mùi hương ẩm mốc tràn ra nhưng thời gian không đợi người, không đợi Dạ Tịch lên tiếng, Phó Tinh đứng bên cạnh cô vừa một tay che mũi, một tay đảo đèn pin khắp phòng vừa tiến lên phía trước.

Dạ Tịch hơi nhướn mày, túm lấy vạt áo cậu ta kéo ra phía sau lưng mình, bản thân cô đi vào trước:

- Cậu theo sau. Đừng để bị thương.

Bị thương cô lại phải đi chịu khổ, phiền phức.

Phó Tinh ngẩn ra nhìn theo bóng lưng cô gái, trong lòng chợt hẫng một nhịp.

Những xúc cảm kì lạ còn chưa kịp thành hình đã bị cậu ta gạt qua một bên, Phó Tinh lại như cũ tâm lặng như nước bước vào bên trong.

Phòng này là phòng chứa hồ sơ, không biết đã bao lâu không có người ra vào, bụi phủ một tầng rất dày, trên bóng đèn và quạt trần trên đầu còn giăng đầy mạng nhện.

Diện tích phòng khá lớn, hai bên là hai giá sách cao gần bốn mét chất đầy những tập tài liệu, có những vị trí tài liệu quá nhiều, chen chúc nhau không một kẽ hở. Trên đất cũng trải ra một chút tài liệu và giấy in đầy những chữ, hẳn là từ một kệ nào đó bị quá tải mà rơi ra.

Dạ Tịch đảo qua cả phòng một lượt, trừ phía sau những kệ sách nhìn qua nặng trĩu này thì quả thực trong phòng không có nơi nào có thể ẩn giấu thông đạo.

Cô và Phó Tinh không hẹn trước cùng nhìn đối phương, cả hai đều nhìn ra ý định của người còn lại. Giữa họ trong lúc mơ hồ xuất hiện một loại thấu hiểu vô hình. Không phải kiểu thấu hiểu của những kẻ cùng một thế giới như cô và Cố Dịch Lãng mà là một loại ăn ý giữa những người cùng nhau kinh qua vô số sóng to gió lớn.

Rõ ràng cô và cậu ta mới gặp gỡ không lâu nhưng vẫn luôn có một mối liên hệ kì diệu nào đó.

Oành.

Gào.. Gào..

Dạ Tịch còn chưa kéo xong một tầng tài liệu thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng đập rất lớn, tiếp theo đó là tiếng gào dồn dập của rất nhiều zombie.

Trong đầu cô đồng thời có tiếng rít lên với tần số cao, cô không kịp phản ứng bị âm thanh ấy làm cho choáng váng.

Thần trí Dạ Tịch vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể thì không theo kịp, thân thể cô nghiêng ngả không theo khống chế. Vào khoảnh khắc Dạ Tịch muốn nghiêng người tránh cho bản thân đập đầu vào kệ sách thì cổ tay lại truyền tới cảm giác ấm áp vừa lạ vừa quen.

Hoàn cảnh trước mắt chuyển một vòng, lần nữa dừng lại lưng cô đã tựa vào một lồng ngực gầy nhưng vẫn rất vững chắc.

- Cô vẫn ổn?

Phó Tinh nghiêng mặt nhìn ra cửa, hạ thấp thanh tuyến hỏi thăm cô.

Ngữ khí của cậu ta mặc dù vẫn như cũ không chút chập chùng nhưng dường như có điểm không thoải mái.

- Vẫn tốt.

Dạ Tịch mượn lực đỡ của cậu ta ổn định thân thể, một tay cô chống vào kệ tài liệu phía sau, một tay xoa xoa mi tâm.

- Dạ Tịch, đám zombie kia bị kéo tới đây rồi.

Tạ học trưởng chạy từ phòng quan sát lại đây, gấp gáp báo tin.

Anh ta vừa dứt lời tầng một của khu nhà kho cũng đồng thời vang lên tiếng người nhốn nháo hòa cùng tiếng zombie gào thét bên ngoài.

Móng tay của chúng cào vào cửa hợp kim dày nặng, bén nhọn đinh tai, lớn đến mức khiến Tạ học trưởng dù không trực tiếp đứng gần cửa vẫn phải ôm tai giảm bớt ảnh hưởng.

- Sao lại vào nơi này?

- Nơi này là nơi nào, có đường ra hay không?

- Nhỡ đám quái vật kia đánh vào đây thì sao? Chúng tôi phải chạy đường nào?

- Ông trời ơi, sao chúng lại khủng khiếp như thế?

- Làm thế nào bây giờ? Các người mau nói đi.

- Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh đã, chúng tôi sẽ bảo hộ mọi người.

Giữa những tiếng kêu rên than trời trách đất của những người dân thường kia, lời nói của vị đội phó kia chỉ như muối bỏ bể, rất nhanh đã bị nhấn chìm.

- Yên lặng. Ai còn lên tiếng lập tức ném kẻ đó ra ngoài.

Lời cứng rắn của Diêm Vũ Hàng vừa buông ra những kẻ lớn tiếng chất vấn cũng không dám hó he thêm câu nào.

Sự quyết tuyệt của anh ta ai cũng đã thấy, anh ta thậm chí còn dám trực tiếp nổ súng vào bà Lý trước mắt bọn họ, sự lạnh lùng trong đó không ai là không cảm nhận được.

Lời Diêm Vũ Hàng nói càng không kẻ nào dám nghi ngờ.

Oanh.. Oanh..

Đám zombie ở bên ngoài thì không nghe lời được như thế, chúng hết cào xé vào cánh cửa lại điên cuồng đập cửa.

Kì quái là cửa hợp kim dày như vậy cũng bị chúng đập cho cho vết lõm mờ mờ.

Dạ Tịch dựa vào bàn nhìn xuống màn hình giám sát của nhà kho, nơi đó lít nha lít nhít gần hai mươi con zombie nhưng hấp dẫn ánh nhìn nhất chắc chắn là tám con zombie lúc trước cô nhìn thấy.

Hiện tại cô đã có thể nhìn rõ thứ kim loại trên tay chúng thực ra là một lớp giáp khảm trực tiếp vào bắp tay, không chỉ bắp tay mà trên chân chúng cũng có giáp kéo tới gần đầu gối, nếu không phải chúng có gương mặt thối nát có lẽ đã không nhìn ra chúng là zombie.

Hai mắt chúng đỏ rực như lửa, mỗi lần chúng gào thét, màu đỏ bên trong như rực lên thành đốm lửa trong đêm tối, sự khát máu bên trong khiến bất kì ai cũng phải ớn lạnh.

Tiếng gào của chúng không chỉ có sức công phá kinh người mà nội dung nói chuyện cũng khiến cô bất ngờ.

Chúng đang ra lệnh cho những con zombie thường tản ra vây nhà kho này chật như nêm cối, đồng thời tám con cũng chia nhau tìm nơi yếu hại để vây công nơi này.

Với sự lãnh đạo có tổ chức đáng sợ thế này chuyện nhà kho này bị đạp bằng sẽ chỉ là vấn đề thời gian.

Nhân vật chính sẽ có hào quang của riêng mình nhưng pháo hôi qua đường như Dạ Tịch không có may mắn như thế, cô vẫn nên cấp tốc tìm đường lui thì hơn.

Suy nghĩ vừa chuyển, ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh mắt của Diêm Vũ Hàng bên dưới, khoảng cách quá xa, cô không nhìn rõ anh ta có cảm tình gì.

Cùng lúc này lại có một ánh mắt nóng rực ở nơi khác phóng tới, không cần nhìn Dạ Tịch cũng biết xuất phát từ người nào.

Hạ Mộng Nghiên cùng người của cô ta co cụm ở một góc, dù khoảng cách có xa hơn nữa cũng không thể làm mờ hận ý dày đặc của cô ta.

