Bạn được Thiên Nhi2006 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
43,266 ❤︎ Bài viết: 1337 Tìm chủ đề
Chương 30: Alpha Không Yêu Omega Của Anh Ấy

54994236597_9ea3e28e5a_o.jpg


Trời vừa sáng hẳn.

Ly Trạch Ly thay đồ rất nhanh.

Cậu chọn một bộ trang phục màu kem nhạt, áo sơ mi lụa mềm ôm dáng, cổ áo cài khuy ngọc tinh xảo, khoác ngoài là áo vest mỏng dáng dài cùng tông, đường cắt gọn gàng, sang trọng mà không hề phô trương. Quần tây trắng sữa được là phẳng không một nếp nhăn, đôi giày da mềm bước xuống đất gần như không phát ra tiếng.

Omega như Ly, đứng yên đã đủ khiến người khác chú ý, huống chi là khi cậu bước đi.

Mái tóc đen mềm được chải gọn, buông nhẹ sau tai, gương mặt thanh tú vì vừa ho ra máu ban sáng mà mang theo chút tái nhợt, lại càng khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Ly Trạch Ly là con út trong Ly gia, trên có ba người anh trai đều là Alpha cấp S yêu thương cậu hết mực, muốn gì được nấy, chiều chuộng đủ đường, ba mẹ thì cưng cậu như trứng mỏng.

Năm 14 tuổi phân hóa thành Omega cấp S quý hiếm, càng lớn càng xinh đẹp mềm mại như một bông hoa sớm mai. Hễ đi tới đâu là sẽ trở thành tâm điểm, tỏa sáng rực rỡ.

Vốn tưởng sinh ra trong một gia đình như thế thì tiểu thiếu gia Ly gia sẽ bị chiều hư, ỷ lại và yếu đuối. Nhưng không, Ly Trạch Ly chỉ yếu ớt về mặt thể chất đặc thù bởi vì phân hóa thành Omega từ rất sớm, chứ cậu rất có tính tự lập và không hề kiêu ngạo, ngược lại còn rất hòa đồng dễ gần, ngay cả giúp việc trong nhà đều yêu quý cậu thật sự mà không phải sợ địa vị cậu đang có.

Bữa sáng đã dọn ra, ngoài anh cả đi công tác còn lại các thành viên đều đông đủ. Chỉ còn chờ Ly Trạch Ly, cậu bước xuống lầu. Nhìn cách ăn mặc là biết cậu chuẩn bị ra ngoài.

"Hôm nay ngày nghỉ, em ấy mới sáng sớm đã đi đâu?"

"Hình như có hẹn với tên Khúc công tử kia."

Anh ba và anh hai trao đổi ánh mắt.

"Ly Ly mau tới ăn sáng."

Ly phu nhân hiền từ ngồi bên bàn ăn kêu cậu ngồi xuống.

Giúp việc đã bưng ly sữa nóng ra mời tiểu thiếu gia.

"Ba mẹ, anh hai, anh ba, mọi người ăn đi ạ, con đến nhà anh Trình Khúc." Ly Trạch Ly không ngồi xuống, uống vội một ngụm sữa nóng rồi chào mọi người sau đó cậu đi nhanh ra ngoài xe đã đỗ ở trước sân.

"Ly, cái thằng bé này sao lại vội như vậy bữa sáng cũng không ăn đàng hoàng." Ly phu nhân lo lắng trách móc.

Quản gia nhà họ Ly xuống xe cúi đầu chào cậu: "Tiểu thiếu gia, buổi sáng tốt lành!"

"Buổi sáng tốt lành." Ly Trạch Ly mỉm cười đáp lại một câu sau đó mở cửa ngồi vào xe.

Để lại trong nhà ba mẹ và hai anh trai ở bàn ăn nhìn qua lớp kính trong suốt.

Ly tự lái xe.

Chiếc xe hơi màu đen ánh bạc lăn bánh rời Ly gia, động cơ trầm ổn, giá trị đủ khiến người ngoài chỉ cần liếc mắt cũng hiểu thân phận người ngồi sau vô lăng không hề tầm thường.

Cậu nhớ Khúc.

Nhớ đến mức, quên mất một chuyện rất quan trọng.

Ở thế giới này, Khúc Trình Khúc không muốn gặp cậu.

