43,144 ❤︎ Bài viết: 1318 Tìm chủ đề
Chương 20: Thế Giới Thứ Hai - Vị Tổng Tài Hào Môn Lạnh Lùng (9)

54951559015_ac34fb417a_o.jpg


Rời khỏi căn tin lên tầng 11, các nhân viên mới lác đác quay về vài ba người của nhóm khác, một số còn đi uống cà phê.

Đặng Trí Vân rót hai cốc nước bưng tới đưa cho Khương Tri Ly một cốc, anh xoay ghế qua phía cậu nhưng giữ khoảng cách chừng mực. Anh nói:

"Tri Ly chiều nay tan làm đi dự tiệc sinh nhật cùng anh nhé, là của một đứa bạn thân, nhưng anh ngại đi một mình quá, em đi cùng anh nhé, sẵn giới thiệu đàn em làm cùng công ty cho các bạn anh luôn, bọn họ thân thiện lắm!"

Đàn anh giúp đỡ Tri Ly nhiều như vậy, đối xử với cậu rất tốt, Tri Ly bèn gật đầu đồng ý.

Khỏi phải nói Đặng Trí Vân vui tới cỡ nào.

Anh cười xòa xoa đầu cậu, bảo cậu chợp mắt tí đi. Sau đó anh cũng về chỗ dựa lưng ra ghế nghỉ ngơi chút, chuẩn bị hai mươi phút nữa vào làm.

Tri Ly còn chưa kịp nhắm mắt, máy tính đã sáng màn hình, cậu ấn vào là mail Thẩm trợ lý gởi tới, yêu cầu cậu lên văn phòng Lục tổng ngay bây giờ, ngay lập tức.

Tri Ly lật đật lấy cà vạt xanh thẫm khỏi chiếc cặp vải đen đeo vội vàng vào rồi rời khỏi phòng.

Nhân viên cấp thấp như cậu vốn chỉ đeo cà vạt vào đầu tuần và trước mặt Lục tổng, nhưng hai lần vừa rồi cậu đều vội quá quên mất, lần này chắc chắn không thể bị trừ điểm.

Lên tới tầng 60, Khương Tri Ly thở gấp vì chạy vội, cậu cố gắng ổn định lại nhịp thở. Trợ lý Thẩm đã đứng đợi sẵn nên ba thư kí không nói gì, nhưng có mỗi Lạc Nhã Linh là mím môi nội tâm tức tối.

Khương Tri Ly chào trợ lý và ba thư ký nơi căn phòng mở sát hành lang loáng bóng.

So với họ, trang phục công sở của cậu quá khập khiễng rẻ tiền, Tri Ly tự dưng ngại gì đâu.

Thẩm Trạch nhìn cà vạt hơi lệch của Tri Ly thì hơi mỉm môi, mở cửa mời cậu vào trong.

"Lục tổng đang chờ, Tri Ly cậu mau vào đi."

Nghe lời này ba thư ký kia kinh ngạc, Lạc Nhã Linh còn kèm theo tức tối sục sôi.

Cửa đóng lại, cô nàng không nhịn được mà cất tiếng hỏi trợ lý Thẩm:

"Trợ lý Thẩm, anh có biết Lục tổng cho gọi Khương Tri Ly là vì lí do gì không?"

Thẩm Trạch bỗng nhiên thay đổi thái độ nghiêm mặt qua gọng kính cận mà nhìn cô:

"Thư ký Lạc, cô hỏi cái này để làm gì, Lục tổng cho gọi ai là chuyện riêng của ngài ấy, cô chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được rồi."

Lạc Nhã Linh nghe vậy xấu hổ mím môi, đầu hơi cúi xuống.

"Lâm Sở Vân, quản cấp dưới của cậu cho tốt." Thẩm Trạch chưa buông quay sang nam thư ký trưởng nhắc nhở.

Lâm Sở Vân liền phân Lạc Nhã Linh ra ngoài chạy một số việc vặt.

Chính Lâm Sở Vân cũng không ưa nổi tính cách của Lạc Nhã Linh, Lục tổng là thần tượng của anh, là chuẩn mực tuyệt đối. Lạc Nhã Linh muốn bay lên cành cao làm phụng hoàng. Được làm ở đây rồi thì xem tầng dưới không ra gì, hôm nay còn dám xen vào việc riêng của Lục tổng, rõ ràng đang ganh tị với cậu nhân viên kia. Nhìn cách nào cũng thấy thật thô thiển, cô ta tâm địa xấu, không xứng với ngài ấy.

