Bài viết: 61 

Lời tác giả: Xin chào các độc giả thân yêu! Sau đây mình có một chút lưu ý về nội dung của truyện như sau: Kết thúc phần 1 là giới thiệu nhân vật để các bạn làm quen dần với nội dung câu chuyên còn từ phần 2 này mình sẽ thay đổi ngôi kể, tức là cách xưng hô của nhân vật, Tuyết Nhi - Cô nàng cá tính ở hiện đại đột nhiên lại xuyên về cổ đại, từ "cô" sang "tôi". Điều đó cùng nghĩa với việc công chúa Ngọc Hoa bây giờ chỉ còn là một nhân vật phụ tuy vậy mình vẫn sẽ thi thoảng "lái" sang nhân vật này một xíu. Mong rằng sự thay đổi này sẽ không làm phiền các bạn độc giả. Cuối cùng không giông dài nữa chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! ^^
Phần 2:
Phần 2:

Nơi nước Đại Nam hùng mạnh:
Tôi - Tuyết Nhi ngồi trong điện đưa con mắt nhàm chán nhìn ra ngoài, đã hai tuần rồi vậy mà tôi vẫn bị ép ở yên trong điện, nói thật chứ Đại Nam tuy rộng rãi hùng vĩ thật nhưng mọi thứ ở đây thật khiến tôi phát điên lên được. Hồi còn ở nước Yên tôi còn hay được chuồn ra ngoài chơi chứ ở đây tường thì cao, lính canh dày đặc như kiến tôi có mọc cánh cũng khó lòng mà chuồn ra được. Nhìn mây nhìn gió nhìn trời nhìn đất, đầu óc thì nghĩ lung tung tôi bỗng lại quay về cái cảm giác nhớ nhà nhớ gia đình. Không biết giờ này mẹ tôi đang làm gì? Ba đã đi làm chưa? Còn tôi nữa! Không biết giờ này tôi còn sống hay đã chết. Tôi nghĩ tới nghĩ lui theo logic thì có thể bằng một cách nào đó mà tôi có thể xuyên về đây, nhập vào thân xác mĩ miều này, còn nàng công chúa thật thì có thể đang sống trong thân xác tôi, cũng ngu ngơ như tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì! Kể ra thì cũng lạ ngã mỗi cái mà tôi phải xuyên về nơi này, còn Ngọc Hoa kia chẳng may tự tử bất thành mà lại chuồn đi đâu mất. Ở thời của tôi thì điều này chỉ có trong ngôn tình mà thôi, hơn nữa việc này hoàn toàn rất vô lý, bao nhiêu người cũng ngã xe đập đầu xuống đất cũng có bị xuyên đi đâu, hay là.. ấy chết không thể như vậy được chẳng lẽ mấy người bị hôn mê rồi mấy người tử vong kia không phải xuống âm phủ mà lại xuyên không như tôi sao? Liệu rằng khi xuyên lại thời hiện đại tôi còn có thể trở lại làm Tuyết Nhi được hay không? Hay là đón chào tôi là một nấm mồ đã xanh cỏ..
Càng nghĩ tôi càng thấy sợ, mồ hôi cứ thế tuôn ra. Đang ngơ ngẩn ngẩn ngơ với lỗi sợ to đùng trong lòng thì từ ngoài cửa tên thái tử điện hạ chết bầm kia lù lù xuất hiện khiến tôi đã ngơ nay lại càng ngơ hơn. Tên này từ hôm thành hôn đến hôm nay đã qua điện của tôi bao giờ đâu, bây giờ lại lù lù xuất hiện. Các nữ tì xung quanh thì liền cúi xuống hành lễ, còn tôi vì ngơ quá mà quên luôn cái quy tắc dở hơi kia mắt cứ tròn xoe ra như hai hòn bi ve khổng lồ đến tôi còn có thể cảm nhận hai con mắt sắp lồi ra của mình. Tên thái tử kia thấy vậy trên trán liền suất hiện vại vạch đen kịt. An An thì liền ra hiệu cho tôi hành lễ tôi lúc này mới ngớ ra vội vàng cúi xuống nghiên túc hành lễ. Thấy tôi như vậy tên kia mới liền dãn cái cơ mặt, hắn kiền ra lệnh cho các nữ tì "lượn" ra ngoài. Tôi thấy vậy thì liền kéo lấy tay áo An An cầu cứu, muội ấy thật cũng quá đáng mà, đã không giúp tôi thì thôi khóe môi lại còn nở ra một nụ cười sâu rồi liền "chuồn" thẳng.
Trong điện lúc này chỉ còn tôi với hắn, thấy tôi cứ đứng lì ra ở đó, Hứa Chí Quân hắn liền đích thân mở miệng ra nói trước:
- Nàng còn đứng đấy làm gì? Mau lại giúp ta thay y phục!
