Cố Diệp Miên mang một thân phong trần mệt mỏi về nhà. Đây là một căn hộ khá rộng với khoảng 150m2, gồm một phòng khách, 2 phòng ngủ, một nhà bếp và một thư phòng. Diệp Miên treo túi sách lên giá treo, căn nhà lạnh lẽo, không chút độ ấm. Cô đi vào bếp rót một cốc nước, đứng ở bàn ăn nhìn quanh căn nhà.
Cô đã chuyển đến New York được gần một năm, một năm rồi mà căn nhà này vẫn cứ mang dáng vẻ ban đầu, cái dáng vẻ lạnh lẽo, không có người ở. Cô mím môi, ánh mắt khó chịu nheo lại nhìn chằm chằm cái sofa màu trắng đắt tiền trong phòng khách. Dường như đã suy nghĩ cái gì đó, Cố Diệp Miên xắn tay áo đi tới chỗ cái bàn trà ở giữa phòng khách, khom lưng đẩy nó ra một góc. Rồi lại nhìn nhìn đo đạc, l so sánh, đẩy đẩy cái ghế sofa sang một bên. Thu lại tấm thảm lông màu trắng lớn trải trên sàn, thu dọn đống đồ trang trí trên tủ cạnh tivi treo tường.. Có bao nhiêu thứ không phải do bản thân bày biện, Cố Diệp Miên dọn hết vào một góc.
Sau hơn một tiếng hì hục dọn dẹp, Cố Diệp Miên mồ hôi đầy đầu nhìn lại thành quả của mình. Vốn phòng khách còn chật chội với những món gia dụng, hiện tại đã thoáng đãng và nhìn rộng rãi hơn hẳn. Bàn ghế cũng được dọn sang một bên.
Đầu tiên, cô đi thay ngay một chiếc váy trắng mỏng để mặc trong nhà, tăng nhiệt độ lên hai lăm, hai sáu độ. Diệp Miên xếp từng món đồ ra, rồi dùng điện thoại chụp ảnh, đăng lên trang bán đồ cũ. Mặc dù Cố Diệp Miên, Đại tiểu thư họ Cố giàu nứt đố đổ vách không thiếu tiền, nhưng cô cho hay: Đồ cũ cũng không thể cứ thế vứt đi nha, dù sao cũng vẫn còn dùng được, bán cho người cần nó để tiết kiệm tài nguyên!
Xong xuôi mọi việc đã là gần một tiếng sau. Cố Diệp Miên khoác thêm một chiếc áo bông thật dày, đeo thêm cái khăn choàng len ấm áp, đội một chiếc mũ len màu đen. Võ trang đầy đủ, Cố Diệp Miên xách túi ra khỏi nhà. Ra khỏi khu chung cư, Cố Diệp Miên lái xe đi đến trung tâm thương mại, muốn mua mua mua đồ gia dụng mới.
Một năm trước cô chạy trốn tới đây, một chút tâm trạng để trang trí cho tổ ấm mới cũng không có, tất cả mọi việc đều giao cho thư kí và bên nội thất gia đình lo liệu. Bản thân thì suốt ngày cắm đầu vào công việc để giải tỏa áp lực. Sau vài tháng mới đỡ hơn một chút, nhưng dù thế thì cô vẫn không có tâm trạng đâu mà để ý những thứ xa hoa hay bất kì thứ nào khác.
Ngày hôm nay, thư kí của cô bị bệnh. Cố Diệp Miên nghe tin liền mua đồ đến thăm cô thư kí trung thành của mình. Kiều là một nữ thư kí người lai, đi theo Cố Diệp Miên ngay khi nàng mới mười tám. Nếu nói Kiều đi theo Diệp Miên khi cô mới thoát khỏi cuộc sống Đại học. Thì đối với Cố Diệp Miên, Kiều chả khác gì một người chị, vì khi Kiều hai tư tuổi, thì Cố Diệp Miên mới mười tám.
Khi Cố Diệp Miên chuyển ra nước ngoài, thì Kiều cũng quyết định đi theo, mang theo đứa con tám tuổi. Chồng của y đã mất rất lâu về trước do một vụ tai nạn máy bay, Kiều dù trẻ nhưng không định tái hôn, ở vậy nuôi con. Dù sao cô cùng con cũng không sợ đói, lương một năm của cô đủ để nuôi những năm sáu đứa trẻ liền.
Kể từ khi chuyển qua đây, Cố Diệp Miên vẫn chưa từng đến nhà của Kiều. Đây là lần đầi tiên cô tới. Căn nhà không lớn, chỉ tầm 100m2, đầy đủ tiện nghi. Hai mẹ con ở vẫn rất rộng rãi. Căn nhà trang trí theo màu gam ấm, với những chậu cây bé bé xinh xinh. Còn có cả mấy con mèo nhỏ lười biếng nằm ườn trên bậu cửa sổ. Tiểu Chi Chi năm nay đã hơn tám tuổi, là một bé gái trắng trẻo thanh tú. Mái tóc dài được bện sang hai bên, cong cong nhìn rất đáng yêu. Cô bé mềm mại gọi cô.
"Mẹ nuôi, mẹ nuôi tới chơi!"
Cố Diệp Miên mỉm cười xoa xoa đầu cô bé, đưa cái túi bánh ngọt cho cô bé xách.
"Mẹ nuôi tới xem mẹ con, chị ấy đâu?"
"Mẹ con nằm trong phòng, mẹ không cho con vào chăm, sợ con bị lây bệnh. Thế nên Chi Chi ngồi ở ngoài học bài."
Diệp Miên nghe thế thì cười, giúp cô bé lấy cái dĩa đựng bánh và một cốc trà ấm. Vừa dặn dò cô bé vừa nhấc chân đi tới phòng của Kiều.
"Chi Chi ngoan quá, con ngồi ăn bánh xong thì làm bài tiếp nhé. Làm xong bài mẹ nuôi sẽ thưởng cho con một cây kẹo hình chú ngựa kì lân."
Cố Diệp Miên mở của phòng của Kiều, phía sau vẫn nghe thấy giọng của Chi Chi dạ một tiếng rất to. Trong phòng ngủ ấm áp, Diệp Miên nhìn thấy Kiều đang nằm ngủ trên giường, trên trán đắp một cái khăn. Bên cạnh giường là một chậu nước, thử một chút, là nước lạnh. Dỡ khăn xuống rồi thay chậu nước mới, Diệp Miên ngồi trên ghế nhìn nhìn Kiều vừa mới tỉnh.
"Em tới làm gì, tới rồi chị lại lây bệnh cho."
Dù nói tiếng trách móc, nhưng Cố Diệp Miên vẫn có thể nhìn thấy ánh cười trong mắt nàng. Cô cười hì hì, ngồi sát lại gần nàng.
"Sao chị lại bị ốm thế? Có phải tại ngày hôm qua dầm mưa không?"
"Ừm, có lẽ thế. Chị chỉ hơi sốt một chút với thấy khá đau đầu thôi, đừng có lo."
"Em biết mà. Chị, chị có muốn ăn gì không? Em nấu cho!"
* * * * * * * * * * * * *
Đi một vòng quanh khu trung tâm thương mại, Cố Diệp túi bé túi to xách ra xe để chuẩn bị về nhà. Những món đồ như bàn ghế các thứ thì sẽ có nhân viên mang tới tận nhà. Xếp đồ vào cốp thật gọn gàng, cô chuẩn bị lên xe về nhà thì bỗng có tiếng gọi ngược.
"Cố Diệp Miên?"
Vì đi dạo khắp nơi khiến cho cơ thể Diệp Miên nóng lên, cô đã cởi áo khoác ngoài ra từ lâu, chỉ mặc độc một cái váy trắng suông in họa tiết chìm. Mãi tóc dài bồng bềnh không được búi cao như mọi khi mà lại thả bung xõa, vài sợi tóc men theo xương hàm mà vắt vẻo trên vai cô.
Dù đã ba mươi nhưng do bảo dưỡng tốt, Cố Diệp Miên nhìn vẫn như thiếu nữ mười tám đôi mươi. Làn da trắng trẻo căng mịn, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp, mắt phượng luôn khẽ nhếch đem lại cảm giác áp bách nay lại trông mềm mại nhu hòa đi rất nhiều. Cô đang trong tư thế nửa người trong xe, từ vị trí của Cục Hoành Chi, hắn có thể trông thấy cổ chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Cố Diệp Miên ngay từ lúc nghe thấy giọng nói đấy, cô đã muốn đóng sầm cửa rồi lái xe chạy mất. Nhưng dùng lí trí kìm lại tình cảm, nghĩ bản thân việc gì phải trốn chạy? Người nợ nhân tình là hắn, không phải cô. Hít sâu một hơi, Cố Diệp Miên bước xuống xe, một tay giữ cửa một tay thò vào trong xe lấy điện thoại. Nhân viên đã xuất phát chở đồ đi rồi. Mặc dù còn phải giao hàng ở hai nơi nữa mới tới nhà cô, nhưng như thế cũng không thể nào để người ta chờ được. Ai mà biết cuộc nói chuyện này sẽ kéo dài bao lâu.
Cô nhìn hắn, người đàn ông mà cô đem lòng yêu chín năm trời, vẫn như thế, vẫn khuôn mặt lạnh tanh ấy, vẫn đôi mắt ấy, cảm xúc ấy, không hề đổi thay.
"Chào, Cục Hoành Chi."
"Cô sao lại ở đây?"
"Trái đất hình cầu, không phải hình tròn. Đây là New York, không phải Thượng Hải, anh không cấm tôi được. Tôi muốn đi đâu thì đi, có cần phải báo cáo cho anh không?"
Người đàn ông khẽ nhíu mày, nhìn người con gái trước mặt. Đã một năm rồi, người này thay đổi rất nhiều.
"Hiện tại còn dám bật ngược lại tôi?"
"Vì sao lại không dám? Tôi.."
"Hoành Chi!"
Một giọng nói ngọt ngào thanh thanh vang lên, một người con gái xinh đẹp cười cười chạy tới chỗ hai người. Nhìn thấy cô ta, Cố Diệp Miên không hề che dấu lùi lại hai bước, như thể nếu lại gần người nọ một chút thôi cô sẽ chết ngay vậy.
Diệp Trầm Tích nhìn khi thấy người con gái đứng nói chuyện với Cục Hoành Chi là Cố Diệp Miên thì giật mình, không tự chủ được bấm chặt vào tay Cục Hoành Chi. Diệp Trầm Tích giọng hơi run nói.
"Chị.. sao chị lại ở đây?"
Không để ý đến cô ta, Cố Diệp Miên mân mê viền điện thoại, không nhìn hai người mà nói tiếp lời lúc nãy bị cắt đứt.
"Tôi không phải không dám. Lúc trước không nói là vì yêu, vì nhường nhìn. Nhưng hiện tại, ngay cả người dưng còn chả phải, anh nói xem tôi vì sao lại không dám? Vì cái công ty bậc A nhỏ bé đấy của anh? Hay là vì cái danh thiếu gia Hoành gia?"
Cục Hoành Chi mày nhíu lại càng sâu, lạnh lùng nhìn người con gái trước mặt. Không nói gì. Cố Diệp Miên khinh thị một cái rồi quay người ngồi vào xe. Trước khi đi còn nói một câu.
"Diệp Trầm Tích, tôi không có em gái, lại càng không phải con của Diệp gia. Tôi là Đại tiểu thư của Cố tộc, đừng có lôi kéo quan hệ, kẻo người ta lại nói cô trèo cao."
Chiếc Bugatti Chiron phóng đi trong gió lạnh, để lại hai con người ở phía sau với khói bụi. Từ đầu tới cuối, Cố Diệp Miên đều không nhìn tới Diệp Trầm Tích, cho dù câu cuối cùng là nói với cô, nhưng ngay cả một ánh nhìn cô cũng không nhận được.
* * *
Cố Diệp Miên dừng xe ngay trên cầu lớn nối về khu đô thị cô sống. Lấy ra gói thuốc giấu ở trong hộp xe, tựa người vào cửa xe, châm lửa. Một làn khói trắng bay ra, hòa vào làn gió lạnh biến mất. Cố Diệp Miên không thèm mặc áo khoác, cứ ăn mặc mỏng manh như vậy đứng hút thuốc. Cơ thể mảnh mai đứng trong gió lớn, giống như chỉ cần lơ là một chút thì cơn gió ấy sẽ mang cô đi mất.
Đứng một lúc lâu, cho tới khi thành phố đèn đuốc sáng trưng. Điện thoại vứt lăn lóc trong xe rung lên từng hồi, đánh thức Cố Diệp Miên đang chìm trong suy nghĩ. Cô vứt đi điếu thuốc đã tàn, với lấy điện thoại bắt máy.
"Alo? Cô Cố đúng không ạ? Đồ đạc chúng tôi đã chuyển đến địa chỉ của cô rồi, phiền cô ra nhận hàng giúp."
Cố Diệp Miên lúc này mới vỗ vỗ trán nhìn thời gian, đáp vài tiếng rồi nhanh chóng đạp ga phóng về khu chung cư.
Cục Hoành Chi, tại sao cứ cái lúc mà tôi muốn quên anh, cái lúc mà tôi đã sắp quên đi anh, thì anh lại xuất hiện, quấy nhiễu tôi thế? Tại sao? Làm phiền con tim tôi suốt chín năm rồi mà vẫn chưa đủ hay sao? Hôm nay là ngày thứ 385 tôi tập quên anh. Tôi vẫn yêu anh..
* * *
Bugatti Chiron supper sport 300+
Wuan: Đây là truyện ngắn, viết theo cảm tính của tôi. Truyện không có cốt truyện cụ thể, cũng không có mốc thời gian liền kề cụ thể, đây chính là truyện mà tôi muốn viết sao thì viết, không theo bất kì một motip nào cả. Đan xen lẫn cả hiện tại và quá khứ, khuyến khích đọc chậm để ngấm thời gian. Đọc truyện vui vẻ nha.