Bài viết: 0 

Chap 21
"Ngươi có thể bình tĩnh như vậy tức là đã có kế hoạch. Nhưng chắc chắn không liên quan tới Thanh Phong mục tiêu của ngươi là ta. *
Người đó im lặng không lên tiếng.
" Ta và ngươi không quen biết tại sao lại muốn bắt ta. "
" Cô có quan hệ gì với quỷ cốc thần y. "
Nhìn người này hỏi về gia gia như vậy chắc chắn có thù nhưng cảm giác cho thấy không giống. Thấy tôi im lặng người đó nói tiếp.
" Không nói cũng không sao các người đều phải chết ở đây. "
Tôi nói:
" Chết hay sống cũng không phải do ngươi quyết định. "
" Khẩu khí lớn thật. "
" Không lớn bằng kẻ cắp y phổ (sách thuốc) của quỷ cốc thần y. "
Nhạc nhiên nhìn tôi.
" Ngươi biết bao nhiêu. "
" Không nhiều. Đoán không lầm ngươi là người đệ tử đã đánh cắp đó. "
Người đó nghe xong không trả lời chỉ nhìn vào phía xa nói.
" Ta không xứng làm đệ tử của ngài. "
Tôi nghe câu nói như có ẩn tình tôi định nói thì nghe tiếng của Thanh Phong.
" Thả Nàng ấy ra. "
Người đó cười nói
" Được. Để xem các ngươi có bao lĩnh thoát ra không? "
Hắn vừa nói xong. Xung quanh xuất hiện đám người độc nhân bao vây chúng tôi. Tôi hỏi mọi người có chất giọng cao nhất. A Nhất Liền nói
" A Thập cùng với Thập bát "
" Vậy hai người cùng hát lớn lên. "
Hai người họ đồng thanh nói:
" Cái gì? "
Thanh Phong liền nói.
" Ở đó mà lề mề mau làm theo lời nàng ấy đi. "
Khi họ cất tiếng hát lên đúng là tiếng hát át tiếng trống điều khiển của trống lục lạc những tiếp tục như vậy thì chúng tôi cũng bị điếc luôn phải nghĩ cách nhanh lên. Độc nhân ở đây thì ở đây tập trung vào tìm kiếm nhanh lên. Đúng như tôi nghĩ phía xa có một độc nhân khác kỳ lạ hơn. Toàn thân màu đỏ tay chân đã hóa thành nhánh cây nếu không bị xích lại chắc chắn còn nguy hiểm hơn những người khác. Tôi nói Thanh Phong dùng kinh công đưa tôi qua đó. Nhóm người ẩn vệ đối phó với những người khác. Tôi và huynh ấy đối phó với trùng cổ. Thanh Phong đánh nhau với chúng tôi dùng cây quỷ trùng thảo mà quỷ cốc thần y đưa cho để gây rối với trùng cổ tiện cho Thanh Phong công kích nó. Đúng như tôi nghĩ Thanh Phong thừa thắng xong lên tiêu diệt trùng cổ khiến những độc nhân kia tan rã thì tôi bị người kia đánh lén trúng độc. Thanh Phong liền bay đến chỗ tôi.
" A Tinh nàng sao rồi. Cố gắng chờ ta. Ta đuổi theo lấy thuốc giải ngay. "
Tôi nếu kéo huynh ấy lại.
" Không cần. Hắn chạy xa rồi. Về tìm thần y thôi. "
" Được. "
Không biết qua bao lâu khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình ở dịch tram. Không biết ngủ bao lâu mà khiến thân thể tôi cứng ngắc vừa muốn ngồi dậy hoạch động một chút đã bị tam nương la lên
" A Tinh cô tỉnh rồi sao. Khoan hãy ngồi dậy đã. Cô cần gì tôi lấy cho. "
Nhìn thấy cô ấy lo lắng vậy tôi cười.
" Làm gì là lắng vậy tôi có sao đâu? "
Tam Nương liền nói.
" Không sao cái gì mà không sao. Cô hôn mê hơn mười ngày rồi làm Vương Gia lo lắng đến phát điên lên rồi. Đúng rồi tôi phải báo ngay cho ngài ấy. "
Tôi liền kéo lại hỏi:
" Thanh Phong sao rồi. Hôm đó có bắt hết đám độc nhân không? "
Tam Nương liền nói
" Yên tâm bắt hết rồi. Vương Gia lo cho cô lắm đó. Mấy ngày nay luôn ở bên cô. Nếu phải thập hoàng tử đến gây sự với thần y Vương Gia phải đi sử lý nếu không cũng không muốn đi đâu. "
Tôi chưa kịp hỏi gì nữa thì Thanh Phong đi vào. Huynh ấy thấy tôi liền hỏi.
