Chương 20 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 18
Tống Diễn đương nhiên tiếp tục bị cho nghỉ việc.
Tiền lương mấy hôm nay cũng chỉ được hơn 200 tệ, là tiền ăn trong nửa tháng của cả nhà, nhưng chỉ là số tiền cho 1 lần kiểm tra của mẹ.
Cô cần phải nhanh chóng tìm công việc, nếu không cả nhà sẽ không duy trì nổi.
Về đến nhà, cô lặng lẽ về phòng mình.
Chốc lát đã thấy mẹ bước vào.
Trong mắt bà hiện lên 1 tia buồn thoáng qua, sau đó cười cười "Mẹ nghe nói con đã nghỉ việc ở đài truyền hình."
Cô đứng hình 1 chút, không biết làm sao mà mẹ cô lại biết được việc cô nghỉ việc.
Gật đầu, cô nói "công việc ở đó hơi phức tạp, không có không gian phát triển, cho nên con muốn thay đổi công việc."
Mẹ chắc là biết được cô đang nói dối, khẽ mỉm cười bước qua vuốt tóc của cô.
Nụ cười ấy vô cùng hiền từ và lạc quan.
Họ chỉ có thể suy nghĩ lạc quan về tương lai, nếu không có lẽ thực sự không có động lực bước về phía trước.
"Ừ, từ từ tìm, gần đây sức khỏe của mẹ khá tốt, không cần đi kiểm tra, con đừng lo tiền nong trong nhà," ngập ngừng 1 chút bà nói tiếp "với lại mẹ cũng muốn đi tìm việc làm, ngày nào cũng ở nhà, thật sự rất chán."
Tống Diễn lập tức đứng dậy "mẹ, không được, mẹ không được đi làm, con có tay có chân, rất nhanh sẽ tìm được việc, công việc bên ngoài không mệt nhưng vẫn rất nguy hiểm."
Vừa nhắc đến Tống Diễn đã kích động như vậy, Trần Quế Hương đành gật gật đầu "Ừ, cũng được, chẳng qua thấy rất chán."
"Mẹ còn ở nhà chăm sóc tiểu Tiếu, đúng không"
Mẹ khẽ cười bước ra ngoài.
Mây buồn leo lên vầng trán vốn đã già của bà, nhưng chỉ mới năm năm, quý bà năm nào nay đã trở thành một bà già đau yếu đầy mình, nhìn di động, của mình trên đó hiện thị cuộc gọi đến từ một số điện thoại không quen. Bà không biết ai gọi điện đến, nhưng người đàn ông xa lạ, trầm mặc nói chuyện với giọng điệu cao thấp, bản thân cô cũng xuất thân từ 1 quý bà cao quý nên bà đương nhiên biết giọng điệu đó đến từ tầng lớp nào.
Người đàn ông đó nói, Tống Diễn giấu bà đã nghỉ việc ở đài truyền hình.
Bà hỏi anh ta vì sao, nhưng anh ta đã ngắt điện thoại.
Trần Quế Hương không biết vì sao anh ta có số điện thoại của bà, không biết rốt cuộc anh ta là ai, không biết có phải Tống Diễn.. lại tiếp xúc với bọn người kia không.
Bà thật sự không muốn tiểu Diễn lại dính líu đến mấy người đó.
Từ chức thì từ chức, bà nghĩ, hoặc là tiểu Diễn từ chức là bởi vì không muốn tiếp xúc với mấy người đó.
Đây cũng là việc tốt.
Ngày tứ 2, Tống Diễn bị tất cả các công ty từ chối
Dù là công việc hiếm người làm hay là nhân viên đơn giản đều không tìm được
Lý do của họ thật kỳ quặc. Một số tuyên bố rõ ràng rằng không có yêu cầu gì, nhưng cuối cùng họ vẫn rút yêu cầu về bằng cử nhân. Một số rõ ràng muốn sử dụng cô ấy ngay từ đầu và đọc thông tin của cô ấy. Không, chính xác là như vậy. Rằng sau khi nhìn thấy tên của mình, cô ấy ngay lập tức từ chối với vẻ run sợ, như thể có một bệnh dịch trên người.
Lý do của họ thật kỳ quặc. Một số ghi rõ ràng rằng không có yêu cầu gì, nhưng cuối cùng họ vẫn yêu cầu có bằng cử nhân. Một số rõ ràng muốn sử dụng cô ấy ngay từ đầu nhưng khi đọc thông tin của cô ấy, không, chính xác là sau khi thấy tên cô ngay lập tức từ chối với vẻ run sợ, như thể cô mang bệnh dịch trên người.
Khi bước ra khỏi 1 tòa nhà quản lý bất động sản, cô ngẩng đầu lên nhìn thời gian, đã là năm giờ, đúng giờ tan sở, trên đường càng ngày càng nhiều người đi qua lại.
Cô ngây ngốc bước vào ga tàu điện ngầm, nghĩ đến ngày mai vẫn phải đi tìm việc, nhưng đột nhiên chuông điện thoại vang lên, trên màn hình xanh, là 1 dãy số lạ.
Không lẽ có người gọi đi phỏng vấn
Cô nhanh chóng nhấn nút nghe máy.