Nhìn thấy cậu đã rời khỏi, anh hai Ly lên tiếng: "Ba mẹ à, liệu có phải chúng ta dung túng cho Khúc gia quá rồi không, thử lễ phục tại sao tên Trình Khúc đó không qua đây đưa Ly Ly đi thử mà bắt em ấy phải qua đó, Ly gia chúng ta đâu có thua kém gì Khúc gia?"

Anh ba Ly lên tiếng: "Có đó anh hai, Khúc Trình Khúc em rể tương lai của chúng ta là con trai duy nhất của Khúc gia, còn là Alpha cấp S+ vô cùng khan hiếm, cả nước chỉ có hai người, một là con trai cả của tổng thống, người còn lại chính là em rể."

Anh hai nghe vậy nuốt một cái, giọng như không cam: "Ly Ly của chúng ta cũng là Omega cấp S vô cùng vô cùng khan hiếm, cả nước chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay, đứa em bảo bối chúng ta nâng niu trên tay, dựa vào đâu để tên Trình Khúc đó bắt nạt."

Ba Ly vốn ít nói giờ cũng lên tiếng: "Anh hai con nói phải đó, Ly gia chúng ta không dễ bắt nạt, tên tiểu tử đó dám ức hiếp em út của các con, hôn ước này liền cứ vậy mà hủy đi."

"Đúng, đúng, ba ba thật tuyệt vời, chúng ta sẽ tìm một Alpha khác xứng đôi với Ly Ly, nếu trong nước không có thì tìm ở nước ngoài." Anh hai và anh ba mỗi người một câu.

Mẹ Ly vội cản lại: "Ly Ly rất thích tiểu tử Khúc gia kia, sẽ khóc khi nghe các người ở đây chia uyên rẽ thúy đó."

Ba người một nhà nghe vậy thở dài.

Không phải hôn nhân thương mại, không vì lợi ích tập đoàn, Ly gia và Khúc gia liên hôn vì hai nhà đều cảm thấy hai đứa trẻ vô cùng xứng đôi, tỷ lệ tương thích còn đến tận 85%, cực kì cao, rất thấp thấy cặp đôi nào có tỉ lệ tương thích cao như vậy, cao hơn cũng đã từng có nhưng là với những cặp đôi đã chung sống cùng nhau, đằng này hai đứa chỉ mới nhìn qua ảnh, chưa từng thực sự gặp nhau ngoài đời.

Đáng nói bảo bối nhà họ vừa nhìn thấy ảnh đại thiếu gia Khúc gia liền gật đầu đồng ý ngay. Còn kêu họ hạ thấp sính lễ xuống. Đứa trẻ này từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, chưa từng vòi vĩnh đòi hỏi họ cái gì bao giờ, nay mới nhìn bức ảnh đã nhận định, còn không phải duyên phận thì là cái gì.

Nhưng đại thiếu gia Khúc gia kể từ khi đồng ý mối hôn sự sắp đặt thì chưa từng bước đến Ly gia lần nào, sính lễ cho người mang tới, hôm nay ngày đo lễ phục đính hôn cũng không sang đón Ly Ly, thật là quá đáng.

Anh hai Ly siết tay vịn ghế: "Để xem tên em rể này quá quắt tới đâu, sắp tới còn bắt nạt Ly Ly nữa chúng con tiệt không để yên."

Điện thoại anh ba Ly bỗng vang lên, nhai một miếng thịt bò hắn bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng của thủ hạ thông báo.

"Được rồi, đừng để em ấy biết các người đi theo em ấy."

Anh ba Ly phái người bảo vệ Ly Ly an toàn nhưng không cho cậu biết, sợ cậu nổi giận đuổi đi hết. Ly Ly là thiếu gia nhưng không có tính thiếu gia, rất thích độc lập.

Anh ba Ly ngắt máy, nhìn ba mẹ và anh hai, nói: "Em ấy đã đến Khúc gia rồi."

Cả nhà yên tâm thở phào. Ly Trạch Ly lúc nhỏ từng bị bắt cóc, càng đừng nói đến thân phận hiện tại vô cùng nhạy cảm, là miếng thịt tươi bao người mơ ước có được.

Ly Trạch Ly thì không ý thức được giá trị của bản thân.

...


Cổng Khúc gia mở ra.

Quản gia đứng sẵn, vừa thấy xe dừng liền cúi người thật sâu.

Trạch Ly xuống xe, dáng người thon gọn, khí chất đoan trang tự nhiên tỏa ra không cần cố ý. Người hầu nhanh chóng tiến lên nhận lấy hộp quà trong tay cậu, gọi ba tiếng Ly thiếu gia, đều là lễ vật tinh tế, không quá phô trương nhưng tuyệt đối không rẻ.

