Ngôn Tình Vợ Trước, Cùng Ta Về Nhà - Y Nỉ Manh Phi

Thảo luận trong 'Convert' bắt đầu bởi Hân Nghi, 14 Tháng một 2021.

  1. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 30 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Mộ Trầm từ bàn làm việc phía sau ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Mạc Huyền Lê ở nơi đó ríu rít, rồi nhìn lướt qua Tống Diễn, gương mặt lạnh nhạt, nhìn không ra một chút cảm xúc, nhàn nhạt nói một câu, "Pha đi."

    Mạc Huyền Lê cho rằng, hắn nhìn thấy Tống Diễn, liền sẽ đuổi nàng đi ra ngoài, không nghĩ tới, hắn thế mà lại lạnh nhạt giống như, căn bản không quen biết Tống Diễn vậy.

    Quay đầu lại, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Tống Diễn trong mắt chán ghét, không hề che dấu, nhưng vẫn duy trì sự kiêu ngạo của bản thân, tiếp tục lựa lời khiến Lâm Mộ Trầm nhất định sẽ chán ghét cô, "Tống Diễn a, còn nhớ cô học pha trà chính là vì muốn lấy lòng anh Mộ Trầm nhỉ, học có mấy lần, luyện tập hơn nửa năm mới dám pha cho anh Mộ Trầm uống, kỳ thật cô đối với anh Mộ Trầm cảm tình thật sự sâu sắc, ây, đúng vậy nhất định rất sâu, cho nên sau đó cô lại xúc động như vậy, chúng ta đều có thể hiểu.."

    Liếc mắt nhìn Lâm Mộ Trầm, lại phát hiện, hắn vẫn như cũ chỉ là cúi đầu viết cái gì đó trên giấy, dường như căn bản không có hứng thú với cuộc đối thoại của 2 người phụ nữ này.

    Trong lòng dâng lên một cổ thất bại cảm, nhưng là trên mặt vẫn là nở nụcười, làm nũng đi qua.

    "Anh Mộ Trầm, anh đều không để ý tới người ta."

    "Còn có việc." Hắn nhàn nhạt nói, thanh âm không nóng không lạnh, đối ai đều mang theo một phần xa cách không gần không xa.

    Mạc Huyền Lê bĩu môi, ngồi ở bên người hắn, không hề quản Tống Diễn.

    Tống Diễn liền cầm trà cụ, bắt đầu tinh tế pha trà.

    Này thật là một việc làm tốn thời gian công sức, trước đây Tống Diễn lúc học đều cảm thấy lạ, những người thành thị phía nam vì cái gì mà thích loại đồ vật này.

    Nhưng sau lại, chậm rãi cô cảm nhận được niềm vui trong đó, đem tinh lực mình có, đều tập trung ở một việc, chuyện khác, liền trở nên mơ hồ.

    Vì thế chậm rãi, một lần một lần rót nước, chờ hương trà tràn ngập, sẽ đem bực bội, thế tục trong lòng đều tẩy sạch,

    Cô chỉ cúi đầu làm, không có đi quan tâm một nam một nữ đối diện kia, đang đối thoại thế nào.

    Mạc Huyền Lê cúi đầu nhìn cô, chiếc áo thun trắng bệch đơn giản cô mặc trên người, làm cho cô thoạt nhìn, thật sự chật vật, thật nghèo túng, nhìn lại chính mình, vì tới gặp Lâm Mộ Trầm, vừa mới mua bộ đồ mới, thật sự bắt mắt.

    Cười cười, cô ta nói, "Tiểu Diễn, tôi luôn cảm thấy màu sắc đôi giày này không quá hợp với quần áo, cô xem, có phải hay không?"

    Tống Diễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, "Rất tốt, cô lớn lên xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp."

    Rõ ràng là được người khác tán dương, khen tặng, nhưng vì cái gì Mạc Huyền Lê không có một tia khoái cảm.

    Cô chỉ là ở ứng phó, chỉ là thuận miệng nói, Mạc Huyền Lê thậm chí cảm thấy, cô căn bản là không chú ý tới, chính mình đang mặc cái gì.

    Cắn chặt răng, cô ta thoáng nhìn ấm trà trong tay Tống Diễn, vì thế liền đi qua, "Tiểu Diễn không vội, tôi giúp cô nha." cô ta vươn tay, thuận tay va mạnh.

    Tống Diễn không vững ta, nước rất nóng, mắt thấy, ấm trà sẽ hất lên tay cô.

    Trong chớp nhoáng, một quyển sách bỗng nhiên bay qua, bang một tiếng, đánh vào trên ấm trà, ấm trà nháy mắt lệch khỏi quỹ đạo, bay đến trên mặt đất, bang một tiếng, rơi vỡ nát, bọt nước văng khắp nơi.

    Đồng thời, quyển sách kia, cũng mạnh mẽ đánh vào mặt Tống Diễn.

    Tống Diễn bị đau, bụm mặt, ngã ở trên mặt đất.

    Mọi chuyện phát sinh ở trong nháy mắt, Mạc Huyền Lê quả thực sững sờ ở nơi đó.

    Ngẩng đầu, liền thấy Lâm Mộ Trầm luôn luôn không đổi sắc mặt, giờ phút này đen lại đến sợ người.

    Nhìn chằm chằm Tống Diễn, giống như muốn ăn luôn cô.

    Mạc Huyền Lê lúc này mới phát sợ.
     
  2. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 31 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Diễn từ mặt đất ngồi dậy, trên má đỏ một tảng lớn, cũng chỉ xoa xoa, rồi đứng dậy, nhìn Lâm Mộ Trầm liếc mắt một cái, vội cúi đầu đi thu dọn.

    Bên ngoài mọi người nghe thấy tiếng động, cũng vội tiến vào, thấy một mảnh hỗn độn, đều bị dọa sợ, vội đi theo cùng nhau thu dọn.

    "Chuyện gì vậy?"

    "Tống Diễn thật không cẩn thận chút nào."

    Tống Diễn không nói, cúi đầu nhặt đồ vật lên, nói, "Thật xin lỗi, do tôi không chú ý."

    Mạc Huyền Lê đứng ở một bên nhìn, nuốt nuốt nước miếng, trộm nhìn biểu cảm của Lâm Mộ Trầm, dường như đã khôi phục bình thường.

    Lúc này mới thở ra, vừa nãy nhất định là ảo giác, cứ như anh Mộ Trầm giống đang khẩn trương vì cô ta vậy.