Đến thời điểm này cô vẫn nghĩ mãi không rõ tại sao nữ chính lại có ác ý không chết không ngừng với nguyên chủ. Nguyên chủ thậm chí còn không quen biết Hạ Mộng Nghiên.

Chẳng lẽ trong phần kí ức mơ hồ của nguyên chủ, cô ấy đã từng gây thù chuốc oán với cô ta?

Mặc dù không rõ nhưng cô là một pháo hôi kính nghiệp, quản cái gì nguyên nhân, ấn chết cô ta là được rồi.

- Dạ Tịch, Trần Nguyên.. Hình như tìm ra thông đạo rồi.

Cô vừa cho nữ chính một nụ cười kinh diễm thì chợt nghe thấy giọng nói mừng khấp khởi của Triệu Vũ ở cửa.

Nghe thấy cậu ta nói Dạ Tịch không khỏi quay lại nhìn thiếu niên chân yếu tay mềm đang bồn chồn đứng ở gần đó.

Trần Nguyên này.. Quả nhiên vẫn có điểm đáng giá đánh đổi.

 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 171 Tìm chủ đề
Chương 62: Vua của mạt thế (26)
[HIDE-THANKS]
Trần Nguyên- chuyên ngành Phân tích dữ liệu, từng đạt giải thưởng trong nghiên cứu khoa học cấp quốc gia. Ngành nghề của cậu ta trong mạt thế này kì thực cũng không có nhiều đất dụng võ.

Nhưng cố tình cậu ta lại là một kẻ cực kì nhạy bén với việc thu thập và phân tích dữ liệu, tư duy logic của cậu ta cũng là một loại thiên phú mà khó ai bì kịp.

Nghe nói trước đó từng có một khu vui chơi mới khai trương mê cung được mệnh danh là không có lối thoát được lấy cảm hứng từ kết cấu mê cung nhốt Minotaur trong thần thoại Hy Lạp do một nhà khảo cổ có niềm đam mê với mê cung tạo ra.

Tác phẩm này vừa ra mắt từng làm oanh động giới nghiên cứu một thời gian vì sự biến hóa khôn lường trong đó. Mà đồng thời với sự thành công này là hàng loạt những sản phẩm ăn theo được ra mắt nhằm kiếm lợi

Vốn dĩ chỉ là chút trò chơi lừa người của tư sản như những mê cung "lấy cảm hứng" khác nhưng không ngờ mê cung này đúng là thực sự khó giải, thậm chí đến cả nhân viên công tác- những người đã cầm trong tay bản đồ mê cung cũng bị lạc vô số lần bởi trăm ngàn ngã rẽ bên trong.

Vậy mà chỉ trong lần đầu tiên Trần Nguyên lại có thể tìm ra đường thoát hơn nữa còn trong khoảng thời gian ngắn kỉ lục.

Theo lời cậu ta nói thì sau khi đánh bậy đánh bạ xung quanh Trần Nguyên đã tìm ra nguyên lý hoạt động của nơi này cũng thuận tiện tìm ra lối tắt ngắn nhất để thoát ra.

Nhưng khi người ta nhìn cái gọi là lối tắt cậu ta vẽ lại trên bản đồ thì chỉ có thể nghẹn họng trân trối.

Cái gọi là lối tắt kia đường đi còn phức tạp hơn trăm ngàn lần lối đi thường thấy.

Mà sau việc này danh tiếng của Trần Nguyên ngày càng vang xa, nếu không xảy ra mạt thế thì năm nay cậu ta sẽ tốt nghiệp sớm hai năm.

Mạt thế bùng nổ, thiên phú của cậu ta lại trở thành phế phẩm, mà Trần Nguyên bản tính nhút nhát, đứng trước sự khốc liệt của mạt thế, nhuệ khí đều bị tiêu trừ khiến người ta dần không còn nhìn thấy thiếu niên dương quang vạn dặm năm nào.

Dạ Tịch thuận theo sự dẫn dắt của Triệu Vũ tiến tới căn phòng cô từng hạ thủ với Diêm Vũ Hàng.

Trong phòng vẫn như cũ ngổn ngang sách giấy nhưng ở góc nhỏ bên trái đã được người dọn qua tương đối trống trải. Trần Nguyên đứng ở bên cửa sổ, trăng tàn yếu ớt vươn chút mảnh sáng ảo mộng khoác lên người cậu ta, trong một thoáng tựa như hào quang năm đó đã quay lại. Cậu ta thẳng lưng, ưỡn ngực, hai mắt lấp lánh, gương mặt dễ nhìn đỏ hồng vì hưng phấn.

Dường như quay về nhiều năm trước, khi nguyên chủ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta. Khi đó Trần Nguyên đứng trên bục nhận giải thưởng quốc gia, cũng là bộ dáng này, cũng là con người này.

Hiện tại vật đổi sao dời, hoàn cảnh đã thay đổi, nhưng một lần nữa sự tự tin lại quay trở về.

Mà đứng bên cạnh cậu ta là một Chu Văn dịu dàng như nước đang vỗ vai động viên, ánh mắt của Chu Văn nhìn thế nào cũng không giống của một người bạn tốt mà ngược lại càng có chút cưng chiều đặc biệt.

Kể cả người ổn trọng như Tạ học trưởng cũng dùng ánh mắt ái muội nhìn thoáng qua Triệu Vũ và Dạ Tịch bên này.

Mọi người đều hiểu tâm ý của Chu Văn, chỉ có cậu nhóc kia là không rõ mà thôi.

Kỳ thực chuyện Chu Văn có cảm tình đặc biệt với Trần Nguyên sớm đã âm thầm truyền khắp vòng kí túc xá nam chẳng qua Trần Nguyên chỉ quan tâm tới chuyện học hành và nghiên cứu, trước giờ chưa từng bận tâm những chuyện trà dư tửu lậu này mà thôi.

- Thế nào, đã kiểm tra qua chưa?

Hiện tại thời gian không đợi người, tiếng zombie gào thét khắp bốn phương tám hướng ngày càng cuồng dại, Dạ Tịch không thể không nhanh chóng tiến lên hỏi tình hình.

- Đã kiểm tra rồi, đúng là có đường đi xuống.

Tạ học trưởng cũng biết rõ hoàn cảnh lúc này, rất nhanh đã tiến lên nói chuyện.

Dạ Tịch nhìn thoáng qua Trần Nguyên, cậu ta hiểu ý tiến lên phía trước một bước, ấn vào cái núi ở khuất bên trong kệ sách bị đám lá của chậu cây che mất. Trong phòng lập tức vang lên tiếng "ù ù" trầm đục, bức tường trước mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ kéo sang phải để lộ một cửa thang máy ở sau.

Thang máy đóng chặt, bên ngoài chỉ một nút bấm duy nhất.

Đúng lúc cô định ấn xuống nút thang máy thì chợt vang lên tiếng ầm ầm chấn động, theo sau đó là tiếng gào rú hưng phấn với tần số cực lớn. Dạ Tịch chỉ thấy hai tai ong lên một cái, chất lỏng nóng ấm lại lần nữa chậm rãi chảy ra, nhưng lần này không chỉ là tai mà cả mắt và miệng.

Trước mắt cô một mảnh đỏ rực, mùi vị tanh tưởi trong miệng khiến cô khó chịu đến mức lập tức phải dựa vào giá sách nôn máu trong miệng ra ngoài.

Máu đã không còn nhưng mùi vị ghê tởm vẫn tràn đầy khoang miệng, trước mắt Dạ Tịch chơt xuất hiện một bàn tay trắng nõn đang cầm một chai nước còn phân nửa.

Ngón tay hơi gầy, sắc hồng trên móng tay gần như cũng chuyển sang trắng nhợt.