"Thiếu phu nhân tương lai khách sáo quá rồi."

Quản gia cười hiền hậu, giọng đầy kính trọng.

Trạch Ly mỉm cười, giọng nói mềm mại:

"Là phép lịch sự thôi ạ."

Vừa bước vào phòng khách, cậu đã được đón bằng tiếng cười ấm áp.

"Ly tới rồi à?"

Mẹ Khúc đứng dậy ngay, bước nhanh tới nắm lấy tay cậu, ánh mắt đầy yêu thương:

"Con mang quà cáp làm gì cho rườm rà, lần sau không cần đâu."

Ba Khúc cũng cười theo:
"Đúng đấy, con tới là được rồi."

Một bóng người khác lao tới ôm lấy cánh tay Ly: "Anh dâu!"

Cô em gái Khúc cười tươi rạng rỡ:
"Cuối cùng anh cũng tới, em nhớ anh chết đi được."

Trạch Ly bị kéo vào trong, ngồi xuống ghế sofa lớn, xung quanh là người nhà Khúc ríu rít hỏi han. Người hầu nhanh chóng dâng trà nóng, bánh ngọt tinh xảo bày kín bàn.

Không khí ấm áp đến mức khiến Trạch Ly suýt quên mất cảm giác trống rỗng trong tim.

Mẹ Khúc một bên ân cần hỏi han con dâu tương lai, một bên nháy mắt với quản gia, ông ấy liền bước vào trong góc khuất nơi không ai nghe thấy ấn điện thoại gọi cho đại thiếu gia.

Chuông đổ mà không ai bắt máy.

Ngồi một lúc nhưng Trạch Ly không thấy người kia đâu, cậu ngẩng đầu lên.

Ánh mắt vô thức lướt qua cầu thang xoắn uốn cong tinh mỹ, rồi lại nhìn về phía hành lang tầng trên.

Một lần.

Hai lần.

Vẫn không thấy người cậu muốn gặp.

Ly khẽ mím môi, do dự một chút rồi mới cất tiếng, giọng rất nhẹ:

"... Anh Khúc đâu ạ?"

Không khí trong phòng khách khẽ chững lại.
Ba mẹ Khúc nhìn nhau, ánh mắt thoáng qua một tia ngập ngừng.

Mẹ Khúc cười xòa, nhanh chóng đáp:
"Khúc à? Nó có việc đột xuất ở công ty, đi từ sớm rồi."

Trạch Ly sững người.

Hôm nay ngày nghỉ, vốn còn hẹn cùng nhau đi thử lễ phục. Trạch Ly hơi bấm bấm đầu ngón tay, ánh mắt mất mát: "Sớm vậy sao ạ?"

"Ừ, bận lắm."

Mẹ Khúc vỗ nhẹ mu bàn tay cậu, giọng dịu dàng như dỗ dành:

"Con đừng buồn." Trong lòng bà lại đang thầm mắng thằng con trời đánh nhà mình. Đi từ hôm qua tới giờ còn chưa chịu về, gọi cũng không nghe máy, để Ly Ly ở đây đợi nó.

Ly Ly, đứa nhỏ đáng thương.

Bà đang tính mở miệng chuyển chủ đề để con dâu không buồn nữa, ai mà ngờ một giọng nói đã ở bên vang lên.

Là em gái Trình Khúc, cô bé bậm môi đầy bất bình:

"Anh dâu, không phải vậy."

Trạch Ly ngẩng nhìn cô bé, cả nhà đều hoảng hốt nhưng rất tiếc không ai bụm miệng kịp con bé cả.

Cô bé siết chặt tay Ly, ánh mắt đỏ hoe vì tức giận: "Mẹ còn bao che cho anh hai! Rõ ràng cả đêm qua anh ấy không về nhà!"

Mẹ Khúc biến sắc nhưng không bào chữa được câu nào:

"Con..."

Cô bé tiếp tục nhả ngọc phun tơ: "Anh ấy chắc chắn đang ở cùng tên Omega thấp kém kia."

"Ômega? Thấp kém?" Trạch Ly tròn mắt.

Em gái Khúc giận đến run người, chưa ý thức được hậu quả sau lời nói, vẫn tiếp tục muốn khai hết với anh dâu tương lai: "Phải đấy ạ. Một đêm không về, ai biết đã làm ra chuyện gì cùng Ômega kia. Anh hai thật là quá đáng!"