    Không, nhất định là nhìn lầm rồi, xem vết thương trên mặt cô ta sẽ biết, anh Mộ Trầm rất hận cô ta, cho nên mới sẽ đánh cô ta như vậy.

    "Cô không sao chứ, Tống Diễn." đồng nghiệp bên cạnh hoảng loạn hỏi cô.

    Cô lắc đầu, cười cười, "Không có việc gì."

    Đồng nghiệp gật đầu, "May mắn, chỉ là bị sách đánh một chút, nếu như bị nước sôi văng trúng khuôn mặt nhỏ của cô thì.." Quay đầu lại còn không quên nịnh nọt Lâm Mộ Trầm cười, "Lâm tổng thủ pháp của anh, thật chuẩn." Nhưng là trong lòng vẫn là tỏa ra hàn khí, đây là cứu người hay là báo thù đây.

    Sau một hồi hoảng loạn, cũng không cần pha trà gì nữa.

    Đoàn người đều đi ra khỏi cửa đi, để lại không gian yên tĩnh.

    Mạc Huyền Lê biết chính mình chọc phải Lâm Mộ Trầm, nên cúi đầu, nắm chặt ngón tay, thấp giọng đáng thương hề hề nói, "Anh Mộ Trầm, em kỳ thật chỉ là.."

    "Đi ra ngoài." Hắn đã cũng không thèm nhìn tới cô ta, chỉ liếc mắt một cái, một lần nữa ngồi xuống, hắn nói chuyện thanh âm vẫn luôn nhẹ, lại vừa vặn có thể để người nghe rõ ràng, khiến người khác không thể nghi ngờ, cũng làm người khác căn bản không thể phản kháng.

    "Anh Mộ Trầm.."

    "Tôi không nghĩ lại nói lần thứ ba!" Hơi ngẩng đầu lên, gương mặt như đóng băng, làm Mạc Huyền Lê dọa cả kinh, vội vàng không dám nói thêm câu nào nữa, cầm lấy chiếc túi ở một bên chạy đi ra ngoài.

    Tống Diễn đang dựa vào hành lang, cầm bọc đá do đồng nghiệp mang tới, xoa lên má.

    Thời điểm quyết định trở về, cô đã dự đoán được, trở lại nơi này gặp mặt Lâm Mộ Trầm sẽ là tình trạng thế nào.

    Như vậy cũng tốt.

    Mạc Huyền Lê vừa quay đầu, liền thấy bóng dáng đơn độc của cô dựa vào bên cửa sổ, ngắm nhìn phương xa, ánh mắt mê ly phảng phất sương mù tràn ngập giữa cầu vồng, biểu cảm như ẩn như hiện, làm cô có vẻ vô cùng mê người.

    Nhớ tới thái độ anh Mộ Trầm vừa mới đối với mình lạnh băng, trong lòng cô ta càng thêm hận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô một cái, mới xoay chiếc eo thon mà mình luôn tự hào, kiêu ngạo rời đi.

    Tiết mục lần này, cũng không phải kế hoạch của Tống Diễn, cho nên cô tan tầm sớm rất nhiều.

    Lúc Chu Vỹ cùng Lâm Mộ Trầm đi ra ngoài, rất xa liền thấy, cô đang đứng ở một bên.

    Chu Vỹ phát hiện, người con gái này, lại lần nữa xuất hiện, mỗi lần đều chỉ có một mình, giống như chưa bao giờ có bạn bè vậy.

    Nhớ lại trước đây, cô là 1 đại tiểu thư không có lúc nào là không có người quây chung quanh..

    Thật là giống như hai người khác nhau vậy.

    Hắn cũng không khỏi có chút hoài nghi, đối với cô gái phía trước tràn ngập địch ý, thật ra, có phải hay không có chút hiểu lầm?

    Nhưng mà hắn còn không có tới kịp nói chuyện, đã thấy, Lâm Mộ Trầm cất bước đi qua.
     
  3. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 32 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Diễn nghiêng đầu, cảm giác hoàng hôn đang tản ra nhiệt lượng,

    "Tống Diễn, cô chạy nhanh như vậy làm gì, chúng ta đi cùng nhau nha." Tô Thần Thần từ phía sau chạy tới nói.

    Tống Diễn cũng không có thói quen đi cùng người khác.

    Chỉ cười cười, hai người đứng song song với nhau.

    Tô Thần Thần nhìn gương mặt đáng thương của Tống Diễn, thấy cô không thèm quan tâm bộ dáng của mình, chỉ có thể thở dài một tiếng, nói, "Tống Diễn, tôi cảm thấy cô giống như tiên nữ vậy."

    Tống Diễn kỳ quái nhìn cô, "Hả?"

    Cô cười, "Quá không dính khói lửa phàm tục."

    Lại nghĩ nghĩ, rồi nói, "Bọn họ đều nói hôm nay Lâm tổng đánh cô nhiều nhẫn tâm gì đó, tôi cảm thấy bất quá hắn có lẽ là vô tâm đi, so với nước sôi văng ở trên mặt, bị sách đánh một chút cũng không có gì, trước kia bọn họ đều nói Lâm tổng thật nghiêm khắc, thật máu lạnh, hắn như thế lại quản đến chút chuyện nhỏ của cô, tôi cảm thấy hắn hẳn là rất coi trọng cô, đối xử với cô rất tốt."

    Đối xử tốt với cô sao?

    Không, hắn hận cô.

    Cô chỉ cười cười, nói, "Đại khái là sợ Mạc tiểu thư xử lý không tốt sẽ mang tiếng xấu, cô đừng hiểu lầm, không phải đối xử tốt với tôi, mà là tốt với cô ta."

    Tô Thần Thần nghe xong, lúc này mới hiểu được, "Ây, thì ra là có chuyện như vậy, suy nghĩ của Lâm tổng là vậy sao, bảo vệ người khác, cũng không cần tàn nhẫn đối với cô như vậy chứ."

    Tống Diễn nhàn nhạt nhìn dòng xe cộ, đối với anh ta mà nói đây chẳng là gì

    Lúc này, Tô Thần Thần vội vàng đẩy đẩy cô, quay đầu nhìn lại, Lâm Mộ Trầm đang đi tới.

    Hắn lạnh lùng không nhìn ra biểu cảm.

    "Mặt thế nào?"