Dạ Tịch tiếp lấy chai nước trong tay Phó Tinh, xúc miệng liền mấy ngụm.

Cô chưa kịp đứng thẳng người thì đã nghe thấy tiếng người hô hoán ở gần đây.

- Tới đây, mau tới đây, nơi này có người.

- Ôi trời, còn có một cái thang máy, chúng ta thoát rồi. Mau mau cho chúng tôi qua.

- Cái gì? Thực sự có lối thoát sao? Tôi tới trước, tôi đi trước, các người cút ra.

- Ai nói đến trước phải đi trước, ông già rồi, ở lại chịu chết đi.

- A.. A..

Kèm theo sự hỗn loạn điên cuồng là tiếng súng liên miên không dứt, tiếng người gào thét đau đớn, tiếng zombie gầm gừ. Tiếng cào cửa vẫn như cũ phá lệ chói tai.

Xem ra đám zombie biến dị bên dưới đã cào rách một đường trên cửa rồi.

Trong phòng lập tức truyền tới tiếng ồn ào, náo loạn, kẻ nào cũng chỉ quan tâm tới việc bảo mệnh, mặc kệ cái gì đạo lý luân thường, kẻ nào nhanh, kẻ nào mạnh thì kẻ đó thắng.

Cửa phòng không lớn, người chen nhau mà tới, có người bị đẩy ngã, có người bị kẻ khác lôi ra ném ra người, có người còn bị kẻ khác dẫm lên người.

Mấy người Tạ học trưởng không ngờ chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà khung cảnh có thể hỗn loạn như thế, mấy người họ bị đẩy dạt sang bên cạnh, Trần Nguyên suýt chút nữa bị trượt chân ngã sấp may mắn có Chu Văn nhanh tay lẹ mắt bắt được, nếu không cậu ta đã bị mấy kẻ điên cuồng tìm đường sống kia dẫm cho trọng thương.

Chỉ nhìn bóng ai đó ở phía cửa xa xa đang thoi thóp trong vũng máu thì rõ ràng đám người không còn nhân tính này đáng sợ đến nhường nào.

Trong giờ khắc sinh tử, nhân tâm không đáng một đồng, mà những kẻ chỉ quan tâm đến sinh mạng của mình sẽ chỉ càng đáng sợ ma quỷ hơn vạn lần.

Phó Tinh ôm Dạ Tịch đang ho khan không ngừng tránh sang một bên, bảo hộ cô đến nước chảy không lọt.

Đầu óc cô lúc này tựa như đang có trăm ngàn con trùng khuấy đảo, vừa đau nhức, vừa choáng váng.

Tinh.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh bên trong nhưng người ta đã nghe ra tiếng gào thét bén nhọn của zombie. Ánh kim loại loang loang, máu tươi vẩy ra như bỉ ngạn hoa nở rộ giữa địa ngục quanh năm tối tăm.

Ánh sáng xanh nhạt của bóng trăng yếu ớt phủ lên sắt đỏ những đốm sáng quỷ mị. Tựa như ma ảnh lửng lơ bay trên những hoa máu.

Đầu người gần nhất bị kéo đứt lăn lông lốc trên đất. Máu tươi từ vết thương phun thành tia bắn đầu mặt và quần áo những kẻ bên cạnh, trải cả lên trần nhà đen tối rồi tí tách rơi xuống.

Dạ Tịch chợt thấy trên đầu được phủ xuống một tầng vảo, ống tay áo lung lay trước mắt cô, tia máu bắt tới gần mũi giày cô thì dừng lại, đồng thời hoa máu chợt nở rộ trên sàn ngay trước mặt.

Biến cố xảy ra quá nhanh, khi những tiếng hét thất thanh đầu tiên vang lên thì những kẻ đứng gần thang máy chỉ còn là những thi thể không đầu đang co giật trên đất.

Máu tươi kích thích sự điên cuồng ngấm trong cốt tủy loài sinh vật cải tử hồi sinh, chúng càng điên dại túm lấy con người nhỏ bé khiếp nhược một ngụm cắn xuống, máu nóng lan tràn. Đến khi nạn nhân bị ném xuống trên đất cùng những đồng loại xấu số thì chỉ còn nửa cái cổ níu giữa đầu với thân mình nhuốm máu.

Khi nãy chen nhau mà tới, hiện tại chen nhau chạy trốn.

Nhưng đã không kịp, diện tích của căn phòng không phải rất lớn, người chèn người mà đứng, giờ ai cũng hoảng loạn muốn trốn chạy mà xô đẩy nhau, trong hỗn loạn sẽ chỉ càng kéo dài thời gian, cho mấy con zombie mới xuất hiện có một cơ hội mở đại tiệc máu.

Phó Tinh bảo hộ Dạ Tịch chậm rãi lùi dần về phía chân tường gần cửa, bên chân tường còn lại bốn người Tạ học trưởng cũng đang cố gắng nép sát vào nhau tránh bị kéo chân.

Dạ Tịch chống tường đứng thẳng, cô vươn tay kéo áo khoác trên đầu xuống nhìn sang nơi hai con zombie biến dị đang tàn sát những kẻ xấu số.

Kim loại sắc bén trên tay chúng là vũ khí đoạt mệnh, một lần lướt qua trên người những kẻ tham sống sợ chết kia lại xuất hiện thêm một vết dao nhuốm máu.

Không chỉ trên tay mà cả đầu và vị trí trái tim chúng đều được bao bọc bằng kim loại, muốn hạ sát chúng gần như là chuyện không thể nào.

Trước có sói sau có hổ, đường nào cũng là đường chết, chi bằng chọn con đường ít tốn tâm sức nhất đi.

Dạ Tịch đưa áo khoác trong tay cho Phó Tinh, dao găm trên tay cô bóng loáng, hoa văn khắc chìm trên lưỡi dao dường như cũng thâm trầm hơn trước rất nhiều. Trong mơ hồ hiển lộ tử khí bức người, dù không thể nhìn rõ nhưng vẫn có thể cảm thấy hơi lạnh bức người.

- Tự mình cẩn thận.

Ngón tay cô gái lành lạnh vô tình lướt qua mu bàn tay cậu ta, Phó Tinh chưa kịp phản ứng lại thì thân ảnh trước mặt đã không còn ở đó nữa.

Cô hòa vào lòng người trốn chạy, đi ngược hướng tới chỗ hai con zombie đang gào thét kia.

Nhìn cái bóng nho nhỏ rất nhanh bị đám người nuốt chửng, Phó Tinh chỉ cảm thấy trong lòng mơ hồ thiếu đi cái gì đó.

Xúc cảm khiếp sợ như thủy triều điên cuồng tràn tới, cắn nuốt bờ cát an nhiên, khuấy động sự yên bình bất biến trong lòng cậu ta.

Cảm giác nhiều năm trước lại lần nữa quay về, tựa như thời gian quay ngược lại về đêm đông đó. Khi máu tươi tưới đỏ ánh lửa, khi làn khói đen hun khắp từng ngõ ngách căn nhà.

Thì ra không phải cậu ta đã quên mà chỉ là chôn vùi kí ức ngày ấy đủ sâu, đến mức chính bản thân cậu ta cũng quên mất bản thân từng chôn hồi ức ấy ở nơi nào.

Hiện tại quá khứ bị đào lên, Phó Tinh chỉ cảm thấy trong lòng bị ai đó khoét đi một góc, máu tươi đầm đìa, đau đớn đến mức cậu ta không thể hít thở.

Đóa hoa đỏ tươi sau lưng áo cô không còn thấy nữa, vốn nên là sắc màu nổi bật giữa đám người đen đúa bẩn thỉu nhưng lại cứ như vậy tan biến vào đêm đen, biến mất khỏi tầm mắt cậu ta.