Nếu cứ giữ thái độ không an phận, không chuyên nghiệp, sớm muộn cũng bị điều phối.

Mà lúc này ở trong văn phòng tổng tài, yên lặng tới có thể nghe kim rơi.

Khương Tri Ly bước vào thì khựng lại ngay khi trông thấy Lục tổng đang ngả ra sau ghế xoay, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi đen nhánh vừa cong vừa rũ.

Tri Ly mím môi không dám lên tiếng sợ đánh thức anh, cậu đứng qua năm phút vị kia mới mở mắt ra nhìn cậu.

"Đến từ hồi nào sao không gọi?"

Anh lạnh nhạt.

"Dạ em mới đến khoảng...5 phút. Lục tổng ngài... ngài cho gọi em lên đây có gì không ạ?" Tri Ly lúng túng hai bàn tay chà sát mép quần tây.

Nhìn tay cậu, lại nhìn cà vạt lệch, mọi thứ trên người cậu đều rẻ tiền duy chỉ có cậu. Lục tổng nói:

"Đến đây."

Khương Tri Ly hơi bất ngờ với câu nói của anh, cậu thoáng nghĩ điều gì đó, mặt đỏ bừng. Chậm rãi bước về phía anh.

Nào ngờ Lục tổng đẩy phong bì trắng mỏng ở trên bàn nhích tới phía trước một chút, trầm giọng bảo:

"Cầm."

Tri Ly nhìn thấy quen quen, mặt cậu cứng đờ, chạm tay vào phong bì, run run mở ra, là hai triệu cậu đưa anh, giờ anh trả cho cậu.

"Đây là... Lục tổng ngài... ngài vẫn không chịu chấp nhận lời cầu xin của em?"

Tri Ly rớm nước mắt, hốc mắt đỏ hoe.

Lục tổng vội dời tầm mắt đi nơi khác.

Lạnh nhạt đuổi người.

"Ra ngoài."

"Ngài muốn ép em tới chết luôn sao?" Tri Ly uất ức không cam.

Lục tổng vẫn không đối diện ánh mắt chất vấn đầy ủy khuất đó, anh cúi xuống tay lật tài liệu, thản nhiên lạnh lùng tới mức tàn nhẫn:

"Tôi không có nghĩa vụ phải lo sống chết của cậu."

Khương Tri Ly nhìn thanh chỉ số trên đỉnh đầu anh, vẫn giữ nguyên 1,5% không hề dao động.

"Được, tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm phiền thời gian quý giá của Lục tổng, tôi xin phép." Tri Ly tay cầm phong bì cúi gập đầu chào anh, sau đó bước ra ngoài.

Cửa đóng lại, Lục tổng bây giờ mới ngừng xem tài liệu, ánh mắt khựng lại mất mấy giây, anh đưa tay xoa xoa lồng ngực trái, cảm giác có chút khó chịu.

Khương Tri Ly ra ngoài cầm theo phong bì nước mắt không kìm được tuôn lã chã, cậu không khống chế được cảm xúc khi phu quân không nhớ ra cậu, buông ra những lời lẽ còn tàn nhẫn hơn cả lưỡi dao, cứ lặp đi lặp lại tình trạng này chắc tim cậu vỡ ra mất thôi.

"Nhân viên Tri Ly, đã xảy ra chuyện gì? Tình trạng của cậu không ổn." Thẩm Trạch thấy Tri Ly bước ra với gương mặt đẫm nước, anh hết cả hồn gấp hỏi.

Tri Ly chỉ lắc đầu bảo không sao rồi lững thững rời đi.

Thẩm Trạch nhìn theo bóng lưng cậu rồi thở dài xoay bước vào trong văn phòng.

"Lục tổng, tôi nhìn thấy cậu nhân viên kia khóc, tình trạng cậu ta rất kém."

"Không liên quan." Lục tổng thờ ơ buông một câu, vẫn lật xem tài liệu.

Ôi trời ơi, người ta là từ chỗ ngài khóc chạy ra đấy, còn không phải ngài đã nói gì ác độc thất đức sao? Tôi hiểu tính khí ngài quá mà.

