Bài viết: 0 

CHAP 11 ĐỘC DƯỢC
"Tôi ngửi thấy mùi thảo dược trên người bác. Đừng nghĩ mình biết y thuật thì có thể coi thường sức khỏe nha."
"Mũi cũng thính thật. Muốn uống không."
"Hiện tại thì muốn nhưng không muốn uống rượu độc trong bình hồ lô kia đâu."
"Chà ngay cả cái này cũng ngửi ra không thể xem thường."
"Tôi chỉ là người bình thường nhưng bác không phải nha. Rốt cuộc bác là ai."
Ông bác ấy liền giả vờ ngó trái ngó phải nói
"Nhóc nói ta đó hả?"
Tôi nhìn bác ấy giả bộ tôi cũng giả bộ theo nói.
"Ơ! Ai nói với bác tôi nói với cái người sau lưng bác đấy chứ. Uống rượu quá nhiều thành ma men luôn rồi."
"Trời ác miệng quá đi. Ta là thần rượu đó nha chưa có loại nào chưa uống qua."
Tôi nằm úp mặt lên bàn nói:
"Lại nói nói khoác nữa rồi."
Bác ấy hùng hổ lớn tiếng nói:
"Ai nói khoác chứ. Chỉ cần nói ra loại rượu ta liền mùi vị nó như thế nào?"
Tôi không thèm để ý quay mặt đi chỗ khác. Bác ấy liền nói:
"Đấy là thái độ gì chứ. Không tin ta đúng không. Không tin thì thử cá cược đi ta nói cho biết."
Tôi nhắm mắt nói.
"Thắng bác lợi ít gì đâu?"
"Ta nói thân phận cho ngươi biết."
Tôi mặt kệ nói:
"Không hứng thú!"
"Ta.. Ta.. Ta cho ngươi một lời hứa chỉ cần yêu cầu bất cứ điều gì cũng thực hiện."
Tôi liếc mắt nhìn ông ấy.
"Được. Vậy nói cho tôi biết sương ấm tửu mùi vị ra sao?"
Bác ấy nhìn tôi cười nói
"Muốn thắng cũng không thể nào bịa đại một cái tên chứ."
Tôi không thèm để ý nói.
"Ai nói bịa đặt. Từ đệ nhất đến thập bác ký, mai hoa lộ, đào hồng.. Sương ấm tửu chỉ là một trong số đó mà thôi. Xem ra cái biệt danh tửu thần là hữu danh vô thật rồi."
Bác ấy chỉ thẳng mặt tôi nói:
"Nói không đúng những cái tên này chưa bao giờ nghe."
"Chưa nghe chứ không phải là không có."
Tôi lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho bác ấy nói:
"Trong viên kẹo này có một loại rượu. Bác ăn thử đi nếu đoán được loại nào thì tôi thua cuộc."
Bác ấy ăn vào. Một lúc sao nói.
"Đúng là bên ngoài ngọt thanh hơi the mát. Bên trong.. Có một mùi vị rất lạ giống như mùi rượu nho của tây vực lại có vị như hoa điêu không phải là nữ nhi hồng, cũng không phải cái mùi vị này.. Rốt cuộc là gì?"
Tôi cười nói cho bác một ngày suy nghĩ mai hãy trả lời. Tôi về ngủ đây.
Bây giờ tôi thấy dáng vẻ của bác ấy giống như tôi lúc nãy cũng đủ làm cho tôi hết buồn bực rồi về phòng ngủ một giấc thoải mái mà quên mất rằng còn có người đang giận mình. Ngủ một mạch tới sáng bị tiếng gõ cửa làm ồn đến bực mình mơ màng mở cửa ra gặp ngay một cái đầu trắng xóa rối nùi với gương mặt già nua và cặp mắt thâm đen đập vào mắt tôi liền la lớn.
"MA! MÁ ƠI CỨU CON!"
Tiếng la thất thanh của tôi vừa cất liền có nhiều người xong vào. Tôi chỉ cảm thấy có một người đang ôm mình thôi. Tôi la lên.
"Buông tôi ra buông tôi ra tôi không muốn bị bắt xuống dưới nữa đâu."
Người đó ôm tôi nhè nhẹ vỗ lưng tôi làm tôi bình tĩnh lại nói.