Ngón tay Phó Tinh hơi rung động, ngón tay vô thức siết chặt áo khoác còn vương lại chút hơi ấm của cô gái.

Hai con zombie đứng trước loài người nhỏ bé, yếu nhược tựa như cá gặp nước, điên cuồng tàn sát, hoan ca trong khúc nhạc tanh máu.

Người bị chúng túm lại đều không toàn thây, trên sàn chỉ thấy một sắc đỏ gay mắt, kể cả ánh sáng yếu ớt tàn dần cũng không thể làm nhòe sắc điệu ghê người ấy.

Trong hỗn loạn một thiếu niên hơi gầy bị người đẩy về phía hai con zombie, cậu ta dẫm vào chất lỏng đặc sệt trên đất, lập tức trượt chân, cơ thể theo quán tính bổ nhào vào đống sách ngổn ngang phía trước.

Thiếu niên chỉ ngã rạp trong khoảnh khắc đã thấy máu nóng từ đâu phun tới bắn đầy đầu cậu ta, những giọt nặng trịu theo đuôi tóc rơi xuống sách trước mặt.

Cậu ta run rẩy giơ tay vuốt xuống dòng chất lỏng nhơn nhớt trên mắt, còn chưa kịp mở mắt ra đã nghe tiếng zombie gầm rú kinh thiên động địa, theo sau là mùi hương tanh tưởi xộc tới, hun cho cậu ta choáng váng đầu óc.

Nhưng thiếu niên đã không còn nghĩ nhiều được nữa, bởi vì cậu ta vừa mở mắt liền thấy một con zombie đang sấn tới sát mình. Cánh tay to lớn của nó giơ lên, chỉ thấy trên lớp vỏ kim loại không còn màu sắc trắng bạc sắc lạnh ban đầu, ở nơi đó chỉ còn một sắc điệu chói mắt.

Hai mắt nó đục ngầu, trong miệng không ngừng chảy ra thứ dịch thể vàng khè, mùi hương ghê tởm hòa cùng hương xác chết đồng loạt ập tới báo trước cho cậu ta về một cái chết không thể tránh khỏi.

Thực lạnh lẽo.

Cái chết đã tới ngay trước mắt, thiếu niên theo quán tính nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.

Gió lạnh quét tới, vạt áo bị thổi bay, nhưng chờ mãi cũng không cảm nhận được đau đớn kinh tâm như tưởng tượng mà ngược lại chỉ có âm thanh cái gì đó đổ sụp và tiếng gào rú khủng khiếp hơn khi trước của zombie.

Không biết tại sao nhưng cậu ta mơ hồ nghe ra trong thanh âm nguyên thủy ấy dường như có sự khiếp sợ không cách nào hiểu thấu.

- An Viêm, lùi lại.

Bên tai chợt có tiếng người lạnh nhạt gọi tên cậu ta.

An Viêm hoảng hốt mở bừng hai mắt, cách nơi cậu ta ngồi không xa là một cánh tay zombie to lớn, ngón tay còn giật giật cử động.

Mà gần đó là một cô gái đứng quay lưng về phía cậu ta, đang chống đỡ cánh tay còn lại của con zombie.

Mà không chỉ có một mình con zombie tấn công cậu ta này, con zombie còn lại cũng gào rú lao tới tấn công khi thấy đồng loại bị thương.

Dạ Tịch dẫm trên máu tươi, như quân vương ung dung đạp bằng xương trắng, lao vào giữa chiến trường thiên quân vạn mã khí thế ngợp trời.

Cô không những không bị áp đáp mà ngược lại cao hơn một trượng, tựa hồ cô mới thực sự là kẻ nắm giữ thế trận, tự tin đến mức dám đơn thương độc mã tiến vào vòng vây, những kẻ cứ ngỡ bản thân làm chủ thế cục kì thực chỉ là con cờ trong tay cô.

Nhân lúc con zombie kia chưa lao tới, Dạ Tịch cắt thêm vài đường trên người con zombie đang đau đớn cắn xé vị trí cánh tay bị đứt lìa kia.

Vị trí yếu hại đúng là đã được bảo vệ nhưng không có nghĩa tấn công vào vị trí khác thì nó sẽ không thể chết.

Zombie vẫn chỉ là một loài sinh vật, nếu não bộ bị ngắt kết nối với những cơ quan còn lại nó cũng sẽ chết như thường.

Một loài sinh vật ưu việt cũng sẽ không thoát khỏi quy luật sinh tử của tự nhiên.

An Viêm ngây ngốc ngã ngồi trên đống sách nhìn cô gái một mình chống lại con zombie biến dị, trong lòng chỉ có một sự khiếp sợ không nói thành lời.

Mái tóc ngắn theo động tác của cô không ngừng bay múa, tựa như một sinh vật sống đang chiến đấu cùng cô.

Nếu không phải giọng nói của cô không thể nhầm lẫn với bất kì ai thì có lẽ An Viêm đã ngỡ bản thân bị ảo giác.

Người chị gái rụt rè, yếu đuối của cậu ta từ khi nào lại trở nên mạnh mẽ kinh tâm như thế?

Người mà luôn giành hết thảy hào quang của cậu ta, người mà luôn đoạt hết thảy yêu thương của cậu ta, người mà luôn hư tình giả ý đối xử thân thiện với cậu ta, trong khoảnh khắc cận kề cái chết lại tiến lên phía trước che chắn cho cậu ta.

Người mà cả đời này Diêu An Viêm căm hận lại đang đứng quay lưng về phía cậu ta bảo vệ an toàn cho cậu ta.

Khi sự bàng hoàng còn chưa biến mất thì An Viêm lại thấy con zombie còn lại đã xông tới sau lưng cô rồi. Mà Dạ Tịch dường như không nhận ra sự xuất hiện của nó, vẫn nghiêng người né tránh công kích của con zombie mất tay, thuận tiện bồi cho nó một dao vào sát sườn.

Hai chữ "Cẩn thận" chợt kẹt lại tại cổ họng, cậu ta trơ mắt nhìn con zombie kia vừa gào lên vừa lao tới.

Tốc độ kia, góc độ kia chắc chắn cô sẽ bị xé nát.

- Tới đây!

Nhưng vào chính khoảnh khắc này đột nhiên vang lên một giọng nam trầm ấm, cả hai con zombie vậy mà thực sự đình chỉ động tác công kích.

Nơi phát ra giọng nói là góc phòng phía xa, ở đó có một người đứng chìm trong bóng tối, trăng đã biến mất không thấy, ngoài trời mờ sương không chút ánh sáng.

Chỉ thấy cánh tay vươn ra, trong lòng bàn tay mở rộng là vết cắt thật sâu, máu tươi theo đó nhỏ từng giọt xuống đất.

Thời gian tạm ngừng cũng chỉ không quá hai giây, chúng như bị tiêm một loại thuốc kích thích, so với trước đó lại càng thêm điên cuồng, cả hai con zombie như hổ đói chen nhau lao về phía người ẩn trong bóng tối.

Tựa hồ người này có một sự hấp dẫn mê người đến mức kẻ từng để lại trên người chúng vô số vết thương như Dạ Tịch cũng bị bỏ qua. Mà không chỉ có hai con zombie này mà cả những con zombie vốn đang không thể đột phá ở ngoài cũng càng thêm điên dại gào thét muốn xông lên.

Kẻ điên sức lực luôn rất lớn.

Vốn dĩ người Diêm Vũ Hàng cùng mấy người thiện chiến của Hạ Mộng Nghiên đã tiêu diệt gần hết đám zombie thường cùng hai con zombie biến dị thì lúc này những con còn lại, kể cả hai con biến dị đang thương tích đầy mình thoi thóp thở ở phía sau cũng dùng toàn lực cào nát cửa nhà kho.

