Chương 10 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 8 Bấm để xem Bởi vì đã từng làm phẫu thuật, sức khỏe Trần Quế Hương vẫn luôn không tốt, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, phải tự mình tiêm thuốc, đề phòng khi ngủ, bệnh tim tái phát, bà ấy có thể chết trong giấc ngủ. Căn phòng rất nhỏ, hơn 30m vuông, 3 người cùng ở thất sự khá chật chội Tống Diễn và mẹ ngủ ở phòng ngủ nhỏ, một mặt để tiện chăm sóc cho mẹ, 1 mặt, tiểu Tiếu phải làm bài tập, cô ở đó sẽ làm phiền tiểu Tiếu. Buổi tối nằm cùng với mẹ, ga giường phía dưới, giặt nhiều nên đã phai màu, nhưng rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi bột giặt. Tống Diễn của trước đây nếu không có giường Simmons, tuyệt đối không ngủ được, nhưng trong tù 5 năm, đừng nói là Simmons, tháng đầu tiên mới vào trong đó, bởi vì nhận phải sự bài xích, ngay cả tấm ván giường cũng bị người ta lấy, chỉ có thể nằm co ro ngủ ở 1 góc. Bây giờ nghĩ lại, những sự việc bẩn thỉu đen tối đó vẫn còn rất rõ ràng, có khi nửa đêm tỉnh lại, cô đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn trong cái góc tăm tối đó, ẩm ướt, lạnh lẽo, chật hẹp, chỉ có thể ôm 2 đầu gối, dựa vào đó, nhìn màn đem đen kịt. Nhưng cô chưa từng khóc, 5 năm trước đến bây giờ cô chưa từng khóc dù chỉ 1 lần. Nhưng cô không biết rằng, cô có di chứng, buổi tối cô không thể ngủ sâu giấc, lúc nào cũng chau mày, Cầm chăn bông bất lực bằng cả hai tay, như thể đang hét thầm Trần Quế Hương thấy rất rõ, nhưng thấy rồi thì làm sao, trong lòng bà biết, cô con gái này, chịu quá nhiều thiệt thòi, nhưng lại luôn tỏ ra kiên cường như vậy, làm cho Trần Quế Hương không nỡ vạch trần lớp ngụy trang đó của cô. Ban đêm lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, lặng lẽ thở dài. Năm đó nếu không phải bà tức giận không nguôi đi tìm người con gái đó.. Nhưng điều cô luôn không hiểu là bà đi tìm người con gái đó, nhưng chưa hề lái xe đụng cô ta. Sau đó, người con gái đó bị thương nặng, được đem đi Mỹ chữa trị, bà báo cảnh sát, bà không thấy người đụng cô ta, chẳng qua xe đụng cô ta, đích thực là chiếc Audi nhà họ Tống, tất cả chứng cứ hướng về nhà họ Tống. Trần Quế Hương không muốn nhận tội, luôn miệng nói, không phải, không phải bà ta làm, nhưng căn bản không tác dụng Bà không nghĩ đến sự cố chấp của mình lại hại con gái của mình Khi Tống Diễn ra nhận tội, bà cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ. Tống Diễn nắm lấy tay bà, mỉm cười, "mẹ, mẹ còn phải chăm sóc tiểu Tiếu, tim của mẹ cũng không tốt, con không sao đâu, con khỏe mạnh như vậy, còn trẻ như vậy.. chỉ vô đó 7 năm thôi, khi trở về còn chưa tới 30 tuổi, con vẫn như vậy.." Trần Quế Hương biết, nơi đó tăm tối như thế nào, nhưng bà không còn cách nào khác, nhà họ Tống lúc đó không còn hào nhoáng gì nữa, chỉ là một đống đổ nát. Còn Lâm Mộ Trầm, chỉ nhảy 1 bước đã đem Lâm gia đang sụp đổ vực dậy, ngay lập tức biến thành đế quốc kinh doanh ở thành phố này. Tống Diễn nhận được điện thoại của Trương Nhã Lan, lập tức đến đài truyền hình, nhìn đồng hồ, bây giờ mới là 4 giờ sáng, Trương Nhã Lan nói, hôm qua cô ta đã sắp xếp cho cô làm ca sáng, nhưng cô lại không đến.. thế nhưng Tống Diễn cẩn thận suy nghĩ, không nhớ là Trương Nhã Lan có nói với cô. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành vội đi, vừa đến đã chịu 1 trận chửi rủa. Sau đó Tô Thần Thần nói với Tống Diễn "tôi thấy hôm nay cô ta đặc biệt nhắm đến cô, có phải do hôm trước Lâm tổng chú ý đến cô nên cô ta ghen tị." Tống Diễn cúi đầu sắp xếp các thông báo đầy trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, "tôi có chút việc, đi trước đây." Nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài. Hôm nay là ngày làm từ thiện, cô phải đi đến cô nhi viện Bất luận xảy ra chuyện gì, cô nhất định đều phải đến đó
Chương 11 khi hôn nhân trở thành quá khứ 9 Bấm để xem Đứng chờ xe buýt cô nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ chiều, An An nhất định chờ sốt ruột rồi.. "Đi đâu mà gấp gáp vậy", sau lưng, lại truyền đến tiếng của Trương Nhã Lan. Cô quay đầu lại nói "chị Nhã Lan, tôi có chút việc gấp, việc hôm nay tôi làm xong rồi, có thể để tôi đi trước không.." Trương Nhã Lan nhìn cô, người con gái này, luôn cúi đầu khiêm tốn, không hề nhìn bất cứ ai, từ ngày vào làm cô luôn siêng năng chăm chỉ, không tranh không giành, nhưng không biết vì sao, lại luôn làm người khác thấy không thích, có lẽ là do từ trước tới nay cô không đồng ý giao lưu với người khác, quá không thích hợp với môi trường tập thể, liên hoan gì cũng không tham gia, hoạt động nào cũng không hứng thú. Cảm giác đó là gì? Cao ngạo, đúng, cô luôn làm cho người khác cảm thấy cô độc ngạo mạn "Mỗi người đều có cái cớ của mình, nếu ai cũng nói như vậy, tôi phải làm sao? Để mọi người tùy ý? Vậy sau này ai sẽ làm việc?" Tống Diễn cúi thấp đầu "Tôi thật sự.. có chút việc gấp.." "Cô.." cô ta còn chưa mở miệng, liền nhìn thấy, 1 chiếc Bentley màu trắng bạc, dừng trước mặt 2 người. Cửa kính xe màu đen