Tôi nghe cái giọng trầm trầm kia mà trong lòng như bốc hỏa, phồng mang trợn má lên định quát lại, nhưng chợt nhớ tới lời của "mẫu thân" vì hòa bình hai nước, vì yên vui nhân dân nhất định phải nhịn. Được rồi! Hít vào.. thở ra, rồi.. ok ok tôi ổn mà. Lấy hết dũng khí tôi liền tới cạnh người kia nhẹ nhàng giúp hắn thay y phục, tôi cảm nhận được mùi trà sen tỏa ra thơm nhẹ trên người kẻ kia, ui chao! Thơm thế không biết nữa! Đang mải hít lấy hít để người kia dường như cảm nhận được liền ho nhẹ một cái, khiến tôi đang "hít vụng" mà suýt nữa rơi tim ra ngoài, tôi bất giác cảm nhận được mặt mình đang dần nóng lên, lúng ta lúng túng tôi loay hoay mãi mới xong, vừa dứt tay tôi liền nhảy dựng ra như cái lò xo khiến kẻ kia nổi tiếng lạnh lùng khó tính cũng liền bò ra cười.
Tôi thẹn quá hóa giận liền quên khuấy đi trọng trách to lớn kia là phải "nhịn" tôi liền vùng lên mắng người:
- Ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm hả? Ngươi tưởng ngươi đẹp trai lắm hả? Còn cười hả? Cười này.. cười này.. ta đánh cho tên chết bầm nhà ngươi hết cười luôn này!
Vừa hét tôi vừa hết đánh lại đấm vào kẻ trước mặt, nhưng tôi càng đánh tên kia càng cười to hơn, ai nói hắn lạnh lùng, ai nó hắn đẹp trai, ai nói hắn thế này thế nọ ai.. ai.. ai ra đây cho tôi, lạnh lùng là đây sao? Có mà vô duyên, cái tên chết bầm này cười gì mà lắm vậy chứ! Máu dồn lên hết trên não tôi tức quá co cẳng lên định đạp hắn mà ầm một cái tôi ngã nhào thẳng vào lòng kẻ đối diện, mắt chạm mắt, môi chạm môi. Tôi đơ tại trận! Ối trời.. chết tôi rồi, cái gì thế này? Tôi vội đẩy tên kia ra mặt đỏ phừng phừng tôi.. chết tôi rồi.. nụ hôn đầu của tôi. Tên kia bị tôi đẩy bắn sang một bên, hắn cũng đơ không khác gì tôi, thấy vậy tôi vội tìm cách chuồn, nhẹ nhàng nói:
- Điện.. điện hạ cứ.. cứ ngồi chơi, thiếp.. thiếp ra ngoài.. ngoài lát quay lại sau!
Mẹ nó nữa tôi ngại đến nói cũng chẳng ra hồn, lắp ba lắp bắp mãi không hết một câu khiến tôi càng thẹn hơn. Thấy tôi mặt đỏ phừng phừng, lắp bắp mãi, tên kia cũng không cười nữa vẻ mặt lại 360 độ trở lại vẻ lạnh tanh thường ngày, tôi cũng chẳng quan tâm gì đến hắn nữa một mạch chạy thẳng ra ngoài tìm An An hỏi tội, tôi đi rồi mà không để ý trong điện có ánh mắt cứ dán thẳng vào thân ảnh mình, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đắc ý..
Tôi - Tuyết Nhi ngồi trong điện đưa con mắt nhàm chán nhìn ra ngoài, đã hai tuần rồi vậy mà tôi vẫn bị ép ở yên trong điện, nói thật chứ Đại Nam tuy rộng rãi hùng vĩ thật nhưng mọi thứ ở đây thật khiến tôi phát điên lên được. Hồi còn ở nước Yên tôi còn hay được chuồn ra ngoài chơi chứ ở đây tường thì cao, lính canh dày đặc như kiến tôi có mọc cánh cũng khó lòng mà chuồn ra được. Nhìn mây nhìn gió nhìn trời nhìn đất, đầu óc thì nghĩ lung tung tôi bỗng lại quay về cái cảm giác nhớ nhà nhớ gia đình. Không biết giờ này mẹ tôi đang làm gì? Ba đã đi làm chưa? Còn tôi nữa! Không biết giờ này tôi còn sống hay đã chết. Tôi nghĩ tới nghĩ lui theo logic thì có thể bằng một cách nào đó mà tôi có thể xuyên về đây, nhập vào thân xác mĩ miều này, còn nàng công chúa thật thì có thể đang sống trong thân xác tôi, cũng ngu ngơ như tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì! Kể ra thì cũng lạ ngã mỗi cái mà tôi phải xuyên về nơi này, còn Ngọc Hoa kia chẳng may tự tử bất thành mà lại chuồn đi đâu mất. Ở thời của tôi thì điều này chỉ có trong ngôn tình mà thôi, hơn nữa việc này hoàn toàn rất vô lý, bao nhiêu người cũng ngã xe đập đầu xuống đất cũng có bị xuyên đi đâu, hay là.. ấy chết không thể như vậy được chẳng lẽ mấy người bị hôn mê rồi mấy người tử vong kia không phải xuống âm phủ mà lại xuyên không như tôi sao? Liệu rằng khi xuyên lại thời hiện đại tôi còn có thể trở lại làm Tuyết Nhi được hay không? Hay là đón chào tôi là một nấm mồ đã xanh cỏ..