Gần chục người lập tức bị đánh bay đập vào đám thùng hàng ngổn ngang gần đó.

Cứ ngỡ lần này phải chết không thể nghi ngờ nhưng đám zombie này hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn mấy người đang nằm trên đất một cái, cùng nhau lao tới vị trí cầu thang ở cuối phòng.

- Cùng đi?

Hạ Mộng Nghiên thấy vậy lập tức bò dậy, nhìn Diêm Vũ Hàng.

Có kẻ hấp dẫn chú ý của đám zombie rồi, không cấp tốc đi trước thì đúng là đầu óc có vấn đề.

- Diêm trung tá.

Người của Diêm Vũ Hàng cũng nhìn anh ta.

Hiện tại là thời điểm tốt nhất, nếu không nhanh chóng rời đi thì mạng của bọn họ cũng không còn.

Quân nhân đúng là có trách nhiệm bảo vệ dân chúng, nhưng trong tình thế cấp bách, có đôi khi cũng phải phá vỡ quy tắc.

Tiếng rên rỉ kêu gào bên trên càng lúc càng lớn, không biết người phía trên có thể cầm chân lũ quái vật kia bao lâu.

Diêm Vũ Hàng nhìn thoáng qua tấm kính của phòng quan sát một lần rồi lạnh lùng nói:

- Đi.

[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 171 Tìm chủ đề
Chương 63: Vua của mạt thế (27)
Ầm.. Ầm..

Trời đất rung chuyển, giá sách to lớn cứ như thế ầm ầm sụp xuống, tài liệu trải ra bay tứ tung, từng tờ giấy trắng tán loạn tựa như thiên nữ tán hoa.

Giấy trắng chầm chậm đáp xuống đất, trong nháy mắt thẫm đỏ rồi chìm dần vào bể máu tựa hồ máu tươi đang nuốt chửng từng chút từng chút một sắc trắng mơ hồ.

Tầng tầng lớp lớp giấy phủ xuống một bóng đen đổ ngã trên đất. Không thấy người nọ có phản ứng gì nữa, cũng không rõ là còn sống hay đã chết.

Mà cách thân ảnh ấy không xa, nơi ánh sáng mờ nhạt của bình minh không thể chiếu tới có một người khác đang ngã ngồi trên đất, trên tay người này còn nắm chặt một chiếc áo khoác như tan vào bóng tối, chỉ có góc họa tiết đỏ rực ẩn ẩn tản ra thứ ánh sáng quỷ dị nổi bật lên giữa màn đêm, tựa như bỉ ngạn chậm rãi nở rộ giữa trời hoàng tuyền tối tăm, lạnh lẽo, trong lúc nhất thời càng thêm yêu dã, câu nhân.

Máu lan ra bốn phương tám hướng, máu tươi thấm ra cổ tay áo, hương khí phiêu đãng trong không gian.

- Muốn chết đến thế sao?

Dạ Tịch hất cánh tay nặng nề của con zombie đang đè lên chân mình ra, trầm mặt ngồi dậy nhìn thiếu niên đang cúi đầu an tĩnh ngồi trên đất.

Máu tươi vẫn chưa dừng lại, lần theo đầu ngón tay Phó Tinh nhỏ từng giọt trên đất.

Vào một khắc kia, khi hai con zombie biến dị điên cuồng lao tới, nếu không phải cô kịp thời ứng cứu, có lẽ Phó Tinh hiện tại đã thành một đám thịt vụn.

- Không muốn.

Thiếu niên chầm chậm ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng trước người mình.

Ánh sáng đầu ngày hắt lên sườn mặt cô chút sắc vàng cam ấm áp, nhưng cái cậu ta cảm thấy chỉ là hơi lạnh như băng.

Cô ấy đang tức giận.

Không biết bằng cách nào nhưng dù không nhìn được biểu cảm của cô, Phó Tinh lại có suy nghĩ ấy.

Từ khi đồng hành, thậm chí là cả trước khi cậu ta xuất hiện, cô chưa từng tức giận, kể cả khi bị đặt vào nguy hiểm vì sự ngu ngốc của Lưu Triết, cô cũng chỉ cười nhạt một cái, không hề có chút phản ứng nào.

Cô tức giận bởi vì cậu ta cứu cô sao?

- Không muốn thì bớt tìm chết đi.

Dạ Tịch lạnh lùng kéo người đứng lên, hai tay vô thức nhẹ nhàng quấn lại vết thương cho cậu ta.

Phó Tinh đúng là ngoan tuyệt, cắt tay cũng cắt sâu như thế. Mặc dù cậu ta đã cố ý chỉ cắt vào tĩnh mạch nhưng cắt sâu như vậy cũng có quá nhiều đau đớn rồi.

Phó Tinh ngẩn ra nhìn cô gái đang hơi cúi đầu băng bó cho mình, mỗi lần ngón tay cô lướt qua, trái tim cậu ta lại đập nhanh hơn một chút.

Cảm giác này thực kì lạ.

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc để cậu ta nghĩ xem cảm giác ấy là gì, bởi gì âm thanh chấn động cùng tiếng gào rú bên dưới đã khiến mọi người bừng tỉnh.

- A.. A.. Không xong, vỡ trận rồi.

- Cứu mạng..

Những người lãnh tình điên cuồng dẫm đạp lên đồng loại để tháo chạy lúc trước hiện tại lại trở thành lá chắn đầu tiên đối diện trực tiếp với đám zombie thường được chỉ đạo bởi mấy con zombie biến dị phía sau.

Chỉ thấy tiếng người kêu rên thảm thiết, sau đó là máu tươi văng đầy tường bên cạnh cầu thang kim loại.

Máu nóng chảy thành dòng, lọt qua khe hở giữa các bậc thang, chầm chậm đặc quánh chảy xuống nền nhà phía dưới.

Có kẻ bị xé đứt cánh tay, có kẻ bị kéo đứt một chân, khát vọng sống mãnh liệt bừng lên, dù thân thể máu me đầm đìa vẫn dồn sức bò ngược lại vào phòng. Nơi vừa bò qua liền để lại một vệt máu đỏ sậm ngoằn ngoèo.

- Dạ Tịch, mau tới đây.

- Cậu đi trước.

Dạ Tịch nghiêng đầu thấy mấy người Tạ học trưởng đang đứng trong thang máy vừa giữ cho cửa thang máy không đóng lại vừa gào giọng gọi cô thì đẩy Phó Tinh tới bên đó trước.

- Cùng đi.

Bàn tay không bị thương của Phó Tinh vươn ra túm lấy cổ tay cô, lực đạo rất lớn tựa hồ muốn bóp nát tay Dạ Tịch.

- Phó Tinh, nghe lời.

Dạ Tịch thâm trầm nhìn cậu ta, đồng tử đen sẫm không có chút ánh sáng, bên trong ngoại trừ âm khí dày đặc chính là sự lạnh lùng như máy móc.

Phó Tinh cố chấp nắm chặt tay cô không nhúc nhích, sự kiên định của cậu ta trong thoáng chốc khiến Dạ Tịch ngẩn người.

Xoạt.

Tiếng da thịt tan nát dồn dập truyền tới, âm thanh càng lúc càng lớn, khoảng cách an toàn ngày càng thu hẹp.

Tiếng người nhốn nháo kêu rên đã dần bị thanh âm gào rú đói khát của đám zombie thay thế.

Người còn sống làm lá chắn bên ngoài đã không còn nhiều.

Mà đám người chưa kịp ra ngoài cũng không ngồi yên, ai nấy đều chen chúc xông về phía thang máy, trong thang máy đã sắp chật kín người không còn nhìn thấy mấy người Tạ học trưởng nữa.

Nếu không nhanh chóng đi tới thì sẽ không còn kịp nữa.

- Nhanh lên, sắp quá tải rồi.

