Trinh Thám Những Vụ Án Kinh Dị - Quyển 1 - Hàng Thần

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi HangThan, 28 Tháng tám 2024.

  1. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 50: Tiếng chó sủa lúc đêm khuya

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn cơm tối xong, Anh Kiệt đi tới phòng vệ sinh ở tầng hai, đi về phía chuồng chó của A Hoàng. Anh lấy một túi thức ăn cho chó từ trong tủ ra, đổ hơn một nửa vào bát của A Hoàng, rồi lại rót nửa cốc sữa vào trong bát uống nước của nó. A Hoàng lập tức ăn vội vã.

    Lúc này Thẩm Ly cũng đi lên lầu, cô thấy A Hoàng đang say sưa ăn thức ăn, nhìn túi thức ăn cho chó trong tay Anh Kiệt, cô hỏi.

    "Nó vẫn ăn loại thức ăn cho chó đắt như vậy sao?"

    Anh Kiệt không biết làm thế nào đành lắc lắc đầu.

    "Hết cách rồi, A Hoàng quá kén ăn. Anh cũng từng thử cho nó ăn gan heo trộn với cơm rồi vài thứ nữa, nhưng nó vẫn không ăn, nó chỉ ăn loại thức ăn nhập khẩu cho chó này thôi."

    Thẩm Ly chép miệng.

    "Vậy tốn quá nhiều tiền."

    "Ai bảo A Hoàng là loại chó thông minh cơ chứ."

    Anh Kiệt mang theo vài phần kiêu ngạo nói.

    "Dù sao cũng là anh làm hư nó, bây giờ chẳng thay đổi nổi nữa rồi."

    Thẩm Ly mỉm cười, cô nhìn dáng vẻ ăn uống khôn khéo của A Hoàng, nói.

    "Anh Kiệt, về sau em có thể cho A Hoàng ăn cơm không?"

    "Đương nhiên có thể."

    Anh Kiệt nói.

    "Nó sẽ rất vui."

    Cho chó ăn xong, bọn họ ngồi trong phòng khách xem tivi, Anh Kiệt cố ý chọn một chỗ ngồi thoải mái, thích thú xem các chương trình giải trí, A Hoàng lười nhác nằm bên chân bọn họ ngủ gà ngủ gật.

    Trong suốt quá trình xem tivi, Anh Kiệt thường cười rất to, dường như Thẩm Ly cũng bị cuốn theo, cô cảm giác tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, không khí sợ hãi bất an lúc trước cũng dần phai nhạt đi.

    10 giờ, Anh Kiệt ngáp một cái, nhìn Thẩm Ly nói.

    "Em yêu, đi ngủ thôi."

    "Ừm."

    Thẩm Ly gật gật đầu.

    "Em cũng mệt rồi."

    Anh Kiệt vỗ vỗ A Hoàng, nói.

    "Nào, ông bạn già. Đi ngủ thôi, về chuồng của mày đi."

    A Hoàng nghe lời từ trên mặt đất đứng dậy, tự giác chạy lên phòng vệ sinh lầu hai, chui vào ổ của nó.

    Thẩm Ly lên phòng vệ sinh ở lầu hai tắm rửa một mình, Anh Kiệt đến phòng vệ sinh lầu một rửa mặt. Sau khi xong việc, bọn họ liền cùng nhau đi đến phòng ngủ ở lầu hai.

    "Ngủ ngon, Anh Kiệt."

    Thẩm Ly nói.

    "Ngủ ngon, em yêu."

    Anh Kiệt hôn lên trán vị hôn thê, sau đó duỗi tay tắt điện ở đầu giường.

    "Tách" một tiếng. Anh tắt đèn đi.

    Thể xác và tinh thần của Thẩm Ly đã quá mệt mỏi, cô nằm trên giường chưa tới năm phút đồng hồ đã bình yên đi vào giấc ngủ.

    Đêm, yên tĩnh mà dài dằng dặc.

    Không biết là lúc nào, Thẩm Ly đang ngủ say bỗng nhiên bị một âm thanh đánh thức.

    Lúc đầu cô còn có chút mơ mơ màng màng, không hiểu tại sao mình lại đột nhiên tỉnh lại, nhưng chỉ sau vài giây, cô đã biết..

    Cô nghĩ rằng, chính tiếng chó sủa đã đánh thức cô dậy.

    Ngay tại lúc Thẩm Ly đang suy tư thì cô lại nghe thấy vài tiếng chó sủa, tuy nhiên âm thanh cũng không phải quá lớn, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh lại có vẻ vô cùng khác thường.

    Thẩm Ly giơ tai lắng nghe, cố gắng tìm phương hướng, lúc này, tiếng chó sủa lại kêu lên.

    Cô tinh tường nghe ra âm thanh đó chính là phát ra từ phòng vệ sinh lầu hai.

    Thẩm Ly nhíu mày, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, từ ngày đầu tiên tiếp xúc với A Hoàng, cô liền có cảm giác A Hoàng là một con chó không thích sủa, mà sự thật cũng là như vậy, cho tới bây giờ cô mới chỉ nghe thấy A Hoàng sủa có hai ba lần.

    Thế nhưng, tại sao tối hôm nay nó lại không ngừng sủa? Thẩm Ly xoay người muốn gọi Anh Kiệt tỉnh dậy. Nhưng cô thấy Anh Kiệt vẫn đang ngủ say, lại không đành lòng đánh thức anh, ngày mai Anh Kiệt còn phải đi làm nữa.

    Đúng lúc này, tiếng chó sủa ngừng lại.

    Thẩm Ly đợi vài phút, dường như A Hoàng đã thật sự yên tĩnh lại, không hề phát ra âm thanh nào nữa.

    Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

    Trong phút chốc khi nhắm mắt lại, Thẩm Ly nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường..

    Ba giờ mười lăm phút. Thẩm Ly bị một trận ồn ào đánh thức.

    "Thẩm Ly, Thẩm Ly.. Dậy dậy."

    Anh Kiệt nhẹ giọng gọi tên cô, tay lay lay vai của cô.

    Thẩm Ly bị đánh thức, cô dụi dụi đôi mắt vẫn buồn ngủ, hỏi.

    "Anh Kiệt, sao vậy? Sao sớm như vậy đã gọi em dậy?"

    Anh Kiệt nhìn cô.

    "Em không muốn phòng ăn xem một chút sao?"

    Thẩm Ly ngẩn ra, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.

    Hai người vội vàng mặc quần áo tử tế, đi xuống từ lầu hai.

    Đẩy cửa phòng ăn ra, Anh Kiệt và Thẩm Ly dừng lại ở trước cửa mấy giây, quay sang nhìn nhau một cái.

    "Mở cửa ra đi, Anh Kiệt."

    Thẩm Ly nói.

    Anh Kiệt thẳng tay đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng ăn ra, ánh mắt họ trực tiếp rơi trên cái bàn đá cẩm thạch kia.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  2. HangThan

    Bài viết:
    2
  3. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 52: Dò hỏi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối trước khi đi ngủ, Anh Kiệt đang chuẩn bị tắt đèn, Thẩm Ly nắm lấy tay anh nói.

    "Từ từ."

    Anh Kiệt quay đầu lại hỏi.

    "Honey, còn có chuyện gì sao?"

    Thẩm Ly gật đầu một cái.

    "Chúng là nói chuyện một lúc có được không?"

    "Đương nhiên là được."

    Anh Kiệt nửa nằm trên giường, lưng tựa vào thành giường.

    "Em muốn nói với anh chuyện gì?"

    "Về căn nhà này."

    Anh Kiệt khẽ nhìu mày một cái, khó mà phát hiện ra.

    "Em muốn biết điều gì, Thẩm Ly?"

    Anh khắc chế tính cách, hỏi.

    "Anh đã từng nói với em, căn nhà này là do tổ tông nhà anh truyền lại, Vậy anh có biết rốt cuộc nó được xây năm nào không?"

    "Anh không biết, anh chưa từng hỏi những chuyện này."

    "Ngày xưa anh và cha mẹ anh đều cũng nhau ở đây, đúng không?"

    "Phải."

    "Sau khi ba anh mất, tại sao anh không đến đây ở?"

    "Sau khi tái giá thì mẹ anh đi đến nơi khác sống, còn anh, anh từng nói với em rồi, chỗ này cách nơi anh làm việc quá xa."

