Chương 40 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 14
Cô muốn chạy trốn, lại thế nào càng nhóm lên lửa giận của hắn, cô cảm thấy, mình bị hắn áp đến hít thở không thông vậy.
Mà hắn, dường như trầm mê trong đó, cũng không biết, người con gái này, thế mà mang theo một loại hương thơm không thể tưởng tượng, thân hình mảnh mai kia, làm hắn cảm thấy có chút thương tiếc.
Cô run nhè nhẹ, mềm mại không xương, như nụ hoa vừa chớm nở.
"Lâm Mộ Trầm, chúng ta hôn môi đi." Lần đầu tiên hôn cô, chính cô nói ra như vậy, khi đó, hắn híp mắt nhìn cô gái mạnh mẽ như 1 mặt trời nhỏ vậy.
Bỏ sách đang ôm trên tay xuống, hắn cười tà mị, thản nhiên tới gần, ôm chặt cô, ở giữa bóng cây, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, cô bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, hôn mạnh hơn.
Khi đó cô cho người ta cảm giác, thật giống như nhụy hoa, tươi mát lại mềm mại..
Lúc sau, Nhã Dung thấy được hết thảy, xoay người rời đi, nói với hắn, "Mộ Trầm.. em cũng không biết, anh cũng có lúc nhiệt tình như vậy.."
Cảm giác phẫn hận, nháy mắt thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, hắn càng dùng sức, đem thân hình mỏng manh của cô ôm vào trong lòng ngực mình, tựa hồ hận không thể đem cô hòa vào thân thể của mình.
Nhưng thật đáng chết, người con gái này lại bắt đầu phản kháng.
Là cô trêu chọc lên hắn trước, nếu không phải năm đó cô chủ động tới gần, làm thế nào về sau lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?
Sau khi trêu chọc hắn, hiện tại cô lại muốn kết thúc?
Hạt mưa tí tách rơi xuống, trời mưa.
Cô bỗng nhiên đẩy hắn ra, đôi môi bị cắn sưng đỏ, phẫn hận nhìn hắn, "Lâm Mộ Trầm, anh không được đụng vào tôi nữa, một chút cũng không được!"
Sắc mặt hắn trở nên âm trầm đáng sợ, nhìn cô trốn chạy, lại kéo cô lại, "Chính em nói muốn trả cho tôi!"
Cô buồn bã cười, "tôi trả cho anh, ai có thể trả lại cho tôi?"
Nhiều năm thanh xuân như vậy, ai có thể trả cho cô?
"Huống chi, từ lúc bắt đầu, chính là anh mang theo âm mưu tiếp cận tôi, là anh phản bội tôi trước, như thế nào, tôi đụng cô ta không được sao, tôi hủy hoại người con gái kia không được sao? Bị một cái chân chen vào hôn nhân của mình, người con gái nào không muốn cô ta đi chết, tôi chỉ huỷ hoại một mình cô ta, nhưng là tên khốn nạn, rác rưởi, biến thái, như anh huỷ hoại cả nhà tôi!" Cơ hồ là đem hết toàn bộ tức giận một hơi phát tiết rai, cô hung hăng một chân đá về phía hắn.
Đôi môi mỏng mấp máy nháy mắt biến thành 1 đường, trong mắt càng thêm bình tĩnh, không một gợn sóng, "Rác rưởi? Biến thái? Được, như cô mong muốn!" Hắn nói, rồi nắm mắt cá chân của cô, thuận thế bế cô lên.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, tiếng cô gọi ầm ĩ, hình như đều bị tiếng mưa rơi nuốt hết, cô cho rằng như vậy, là nghe không thấy thanh âm của hắn, nhưng đôi môi mỏng lạnh hơi hơi giật giật, nói 1 câu, dường như rõ ràng truyền và trong tai cô, "em đê tiện như vậy, không gì tốt hơn dùng chính em trả nợ!"
Mà hắn, dường như trầm mê trong đó, cũng không biết, người con gái này, thế mà mang theo một loại hương thơm không thể tưởng tượng, thân hình mảnh mai kia, làm hắn cảm thấy có chút thương tiếc.
Cô run nhè nhẹ, mềm mại không xương, như nụ hoa vừa chớm nở.
"Lâm Mộ Trầm, chúng ta hôn môi đi." Lần đầu tiên hôn cô, chính cô nói ra như vậy, khi đó, hắn híp mắt nhìn cô gái mạnh mẽ như 1 mặt trời nhỏ vậy.
Bỏ sách đang ôm trên tay xuống, hắn cười tà mị, thản nhiên tới gần, ôm chặt cô, ở giữa bóng cây, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, cô bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, hôn mạnh hơn.
Khi đó cô cho người ta cảm giác, thật giống như nhụy hoa, tươi mát lại mềm mại..
Lúc sau, Nhã Dung thấy được hết thảy, xoay người rời đi, nói với hắn, "Mộ Trầm.. em cũng không biết, anh cũng có lúc nhiệt tình như vậy.."
Cảm giác phẫn hận, nháy mắt thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, hắn càng dùng sức, đem thân hình mỏng manh của cô ôm vào trong lòng ngực mình, tựa hồ hận không thể đem cô hòa vào thân thể của mình.
Nhưng thật đáng chết, người con gái này lại bắt đầu phản kháng.
Là cô trêu chọc lên hắn trước, nếu không phải năm đó cô chủ động tới gần, làm thế nào về sau lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?
Sau khi trêu chọc hắn, hiện tại cô lại muốn kết thúc?
Hạt mưa tí tách rơi xuống, trời mưa.
Cô bỗng nhiên đẩy hắn ra, đôi môi bị cắn sưng đỏ, phẫn hận nhìn hắn, "Lâm Mộ Trầm, anh không được đụng vào tôi nữa, một chút cũng không được!"
Sắc mặt hắn trở nên âm trầm đáng sợ, nhìn cô trốn chạy, lại kéo cô lại, "Chính em nói muốn trả cho tôi!"
Cô buồn bã cười, "tôi trả cho anh, ai có thể trả lại cho tôi?"
Nhiều năm thanh xuân như vậy, ai có thể trả cho cô?
"Huống chi, từ lúc bắt đầu, chính là anh mang theo âm mưu tiếp cận tôi, là anh phản bội tôi trước, như thế nào, tôi đụng cô ta không được sao, tôi hủy hoại người con gái kia không được sao? Bị một cái chân chen vào hôn nhân của mình, người con gái nào không muốn cô ta đi chết, tôi chỉ huỷ hoại một mình cô ta, nhưng là tên khốn nạn, rác rưởi, biến thái, như anh huỷ hoại cả nhà tôi!" Cơ hồ là đem hết toàn bộ tức giận một hơi phát tiết rai, cô hung hăng một chân đá về phía hắn.
Đôi môi mỏng mấp máy nháy mắt biến thành 1 đường, trong mắt càng thêm bình tĩnh, không một gợn sóng, "Rác rưởi? Biến thái? Được, như cô mong muốn!" Hắn nói, rồi nắm mắt cá chân của cô, thuận thế bế cô lên.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, tiếng cô gọi ầm ĩ, hình như đều bị tiếng mưa rơi nuốt hết, cô cho rằng như vậy, là nghe không thấy thanh âm của hắn, nhưng đôi môi mỏng lạnh hơi hơi giật giật, nói 1 câu, dường như rõ ràng truyền và trong tai cô, "em đê tiện như vậy, không gì tốt hơn dùng chính em trả nợ!"