- Dạ Tịch, mau lên.

Chu Văn cùng Triệu Vũ đồng loạt gào lớn ra ngoài.

Lời này ngược lại khiến đám người chưa kịp chạy tới lao đến càng nhanh. Dù ngã nhào trên máu trơn trượt cũng không ngăn được khao khát sinh tồn của họ.

- Tôi sẽ không chết.

Dạ Tịch lạnh như băng hất tay Phó Tinh ra, thuận tiện đẩy cậu ta rơi vào đám người gần thang máy nhất.

May mắn vị trí của họ cách thang máy không xa, chỉ cần bước mấy bước là có thể vào.

Phó Tinh bị đẩy ngã vào ngay cửa thang máy, còn chưa kịp đứng dậy thì đã có người sấn tới buộc cậu ta phải đứng vào trong.

Người chen chúc nhau, đã không còn cơ hội cho cậu ta chạy ra ngoài nữa rồi.

Mà Dạ Tịch nhìn thấy Phó Tinh đã an toàn đi vào thang máy thì cấp tốc chạy theo hướng ngược lại.

Khi nãy trong khoảnh khắc cô nhấc chân đuổi theo con zombie đang xông tới phía Phó Tinh, Dạ Tịch có nhìn thấy An Viêm vừa chống người đứng dậy thì dẫm phải máu dưới chân mà trượt ngã, vô tình lại ngã tới gần con zombie còn lại.

Mặc dù đã nhanh chóng tránh né nhưng cậu ta vẫn bị con zombie này hất bay, thân thể đập vào một tủ sách ở góc phòng.

Mặt trời bên ngoài đã ngoi lên một nữa, ánh sáng vàng nhạt hắt qua khung cửa sổ, rải xuống máu tươi gần đó những đốm sáng nhợt nhạt.

Tiếng gào thét bên ngoài đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn tiếng bước chân dồn dập và âm thanh đói khát nguyên thủy nhất.

Thời gian không còn nhiều nữa.

Càng đau đầu hơn nữa là khi đó Dạ Tịch vội ứng cứu Phó Tinh, chỉ kịp nhìn thấy An Viêm bị đánh bay về bên trái còn cụ thể nơi nào thì cô không nhìn thấy.

Cho nên phải đi tìm một lượt đống tủ sách bên đó sao?

Thực phiền phức.

[Kí chủ, mục tiêu ở góc 11 giờ.] Hệ thống đã lâu không thấy lần này lại đột ngột ngoi lên chỉ điểm.

Dạ Tịch không nhiều lời với nó, lập tức bước chân chuyển hướng chạy tới bên đó.

Quả nhiên An Viêm đang nghiến răng kìm nén đau đớn bò từ đống giấy tờ ra.

Thang máy bên kia dường như đã quá tải trọng, người bên trong đang không ngừng đẩy người muốn chen vào ra ngoài, trong miệng là những tiếng mắng chửi hết sức khó nghe.

- Đi thôi.

Dạ Tịch hơi cúi xuống túm vai áo An Viêm kéo cậu ta ra ngoài, sau đó thuận tiện đỡ cậu ta dậy đi về phía thang máy.

- Tôi tự đi được.

An Viêm đen mặt, nhíu mày đẩy tay Dạ Tịch đang đỡ mình ra.

- Đi chết?

Dạ Tịch không thèm nhìn cậu ta một cái, tốc độ di chuyển tăng lên, càng giống như đang lôi đi hơn là đỡ.

- Tôi không cần người như chị giúp đỡ.

- Cậu cho rằng tôi muốn giúp cậu?

Dạ Tịch cười lạnh nhìn An Viêm, cước bộ vẫn không chậm lại nửa nhịp, hiện tại chỉ còn cách đám người chen nhau vào thang máy kia một đoạn.

- Vậy thì chị có thể bỏ mặc tôi, không cần giả nhân giả nghĩa như thế. Giả vờ lâu như thế hẳn là mệt mỏi lắm. Tôi chết rồi không phải chị sẽ càng vui vẻ sao? - An Viêm ngây người trong thoáng chốc rồi mỉa mai nói.

- Tới, đi chết đi.

Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, huống hồ nếu không phải cô sử dụng thân thể của nguyên chủ, lấy việc hoàn thành nguyện vọng của cô ấy làm lệ phí thì với tính cách của Dạ Tịch đến liếc mắt nhìn cậu ta cũng lười làm chứ đừng nói đến việc quay lại cứu người. Cho nên nghe cậu ta càng nói càng khó nghe thì lập tức buông tay.

Mà An Viêm vốn bị thương, đột nhiên Dạ Tịch thả tay không báo trước thì không phản ứng kịp, ngã nhào xuống đám giấy nhuốm máu.

Cậu ta ngã ngồi dưới đất, không thể tin nhìn lại cô.

Nói buông liền buông sao?

Mà Dạ Tịch nhìn biểu tình của cậu ta thì có một loại xúc động muốn đánh người một trận rồi ném vào lòng đám zombie kia.

Đúng là thiếu đòn.

[Kí chủ, cô trước bình tĩnh đã. Chúng ta có thể thương lượng, dù sao cậu ta cũng là đối tượng nhiệm vụ mà phải không? Chúng ta không nên làm loại chuyện dọa người đó.]

Hệ thống thấy tư duy chém người của kí chủ lại nổi lên thì cấp tốc can ngăn.

[Huống hồ cô nói xem, cậu ta chết rồi thì nhiệm vụ còn làm thế nào? ]

- Còn có thể kéo ngược, sợ cái gì?

Người sau ngược lại không lĩnh ngộ được cái gì gọi là sự tốt đẹp của chủ nghĩa xã hội, một lòng muốn đánh người, thậm chí tay áo cũng kéo lên rồi.

[Kí chủ, cô nghe tôi này, hít thở sâu. Nào, hít vào..] Hệ thống loạn cào cào nhìn biểu tình âm trầm của kí chủ sợ cô thực sự đánh chết người.

Có nằm mơ nó cũng không nghĩ ra có ngày nghiệp vụ kéo ngược nó lấy ra dọa kí chủ thu liễm một chút lại trở thành công cụ để cô làm chuyện ác.

Kéo ngược là để cô dùng dọa lại nó hay sao?

Ai dạy cô suy nghĩ đó?

Đáng sợ quá đi mất. Thật nhớ chị gái thân thiện nhà hàng xóm quá!

[Kí..]

Lại bị chặn nữa! Nó mới nói được mấy câu chứ? Cô có thể quý trọng nó một chút hay không? Một lời không hợp liền mở tác vụ chặn là thế nào?

Ai đó đến xóa đi!

- Thế nào? Không đi chết sao?

Dạ Tịch vừa nói vừa nắm lấy cổ áo kéo cậu ta dậy, tránh người sang một bên, mở rộng ra một con đường toàn máu cho An Viêm.

- A..

Cô vừa tránh ra đã để lộ ra một huyết nhân đang bò lết vào phòng, cả người này từ trên xuống dưới đều là máu. Người nọ mới yếu ớt bò được một chút, bàn tay vừa bám vào cạnh cửa thì đột nhiên có vô số bàn tay gầy khô bám người chân người nọ dùng sức kéo người này ra ngoài.

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, lần nữa nhìn lại nửa người dưới của anh ta liền bị kéo đứt, bàn tay vẫn như cũ bám chặt, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chặp về bên này.

Cảnh tượng quá máu me, thực sự quá mức chịu đựng của An Viêm. Cậu ta nghiêng ngả dựa vào bên cạnh nôn khan.

Mà cũng không để cậu ta có thời gian bình tĩnh lại, rất nhiều zombie đã đồng loạt xông vào đây. Con nào con nấy biểu cảm hung tợn, trên những gương mặt bị phân hủy là vô số máu tươi, đến hai mắt chúng cũng nhất loạt đỏ ngầu. Không biết là sắc màu đói khát hay là nhiễm đỏ máu tươi.