    "Anh nói là, từ lúc hai mươi bảy tuổi kế thừa ngôi nhà này cho đến bây giờ, tổng cộng thời gian là ba năm, anh đều chưa từng sống sở đây?"

    ".. Đúng vậy."

    "Thế còn A Hoàng? Anh nuôi nó mấy năm rồi?"

    "Ngày đầu tiên tới đây không phải anh đã nói với em rồi sao? Từ lúc nó còn là một con chó nhỏ xíu thì được ôm tới nhà anh, đã được mười năm rồi."

    Anh Kiệt đột nhiên ngồi thẳng lên.

    "Hê, Thẩm Ly, em đang làm gì đây? Chất vấn phạm nhân sao?"

    Thẩm Ly mím môi trầm mặc mấy giây, nói.

    "Em chỉ muốn tìm hiểu chút chuyện về căn nhà này thôi."

    "Vậy bây giờ em đã tìm hiểu đủ chưa? Còn có vấn đề gì nữa không?"

    Anh Kiệt không nhịn được nói.

    "Được rồi, câu hỏi cuối cùng."

    Thẩm Ly nói.

    "Anh bảo rằng từ lúc bé ba anh đã nói với anh, cái nhà kho bị khóa kia tuyệt đối không được đi vào, Chẳng nhẽ anh không thấy tò mò sao? Bây giờ anh đã thừa kế ngôi nhà này, là chủ nhân của ngồi nhà này, đến bây giờ anh cũng không muốn mở cửa ra xem bên trong có cái gì?"

    "Trời ơi! Thẩm Ly!"

    Anh Kiệt hét lên.

    "Điều này tuyệt đối không được! Anh bảo em này, tuyệt đối không được đi vào cái phòng đó!"

    "Nhưng.."

    "Được rồi, đừng nói nữa!"

    Anh Kiệt thô lỗ ngắt lời cô.

    "Anh không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, ngủ đi."

    Nói xong, anh vươn tay lên mép giường tắt đèn. Cả căn phòng bỗng chốc chìm trong bóng tối.

    Vài phút sau, Anh Kiệt đang trầm mặc trong bóng tối chợt nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ.

    Anh thở dài một tiếng, hơi hối hận vì hành động độc đoán vừa rồi của mình. Trong bóng tối, Anh Kiệt nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Ly, nói.

    "Em yêu, vừa nãy.. Là anh không tốt, anh quá lỗ mãng rồi, tha thứ cho anh đi."

    Thẩm Ly vẫn khóc thút thít, không nói gì.

    "Ngày mai là thứ bảy, anh đi dạo phố với em, được không?"

    Anh Kiệt xin lỗi.

    "Đừng giận anh nữa mà."

    Thẩm Ly không khóc nữa, từ từ chui vào trong chăn. Anh Kiệt vẫn còn nhẹ giọng dỗ dành cô.

    Cứ như vậy, hai người họ dần dần ngủ thiếp đi.

    Ngủ một mạch đến nửa đêm, Thẩm Ly lại một lần nữa nghe thấy tiếng chó sủa mà giật mình tỉnh lại, cô hơi ngồi dậy, cẩn thận nghe tiếng kêu phát ra từ nhà vệ sinh.

    Giống với tiếng kêu tối qua, A Hoàng sủa từng đợt từng đợt, tiếng sủa không phải là rất lớn, như có như không.

    Vô tình, Thẩm Ly nhìn lướt qua cái đồng hồ cũ trên tường, ngẩn cả người. Vừa đúng ba giờ mười lăm phút không chênh lệch phút nào với tối qua.

    Thẩm Ly nhíu chặt mày, cô giơ tay lên sờ cằm, cố gắng suy nghĩ. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Một phút sau, Thẩm Ly quyết tâm đánh thức Anh Kiệt, gọi anh dậy bảo anh đi đến nhà vệ sinh xem một chút, tại sao A Hoàng lại cứ kêu mãi.

    "Anh Kiệt.. Anh Kiệt, dậy dậy."

    Thẩm Ly vừa gọi vừa lay lay người Anh Kiệt.

    Anh Kiệt đang ngủ say bị gọi dậy, anh nheo mắt lại hỏi.

    "Thẩm Ly, sao vậy?"

    "Anh nghe đi, A Hoàng lại bắt đầu kêu rồi."

    Anh Kiệt nghe thấy tiếng chó sủa, không nhịn được dụi dụi mắt, nói.

    "Để cho nó kêu đi, dù sao tiếng của nó cũng không lớn lắm, không sao đâu."

    Nói xong, anh trở mình một cái, muốn đi ngủ tiếp.

    "Anh Kiệt, con chó này đêm nào cũng sủa, anh không cảm thấy kì quái sao?"

    Địch Lý hơi nóng nảy, đứng thẳng dậy.

    "Một con chó nửa đêm sủa thì có gì lạ? Thẩm Ly, mau đi ngủ đi."

    "Nhưng em phát hiện ra rằng, tối hôm nào cũng đúng ở chỗ đó, thời gian đó, chính là lúc này, đúng ba giờ mười lăm phút."

    Thẩm Ly nói.

    Nói những lời này xong, mấy giây sau, Anh Kiệt dường như nhớ ra được điều gì đó, anh chợt lật người lại, hỏi.

    "Em nói cái gì cơ?"

    "Em nói rằng con chó này đêm nào cũng lêu vào đúng lúc ba giờ mười lăm."

    "Bây giờ.. Là ba giờ mười lăm phút?"

    Giọng nói của Anh Kiệt mang theo một tia sợ hãi.

    "Anh tự nhìn đồng hồ trên tường đi."

    Ngón trỏ của Địch Lợi chỉ chỉ vào cái đồng hồ tren trên tường.

    "Anh Kiệt chống người dậy, nhìn cái kim đồng hồ phát quang trong đếm tối.

    Sau đó, là một mảnh trầm mặc.

    Trong bóng tối, Thẩm Ly không thể nào nhìn kĩ biểu cảm của Anh Kiệt.

    Nhưng có cảm giác được bằng, hình như Anh Kiệt đang run lẩy bẩy.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  4. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 53: Người hàng xóm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh Kiệt, Anh sao vậy?"

    Cô hỏi.

    Anh Kiệt từ từ thu người vào trong chăn, quay người đi chỗ khác, đưa lưng về phía Thẩm Ly nói.

    "Không có gì đâu, ngủ đi em."

    Lúc này, tiếng chó kêu im bặt.

    "Anh Kiệt.."

    Thẩm Ly nhẹ giọng người yêu, nhưng không biết là anh đã ngủ sau hay chưa, chẳng có chút phản ứng nào.

    Thẩm Ly bất đắc dĩ thở dài, cô nửa nằm nửa ngồi ở trên người, mãi cũng không ngủ được.

    Sáng ngày hôm sau, Anh Kiệt đưa Thẩm Ly đi trung tâm mua sắm dạo phố, mua đồ. Buổi trưa ăn cơm ở một nhà hàng Tây sang trọng. Tâm trạng của hai người vô cùng tốt.

    Thật ra, Thẩm Ly nhiều lần muốn mở miệng nhắc nhở về chuyện chó sủa lúc nửa đêm, nhưng cô nhịn xuống. Cô thật sự không muốn phá hư bầu không khí thoải mái nhẹ nhõm như hôm nay.

    Kể từ khi chuyển đến căn nhà này, mỗi ngày Thẩm Ly đều bị những chuyện không thể tưởng tượng nổi quấy nhiễu, vô cùng áp lực hôm nay cuối cùng cô cũng cảm nhận được cuộc sống còn có mặt trời chiếu sáng.

    Hơn hai giờ chiều, Anh Kiệt và Thẩm Ly xách theo bao lớn bao nhỏ đi về nhà.

    Lúc đến cửa biệt thự, Anh Kiệt lấy chìa khóa ra mở cửa, Thẩm Ly bỗng nhiên dùng khuỷu tay huých anh một cái.

    "Hey, Anh Kiệt. Nhìn bên kia kìa."

    Cô nghiêng mặt nói.