"Tiểu Tinh yên tâm đi. Có ta ở đây không có ai có thể bắt nàng."
Khi đã bình tĩnh lại mới biết mình đang được Thanh Phong ôm trọn vào lòng khiến cho tôi đỏ cả mặt. Mắc cỡ đến muốn có một cái lỗ để chui xuống. Thấy tôi như vậy mà huynh ấy còn cười nói.
"Tiểu Tinh không sao chứ. Mặt làm sao mà cứ cúi đầu thế."
Tôi trừng mắt với huynh ấy nói
"Không liên quan tới huynh. Không phải còn đang giận sao."
Huynh ấy liền nghiêm mặt nói.
"Còn biết ta đang giận sao."
"Tôi.. Xin lỗi."
"Chuyện này nói sao đi. Sau lúc nãy nàng la lên vậy xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe lời nhắc nhở nhớ đến chuyện lúc nãy tôi vội nói.
"Có ma đó. Ở cửa phòng có con ma đầu bạc đó."
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn tôi. Trong lúc này có tiếng nói
"Mới sáng ra đã gọi tôi là ma có ác miệng quá không."
Tôi từ sau lưng Thanh Phong ló đầu ra nhìn. Chớp chớp mắt bất ngờ nhìn thấy người đối diện.
"Là bác mới sáng sau lại hù dọa tôi vậy chứ."
"Còn không phải tại viên kẹo kia sao?"
"À! Đừng có nói là người cả đêm không ngủ đó nha."
"Nói xem."
"Vậy đoán ra chưa? Xem mặt bác chắc là chưa rồi."
"Ta muốn thêm một viên nữa."
Tôi trả lời dứt khoát
"KHÔNG!"
"Nhóc đừng có mà quá đáng"
Tôi và ông bác ấy kình nhau một lúc. Thanh Phong nói.
"Hai người có chuyện gì."
Cả hai đồng thanh nói
"Bác ấy thua cuộc."
"Nhóc con lừa đảo."
Thanh Phong nhíu mài nói.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tôi nhìn bác ấy nói:
"Bác ấy nói mình chỉ cần ngửi là có thể biết đó là rượu gì. Nhưng mà cho bác ấy ăn một viên kẹo rượu mà bác ấy đoán không ra không phải là thua cuộc sao."
Bác ấy chỉ vào tôi nói
"Lừa đảo đó không phải là rượu."
Tôi chống nạnh nói
"Ai lừa đảo chứ. Rượu này là chính tôi ủ. Hiện tại trên đời này chỉ có mình tôi có không có loại thứ hai làm sao mà có thể đoán ra được."
"Nhóc biết ủ rượu?"
Tôi kêu ngạo nói
"Tôi thích nhất là ăn uống những việc liên quan đến tôi đều tìm hiểu qua. Thức ăn công thức luôn biến đổi. Thì thứ uống phù hợp cũng phải biết đến. Tự học tự chế biến là điều đương nhiên."
Bác ấy nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ nói:
"Ta không tin. Nếu đúng như vậy thì ngươi chắc chắn cho là ta thua tại sao lại không dám cho ta thử thêm một viên."
Tôi nheo mắt nhìn ông bác ấy cười nói:
"Đừng có mà dùng chiêu khích tướng với tôi không có tác dụng đâu."
Ông bác ấy xắn tay áo lên định tranh cải với tôi liền bị Thanh Phong chắn ngang nói.
"Tiểu Tinh đưa cho ông ấy đi."
"Không được như vậy là không công bằng."
Ông bác tranh thủ lúc tôi nói thẩy viên thuốc vào miệng tôi. Tôi không phản ứng kiệp đã nuốt vào Thanh Phong liền vỗ lưng bảo tôi nhả ra nhưng không được liền hỏi
"Ông cho nàng ấy uống cái gì?"
"Độc dược. Trong một canh giờ không có thuốc giải đau đớn đến chết đi sống lại."
Tôi trừng mắt nhìn ông ấy. Thanh Phong liền nói
"Giao thuốc giải ra đây."
Ông Ta khoanh tay nói
"Trao đổi đi. Lấy rượu trong viên kẹo kia đổi th
Uốc giải."