Mấy người lúc trước bị hai con zombie biến dị đánh bay, hay những người bị đồng bạn dẫm đạp lên khi trước hiện tại lại trở thành con mồi đầu tiên.

Đám zombie lao vào cắn xé, bữa tiệc vạn ma hiện tại mới chính thức bắt đầu.

Mà đám người vốn tranh giành thang máy không có hồi kết hiện tại càng thêm hung hãn, người bên trong ra sức đạp bớt người ra ngoài mà người ở bên ngoài thì điên cuồng muốn xông vào. Người bị đẩy ngã lập tức trở thành đệm chân cho người ở sau. Tiếng kêu rên dồn dập vang lên, bi thống hòa cùng những tiếng kêu khát máu.

Dạ Tịch nhíu mày kéo cổ áo An Viêm lôi cậu ta về phía gần thang máy.

- Cút hết ra, ông đây không muốn chết.

- Chúng mày cút ra, muốn cùng chết hay sao?

- Ra ngoài đi, thang máy quá tải rồi. Ra bớt đi, chúng tôi muốn sống. Các người buông tha đi.

- Mạng ai mà không phải mạng, các người bớt ích kỷ đi.

- Các người muốn bỏ lại chúng tôi à? Không có cửa!

- Một đám độc ác. Mau cho chúng tôi vào.

- Cút!

- A.. Giết người..

Hoàn cảnh đã quá mức cấp bách, người bên trong không còn để ý cái gì gọi là nhân tính, cái gì gọi là tình người, mấy người đứng ngoài lập tức rút những thứ có thể xem là vũ khí ra tấn công người bên ngoài, ngăn cản không cho họ tiến lại gần.

Cửa thang máy không có người ngăn cản chầm chậm đóng lại.

Người bên ngoài cứ xông lên một người thì lại nhận lấy một cái đạp, một mũi dao, một gậy của người bên trong, nhất thời thế trận giằng co không ai có thể tiến lên.

Gào..

Đột ngột vang lên tiếng gầm chấn động đầu óc, tất cả mọi người đồng loạt choáng váng ngả nghiêng, người thể trang không tốt trực tiếp ngã nhào. Vừa ngã xuống liền rơi vào vòng vây của đám zombie, thân thể nhanh chóng bị bao phủ, đến tiếng kêu rên cuối cùng cũng không kịp phát ra.

- Đi.

Dạ Tịch nhân lúc mọi người đều bị đình chỉ động tác, nhanh chóng ném An Viêm đang mềm nhũn vào thang máy đang khép chỉ đủ cho một người chen vào.

Cậu ta ngã nhào trên đất, dựa vào chân mấy người bên trong, chóp mũi vô tình đối diện với mũi dao loang lổ máu của một người trong đó. Cậu ta choáng váng nghiêng đầu tránh sang bên cạnh thì lại thấy người vừa ném cậu ta vào đây cúi đầu, chống tay vào tường ở bên ngoài.

Cô còn làm cái gì bên ngoài? Không muốn sống nữa hay sao?

- Lập tức tiến lên.

- Chúng sắp chạy thoát rồi, cùng nhau tiến lên.

- Giết hết bọn chúng.

Mấy tiếng chói tai không ngừng vang lên trong đầu Dạ Tịch, cô chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, vai trái run lên, máu huyết nơi đó âm thầm sục sôi.

Dường như có cái gì đang điên cuồng cắn xé xiềng xích muốn xông ra.

Cô nghe rõ tiếng tim mình đập càng lúc càng mạnh, âm thanh "giết, giết" như một loại ma chú quanh đi quẩn lại trong đầu, tựa hồ đang dẫn dắt cô tha hóa.

Hai mắt cô hơi nhòe, tựa như lạc trong màn sương mơ, hoàn cảnh phía trước dần chìm sâu vào làn khói.

- Dạ Tịch, mau lên. - Trần Nguyên khó khăn lắm mới ló đầu ra được, lại thấy Dạ Tịch chưa vào qua khe cửa hẹp thì vội vàng hô to gọi cô.

Chân Dạ Tịch nặng như rót chì, mỗi nhấc chân đều như mang theo ngàn cân. Nhìn cửa thang máy đã nhỏ đến mức một người vóc người nhỏ bé mới có thể lách vào thì cô chỉ đạm mạc nhìn thêm một cái rồi quay người dựa cả người vào tường.

Không kịp.

- Đi trước đi. - Dạ Tịch lành lạnh nhìn con dao trong tay rồi lại nhìn mấy con zombie biến dị đã đạp tung tường xông tới thì chậm rãi nói.

Thanh âm của cô không lớn nhưng lúc này lại phá lệ rõ ràng.

Ở một góc thang máy chen chúc, thiếu niên đội mũ áo to rộng nghe thấy lời này thì chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp đầu người, ở một góc ánh sáng ban ngày vàng nhạt phủ xuống, có một cô gái đứng dựa tường chờ nhìn ra ngoài cửa vô số zombie.

Mái tóc ngắn của cô gái yên lặng buông xuống vai cô, tựa như quân sĩ thiện chiến đang chờ đợi lệnh từ chỉ huy, chuẩn bị phát động công kích. Nắng trải xuống người cô một tầng quang mang mờ nhạt, làm lưỡi dao trong tay cô phảng phất cũng tản ra thứ ánh sáng thuần khiết.

Vào khoảnh khắc thang máy khép lại dường như cậu ta còn thấy những đóa hoa đỏ rực sau lưng áo cô nở rộ tựa như một rừng bỉ ngạn nghênh đón sự xuất hiện của cô.

Ngón tay nhợt nhạt siết chặt lá bùa màu đỏ được gấp gọn gàng. Những dòng chữ không tính là đẹp bên trên dần vặn vẹo theo động tác của cậu.

Bàn tay bị thương rỉ ra chút máu, lòng bàn tay chậm rãi đỏ lên, hòa cùng sắc màu của lá bùa, tựa như hòa thành một thể không còn nhìn rõ hình dáng lá bùa nữa.

Chỉ có hàng chữ đen là không cách nào biến mất, vẫn như cũ cực kì nổi bật.

Cô.. Hẳn sẽ sống sót.

Phó Tinh lạnh lẽo nhìn màn hình vỡ nét đang nảy số.

2B.. 2A.. 1B.. 1A.. B1.. B2.. B3.. E

Tinh.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, tất cả mọi người bên trong đều nhất loạt cảnh giác, giơ cao vũ khí tập trung tinh thần nhìn ra bên ngoài.

Đã có hai bài học phải trả bằng máu lúc trước, không còn người nào dám manh động xông ra ngoài nữa.

Ù.. Ù..

Chờ một lúc không thấy có động tĩnh gì ngoài tiếng gió hun hút thì có người đánh bạo lia đèn pin soi thử xung quanh.

Xung quanh một mảnh tối đen như mực, nơi bóng đèn chiếu qua chỉ thấy có rất nhiều bàn máy tính, kết cấu rất giống một khu văn phòng.

Dưới lòng đất của khu nhà kho căn cứ quân sự lại là một khu văn phòng, kết cấu xây dựng này cũng thực kì quái. Kết cấu kì lạ thì càng phải cảnh giác cao độ, tất cả mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đùn đẩy nhau không có ai chủ động tiến lên phía trước.

- Cô đi ra trước đi. - Một người đàn ông vóc người lực lưỡng nhìn thấy người phụ nữ ôm con nhỏ nép ở một góc thì giơ đèn trong tay soi vào cô ta.