" A Tinh nàng tỉnh rồi Sao. Tam Nương sao không thông báo với ta. "
" Mới tỉnh thôi làm quá vậy. Thập hoàng tử tới đây có chuyện gì vậy? "
" Nàng không cần quan tâm lo nghĩ ngơi cho khỏe đi. "
" Thần y gia gia không chữa được cho ta sao. "
" Ai nói ta không chữa được. "
Tôi chỉ qua Thanh Phong nói
" Huynh ấy nói. "
" Ta nói hồi nào? "
" Nếu chữa được huynh đâu cần lo lắng như vậy. "
" Nàng bị trúng độc đó. Sao ta không lo được. "
Đây là lần đầu tiên cảm thấy sự lo lắng thật lòng của một người dành cho mình. Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi cười nói với huynh ấy:
" Tôi thật hạnh phúc khi được lo lắng như vậy nhưng nếu có thêm đồ ăn thì sẽ hạnh phúc hơn nữa. "
" Chuyện này khó gì Tam Nương chuẩn bị cháo rồi sẽ đem lên liền. "
" Cháo rất lạc nếu có thêm cây kẹo hồ lô thì tốt rồi. Huynh đi mua đi. "
" Nhưng mà. "
" Ở đây có thần y gia gia huynh đi mua đi. "
" Được rồi ta sẽ về liền. "
Huynh ấy đi rồi. Tôi liền nhìn thần y cười hỏi.
" Rốt cuộc độc của tôi là thế nào. Đừng nói là chữa được. Cơ thể của tôi. Tôi biết rõ nhất. "
" Nha đầu ngươi đều hắn đi để hỏi ta sao. "
" Huynh ấy không muốn ta biết thì ta giả vờ không biết thôi. Nói đi tôi bị trúng độc gì? "
Ông ấy thở dài nói:
" Trong tình cảm ngươi ngốc. Vậy sao những việc này ngươi không ngốc cho ta nhờ. "
" Đừng đánh trống lảng nói tình trạng của tôi đi. "
" Ta không biết ngươi trúng độc gì nhưng độc tính rất mạnh lúc đem ngươi về một chân đã vào quan tài rồi. Ta đành phải dùng kim xà để cứu ngươi. "
" Nếu đoán không lầm kim xà mà ngài nói chín
H là vua độc của loài rắn. Cắn trúng một cái là chết ngay tức khắc."
"Ngươi có thể bình tĩnh như vậy tức là đã có kế hoạch. Nhưng chắc chắn không liên quan tới Thanh Phong mục tiêu của ngươi là ta. *
Người đó im lặng không lên tiếng.
" Ta và ngươi không quen biết tại sao lại muốn bắt ta. "
" Cô có quan hệ gì với quỷ cốc thần y. "
Nhìn người này hỏi về gia gia như vậy chắc chắn có thù nhưng cảm giác cho thấy không giống. Thấy tôi im lặng người đó nói tiếp.
" Không nói cũng không sao các người đều phải chết ở đây. "
Tôi nói:
" Chết hay sống cũng không phải do ngươi quyết định. "
" Khẩu khí lớn thật. "
" Không lớn bằng kẻ cắp y phổ (sách thuốc) của quỷ cốc thần y. "
Nhạc nhiên nhìn tôi.
" Ngươi biết bao nhiêu. "
" Không nhiều. Đoán không lầm ngươi là người đệ tử đã đánh cắp đó. "
Người đó nghe xong không trả lời chỉ nhìn vào phía xa nói.
" Ta không xứng làm đệ tử của ngài. "
Tôi nghe câu nói như có ẩn tình tôi định nói thì nghe tiếng của Thanh Phong.
" Thả Nàng ấy ra. "
Người đó cười nói
" Được. Để xem các ngươi có bao lĩnh thoát ra không? "
Hắn vừa nói xong. Xung quanh xuất hiện đám người độc nhân bao vây chúng tôi. Tôi hỏi mọi người có chất giọng cao nhất. A Nhất Liền nói
" A Thập cùng với Thập bát "
" Vậy hai người cùng hát lớn lên. "
Hai người họ đồng thanh nói:
" Cái gì? "
Thanh Phong liền nói.