Thanh Phong liền kêu tôi đưa ra. Tôi nhìn Thanh Phong xong rồi nhìn ông ta nói:
"Tôi ngửi thấy mùi thảo dược trên người bác. Đừng nghĩ mình biết y thuật thì có thể coi thường sức khỏe nha."
"Mũi cũng thính thật. Muốn uống không."
"Hiện tại thì muốn nhưng không muốn uống rượu độc trong bình hồ lô kia đâu."
"Chà ngay cả cái này cũng ngửi ra không thể xem thường."
"Tôi chỉ là người bình thường nhưng bác không phải nha. Rốt cuộc bác là ai."
Ông bác ấy liền giả vờ ngó trái ngó phải nói
"Nhóc nói ta đó hả?"
Tôi nhìn bác ấy giả bộ tôi cũng giả bộ theo nói.
"Ơ! Ai nói với bác tôi nói với cái người sau lưng bác đấy chứ. Uống rượu quá nhiều thành ma men luôn rồi."
"Trời ác miệng quá đi. Ta là thần rượu đó nha chưa có loại nào chưa uống qua."
Tôi nằm úp mặt lên bàn nói:
"Lại nói nói khoác nữa rồi."
Bác ấy hùng hổ lớn tiếng nói:
"Ai nói khoác chứ. Chỉ cần nói ra loại rượu ta liền mùi vị nó như thế nào?"
Tôi không thèm để ý quay mặt đi chỗ khác. Bác ấy liền nói:
"Đấy là thái độ gì chứ. Không tin ta đúng không. Không tin thì thử cá cược đi ta nói cho biết."
Tôi nhắm mắt nói.
"Thắng bác lợi ít gì đâu?"
"Ta nói thân phận cho ngươi biết."
Tôi mặt kệ nói:
"Không hứng thú!"
"Ta.. Ta.. Ta cho ngươi một lời hứa chỉ cần yêu cầu bất cứ điều gì cũng thực hiện."
Tôi liếc mắt nhìn ông ấy.
"Được. Vậy nói cho tôi biết sương ấm tửu mùi vị ra sao?"
Bác ấy nhìn tôi cười nói
"Muốn thắng cũng không thể nào bịa đại một cái tên chứ."
Tôi không thèm để ý nói.
"Ai nói bịa đặt. Từ đệ nhất đến thập bác ký, mai hoa lộ, đào hồng.. Sương ấm tửu chỉ là một trong số đó mà thôi. Xem ra cái biệt danh tửu thần là hữu danh vô thật rồi."
Bác ấy chỉ thẳng mặt tôi nói:
"Nói không đúng những cái tên này chưa bao giờ nghe."
"Chưa nghe chứ không phải là không có."
Tôi lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho bác ấy nói:
"Trong viên kẹo này có một loại rượu. Bác ăn thử đi nếu đoán được loại nào thì tôi thua cuộc."
Bác ấy ăn vào. Một lúc sao nói.
"Đúng là bên ngoài ngọt thanh hơi the mát. Bên trong.. Có một mùi vị rất lạ giống như mùi rượu nho của tây vực lại có vị như hoa điêu không phải là nữ nhi hồng, cũng không phải cái mùi vị này.. Rốt cuộc là gì?"
Tôi cười nói cho bác một ngày suy nghĩ mai hãy trả lời. Tôi về ngủ đây.
Bây giờ tôi thấy dáng vẻ của bác ấy giống như tôi lúc nãy cũng đủ làm cho tôi hết buồn bực rồi về phòng ngủ một giấc thoải mái mà quên mất rằng còn có người đang giận mình. Ngủ một mạch tới sáng bị tiếng gõ cửa làm ồn đến bực mình mơ màng mở cửa ra gặp ngay một cái đầu trắng xóa rối nùi với gương mặt già nua và cặp mắt thâm đen đập vào mắt tôi liền la lớn.
"MA! MÁ ƠI CỨU CON!"
Tiếng la thất thanh của tôi vừa cất liền có nhiều người xong vào. Tôi chỉ cảm thấy có một người đang ôm mình thôi. Tôi la lên.
"Buông tôi ra buông tôi ra tôi không muốn bị bắt xuống dưới nữa đâu."
Người đó ôm tôi nhè nhẹ vỗ lưng tôi làm tôi bình tĩnh lại nói.
