

Thành phố sương mù London chìm trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rít nhẹ qua những con phố lát đá cổ kính. Trong một khu biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô, sự tĩnh lặng ấy đột ngột bị xé toạc bởi một tiếng thét kinh hoàng, vang vọng trong bóng tối như một lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào không gian. Ngôi biệt thự cổ kính, với những bức tường đá xám xịt phủ đầy rêu phong, dường như run rẩy trước âm thanh đầy đau đớn ấy.
Sáng hôm sau, ánh bình minh yếu ớt cố gắng xuyên qua lớp sương mù dày đặc, hé lộ hiện trường một vụ án mạng kinh hoàng. Nạn nhân, ngài Alistair Blackwood, một nhà sưu tập nghệ thuật giàu có và nổi tiếng, được tìm thấy đã chết trong thư phòng riêng của mình. Điều kỳ lạ là căn phòng hoàn toàn khóa kín từ bên trong, cửa sổ đóng chặt, không một dấu hiệu của sự đột nhập hay giằng co. Cảnh tượng bên trong càng khiến người ta rùng mình: Ngài Blackwood nằm gục trên bàn làm việc, một con dao găm cổ điển cắm sâu vào ngực, máu loang lổ trên tấm thảm Ba Tư đắt tiền.
Thám tử Emi Kinsley, một phụ nữ trẻ với mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh sắc sảo, nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Ở tuổi 26, Emi đã nổi tiếng trong giới cảnh sát London nhờ sự thông minh, mưu trí và khả năng quan sát tinh tế đến đáng kinh ngạc. Vóc dáng thanh mảnh, cao ráo 1m68 của cô không hề làm giảm đi sự kiên định và quyết đoán trong từng cử chỉ. Khi Emi bước vào căn phòng lạnh lẽo, đôi mắt cô quét nhanh chóng khắp mọi ngóc ngách, thu thập thông tin một cách lặng lẽ và hiệu quả.
Căn phòng dường như giữ kín mọi bí mật. Bàn làm việc bằng gỗ gụ bóng loáng bày biện những món đồ cổ quý giá, những cuốn sách dày cộp xếp ngay ngắn trên kệ, và mùi hương giấy cũ hòa lẫn với mùi tanh nồng của máu tạo nên một bầu không khí ngột ngạt. Emi chạm nhẹ vào cánh cửa gỗ sồi kiên cố, kiểm tra ổ khóa tỉ mỉ. Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nó đã bị cạy phá. Cửa sổ cũng vậy, chốt cài vẫn nguyên vẹn.
"Không có lối vào hay lối ra nào khác?" Emi hỏi viên cảnh sát đứng cạnh, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được sự tập trung cao độ.
"Thưa thám tử Kinsley, chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng. Đây là một căn phòng biệt lập, chỉ có một cửa ra vào này thôi." viên cảnh sát trả lời, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Emi khẽ gật đầu, đôi mắt xanh như biển cả của cô ánh lên một tia sáng lạnh lẽo. Vụ án mạng trong phòng kín – một câu đố hóc búa mà không phải ai cũng dám đối diện. Nhưng với Emi, đây lại là một thử thách kích thích trí tuệ, một màn trình diễn cho khả năng tư duy logic sắc bén của cô. Cô biết rằng, đằng sau cánh cửa khóa kín này, ẩn chứa một bí mật đen tối đang chờ được khám phá.
Emi bắt đầu cuộc điều tra bằng việc thu thập thông tin về nạn nhân. Ngài Alistair Blackwood là một người đàn ông kín tiếng, sống một mình trong căn biệt thự rộng lớn. Hàng xóm mô tả ông là một người lịch thiệp nhưng có phần lập dị, ít khi giao tiếp với bên ngoài. Ông nổi tiếng với bộ sưu tập nghệ thuật giá trị, bao gồm nhiều tác phẩm cổ quý hiếm và những bức tranh ma mị đầy bí ẩn.
"Ông Blackwood có từng gây thù với ai không?" Emi hỏi quản gia của ngài Blackwood, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khắc khổ.