trượt xuống, người bên trong, có khuôn mặt kiêu ngạo, nụ cười nhàn nhạt, khóe môi cong lên, thật sự quyến rũ. Là Lâm Mộ Trầm. Trương Nhã Lan ngây ngất, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, để không run lên vì vui sướng. "Lâm tổng.." "Làm gì vậy?" Ánh mắt của anh lướt qua Tống Diễn phía sau, sau đó dừng lại trên người Trương Nhã Lan. Trương Nhã Lan mỉm cười vươn ngón tay với những móng tay được sơn màu đỏ vuốt tóc qua tai một cách quyến rũ "À, Tống Diễn nói có việc gấp phải đi trước, tôi nghĩ tôi nên tìm hiểu 1 chút, ai không có chút khó khăn của mình, cho nên đến hỏi cô ấy muốn đi đâu, đang lúc muốn bắt xe cho cô ấy.." ánh mắt đảo quanh, cô nhìn chiếc xe đắt tiền của Lâm Mộ Trầm, "Nếu Lâm tổng có sẵn xe.. hay là đưa chúng tôi đi 1 đoạn?" Lâm Mộ Trầm vẫn giữ nụ cười lịch thiệp, gật đầu "Lên xe đi." Trương Nhã Lan lập tức mở của xe. Thế nhưng Tống Diễn đứng trên lề đường lại không nhúc nhích. "Cô không đi sao?" Trương Nhã Lan nháy mắt với cô, trong mắt cô ta đầy vẻ đe dọa, rõ ràng đang nói nếu không làm theo lời cô ta thì cứ chờ đấy. Tống Diễn cúi thấp đầu "Không cần đâu, nơi tôi cần đi xa lắm, tôi tự đi được rồi" Lâm Mộ Trầm nhìn cô sâu sắc. Cô cúi đầu nhìn đôi chân của mình. Đôi giày thể thao của cô đã mang lâu lắm rồi, 2 bên giày bị bong tróc rất nhiều, cứ như giặt rất nhiều lần, chà đến bạc màu. Khóe miệng cô mấp máy, nhưng rốt cuộc không ngẩng đầu lên được, chỉ xoay người dứt khoát rời đi. Khuôn mặt của Lâm Mộ Trầm lập tức đen lại, trực tiếp khởi động xe, nhanh chóng chuyển hướng. Trương Nhã Lan ngồi không vững, suýt ngã, như là vô tình ngã lên cánh tay anh. Anh không động đậy, chỉ trầm mặc, nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt như đông cứng lại. Nhìn vào gương chiếu hậu, hình bóng ấy đang xa dần. Có lẽ, anh nên cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm khi thấy Tống Diễn sa sút như thế này, không phải anh nên thấy vui sao. Nhưng khi thấy cô cúi thấp đầu, chầm chậm đi về phía trước, thân hình ốm yếu ấy, dưới ánh mặt trời, cứ như có thể tan chảy bất cứ lúc nào, gương mặt vô cảm thờ ơ của cô, dường như không có chút mong muốn gì. Nghiến răng 1 cái anh phanh xe gấp. "Xin lỗi, tôi nhớ ra phải đi gặp 1 người khách hàng, không thể đưa cô đi được." Trương Nhã Lan nhăn nhó ở đó. Nhưng trên mặt anh đã là biểu cảm không thể bàn thêm.
Chương 12 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 10 Bấm để xem Xe chạy chầm chậm, nhìn cô ngơ ngác bước từng bước nhỏ. Còn nhớ trước đây cô thích mặc váy ngắn, thích biểu hiện, thích khoa trương, thích được săn đón mọi nơi, như mặt trăng tỏa sáng giữa những vì sao. Bây giờ, cô mặc chiếc áo phông denim bình thường, đầu cúi thấp, đi giữa đám đông, nếu như người quá nhiều, thậm chí rất khó tìm được cô. Dáng của cô không thấp nhưng lại gầy đến đáng sợ. Cô luôn cúi xuống, không nhìn bất kì ai, cúi đầu đi, cứ như cả thế giới này chỉ có mình cô. Mọi người đều có thể nhìn thấy mặt trăng rạng rỡ, là trung điểm của bầu trời, nhưng sau khi ánh hào quang mất đi, mặt trăng còn lại gì? Chỉ là những điểm vô tận nhiều đến nỗi có đếm cũng đếm không hết Đi được một đoạn, cô chợt nhớ ra điều gì đó, bước đi nhanh hơn chặn lại xe buýt. Anh đi theo phía sau cứ như ma xui quỷ khiến vậy Đại khái vẫn là muốn nhìn xem rốt cuộc cô sa sút đến mức nào. Anh tự nói với mình như vậy. Anh không ngờ cô lại đi đến cô nhi viện Nhìn cô ấy mua rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi ở 1 cửa hàng nhỏ, chắc số tiền đó còn nhiều hơn nhiều so với bộ quần áo cũ nát của cô ấy. Cô bước nhanh vào cô nhi viện, trên mặt toát ra vẻ rạng rỡ sảng khoái mà anh chưa từng thấy.. An An nhìn thấy cô vừa chạy vừa nhảy, nhào vào tới ôm lấy đùi của cô. Nó vừa bé vừa thấp, chỉ đứng ngang đùi cô, nở nụ cười dễ thương nhìn cô "Dì Diễn, không phải dì nói hôm nay sẽ ở đây với An An cả ngày sao, An An dậy rất sớm, vẫn luôn chờ dì." Tống Diễn ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nhỏ của nó "xin lỗi con, dì Diễn đến trễ, hay là.. dì bồi thường cho con nhé.." Nói xong, cô lôi túi đồ ăn vặt và đồ chơi từ phía sau ra. Giữa tiếng reo hò của An An, môi cô ấy cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Chơi cùng An An 1 lúc, tình nguyện viên trê của cô nhi viện, tiểu Lương đi qua "An An thật sự rất thích cô" Tống Diễn gật gật đầu, như nghĩ ra chuyện gì đó, hỏi "vẫn chưa có người muốn nhận nuôi An An sao?" Tiểu Lương lắc đầu tội nghiệp "thực ra nó bị bệnh tim bẩm sinh, mặc dù điều dưỡng rất tốt, bây giờ đã nhận không ra, nhưng nhìn lại bệnh án của nó thì.." Tống Diễn cúi thấp đầu, cô biết, con người đều như vậy, có lòng tốt nhận nuôi cô nhi, nhưng không có lòng tốt nhận nuôi phiền phức. "Thực ra Tống tiểu thư thích An An như vậy, hay là Tống tiểu thư.." Tống Diễn nhìn An An đang vui vẻ nhảy múa ở đằng kia, ánh mắt không rời, có thứ gì đó lóe lên Sau cùng vẫn lắc đầu. Có lẽ nhìn thất thực lực của nhiều người, tiểu Lương nhìn ra cô cũng vậy, có thể thích, nhưng là người sẽ không thêm rắc rối cho bản thân, cho nên cũng không nói nhiều nữa chỉ biết lắc đầu bất lực. "Nếu nhìn kĩ, An An có chút giống cô, khuôn mặt nhỏ nhắn.." Đôi mắt luôn bình tĩnh dường như không còn dính bụi của Tống Diễn bỗng nhiên nhảy dựng lên Khóe miệng như khẽ động. Khi biết mình có thai với anh ấy là hai tháng sau khi vào tù.. Khi đi tắm cô bị người khác đẩy vào trong góc, nhẫn tâm đánh đập 1 trận. Sau đó, cô tỉnh dậy trong bệnh xá và y tá ở đó nói với cô rằng cô đang mang thai Cô nghĩ, không biết đã mang thai nó từ khi nào? Có lẽ là lần cuối cùng đó, người đàn ông ấy trong lúc điên cuồng quên mất sử dụng biện pháp phòng ngừa, nếu không, hắn sẽ không để đứa nhỏ này xuất hiện. Trước đây khi ở bên nhau, lần nào anh cũng cẩn thận, cẩn thận không cho cô có cơ hội có con của anh, sau này cô mới biết anh có mục đích Đứa bé này đã phải chịu nhiều đau khổ với cô ấy trong tù, ăn không ngon, ngủ không yên, luôn bị đánh đập, cuối cùng quản giáo chịu không được, ông ta cho cô một phòng riêng, nên bị người khác ghen tức ban đêm dội nước lạnh vào. Đứa trẻ được sinh ra trong đêm lạnh lẽo đó vì thế nó đã có bệnh từ nhỏ.
Chương 13 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 11 Bấm để xem Trước khi đi, cô ôm An An, "An An, tuần sau dì sẽ đến thăm con, con cần gì, để dì mang đến cho con." Nó lắc đầu, ôm chặt cô, giọng nỉ non không nỡ "phải đến tuần sau dì mới đến sao.. An An muốn dì mỗi ngày đều đến.." Khoảnh khắc đó, tuyến lệ đã khô héo bao năm muốn tuôn ra Nhưng sau đó lại nhịn xuống. Bao nhiêu năm qua không phải đều nhịn được sao? Năm đó khi đưa An An đi, cô không hề khóc. An An, hãy đợi mẹ tìm được một gia đình bình thường, ấm áp, để con sống một cuộc sống bình thường, được không? Như vậy con sẽ không có 1 người mẹ đã từng ngồi tù.. Tống Diễn không ngờ vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy anh Xe anh đậu bên đường, anh dựa vào xe, hai tay đút túi quần nhìn cô từ xa. Anh mặt đồ mới nhất của Amani, lần trước khi cô đi mượn đạo cụ giúp người dẫn chương trình cô đã từng nhìn thấy, anh dựa vào đó, chiếc kính râm trên mặt che đi đôi mắt lạnh lùng, nhưng cô biết trong đôi mắt đó chỉ có hận ý với cô. Cô đứng đó, cảm thấy ánh chiều tà chiếu vào mũi cô, trong cô nhi viện phía sau, có bí mật lớn nhất cuộc đời cô, còn người đàn ông trước mặt lại là mối đe dọa lớn đối với bí mật đó. Cô ngơ ngác, nhưng lập tức phản ứng lại, quay người nhanh chóng bước đi. Điều quan trọng nhất là rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tránh cho anh ta nhìn thấy An An. Cô gần như là chạy, chỉ muốn trốn tránh người đàn ông như quỷ này, không ngờ vừa chạy vài bước, cánh tay đã bị anh lạnh lùng nắm chặt. Quay đầu lại, cách lớp kính đen, cô không thấy biểu hiện của anh, nhưng tay anh rất mạnh. "Chạy cái gì, giấu cái gì không muốn cho tôi biết", Giọng anh vẫn trầm lặng như trước, 2 năm đầu trong tù nửa đêm thỉnh thoảng anh lại vào trong giấc mơ của cô, nhưng về sau, hoàn toàn sạch sẽ, trong đời cô sẽ không có bóng dáng người đàn ông này "Nghe đồn Lâm tổng là người trong sạch và tự giác nhất, bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra tai tiếng gì, nếu không muốn ngày mai trên báo viết, Lâm tổng động tay động chân với tội phạm đã từng ngồi tù, thì nhanh buông tay.." Lúc nói lời này cô cũng không nhìn lại, anh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt ẩn sau mái tóc. Trước đây, khi nói chuyện với anh, cô luôn nhìn lên. "Lâm Mộ Trầm, anh phải mặc cái áo này không cho anh mặc đồ người khác mua." "Lâm Mộ Trầm, không cho anh nhìn người con gái đó, cô ấy đâu đẹp bằng em." "Lâm Mộ Trầm qua đây, ôm em" Nhưng bây giờ, cô luôn cúi đầu, trốn tránh mọi ánh mắt tò mò của anh Anh buông cổ tay cô ra. "Ra tù khi nào?" giữ vẻ kiêu ngạo anh cúi đầu hỏi cô. Cô đứng đó, "hình như, không liên quan gì Lâm tổng" Anh không quan tâm đáp án của cô, "đến đây làm gì? Làm việc tốt bù đắp lỗi lầm của mình sao." Hai bàn tay lặng lẽ nắm lấy nhau, "Trên đời này không chỉ có sự khác biệt giữa người tốt và người xấu. Người từng làm việc xấu không phải cả đời không làm việc tốt. Người luôn làm chuyện tốt cũng không thể chưa từng làm chuyện gì xấu.." Cô chậm rãi ngẩng đầu, hai má đối diện với mặt trời lặn trông vẫn tái nhợt, nhưng cô nhìn anh bằng ánh mắt trầm thấp, không hề khiêm tốn. Cô biết anh hận cô hại Nhã Dung của anh, nhưng cô muốn nói cho anh biết, đừng cảm thấy Nhã Dung của anh là người tốt, người khác đều là người xấu, người xấu không có tư cách làm chuyện tốt. Trước mặt anh và Nhã Dung của anh, cô chưa bao giờ cúi đầu. Là vì bọn họ phản bội cô trước. Nhưng cô sẽ không tranh cãi với anh nữa. Anh của bây giờ, là 1 người lạ, ngay cả tranh cãi, giải thích cũng chỉ là phí thời gian. Anh gật đầu, quay đầu, đi xem cô nhi viện. Nhấc điện thoại lên anh nhẹ nhàng nói "Chu Vĩ đem 300 ngàn quyên góp cho cô nhi viện trên đường Hoàn Đảo" Sau đó, như thể đang cười trước sự tử tế khiêm tốn của cô, anh liếc nhìn cô, quay người, mở cửa, lên xe và rời đi..