    Ánh mắt Anh Kiệt nhìn theo hướng Thẩm Ly chỉ. Ở bên cạnh căn biệt thự còn có một căn nhà nhỏ, có một người phụ nữ trung niên bước ra, bà xách theo một bình tưới nước, bước đến vườn hoa nhỏ ở cổng tưới nước cho hoa.

    "À, bà ấy chính là người anh nói với em mấy hôm trước, là bà Tâm hàng xóm của chúng ta."

    Anh Kiệt nói.

    "Là một người quả phụ."

    "Chúng ta qua chào hỏi đi, Anh Kiệt. Anh nên giới thiệu bà Tâm cho em quen biết chứ."

    Thẩm Ly nói.

    Anh Kiệt gật đầu một cái.

    "Thật ra thì đã đưa em đi thăm bà Tâm từ lâu rồi, bà ấy hình như là một trong số ít những người đã sống lâu ở tiểu khu mình.

    Hơn nữa bà ấy còn giúp chúng ta chăm sóc cún hơn một năm, chúng mình nên cảm ơn bà ấy."

    Vừa nói, Anh Kiệt dắt Thẩm Ly đến vườn hoa nhỏ bên cạnh bà Tâm.

    "Bà Tâm, xin chào!"

    Anh Kiệt mỉm cười, tiến lên chào hỏi.

    Bà Tâm đang tưới hoa ngẩng đầu lên, bà là một người phụ nữ bình thường, hơi giản dị. Khuôn mặt không có đặc điểm gì quá nổi bật, dáng người không cao, mặc một bộ quần áo ở nhà rất tùy ý.

    "À, Anh Kiệt."

    Bà Tâm quay sang chào họ, bà nhìn Thẩm Ly.

    "Nếu bà đoán không sai, đây chính là người trước đây con có giới thiệu qua vị hôn thê xinh đẹp của con hả?"

    "Xin chào, bà Tâm."

    Thẩm Ly mỉm cười lễ phép.

    "Con tên là Thẩm Ly."

    Bà Tâm quan sát Thẩm Ly một lượt.

    "Ánh mắt Anh Kiệt quả nhiên là không tồi, Thẩm tiểu thư quả nhiên là thiên sinh lệ chất."

    "Bà quá khen rồi."

    Thẩm Ly hơi ngượng ngùng nói.

    "Anh Kiệt.

    " Bà Tâm bỗng nhiên xoay người, có phần trách cứ, nói.

    "Con vẫn còn cẩu thả như thế! Đã chuyển đến mấy ngày rồi, giờ mới nhớ đến việc đưa vợ đến chào hỏi bà?"

    "Bà à, đều tại con."

    Anh Kiệt cười nói.

    "Mấy ngày trước con phải vội vàng xử lí một vài chuyện, không có thời gian rảnh. Hôm nay là cuối tuần con mới có chút thời gian đấy chứ."

    Bà Tâm thả bình nước trong tay xuống, đi tới bên cạnh Thẩm Ly, kéo tay cô, nói.

    "Bây giờ chúng ta đã quen biết rồi, con là hàng xóm, nếu có thời gian thì đến nhà bà chơi một chút nhé."

    "Vâng ạ."

    Thẩm Ly gật gật đầu cười.

    "Bà cũng vậy, bà Tâm, không có việc gì thì đến nhà chúng con chơi nhé."

    Hai người phụ nữ cầm tay nhau, hiểu nhau cười.

    "Đúng rồi, bà Tâm."

    Anh Kiệt nói.

    "Lần trước con còn chưa cảm ơn bà thật tốt! Bà đã giúp con chăm sóc con cún lâu như vậy.."

    "Không cần như vậy, Anh Kiệt! A Hoàng là con cún ngoan, con để nó đến chơi với bà, bà vui biết bao nhiêu! Bây giờ nó về nhà các con rồi, bà con cảm thấy không quen đấy."

    "Nếu bà nhớ nó, lúc nào cũng có thể đến nhà chúng con chơi với nó mà."

    Anh Kiệt nói.

    "Đương nhiên, bà sẽ đến thăm nó."

    Sau đó, họ rảnh rỗi nói mấy chuyện thường ngày.

    "Chúng con phải về rồi."

    Anh Kiệt nói.

    "Bà Tâm, lúc nào bà đến nhà con làmkhách chúng con cũng hoan nghênh."

    Lúc họ chuẩn bị xoay người đi về, Thẩm Ly dường như nhớ ra chuyện gì đó.

    "Bà Tâm, con có thể hỏi bà một chuyện không?"

    "Đương nhiên có thể rồi. Hỏi cái gì nào?"

    Bà Tâm điềm đạm nói.

    "Lúc A Hoàng ở nhà bà, nửa đêm nó có sủa một trận không?"

    Thẩm Ly hỏi.

    Lúc này, Anh Kiệt đứng ở bên cạnh nhíu mi hơi mất tự nhiên.

    "Cứ nửa đêm là kêu lên một lúc.. Con bảo A Hoàng?"

    Bà Tâm lắc đầu nói.

    "Không đâu, A Hoàng là con chó yên tĩnh, ban ngày nó thấy người còn không sủa, nói gì là ban đêm, nó chẳng kêu bao giờ cả."

    "Bà nuôi nó một năm, nửa đêm nó chưa từng kêu lấy một lần?"

    "Một lần cũng không thấy."

    Bà Tâm khẳng định.

    Thẩm Ly dừng lại mấy giây, nói.

    "Được rồi, cảm ơn bà, bà Tâm. Hôm khác chúng ta gặp nhau nhé."

    "Ừ, gặp lại sau."
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  5. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 54: WC tầng hai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh Kiệt và Thẩm Ly một lần nữa gật gật đầu với bà Tâm, quay về biệt thự của mình.

    Có lẽ là bởi vì đi dạo phố cả một ngày, Anh Kiệt cùng Thẩm Ly ăn cơm chiều xong đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Không đến mười một giờ bọn họ đã rửa mặt xong, chuẩn bị ngủ.

    "Ngủ ngon, Anh Kiệt."

    Thẩm Ly nói.

    "Ngủ ngon, thân ái."

    Anh Kiệt hôn lên mặt Thẩm Ly. Tắt đèn.

    Nằm ở trên giường, Thẩm Ly lại ngủ không được, cô lăn qua lộn lại nghĩ về một chuyện, tối hôm nay, A Hoàng có lại sủa nữa không không? Lúc ăn cơm chiều, A Hoàng liền ngồi dưới chân bọn họ, gặm lấy gặm để cục xương.

    Lúc xem TV, nó lại miễn cưỡng ghé vào bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách mà ngủ gà ngủ gật, mặc kệ thấy thế nào, A Hoàng đều giống như một con chó bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, nhưng vì cái gì cố tình đến nửa đêm, nó lại trở nên dị thường sủa mãi không ngừng đây? Nghĩ rồi lại nghĩ, Thẩm Ly bất tri bất giác ngủ quên.

    Không biết qua bao lâu, Thẩm Ly cảm giác giường có hơi đung đưa, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện Anh Kiệt ngồi dậy từ trên giường. Anh đidép lê vào, đi ra cửa, mở cửa phòng.

    Thẩm Ly nhìn lên đồng hồ treo tường, hai giờ hai mươi phút rồi. Cô lại nghĩ đến, sau khi ăn cơm chiều hôm nay Anh Kiệt có uống thêm hai chai bia, có lẽ hiện tại muốn đi WC đi.

    Lúc này Anh Kiệt đã đi ra khỏi cửa phòng, vì không muốn đánh thức Thẩm Ly, anh cố ý không có bật đèn, sờ soạng đi ra ngoài.

    Thẩm Ly dịch dịch thân, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

    Bỗng nhiên, cô lại mở mắt, cô nghe được tiếng Anh Kiệt đi tiếp từ cầu thang lầu hai.

    Thẩm Ly cảnh giác từ trên giường ngồi dậy, cô cảm thấy khó có thể tin tưởng, rõ ràng lầu hai có một phòng vệ sinh lớn, vì sao Anh Kiệt lại muốn đi phòng vệ sinh lầu một chứ? Chẳng lẽ, anh không phải muốn đi WC? Nghĩ đến đây, Thẩm Ly cảm thấy phía sau lưng lành lanh, cô sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, khuya khoắt Anh Kiệt đến lầu một làm cái gì? Thẩm Ly tay chân rón rén từ trên giường đứng lên, đi dép lê của cô vào.