" Ở đó mà lề mề mau làm theo lời nàng ấy đi. "
Khi họ cất tiếng hát lên đúng là tiếng hát át tiếng trống điều khiển của trống lục lạc những tiếp tục như vậy thì chúng tôi cũng bị điếc luôn phải nghĩ cách nhanh lên. Độc nhân ở đây thì ở đây tập trung vào tìm kiếm nhanh lên. Đúng như tôi nghĩ phía xa có một độc nhân khác kỳ lạ hơn. Toàn thân màu đỏ tay chân đã hóa thành nhánh cây nếu không bị xích lại chắc chắn còn nguy hiểm hơn những người khác. Tôi nói Thanh Phong dùng kinh công đưa tôi qua đó. Nhóm người ẩn vệ đối phó với những người khác. Tôi và huynh ấy đối phó với trùng cổ. Thanh Phong đánh nhau với chúng tôi dùng cây quỷ trùng thảo mà quỷ cốc thần y đưa cho để gây rối với trùng cổ tiện cho Thanh Phong công kích nó. Đúng như tôi nghĩ Thanh Phong thừa thắng xong lên tiêu diệt trùng cổ khiến những độc nhân kia tan rã thì tôi bị người kia đánh lén trúng độc. Thanh Phong liền bay đến chỗ tôi.
" A Tinh nàng sao rồi. Cố gắng chờ ta. Ta đuổi theo lấy thuốc giải ngay. "
Tôi nếu kéo huynh ấy lại.
" Không cần. Hắn chạy xa rồi. Về tìm thần y thôi. "
" Được. "
Không biết qua bao lâu khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình ở dịch tram. Không biết ngủ bao lâu mà khiến thân thể tôi cứng ngắc vừa muốn ngồi dậy hoạch động một chút đã bị tam nương la lên
" A Tinh cô tỉnh rồi sao. Khoan hãy ngồi dậy đã. Cô cần gì tôi lấy cho. "
Nhìn thấy cô ấy lo lắng vậy tôi cười.
" Làm gì là lắng vậy tôi có sao đâu? "
Tam Nương liền nói.
" Không sao cái gì mà không sao. Cô hôn mê hơn mười ngày rồi làm Vương Gia lo lắng đến phát điên lên rồi. Đúng rồi tôi phải báo ngay cho ngài ấy. "
Tôi liền kéo lại hỏi:
" Thanh Phong sao rồi. Hôm đó có bắt hết đám độc nhân không? "
Tam Nương liền nói
" Yên tâm bắt hết rồi. Vương Gia lo cho cô lắm đó. Mấy ngày nay luôn ở bên cô. Nếu phải thập hoàng tử đến gây sự với thần y Vương Gia phải đi sử lý nếu không cũng không muốn đi đâu. "
Tôi chưa kịp hỏi gì nữa thì Thanh Phong đi vào. Huynh ấy thấy tôi liền hỏi.
" A Tinh nàng tỉnh rồi Sao. Tam Nương sao không thông báo với ta. "
" Mới tỉnh thôi làm quá vậy. Thập hoàng tử tới đây có chuyện gì vậy? "
" Nàng không cần quan tâm lo nghĩ ngơi cho khỏe đi. "
" Thần y gia gia không chữa được cho ta sao. "
" Ai nói ta không chữa được. "
Tôi chỉ qua Thanh Phong nói
" Huynh ấy nói. "
" Ta nói hồi nào? "
" Nếu chữa được huynh đâu cần lo lắng như vậy. "
" Nàng bị trúng độc đó. Sao ta không lo được. "
Đây là lần đầu tiên cảm thấy sự lo lắng thật lòng của một người dành cho mình. Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi cười nói với huynh ấy:
" Tôi thật hạnh phúc khi được lo lắng như vậy nhưng nếu có thêm đồ ăn thì sẽ hạnh phúc hơn nữa. "
" Chuyện này khó gì Tam Nương chuẩn bị cháo rồi sẽ đem lên liền. "
" Cháo rất lạc nếu có thêm cây kẹo hồ lô thì tốt rồi. Huynh đi mua đi. "
" Nhưng mà. "
" Ở đây có thần y gia gia huynh đi mua đi. "
" Được rồi ta sẽ về liền. "
Huynh ấy đi rồi. Tôi liền nhìn thần y cười hỏi.
" Rốt cuộc độc của tôi là thế nào. Đừng nói là chữa được. Cơ thể của tôi. Tôi biết rõ nhất. "
" Nha đầu ngươi đều hắn đi để hỏi ta sao. "
" Huynh ấy không muốn ta biết thì ta giả vờ không biết thôi. Nói đi tôi bị trúng độc gì? "
Ông ấy thở dài nói:
" Trong tình cảm ngươi ngốc. Vậy sao những việc này ngươi không ngốc cho ta nhờ. "
" Đừng đánh trống lảng nói tình trạng của tôi đi. "
" Ta không biết ngươi trúng độc gì nhưng độc tính rất mạnh lúc đem ngươi về một chân đã vào quan tài rồi. Ta đành phải dùng kim xà để cứu ngươi. "
" Nếu đoán không lầm kim xà mà ngài nói chín
H là vua độc của loài rắn. Cắn trúng một cái là chết ngay tức khắc."