- Tôi.. Tôi còn con nhỏ, tôi không thể đi được. - Người phụ nữ sắc mặt xanh xao ôm chặt cái tã trong tay, đầu hơi cúi tránh đi ánh đèn của người đàn ông kia.

- Còn con nhỏ thì thế nào? Mạt thế ai cũng như nhau cả thôi, huống hồ loại đàn bà yếu ớt vướng chân vướng tay như cô chỉ là thứ vô dụng. Hiện tại cô không đi thì ai đi?

Người nọ thấy người phụ nữ từ chối thì trầm mặt, lời lẽ nói ra cũng không có cân nhắc, hết sức đâm người.

Những người khác nghe được lời này thì ngoại trừ sắc mặt hơi bất ngờ một chút cũng không nói lời nào.

Có người thế mạng, chỉ kẻ ngu mới không cần.

Huống hồ lời người đàn ông kia nói đúng là khó nghe nhưng cũng không phải không có đạo lí. Mạt thế xảy ra, mạng người chỉ như ngọn nến trước gió, phụ nữ, trẻ nhỏ và người già là nhóm người yếu đuối nhất, không những không thể tự bảo vệ mạng sống cho mình, có đôi khi sẽ kéo chân người khác. Nếu không phải những người này có quân nhân dẫn đầu thì có chết cũng không ai nguyện ý đi cùng nhóm người yếu thế.

Mạng của ai cũng là mạng, chỉ có mạng của bản thân là đặc biệt trân quý.

Hiện tại là lúc sinh tử chỉ cách nhau một bước chân, không ích kỉ tính toán cho bản thân trừ khi là kẻ ngốc.

- Không thể được. Tôi không đi. Nơi này còn bao nhiêu người trẻ khỏe tại sao lại cùng nhau dồn ép tôi? Tại sao lại ích kỉ như vậy? - Nước mắt trong thoáng chốc dâng lên, cô ta dựa sát vào thang máy, hai tay run run cố gắng bảo vệ đứa trẻ trong lòng, ánh mắt bi thống tựa như con thú nhỏ bị thương nhìn qua một lượt tất cả mọi người.

- Ích kỉ? Ha, nực cười! Hiện tại là lúc nào rồi? Bản thân cô không ích kỉ hay sao? Nếu hiện tại là người khác đứng ra đi trước thì cô có lên tiếng ngăn cản sao?

Người đàn ông hoàn toàn không có chút thương tiếc nào vẫn tiếp tục buông lời châm chọc.

- Các người..

- Được rồi, tôi..

- Cút ra dò đường, lằng nhà lằng nhằng.

Tạ học trưởng thực sự nhìn không nổi nữa, khó khăn lắm mới chen ra được, còn chưa kịp nói hết lời thì đã thấy người đàn ông kia sấn tới lôi kéo người phụ nữ kia ra.

Cô ta cũng không phải dạng vừa, ra sức giãy giụa, cào cấu hòng thoát khỏi khống chế.

- Mẹ kiếp, con đàn bà này!

Người phụ nữ kia chợt ngoảnh lại dùng toàn bộ sức bình sinh cắn vào tay hắn ta, người đàn ông ăn đau, hất tay ra, người phụ nữ bị đẩy ngã đập vào bảng điều khiển trên thang máy. Không biết đập vào cạnh nào mà máu tươi từ bảng điểu khiển kéo ra một đường mờ mờ trên tường thang máy đến vị trí người phụ nữ ngã sõng soài.

Hắn ta giơ tay trái lên, nơi bắp tay đã bị cắn đứt một mảng da, máu tươi tuôn ra không ngừng.

- Mẹ nó, mày chán sống rồi! - Nhìn thấy thảm trạng trên tay, người đàn ông tựa như bị chạm trúng vảy ngược, nghiến răng nghiến lợi xông tới nơi người phụ nữ đang dựa người trên đất.

- Dừng tay.

Khi hắn vừa túm được tóc người phụ nữ này thì trên cổ chợt truyền tới cảm giác lạnh lẽo, đồng thời cũng nghe thấy một giọng nói trầm ấm.

Chương trước

Chương sau​
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 171 Tìm chủ đề
Trong quá trình sáng tác, bản thân mình đã nhận ra rằng nhân vật Dạ Tịch dường như đi lệch hướng quá xa theo dự tính ban đầu của mình và điều ấy vô tình đã khiến cho mình mất hứng thú trong việc viết những chương sau này và với mình thì việc viết trong vô thức ấy là một hành động rất vô trách nhiệm với sự ủng hộ của các bạn. Cho nên dù cảm thấy rất rất có lỗi với những người vẫn luôn ủng hộ bộ truyện Xuyên nhanh: Nữ phụ lại muốn đảo chính này của mình thì có lẽ mình vẫn phải dừng viết truyện này ở đây. Nhưng dừng lại không có nghĩa là lãng quên mà mình sẽ remake bộ truyện này một cách chỉn chu hơn với một cái tên khác trong một thời gian không xa. Khi ấy, hi vọng rằng một Dạ Tịch mới mẻ sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các bạn.

Trong khoảng thời gian chờ đợi sự tái xuất của Dạ Tịch, nếu các bạn yêu thích văn phong của mình và muốn cùng mình đồng hành trên chặng đường sáng tác này thì hãy ủng hộ bộ truyện Nghệ thuật leo tháp của nữ phụ trên truyennhaong nha. Ở đó chúng ta sẽ được gặp một Yển Ca nhẹ nhàng, ôn hòa nhưng cũng rất kiên cường. Nhưng đừng vội hiểu từ "nhẹ nhàng" ở đây là yếu đuối bởi vì một cô gái mang rất nhiều vết thương trong lòng, sống một cuộc sống dài đằng đẵng với thứ trách nhiệm bị ép buộc phải gánh, phải mạnh mẽ thếnào mới có thể đối xử dịu dàng với thế giới chứ? Và còn gì vui hơn khi Yển Ca và Dạ Tịch lại có một mối quan hệ rất mật thiết, đó có thể là gì nhỉ? Hãy cùng dõi theo hành trình của Yển Ca để tìm hiểu xem mối quan hệ ấy là gì nhé, biết đâu bạn lại có thêm một cô gái khác để yêu thương thì sao?

Ngoài ra chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại Dạ Tịch cùng với một nhân vật nữ chính khác có liên quan đến cả Yển Ca và Dạ Tịch đấy. Cùng nhau dõi theo hành trình của họ để chắp nối thành một câu chuyện xuyên suốt phía sau nha.

Hẹn gặp lại Dạ Tịch một ngày không xa và hẹn gặp lại các bạn ở bộ truyện Nghệ thuật leo tháp của nữ phụ nhé.

Thân ái!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 171 Tìm chủ đề
Trong thông báo trước mình đã hứa rằng sẽ để Dạ Tịch quay trở lại trong một thế giới khác, phù hợp hơn và tuyệt vời hơn.

Hiện tại trong quá trình xây dựng thế giới thứ ba của "Nghệ thuật leo tháp của nữ phụ" mình đã có thêm ý tưởng khá thú vị cho thế giới thuộc về riêng Dạ Tịch và thực sự đang trên hành trình biến nó thành sự thật.

Để cập nhật thông tin mới nhất liên quan đến Yển Ca và Dạ Tịch và trò chuyện với mình, mọi người nhớ theo dõi page Ổ nhỏ của Cổ Ngữ trên Fb nha.

Đồng thời mọi người nhớ qua ủng hộ truyện "Nghệ thuật leo tháp của nữ phụ" bên: Nghệ Thuật Leo Tháp Của Nữ Phụ

Hiện tại mình đang viết thế giới thứ ba, đây là thế giới mình khá tâm đắc, các bạn ghé đọc nhớ cho mình nhận xét nữa nha.

Mình cảm ơn nhiều!

Link page: Ổ nhỏ của Cổ Ngữ
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back