Chương 14 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 12 Bấm để xem Tống Diễn luôn trân trọng công việc này, dù mới làm chưa lâu, dù công việc cực khổ, nhưng vẫn là công việc chính đáng. Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể lựa chọn từ chức. Khi đơn từ chức được đưa đến, người phụ trách bộ phận nhân sự cũng không ngạc nhiên, dù sao từ chức là chuyện thường, Tống Diễn luôn bị Trương Nhã Lan ức hiếp, làm nhiều việc nhất mà ít được lợi nhất, Cô ấy không làm ngành này, làm việc khác cũng không sao. Sau khi lo xong mọi thủ tục thôi việc, cô ôm 1 cái hộp bước ra cửa, đang buổi trưa nắng chang chang, cô thở dài, chắc cô đang nghĩ đến việc kiếm một công việc mới có thể kiếm đủ tiền cho em gái đi học và chăm cho người mẹ đang bệnh. Vừa đúng lúc Lâm Mộ Trầm họp ra, ánh mắt anh không hề liếc nhìn, tự nhiên không chú ý, Trình Ngữ Ngôn ánh mắt sắt bén, nhìn thấy trước, hướng về người đang đứng 1 bên, mới phát hiện ra Tống Diễn đã từ chức. "Trước đây cô ấy ngày ngày quấn lấy cậu không buông, hận không thể biến thành gấu túi cả ngày quấn lên trên người cậu, bây giờ thì khác hoàn toàn, không chỉ không quấn lấy cậu, lại rất thức thời, tự mình đi rồi." "Cảm thấy trèo cao không nổi chứ gì." trợ lí riêng luôn đi theo Lâm Mộ Trầm nói rất tự nhiên. Trước đây cô ấy là thiên kim đại tiểu thư, bây giờ trên người mang theo vết nhơ. Nói 1 câu khó nghe, bây giờ ngay cả đánh giày cho Lâm tổng cô còn không xứng đáng. Lâm Mộ Trầm không nói lời nào, mở cửa xe ra và lên xe. Trong gương chiếu hậu, gương mặt cô lạnh lùng thờ ơ. Trần Ngữ Ngôn lắc đầu, "chậc chậc, nếu không phải nói cô ấy là Tống Diễn, tôi thật không nghĩ đến cô ấy chính là Tống tiểu thư cao ngạo, độc đoán, cô ấy bây giờ thật làm người khác đau lòng." Chu Vỹ nhìn anh ta "Anh Trình nói cô ấy đáng thương? Lúc cô ấy lái xe đụng người có đáng thương không." Qua kính chiếu hậu, Trình Ngữ Ngôn lén lút nhìn gương mặt Lâm Mộ Trầm ngồi phía sau hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt mơ hồ, không nhìn ra được cảm xúc chân thực của anh. Tống Diễn đã đến thị trường nhân tài, đang là mùa tốt nghiệp, rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp ngồi đầy hội trường, nhìn vào hồ sơ xin việc và so sánh yêu cầu của những nhà tuyển dụng đó, cô không khỏi nao núng. Cô cũng cố tình phớt lờ thông tin mình từng ngồi tù, nếu không, e rằng không còn cơ hội. Buổi chiều, lấy thông tin từ thị trường nhân tài và đến từng đơn vị công tác để hỏi từng người một.. Bốn giờ, cô đến tòa nhà Hoàn Ninh, sau khi đi lên, trưởng phòng nhân sựxem hồ sơ của cô, vẫn là lắc đầu. Cô không có học lực, biết bản thân rất khó, cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu, chuẩn bị rời khỏi. Trên hành lang, nữ tử áo trắng cao lớn đi qua đi lại, nàng lẳng lặng bước ra. "Tống Diễn?" Đột nhiên nghe thấy một giọng nói xa lạ, cô sững người một lúc, quay đầu lại, liền thấy trước mặt xuất hiện một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen, vì trước đây đã sớm tối luôn bên nhau, cùng lớn lên trong khoảng sân rộng, cùng đi học và cùng sinh hoạt Lạ, chỉ vì cách ăn mặc hiện tại và gương mặt trang điểm đậm nên có vẻ không thích hợp Nhưng dù thế nào đi nữa, Tống Diễn cũng không muốn nhìn thấy cô, bởi vì bây giờ Tống Diễn và những đại tiểu thư này đã không còn ở cùng một thế giới.. Cô lại không muốn để Tống Diễn đi, "tôi, Mạc Huyền Lê đây, cô không nhớ tôi sao, trước đây chúng ta ở cùng 1 khu, ba cô và ba tôi là bạn thân, chúng ta cùng lớn lên bên nhau, cô quên trước đây chúng ta thường cùng nhau ngủ chung giường, chia sẻ bí mật cho nhau, khi cô và Lâm Mộ Trầm yêu nhau, khi hẹn hò tôi đều đi cùng." ngơ ngác 1 chút, cô không khác sáo nhìn Tống Diễn từ trên xuống dưới 1 lượt, ánh mắt ấy làm cô không yên tâm, cứ như khuôn mặt rạng rỡ ấy, cứ như có ý xấu che giấu phía trong. "Sau đó, cô gả đi.. tôi cũng không liên lạc nhiều với cô, sau đó cô lại vào tù..' Tống Diễn khẽ động, nghe những lời nói thẳng đó, cũng chỉ cúi thấp đầu, nói," tôi còn có việc, đi trước đây."
Chương 15 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 13 Bấm để xem Cô nhanh chóng đi theo kịp, quay đầu nhìn lại bảng văn phòng, đó là phòng nhân sự. Cô liền kéo Tống Diễn, Đột nhiên, mùi nước hoa nồng nặc ập đến "chúng ta ra ngoài nói chuyện" Cô cau mày, không quen với người lạ chạm vào cô Cô muốn đẩy ra nhưng lại không muốn, dù sao cũng là người quen trước đây. Cũng không muốn là ầm lên, nên chỉ thấp giọng nói "xin lỗi, tôi thật sự có việc." Mạc Huyền Lê quay đầu nhìn cô ưỡn ngực lên cười "nhưng mà, Tống D iễn cô thật sự thay đổi rất nhiều, sao nào, đang tìm việc làm à?" "Tống Diễn cúi đầu" không có, chỉ tiện đường đi ngang " Mạc Huyền Lê cười" hứ, đi ngang cái gì, tôi thấy hết rồi, cô từ phòng nhân sự công ty của gia đình tôi đi ra " " Công ty của gia đình tôi "mấy chữ này cô đã điều chỉnh giọng cao hơn, nghe ra thật chói tai. Tống Diễn mỉm cười, mấy năm nay cô đã nếm qua tình người nóng lạnh, cô đã không còn là Tống Diễn của trước đây 1 chút thất bại sẽ than khóc, cô đã sớm quen với sự chế nhạo có chủ ý này, cho nên, lời của Mạc Huyền Lê, chỉ khiến cô cười cho qua. " Này, dù sao trước đây mình cũng lớn lên bên nhau, bây giờ cô gặp chuyện như vậy, tôi cũng nên giúp đỡ. "cô suy nghĩ 1 chút lại nói" này, công ty của tôi tháng trước có tuyển lao công, không có việc gì, chỉ là quét dọn nhà vệ sinh, đổ chút rác, mấy người chết tiệt trước đây, không sạch sẽ gì cả, không phải chỉ là chà bồn cầu thôi sao, còn ở đó kiêu ngạo, cô ở đây thì tốt rồi, tôi biết tinh thần trách nhiệm của cô rất cao, bồn cầu nhất định sẽ chà rất sạch. " Cô vui vẻ mà nói, vừa chờ Tống Diễn nổi giận. Thế nhưng Tống Diễn chỉ cúi đầu nói" Xin lỗi, tôi tạm thời không cần, hay là khi nào tôi cần tôi sẽ quay lại cầu xin cô giúp đỡ. ", nói xong, cô cuối cùng gật đầu với Mạc Huyền Lê, rồi đi ra ngoài. " Này.. "Mạc Huyền Lê gọi nữa, nhưng cô cũng không quay đầu. Mạc Huyền Lê nhìn bóng lưng của cô, hừ 1 tiếng" Kiêu ngạo cái gì.. "suy nghĩ 1 chút, ánh mắt cô ta sáng rỡ, lại có tâm kế. Nắm điện thoại, cô gọi cho 1 số" Anh, ở công ty chứ, có còn nhớ Tống Diễn mà anh luôn theo đuổi không? Đúng đúng, là con gái lớn của Tống gia đó, sau đó gả cho anh Mộ Trầm đó, cô ta ra tù rồi, sao nào, nhớ hay không.. haha, bây giờ cô ta rất sa sút, anh còn không mau qua đây?' Tống Dực ở ven đường nhìn người qua lại bên ngoài, chờ xe tới. Lúc cúi đầu, tay đột nhiên bị n gười khác nắm mạnh, quay đầu lại, chỉ thấy 1 khuôn mặt nham hiểm. "Này Tống Diễn, đúng là cô rồi, nha đầu Huyền Lê này không có gạt tôi" Tống Diễn vội đẩy người đàn ông xa lạ trước mặt ra "anh là ai, tính làm gì.." Lúc này, chiếc xe đắt tiền màu trắng bạc đang chạy về phía tòa nhà Hoàn Ninh, dừng lại bên đường. Chu Vỹ phát hiện ra người bên đây trước, "ồ, đó không phải Tống Diễn sao, cùng với tổ tông đời thứ 2 của Mạc gia." Lâm Mộ Trầm nghe thấy tên này liền chuyển mắt qua. Chỉ thấy hai người quấn lấy nhau cách đó không xa, trông rất chói mắt "Hừ, nhớ trước đây cái tên Mạc Khải có ý với Tống Diễn, bây giờ Tống Diễn tới tìm anh ta, có lẽ là sự lựa chọn chính xác, xem ra qua bao nhiêu năm, cô ta đã thức thời, Mạc Khải không có gì, giúp Tống Diễn không lo cái ăn cái mặc."
