Ngôn Tình Vợ Trước, Cùng Ta Về Nhà - Y Nỉ Manh Phi

Thảo luận trong 'Convert' bắt đầu bởi Hân Nghi, 14 Tháng một 2021.

  1. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Tên truyện: Vợ trước cùng ta về nhà

    Tác giả: Y Nỉ Manh Phi

    Converter:
    Hân Nghi

    Thể loại: Ngôn Tình

    Nguồn raw: wikidich

    Link thảo luận - góp ý: Các Tác Phẩm Convert Của Hân Nghi

    (Ảnh bìa)​

    Văn án:

    Năm đó, khi gia đình tan nát, anh đưa cô bản thỏa thuận li hôn, cô mỉm cười chấp nhận sự thật cô đã nghĩ trước đó "cảm ơn lòng tốt bao nhiêu năm của anh, cuối cùng để em hiểu được thế nào là tiểu nhân bỉ ổi", 1 câu chuyện cổ tích, phá hủy người anh yêu trong lòng, đốt cháy mọi thù hận, 1 con đường mới mở ra, 2 người trở nên xa lạ. Cô không có ai cũng không có tiền, anh cao quý, lịch lãm và đi ngang qua cô mà không thèm liếc mắt như chưa từng quen biết cô.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 1 Cái đinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mưa càng rơi càng lớn, hình như ông trời cũng cùng tâm trạng với cô, rơi hoài không dứt

    Thân cô ấy ướt sũng, khi đứng ngay cửa nhà, đôi giày kéo lê trên sàn, làm cho sàn nhà dính đầy bùn. Quên mất đi sự bối rối của mình, cô hốt hoảng bước nhanh qua hành lang vào trong phòng khách

    Quả nhiên anh đang ở đây.

    Chẳng qua so với sự hốt hoảng của cô, anh ấy trông bình tĩnh như thể đến từ một thế giới khác.

    Nghe tiếng động, anh quay đầu lại.

    Người đàn ông này từ trước đến nay luôn lịch lãm, ngay cả khi nhàn rỗi cũng mặc quần tây thẳng tắp, áo sơ mi giản dị làm bằng sợi bông tinh khiết, tóc được chải gọn gàng, dán lên tai, làm tôn lên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ nóng bỏng.

    Anh đang dựa trên sô pha đọc sách, ngón tay thon dài lật trang giấy, quay đầu lại, với vẻ mặt điềm đạm và bình tĩnh nhìn cô, nhìn cô toàn thân ướt sũng, quần áo ướt mua dính chặt vào người, nhìn thân thể mỏng manh đang run rẩy của cô, nhưng anh không hề nhúc nhích, chỉ nhìn cô chằm chằm.

    Mái tóc dài ướt đẫm của cô bết lên mặt, cả khuôn mặt ướt sũng không biết là mồ hôi hay nước mưa, cô thở hổn hển nhìn người đàn ông trước mặt mình.

    Đó là người chồng đã kết hôn 2 năm của cô.

    Cô nhớ chiếc quần anh ấy mặc vẫn là cô vì anh mà dậy sớm ủi phẳng, cái áo bông trên người anh vẫn là cô đi qua vài cửa hàng mới mua được, tối hôm qua, anh vẫn trong cuộc vui của 2 người nhễ nhãi mồ hôi..

    Nhưng sau đó vài giờ, cô đột nhiên phát hiện, anh như biến thành 1 người khác, trở thành 1 kẻ xa lạ, lạnh lùng như thế.

    Cô tiến lên 2 bước, các ngón chân dính lên tấm thảm len đắt tiền.

    "Ba em bị án gấp đôi." cô gần như run rẩy khi nói ra vài chữ đó.

    Anh rốt cuộc cũng đứng dậy.

    Nhưng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt màu nâu của anh phảng phất vẻ không vui, nhìn cô, khóe miệng như cười như không.

    "Ừ." anh chỉ nói 1 chữ.

    Cô cắn chặt môi suýt bật máu.

    "Là anh làm ư?"

    "Ừ" anh trả lời cô ấy lạnh lùng.

    Cô bật cười mặt dù nước mắt rơi không khống chế, nhưng miệng không tự chủ nhếch lên.

    "Lâm Mộ Trầm, anh là chồng em đấy.."

    Anh không nhìn cô, đưa tay ra, từ một bên bàn, anh cầm một tập tài liệu đưa cho cô, cô gần như biết đó là gì, nhưng cô không trả lời, chỉ muốn trực tiếp nghe anh nói với cô.

    "Sau này không phải em, Tiểu Diễn, chúng ta li hôn đi!"

    Một luồng hơi nóng xông lên cổ họng, cô không phân biệt được đó là cái gì, có thể là sự phẫn nộ, có thể là bi thương, có thể là lửa giận, nhưng cô chỉ để nước mắt rơi, gột rửa khuôn mặt chật vật, "Được, được, Lâm Mộ Trầm, em thật không thể ngờ, anh là loại người như vậy.."

    Lâm Mộ Trầm cười lạnh 1 tiếng, "tùy em muốn nghĩ như thế nào"

    "Cho nên, anh cũng không giải thích sao? Ngay cả giải thích anh cũng không thèm sao?" Trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng, khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt pha lê, nhìn anh.

    Anh chỉ xua tay rồi chuyển tập tài liệu đến trước mặt cô, "Ký tên đi, đừng lãng phí thời gian của chúng ta với nhau."

    Sau nhiều năm, cuối cùng cô cũng hiểu rằng đôi khi, mọi chuyện đã xảy ra, và nhiều lời giải thích thực chất chỉ là một hạt muối rắc vào vết thương.

    Cô nghiến răng nghiến lợi cuối cùng cũng nhận văn kiện, trong đó có thỏa thuận ly hôn, những điều khoản bên trên rất chi tiết, cô cũng không thèm nhìn, trực tiếp ký tên, sau đó dùng sức ném vào mặt anh

    "Được, Lâm Mộ Trầm, cảm ơn lòng tốt bao nhiêu năm của anh, cuối cùng để em hiểu được thế nào là tiểu nhân bỉ ổi!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  4. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 2 Cái đinh 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đơn li hôn rơi xuống đất, cô tức giận muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy cổ tay đột nhiên bị anh giữ chặt.

    Ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vốn luôn bình tĩnh của anh có chút gợn sóng.

    Anh cười lạnh, nhàn nhạt phun ra những lời khiến cô đau lòng, "Tiểu nhân bỉ ổi? Ba cô mới là tiểu nhân bỉ ổi, so với ông ta, tôi thực hổ thẹn không bằng. Cô cảm thấy năm đó ông ta đồng ý cho chúng ta kết hôn là vì lí do gì? Vì hạnh phúc của cô? Không, ông ta chỉ vì muốn mua trái tim tôi, để dễ dàng làm tôi quên đi rằng ông ta đã hại ba tôi như thế nào, làm cho gia đình tôi tan nát!"

    Cô cắn chặt đôi môi run rẩy, không thể tin nhìn hắn, "Anh.. anh.. anh nói bậy.."

    Tay anh dùng sức khớp tay trắng bệch, cô rất đau, nhìn anh ta thể hiện sự điên cuồng mà chưa từng thấy trước đây, "Còn có cô, Tống Diễn, cô cần gì phải tỏ ra thanh cao như vậy, cùng ba của cô lừa gạt tôi, thiên kiêm tiểu thư tay không nhúng dầu, mỗi ngày đích thân xuống bếp nấu ăn, đích thân làm việc nhà, cũng không mượn tay người khác, cô n ghĩ tôi không biết bộ mặt thật của cô sao? Tống Diễn, cô nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình đi.."

    Cô bị anh nắm đến đau dùng sức hất tay anh ra, "anh điên rồi, Lâm Mộ Trầm, anh sớm đã bị điên rồi, anh mắc căn bệnh mất trái tim, mới nghĩ cả thế giới này đều đang hại anh! Là do tôi mà, vì anh bỏ học đại học, vì anh bỏ cả việc làm, mỗi ngày ở nhà phục vụ anh! Mọi người đều nói tôi ngu, tôi còn không tin, bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu, tôi đúng là kẻ ngu, tôi mới nghĩ một con người vô lương tâm như anh là một người chồng tốt, mới lấy anh!"

    Nói xong cô dùng sức đẩy anh ra, chạy ra ngoài

    Nhưng vừa chạy được 2 bước, đã bị người đàn ông sau lưng bắt lấy.

    Cô chưa bao giờ biết, người đàn ông luôn tỏ ra mềm yếu này, đột nhiên có sức mạnh đến vậy.

    Anh lôi cô đến trước mặt mình, dáng anh rất cao, Khi nhìn xuống cô, cô giống như 1 con búp bê nhỏ, chỉ có thể tùy anh ta xâu xé.

    "Bây giờ mới nói như vậy, không cảm thấy muộn rồi sao? Chính đêm hôm qua, cô còn cùng tôi ngủ chung giường?"

    Mặt cô đỏ lên, giơ tay ra, một cái tát, chát 1 tiếng đánh lên má anh.

    "Hạ lưu!"

    Quay đi, nhưng tay cô lại bị anh ra sức nắm chặt "Hạ lưu, cô nói tôi hạ lưu"

    Nói xong, anh bất ngờ bế cô và sải bước vào phòng ngủ.

    Căn đó chính căn phòng ngọt ngào của họ, mỗi 1 bài trí trong đó, mỗi 1 chi tiết, đều do cô thiết kể cẩn thận, nhưng cô không ngờ tới, nơi đây hôm nay lại trở thành ác mộng của cô..

    Họ đã từng rất hạnh phúc ở đây, anh sẽ dùng những cử chỉ nhẹ nhàng, làm dịu mọi suy nghĩ của cô từng chút từng chút, làm cô chậm rãi không kềm chế được, anh không vội vã, không thô lỗ, không bá đạo, mỗi lần thân mật, đều dựa vào biểu hiện sức khỏe để thực hiện, trước giờ không thay đổi. Cô đã từng nghĩ, anh không hề quan tâm những chuyện này, Người đàn ông này lịch lãm và có thể vượt qua ham muốn của con người.

    Nhưng cô không nghĩ rằng, anh cũng có lúc điên cuồng quên cả bản thân như vậy.

    Không, không, nhất định là cô đang nằm mơ, người đàn ông lạnh lùng này, bướng bỉnh này, điên cuồng này, làm sao có thể là Lâm Mộ Trầm được?

    Sau cùng, cô gần như thoát khỏi khống chế của anh, rời khỏi ngôi nhà đã từng rất ấm áp của họ.

    Như là để tưởng niệm cuộc hôn nhân hoang đường của bọn họ nên mưa vẫn rơi không ngừng.

    Ngoài cửa, những cây sơn chi cô mua lúc sáng, đã sớm tàn tạ trong gió lớn, chỉ còn 1 mảnh ảm đảm.

    Căn phòng lộn xộn, còn lưu lại mùi vị sau cuộc mây mưa mãnh liệt.

    Đó là mùi gì?

    Anh ngồi 1 mình trên giường, nhìn mưa đang cọ rửa kính cửa sổ, khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, dường như lặp lại trước mắt.

    Anh nhìn cửa sổ, cuối cùng hiểu ra, đó là, mùi vị cô độc..
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  5. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 3 Khi hôn nhân trở thành quá khứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời nắng gắt.

    Tống Diễn đang cầm một chiếc túi nhựa căng phồng có kích thước gần bằng với cơ thể của cô, lảo đảo bước lên taxi một cách khó khăn.

    Cô chỉ kịp lau mồ hôi như thác đổ trên trán, nói với người lái xe: "Tài xế, đến đài truyền hình trên đường Baili.."

    Người tài xế liếc nhìn cô từ gương chiếu hậu và cười nói: "Làm việc ở đài truyền hình à? Chà, công việc tốt, nhiều tiền hơn, nhiều tài nguyên hơn, và nhiều ngôi sao hơn."

    Tống Diễn tùy tiện gật gật đầu phụ họa, nhìn ra ngoài cửa sổ, hai gò má nhỏ được phản chiếu trên ô cửa kính, phản chiếu thế giới muôn màu bên ngoài ô cửa sổ..

    《Anh hùng thật giả》là chương trình chủ bài của đài truyền hình, mỗi tuần quay 2 lần, Tống Diễn vì 2 lần mỗi tuần này, mỗi ngày thức khuya dậy sớm, bận rộn tối mặt tối mày.