    Quả nhiên Anh Kiệt từ buồng vệ sinh lầu một đi ra, sau khi tắt đèn, anh sờ lan can thang lầu đi lên lầu hai.

    Anh Kiệt cúi đầu lên lầu, nhanh chóng lên đến lầu hai, trong lúc vô tình anh ngẩng đầu lên và thấy, đứng trước mặt mình là một bóng người đen thui.

    "..."

    Anh Kiệt quát to một tiếng, thân mình lui về phía sau, cơ hồ muốn ngã từ trên cầu thang xuống xuống.

    "Anh Kiệt, là em!"

    Trong bóng đêm, Thẩm Ly nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Anh Kiệt. "

    Thẩm Ly, em điên rồi à? Đêm hôm giá lạnh đứng ở đó, không nói một lời, em muốn hù chết anh sao?"

    Anh Kiệt che trái tim, kinh hồn chưa định kịp bình tĩnh, nói.

    "Anh Kiệt, em.. Em chỉ là đi ra theo nhìn xem anh đi xuống lầu làm gì."

    Thẩm Ly có chút xin lỗi, giải thích nói.

    "Anh đi xuống lầu làm gì nữa?"

    Anh Kiệt tức giận nói.

    "Đương nhiên là đến buồng vệ sinh đi WC."

    Thẩm Ly nhìn chằm chằm bóng đen mơ hồ trước mặt, nói.

    "Nhưng mà lầu hai rõ ràng cũng có buồng vệ sinh, vì sao anh lại bỏ gần tìm xa xuống lầu một đi WC?"

    Anh Kiệt trầm mặc vài giây.

    "Buồng vệ sinh lầu hai, A Hoàng không phải đang ở bên trong sao?"

    "Vậy thì thế nào? A Hoàng ở trong chuồng chó của nó, sẽ ảnh hưởng đến anh đi WC sao?"

    Vấn đề này của Thẩm Ly tựa hồ làm Anh Kiệt á khẩu không trả lời được, anh tạm dừng một hồi lâu mà không nói gì.

    "Ừm.. WC lầu hai có bồn cầu, anh đã quen ngồi xổm đi WC, cho nên.."

    "Nhưng mà Anh Kiệt à, vừa rồi anh còn nói không đi WC lầu hai là vì A Hoàng ở bên trong mà."

    "Đương nhiên.. Đó cũng là nguyên nhân, nhưng chính yếu.."

    Anh Kiệt ấp úng, càng ngày càng không thể tự bào chữa.

    "Anh Kiệt, hiện tại anh đang tìm lí do sao?"

    Thẩm Ly nghi hoặc hỏi.

    "Anh có đang gạt em điều gì hay không đó?"

    "Anh không có.."

    Nói một nửa, Anh Kiệt dừng lại.

    "Thẩm Ly, em lại đang thẩm vấn anh."

    "Em chỉ muốn anh nói cho em biết sự thật!"

    "Vốn anh đang nói là sự thật mà!"

    Anh Kiệt bắt đầu không kiên nhẫn đứng lên.

    "Là chính em không tin, được, anh muốn đi ngủ, anh không muốn lại dây dưa vấn đề nhàm chán thế này nữa!"

    "Vấn đề nhàm chán?"

    Thẩm Ly kinh ngạc hỏi.

    "Anh Kiệt, anh cho rằng em đang cố tình gây sự sao?"

    Anh Kiệt không có nói gì nữa, anh lập tức trở lại phòng ngủ.

    Thẩm Ly thấy Anh Kiệt hờ hững với mình, một mình đi vào phòng, đột nhiên cảm thấy trong lòng thật lạnh.

    Nhưng cô không biết lựa chọn như thế nào, đứng ngây ra ở cầu thang hơn mười giây, Thẩm Ly cũng chỉ có thể quay lại phòng ngủ.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  6. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 55: Sợ hãi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này nằm trên giường, Thẩm Ly căn bản không thể nhắm mắt lại, cô mất ngủ.

    Ánh mắt của Thẩm Ly sống chết nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường lớn kia, cô nhìn thời gian từng phút từng giây trôi qua, khẩn trương chờ đợi cái thời khắc kia tiến đến.

    Thẩm Ly cảm thấy một giờ trôi qua đối với cô mà nói giống như là một ngày.

    Rốt cuộc, ba giờ mười lăm phút đã đến.

    Lúc này đây, A Hoàng lại chậm hai phút, vào lúc ba giờ mười bảy phút nó mới sủa lên.

    Lúc Thẩm Ly nghe được tiếng chó sủa, trong nháy mắt cả người run run một chút, cô từ trên giường ngồi dậy, do dự hai phút rồi nhẹ nhàng trượt xuống giường, đi dép lê vào.

    Đột nhiên, phía sau Anh Kiệt hỏi một câu.

    "Thẩm Ly, em muốn đi đâu?"

    Đầu tiên là Thẩm Ly hoảng sợ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, thì ra Anh Kiệt cũng không có ngủ!

    "Em đi buồng vệ sinh nhìn xem, đến cùng là A Hoàng bị sao thế này?"

    Thẩm Ly nói.

    Nghe đến câu này, Anh Kiệt mạnh mẽ đứng thẳng dậy từ trên giường, nói.

    "Không được, Thẩm Ly! Em không thể đi!"

    "Vì sao?"

    Thẩm Ly quay đầu lại nhìn Anh Kiệt.

    "Vì sao em không thể vào nhìn xem?"

    "Em.. Dù sao, em không cần đi."

    Anh Kiệt có chút bối rối. Thẩm Ly ấn chốt mở đèn ở đầu giường, sau khi cả phòng được chiếu sáng lên, cô nhìn thấy Anh Kiệt đang nôn nóng ra mặt.

    "Anh Kiệt, em muốn anh nói cho em biết nguyên nhân, vì sao em không thể đi buồng vệ sinh nhìn xem?"

    Thẩm Ly nhìn anh, hỏi.

    "Anh là vì tốt cho em!"

    Anh Kiệt có vẻ không biết làm sao.

    "Em nghe anh đi, được không Thẩm Ly? Đừng đối nghịch với anh."

    Thẩm Ly cố chấp lắc lắc đầu.

    "Chỉ sợ không được, Anh Kiệt. Em thật sự là chịu không nổi, em nhất định phải đi nhìn xem. Đâu đến cùng là có chuyện gì xảy ra."

    Nói rồi, cô từ trên giường đứng lên, đi tới cửa, mở cửa.

    Anh Kiệt cũng nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, anh đi mấy bước đến bên người Thẩm Ly bên người, hai tay đè bả vai cô lại.

    "Anh muốn làm gì, Anh Kiệt! Anh muốn dùng vũ lực ngăn cản em?"

    Thẩm Ly hô lớn.

    Anh Kiệt lắc lắc đầu, nói.

    "Không, Thẩm Ly. Anh muốn đi cùng em, nếu em đã muốn đi xem đến vậy rồi thì anh đây liền cùng em đi."

    Trên mặt Thẩm Ly lộ ra một loại biểu tình phức tạp, cô liếc mắt nhìn Anh Kiệt, không biết nên nói cái gì mới tốt. Sau đó, cô lấy tay ôm eo Cát Kooi, hai người cùng nhau đi về phía buồng vệ sinh bên trái cầu thang.

    A Hoàng vẫn còn sủa như ẩn như hiện, mỗi bước Thẩm Ly bước, tim đập liền đập nhanh hơn một phần.

    Rốt cuộc, bọn họ cũng đi đến trước cửa buồng vệ sinh cửa rồi dừng bước.

    Anh Kiệt nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm của phiến cửa gỗ, mở toang ra, ĐịchLỵ không tự giác bắt lấy quần áo Anh Kiệt, thân thể cũng ghé sát vào ngực anh.

    Sau khi cửa được đẩy ra, Anh Kiệt ấn chốt mở trên tường, đèn buồng vệ sinh sáng lên, nhưng bọn họ đều không có đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn vào trong chuồng chó của A Hoàng liền đối diện với cánh cửa kia. Cửa mở ra, bọn ho nhìn thấy A Hoàng đứng ngoài chuồng chó, nhỏ tiếng sủa về hướng đối diện với gian tắm rửa và chỗ đi WC, tựa hồ trước mặt nó có thứ gì đó.