"Tôi không nghĩ vậy, thưa thám tử. Ông chủ là một người hiền lành, mặc dù đôi khi hơi khó tính trong công việc," người quản gia trả lời, giọng buồn bã. "Tuy nhiên, gần đây ông ấy có vẻ lo lắng về điều gì đó. Tôi đã vài lần thấy ông ấy nhìn trộm ra cửa sổ vào ban đêm, như thể đang sợ hãi cái gì đó."
Sáng hôm sau, ánh bình minh yếu ớt cố gắng xuyên qua lớp sương mù dày đặc, hé lộ hiện trường một vụ án mạng kinh hoàng. Nạn nhân, ngài Alistair Blackwood, một nhà sưu tập nghệ thuật giàu có và nổi tiếng, được tìm thấy đã chết trong thư phòng riêng của mình. Điều kỳ lạ là căn phòng hoàn toàn khóa kín từ bên trong, cửa sổ đóng chặt, không một dấu hiệu của sự đột nhập hay giằng co. Cảnh tượng bên trong càng khiến người ta rùng mình: Ngài Blackwood nằm gục trên bàn làm việc, một con dao găm cổ điển cắm sâu vào ngực, máu loang lổ trên tấm thảm Ba Tư đắt tiền.
Thám tử Emi Kinsley, một phụ nữ trẻ với mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh sắc sảo, nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Ở tuổi 26, Emi đã nổi tiếng trong giới cảnh sát London nhờ sự thông minh, mưu trí và khả năng quan sát tinh tế đến đáng kinh ngạc. Vóc dáng thanh mảnh, cao ráo 1m68 của cô không hề làm giảm đi sự kiên định và quyết đoán trong từng cử chỉ. Khi Emi bước vào căn phòng lạnh lẽo, đôi mắt cô quét nhanh chóng khắp mọi ngóc ngách, thu thập thông tin một cách lặng lẽ và hiệu quả.
Căn phòng dường như giữ kín mọi bí mật. Bàn làm việc bằng gỗ gụ bóng loáng bày biện những món đồ cổ quý giá, những cuốn sách dày cộp xếp ngay ngắn trên kệ, và mùi hương giấy cũ hòa lẫn với mùi tanh nồng của máu tạo nên một bầu không khí ngột ngạt. Emi chạm nhẹ vào cánh cửa gỗ sồi kiên cố, kiểm tra ổ khóa tỉ mỉ. Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nó đã bị cạy phá. Cửa sổ cũng vậy, chốt cài vẫn nguyên vẹn.
"Không có lối vào hay lối ra nào khác?" Emi hỏi viên cảnh sát đứng cạnh, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được sự tập trung cao độ.
"Thưa thám tử Kinsley, chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng. Đây là một căn phòng biệt lập, chỉ có một cửa ra vào này thôi." viên cảnh sát trả lời, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Emi khẽ gật đầu, đôi mắt xanh như biển cả của cô ánh lên một tia sáng lạnh lẽo. Vụ án mạng trong phòng kín – một câu đố hóc búa mà không phải ai cũng dám đối diện. Nhưng với Emi, đây lại là một thử thách kích thích trí tuệ, một màn trình diễn cho khả năng tư duy logic sắc bén của cô. Cô biết rằng, đằng sau cánh cửa khóa kín này, ẩn chứa một bí mật đen tối đang chờ được khám phá.
Emi bắt đầu cuộc điều tra bằng việc thu thập thông tin về nạn nhân. Ngài Alistair Blackwood là một người đàn ông kín tiếng, sống một mình trong căn biệt thự rộng lớn. Hàng xóm mô tả ông là một người lịch thiệp nhưng có phần lập dị, ít khi giao tiếp với bên ngoài. Ông nổi tiếng với bộ sưu tập nghệ thuật giá trị, bao gồm nhiều tác phẩm cổ quý hiếm và những bức tranh ma mị đầy bí ẩn.
"Ông Blackwood có từng gây thù với ai không?" Emi hỏi quản gia của ngài Blackwood, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khắc khổ.
"Tôi không nghĩ vậy, thưa thám tử. Ông chủ là một người hiền lành, mặc dù đôi khi hơi khó tính trong công việc," người quản gia trả lời, giọng buồn bã. "Tuy nhiên, gần đây ông ấy có vẻ lo lắng về điều gì đó. Tôi đã vài lần thấy ông ấy nhìn trộm ra cửa sổ vào ban đêm, như thể đang sợ hãi cái gì đó."