    Và mỗi khi đến ngày ghi hình chương trình này, bất luận là đã chuẩn bị trước kĩ càng như thế nào, hiện trường vẫn cứ là 1 mớ hỗn độn, Tống Diễn vội vã chen qua dòng người đi tới đi lui bước vào phòng thu.

    "Đạo cụ đến rồi."

    Người bên trong nghe tiếng cô ấy gọi, theo tiếng gọi đi tới, kéo lấy chiếc túi lớn trong tay cô, nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, "Kêu cô nhanh 1 chút, chậm chết đi được"

    Tống Diễn lấy lại hơi, lau mồ hôi đang nhễ nhại.

    Bên trong lại gọi "Tống Diễn đâu? Chết đâu rồi"

    Tổng biên tập của họ Trương Nhã Lan lại bắt đầu nổi điên, hung hăng đi tới, Tống Diễn vội vàng đi lên, chỉ nghe thấy cô ta chỉ vào đầu cô, lớn giọng mắng, "Cô lớn nhất trong nhóm này à, những vị khách quan trọng ở đây không là gì trong mắt cô sao, có phải cô nghĩ cô ở trong nhóm này chịu thiệt thòi lắm phải không? Sau này chắc tổng biên tập của tôi cho cô làm nhé, tôi nghĩ cô có tiềm năng lắm, năng lực không có khả năng nhưng tình tình thì có khả năng này."

    Tống Diễn vội cúi đầu, "Xin lỗi, xin lỗi.."

    Không một lời giải thích, cô chỉ cúi đầu xin lỗi một cách chân thành.

    Nếu là trước đây, Cô ấy có thể cố gắng giải thích lý do tại sao cô ấy đến muộn, nói rằng cô ấy đã cố gắng đi lấy nhanh nhất có thể, nhưng ở đó không có ai quản, cô phải 1 mình trong kho, tìm từng cái từng cái đạo cụ, ngồi xổm hết cả nửa tiếng, lưng cũng muốn gãy, cuối cùng tìm thấy đồ đang cần, sau đó từ nơi cách xa cả nửa thành phố đến được trường quay, trên đường lại bị kẹt xe, đi bộ được nửa đường, chạy thụt cả mạng cuối cùng mới lên được xe để về.

    Đó là cách đây nửa năm khi cô vừa đến mới làm điều ngu ngốc đó, sau nửa năm cuối cùng cô ấy nhận ra thực ra có nhiều lúc, giải thích là chuyện dư thừa, bởi vì người ta không cần loại giải thích vô nghĩa này..

    Chuyện họ muốn làm là chửi người, sau đó xem bạn khiêm tốn nhận sai.

    Nếu đã vậy hà tất phải tốn nước miếng để giải thích chứ?

    Nếu là nhiều năm trước, cô hiểu được đạo lí này, ở trước mặt người đó, cô cũng không trở nên đáng cười và ngu ngốc đến vậy..

    Khi vừa bước ra khỏi nơi đó, Tống Diễn đứng trước cửa sắt, nhìn con đường trong thành phố mà cô gần như không còn nhận ra, không có niềm vui, không có sự thoải mái, có chăng chỉ có sự bơ vơ. Cô không biết mình còn có tiền đồ hay không, không biết bản thân còn có tương lai để nói hay không.

    Cô ấy thậm chí không biết làm sao thích ứng với thành phố đang phát triển nhanh chóng và luôn thay đổi này.

    Cô còn cảm thấy bản thân không phải là người thuộc thời đại này, tất cả trước mắt, đều hiện lên 1 cách xa lạ.

    Nhưng cô chỉ có thể tự mình gánh vác, bởi vì trên thế giới này, sẽ không còn ai vì cô mà gánh vác cuộc sống nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  6. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 4 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Nhã Lan sau khi đem sự tất giận nhận được ở các thương hiệu lớn đều trút lên hết người Tống Diễn, cuối cùng cũng hài lòng rời đi.

    Lúc trường quay bận rộn ghi hình, Tống Diễn theo đó qua lại đưa đồ, đưa máy nhắc chữ lên cao nhìn người cổ vũ trên khán đài khen ngợi khách mời sôi nổi, khách mời cũng giả vờ dè dặt, ở trong vòng này, trên sân khấu dưới sân khấu đều đang diễn, chỉ là người xem kịch không giống nhau mà thôi.

    Cuối cùng cũng có thời gian có thể ngồi xuống nghỉ ngơi chút ít.

    "Sao vậy, Tiểu Diễn, khuôn mặt cô phờ phạc, có phải tổng biên tập của chúng ta lại tìm cô gây chuyện không?" đồng nghiệp bên cạnh Tô Thần Thần bước đến, cô ấy là biên tập nhỏ dưới tổng biên tập, Trương Nhã Lan là sếp trên trực tiếp của cô ấy, cho nên ngọn lửa giữa 2 người càng nhiều, nhìn Tống Diễn luôn bị ức hiếp, cho nên khi không có việc gì thường hay đến an ủi cô, 1 lần 2 lần, 2 người trở nên thân thiết rất nhiều.

    Chỉ là Tống Diễn luôn giữ khoảng cách nhất định với tất cả mọi người, cho nên cũng không thể gọi là bạn thân.

    "Không sao, cô ấy cũng nhận sự tức giận từ người khác, phát tiết 1 chút là qua thôi."

    Tô Thần Thần nhìn bộ dáng bấm bụng nuốt giận của cô, lắc đầu bất lực, "thiệt không biết nói sao với cô"

    Tô Thần Thần luôn nói, cô quá yên lặng, ngành nghề này cần sự nôn nóng, nôn nóng có biết không? Cô nhìn nhưng minh tinh kia xem, có chút động tĩnh, cả người đều đỏ lên, không động tĩnh thì an phận giữ mình, đều nửa sống nửa chết, cô lại xem mấy người biên tập đó, có người nào trong lòng không nôn nóng, nghĩ đến chế tác của mình tăng vọt lượt xem, lập tức thành tổng biên tập!

    Người ngoài đều nghĩ, công việc này tốt biết bao nhiêu, thực ra người trong ngành ai cũng biết, đây e rằng là công việc thấp hèn nhất đen tối nhất

    Có thể hiểu chọn làm ngành này, chẳng qua là vì yêu cầu của công việc đơn giản, bất luận xuất thân thế nào, bất luận học lực ra sao, bất luận chuyên môn là gì, họ đều không để ý, ngành này chỉ có 1 yêu cầu chính là phải làm việc lâu dài.