    Trong tình cảnh này làm Thẩm Ly cảm thấy sợ hãi cùng khó hiểu, bọn họ đứng ở góc độ trước cửa thế này, không thể nhìn thấy được gian phòng tắm đơn kia. Nói cách khác, chỉ cần không vào cửa, bọn họ liền không thể biết trước mặt A Hoàng đến cùng có cái gì.

    Tạm dừng vài giây, Thẩm Ly quyết định bất cứ giá nào, hôm nay cô không thể không biết rõ ràng nguyên nhân, Thẩm Ly bước về phía trước một bước, định đi vào buồng vệ sinh.

    Đột nhiên, một đôi cánh tay mạnh mẽ rắn chắc níu chặt lấy Thẩm Ly một cái. Thẩm Ly bị níu lấy sinh đau, cô quay đầu lại, hoảng sợ, sắc mặt Anh Kiệt trắng bệch, hai mắt trợn lên, cả người lắc mạnh, tựa hồ nhìn thấy sự tình gì đáng sợ.

    "Thẩm.. Thẩm Ly, đừng đi vào.. Đừng.."

    Anh Kiệt khẩn trương mở to miệng thở hổn hển, nói năng lộn xộn.

    Thẩm Ly bị vẻ mặt này của Anh Kiệt triệt để dọa sợ, cô đứng sững sờ ở tại chỗ.

    Anh Kiệt vươn tay, một tay đóng cửa buồng vệ sinh lại, lại không khỏi dùng sức giữ chặt tay Thẩm Ly, một đường cuống cuồng chạy, sau khi kéo cô vào phòng ngủ, lại nặng nề đóng chặt cửa lại.

    Tiếp đó, Anh Kiệt nhanh chóng nhảy lên giường, bao bọc chính mình gắt gao trong chăn, càng không ngừng phát run.

    Thẩm Ly hoàn toàn bị một loạt động tác của Anh Kiệt làm sợ ngây người, miệng cô há hốc đứng ở trong phòng, không biết làm sao.

    Cứ như vậy, đại khái qua hai phút, hoặc là năm phút đồng hồ, Thẩm Ly không dám khẳng định, Anh Kiệt vẫn duy trì loại trạng thái này, một bộ thất hồn lạc phách.

    Cô không rõ, đến cùng là có chuyện gì, sẽ dọa một người đàn ông to lớn thành như vậy? Lát sau, tiếng chó sủa ngừng lại.

    Thẩm Ly chậm rãi, từng bước một đi đến trước giường, ngồi xuống nhẹ giọng hỏi.

    "Anh Kiệt, anh làm sao vậy?"
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  7. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 56: Người vợ cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh Kiệt lại rùng mình, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng là có lẽ là bởi vì tiếng chó sủa đã ngừng, anh có hơi bình tĩnh một ít, mở miệng nói.

    "Không.. Không có gì."

    Thẩm Ly chú ý tới, lúc Anh Kiệt nói chuyện, căn bản không dám nhìn thẳng vào cô.

    Cô thở dài.

    "Anh Kiệt, đã đến nước này, anh còn nói không có gì, anh lại vẫn muốn en tin tưởng, anh không có chuyện gạt em đúng không?"

    Mắt Anh Kiệt chớp động vài cái, chau mày, không nói một tiếng.

    "Anh Kiệt, anh thật sự xem em trở thành đứa ngốc sao?"

    Thần sắc của Thẩm Ly trở nên nghiêm khắc.

    "Buổi tối hôm nay nhất định anh phải nói cho em biết hết tất cả những gì anh giấu diếm! Bằng không em sẽ vẫn hỏi đi mãi, đến khi anh chịu nói ra mới thôi!"

    Anh Kiệt chậm rãi quay đầu, nhìn Thẩm Ly.

    Thẩm Ly nhìn anh, ánh mắt hai người xen lẫn cùng một chỗ.

    Qua ước chừng năm phút đồng hồ, Anh Kiệt thâm thâm phun ra một hơi, anh dời ánh mắt, gục đầu xuống, hai mắt vô thần nhìn mũi chân.

    "Được rồi, Thẩm Ly. Anh thừa nhận, đích xác anh có điều giấu diếm em."

    Rốt cuộc anh mở miệng nói.

    "Buổi tối hôm nay, anh liền nói hết thảy cho em nghe."

    "Trước khi ở cùng với em, kỳ thật anh đã từng kết hôn một lần."

    Rốt cuộc, Anh Kiệt cũng gian nan nói ra khỏi miệng.

    "Anh.. từng kết hôn?"

    Thẩm Ly kinh ngạc hỏi.

    "Nói như vậy, trước đây anh nói anh vẫn độc thân một mình là gạt em?"

    "Tha thứ cho anh, Thẩm Ly. Em tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, anh không muốn để em có cảm giác gả cho người đàn ông tái hôn. Cho nên, anh lừa em."

    Anh Kiệt cúi đầu nói.

    "Như vậy.. Vợ anh đâu? Hiện tại cô ấy ở nơi nào?"

    "Vào một năm trước, cô ấy rời bỏ anh."

    "Các người.. ly hôn?"

    "Không, Thẩm Ly, em không hiểu ý của anh."

    Anh Kiệt nói.

    "Cô ấy.. Chết."

    Thẩm Ly hơi hơi há miệng thở dốc, sau đó hỏi.

    "Cô ấy chết như thế nào?"

    Anh Kiệt nhíu chặt mi thở dài, đầu gục xuống dưới, tựa hồ lâm vào một mảnh hồi ức thống khổ.

    "Cô ấy tên Hoa Nguyên. Vào lúc anh hai mươi lăm tuổi thì quen biết cô ấy, lúc ấy cô ấy là một nhân viên ngân hàng. Bọn anh hẹn hò được hai năm rưỡi thì liền kết hôn, sau đó, chuyển vào căn nhà này ở. Kỳ thật, A Hoàng là chó của cô ấy, cũng chính là từ khi bắt đầu vào ở trong căn nhà này thì nó được cô ấy mang đến, vốn là bọn anh đã sống rất bình thản mà khoái trá.

    " Nói tới đây, Anh Kiệt ngừng lại, ánh mắt tràn ngập ưu thương. "

    " Sau đó thì sao? "

    Thẩm Ly hỏi.

    Anh Kiệt ngửa đầu, thâm thâm thở ra một hơi, tiếp nói.

    " Hoa Nguyên có tiền sử mắc bệnh tim, nhưng bọn anh đều không quan tâm lắm, bởi vì thầy thuốc nói chỉ cần không chịu kích thích quá lớn hoặc là khiếp sợ quá độ, thì sẽ không dễ dàng phát bệnh, hơn nữa lúc nào trên người cô ấy cũng đều chuẩn bị thuốc trợ tim hiểu quả tức thời linh tinh gì đó. Cho nên, bọn anh sống trong ngôi nhà này một năm, chuyện gì cũng không phát sinh. "

    " Thẳng cho đến có một buổi chiều, anh tan tầm về nhà, vừa mở cửa, liền thấy được một màn đáng sợ, Hoa Nguyên nằm ở phòng khách, bàn tay ấn chặt trái tim, khuôn mặt thống khổ mà vặn vẹo. Anh nhanh chóng chạy lên xem, lại phát hiện toàn thân cô ấy băng lãnh mà cương ngạnh, đã.. Chết rồi. "

    Nói tới đây, Anh Kiệt dùng hai tay bụm mặt, thống khổ thở dài.

    " Cô ấy.. Chết vì cái gì? Bệnh tim sao? "

    Thẩm Ly vội vàng hỏi.

    Anh Kiệt gật gật đầu.

    " Thầy thuốc chạy tới xme, chẩn đoán ra quả thật là cô ấy chết vì bệnh tim. "

    Thẩm Ly lộ ra vẻ khó hiểu.

    " Nhưng mà đến cùng vì nguyên nhân gì mà dẫn phát bệnh tim của cô ấy chứ? "

    Anh Kiệt lắc đầu nói.

    " Không biết, sau đó anh từng cẩn thận kiểm tra trongnhà, không phát hiện bất cứ nơi nào dị thường, ta cũng không hiểu nổi, cô ấy không có lý do gì nhận đến kích thích to lớn gì đó hoặc là kinh sợ! Làm thế nào lại đột nhiên tái phát bệnh tim chứ? "

    " Thầy thuốc nói như thế nào? "

    " Thầy thuốc cũng cho rằng là vì Hoa Nguyên nhận đến một kích thích cực đại nào đó về mặt tâm lý mới đưa đến việc đột nhiên cô ấy phát bệnh, nhưng bọn họ cũng đồng dạng không hiểu loại kích thích này từ đâu mà đến, anh nghĩ đáp án cho vấn đề này chỉ có bản thân Hoa Nguyên mới biết được, nhưng cô ấy đã chết. "

    Trầm mặc vài giây, Thẩm Ly nói.

    " Anh từng có một người vợ, cô ấy đã chết tại đây trong căn phòng này. Nhưng anh lại không phải vô cùng rõ ràng nguyên nhân tử vong chân chính nguyên nhân của cô ấy đúng không? "

    Anh Kiệt nhìn chăm chú vào Thẩm Ly.

    " Có thể nói như vậy. "

    Trầm tư trong chốc lát, Thẩm Ly nói.

    " Anh Kiệt, về phần đến cuối cùng Hoa Nguyên nhận phải loại kinh hách hoặc kích thích nào mà phát bệnh chí tử, chúng ta tạm thời không kể đến cô ấy. Hiện tại em muốn biết là chuyện này và chuyện mỗi tối đến ba giờ mười lăm phút A Hoàng liền sủa có quan hệ gì? Còn có, vừa rồi sau khi anh mở cửa ra vì cái gì mà bị dọa thành như vậy? "

    Nghe được Thẩm Ly hỏi như vậy, toàn thân Anh Kiệt lại run run một chút, vốn sắc mặt anh đã khôi phục bình thường lại bắt đầu trở nên tái nhợt.

    Thẩm Ly vẫn nhìn chăm chú vào Anh Kiệt, chờ đợi anh trả lời.

    Rốt cuộc, Anh Kiệt run rẩy nói.

    " Hoa Nguyên.. Cô ấy có một thói quen nhiều năm, đây là do đồng hồ sinh học của cô ấy, đó chính là mỗi buổi tối vào ba giờ mười lăm phút, cô ấy sẽ đi WC. Khi ở bên trong căn phòng này, cô ấy chính là thường đi buồng vệ sinh ở lầu hai này.. Mà A Hoàng liền sống ở trong phòng vệ sinh kia, mỗi lần nó nhìn thấy nữ chủ nhân, đều sẽ cao hứng sủa lớn một trận. Hoa Nguyên đi WC, sẽ luôn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu A Hoàng, A Hoàng liền lập tức an tĩnh lại. Toàn bộ quá trình đại khái chính là khoảng năm, sáu phút.. Thẩm Ly, em còn muốn anh nói tiếp nữa sao? "

    Anh Kiệt hỏi như vậy, là lúc này trên mặt Thẩm Ly đã mặt không còn chút máu.

    " Trời ơi! "

    Thẩm Ly mở to hai mắt, hô hấp dồn dập.

    " Chiếu theo lời anh nói như vậy, mỗi buổi tối vừa đến ba giờ mười lăm phút A Hoàng liền bắt đầu sủa, sau đó vài phút sau dừng lại.. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là.."
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  8. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 57: Bế tắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thẩm Ly!"

    Đột nhiên Anh Kiệt hét lớn một tiếng.

    "Không cần nói tiếp ra, không cần nói thêm chút nào nữa."

    Thân mình Thẩm Ly run lên một chút, cô nhìn Anh Kiệt trước mặt hoảng sợ muôn dạng, hiểu rõ lúc này anh cùng chính mình đều đang suy nghĩ cái gì.

    Qua vài phút, Thẩm Ly hỏi.

    "Anh Kiệt, Hoa Nguyên chết đi, anh có từng ở trong căn nhà này ngày nào không?"

    "Anh.. có ở được một đoạn thời gian. Nhưng sau này, tựa như anh nói với em, anh không có thói quen một người ở một căn nhà lớn thế này, hơn nữa cũng muốn chuyển đến chỗ gần cơ qua vì thế chuyển đến thuê trong khu nhà nhỏ kia."

    "Khi anh ở một mình ở đây, có từng xảy ra những việc lạ thế này không? Buổi tối A Hoàng có hay sủa hay không?"

    Anh Kiệt lắc đầu nói.

    "Không, khi anh ở một mình, chưa từng xảy ra loại sự tình này, mỗi buổi tối đều thực im lặng."

    Thẩm Ly gục đầu xuống, nhíu chặt mi.

    "Bà Tâm cũng nói, khi ở nhà bà vào buổi tối A Hoàng sẽ không sủa.. Nói như vậy, là từ sau khi em đến sau, mớixuất hiện dị tượng thế này đúng không?"

    "Thẩm Ly, em muốn nói cái gì?"

    Thẩm Ly quay đầu, nhìn Anh Kiệt, thân mình đang lạnh run.

    "Quỷ Hồn này.. nhằm vào em mà đến."

    Buổi sáng sau khi rời giường, vẻ mặt Thẩm Ly ngây ngốc ngồi ở bên giường ngẩn người. Cô không muốn thay quần áo, không muốn rửa mặt súc miệng, không muốn làm điểm tâm, không muốn làm toàn bộ mọi chuyện.

    Nàng không biết chính mình làm sao trải qua một đêm đáng sợ quá độ như thế.

    Anh Kiệt ngồi vào bên người cô, cánh tay vòng quang bờ vai cô, nhẹ giọng nói.

    "Thẩm Ly, tối hôm qua anh đã nói hai mươi lần với em rồi, có lẽ, chuyện này là một chuyện trùng hợp, cũng không phải như chúng ta nghĩ vậy, đâu trên cái thế giới này không có cái gì là Quỷ Hồn, đừng lại nghĩ về những chuyện đáng sợ thế này nữa được không?"

    Thẩm Ly thốt lên tiếng than thở, hai mắt vô thần nói.

    "Anh Kiệt, đừng an ủi em nữa. Kỳ thật anh cũng không phải đang nghĩ như vậy, em biết. Theo như tối hôm qua em nhìn thấy phản ứng hoảng sợ đến mức đó của anh, em liền biết, cả anh và em đều cùng nghĩ về một chuyện."

    Anh Kiệt xoay mặt đi, tránh né ánh mắt Thẩm Ly, không nói gì.

    "Anh Kiệt, chúng ta đừng ở lại chỗ này nữa được không?"

    Thẩm Ly dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn vị hôn phu.

    "Ngay đêm hôm qua em đã muốn thế, chúng ta vẫn cứ quay lại nhà trọ nhỏ kia mà ở đi. Tuy điều kiện không đượctốt như nơi này, nhưng ít nhất không cần lo lắng đề phòng, lo lắng hãi hùng! Anh biết không? Đêm qua em nghe được những lời anh nói khi đó, cơ hồ đều muốn hôn mê bất tỉnh!"

    Anh Kiệt càng cau chặt mày, không có hé răng.

    "Nói chuyện với anh đó, Anh Kiệt! Tới cùng là anh nghĩ như thế nào?"

    Thẩm Ly cấp bách hỏi.

    "Thẩm Ly, ta nghĩ.. Nếu không chúng ta đem A Hoàng đến nhà bà Tâm đi thôi. Như vậy buổi tối chúng ta liền nghe không được nó sủa nữa."

    Thẩm Ly trừng to mắt nhìn anh, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

    "Anh Kiệt, anh đang nói cái gì vậy? Anh cho rằng em thật sự sợ chú chó kia sao? Chẳng lẽ anh đưa A Hoàng đến nhà bà Tâm, Quỷ Hồn của vợ trước anh sẽ tiêu thất khỏi căn nhà này à? Anh làm như vậy có gì khác nhau bịt tai trộm chuông chứ?"

    "Đúng vậy, Thẩm Ly.. Chúng ta đã không thể trở về căn nhà trọ nhỏ kia được rồi."

    Vẻ mặt Anh Kiệt khó xử nói.

    "Cái gì?"

    "Ngay sau ngày chuyển đến chỗ này, anh liền trả lại căn nhà kia cho chính chủ rồi. Hiện tại, chủ cho thuê nhà đã đem nó cho người khác thuê rồi."

    "Ồ, Anh Kiệt!"

    Thẩm Ly nói.

    "Tay chân của anh cũng thật nhanh nhẹn!"

    Trầm mặc vài giây, nàng nói.

    "Bất quá, chuyện này cũng không có quan hệ gì, nếu chúng ta đã muốn chuyển ra ngoài ở, lại thuê một căn nhà nhỏ khác cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng."

    "Nhưng mà Thẩm Ly.."

    "Lại làm sao nữa vậy?"

    Anh Kiệt cắn môi, có chút khó khăn khi mở miệng nói.

    "Anh đã không còn tiền, vì để cho chúng ta có một nơi cư trú với điều kiện tốt đẹp, trước khi chuyển vào căn nhà này, anh đã đưa công nhân đến tu sửa nơi này lại một lần, phí không ít tiền bạc. Lại thêm anh mua thêm TV mới, điều hòa, máy nước nóng.. Tiền của anh đã không còn thừa được bao nhiêu rồi."

    Thẩm Ly có chút sốt ruột nhìn anh.

    "Trời ạ, Anh Kiệt, chẳng lẽ ngay cả tiền bạc để thuê một căn nhà nhỏ khác cũng không có sao?"

    "Ta cũng muốn.. Trước khi anh tích góp được ba tháng tiền lương, đích thật là có chút khó khăn."

    "Vậy.. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vẫn cứ ở tại căn nhà đầy chuyện ma quái thế này à?"

    "Đừng nói như vậy, Thẩm Ly."

    Anh Kiệt nhíu mày.

    "Đừng nói những từ anh không muốn nghe kia."

    "Đúng là.."

    "Được rồi, Thẩm Ly, hiện tại em cứ sốt ruột cũng vô dụng."

    Anh Kiệt nói.

    "Anh xem chúng ta vẫn cứ đi xuống lầu trước, ăn bữa sáng, rồi muốn thương lượng thì hãy thương lượng."

    Thẩm Ly có chút bất đắc dĩ gật gật đầu.

    Bọn họ đứng lên, mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  9. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 58: A Hoàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi xuống lầu, Anh Kiệt nhớ tới là nên thả A Hoàng từ phòng vệ sinh ra ngoài, vì thế anh đi đến buồng vệ sinh lầu hai, mở cửa ra, đột nhiên, Anh Kiệt ngây ngẩn cả người, A Hoàng không ở trong chuồng chó của mình, cũng căn bản không ở trong gian phòng vệ sinh này. Thẩm Ly đang muốn đi xuống cầu thang tiếp xuống thấy Anh Kiệt ngây ngốc đứng ở cửa nhà vệ sinh, hỏi.

    "Anh Kiệt, làm sao vậy?"

    Anh Kiệt quay đầu lại, thần tình hoảng sợ.

    "A Hoàng.. A Hoàng không thấy đâu nữa!"

    Thần kinh của Anh Kiệt và Thẩm Ly căng cứng, bọn họ chạy nhanh xuống dưới lầu, lần lượt tìm A Hoàng trong từng phòng.

    Cuối cùng, khi Anh Kiệt mở cửa nhà ăn ra, anh liền nhìn thấy con chó đang ở dưới bàn cơm, mà A Hoàng cũng nhìn thấy anh, hưng phấn chạy về phía Anh Kiệt, không ngừng ve vẩy cái đuôi.

    Anh Kiệt ngồi xổm người xuống, vừa vuốt ve lông A Hoàng, vừa quay đầu gọi to.

    "Thẩm Ly! Anh tìm thấy A Hoàng rồi, nó đang ở trong phòng ăn."

    Thẩm Ly nghe vậy chạy đến, sau khi nhìn thấy A Hoàng, cô nhẹ nhàng thở ra.

    Anh Kiệt vẫn ngồi xổm, anh không hiểu nhìn A Hoàng, nói.

    "Lạ thật, tại sao nó lại chạy đến phòng ăn nhỉ? Thẩm Ly, anh nhớ tối hôm qua.."

    Nói đến đây, Anh Kiệt nhìn về phía Thẩm Ly, anh ngây ngẩn cả người.

    Thẩm Ly đứng yên không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm về phía bàn ăn, miệng há to, giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm.

    Anh Kiệt ngẩng đầu, theo ánh mắt Thẩm Ly nhìn về phía bàn ăn, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh..

    Trên bàn cơm đặt một cốc sữa bò nóng hổi, một bàn thịt hun khói và mộtbát canh trứng gà.

    Anh Kiệt cảm thấy một trận rét lạnh sau lưng, anh chậm rãi đứng lên.

    Cuối cùng anh cũng tận mắt nhìn thấy" "bữa sáng" giống nhau như đúc mà Thẩm Ly đã bảo hai ngày trước.

    Lúc này, cuối cùng Thẩm Ly cũng không chịu nổi nữa, cô lấy hai tay bịt lỗ tai hét lên "..."

    Một tiếng, sau đó điên cuồng chạy ra khỏi phòng ăn.

    Anh Kiệt nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, một tay anh ôm lấy vị hôn thê, nói.

    "Bình tĩnh một chút, Thẩm Ly!"

    Nhưng Thẩm Ly giống như hoàn toàn mất đi khống chế, cô không để ý tới điều Anh Kiệt nói, vẫn lấy tay bịt lỗ tai, hét lên chói tai như bị điên.

    Cuối cùng Anh Kiệt cái gì cũng không nói, ôm chặt Thẩm Ly vào lòng, mặc cho cô giãy dụa trong lồng ngực mình.

    Giày vò thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng Thẩm Ly cũng mất đi chút sức lực cuối cùng, toàn thân cô mềm nhũn, ngất đi.

    Anh Kiệt lập tức đỡ lấy cô, ôm đến ghế sofa, lúc này, Anh Kiệt đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, anh lấy tay lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi.

    Đại khái qua một giờ, Thẩm Ly tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, cô chậm rãi mở to đôi mắt.

    "Thẩm Ly, em đã tỉnh?"

    Anh Kiệt tiến lên trước, lo lắng hỏi.

    Thẩm Ly yếu ớt nhìn Anh Kiệt, nói.

    "Rót cho em cốc nước, được không?"

    "Đương nhiên, em chờ một chút."

    Anh Kiệt vội vàng đứng lên, đến bên cạnh máy đun nước tự động, rót một cốc nước sôi rồi đưa cho Thẩm Ly. Thẩm Ly gắng gượng ngồi dậy, uống mấy ngụm nước, sắc mặt liền hòa hoãn lại.

    "Có đỡ hơn chút nào không?"

    Anh Kiệt hỏi.

    Thẩm Ly khẽ gật đầu.

    Anh Kiệt nuốt nước bọt, nói.

    "Thẩm Ly, vừa rồi anh tận mắt thấy, cái" bữa sáng "mà em nói, thật sự xuất hiện rồi!"

    Nghe được câu này, Thẩm Ly lại bắt đầu hô hấp khó khăn, cô thở phì phò, hỏi.

    "Những vật kia.. Vẫn còn ở đó sao?"

    "Không, anh mang đổ hết rồi."

    Anh Kiệt nói.

    "Cũng không rõ những thức ăn đó từ đâu ra nữa, thịt hun khói ở trong đĩa cũng không biết là làm từ thịt gì, còn bát canh trứng gà còn kỳ quái hơn, lúc nãy anh đã đếm trứng gà trong tủ lạnh rồi, một quả cũng không thiếu.."

    "Đủ rồi, Anh Kiệt!"

    Thẩm Ly giơ tay bảo anh dừng lại.

    "Đừng nói nữa, em không muốn nghe phân tích của anh, em cũng không muốn nghĩ gì cả, rốt cuộc những thứ em ăn vào bụng hai ngày trước là cái gì."

    Trầm mặc mấy giây, Thẩm Ly hỏi.

    "Tại sao A Hoàng lại ở trong phòng ăn?"

    "Anh không biết."

    Anh Kiệt hoang mang nói.

    "Anh nhớ rõ là đêm qua đã đóng cửa phòng vệ sinh rồi mà."

    "Em cũng nhớ rõ là hôm qua sau khi ăn cơm tối xong, em đã đóng cửa phòng ăn lại rồi."

    "A Hoàng.. Rốt cuộc là đi ra như thế nào? Tại sao nó lại đến phòng ăn?"

    Anh Kiệt lắc đầu tự nhủ.

    "Còn có thể giải thích gì nữa, Anh Kiệt, là Hoa Nguyên."

    Thẩm Ly nói.

    "Tất cả mọi việc đều do quỷ hồn Hoa Nguyên làm ra."

    Anh Kiệt cảm thấy không thể tưởng tượng.

    "Cứ cho là như vậy đi.. Thế nhưng, vì sao cô ta phải làm thế?"
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  10. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 59: Bán nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bởi vì nơi này là địa bàn của cô ta, cô ta vẫn còn ở đây, cô ta không đồng ý để một người phụ nữ khác nằm lên giường của mình, chiếm lấy chồng của mình. Cho nên, cô ta nhất định phải dùng hết mọi biện pháp để đuổi em đi."

    Anh Kiệt im lặng một lúc, nhìn Thẩm Ly.

    "Nếu thật sự là như vậy thì chúng ta đi, rời khỏi nơi này, đến một chỗ khác."

    Thẩm Ly nhìn Anh Kiệt, ánh mắt đầy cảm động. Nhưng rất nhanh, ánh mắt cô lại ảm đạm xuống, nói.

    "Nhưng Anh Kiệt, anh vừa mới nói, bây giờ anh không còn tiền thuê phòng còn gì."

    "Không, Thẩm Ly."

    Anh Kiệt nói.

    "Anh có cách để kiếm tiền rồi, trong lúc em ngất xỉu, anh đã nghĩ ra."

    Thẩm Ly mơ màng nhìn Anh Kiệt.

    "Trong thời gian ngắn đó anh làm như thế nào để lấy được tiền?"

    "Thẩm Ly, có nhớ không, chính em đã nói, căn nhà này đáng giá không ít."

    "Anh Kiệt, anh định.. Bán căn nhà này sao?"

    Anh Kiệt gật gật đầu.

    "Nhưng, căn nhà này là tổ tông truyền lại cho anh mà."

    "Vậy thì sao chứ."

    Anh Kiệt nói.

    "Bây giờ anh là chủ căn nhà này, anh có toàn quyền quyết định với nó. Hơn nữa trong căn nhà này xảy ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy, anh và đời sau của anh làm sao dám tiếp tục ở chỗ này?"

    "Nhưng, muốn bán nó cũng không phải chuyện dễ dàng."

    Thẩm Ly nói.

    "Căn nhà này toàn chuyện ma quái, nếu bị người khác phát hiện ra thì đừng hy vọng sẽ có người mua nó."

    Anh Kiệt nháy nháy mắt, nhìn Thẩm Ly nói.

    "Chỉ cần hai chúng ta không nói ra, ai sẽ biết căn nhà toàn chuyện ma quái?"

    Thẩm Ly hơi há miệng, sau đó gật nhẹ đầu, nhìn Anh Kiệt tỏ vẻ đồng ý.

    "Thẩm Ly, em đoán thử xem, dưới tình huống bình thường căn nhà này trị giá bao nhiêu tiền?"

    Thẩm Ly nghĩ một lúc, nói.

    "Ít ra cũng phải khoảng hai trăm vạn."

    "Vậy thì tốt, hôm nay anh liền đến trung tâm bất động sản giao dịch, nói giá bán cho họ, một trăm vạn."

    "Một trăm vạn?"

    Thẩm Ly nhíu mày.

    "Vậy thì sẽ bị lỗ."

    "Không có cách nào khác, chúng ta cần tiền gấp, chỉ có thể bán rẻ một chút."

    Anh Kiệt nói.

    "Không làm vậy thì làm sao chúng ta thoát khỏi chỗ quái quỷ này được. Nói thật, một ngày anh cũng không muốn ở cái chỗ quỷ quái này nữa rồi."

    "Em cũng vậy, Anh Kiệt, em tình nguyện ngủ đầu đường cũng không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa!"

    "Cũng không đến mức đó."

    Anh Kiệt nói.

    "Trước hết tối hôm nay chúng ta qua khách sạn bên cạnh ngủ đi, lát nữa anh sẽ đưa A Hoàng đến nhà bà Tâm, để bà ấy giúp chúng ta nuôi nó một thời gian, nhất định bà ấy sẽ rất sẵn lòng.

    Sau đó anh sẽ tới trung tâm bất động sản để giao dịch, nói muốn bán nhà."

    "Theo cái giá mà anh nói thì đại khái chưa được bao lâu sẽ có rất nhiềungười đến mua nhà."

    "Hy vọng thế."

    "Bây giờ chúng ta đi thôi."

    Tinh thần Thẩm Ly tỉnh táo.

    "Em sắp xếp lại quần áo một chút. Anh Kiệt, anh đưa A Hoàng đến nhà bà Tâm đi. Nhanh lên, em không muốn tiếp tục sống ở đây nữa!"

    Anh Kiệt gật gật đầu, hai người vội vàng chuẩn bị đứng lên.

    Ngày thứ ba, chuyển từ biệt thự sang trọng sang một phòng trọ giá rẻ, Thẩm Ly có chút không giữ được bình tĩnh, ba ngày trôi qua, vậy mà không có ai gọi điện thoại đến để tư vấn mua nhà.

    Giữa trưa sau khi Anh Kiệt tan việc, Thẩm Ly tranh thủ hỏi.

    "Sao rồi? Có người nào liên lạc với anh chưa?"

    Anh Kiệt lắc đầu.

    "Nếu có người muốn mua phòng, trung tâm bất động sản sẽ lập tức báo cho anh, hoặc là người mua trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với anh."

    Thẩm Ly thở dài, cô cau mày ngồi xuống.

    "Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ một căn biệt thự lớn như vậy, cũng chỉ có một trăm vạn thôi, mà còn có người chê đắt sao?"

    "Không thể nói thế, Thẩm Ly."

    Anh Kiệt nói.

    "Một trăm vạn cũng không phải số tiền nhỏ, cho dù có người cảm thấy giá cả hợp lý, lại rất muốn mua, cũng phải có nhiều tiền như vậy mới được."

    Thẩm Ly lấy tay đỡ trán, vẻ mặt đầy u sầu.

    "Nói như vậy, chúng ta hoàn toàn không thể nhanh chóng bán căn nhà đó đi. Hơn nữa cũng không biết còn phải ở lại nhà trọ này bao lâu nữa hả?"

    "Đừng vội, Thẩm Ly. Dù sao bây giờ cũng mới qua hai ba ngày, chúng ta kiên nhẫn một chút. Bán nhà cũng không phải là chuyện nhỏ.."

    Đang nói, đột nhiên điện thoại di động của Anh Kiệt vang lên.

    Anh và Thẩm Ly cùng liếc nhau một cái, sau đó nhanh chóng nhận điện thoại.

    "Xin chào, ai vậy?"

    Sau khi nghe đối phương nói mấy câu, trên mặt Anh Kiệt đầy vẻ phấn khởi.

    Anh cố gắng khống chế lại tâm trạng của mình, ra vẻ trấn định nói.

    "Ừm, được, lúc nào chúng ta gặp mặt.. Cái gì, ngay bây giờ?"

    Anh Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi.

    "Vậy được rồi."

    Anh Kiệt nói.

    "Nếu anh đã vội vã muốn tìm nhà như vậy, thì hai mươi phút sau chúng ta gặp nhau trong căn biệt thự, tôi sẽ tới sớm mở cửa chờ anh. Tôi nghĩ, chắc anh cũng biết địa chỉ rồi chứ.. Vâng, được, hẹn gặp lại."

    Cúp điện thoại xong, Thẩm Ly nôn nóng hỏi.

    "Là người muốn mua nhà sao?"

    Vẻ mặt Anh Kiệt hồng hào gật gật đầu.

    "Có vẻ anh ta rất hứng thú đối với căn biệt thự của chúng ta, mà nghe khẩu khí lại giống như nhà giàu, có lẽ sẽ mua nhà rất nhanh thôi!"

    "Quá tốt rồi, Anh Kiệt!"

    Thẩm Ly mừng rỡ kêu to.

    "Vậy anh mau đi đi!"

    "Em yêu, chúc anh thành công đi."

    Anh Kiệt cúi người hôn lên trán Thẩm Ly một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...