Sao ngài không đi tu cho đời con người ta bớt khổ.
 
43,144 ❤︎ Bài viết: 1318 Tìm chủ đề
Chương 21: Thế Giới Thứ Hai - Vị Tổng Tài Hào Môn Lạnh Lùng (10)

54951559015_ac34fb417a_o.jpg


Khương Tri Ly về tầng 11 sau khi đã ổn định tâm trạng nơi lối cầu thang thoát hiểm ít người qua lại, cậu ngồi xuống ghế với viền mắt hơi đỏ.

Ai cũng tập trung vào công việc, chỉ có Đặng Trí Vân để ý tới cậu nên nhìn thấy điều đó, anh khẽ hỏi:

"Em không sao chứ, không khỏe?"

"Không, em ổn. Chị Chi mới cho em kẹo, đàn anh đừng lo." Tri Ly cười xòa giơ viên kẹo lên cho đàn anh xem. Nhưng Trí Vân biết em đang cố giấu buồn bã, rõ ràng đã khóc.

Ban nãy khi Đặng Trí Vân tỉnh dậy không thấy Khương Tri Ly đâu, trên màn hình lại là dòng tin của Thẩm trợ lý, gọi cậu lên văn phòng Lục tổng gấp.

Lục tổng không có lí do nào để gặp em ấy, lẽ nào lại liên quan tới vụ đền tiền xe? Trí Vân cảm thấy không đúng.

Lần trước Tri Ly ngất trên phòng làm việc của Lục tổng, ngài ấy bế Tri Ly xuống phòng y tế, không thể thấy chết không cứu, song với thân phận của ngài ấy cùng tính cách của ngài ấy thì lại sai sai.

Hôm nay lại gọi em ấy lên vì cái gì, Tri Ly trở về còn khóc, Lục tổng và Tri Ly, hai người họ rốt cuộc là mối quan hệ gì...

***

Tầng 60.

Văn phòng tổng tài.

Lục Thần Khúc ngồi một mình trong văn phòng, anh mở màn hình phụ trong ngăn kéo ra, nhập vân tay và chọn camera siêu nhỏ mà vị trí ngay cửa ra vào. Anh điều chỉnh tốc độ thật chậm, xem đi xem lại gương mặt tái nhợt cùng đôi mắt đỏ hoe của Khương Tri Ly khi cầm phong bì trắng hai triệu anh trả lại.

Tua ngược về khoảng thời gian trước khi anh dậy, Khương Tri Ly đứng đó hết gần năm phút đồng hồ không bước tiếp, gương mặt non nớt hiện rõ bối rối khi trông thấy anh đang ngủ.

Hai bàn tay với đốt xương nhỏ nhắn cứ bấu bấu vào mép quần tây, bờ môi cậu mỏng đỏ, ánh mắt cậu nhìn về người đàn ông đang ngủ say trên sô pha không hề rời đi nơi khác.

Lục Thần Khúc nhíu mày. Bởi anh nhận ra ánh mắt của Khương Tri Ly trong video chứa đầy khao khát lẫn yêu thương vô bờ bến.

Khoảnh khắc lồng ngực anh nhói đau như có thứ gì đó kết nối đến với trái tim của cậu nhân viên trong màn hình.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao anh lại đau?

Tại sao cậu ta lại dùng ánh mắt đó nhìn anh.

Anh và cậu gặp nhau bao lần, không thể tới mức đó...

Ngón tay khẽ chạm vào gương mặt cậu nhân viên trong video, chạm mắt, hàng mi ướt át, chạm xuống đôi môi mỏng đỏ của cậu. Lục Thần Khúc khẽ gọi tên cậu.

Khương Tri Ly...

***

Nhà hàng TH Tower.

Bảy giờ tối.

Khương Tri Ly ăn vận bảnh bao cùng Đặng Trí Vân bước vào sảnh lớn. Đồ mặc trên người là mượn tạm một đồng nghiệp làm cùng có kích cỡ giống cậu.

Bỗng phía trước cách không xa, Khương Tri Ly bỗng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của người đàn ông cao ráo.