    Cho nên kì thật có thể làm lâu dài trong ngành này, nhất là công việc vặt như của Tống Diễn, luôn bị bắt nạt 1 cách khó hiểu, sự mỉa mai hôn nay vẫn còn là nhẹ.

    Nhưng Tống Diễn không có cái tính cách được nuông chiều từ nhỏ, chửi vài câu liền nghỉ việc.

    Đây không phải là do cô có bao nhiêu kiên cường, phần nhiều là do cô không còn sự chọn lựa.

    Ai sẽ cần 1 người bước ra từ vòng lao lí? Ai sẽ giữ 1 người mang trên mình vết nhơ?

    Các ngôi sao trên sân khấu vẫn luôn vội vàng, họ tươi sáng và xinh đẹp, có bản chất linh hoạt.

    Nhưng Tống Diễn không có gì cả.

    "Cô biết đó ai ai không" Tô Thần Thần chỉ cô gái cười tươi như gió mùa xuân

    Tống Diễn lắc đầu.

    "Hey, tôi thực sự phục cô, cô rốt cuộc có phải người của thời đại này không vậy? Sao tôi cứ cảm thấy cô việc gì cũng không quan tâm việc gì cũng không để ý hết."

    Tống Diễn uống 1 ngụm nước, cho trơn cổ họng, "Không, tôi có để ý mà"

    "A, để ý gì"

    "Để ý tiền"

    Đúng vậy, bây giờ Tống Diễn chỉ muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.

    "Bỏ đi bỏ đi, tôi nói cô nghe, cô gái ấy là Trần Khả, là người có mối quan hệ với ông chủ của chúng ta, cho nên mới có thể thăng chức trong tổ tiết mục của chúng ta."

    Tống Diễn không thèm nhìn, chỉ cuối đầu uống từng ngụm từng ngụm nước, "ừ"

    "Hey bạn đừng có thái độ đó đi"

    "Thời buổi này, người có quan hệ với ông chủ đếm không hết được, có gì mà lạ đâu?" Tống Diễn tùy ý nói.

    "Không phải đâu, cô đến sau, không biết danh tiếng ông chủ chúng ta lớn thế nào, trong giới chúng ta lưu truyền 1 câu không thể thiếu Lâm gia 1 bữa cơm, ông chủ của chúng ta năm năm trước sau khi nổi tiếng, cô có biết biết bao nhiêu người muốn gặp mặt anh ta 1 lần, nhưng cô xem, tôi vào trong giới ba năm rồi, 1 lần cũng chưa được gặp, nghe nói vài hôm nữa anh ta quay về chỉnh đốn lại công ty, không biết lúc đó có được gặp không.."

    Tống Diễn như nghe như không, chỉ là ngơ ngác nhìn lên trên sân khấu.

    "Hey, Tống Diễn đại tiểu thư, cô thật sự không nhập đạo, bước vào ngành này của chúng ta, tin tức phải linh thông 1 chút, nhất là những nhân vật lớn như ông chủ của chúng ta, nghe nói Lâm gia là hắc đạo tẩy trắng, nhưng ông chủ chúng ta không phải là người hữu dũng vô mưu, anh ta 15 tuổi du học ở Pháp, 18 tuổi tiếp nhận gia tộc, 23 tuổi đã vực dậy Lâm gia vốn đang suy sụp, ngay lập tức trở thủ lĩnh nổi tiếng trong khu vực, ngay cả ngươi phát ngôn cũng là mời những người nổi tiếng từ quốc tế, nói thực tại, trong kinh doanh truyền thông của chúng ta, Lâm tổng của chúng ta nói đứng thứ 2, không ai dám nói mình đứng nhất, trong nước ta, muốn tạo 1 nhân vật nhỏ cũng phải nghĩ nát óc, đó là bởi vì Lâm tổng của chúng ta có nhiều phụ nữ bên cạnh thì cũng không hề truyền ra tai tiếng, cô có biết có bao nhiêu tạp chí và phương tiện truyền thông đưa ra phần thưởng, bao nhiêu triệu, tìm chút thông tin của ông chủ và người tình, cô gái ngoài kia chính là người duy nhất bao nhiêu năm nay dính chút tin tồn với ông chủ."

    Lúc này, Tiểu Trương đang ở 1 bên lắng nghe chăm chú quay đầu lại, "A, thật là không có thiên lí, cô ta không phải ngôi sao sexy, diễn nhiều như vậy, toát lên được chút ánh sáng, mới nổi tiếng, ông chủ thật không có ánh nhìn"

    Bỏ đi, ngôi sao sexy thì sao, thời đại nào rồi, lúc này, không cởi 1 chút, cô ra ngoài đều xấu hổ nói với người ta cô trong ngành giải trí! Hơn nữa, người ta có thể giống như những ngôi sao sexy khác không? Người ta cởi đều là phim bom tấn, cởi đều đạt doanh thu phòng vé hàng trăm triệu. Bây giờ nhận được đều là phim. Phim và chương trình truyền hình đều ngang hàng?
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  7. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 5 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một chút, trên sân khấu bắt đầu trò chơi, Tống Diễn lại bận thay đổi máy nhắc chữ cho người dẫn chương trình, cô cũng không nghe nữa mà đi thẳng ra ngoài.

    Phát tiết mục hơn 1 tiếng rưỡi, ghi hình hơn nửa ngày trời, người dẫn chương trình và khách mời tự nhiên rời đi sau khi ghi hình, và sẽ không nán lại dù một phút.

    Lúc Tống Diễn đi ra, lén lút nhìn Trần Khả mà bọn họ nói, tướng tá cô ấy không hề kiêu ngạo, Cô ấy mặc một chiếc váy mỏng màu tím, mang vẻ rất thuần khiết và xinh đẹp, rất khí chất.

    Trần Khả ở bên này lướt qua, góc váy vướng vào khe cửa, Tống Diễn liền ngồi xổm xuống, giúp cô ấy gỡ ra.

    "Cám ơn" Cô ấy quay đầu lễ phép nói 1 câu.