    Chỉ là thanh âm kia bình tĩnh dị thường, nghe không ra bất luận cảm xúc gì, dường như bọn họ chỉ là người xa lạ, thật giống như trước kia gặp một lần rồi bây giờ gặp lại, không có cái gì hài kịch hay cảm tình dao động gì.

    "Không có việc gì." cô nhẹ giọng nói.

    Anh nheo mắt nhìn cô chằm chằm.

    Dường như còn muốn nói gì đó, nhưng mà lúc này điện thoại trong tay hắn bỗng nhiên vang lên, nhìn dãy số gọi đến, chân mày gắt gao nhíu lại.

    "Chị hai, chuyện gì."

    Tống Diễn đương nhiên còn nhớ rõ, khi bọn họ kết hôn gặp qua cô ta những mối thân thích phức tạp của 1 gia tộc to như vậy, quan hệ phức tạp, làm người ta thật sự đau đầu.

    Chị hai này, chính là 1 trong số những người có quan hệ tương đối thân mật với hắn.

    "À? Không sai, bệnh viện Vạn Vinh em có biết." Mặc dù là cùng chính người thân của mình nói chuyện, nhưng hắn thanh âm như cũ là không nóng không lạnh, "Khánh Vũ bị thương như thế nào? Được em qua đó xem."

    Thì ra là cháu ngoại trai của hắn bị thương, đại khái là muốn nhờ mối quan hệ với bệnh viện.

    Hắn tắt điện thoại sau đó nhìn nàng một cái, "Trở về đừng quên bôi thuốc." Sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

    Một bên Tô Thần Thần hoàn toàn đã quên những lời mới mắng hắn, đôi tay đưa lên ngực, "Ai da, hắn còn nói đừng quên bôi thuốc, thật đẹp trai quá đi."

    Tống Diễn nhìn cô một cái, còn chưa nói lời nào, điện thoại trong tay cũng vang lên.

    Thế nhưng là nhân viên ở cô nhi viện.

    Cô vội nghe điện thoại, "tôi là Tống Diễn."

    "Tiểu Diễn, là tôi, Tiểu Trần đây, An An cùng người khác giành đồ vật, đánh bị thương người khác, đối phương nhìn rất lợi hại.. Viện trưởng nói không thể trêu vàongười ta, tôi không biết làm sao cho tốt, nên muốn tìm cô xem cô có biện pháp gì không."

    Tống Diễn chỉ cảm thấy trong óc ong một tiếng, vội nói, "An An ở nơi nào? Hiện tại tôi đi qua."

    Nhân viên nói, "Đang ở bệnh viện Vạn Vinh."

    Bệnh viện Vạn Vinh, là một bệnh viện tư nhân rất lớn, chỉ có những người vô cùng có tiền và thế lực, mới có thể lựa chọn bệnh viện như vậy, xem ra, bọn họ thật sự chọc vào người không dễ chọc rồi.

    "Thần thần, tôi hiện tại có việc, xin lỗi, đi trước nhé."
     
  4. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 33 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bệnh viện Vạn Vinh xây dựng mười mấy năm, vài lần tu sửa, đều là tốn số tiền lớn.

    Những người mới đi ngang nơi này có thể nghĩ rằng đây là 1 khách sạn cao cấp.

    Mặt đất lót đá cẩm thạch cao ngất, hai bên đậu toàn xe cao cấp, vệ sĩ bên bước ra, đều giống như người mẫu.

    Tống Diễn vừa tới, thấy Tiểu Trần ăn mặc đồng phục viện phúc lợi, ở giữa 1 đám vệ sĩ, thật sự hiếm thấy.

    Cô sợ đến nỗi mồ hôi đầy đầu, thấy Tống Diễn tới, vội qua đón.

    Thở dài nhìn Tống Diễn, cô lau mồ hôi, nói, "nhanh như vậy đã tới cô thật sự là người tốt vừa gọi đã đến ngay."

    Tống Diễn không có thời gian nghĩ những cái này, chỉ nhìn khắp nơi tìm bóng dáng An An.

    Ngay sau đó, nàng liền thấy An An trên băng ghế phía trong.

    Bởi vì chỗ ngồi nơi này đều là da thật, vô cùng sang quý, cho nên người không có thân phận "Cao quý" kia như An An, không thể đi "Làm bẩn", bọn họ liền lấy băng ghế này cho nó ngồi tạm.

    An An ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, thấy Tống Diễn, lập tức chạy như bay lại.

    "Dì Diễn." nó ôm chân nàng, vẻ mặt ủy khuất, "Bọn họ không cho con đi, nói con đánh người.."

    Cô cúi đầu nhìn An An, "An An vậy sao có thể đánh người.."

    An An bẹp miệng, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng cố chấp, bộ dáng này của An An, Tống Diễn cũng là lần đầu tiên thấy, trong lòng nàng giật mình, bộ dáng nhấp miệng, cực kỳ giống người đàn ông kia.

    Giống như 1 lần trước đây, Tống Diễn bởi vì không cẩn thận làm hỏng cà vạt của hắn, hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm cô, lại không nói lời nào.

    Sau đó cứ lặng im tra tấn cô hai ngày mới chậm rãi khôi phục bình thường.

    Sau lại cô biết, cái cà vạt kia, thì ra là Nhã Dung tặng cho hắn.

    "Bởi vì nó giành đồ của con." Giờ khắc này, đứa nhỏ 5 tuổi này lại cực kì giống hắn.

    Tống Diễn ngẩng đầu hỏi, "Rốt cuộc giành cái gì?"

    Tiểu Trần nói, "Hôm nay cô nhi viện đi ra ngoài làm trại hè.."

    Tiểu Trần nói, lúc ở công viên trại hè, vừa lúc gặp gỡ 1 đơn vị nhà trẻ, trong đó có vài đứa trẻ cao quý, cho nên bọn họ cũng cố gắng duy trì khoảng cách, ai biết nơi đó có một đứa bé thấy An An đang chơi súng đồ chơi Tống Diễn mua cho nó, liền tới giành, An An tuy rằng vóc dáng nhỏ, người cũng nhỏ, nhưng là lại rất mạnh, trước nay ăn mềm không ăn cứng, cho nên hai đứa nhỏ liền đánh nhau.

    Tiểu Trần vô cùng đau lòng nói, "Bọn họ biết chúng ta là từ cô nhi viện tới, thế nhưng còn cùng nhau mắng những đứa trẻ, thật không biết cha mẹ thế nào lại giáo dục con như vậy, cô biết không, tôi nghe đứa nhỏ còn nhỏ tuổi thế nhưng mắng An An như vậy, lòng tôi thật khó chịu."

    Tống Diễn cúi đầu, nhìn An An mở to mắt, nhìn nàng, trong tay còn nắm chặt nửa thanh súng đồ chơi kia, nàng cúi đầu, sờ sờ gương mặt nó.

    "An An, dì mua cho con cái mới."

    Nó ật gật đầu, lại bất an nói, "Dì ơi.. Bọn họ rất xấu, họ mang An An đi, không cho An An về cô nhi viện?"

    Tống Diễn lắc đầu, "Yên tâm, dì sẽ bảo vệ An An."

    Lúc này, nghe thấy một thanh âm nho nhỏ truyền tới, "Chính là nó, hừ, chính là nó!"

    Quay đầu liền thấy một đứa nhỏ cùng lắm bốn năm tuổi, lôi kéo một người có dáng vẻ bảo mẫu đi tới, "Ngươi, ngươi giúp ta đánh hắn, bằng không ta trở về kêu mẹ đuổi ngươi!"
     
  5. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 34 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người bảo mẫu kia khoảng ba mươi mấy tuổi lại đối với 1 đứa nhỏ vâng vâng dạ dạ, liên tục đáp ứng, ngẩng đầu, nhìn Tống Diễn cùng Tiểu Trần, lại xem An An, sau đó sắc nhọn nói, "Các người biết các người đắc tội với ai không, tiểu thiếu gia của chúng ta không phải là người các người có thể đắc tội, biết điều thì làm cho tiểu thiếu gia hài lòng rồi trở về, bằng không, hôm nay các người phải chịu trách nhiệm."

    An An vừa thấy, nắm chặt bàn tay nhỏ, cắn răng liền lao đi.

    Tống Diễn vội vàng kéo nó lại, đem nó bảo vệ trong lòng mình nhìn bảo mẫu kia, sau đó nói với đứa nhỏ, "Nơi này là nơi công cộng, con không thể làm bậy, con xem qua trong TV gặp được loại sự tình này xử lý như thế nào, nếu con làm loạn đánh người, họ báo cảnh sát, cảnh sát thúc thúc liền tới, mang con đi!"

    Nhóc con dễ bị dọa, nghe xong, cúi đầu có chút do dự, lại lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tống Diễn, hung tợn nói, "bà là ăn xin nơi nào dám ức hiếp ta, nhìn xem dáng vẻ kia của bà, so với bảo mẫu nhà ta còn giống ăn xin hơn, hừ, ngươi biết cậu ta là ai sao, cậu của ta sẽ tới nhanh thôi, nó đánh ta rất đau, chút nữa cậu của ta cùng cảnh sát tới tìm nó!"

    Nói xong, nó lại ngửa đầu hung tợn kéo quần áo bảo mẫu, "Nghe thấy gì chưa, đánh bà ta cho ta, bằng không chút nữa để cảnh sát bắt luôn bà đi."

    Bảo mẫu trong lòng không cam nguyện, nhưng là nghĩ đến nhà bọn họ có thế lực như vậy, đặc biệt người cậu mà nó nói, có gặp qua vài lần, mỗi lần đều lạnh lùng đến sợ người, đối với ai đều sẽ không có bộ dáng kiên nhẫn, đứa nhỏ này nói một câu, anh ta sợ phiền toái sẽ đuổi bà ta đi.

    Cắn cắn răng một cái, bà ta vẫn đi lên phía trước, ác độc nói, "Uy, nó còn không phải là ở cô nhi viện không ai muốn nhận sao, cô bảo vệ cái gì chứ, tôi nói với các người, nhà của chúng tôi thật không dễ chọc, biết điều, mau tránh ra, để cho tiểu thiếu gia trút giận, bằng không."

    Tống Diễn ngắt lời bà ta, "để cái người không dễ chọc của nhà các người đến gặp tôi."

    "Hừ, ngươi.." bà ta nói vậy liền trực tiếp động thủ.

    Còn chưa động thủ liền nghe một giọng nữ bén nhọn kêu lên, "Chị Vương, làm gì vậy, truyền dịch đâu, làm gì mà đi rồi, cẩn thận nếu uốn ván thì phải làm sao."

    Chị Vương vừa nghe, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tống Diễn liếc một cái, nhìn biểu cảm của cô, "Tới đây."

    Tống Diễn quay đầu, lại thấy người kia, có chút quen mắt..

    "Ây.." Đối phương thấy Tống Diễn, cũng sửng sốt, vội bước nhanh vài bước.

    "Tống.. Tống Diễn?" Cô tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, nhưng người này, đã từng là em dâu của cô, cùng nhau ở chung hai năm thời gian, sao có thể nhìn lầm.

    Tống Diễn như thế nào cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng tới cô ta.

    Như vậy đứa nhỏ An An đánh..

    Dường như vô thức đem An An giấu sau lưng.

    Sau đó khẽ gật đầu với cô ta.

    Đối phương có vẻ rất là nghi ngờ.

    Cô ta nhìn người phụ nữ này, nếu không phải đối với gương mặt quá mức quen thuộc này, cô ta thật sự sẽ liếc mắt một cái nhận không ra, đây là Tống Diễn, nhưng sao lúc này lại ở đây?

    Ánh mắt không tự giác, liền liếc về phía đứa bé kia, đáng tiếc, chỉ có thể nhìn đến nửa khuôn mặt, một đôi đôi mắ tràn đầy phẫn hận, đang trốn ở phía sau Tống Diễn, chờ cô.

    Hình như trong nháy mắt cô ta muốn hỏi đó là con của ai

    Cái ánh mắt này thật quen thuộc, đặc biệt là khi nháy mắt, quả thực cực kỳ giống em trai lạnh nhạt kiêu căng kia của cô ta.

    Nhưng chớp mắt, lại thấy nhân viên đứng bên cạnh, mới nhớ tới, hình như có nghe nói lần này là người ở cô nhi viện gây chuyện.

    "Không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy cô, cô làm nhân viên viện mồ côi?"

    Tống Diễn cúi thấp, gật gật đầu.

    Cô ta cười nói, "A, bằng không tôi thật đúng là nhận không ra cô, trước kia cũng đâu có lòng tốt như vậy.. nhưng mà nếu như là cô, thì bỏ đi, chúng ta cũng chẳng có tình nghĩa gì, đã từng cũng coi như là thân thích, chẳng qua hiện tại.."

    Cô ta chanh chua, mang theo cảm giác âm thanh cao quý, làm người khác lập tức nghĩ tới hai chữ bố thí.

    "Chị hai, thế nào rồi." Nhưng mà kế tiếp ngoài cửa truyền đến thanh âm, làm Tống Diễn chấn động.
     
  6. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 35 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc nãy ở bên đường, nghe thấy hắn gọi điện thoại có nói qua.

    Cô không dám quay đầu lại xem hắn, rất hy vọng, hiện tại chỉ là lặp lại ác mộng như trước đây, nhưng bước chân hắn tới gần, lại rõ ràng như vậy..

    An An, An An đi nhanh lên, trong lòng cô kêu lên, lại bỗng nhiên nghe thấy, nhóc con ở 1 bên lên tiếng.

    "Cậu, cậu đã đến rồi." Hắn nhìn sang phía An An đang rời đi, bỗng nhiên chạy qua, dùng sức kéo An An, không cho nó đi.

    "Cậu, cậu mau tới đây, chính là nó, nó đánh con! Con muốn cảnh sát bắt nó đi." Nó sắc nhọn kêu lên, An An không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn nó, đẩy tay nó ra.

    Tâm tư của nhóc con là như vậy, càng có người tới, càng làm nháo loạn.

    Bây giờ nó đang tâm tâm niệm niệm cậu nó tới, đương nhiên muốn cho cậu của nó giáo huấn tên nhóc kia.

    Tống Diễn nhìn An An ở nơi đó đau khổ giãy giụa, vài lần thẹn quá thành giận, muốn dùng sức đẩy ra hắn, nhưng vẫn là nhịn xuống.

    Muốn tiến lên đi giữ chặt An An, muốn đi bảo vệ nó, muốn đứng ở bên người nó, vì nó mà giữ gìn ra một thế giới nhỏ, nhưng sau lưng ánh mắtsắc bén, lạnh băng kia, vẫn luôn dừng lại trên người cô, cô có thể cảm giác được.

    Cô cắn môi, chung quy vẫn là chỉ có thể ngừng lại nơi đó, nhắm mắt lại, nắm lấy chặt, mới nhịn xuống xúc động đi cứu An An.

    Không được, lúc này không thể xúc động, nếu không, để cho người đàn ông khôn khéo kia phát hiện An An, mới là tai nạn lớn nhất của họ.

    Nghĩ đến hắn sẽ lại lần nữa nhúng tay vào cuộc sống của An An, nàng liền cảm thấy trong lòng phát lạnh.

    "Khánh Vũ!" Trầm mặc nhìn hai đứa nhỏ vùng vằng cả nửa ngày, hắn mới nặng nề mở miệng.

    Tên nhóc kia nghe gọi tên mình, lập tức quay đầu lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn, "Cậu, cậu nhất định phải báo thù cho con, cậu xem, nó còn dám dùng tay dơ của nó bắt con, con không biết, nó là đứa trẻ không ai cần trong cô nhi viện, thật là dơ không biết có bệnh truyền nhiễm không!"

    Nghe đứa nhỏ nói, Tống Diễn trong lòng chợt tức giận.

    Không, An An không phải là đứa trẻ không ai cần, An An là đứa trẻ thuần khiết nhất

    Quay đầu lại, những lời này dường như buột miệng thốt ra, nhưng mà lại đụng phải ánh mắt thâm sâu của Lâm Mộ Trầm.

    Trong lòng trầm xuống, những lời này mới lóe lên đã nghẹn trở về.

    Cô nhìn mắt đứa bé kia, trực tiếp đi tới bên người An An, không nói lời nào, chỉ là nhanh chóng kéo An An lại, quay đi.

    "An An, đừng quay đầu lại, đi cùng dì nào." cô trầm thấp, lại kiên định nói.

    An An nhìn cô, gật đầu thật mạnh, đi theo cô.

    Chính là, đứa bé kia mạnh mẽ kéo góc áo, đạp lên trên mặt đất, hung hăng túm cô, "Không được đi, hừ, cái bà này, ngươi vừa mới còn uy hiếp ta, còn mắng ta, cậu, cũng đem bà ta đi!"

    Hắn thâm trầm ánh mắt, sắc mặt càng âm u đôi mắt nhíu chặt, "Khánh Vũ!"

    Lúc hắn càng tức giận sẽ càng trầm mặc, cho nên hiện tại tuy rằng chỉ là kêu tên 1 đứa trẻ, người quen thuộc với hắn lại biết, đây là điềm báo hắn đang tức giận.

    Chị hai của hắn Lâm Vũ Phân, cũng lập tức cảm thấy không tốt.

    Người em trai này, vốn dĩ từ nhỏ chính là trái cà mềm, lúc đi theo mẹ nó đến Lâm gia, cả ngày không nói lời nào, nhẫn nhịn bị ức hiếp, cũng chính cô giúp đỡ hắn 1 ít, cho nên hiện tại, hắn đối cô, mới thân thiện một ít, nhưng từ mấy năm trước, hắn đột nhiên thay đổi thành mềm yếu, im lặng không lên tiếng, trở thành con rể của Tống gia, mọi người đối với hắn càng thêm chán ghét, cảm thấy hắn thật là quá không có cốt khí Lâm gia, nhưng chính người em trai ai cũng xem thường này, hai năm sau, 1 tay cứu vớt lại Lâm gia, thế nên, hiện tại trưởng bối Lâm gia, cha của cô, cũng phải nhìn sắc mặt hắn vài phần.

    "Mộ Trầm luôn để mọi việc trong lòng, không có việc gì, chớ chọc hắn tức giận." cha cô đã từng bất đắc dĩ nói như vậy.

    Cho nên cho dù là cô, cũng dĩ nhiên không dám tùy tiện chọc giận hắn.

    Cô vội đi qua kéo đứa con được mình chiều hư, "Khánh Vũ, đừng quậy dì nữa, để dì ấy đi."

    Tống Diễn lúc này rất lo lắng, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân, có vẻđều khẩn trương, nắm lấy tay An An, khiến cho An An đi theo, cũng khẩn trương nhìn cô.
     
  7. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 36 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khánh Vũ lại bắt lấy Tống Diễn không bỏ, quay đầu hung tợn nói, "mẹ đang làm gì, mẹ rốt cuộc có phải mẹ con không, nó đánh ta con, mẹ còn không cho cậu bắt nó."

    Lâm Vũ Phân nghĩ thầm đứa nhỏ này thật là quá quắt, nhìn Lâm Mộ Trầm phía sau, hắn mặt mày rõ ràng viết hai chữ tức giận, xem ra là thật sự tức giận rồi.

    Trong lòng quýnh lên, càng dùng sức kéo tên nhóc kia.

    "A, mẹ, mẹ còn dám kéo con." nhóc con kêu to, thấy An An đang khinh thường nhìn hắn, càng tức tối buông Tống Diễn ra, rồi quay ngược lại bổ nhào vào An An.

    "An An.."

    "Khánh Vũ."

    Hai đứa nhỏ nháy mắt đánh nhau 1 trận.

    Tống Diễn vội vàng đi qua kéo hai đứa nhỏ, nhưng đứa bé kia dùng sức kéo lấy đầu tóc An An, như thế nào cũng không bỏ, An An cũng không khách khí, bắt lấy mặt hắn, trực tiếp cào 2 cái vào mặt tên nhóc kia.

    "A.. Khánh Vũ a." Lâm Vũ Phân đau lòng thét chói tai, cái gì cũng không màng, mắt nhìn bốn phía, nắm bình hoa trên chiếc ghế lên, đánh xuống An An.

    Trong nháy mắt, Tiểu Trần cùng Tống Diễn, đồng thời kêu lên sợ hãi.

    "Dừng tay!"

    "Bang." một tiếng, bốn phía rốt cuộc an tĩnh lại.

    Tống Diễn ngồi dưới đất, che lại cái trán, chỉ cảm thấy máu tươi theo gương mặt chậm rãi chảy xuống, lưu trên quần áo trắng, nhìn thật chói mắt.

    Mà Lâm Vũ Phân không thèm để ý chút nào, chỉ là khẩn trương bế Khánh Vũ lên, "Thế nào, thế nào, có phải bị thương rồi?" Nhìn vài vết cào tướm máu trên mặt nó, càng là tức giơ đánh hướng về phía An An nằm trên mặt đất.

    Một bàn tay cường ngạnh bắt được lấy tay cô ta, quay đầu, thấy Tống Diễn, liền tức giận mắng, "cô cho rằng cô là thứ gì, ở chỗ này giả làm người tốt gì chứ, nó bất quá là đứa trẻ nhặt được của cô nhi viện, cô bảo vệ gì chứ, ha, thật sự cho rằng mình là cái gì thiện nam tín nữ sao, vẫn là vì lúc trước gây chuyện giết người mà tự trách sao? Vô dụng thôi, tội nghiệt của cô đã sớm tẩy không sạch, giả vờ lương thiện cũng vô dụng thôi!"

    Tống Diễn mở mắt to, hiện lên một tia gợn sóng, tội nghiệt, đó là tội nghiệt của cô.. Mặc kệ có phải cô làm hay không, trước sau đều là tội nghiệt mà cô phải gánh.

    Đại khái từ nhận thức Lâm Mộ Trầm, tội nghiệt của cô đã bắt đầu không thể vãn hồi.

    Lúc này, lại cảm thấy một hương thơm tới gần.

    Hắn anh tuấn, mang theo hơi thở lạnh băng, nhích lại gần.

    Dường như là một kéo cô lên, không màng những người khác, bao gồm Lâm Vũ Phân trên mặt đang khiếp sợ kia, hắn cường ngạnh lôi cô đứng dậy.

    Lâm Vũ Phân nói không sai, cô cho rằng cô hèn mọn như bây giờ, cho rằng cô yên lặng chịu đựng có thể làm vãn hồi quá khứ sai lầm của cô sao?

    Cô vì cái gì muốn biểu hiện như đang nén giận vậy? Vì cái gì muốn che 1 người không hề liên quan đến mình.

    Mà hắn thấy cô như vậy, bỗng nhiên không biết vì sao lại phát hỏa?

    Không sai, hắn chính là chán ghét cô như vậy cố làm ra vẻ, khẩu thị tâm phi.

    Hơn nữa rõ ràng là nén giận như vậy, lại vẫn là dùng biểu tình cao ngạo, quật cường như vậy.

    "Tôi không cần anh quan tâm" Giờ phút này Tống Diễn lại chỉ nghĩ, không thể để hắn thấy An An, cho dù là chết cũng không thể để hắn nhìn thấy An An.

    Vì thế liều mạng đẩy hắn ra, bế An An lên, hoàn toàn đem đứa nhỏ bảo vệ trong lòng ngực.

    Nháy mắt trở nên rối rắm lên, hắn chợt lui về phía sau hai bước, nhìn thân ảnh kháng cự của nàng, sau đó kéo Lâm Vũ Phân, "Chị hai, đi thôi, Khánh Vũ bị thương mới là quan trọng, đi trước tiêm vắc-xin phòng bệnh dại cho nó."

    Dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu này, hắn lạnh nhạt nhìn nàng một cái, rồi kéo Lâm Vũ Phân rời đi.

    Vắc-xin phòng bệnh dại..

    Hắn thật nhẫn tâm đem An An nói như vậy, đem cô cũng nói như vậy.

    Trong lòng đau xót, lại chỉ có thể ôm chặt lấy An An.

    An An, con là tốt nhất, là 1 bảo bối, là bảo bối của mẹ..
     
  8. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 37 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Vũ Phân quay đầu lại nhìn Tống Diễn đang ôm chặt An An.

    Đứa bé kia lộ ra nửa bên mặt như cũ làm cô cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc.

    Cô cũng là mẹ, giờ phút này cô ta cũng cảm nhận được 1 cảm xúc khắc sau trong tim

    Loại cảm giác này làm Lâm Vũ Phân chấn độngtrong lòng.

    Chẳng lẽ..

    Ngồi trên xe, ôm Khánh Vũ trong lòng ngực, cô nhìn trộm Lâm Mộ Trầm.

    Hắn trước sau như một trầm mặc ít lời, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói, "em đưa mọi người về."

    Lâm Vũ Phân gật gật đầu, cười, "Em bận rộn như vậy còn gọi em tới, thật là cảm ơn em."

    Hắn cong lên khóe môi. Nhàn nhạt cười cười, trong mắt lại là xa cách như cũ, "Đều là người trong nhà."

    Lâm Vũ Phân thấy hắn đã khôi phục bình thường, thử thăm dò, hỏi một câu, "Thật không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp Tống Diễn, cô ta khi nào lại biến thành người tốt như vậy, còn bảo vệ đứa nhỏ mồ côi đó, a, đúng rồi, em có nhìn đến diện mạo đứa bé kia không, ha hả, kỳ thật tính tuổi mà nói, Tống Diễn là rời đi 5 năm, đứa nhỏ kia lại vừa 4 tuổi rưỡi.."

    Nửa nói đùa với hắn, thấy hắn quay đầu lại, cong khóe miệng lên mang theo chút cười nhạo, cứ như lời mình vừa nói là 1 chuyện cười, "Chị hai, chị có ý gì."

    Hắn tươi cười làm nàng cảm thấy có chút phát lạnh, xua xua tay, cười nói, "Chỉ đùa một chút thôi."

    Nhưng là đứa bé kia, cùng thái độ của cô đối với đứa nhỏ đó, thật sự làm người khác có chút hoài nghi..

    "Chị hai, chị không cần suy nghĩ nhiều, chị cảm thấy, khi cô ta lái xe đụng Nhã Dung thì em và cô ta còn có thể có quan hệ gì?"

    Cô ta nghe thấy hắn nói không hề nghi ngờ, xấu hổ cười cười, nói, "Ân, cũng đúng, cũng đúng."

    "Mommy mẹ xem, cái người xấu kia ra tới." Lúc này, đứa nhỏ trong lòng ngực đúng lúc phá hủy xấu hổ bọn họ, đem lực chú ý của vài người đều hấp dẫn ra ngoài.

    Đang là hoàng hôn, nàng mặc áo thun màu trắng, quần jean màu lam, một đôi giày thể thao cũ, vết thương trên trán đã băng bó qua, vốn dĩ khuôn mặt cô đã nhỏ nay bị băng bó một khoảng to như vậy, nhìn cô càng gầy hơn.

    Trong đầu không tự chủ được, hiện lên bộ dáng cô lúc trước, tuy rằng cũng là mảnh khảnh, nhưng trên má còn mang theo chút phúng phính như trẻ con, nhưng cô hiện tại, lại quả thực gầy không thành bộ dáng, giống như một cơn gió, đều có thể đem cô thổi nghiêng ngã.

    Mà cô của trước đây, kiêu ngạo ương ngạnh, nhiệt tình như lửa, giống như một chút chuyện nhỏ, đều có thể khiến cho lửa cháy lan thiêu rụi cả đồng cỏ.

    Cô hiện tại, lại lạnh băng như nước, róc rách chảy xuôi ở thế giới của chính mình, đối ai đều thờ ơ.

    Tống Diễn này, thật sự giống như, từ trong ra ngoài, biến thành một người hắn hoàn toàn không quen biết.

    Hắn thấy cô đang cúi đầu vì đứa bé kia sửa sang lại quần áo, cô dịu dàng kéo phẳng quần áo bị cuốn lên của đứa bé, sau đó vuốt nhự mái tóc rối xù của nó, khoảng cách quá xa, hắn nhìn không thấy bộ dáng đứa bé, nhưng nó rất cao hứng, vui vẻ lôi kéo cánh tay của cô không buông.

    "Mộ Trầm? Chị gọi em đó, em không nghe thấy sao?"

    "Nga, nghe, đi thôi." Hắn khởi động xe, ánh mắt, lại liếc về phía kính chiếu hậu.
     
  9. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 38 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô có thể hèn mọn, có thể thấp kém, nhưng hắn không cho phép cô như không nhìn thấy hắn, giống như hoàn toàn quên mất những gì đã qua của cô, giống như tội nghiệt của cô vậy.

    "Nhưng mà điểm này em làm đối, hiện tại Tống Diễn cái gì cũng không có, bộ dáng nghèo nàn, hoàn toàn phiền phức."

    "Đúng vậy, mommy, cái tên nhóc kia thật dơ."

    "Ân, Khánh Vũ ngoan, về sau không cần cùng loại nhóc này tiếp xúc, cha mẹ không cần lớn lên ở cô nhi viện, đều có tật xấu, bằng không làm sao bị bỏ rơi."

    Xe chợt ngừng lại, Lâm Vũ Phân ôm con trai, suýt nữa đánh vào ghế phía trước.

    "Ai, Mộ Trầm, em sao vậy.."

    Lâm Mộ Trầm chỉ một lòng nhìn người nữ nhân đáng chết kia, căn bản không nghe Lâm Vũ Phân đang nói cái gì.

    Không cho cô ta có cơ hội nói nữa, hắn trực tiếp mở cửa xuống xe.

    *

    Nhìn thấy bóng đen lao đi ở phía xa, cô nghĩ rằng cuối cùng anh ta cũng đi rồi..

    Trong lòng chậm rãi nhẹ nhõm nhưng đồng thời, giống như có thứ gì, cũng bị lắng đọng xuống.

    Là cảm tình đối với hắn sao? Không không, cô đối với hắn sớm đã không có bất luận cảm tình đáng nói.

    Chỉ là chua xót.

    Nhưng mà lúc này, xoay người một cái, lại thấy hắn đang đi về phía cô.

    Thân ảnh cao lớn tuấn tú, phảng phất như Thái Sơn, che cả mặt trời, liền như vậy đè ép lại đây.

    Vội nắm tay đứa bé đưa cho Tiểu Trần nói, "nhanh dẫn nó đi trước, mau lên."

    An An lại gắt gao lôi kéo góc áo cô, "Dì ơi.. dì phải đi sao?"

    Trong lòng cô đã gấp không chịu nổi, dùng sức đẩy tay nó, "An An, nghe lời, đi mau." Đi mau, bằng không, người đàn ông đó gặp được nó, hắn khôn khéo như vậy, nhất định sẽ nghĩ đến cái gì đó.

    "Dì, dì không cần con sao?"

    Cô nghe nó sắp khóc ra tiếng, lòng vẫn muốn đi cùng nhau, nhưng vẫn muốn kiên định, đẩy tay nó ra, "Đi thôi, An An. Hôm sau dì qua tìm con."

    An An rốt cuộc vừa khóc lóc, vừa đi theo Tiểu Trần.

    Cô lẻ loi đứng sát biển quảng cáo ven đường, thất hồn lạc phách.

    Giống như cái xác không hồn, xe vội vã lướt qua, gió lạnh thổi đau rát mặt, trời sắp mưa, gió lạnh như cắt, làm đường phố hoàng hôn, hiu quạnh đáng sợ.

    Quay đầu lại, thấy hắn đã đứng ở bên, cô cúi đầu, chỉ nhìn hai chân mình, giống như căn bản không thấy hắn.

    "Đầu thế nào." Hắn lạnh băng hỏi.

    Cô cúi đầu, "Lâm tổng muốn thay chị của anh bồi thường sao?"

    Lâm Mộ Trầm cười cười, nhìn mắt sắc mặt tái nhợt không hề có huyết sắc của Tống Diễn, cô vừa mới kiên cường như vậy, hiện tại thoạt nhìn, lại nhu nhược đáng thương, giống như một con chim nhỏ bị ướt, bất lực lại đau thương, càng kỳ quái chính là, trong mắt cô còn điểm điểm nước mắt, cố nén, lại quật cường không muốn chảy xuống, hắn không thể tưởng được, cô bị làm sao vậy?

    Nhìn bộ dáng suy yếu vô lực kia của cô, hắn liền tức giận khó hiểu

    Cố tình quay mặt đi, hắn hừ một tiếng, "cô quả nhiên đã quên cô còn thiếu tôi cái gì sao, hiện tại còn muốn tôi bồi thường?"

    Giống như, chỉ có nói như vậy ra, trào phúng lời nói của cô, mới có thể làm cảm giác kỳ quái trong lòng hắn tiêu tán đi.

    Cô quả thực không thể tin tưởng, hắn vì cái gì có thể máu lạnh như vậy, chỉ thấy người con gái yếu đuối trong lòng hắn, lại nhìn không thấy những đau khổ mà cô phải chịu.

    "Được, anh nói đi, muốn bồi thường như thế nào, chúng ta một lần kết thúc đi, kết quả, không còn nợ nhau, về sau sẽ không bao giờ cần gặp mặt."

    Con ngươi chợt lóe, nhìn cô, đôi mắt lại lạnh một phân.

    Cô muốn như vậy, sớm một chút cùng hắn kết thúc sao?

    Cô quên mất, năm đó, chính cô bám lấy hắn sao?

    Hắn quay đầu, rốt cuộc khôi phục lạnh nhạt, híp mắt, nhìn cô, "Dùng sự thấp hèn của cô để trả những gì cô thiếu tôi, đến khi tôi vừa lòng!"
     
  10. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 39 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi hắn vừa lòng?

    Cô cười lạnh, trong mắt tràn đầy quyết liệt, "Anh rốt cuộc như thế nào mới có thể vừa lòng?"

    Thân hình cao lớn của hắn gần sát, nháy mắt, liền đem cô giam ở giữa ngực hắn cùng biển quảng cáo lạnh lẽo sau lưng.

    Biển quảng cáo này là của công ty họ tuyên truyền cho tiết mục mới, Hạ Hữu kia thật tuấn tú, gương mặt tinh xảo rạng ngời, dường như càng làm cô trông tái nhợt.

    Vóc dáng hắn rất cao, cô chỉ cao tới cằm hắn, dưới loại tư thế này, phải cố sức ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn đến đôi mắt hắn.

    Khói mù tròng mắt, sâu không thấy đáy.

    Hắn cúi đầu, lấy tư thái cao ngạo nhìn cô, tựa hồ không cho cô một chút khe hở để thở.

    "Anh.."

    Cô chỉ cần vừa nói, dường như là có thể gần sát thân hình hắn, bị hắn cường thế áp bách, cô không cầm lòng muốn lui về phía sau.

    Co rụt lại phía sau, tận lực duy trì khoảng cách cùng hắn, quả thực đem mình rút lại thành 1 cục

    Ở góc độ của hắn, vừa nhìn thấy cô ngửa đầu, bởi vì bực mình cùng khẩn trương, má cô ửng đỏ, một đôi mắt to, long lanh như thủy tinh, cô quá gầy, áo sơmi bao vây thân thể, trống rỗng.

    Cô chỉ cảm thấy, hắn dần dần tới gần, thân thể đang nóng lên, giống như muốn đem cô thiêu đốt.

    Cô cũng không biết, Lâm Mộ Trầm vẫn luôn lạnh như băng, mà lại có thời điểm như vậy.

    Không không, một lần cuối cùng kia, hắn cũng từng điên cuồng như vậy.

    Đó không phải là một đoạn quá khứ tốt đẹp, vì vậy bây giờ cô càng sợ hơn

    Trong lòng cô cười khổ, làm sao có thể chứ, hắn hận cô tận xương tủy, chỉ sợ cô có cởi hết, đứng ở trước mặt hắn, cũng sẽ không khiến cho hắn có chút dục vọng nào.

    Đúng vậy, hắn vốn nên hận cô tận xương tủy.

    Là cô huỷ hoại tình yêu của hắn, huỷ hoại kế hoạch cả đời của hắn.

    Nhưng là vì cái gì, hắn cảm thấy cảm giác hiện tại không phải hận.

    Môi cô có chút khô nứt đỏ rung động, dường như đem thân thể đều dán lên biển quảng cáo sau lưng, kéo ra khoảng cách cùng hắn.

    Cười lạnh một tiếng, hắn hoàn toàn đè lên cơ thể cô, cảm thấy cô như đang thở gấp, căng thẳng vô cùng, hắn hừ lạnh một tiếng, "em sợ cái gì, trên người của em nơi nào, không bị tôi xem qua, hiện tại mới muốn tránh, có phải muộn rồi không?"

    Đây mới là chuyện làm cô cảm thấy bị sỉ nhục.

    Nghiêng mặt đi, cô nhàn nhạt nói, "Rốt cuộc, khi nào, anh mới vừa lòng, mới có thể buông tha tôi, nói đi, cho 1 thời gian cụ thể, để chúng ta kết thúc hết những trói buộc đáng lẽ nên kết thúc từ lâu này?"

    Muốn kết thúc tới vậy sao?

    Ánh mắt hắn bỗng trở nên u ám, hắn nắm lấy cổ tay mỏng manh dường như nhẹ nhàng bẻ cũng sẽ gãy ra của cô, "Được rồi, như thường lệ, trước tiên lấy được chút lợi đã!" nói xong, hắn đột nhiên hôn lên đôi môi bướng bỉnh của cô.

    Hắn hình như quên mất, đây là trên đường lớn, người qua người lại.

    Hắn điên rồi, mới có thể như vậy.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...