Dưới đèn chùm pha lê, Lục tổng và Thẩm trợ lý đang vừa đi vừa trao đổi gì đó, nhìn cách ăn mặc cậu nhớ không nhầm vẫn là bộ vest đen lúc trưa cậu gặp anh. Dáng vẻ khí thế áp bức đó xem ra là đến gặp đối tác bàn công việc.

Anh ấy thật bận rộn.

Cậu thì tới đây dự tiệc sinh nhật bạn thời đại học của đàn anh Trí Vân, một cách nhàn nhã.

Bao nhiêu kiếp trôi qua cho dù ở thân phận vị trí nào, phu quân luôn tận tụy với chức vụ của mình.

Hoài Ly hãnh diện, cũng tự ti khi nghĩ đến phu quân, rất lâu rồi cảm giác bất an này mới ùa về. Vì chàng không còn bên cạnh.

Khương Tri Ly hơi mím môi.

"Tri Ly, em sao vậy?" Trí Vân chú ý, còn vươn tay áp trán cậu đo nhiệt độ.

Tri Ly kéo tay Trí Vân ra, cười xòa: "Đàn anh, em có sốt đâu anh sờ trán em làm gì, thiệt là em cũng đâu còn con nít."

"Trong mắt anh em vẫn là con nít đó thôi, ai nhỏ tuổi hơn anh đều là con nít."

"Đàn anh, lời này có hơi ấu trĩ à nha." Tri Ly ghẹo lại.

"Rồi rồi, là đàn anh ấu trĩ, chúng ta mau vào trong thôi, mọi người đang chờ." Trí Vân xuống nước nhéo má bánh bao của Tri Ly một cái, sau đó kéo tay cậu về hướng phòng tiệc.

Lục tổng vô tình quay lại và nhìn thấy toàn bộ khung cảnh đó, tuy không nghe cuộc trò chuyện của hai người, nhưng thấy cả hai cười nói tự nhiên vui vẻ, tên kia còn chạm trán, véo má, rồi nắm tay Tri Ly, toàn làm ra hành động thân mật, Tri Ly vẫn để yên.

Lục Thần Khúc ánh mắt tối sầm.

Là ai mới trưa này khóc lóc với hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt chan chứa si mê đó, mới qua vài giờ đồng hồ đã vui vẻ cặp kè đàn ông khác tới đây ăn tối.

Nếu không phải đoạn video còn đó, Lục Thần Khúc còn cho rằng tất cả chỉ là mơ.

Ánh mắt anh mấy chốc tràn đầy lạnh lẽo.

Thẩm Trạch cũng nhìn theo ánh mắt anh và thấy cảnh đó.

Họ đã đi về hướng phòng tiệc.

Thẩm Trạch gọi:

"Lục tổng, có cần tôi vào trong đó xem thử không?"

"Không cần thiết." Lục Thần Khúc buông một câu sau đó quay đầu đi thẳng về hướng phòng Vip.

Thẩm Trạch đứng lại gọi điện cho quản lý, hỏi thăm xem trong căn phòng Tri Ly vừa bước vào còn những ai khác hay chỉ hai người họ, và họ đặt ăn tối hay tiệc gì khác, còn vì sao Thẩm Trạch có số điện thoại quản lý, bởi vì đây là nhà hàng của anh ấy mở ra.

Theo Lục tổng lăn lộn thương trường bao năm còn không hiểu tính nết của Lục tổng sao, ngài ấy bảo không cần thiết nhưng trong tình huống này chính là rất cần thiết. Vì trợ lý Thẩm biết nhìn sắc mặc Lục tổng nên mới có thể làm ở vị trí trợ lý riêng đến tận bây giờ.

Khương Tri Ly vào bàn tiệc một vòng xã giao chào hỏi các đàn anh đàn chị, cả thảy hỏi thăm qua lại, tặng quà chúc mừng bạn của đàn anh. Tri Ly cũng tặng chị ấy một hộp son, chính là lấy từ phong bì hai triệu Lục tổng trả về cho mình. Chứ đến dự tiệc sinh nhật mà đi tay không thì quá kỳ.

Cả thảy nâng ly chúc mừng, uống qua uống lại Khương Tri Ly có hơi váng đầu. Cậu đứng dậy đi vệ sinh, liền mở cửa ra ngoài.