Gì... cơ?

Tai Ly ù đi.

Từng chữ như đâm thẳng vào tim.

Khúc Trình Khúc một đêm không về, ở cùng Omega khác bên ngoài. Cả đêm đến giờ vẫn chưa về.

Cậu cảm thấy môi mình run lên, sắc mặt tái nhợt thấy rõ. Đầu óc trống rỗng, ngồi không vững, thân thể khẽ nghiêng ra sau.

"Ly!"

"Con sao vậy?"

"Anh dâu!"

Cả nhà nhao cả lên.

Ngay cả ba Khúc cũng đã nhớm khỏi ghế, tưởng chừng con dâu sắp ngất xỉu.

Mẹ Khúc vội vàng đứng dậy ngồi xích qua thêm chút xíu nữa xoa lưng xoa tay cậu, bảo giúp việc đi lấy chai dầu xanh để xoa tay cho cậu.

Tay đứa nhỏ sao bỗng lạnh thế này?

Giúp việc vội chạy đi lấy dầu tới.

Mẹ Khúc còn khẽ lườm cô con gái nhỏ lấy một cái. Cô bé giờ mới ý thức mình đã nói không suy nghĩ, bèn xúm tới nắm tay cậu rưng rưng nước mắt.

"Em xin lỗi anh dâu, em không cố ý, anh dâu đừng buồn."

"Phải đó Ly Ly, con đừng suy nghĩ tiêu cực, thằng bé Trình Khúc đó biết hôm nay hẹn thử đồ cùng con, chắc là nó đang trên đường về nên không bắt máy."

"Không sao, không sao đâu." Mẹ Khúc xoa dầu cho ấm tay cậu, miệng động viên nhưng chính bà rớm nước mắt. Đứa nhỏ đáng yêu như vầy sao con trai bà không biết trân trọng lại bỏ bê kia chứ?

Ba Khúc trầm giọng, rõ ràng đã nổi giận:

"Để ta gọi cho nó."

Ông rút điện thoại, ấn số không chút do dự. Hiếm khi thấy ông ý kiến về đại thiếu gia Trình Khúc, quản gia khẽ nuốt nước bọt. Thầm cầu nguyện cho đại thiếu gia.

Chuông chưa kịp đổ.

Tiếng động cơ xe vang lên ngoài sân.

Cả phòng khách đồng loạt quay đầu.

Qua lớp kính lớn, một chiếc xe hơi đắt tiền chậm rãi lăn vào cổng.

Trạch Ly ngây người.

Tim đập loạn.

Cậu bật dậy gần như theo bản năng, quên mất thân thể mình đang yếu, chạy thẳng ra ngoài. Miệng nhỏ thơm mùi hương thoang thoảng cất tiếng gọi trong trẻo:

"Khúc!"

Cả nhà vội vàng theo sau.

Cửa xe mở ra.

Khúc Trình Khúc bước xuống trước.

Dáng người Alpha cao lớn, đường nét cơ thể hoàn hảo đến mức ánh sáng ban mai cũng như phải né tránh. Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, khí chất cấp S+ thu hút tất cả mọi ánh nhìn chung quanh. Quang cảnh đẹp cách mấy giờ phút này chỉ còn để làm nền.

Ly đứng sững.

Rồi...

Ánh mắt cậu trượt xuống.

Trình Khúc quay sang phía ghế phụ, đưa tay ra.

Một bàn tay khác đặt vào tay anh.

Một Omega bước xuống theo.

Dáng vẻ yếu ớt, gầy gò, ánh mắt long lanh như sắp khóc, cả người dựa sát vào Khúc Trình Khúc như không có chỗ bám nào khác trên đời.

Ly khựng lại.

Cả người cậu như bị rút sạch sức lực.

Chân mềm nhũn, thân thể ngả ra sau.

"Ly!"

"Cẩn thận!"

Ba mẹ và em gái Khúc vội vàng đỡ lấy cậu.

"Ly, con có sao không?"

Giọng mẹ Khúc run rẩy.

Ly Trạch Ly không trả lời được.

Ánh mắt cậu chỉ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt kia.

Ba Khúc đã tiến lên một bước, sắc mặt giận dữ chưa từng thấy.

"Trình Khúc!"

Giọng ông trầm xuống:

"Con dẫn loại người gì về nhà vậy?!"
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back