Càng nghĩ tôi càng thấy sợ, mồ hôi cứ thế tuôn ra. Đang ngơ ngẩn ngẩn ngơ với lỗi sợ to đùng trong lòng thì từ ngoài cửa tên thái tử điện hạ chết bầm kia lù lù xuất hiện khiến tôi đã ngơ nay lại càng ngơ hơn. Tên này từ hôm thành hôn đến hôm nay đã qua điện của tôi bao giờ đâu, bây giờ lại lù lù xuất hiện. Các nữ tì xung quanh thì liền cúi xuống hành lễ, còn tôi vì ngơ quá mà quên luôn cái quy tắc dở hơi kia mắt cứ tròn xoe ra như hai hòn bi ve khổng lồ đến tôi còn có thể cảm nhận hai con mắt sắp lồi ra của mình. Tên thái tử kia thấy vậy trên trán liền suất hiện vại vạch đen kịt. An An thì liền ra hiệu cho tôi hành lễ tôi lúc này mới ngớ ra vội vàng cúi xuống nghiên túc hành lễ. Thấy tôi như vậy tên kia mới liền dãn cái cơ mặt, hắn kiền ra lệnh cho các nữ tì "lượn" ra ngoài. Tôi thấy vậy thì liền kéo lấy tay áo An An cầu cứu, muội ấy thật cũng quá đáng mà, đã không giúp tôi thì thôi khóe môi lại còn nở ra một nụ cười sâu rồi liền "chuồn" thẳng.
Trong điện lúc này chỉ còn tôi với hắn, thấy tôi cứ đứng lì ra ở đó, Hứa Chí Quân hắn liền đích thân mở miệng ra nói trước:
- Nàng còn đứng đấy làm gì? Mau lại giúp ta thay y phục!
Tôi nghe cái giọng trầm trầm kia mà trong lòng như bốc hỏa, phồng mang trợn má lên định quát lại, nhưng chợt nhớ tới lời của "mẫu thân" vì hòa bình hai nước, vì yên vui nhân dân nhất định phải nhịn. Được rồi! Hít vào.. thở ra, rồi.. ok ok tôi ổn mà. Lấy hết dũng khí tôi liền tới cạnh người kia nhẹ nhàng giúp hắn thay y phục, tôi cảm nhận được mùi trà sen tỏa ra thơm nhẹ trên người kẻ kia, ui chao! Thơm thế không biết nữa! Đang mải hít lấy hít để người kia dường như cảm nhận được liền ho nhẹ một cái, khiến tôi đang "hít vụng" mà suýt nữa rơi tim ra ngoài, tôi bất giác cảm nhận được mặt mình đang dần nóng lên, lúng ta lúng túng tôi loay hoay mãi mới xong, vừa dứt tay tôi liền nhảy dựng ra như cái lò xo khiến kẻ kia nổi tiếng lạnh lùng khó tính cũng liền bò ra cười.
Tôi thẹn quá hóa giận liền quên khuấy đi trọng trách to lớn kia là phải "nhịn" tôi liền vùng lên mắng người:
- Ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm hả? Ngươi tưởng ngươi đẹp trai lắm hả? Còn cười hả? Cười này.. cười này.. ta đánh cho tên chết bầm nhà ngươi hết cười luôn này!
Vừa hét tôi vừa hết đánh lại đấm vào kẻ trước mặt, nhưng tôi càng đánh tên kia càng cười to hơn, ai nói hắn lạnh lùng, ai nó hắn đẹp trai, ai nói hắn thế này thế nọ ai.. ai.. ai ra đây cho tôi, lạnh lùng là đây sao? Có mà vô duyên, cái tên chết bầm này cười gì mà lắm vậy chứ! Máu dồn lên hết trên não tôi tức quá co cẳng lên định đạp hắn mà ầm một cái tôi ngã nhào thẳng vào lòng kẻ đối diện, mắt chạm mắt, môi chạm môi. Tôi đơ tại trận! Ối trời.. chết tôi rồi, cái gì thế này? Tôi vội đẩy tên kia ra mặt đỏ phừng phừng tôi.. chết tôi rồi.. nụ hôn đầu của tôi. Tên kia bị tôi đẩy bắn sang một bên, hắn cũng đơ không khác gì tôi, thấy vậy tôi vội tìm cách chuồn, nhẹ nhàng nói:
- Điện.. điện hạ cứ.. cứ ngồi chơi, thiếp.. thiếp ra ngoài.. ngoài lát quay lại sau!
Mẹ nó nữa tôi ngại đến nói cũng chẳng ra hồn, lắp ba lắp bắp mãi không hết một câu khiến tôi càng thẹn hơn. Thấy tôi mặt đỏ phừng phừng, lắp bắp mãi, tên kia cũng không cười nữa vẻ mặt lại 360 độ trở lại vẻ lạnh tanh thường ngày, tôi cũng chẳng quan tâm gì đến hắn nữa một mạch chạy thẳng ra ngoài tìm An An hỏi tội, tôi đi rồi mà không để ý trong điện có ánh mắt cứ dán thẳng vào thân ảnh mình, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đắc ý..
Chỉnh sửa cuối: