Chương 10 Khi hôn nhân trở thành quá khứ 8
Bởi vì đã từng làm phẫu thuật, sức khỏe Trần Quế Hương vẫn luôn không tốt, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, phải tự mình tiêm thuốc, đề phòng khi ngủ, bệnh tim tái phát, bà ấy có thể chết trong giấc ngủ.
Căn phòng rất nhỏ, hơn 30m vuông, 3 người cùng ở thất sự khá chật chội
Tống Diễn và mẹ ngủ ở phòng ngủ nhỏ, một mặt để tiện chăm sóc cho mẹ, 1 mặt, tiểu Tiếu phải làm bài tập, cô ở đó sẽ làm phiền tiểu Tiếu.
Buổi tối nằm cùng với mẹ, ga giường phía dưới, giặt nhiều nên đã phai màu, nhưng rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi bột giặt.
Tống Diễn của trước đây nếu không có giường Simmons, tuyệt đối không ngủ được, nhưng trong tù 5 năm, đừng nói là Simmons, tháng đầu tiên mới vào trong đó, bởi vì nhận phải sự bài xích, ngay cả tấm ván giường cũng bị người ta lấy, chỉ có thể nằm co ro ngủ ở 1 góc.
Bây giờ nghĩ lại, những sự việc bẩn thỉu đen tối đó vẫn còn rất rõ ràng, có khi nửa đêm tỉnh lại, cô đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn trong cái góc tăm tối đó, ẩm ướt, lạnh lẽo, chật hẹp, chỉ có thể ôm 2 đầu gối, dựa vào đó, nhìn màn đem đen kịt.
Nhưng cô chưa từng khóc, 5 năm trước đến bây giờ cô chưa từng khóc dù chỉ 1 lần.
Nhưng cô không biết rằng, cô có di chứng, buổi tối cô không thể ngủ sâu giấc, lúc nào cũng chau mày, Cầm chăn bông bất lực bằng cả hai tay, như thể đang hét thầm
Trần Quế Hương thấy rất rõ, nhưng thấy rồi thì làm sao, trong lòng bà biết, cô con gái này, chịu quá nhiều thiệt thòi, nhưng lại luôn tỏ ra kiên cường như vậy, làm cho Trần Quế Hương không nỡ vạch trần lớp ngụy trang đó của cô.
Ban đêm lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, lặng lẽ thở dài.
Năm đó nếu không phải bà tức giận không nguôi đi tìm người con gái đó..
Nhưng điều cô luôn không hiểu là bà đi tìm người con gái đó, nhưng chưa hề lái xe đụng cô ta.
Sau đó, người con gái đó bị thương nặng, được đem đi Mỹ chữa trị, bà báo cảnh sát, bà không thấy người đụng cô ta, chẳng qua xe đụng cô ta, đích thực là chiếc Audi nhà họ Tống, tất cả chứng cứ hướng về nhà họ Tống.
Trần Quế Hương không muốn nhận tội, luôn miệng nói, không phải, không phải bà ta làm, nhưng căn bản không tác dụng
Bà không nghĩ đến sự cố chấp của mình lại hại con gái của mình
Khi Tống Diễn ra nhận tội, bà cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.
Tống Diễn nắm lấy tay bà, mỉm cười, "mẹ, mẹ còn phải chăm sóc tiểu Tiếu, tim của mẹ cũng không tốt, con không sao đâu, con khỏe mạnh như vậy, còn trẻ như vậy.. chỉ vô đó 7 năm thôi, khi trở về còn chưa tới 30 tuổi, con vẫn như vậy.."
Trần Quế Hương biết, nơi đó tăm tối như thế nào, nhưng bà không còn cách nào khác, nhà họ Tống lúc đó không còn hào nhoáng gì nữa, chỉ là một đống đổ nát.
Còn Lâm Mộ Trầm, chỉ nhảy 1 bước đã đem Lâm gia đang sụp đổ vực dậy, ngay lập tức biến thành đế quốc kinh doanh ở thành phố này.
Tống Diễn nhận được điện thoại của Trương Nhã Lan, lập tức đến đài truyền hình, nhìn đồng hồ, bây giờ mới là 4 giờ sáng, Trương Nhã Lan nói, hôm qua cô ta đã sắp xếp cho cô làm ca sáng, nhưng cô lại không đến.. thế nhưng Tống Diễn cẩn thận suy nghĩ, không nhớ là Trương Nhã Lan có nói với cô.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành vội đi, vừa đến đã chịu 1 trận chửi rủa.
Sau đó Tô Thần Thần nói với Tống Diễn "tôi thấy hôm nay cô ta đặc biệt nhắm đến cô, có phải do hôm trước Lâm tổng chú ý đến cô nên cô ta ghen tị."
Tống Diễn cúi đầu sắp xếp các thông báo đầy trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, "tôi có chút việc, đi trước đây."
Nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hôm nay là ngày làm từ thiện, cô phải đi đến cô nhi viện
Bất luận xảy ra chuyện gì, cô nhất định đều phải đến đó
Căn phòng rất nhỏ, hơn 30m vuông, 3 người cùng ở thất sự khá chật chội
Tống Diễn và mẹ ngủ ở phòng ngủ nhỏ, một mặt để tiện chăm sóc cho mẹ, 1 mặt, tiểu Tiếu phải làm bài tập, cô ở đó sẽ làm phiền tiểu Tiếu.
Buổi tối nằm cùng với mẹ, ga giường phía dưới, giặt nhiều nên đã phai màu, nhưng rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi bột giặt.
Tống Diễn của trước đây nếu không có giường Simmons, tuyệt đối không ngủ được, nhưng trong tù 5 năm, đừng nói là Simmons, tháng đầu tiên mới vào trong đó, bởi vì nhận phải sự bài xích, ngay cả tấm ván giường cũng bị người ta lấy, chỉ có thể nằm co ro ngủ ở 1 góc.
Bây giờ nghĩ lại, những sự việc bẩn thỉu đen tối đó vẫn còn rất rõ ràng, có khi nửa đêm tỉnh lại, cô đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn trong cái góc tăm tối đó, ẩm ướt, lạnh lẽo, chật hẹp, chỉ có thể ôm 2 đầu gối, dựa vào đó, nhìn màn đem đen kịt.
Nhưng cô chưa từng khóc, 5 năm trước đến bây giờ cô chưa từng khóc dù chỉ 1 lần.
Nhưng cô không biết rằng, cô có di chứng, buổi tối cô không thể ngủ sâu giấc, lúc nào cũng chau mày, Cầm chăn bông bất lực bằng cả hai tay, như thể đang hét thầm
Trần Quế Hương thấy rất rõ, nhưng thấy rồi thì làm sao, trong lòng bà biết, cô con gái này, chịu quá nhiều thiệt thòi, nhưng lại luôn tỏ ra kiên cường như vậy, làm cho Trần Quế Hương không nỡ vạch trần lớp ngụy trang đó của cô.
Ban đêm lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, lặng lẽ thở dài.
Năm đó nếu không phải bà tức giận không nguôi đi tìm người con gái đó..
Nhưng điều cô luôn không hiểu là bà đi tìm người con gái đó, nhưng chưa hề lái xe đụng cô ta.
Sau đó, người con gái đó bị thương nặng, được đem đi Mỹ chữa trị, bà báo cảnh sát, bà không thấy người đụng cô ta, chẳng qua xe đụng cô ta, đích thực là chiếc Audi nhà họ Tống, tất cả chứng cứ hướng về nhà họ Tống.
Trần Quế Hương không muốn nhận tội, luôn miệng nói, không phải, không phải bà ta làm, nhưng căn bản không tác dụng
Bà không nghĩ đến sự cố chấp của mình lại hại con gái của mình
Khi Tống Diễn ra nhận tội, bà cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.
Tống Diễn nắm lấy tay bà, mỉm cười, "mẹ, mẹ còn phải chăm sóc tiểu Tiếu, tim của mẹ cũng không tốt, con không sao đâu, con khỏe mạnh như vậy, còn trẻ như vậy.. chỉ vô đó 7 năm thôi, khi trở về còn chưa tới 30 tuổi, con vẫn như vậy.."
Trần Quế Hương biết, nơi đó tăm tối như thế nào, nhưng bà không còn cách nào khác, nhà họ Tống lúc đó không còn hào nhoáng gì nữa, chỉ là một đống đổ nát.
Còn Lâm Mộ Trầm, chỉ nhảy 1 bước đã đem Lâm gia đang sụp đổ vực dậy, ngay lập tức biến thành đế quốc kinh doanh ở thành phố này.
Tống Diễn nhận được điện thoại của Trương Nhã Lan, lập tức đến đài truyền hình, nhìn đồng hồ, bây giờ mới là 4 giờ sáng, Trương Nhã Lan nói, hôm qua cô ta đã sắp xếp cho cô làm ca sáng, nhưng cô lại không đến.. thế nhưng Tống Diễn cẩn thận suy nghĩ, không nhớ là Trương Nhã Lan có nói với cô.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành vội đi, vừa đến đã chịu 1 trận chửi rủa.
Sau đó Tô Thần Thần nói với Tống Diễn "tôi thấy hôm nay cô ta đặc biệt nhắm đến cô, có phải do hôm trước Lâm tổng chú ý đến cô nên cô ta ghen tị."
Tống Diễn cúi đầu sắp xếp các thông báo đầy trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, "tôi có chút việc, đi trước đây."
Nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hôm nay là ngày làm từ thiện, cô phải đi đến cô nhi viện
Bất luận xảy ra chuyện gì, cô nhất định đều phải đến đó