Chương 16 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 14 Bấm để xem Mắt Lâm Mộ Trầm khẽ chớp. Chu Vĩ lấy chìa khóa, xuống xe trước "Lâm tổng, hành trình hôm nay vẫn tiếp tục, 1 chút là.." Lâm Mộ Trầm xuống và quay lưng về phía hai người vẫn đang quấn lấy nhau "Có phải là tập đoàn Hoàn Ninh mà chúng ta sẽ hợp tác?" Chu Vĩ gật đầu, "cũng chỉ nhỏ thôi, đối với Tống Diễn, là lựa chọn không tồi." Bên kia Tống Diễn đã đẩy người ra một cách mạnh mẽ, và tức giận lên 1 chiếc taxi. Quay đầu, Lâm Mộ Trầm đã đi vào tòa nhà Hoàn Ninh. Tâm trạng Mạc Khải không tốt, vẻ mặt ủ rũ, vặn cà vạt, thư ký ở một bên biết tính khí của tổ tiên đời thứ hai, cẩn thận nói: "Anh Lâm tới rồi, ở phòng VIP. Trong lòng Mạc Khải đều là hình ảnh người đẹo vừa trốn thoát đó, thở 1 hơi, nói" Tống Diễn có lẽ đến ứng tuyển, 1 chút đi tìm phương thức liên lạc của cô ấy cho tôi. " Thư ký sửng sốt, trong lòng thầm nói lúc này để cho khách quý chờ thật không tốt, nhưng vẫn cẩn thận đồng ý. Anh ta hừ 1 tiếng tự mình lẩm bẩm" không lượng sức mình, đã là lúc nào rồi, cũng còn kiêu ngạo, không xem thử bản thân mình thành ra dạng gì rồi. " Nhưng trong lòng anh biết cô vẫn là dáng vẻ như vậy vẫn rất mê người, có sức quyến rũ, nhất là khi cô lạnh lùng nhìn anh, vẻ mặt ấy ánh mắt ấy đầy mê hoặc. Cô không thay đổi, dù môi trường có thay đổi thì trong lòng cô vẫn kiêu ngạo như vậy Vào phòng VIP, Lâm Mộ Trầm ngồi trên ghế chủ trì ở trong cùng. Vị trí đó, luôn là anh ta ngồi. Lại nghĩ đến Tống Diễn, trong lòng anh ta đối với Lâm Mộ Trầm càng thêm bất mãn, liếc nhìn 1 cái, liền ngồi xuống đối diện. Nghĩ lại trước đây, bên ngoài hắn nuôi Hứa Nhã Dung, trong nhà còn có Tống Diễn Người con gái bên ngoài đối với hắn 1 lòng 1 dạ, người con gái ở nhà đối với hắn hiền từ dịu dàng. Nhưng hắn vẫn không hài lòng, mọi người trong ngành đều biết rằng hắn đối với Tống Diễn không nóng không lạnh, lạnh nhạt thất thường, cuối cùng, chính tay hắn đã đẩy Tống Diễn vào tù, bản án ba năm tù bị hắn cứng rắn thay đổi thành bảy năm. Không biết vì sao hắn lại hận Tống Diễn đến vậy. Cười cười, liền ngồi xuống nói chuyện hợp đồng hôm nay. Nhưng trong lòng Mạc Khải đang nghĩ nếu hắn biết Tống Diễn vốn đã bần hàn và sắp trở thành người yêu của Mạc Khải, hắn có ngạc nhiên không, hay cảm ơn mình vì đã chấp nhận người phụ nữ đã quấy rầy hắn? Suy nghĩ hỗn loạn cả lên. Người đàn ông đối diện, lầm lì, chỉ là một tay chạm vào mặt bàn một cách nhịp nhàng, khuôn mặt luôn giữ vẻ bình tĩnh, dường như lúc nào cũng phải đeo mặt nạ. Mà bên cạnh Chu Vĩ người đồng hành cùng anh bao năm nay, là trợ lí riêng bất cứ lúc nào cũng ở bên anh, anh ta rất hùng biện, khiến người nói chuyện bối rối, 1 chút Mạc Khải không chú ý, chuẩn bị bị người khác xâu xé. Hợp đồng chớp mắt đã trao đổi thành công. Lâm Mộ Trầm đang trầm mặc đột nhiên nói:" Buổi biểu diễn này nếu thực hiện, tôi sợ rằng phải kéo dài tới một năm rưỡi. Tôi muốn hỏi anh Mạc có thể duy trì đầu tư trên một năm không? " Mạc Khải sững sờ, là người thừa kế của công ty, mặc dù đã ở công ty nhiều năm nhưng anh luôn thích vui vẻ, không bao giờ để ý đến hoạt động của công ty, thậm chí còn không biết mình đã nói đầu tư gì. Quay đầu lại hỏi thư kí đã đen mặt kế bên, thư kí gật gật đầu đang tính chen vào. Nhưng đã thấy Lâm Mộ Trầm đối diện đứng dậy. " Xin lỗi, tôi cảm thấy để tôn trọng sự hợp tác đôi bên của chúng ta, quý công ty nên tìm 1 người hiểu biết đến đây. "khinh bỉ liếc nhìn Mạc Khải," tôi cảm thấy quý công ty càng thích hợp với việc chơi bời các cô gái trong hộp đêm hơn, mà không thích hợp bàn chuyện kinh doanh." Sau đó, bất chấp sự ngạc nhiên của họ, và không để ý đến cái nháy mắt của Chu Vĩ, anh ta đi qua trước mặt họ và bước ra ngoài.