"Tiểu Tinh yên tâm đi. Có ta ở đây không có ai có thể bắt nàng."
Khi đã bình tĩnh lại mới biết mình đang được Thanh Phong ôm trọn vào lòng khiến cho tôi đỏ cả mặt. Mắc cỡ đến muốn có một cái lỗ để chui xuống. Thấy tôi như vậy mà huynh ấy còn cười nói.
"Tiểu Tinh không sao chứ. Mặt làm sao mà cứ cúi đầu thế."
Tôi trừng mắt với huynh ấy nói
"Không liên quan tới huynh. Không phải còn đang giận sao."
Huynh ấy liền nghiêm mặt nói.
"Còn biết ta đang giận sao."
"Tôi.. Xin lỗi."
"Chuyện này nói sao đi. Sau lúc nãy nàng la lên vậy xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe lời nhắc nhở nhớ đến chuyện lúc nãy tôi vội nói.
"Có ma đó. Ở cửa phòng có con ma đầu bạc đó."
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn tôi. Trong lúc này có tiếng nói
"Mới sáng ra đã gọi tôi là ma có ác miệng quá không."
Tôi từ sau lưng Thanh Phong ló đầu ra nhìn. Chớp chớp mắt bất ngờ nhìn thấy người đối diện.
"Là bác mới sáng sau lại hù dọa tôi vậy chứ."
"Còn không phải tại viên kẹo kia sao?"
"À! Đừng có nói là người cả đêm không ngủ đó nha."
"Nói xem."
"Vậy đoán ra chưa? Xem mặt bác chắc là chưa rồi."
"Ta muốn thêm một viên nữa."
Tôi trả lời dứt khoát
"KHÔNG!"
"Nhóc đừng có mà quá đáng"
Tôi và ông bác ấy kình nhau một lúc. Thanh Phong nói.
"Hai người có chuyện gì."
Cả hai đồng thanh nói
"Bác ấy thua cuộc."
"Nhóc con lừa đảo."
Thanh Phong nhíu mài nói.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tôi nhìn bác ấy nói:
"Bác ấy nói mình chỉ cần ngửi là có thể biết đó là rượu gì. Nhưng mà cho bác ấy ăn một viên kẹo rượu mà bác ấy đoán không ra không phải là thua cuộc sao."
Bác ấy chỉ vào tôi nói
"Lừa đảo đó không phải là rượu."
Tôi chống nạnh nói
"Ai lừa đảo chứ. Rượu này là chính tôi ủ. Hiện tại trên đời này chỉ có mình tôi có không có loại thứ hai làm sao mà có thể đoán ra được."
"Nhóc biết ủ rượu?"
Tôi kêu ngạo nói
"Tôi thích nhất là ăn uống những việc liên quan đến tôi đều tìm hiểu qua. Thức ăn công thức luôn biến đổi. Thì thứ uống phù hợp cũng phải biết đến. Tự học tự chế biến là điều đương nhiên."
Bác ấy nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ nói:
"Ta không tin. Nếu đúng như vậy thì ngươi chắc chắn cho là ta thua tại sao lại không dám cho ta thử thêm một viên."
Tôi nheo mắt nhìn ông bác ấy cười nói:
"Đừng có mà dùng chiêu khích tướng với tôi không có tác dụng đâu."
Ông bác ấy xắn tay áo lên định tranh cải với tôi liền bị Thanh Phong chắn ngang nói.
"Tiểu Tinh đưa cho ông ấy đi."
"Không được như vậy là không công bằng."
Ông bác tranh thủ lúc tôi nói thẩy viên thuốc vào miệng tôi. Tôi không phản ứng kiệp đã nuốt vào Thanh Phong liền vỗ lưng bảo tôi nhả ra nhưng không được liền hỏi
"Ông cho nàng ấy uống cái gì?"
"Độc dược. Trong một canh giờ không có thuốc giải đau đớn đến chết đi sống lại."
Tôi trừng mắt nhìn ông ấy. Thanh Phong liền nói
"Giao thuốc giải ra đây."
Ông Ta khoanh tay nói
"Trao đổi đi. Lấy rượu trong viên kẹo kia đổi th
Uốc giải."
Thanh Phong liền kêu tôi đưa ra. Tôi nhìn Thanh Phong xong rồi nhìn ông ta nói: