Chương 50: Tiếng chó sủa lúc đêm khuya
Ăn cơm tối xong, Anh Kiệt đi tới phòng vệ sinh ở tầng hai, đi về phía chuồng chó của A Hoàng. Anh lấy một túi thức ăn cho chó từ trong tủ ra, đổ hơn một nửa vào bát của A Hoàng, rồi lại rót nửa cốc sữa vào trong bát uống nước của nó. A Hoàng lập tức ăn vội vã.
Lúc này Thẩm Ly cũng đi lên lầu, cô thấy A Hoàng đang say sưa ăn thức ăn, nhìn túi thức ăn cho chó trong tay Anh Kiệt, cô hỏi.
"Nó vẫn ăn loại thức ăn cho chó đắt như vậy sao?"
Anh Kiệt không biết làm thế nào đành lắc lắc đầu.
"Hết cách rồi, A Hoàng quá kén ăn. Anh cũng từng thử cho nó ăn gan heo trộn với cơm rồi vài thứ nữa, nhưng nó vẫn không ăn, nó chỉ ăn loại thức ăn nhập khẩu cho chó này thôi."
Thẩm Ly chép miệng.
"Vậy tốn quá nhiều tiền."
"Ai bảo A Hoàng là loại chó thông minh cơ chứ."
Anh Kiệt mang theo vài phần kiêu ngạo nói.
"Dù sao cũng là anh làm hư nó, bây giờ chẳng thay đổi nổi nữa rồi."
Thẩm Ly mỉm cười, cô nhìn dáng vẻ ăn uống khôn khéo của A Hoàng, nói.
"Anh Kiệt, về sau em có thể cho A Hoàng ăn cơm không?"
"Đương nhiên có thể."
Anh Kiệt nói.
"Nó sẽ rất vui."
Cho chó ăn xong, bọn họ ngồi trong phòng khách xem tivi, Anh Kiệt cố ý chọn một chỗ ngồi thoải mái, thích thú xem các chương trình giải trí, A Hoàng lười nhác nằm bên chân bọn họ ngủ gà ngủ gật.
Trong suốt quá trình xem tivi, Anh Kiệt thường cười rất to, dường như Thẩm Ly cũng bị cuốn theo, cô cảm giác tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, không khí sợ hãi bất an lúc trước cũng dần phai nhạt đi.
10 giờ, Anh Kiệt ngáp một cái, nhìn Thẩm Ly nói.
"Em yêu, đi ngủ thôi."
"Ừm."
Thẩm Ly gật gật đầu.
"Em cũng mệt rồi."
Anh Kiệt vỗ vỗ A Hoàng, nói.
"Nào, ông bạn già. Đi ngủ thôi, về chuồng của mày đi."
A Hoàng nghe lời từ trên mặt đất đứng dậy, tự giác chạy lên phòng vệ sinh lầu hai, chui vào ổ của nó.
Thẩm Ly lên phòng vệ sinh ở lầu hai tắm rửa một mình, Anh Kiệt đến phòng vệ sinh lầu một rửa mặt. Sau khi xong việc, bọn họ liền cùng nhau đi đến phòng ngủ ở lầu hai.
"Ngủ ngon, Anh Kiệt."
Thẩm Ly nói.
"Ngủ ngon, em yêu."
Anh Kiệt hôn lên trán vị hôn thê, sau đó duỗi tay tắt điện ở đầu giường.
"Tách" một tiếng. Anh tắt đèn đi.
Thể xác và tinh thần của Thẩm Ly đã quá mệt mỏi, cô nằm trên giường chưa tới năm phút đồng hồ đã bình yên đi vào giấc ngủ.
Đêm, yên tĩnh mà dài dằng dặc.
Không biết là lúc nào, Thẩm Ly đang ngủ say bỗng nhiên bị một âm thanh đánh thức.
Lúc đầu cô còn có chút mơ mơ màng màng, không hiểu tại sao mình lại đột nhiên tỉnh lại, nhưng chỉ sau vài giây, cô đã biết..
Cô nghĩ rằng, chính tiếng chó sủa đã đánh thức cô dậy.
Ngay tại lúc Thẩm Ly đang suy tư thì cô lại nghe thấy vài tiếng chó sủa, tuy nhiên âm thanh cũng không phải quá lớn, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh lại có vẻ vô cùng khác thường.
Thẩm Ly giơ tai lắng nghe, cố gắng tìm phương hướng, lúc này, tiếng chó sủa lại kêu lên.
Cô tinh tường nghe ra âm thanh đó chính là phát ra từ phòng vệ sinh lầu hai.
Thẩm Ly nhíu mày, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, từ ngày đầu tiên tiếp xúc với A Hoàng, cô liền có cảm giác A Hoàng là một con chó không thích sủa, mà sự thật cũng là như vậy, cho tới bây giờ cô mới chỉ nghe thấy A Hoàng sủa có hai ba lần.
Thế nhưng, tại sao tối hôm nay nó lại không ngừng sủa? Thẩm Ly xoay người muốn gọi Anh Kiệt tỉnh dậy. Nhưng cô thấy Anh Kiệt vẫn đang ngủ say, lại không đành lòng đánh thức anh, ngày mai Anh Kiệt còn phải đi làm nữa.
Đúng lúc này, tiếng chó sủa ngừng lại.
Thẩm Ly đợi vài phút, dường như A Hoàng đã thật sự yên tĩnh lại, không hề phát ra âm thanh nào nữa.
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Trong phút chốc khi nhắm mắt lại, Thẩm Ly nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường..
Ba giờ mười lăm phút. Thẩm Ly bị một trận ồn ào đánh thức.
"Thẩm Ly, Thẩm Ly.. Dậy dậy."
Anh Kiệt nhẹ giọng gọi tên cô, tay lay lay vai của cô.
Thẩm Ly bị đánh thức, cô dụi dụi đôi mắt vẫn buồn ngủ, hỏi.
"Anh Kiệt, sao vậy? Sao sớm như vậy đã gọi em dậy?"
Anh Kiệt nhìn cô.
"Em không muốn phòng ăn xem một chút sao?"
Thẩm Ly ngẩn ra, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.
Hai người vội vàng mặc quần áo tử tế, đi xuống từ lầu hai.
Đẩy cửa phòng ăn ra, Anh Kiệt và Thẩm Ly dừng lại ở trước cửa mấy giây, quay sang nhìn nhau một cái.
"Mở cửa ra đi, Anh Kiệt."
Thẩm Ly nói.
Anh Kiệt thẳng tay đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng ăn ra, ánh mắt họ trực tiếp rơi trên cái bàn đá cẩm thạch kia.
Lúc này Thẩm Ly cũng đi lên lầu, cô thấy A Hoàng đang say sưa ăn thức ăn, nhìn túi thức ăn cho chó trong tay Anh Kiệt, cô hỏi.
"Nó vẫn ăn loại thức ăn cho chó đắt như vậy sao?"
Anh Kiệt không biết làm thế nào đành lắc lắc đầu.
"Hết cách rồi, A Hoàng quá kén ăn. Anh cũng từng thử cho nó ăn gan heo trộn với cơm rồi vài thứ nữa, nhưng nó vẫn không ăn, nó chỉ ăn loại thức ăn nhập khẩu cho chó này thôi."
Thẩm Ly chép miệng.
"Vậy tốn quá nhiều tiền."
"Ai bảo A Hoàng là loại chó thông minh cơ chứ."
Anh Kiệt mang theo vài phần kiêu ngạo nói.
"Dù sao cũng là anh làm hư nó, bây giờ chẳng thay đổi nổi nữa rồi."
Thẩm Ly mỉm cười, cô nhìn dáng vẻ ăn uống khôn khéo của A Hoàng, nói.
"Anh Kiệt, về sau em có thể cho A Hoàng ăn cơm không?"
"Đương nhiên có thể."
Anh Kiệt nói.
"Nó sẽ rất vui."
Cho chó ăn xong, bọn họ ngồi trong phòng khách xem tivi, Anh Kiệt cố ý chọn một chỗ ngồi thoải mái, thích thú xem các chương trình giải trí, A Hoàng lười nhác nằm bên chân bọn họ ngủ gà ngủ gật.
Trong suốt quá trình xem tivi, Anh Kiệt thường cười rất to, dường như Thẩm Ly cũng bị cuốn theo, cô cảm giác tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, không khí sợ hãi bất an lúc trước cũng dần phai nhạt đi.
10 giờ, Anh Kiệt ngáp một cái, nhìn Thẩm Ly nói.
"Em yêu, đi ngủ thôi."
"Ừm."
Thẩm Ly gật gật đầu.
"Em cũng mệt rồi."
Anh Kiệt vỗ vỗ A Hoàng, nói.
"Nào, ông bạn già. Đi ngủ thôi, về chuồng của mày đi."
A Hoàng nghe lời từ trên mặt đất đứng dậy, tự giác chạy lên phòng vệ sinh lầu hai, chui vào ổ của nó.
Thẩm Ly lên phòng vệ sinh ở lầu hai tắm rửa một mình, Anh Kiệt đến phòng vệ sinh lầu một rửa mặt. Sau khi xong việc, bọn họ liền cùng nhau đi đến phòng ngủ ở lầu hai.
"Ngủ ngon, Anh Kiệt."
Thẩm Ly nói.
"Ngủ ngon, em yêu."
Anh Kiệt hôn lên trán vị hôn thê, sau đó duỗi tay tắt điện ở đầu giường.
"Tách" một tiếng. Anh tắt đèn đi.
Thể xác và tinh thần của Thẩm Ly đã quá mệt mỏi, cô nằm trên giường chưa tới năm phút đồng hồ đã bình yên đi vào giấc ngủ.
Đêm, yên tĩnh mà dài dằng dặc.
Không biết là lúc nào, Thẩm Ly đang ngủ say bỗng nhiên bị một âm thanh đánh thức.
Lúc đầu cô còn có chút mơ mơ màng màng, không hiểu tại sao mình lại đột nhiên tỉnh lại, nhưng chỉ sau vài giây, cô đã biết..
Cô nghĩ rằng, chính tiếng chó sủa đã đánh thức cô dậy.
Ngay tại lúc Thẩm Ly đang suy tư thì cô lại nghe thấy vài tiếng chó sủa, tuy nhiên âm thanh cũng không phải quá lớn, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh lại có vẻ vô cùng khác thường.
Thẩm Ly giơ tai lắng nghe, cố gắng tìm phương hướng, lúc này, tiếng chó sủa lại kêu lên.
Cô tinh tường nghe ra âm thanh đó chính là phát ra từ phòng vệ sinh lầu hai.
Thẩm Ly nhíu mày, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, từ ngày đầu tiên tiếp xúc với A Hoàng, cô liền có cảm giác A Hoàng là một con chó không thích sủa, mà sự thật cũng là như vậy, cho tới bây giờ cô mới chỉ nghe thấy A Hoàng sủa có hai ba lần.
Thế nhưng, tại sao tối hôm nay nó lại không ngừng sủa? Thẩm Ly xoay người muốn gọi Anh Kiệt tỉnh dậy. Nhưng cô thấy Anh Kiệt vẫn đang ngủ say, lại không đành lòng đánh thức anh, ngày mai Anh Kiệt còn phải đi làm nữa.
Đúng lúc này, tiếng chó sủa ngừng lại.
Thẩm Ly đợi vài phút, dường như A Hoàng đã thật sự yên tĩnh lại, không hề phát ra âm thanh nào nữa.
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Trong phút chốc khi nhắm mắt lại, Thẩm Ly nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường..
Ba giờ mười lăm phút. Thẩm Ly bị một trận ồn ào đánh thức.
"Thẩm Ly, Thẩm Ly.. Dậy dậy."
Anh Kiệt nhẹ giọng gọi tên cô, tay lay lay vai của cô.
Thẩm Ly bị đánh thức, cô dụi dụi đôi mắt vẫn buồn ngủ, hỏi.
"Anh Kiệt, sao vậy? Sao sớm như vậy đã gọi em dậy?"
Anh Kiệt nhìn cô.
"Em không muốn phòng ăn xem một chút sao?"
Thẩm Ly ngẩn ra, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.
Hai người vội vàng mặc quần áo tử tế, đi xuống từ lầu hai.
Đẩy cửa phòng ăn ra, Anh Kiệt và Thẩm Ly dừng lại ở trước cửa mấy giây, quay sang nhìn nhau một cái.
"Mở cửa ra đi, Anh Kiệt."
Thẩm Ly nói.
Anh Kiệt thẳng tay đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng ăn ra, ánh mắt họ trực tiếp rơi trên cái bàn đá cẩm thạch kia.