Chương 17 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 15 Bấm để xem Mạc Khải thấy người rời đi, tức giận ném hết đồ đạc "Giả vờ gì chứ, như thứ bỏ đi thôi" Thư ký sắc mặt tái nhợt kinh ngạc, "Lão tổ tông của tôi, anh đừng nói lung tung, để cho ba anh biết hôm nay chúng ta không ký được hợp đồng, chúng ta làm sao giải thích đây" Mạc Khải không nghĩ vậy "là vấn đề của tôi sao? Không liên quan gì tôi, chúng ta bàn rất tốt." Thư kí thầm nghĩ, người ta vừa nhìn là thấy vấn đề của anh rồi, còn nói không liên quan tới anh, lúc nãy nào có đàm phán gì, người ta luôn chơi đùa anh thôi. Thư kí kì lạ nói "nhưng mà việc này đã sớm bàn xong, sao đột nhiên anh ta lại thay đổi nhỉ." Mạc Khải hừ 1 tiếng "ai biết được, ai quan tâm hắn, nếu không phải lão già nhất định muốn gả Huyền Lê cho nhà này, chúng ta cần hợp tác với họ sao." Chu Vĩ mở cửa xe, quay đầu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Lâm Mộ Trầm. "Lâm tổng.." Mạc Khải đó cái gì cũng không hiểu, chỉ mù quáng đồng ý, vì vậy mới có lợi cho bọn họ, mắt thấy hợp đồng đã thương lượng xong, Lâm Mộ Trầm đột nhiên lại làm vậy. Lâm Mộ Trầm lặng lẽ nhìn mặt trời đang lặn ở phía tây "cậu đi trước đi, tôi có chút việc." Chu Vĩ sửng sốt, câu hỏi trên miệng ngưng lại, cuối cùng nhàn nhạt gật đầu nói: "Lâm tổng, một mình cẩn thận. Gần đây có mấy tay săn ảnh luôn theo dõi". Sau đó liền xuống xe Lâm Mộ Trầm ngồi phía trước, hai tay cầm vô lăng, vẻ mặt ngưng trọng dường như có chút nghi hoặc.. Cuối cùng cũng nổ máy chạy đi Không tìm được việc làm, lại nhận lấy 1 thân mệt mỏi, Tống Diễn bước đi mệt mỏi, về tới trước cửa nhà. Anh ngẩng đầu nhìn ánh đèn ấm áp trong phòng. Cuối cùng vẫn nở nụ cười mỉm. Cô không nói với mẹ việc mình từ chức, mẹ cũng không có hỏi. Chỉ muốn cô nghỉ ngơi nhiều 1 chút, nhưng cô không thể nghỉ ngơi, cô cần rất nhiều rất nhiều tiền. Ban ngày phải đi tìm việc làm, chỉ có thể đi làm bán thời gian vào buổi tối để duy trì cuộc sống. Buổi tối thỉnh thoảng đi làm bán thời gian trong quán ăn nhanh nên quen quản lí, bây giờ ngày nào cũng làm nên quản lí đồng ý ngay. Từ 8 giờ tối tới 12 giờ, cũng không quá lâu. Cứ tưởng ngày hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, dù sao sau khi ra tù cô cũng khó gặp lại những người năm xưa, họ vẫn ở trên cao, nhưng cô đã ở dưới đáy xã hội. Không ngờ rằng Mạc Huyền Lê lại xuất hiện nơi này. Đang cuối đầu chọn món, trước mặt lại đứng lại 1 bóng dáng màu tím nhạt Khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô ta, Tống Diễn vẫn bình tĩnh, và hỏi với giọng điệu chuyên nghiệp, "tiểu thư, xin hỏi cô gọi món gì." Lòng Mạc Huyền Lê thoáng lạnh, gương mặt tỏ vẻ kinh ngạc, "tiểu Diễn, tại sao cô phải làm công việc này, không lẽ cô cảm thấy công việc này tốt hơn nhà tôi sao? Ây, cô cũng không nể mặt tôi quá đấy, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô, nên mới nghĩ tìm việc cho cô" Tống Diễn đơ mặt, để cho cô ta biểu diễn, chỉ là nhẹ nhàng nói "Ý tốt của Mạc tiểu thư, tôi không có phước nhận, tôi bây giờ rất tốt." Mạc Huyền Lê nhìn cô và nói, "Này, tôi biết cô kiêu ngạo và không muốn làm công việc dọn dẹp, ha, không sao cả, coi như là chị em, tôi biết anh trai tôi vẫn thích cô. Hay là cô trở thành người yêu của anh ấy cũng có thể đảm bảo cô sẽ không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc trong tương lai, tuy anh tôi hơi ngơ ngác, hơi điên và có nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng với tình trạng hiện tại của cô, làm người yêu của anh ấy chỉ có lợi chứ không có hại. Dù sao thì anh ấy vẫn còn trẻ, tốt hơn nhiều so với những ông già ngoài kia. Xem, chị em với nhau, tôi cũng là nghĩ cho cô thôi."
Chương 18 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 16 Bấm để xem Tống Diễn cười lạnh, ngẩng đầu lên nhìn cô ta "ý tốt của Mạc Tiểu thư tôi xin nhận, nhưng thật sự không cần thiết, tôi rất tốt, ít nhất không cần sự giúp đỡ của Mạc tiểu thư, Mạc tiểu thư nên lo chuyện của mình đi" Mạc Huyền Lê nhìn cô với dáng vẻ thanh cao ngay thẳng, nổi giận đùng đùng, "Tống Diễn, cô còn kiêu ngạo cái gì? Đây là cơ hội cuối cùng để cô chuyển mình. Sao cô phải giẫm đạp bản thân mình? Hay là trong lòng vẫn còn. Nghĩ đến anh Mộ Trầm? Hì, cô nghĩ anh ấy vì tình cảm" vợ chồng "mà quay lại giúp cô sao? Tống Diễn, nếu vậy thì cô đã quá đề cao bản thân rồi đấy." Tống Diễn cắn môi, thấp giọng nói "còn liên hệ với loại người như các người mới là giẫm đạp bản thân mình." Mạc Huyền Lê nghe xong liền tức đen mặt, "Tống Diễn, cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Tôi nói với cô rất nhiều rồi, bây giờ đang nghĩ, không có chỗ thử nghiệm đây." Nói xong, cô ta đột nhiên đẩy thức ăn trước mặt. Trong tiếng la của người bên cạnh, mấy món ăn rơi hết xuống đất. Mấy người phục vụ bên đó vừa nhìn liền giật cả mình. Quản lí liền đi qua "chuyện gì thế này?" Mạc Huyền Lê một tay xách chiếc túi Chanel, mắt không hề nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngạo mạn từ trong túi rút ra vài tấm vé đỏ ném cho quản lí. Sau đó nói, "Này, nhìn nhân viên phục vụ ở đây của các người làm việc như thế nào đi, đây là tố chất gì, các anh ở đây có đầy đủ giấy tờ không, tôi nghi ngờ các anh làm ăn phi pháp." Dù sao quản lí cũng đã làm việc đã lâu, vừa nhìn thấy thì cơ bản đã hiểu chuyện gì, vì vậy cúi đầu nó "xin lỗi, xin lỗi, là sơ suất của chúng tôi" "Xin lỗi không thì được gì." cô ta liếc nhìn Tống Diễn, "kêu cô ta chùi cho tôi." Sau đó liền đưa chân ra. Tống Diễn nắm chặt tay, "Mạc tiểu thư, cô đừng quá đáng." Mạc Huyền Lê nghe vậy hừ 1 tiếng, 1 tát tát qua, chát 1 tiếng đánh lên mặt Tống Diễn "mày là cái gì, nói tao quá đáng à?' Tống Diễn cúi đầu, lặng lẽ thở ra, ngẩng đầu lên ánh mắt như cũ, lạnh nhạt nhìn cô ta" Mạc tiểu thư nếu quậy đủ rồi thì xin rời khỏi đây. " Mạc Huyền Lê cười nhìn cô:" Quậy đủ? Nếu là Tống Diễn trước đây, cô cảm thấy quậy đủ rồi? Tôi đã nói rồi cái này tôi học từ cô đấy. " Tống Diễn nghĩ, có lẽ trước đây cô ấy không tốt? Nhưng cô nghĩ rằng trước đây cô đối xử chân thành với bạn bè của mình, làm bạn tốt với Mạc Huyền Lê nhiều năm, tuy không phải quá tốt, nhưng khi đó, trong khu nhà chỉ có vài người bọn họ, quan hệ cũng không tệ. Nhưng rốt cuộc cô đã làm gì lại để chị em ngày xưa đối xử với cô như vậy. " Mạc Huyền Lê, trước đây tôi đã làm gì, để cô không muốn nhìn thấy tôi như vậy? Bây giờ chúng ta là người thuộc 2 thế giới, cô vẫn lãng phí thời gian để hơn thua với 1 nhân vật nhỏ như tôi." Mạc Huyền Lê hừ lạnh trong lòng, cô đã làm gì, tự mình không biết sao? Không, dù cô không làm gì, cô cũng chính là cái gai trong mắt. Nghĩ lại Tống Diễn trước đây, những nơi có cô ấy, cô ấy sẽ trở thành tâm điểm ngay lập tức, thu hút mọi ánh nhìn. Khi đó Mạc Huyền Lê chỉ là 1 người dõi theo cô mà thôi. Sau đó cô còn gả cho anh Mộ Trầm.. Nhưng bây giờ bối cảnh đã khác. Cô ấy chẳng là gì cả. Cha cô ấy đã tự tử trong tù, còn mẹ cô ấy thì mất tích. Cô ấy cũng bị Anh Mộ Trầm tống vào tù trong 5 năm. Lâm Mộ Trầm đối với cô ta chỉ chán ghét như 1 con côn trùng
Chương 19 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 17 Bấm để xem "Tống Diễn, tôi nói cho cô biết.." cô ta đang định nói tiếp, đột nhiên điện thoại vang lên. Nghi ngờ cầm điện thoại lên, cô ta thấy số gia đình gọi đến. "Ba, sao vậy?" "Anh trai con xảy ra chuyện rồi, con về nhà xem đi." "Sao, anh trai đang rất tốt sao lại.." "Nó ở ngoài chơi gái quá đáng quá, ây, tóm lại bây giờ đang ở cục cảnh sát, con mau qua đó đem nó ra đi," "Cái gì, sao đột nhiên lại.." "Nghe thư kí nói, hôm nay trong cuộc họp, đắc tội Lâm Mộ Trầm.." Mặt cô ta biến sắc, không lo được những chuyện khác, liền nắm giỏ xách rời đi. Từ xa, Lâm Mộ Trầm nhìn thấy những người đó đang từ từ tản ra, cách một con phố, bóng dáng của cô vẫn còn đang bận rộn Cứ như sự việc vừa rồi chưa hề xảy ra Anh chau mày, sự lạnh nhạt trên khuôn mặt của Tống Diễn làm cho anh cảm thấy phản cảm. Xuống xe, anh chầm chậm bước đến trước mặt Tống Diễn. Điều làm anh phẫn nộ chính là nhìn thấy anh, biểu cảm của cô, so với khi gặp Mạc Huyền Lê, không hề khác nhau. Có vẻ như anh ta chẳng là gì ngoài người không liên quan Đi qua, anh dùng sức kéo cô, "Đi đâu?" Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra "Tôi cần phải làm việc" Anh không thể không tức giận hơn "đây gọi là công việc? Cô làm phục vụ ở đây cũng gọi là công việc sao?" Cô ngẩng đầu lên, ánh mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhìn không ra cảm xúc gì, "Lâm tổng, khi anh được những người phục vụ này chăm sóc, anh không nên coi thường họ, mỗi người đều có quyền sống, anh không nên vì họ sống bằng chính sức lực của họ, cố gắng sống, mà trong lòng cười chê họ, sau tất cả, không phải mỗi 1 người đều có can đảm như Lâm tổng, nguyện ý đánh rơi lương tâm, đổi lấy cách sống tử tế.." Anh nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, khóe môi mấp máy, sau đó buông cô ra, nhìn về phía cách đó không xa, "Trở về tổ tiết mục đi." Cô hướng về phía trong cửa tiệm mà đi. Gương mặt anh càng biến sắc "tôi để cô về tổ công tác làm việc" Cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt nhân viên trong cửa hàng nhìn cô, có chút tò mò cùng khinh thường. Và người quản lí đã quen trước đó đang lạnh lùng nhìn cô Trong lòng có chút tự cười nhạo, quay đầu lại, thấy anh bước qua "hay là thích ở đây để bị mấy người đó quấy rầy, cô chờ Mạc Khải tìm đến cửa sao?" Làm sao anh biết chuyện này. "Anh và họ có gì khác sao," Một tia tức giận thoáng qua trên mặt sắt đá, ngay lập tức, anh bước tới nắm lấy cô, "Đừng ở đây giả bộ cao thượng với tôi, Tống Diễn, nếu tôi để cô quay lại thì cô phải quay về, nếu không cái gì sinh tồn, cái gì quyền lợi cô có thể thử chạm giới hạn cuối của tôi xem." Tống Diễn chau mày "Lâm tổng.. anh như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm là đang có ý với 1 phạm nhân mới ra tù đấy". Nói xong dứt khoát đẩy anh ra, bước nhanh vào trong. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của cô, cả hai tay, lẳng lặng cho vào trong túi, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút hai phát rồi ném xuống đất, dập tắt. Cuối cùng quay người bước đi.