    Tống Diễn chỉ gật đầu, cuối thấp đầu, lặng lẽ rời đi.

    Nơi Tống Diễn ở, cách nơi này rất xa, đầu tiên đi xe buýt, sau đó đi tàu điện ngầm, lại lên xe buýt, phải hơn 1 giờ đồng hồ.

    Nơi ấy từng là vùng ngoại ô, sau đó thành phố mở rộng, nhiều ngôi nhà được xây dựng lên để cho thuê

    Cô đã thuê 1 căn ở đó.

    Đứng giữ dòng người chen chúc trong tàu điện, cô lấy điện thoại ra.

    "Mẹ, con về rồi, mẹ đừng nấu cơm vội, con về sẽ nấu, mẹ nhanh nghỉ ngơi đi".

    "Không mệt, con lại không phải cu li, đài truyền hình làm gì cần cu li."

    "Không được, mẹ đừng động gì cả, con kịp về trước khi Tiểu Tiếu về, mẹ yên tâm."

    Giọng của Tống Diễn rất nhanh, hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài trầm lặng, héo hon của cô trên đài truyền hình.

    Nghe được bên đó đã hứa, cô buông điện thoại xuống, cũng không nghỉ tới xe đang dừng lại, phía sau có người xuống xe, vừa chen qua, liền va vào cô, cô nghiêng người điện thoại liền rơi mất trong dòng người.

    Cô liền ngồi xổm xuống tìm, bây giờ là giờ cao điểm tan ca, người đông như kiến, kẹp chặt toa tàu điện ngầm dài không có chỗ trống.

    "Xin lỗi nhường 1 chút nhường 1 chút."

    "Xin lỗi, đồ bị rơi.."

    Cô mồ hồi đầy đầu ngồi xổm phía dưới, tìm cả nửa ngày, lúc đó có người vượt qua trên người cô, có người trợn mắt chửi rủa. Tống Diễn không quan tâm, từ trong khe hở tìm được điện thoại của mình, cầm lên, lại đứng lên vững vàng.

    Điện thoại của cô là loại nguyên thủy nhất, màn hình xanh, trên đó có hiển thị ngày tháng.

    Vào năm đó, điện thoại này là loại tiên tiến nhất, chẳng qua thế giới này sớm không cho theo kịp nữa rồi.

    Ở nơi đó trải qua 5 năm bị cô lập, giống như là đi vào 1 thế giới hắc ám khác.

    Nhưng sau khi ra ngoài cô đột nhiên phát hiện, thế giới bên ngoài này, sớm đã không thuộc về cô.

    Cô biết rằng bản thân đã bị thế giới này bỏ lại sau lưng

    Tàu điện ngầm đang phát nhạc, chỉ là tiếng người ồn ào, vốn dĩ chẳng nghe được gì.

    Cô cúi đầu, thu nhỏ vào 1 góc, mơ hồ nghe được lời bài hát là

    Càng lớn càng cô đơn

    Càng lớn càng bất an

    Cũng không thể không nhìn đôi cánh mộng tưởng bị bẻ gãy

    Cũng không thể không rút lại những lời từng nói với bản thân.

    Đôi mắt ngây thơ của bạn đâu rồi.

    Càng lớn càng cô đơn

    Càng lớn càng bất an

    Cũng không thể không mở ra cây dù bảo vệ bản thân

    Cũng đột nhiên hiểu ra con đường tương lai không bằng phẳng

    Chẳng lẽ sự thay đổi này là đương nhiên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  8. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 6 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày sau khi video được quay, một vòng bận rộn mới bắt đầu, chuẩn bị kế hoạch chương trình mới, viết kịch bản, tìm kiếm khách mời và gửi thông báo.

    Tống Diễn ôm 1 đống đạo cụ đem đi trả, khi đi qua nhà kho đông đúc, Trương Nhã Lan vừa vội vàng bước tới vừa chửi bới, những câu chửi thề thốt ra trong miệng cô tạo nên sự tương phản rõ rệt với vẻ ngoài nhỏ nhắn và xinh đẹp của cô.

    Biên tập nhỏ bên cạnh không biết nghĩ ra tiết mục hài hước gì, xem ra Trương Nhã Lan hoàn toàn không thích, cho nên bị chửi rất thảm thương.

    Bởi vì chỉ chăm chăm chửi người, đôi giày cao gót của Trương Nhã Lan dẫm lên chiếc váy đạo cụ dài Tống Diễn đang kéo trên mặt đất.

    Cô ta vốn dĩ bước nhanh, lần này với lực kéo như vậy cô ta ngã nhào xuống đất.

    Mọi người đều biết tính cách của cô ta, ngay lúc đó tất cả mọi người đều giật mình, tiểu biên tập lập tức ngồi xuống đỡ người.

    Trương Nhã Lan mặt đỏ lên, đẩy tiểu biên tập ra, trực tiếp đi đến trước mặt Tống Diễn.

    "Chát 1 tiếng, Tống Diễn bị đánh nghiêng qua 1 bên, 1 đống đạo cụ trên tay rơi đầy mặt đất.

    Nhà kho vốn bừa bộn giờ trở nên lộn xộn hơn, người qua kẻ lại đều dừng lại nhìn 2 người.

    " Muốn chết phải không, nhìn thấy tôi đi qua không, cô không phục đúng không? Thường ngày thấy cô lúc nào cũng cuối thấp đầu thành thực, thực ra đều đang chờ đợi lúc này đúng không, tôi bị ngã cô vui lắm đúng không? "

    " Xin lỗi.. Xin lỗi.. "Tống Diễn cuối đầu xin lỗi, khuôn mặt nóng đỏ lên, Trương Nhã Lan đang tức giận nên ra tay rất mạnh.

    Chiêu này rất hiệu quả, chỉ cần không phản kháng, chỉ cuối đầu xin lỗi không ngừng, Trương Nhã Lan sẽ lười mắng thêm.

    Chửi thêm vài câu, Trương Nhã Lan tay chống lưng, nhìn mọi người xung quanh," Nhìn gì mà nhìn, không có việc gì để làm đúng không?'

    Tất cả mọi người lập tức rời đi.

    Bên đó Tô Thần Thần đang bước qua, bước đi nhanh chóng, hai má ửng hồng đầy nghi hoặc "Này này, bên ngoài quầy lễ tân đang rất đông người, hình như có ngôi sao nào đến."

    Trương Nhã Lan chỉnh lại tóc, "ồn ào cái gì, người nổi tiếng nào chưa gặp qua, 1 ngôi sao đến thôi có gì mà vui, nhìn bộ dạng cô xem, giống y như**, mất mặt không?'

    " Không phải đâu, thật sự rất nhiều người, tôi thấy giám đốc Trần cũng ra đón người, người đến là ai? Không phải ngôi sao khó tìm nào chứ? Giống như Tom Cruise, Keanu Reeves? "

    Trương Nhã Lan nghe xong, cũng ngạc nhiên suy nghĩ, như đột nhiên hiểu ra" hình như giám đốc có nói với tôi Lâm tổng mấy ngày gần đây sẽ quay về.. "nói rồi, hình như quên đi mình mới mắng Tô Thần Thần, hai má ửng hồng, ánh mắt sáng ngời, khẩn trương đưa tay vuốt lại mái tóc, vừa đi nhanh ra ngoài, chen lên phía trước, vừa lấy trong túi ra ít đồ trang điểm, không quên quay lại nói với Tống Diễn" nhìn gì mà nhìn, mau dọn hết đạo cụ, nếu để Lâm tổng không hài lòng cô nghỉ ngay cho tôi."

    Hành lang hẹp bên ngoài nhà kho nhộn nhịp nhất chính là lối đi trong nhà ra ngoài, ai cũng phải đi qua.

    Cô ngồi xuống mặt đất, nhặt từng cái đạo cụ.

    Quần áo dài không nói, những cái nhỏ, bông tai, trang sức trên đầu, những bông tai nhỏ, rơi trên mặt đất, cô phải tìm từng món từng món, nếu không khi đi trả đạo cụ, tổn thất gây ra không ở trên người Trương Nhã Lan mà cô sẽ phải là người bồi thường.

    Ở thời đại này, tất cả sự đồng tình, hầu như đều bị hiện thực mài nhẵn, như hôm nay những tâm ý cảm động người chỉ có thể tìm thấy trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình để trên giá sách mà thôi.

    Cô quỳ trên mặt đất căn bản không ai quan tâm.

    Thậm chí còn có người hả hê, cố tình để lại dấu giày trên chiếc váy trắng.

    Cô không ngẩng đầu lên, chỉ là chờ mọi người bước qua, quỳ trên mặt đất, cẩn thận phủi sạch dấu giày trên váy, sau đó kéo đống quần áo cho vào trong túi, tiếp tục vùi đầu tìm những vật nhỏ hơn.
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng ba 2021
  9. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 7 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng ồn ào càng ngày càng lớn

    Rất nhiều người sau khi tiến vào tổ chương trình, vẫn là lần đầu tiên được thấy lão đại tổ trương trình, làm việc chăm chỉ, mài giũa đầu óc, muốn đến gần anh ta, nói vài câu, tốt nhất nên thu hút sự chú ý của anh ấy.

    Trương Nhã Lan là người mạnh mẽ, không đến vài phút, trang điểm trên mặt đã trở nên tinh tế hơn rất nhiều.

    Với tầm ảnh hưởng của mình trong nhóm chương trình, cô ta đã thành công chen chân đến trước mặt anh.

    Trương Nhã Lan tự nhận bản thân mình ở ngành này nhiều năm như vậy mắt nhìn người hoàn toànchính xác.

    Người đàn ông này vừa xuất hiện, đã rơi vào mắt cô ngay lập tức

    Anh nhìn có vẻ vô cùng yên tĩnh, chẳng có sở thích **, năng lực khống chế bản thân cực kì cao, nho nhã, quý phái, hào phóng, nhiều tiền, người đàn ông như vậy, ở thời đại này, là 1 viên đá quý khó tìm được.

    Anh bước vào, theo sau là một số nhân viên, một trong số đó là trợ lý riêng, giám đốc công ty và nữ thư ký cấp cao của anh. Họ đều đi theo anh mắt nhìn thẳng không hề ngó nghiêng.

    Anh ta mặc một bộ âu phục màu xám đậm, áo sơ mi xanh đậm, quần tây sáng màu, trang phục được thiết kế bởi một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp trông thập hoàn mỹ. Anh có đôi mắt màu nâu, khóe miệng mỉm cười lễ phép, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, dường như mọi lúc đều giữ sự sâu sắc tuyệt đối, đôi chân mày kiếm, đường nét khuôn mặt hoàn hảo, 1 tay đút nhẹ trong túi quần, mọi người ở bên cạnh đều tán dương, thật sự không lộ 1 chút khuyết điểm nào.

    Trương Nhã Lan không nhịn nổi nữa, di chuyển lóng ngóng, trong lòng thoáng động, trực tiếp va phải 1 người, 1 cô gái xinh đẹp ngã nhào vào lòng anh.

    "A xin lỗi, xin lỗi Lâm tổng.."

    "Làm ăn kiểu gì vậy, đi mà không nhìn đường à" Trương Nhã Lan không phải là người cho người ta cơ hội vượt lên, ngay lập tức nghiêm mặt khiển trách cô gái, "đây là người 1 nhà, là Lâm tổng, nếu 1 ngày nào đó người đến là nhà đầu tư, cô liều lĩnh như vậy có phải tổ tiết mục sẽ phải gánh sai lầm của cô không?"

    Cô gái nhỏ chỉ là muốn nhìn chính diện soái ca nhiều tiền là như thế nào, đâu biết rằng có người vô duyên vô cớ lợi dụng, nhất thời thấy thiệt thòi rưng rưng nước mắt.

    Trương Nhã Lan cố tình đi qua, che cô gái đang muốn khóc phía sau lưng, sau đó nở 1 nụ cười nho nhã, nhìn anh "Lâm tổng, là tôi không tốt, không để ý kĩ, để nhiều người như vậy vây quanh, làm phiền Lâm tổng rồi."

    Người đàn ông này thích một người phụ nữ sạch sẽ, chín chắn và thành thật, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô ta có thể biết được.

    Cho nên bây giờ cô ta cần làm loại người mà anh thích

    Ánh mắt anh quét qua cô ta, trong lòng cô ta chợt vui mừng, nhưng đột nhiên ánh mắt anh trầm xuống nhìn sau lưng cô ta.

    Quay đầu lại chỉ thấy Tống Diễn đang quỳ trên mặt đất, cuối đầu nhặt đạo cụ.

    Đạo cụ rơi ra nhiều, cô không ngẩng đầu, nhặt rất tỉ mỉ.

    Cô buộc tóc đuôi ngựa, để lộ vầng trán mịn màng vì chuyện vừa rồi nên vài sợi tóc xõa xuống vương vãi trên má

    Cô rất gầy, rất nhỏ, ở trong đám đông, dường như bị che mất.

    Cô vô cùng mỏng manh, cứ như chỉ cần bẻ nhẹ là có thể gãy ngay, cô mò mò trên mặt đất, bộ dạng ấy đột nhiên vô cùng đáng thương.

    Có lẽ cô cảm giác được một tia ánh mắt đang nhìn mình, cuối cùng cô ngây ngốc nhìn lên

    Ngay lúc nhìn thấy người đàn ông ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngây ra.

    Trương Nhã Lan rất nhanh liền phát hiện, ánh mắt luôn lạnh lùng ấy, dường như chưa bao giờ rung động vì ai lại nhìn cô ta thêm vài lần nữa.

    Mặc dù ngay lập tức, anh ta quay đầu lại, nhìn những người xung quanh rồi nhìn đi chỗ khác

    Nhưng Trương Nhã Lan vẫn chán ghét như cũ, ném cho cô 1 ánh nhìn khinh bỉ.

    Người con gái đáng chết, xuất hiện ngay lúc không nên xuất hiện, làm hỏng chuyện tốt của cô ta

    Nhận được ám thị, người trợ lí phía sau anh nhanh chóng đi qua giúp dọn dẹp.

    Những người khác nhìn thấy cũng liền đi qua dọn giúp.

    Thân ảnh nhỏ bé của cô vì vậy mà bị chèn vào phía trong cùng.
     
  10. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 8 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô cúi đầu, im lặng, chờ đợi đôi mắt kia lướt qua.

    Cảm giác được, anh chẫm rãi bước qua trước mặt cô, trên người anh có hương vị ngọt ngào mùi thanh khiết như nước suối, người đàn ông tỏa nắng này lại có 1 trái tim sâu thẳm.

    Sâu không đáy.

    Cô ôm đống đạo cụ trong tay, nhìn dòng xe qua lại trên đường.

    Đường rất rộng, người đi trên lại rất đông, nếu không phải cô ôm đống đồ quá nhiều, cô sẽ lập tức bị che lấp trong dòng người đó, chỉ trong vài giấy, sẽ không ai tìm được cô.

    Lúc mới bắt đầu cô đã nghĩ, nếu cô có thể chôn vùi trong dòng người thì hay biết bao.

    Còn nhớ trước đây rất lâu, lâu đến.. cô dường như đã quên là lúc nào.

    Anh vẫn là 1 thiếu niên như ánh nắng, Anh lao nhanh qua hành lang màu đỏ và bắt lấy dụng cụ hóa học suýt rơi xuống đất của cô.

    Anh quay đầu lại nói với cô, tôi tên Lâm Mộ Trầm, còn cô?

    Vào thời điểm đó, anh là một cựu học sinh xuất sắc đã danh dự trở về trong lễ kỷ niệm của trường, là học trưởng có hình tượng cao nhất trong lòng tất cả các nữ sinh.

    Khuôn mặt của anh, ngược với ánh mặt trời, mang theo một vẻ u sầu không thể làm ngơ, mặc dù anh luôn mỉm cười, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy hạnh phúc thực sự trong đôi mắt đó.

    Ngay từ đầu cô đã biết, Anh là người giỏi che dấu,

    Nhưng trong 1 số trò chơi cần phải có 1 số người không tự lượng sức như thiêu thân lao vào lửa vậy.

    Cô chính là 1 nạn nhân

    Buổi tối sau khi về tới nhà đã sắp 9 giờ.

    Tòa nhà dân cư tự xây hiện trạng khủng khiếp, không có tài sản, không có an ninh, không có người dọn dẹp, nền nhà đầy rác, nhìn tổng thể tòa nhà không có một chút thẩm mỹ nào, ban công lát gạch trông rất mất an toàn.

    Cô ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sợi đốt màu cam không sáng phía trên, Một nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của cô, xua đi vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt, và cô bước vào

    Không hề nhìn thấy phía sau có 1 chiếc xe nằm trong bóng tối nhìn cô từ xa.

    "Mẹ, mẹ bỏ xuống, không phải con nói những việc nặng này chờ con về con làm sao." Cô đem theo ánh mắt trách móc, cô nhận bình ga từ trong tay mẹ cô, nhìn thân hình gầy gò như vậy, nhưng sức rất lớn, nhẹ nhàng nâng lên, trực tiếp xách vô trong.

    Bà Tống- Trần Quế Hương nhìn con gái của mình trong ánh mắt toát lên sự đau khổ nhưng rất nhanh đã cẩn thận che giấu lại, miễn cưỡng cười với cô "đừng gấp, việc cần làm đã làm hết rồi".

    Tống Diễn quay lại, bĩu môi "

    Mẹ, con không ở nhà, mẹ phải chú ý sức khỏe, con đã hỏi rồi, người mới phẫu thuật tim không được làm việc quá sức" Cô nhìn đồng hồ, rồi nói "tiểu Tiếu chắc đã tan học, bây giờ bên ngoài rất loạn, con gái ở bên ngoài 1 mình rất nguy hiểm, để con đi đón nó."

    Trần Quế Hương chưa kịp nói gì, cô đã vuốt vuốt tóc, cầm túi xách đi ra ngoài.

    Nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, Trần Quế Hương đau lòng thở dài.

    Nhớ rõ tiểu Tiếu là con gái mà quên mất rằng mình cũng là con gái sao.

    Vẻ ngoài mạnh mẽ như vậy của cô luôn khiến Trần Quế Hương cảm thấy có lỗi hơn.

    Cô đã vì gia đình này, làm quá nhiều, quá nhiều và đó không còn là điều mà đôi vai yếu ớt của cô có thể gánh chịu được nữa.

    Thế nhưng cô vẫn gánh, vừa gánh đã là 5 năm.

    Tống Diễn đi trên tàu điện ngầm, người trong thành phố này có lúc nào mà không chen lấn cho dù đã gần nửa đêm.

    Tiểu Tiếu mỗi ngày học thêm đều đi chuyến xe này trở về, nhìn thời gian cũng sắp đến rồi.

    Cô nhìn quanh và nghe thấy tiếng đàn ghi ta ở 1 bên.

    1 nghệ sĩ lang thang bị gãy 1 chân đang ngồi trong góc gãy đàn ghi ta

    Khúc nhạc rất quen thuộc, hình như là nhạc phim của 1 bộ phim truyền hình nổi tiếng năm nào đó, tiếng nhạc đơn thuần của ghi ta gỗ, làm cho bản nhạc nghe buồn thêm, sau này về cô có hỏi qua, tên của khúc nhạc là 《chuyện tình Roman》

    Tình yêu của cô ấy chưa bao giờ là lãng mạn, bởi vì khi cô ấy vẫn còn trẻ, bây giờ tuổi thanh xuân của cô ấy đã kết thúc ảm đạm rồi..
     
  11. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 9 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục tung hết túi xách, cũng chỉ có vài đồng tiền, bỏ vô cái hộp trước mặt người nghệ sĩ lang thang cô bước về phía tàu điện ngầm.

    Lại 1 chuyến tàu dừng lại, trong dòng người, cô chăm chỉ nhìn cuối cùng cũng thấy tiểu Tiếu.

    Cô ấy học cấp 3, lứa tuổi thật tươi như hoa, gương mặt trẻ trung với nụ cười tỏa nắng

    Nụ cười ấy, là sự ngưỡng mộ của Tống Diễn bây giờ, nhưng không thể nào có được

    "Chị, sao chị lại đến nữa, em nói rồi, em tự về không sao đâu, ngày nào cũng đi làm, về rồi thì phải nghỉ ngơi cho tốt mới được."

    Cô lắc đầu, "Đúng lúc đi ra ngoài 1 chút, bây giờ bên ngoài không an toàn, chúng ta vẫn nên về sớm 1 chút".

    Lúc vừa đi ra, cô đã có cảm giác phía sau có người đi theo.

    Cùng em gái đi về, nghe cô ấy vui vẻ kể chuyện xảy ra ở trường học, cô mỉm cười, tận hưởng khoảng thời gian thoải mái nhất trong ngày.

    Trước đây, cô cũng giống như em gái cô, tính cách ngang bướng, cô sẽ lái một chiếc xe thể thao lao thẳng vào cổng trường, cô sẽ khinh thường từ chối tất cả những người đàn ông theo đuổi, cô cũng giống những đại tiểu thư kiêu ngạo khác Mặc quần áo sang trọng và lộng lẫy, bước đi kiêu hãnh trước mọi người, khiến người khác phải ghen tị

    Nhưng 5 năm trước, 1 trận biến cố đã hủy đi cả thanh xuân của cô.

    Cô vẫn còn nhớ lúc đó, cha của cô khẳng định không phải tù treo mà là vào tù.

    Mẹ cô khi đó cũng là người được nuông chiều cả đời, tra ra được là do Lâm Mộ Trầm làm, tra ra Lâm Mộ Trầm không chỉ lợi dụng Tống Diễn, thậm chí bên ngoài còn nuôi 1 cô gái, bà ta tức giận không trôi, chạy đến đe dọa người con gái đó, sau khi kích động chửi người, trong đêm bà ta chưa nguôi giận, chạy đến cảng xô ngã người con gái đó.

    Trong 36 cảng thì cảng số 12 là vị trí quang trọng nhất.

    Lâm Mộ Trầm làm sao tha cho họ, anh ta là người đàn ông có thù tất báo.

    Phiên tòa bắt đầu, Tống Diễn nhìn người mẹ vốn bị bệnh tim, ngượng ngùng nhận tội, nhịn không được nên đã nhận tất cả tội.

    Thay mẹ mình, thừa nhận bản thân là hung thủ trong vụ án đó, sau đó ra tay làm bị thương, bởi vì thủ đoạn của anh với lí do gây ra án lớn cô bị kết án 7 năm.

    Cũng may, vì có trong tù cô lập được công lớn nên được ra tù sớm.

    Nhưng ra ngoài rồi, thì sao?

    Tống Diễn trước đây đã sớm chết trong tù.

    Tống Diễn bây giờ, chẳng qua chỉ còn thân xác.

    Đi cùng em gái vào trong nhà, mỉm cười ôm vai em gái, Tống Diễn bây giờ chỉ có 1 hy vọng duy nhất, chính là nhìn em gái khỏe mạnh trưởng thành, không phải đi lại con đường cũ của mình, tương lai của cô đã không còn, nhưng tương lai của em gái vẫn còn, như vậy rất tốt.

    Nhìn khuôn mặt đơn giản trắng nõn đang tươi cười, người đàn ông ẩn trong bóng tối, im lặng hút thuốc.

    Hơi thở dồn dập, khuôn mặt anh vô cảm đang nhìn bóng lưng cô đang đi khuất.

    Người đàn ông bên cạnh, nghiêng mặt nhìn "đó là Tống Diễn trước đây luôn kiêu ngạo như phượng hoàng sao? Thay đổi quá nhiều rồi, nhưng nhìn cô ấy cười lại cảm thấy dịu dàng hơn lúc trước nhiều."

    Nhìn người bạn tốt Trần Ngữ Ngôn bên cạnh đang nói lời thành thật, anh liếc mắt, vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lời nói vô cùng phẫn nộ "cô ta dựa vào cái gì để cười, sau khi hại Dung Nhã, cô ta còn có thể cười vui như thế."

    Trần Ngữ Ngôn thở dài, "Được rồi, đều đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa, tôi thấy bây giờ cô ấy đã khổ lắm rồi, ở trong tù 5 năm đã gầy đến không ra dáng người nữa.."

    "Tôi nhớ lúc đầu là 7 năm, sao lại được tha trước vậy?"

    "Đại khái là do biểu hiện tốt, nên được thả trước"

    "Làm sao có thể! Thả trước cũng không thể trước 2 năm như vậy"

    Hút thêm 1 hơi anh ném điếu thuốc đi, anh khởi động xe bẻ vô lăng, rời khỏi xon hẻm nhỏ bẩn thỉu này.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...