Thực chất nãy giờ ngồi mà cứ hướng về phía cửa, vì biết Lục tổng đang ở đâu đó ngoài kia trong nhà hàng này nên cậu viện cớ đi vệ sinh để tìm anh.

[Chủ nhân, đi thẳng hai mươi mét quẹo phải, sau đó đi thẳng thêm mười hai mét, đó là khu vực Vip, Lục tổng của người đang ở trong đó.]

Hệ thống 505 chỉ đường, Tri Ly đi theo quả nhiên một lát đã vội giật mình nép về trong góc tường khi nhìn thấy cửa phòng kia mở ra, một người đàn ông lứa tuổi trung niên đeo kính đã say khướt đang được trợ lý của ông ta dìu đỡ. Lục tổng gương mặt vẫn bình thường không có gì là say cả.

"Tổng giám đốc Lưu đi thong thả."

"Lục tổng thất lễ rồi, tôi say quá về trước đây. Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

"Dìu tổng giám đốc Lưu đi cẩn thận." Câu này Lục tổng nói với trợ lý của ông ta.

Trợ lý cúi đầu cảm tạ Lục tổng rồi dìu ông ấy ra xe.

Khương Tri Ly nép mình trong góc ló đầu nhìn ra, không muốn anh rồi đi, cậu bắt đầu nắm bắt cơ hội... diễn.

Bộp.

Một tiếng động vang lên phía sau kèm theo tiếng xuýt xòa thành công thu hút Lục tổng và trợ lý Thẩm. Cả hai quay lại phía sau thì thấy một cậu thanh niên đang ngã ngồi trên nền, hai tay ôm đầu gối rên xiết.

Rõ ràng vừa bị ngã đau.

"Là nhân viên Tri Ly." Trợ lý Thẩm nói.

Lục Thần Khúc sau giây bất ngờ thì bước nhanh tới, chính anh cũng không khống chế nổi bước chân anh.

Thần Khúc ngồi xuống xem cổ chân cậu, bị trặc khớp rồi.

Tri Ly tim đập thình thịch muốn nhảy khỏi lồng ngực bề ngoài vẫn diễn say. Cậu ngẩng nhìn người đàn ông đẹp trai, mếu máo thút thít:

"Chân, đau a, hức ức..."

Hốc mắt Tri Ly đỏ hoe ngấn nước. Tim Lục tổng nhói nhói đau. Anh xoa xoa cổ chân cho cậu.

"Không đau, không đau nữa."

Đoạn đỡ cậu đứng dậy.

Nào ngờ vừa buông tay, Tri Ly đã đứng không vững lần nữa muốn ngã xuống.

Lục tổng vội ôm lấy cậu, cậu ngã vào hõm cổ của anh, hơi men phả ra khiến anh xao xuyến.

"Ư..." Tri Ly cọ vào cổ anh, hai mắt nhắm nghiền như mèo con tìm được chỗ ấm để ngủ.

Lục Thần Khúc bế bổng cậu lên, sải bước rời khỏi nhà hàng.

Dáng vẻ dịu dàng đó là sao?

Có phải sếp của mình không?

Trợ lý Thẩm tháo kính xuống lau sơ qua rồi đeo lên nhìn lại.

Lục tổng đã ôm Tri Ly đi được một đoạn khá xa.

Ting.

Ting.

Ting.

[Độ hảo cảm: + 0,5]

[Độ hảo cảm: + 0,5]

[Độ hảo cảm: + 0,5]

[Chỉ số cảm xúc hiện tại của nhân vật mục tiêu là: 3%]

[Xin chúc mừng kí chủ, nhân vật mục tiêu đã bắt đầu... không ghét kí chủ nữa rồi.]

Khương Tri Ly giả say nằm trong ngực ai kia, nghe hệ thống thông báo mà muốn mở mắt ngay ra, bóp chết nó.

Cậu ngã trẹo cả cổ chân, mà Lục Thần Khúc chỉ không ghét cậu nữa thôi á.

Có nhầm không???

Lục tổng, tôi nghi ngờ anh không có trái tim, không biết rung động.

Khương Tri Ly nghĩ vậy nhưng nhanh chóng thải ra khỏi đầu, vì cậu nằm trong ngực anh, đang nghe rất rõ nhịp tim của anh đập liên hồi. Môi cậu khẽ cong lên.

Trẹo cổ chân, ngã đáng lắm.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back