Tiền lương mấy hôm nay cũng chỉ được hơn 200 tệ, là tiền ăn trong nửa tháng của cả nhà, nhưng chỉ là số tiền cho 1 lần kiểm tra của mẹ.
Cô cần phải nhanh chóng tìm công việc, nếu không cả nhà sẽ không duy trì nổi.
Về đến nhà, cô lặng lẽ về phòng mình.
Chốc lát đã thấy mẹ bước vào.
Trong mắt bà hiện lên 1 tia buồn thoáng qua, sau đó cười cười "Mẹ nghe nói con đã nghỉ việc ở đài truyền hình."
Cô đứng hình 1 chút, không biết làm sao mà mẹ cô lại biết được việc cô nghỉ việc.
Gật đầu, cô nói "công việc ở đó hơi phức tạp, không có không gian phát triển, cho nên con muốn thay đổi công việc."
Mẹ chắc là biết được cô đang nói dối, khẽ mỉm cười bước qua vuốt tóc của cô.
Nụ cười ấy vô cùng hiền từ và lạc quan.
Họ chỉ có thể suy nghĩ lạc quan về tương lai, nếu không có lẽ thực sự không có động lực bước về phía trước.
"Ừ, từ từ tìm, gần đây sức khỏe của mẹ khá tốt, không cần đi kiểm tra, con đừng lo tiền nong trong nhà," ngập ngừng 1 chút bà nói tiếp "với lại mẹ cũng muốn đi tìm việc làm, ngày nào cũng ở nhà, thật sự rất chán."
Tống Diễn lập tức đứng dậy "mẹ, không được, mẹ không được đi làm, con có tay có chân, rất nhanh sẽ tìm được việc, công việc bên ngoài không mệt nhưng vẫn rất nguy hiểm."
Vừa nhắc đến Tống Diễn đã kích động như vậy, Trần Quế Hương đành gật gật đầu "Ừ, cũng được, chẳng qua thấy rất chán."
"Mẹ còn ở nhà chăm sóc tiểu Tiếu, đúng không"
Mẹ khẽ cười bước ra ngoài.
Mây buồn leo lên vầng trán vốn đã già của bà, nhưng chỉ mới năm năm, quý bà năm nào nay đã trở thành một bà già đau yếu đầy mình, nhìn di động, của mình trên đó hiện thị cuộc gọi đến từ một số điện thoại không quen. Bà không biết ai gọi điện đến, nhưng người đàn ông xa lạ, trầm mặc nói chuyện với giọng điệu cao thấp, bản thân cô cũng xuất thân từ 1 quý bà cao quý nên bà đương nhiên biết giọng điệu đó đến từ tầng lớp nào.
Người đàn ông đó nói, Tống Diễn giấu bà đã nghỉ việc ở đài truyền hình.
Bà hỏi anh ta vì sao, nhưng anh ta đã ngắt điện thoại.
Trần Quế Hương không biết vì sao anh ta có số điện thoại của bà, không biết rốt cuộc anh ta là ai, không biết có phải Tống Diễn.. lại tiếp xúc với bọn người kia không.
Bà thật sự không muốn tiểu Diễn lại dính líu đến mấy người đó.
Từ chức thì từ chức, bà nghĩ, hoặc là tiểu Diễn từ chức là bởi vì không muốn tiếp xúc với mấy người đó.
Đây cũng là việc tốt.
Ngày tứ 2, Tống Diễn bị tất cả các công ty từ chối
Dù là công việc hiếm người làm hay là nhân viên đơn giản đều không tìm được
Lý do của họ thật kỳ quặc. Một số tuyên bố rõ ràng rằng không có yêu cầu gì, nhưng cuối cùng họ vẫn rút yêu cầu về bằng cử nhân. Một số rõ ràng muốn sử dụng cô ấy ngay từ đầu và đọc thông tin của cô ấy. Không, chính xác là như vậy. Rằng sau khi nhìn thấy tên của mình, cô ấy ngay lập tức từ chối với vẻ run sợ, như thể có một bệnh dịch trên người.
Lý do của họ thật kỳ quặc. Một số ghi rõ ràng rằng không có yêu cầu gì, nhưng cuối cùng họ vẫn yêu cầu có bằng cử nhân. Một số rõ ràng muốn sử dụng cô ấy ngay từ đầu nhưng khi đọc thông tin của cô ấy, không, chính xác là sau khi thấy tên cô ngay lập tức từ chối với vẻ run sợ, như thể cô mang bệnh dịch trên người.
Khi bước ra khỏi 1 tòa nhà quản lý bất động sản, cô ngẩng đầu lên nhìn thời gian, đã là năm giờ, đúng giờ tan sở, trên đường càng ngày càng nhiều người đi qua lại.
Cô ngây ngốc bước vào ga tàu điện ngầm, nghĩ đến ngày mai vẫn phải đi tìm việc, nhưng đột nhiên chuông điện thoại vang lên, trên màn hình xanh, là 1 dãy số lạ.
Không lẽ có người gọi đi phỏng vấn
Cô nhanh chóng nhấn nút nghe máy.