Hiện Đại Vô Tình Nhặt Được Idol - Thơ Thơ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thơ Thơ, 7 Tháng tám 2020.

  1. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 40: Kết thúc

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hay quá, trúng rồi."

    "Chính xác! Gi Gi giỏi quá."

    "Cú đánh tuyệt đẹp. Xuất sắc!"

    Mọi người chứng kiến cảnh này hò reo ầm ĩ, ai nấy đều phấn khích. Gi Gi cũng nhảy lên mừng rỡ, anh hưng phấn nhảy cẩng lên giơ cao tay lên trời biểu thị chiến thắng, đây là cú ghi bàn đẹp nhất trong đời anh.

    Lúc này Sao Kim lồm cồm bò dậy, cô còn đứng chưa vững thì Gi Gi đã chạy ào tới bên cạnh nhấc bổng cô lên như nhấc một đứa bé, rồi xoay quanh một vòng. Sao Kim hoảng sợ vòng tay ôm chặt cổ Gi Gi, hai chân cô vòng quanh hông anh quấn chặt như vòi bạch tuột, cô sợ té mà.

    Gi Gi dùng đôi tay rắn chắc của mình giữ Sao Kim ở trên cao. Anh ngước mắt lên nhìn cô, Sao Kim, vì sao đẹp nhất trong lòng anh.

    Sao Kim cúi xuống nhìn đăm đăm vào mắt Gi Gi, cô nhìn thấy trong đôi mắt anh đang cháy lên một ngọn lửa tình yêu nồng nàn tha thiết. Trái tim Sao Kim rung động, có một ngọn sóng mạnh mẽ dâng trào trong cô, chế ngự lý trí cô, thôi thúc con tim cô khiến cô hành động theo bản năng.

    Trong đám người đang đứng nhìn, có tiếng kêu lên: "Gi Gi, chú ý giữ hình tượng."

    Nhưng mà, lời nhắc nhở này đã quá muộn rồi, Sao Kim cúi xuống hôn lên môi anh. Lúc này thời gian như ngừng lại, cả hai chẳng buồn chú ý tới hoàn cảnh xung quanh. Hai người trao nhau nụ hôn say đắm trước mắt bao người. Mọi người há hốc mồm kinh ngạc, không gian đột nhiên im lặng như tờ. Đây có phải là Gi Gi nổi tiếng lạnh lùng mà ai cũng biết không? Tảng băng ngàn năm trong truyền thuyết đâu mất rồi?

    Mà không chỉ có mọi người ngạc nhiên, ngay cả Jimin cũng ngạc nhiên không kém. Lúc nãy Jimin cũng đã lén ra ngoài núp phía sau một anh bảo vệ, chứng kiến màn này anh chỉ có thể sững người kinh ngạc. Hơn ai hết, anh biết Gi Gi rất ghét các hành động thân mật, skinship. Thành viên nào trong nhóm nhạc ôm anh cũng bị anh phũ phàng đẩy ra không thương tiếc, ai muốn nghe Gi Gi nói một câu ngọt ngào còn khó hơn lên trời. Vậy mà bây giờ Gi Gi lại nhấc bổng Sao Kim lên ôm hôn cô, bày tỏ tình yêu công khai trước mắt mọi người. Gương mặt Gi Gi rạng ngời tràn đầy hạnh phúc.

    Có ánh chớp lóe lên, hình ảnh Gi Gi nhấc bổng Sao Kim lên hôn lập tức lan truyền trên mạng với tốc độ tia chớp.

    * * *

    Hôm nay các tờ báo lớn nhỏ đều đăng tin về cuộc đấu súng và kết quả đầy bất ngờ. Tên thủ lĩnh và băng đảng nguy hiểm đã bị tóm gọn, Gi Gi được mô tả như một vị anh hùng thông minh anh dũng. Chìa khóa mở cửa kho báu được gã đại ca mắt hí mang trên cổ đã bị cảnh sát thu hồi. Chính quyền thành phố có kế hoạch công khai mở cửa kho báu cho người dân vào chiêm ngưỡng trong thời gian tới. Bài báo tường thuật rất chi tiết tỉ mỉ kèm theo tấm hình Gi Gi nhấc bổng Sao Kim lên hôn rất chói mắt, như đánh dấu cho một cái kết thắng lợi vẻ vang, thu hút mọi ánh mắt người nhìn.

    Nhưng mà suy nghĩ của mỗi người khi nhìn thấy tấm hình này đều rất khác nhau. Có người vui vẻ chúc mừng cho đôi trẻ, nhưng cũng có người tức giận sôi gan, đặt biệt là ông Tâm. Suýt chút nữa thì ông đã bị chọc cho tức chết rồi.

    * * *

    Hôm nay Gi Gi đến thăm Sao Kim, đây cũng là lần đầu tiên anh ra mắt ông bà Tâm với tư cách là bạn trai của Sao Kim. Mọi người ngồi quây quần trong phòng khách, không khí trong phòng trở nên trầm lắng căng thẳng.

    Ông Tâm nói: "Sao Kim, tuổi của con vẫn còn nhỏ, vẫn nên chú tâm vào chuyện học hành. Ba mẹ chỉ có một mình con, con là tất cả hy vọng của ba mẹ. Nếu như con có thể học hành thành tài, tốt nghiệp đại học thì ba mẹ không ngăn cản con kết bạn yêu đương."

    Sao Kim ngồi im nhăn nhó khổ sở, cô vốn học dốt đều các môn mà. Năm nay cô đã rớt đại học rồi, bảo Sao Kim phải tốt nghiệp đại học mới được yêu đương thì có khác nào làm khó cô.

    Sao Kim quay sang phiên dịch cho Gi Gi ý của ba mẹ cô để tìm kiếm sự đồng cảm, nào ngờ Gi Gi gật đầu đồng ý: "Ba mẹ em nói đúng đó Sao Kim, việc học là việc quan trọng nhất trong đời người, em không nên bỏ dỡ. Tuy nhiên em nên xin ba mẹ cho sang Hàn Quốc du học, ngành giáo dục bên Hàn Quốc rất phát triển, như vậy tốt cho em hơn."

    Du học bên Hàn Quốc sao? Đây cũng là một ý hay, cô không phải xa anh trong thời gian học đại học. Sao Kim quay sang phiên dịch lại cho ba mẹ cô.

    Nhưng ông Tâm là ai chứ, sanh con mà không hiểu ý con sao? Ông hầm hừ trong lòng, đúng là con gái lớn thì không giữ được nữa.

    Ông Tâm hắng giọng nói: "Nếu như con có thể vào được trường đại học danh tiếng bên Hàn Quốc như trường Seoul National University, hay trường Korea University thì ba mẹ cũng không ngăn cản con đi du học Hàn Quốc. Nếu không được thì con hãy học đại học ở quê nhà cho ba mẹ tiện chăm sóc. Ba mẹ thật không nỡ để con đi xa."

    Đúng là gừng càng già càng cay, hơn ai hết ông Tâm thừa hiểu sức học của con mình. Năm nào Sao Kim cũng ì à ì ạch mới lên lớp được, vào được đại học trong nước đã là làm khó cô rồi, vào đại học danh tiếng của Hàn Quốc sao? Chẳng thà ông cứ nói thẳng không đồng ý cho rồi. Sao Kim mếu máo, cô thừa hiểu ba cô cố ý ngăn cản.

    Sao Kim bước ra ngoài ngồi trên ghế xích đu, mặt mày cô vẫn ủ dột không vui. Gi Gi đứng bên khẽ đẩy xích đu cho cô.

    Sao Kim khẽ nói: "Gi Gi, sau này em về nước rồi, anh có nhớ tới em không? Liệu khoảng cách về không gian và thời gian có khiến anh quên mất em không?"

    Gi Gi phì cười nói: "Chẳng phải em sẽ du học sang Hàn sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ ở bên nhau."

    Sao Kim lắc đầu buồn bã nói: "Ba mẹ muốn em phải vào được một đại học danh tiếng ở Hàn Quốc thì mới cho em đi du học. Em không làm được."

    Gi Gi bước qua ngồi trên ghế xích đu với Sao Kim, anh vòng tay ôm lấy cô thì thầm: "Em làm được mà, hãy tin vào bản thân mình. Anh sẽ giúp em, Sao Kim"

    "Love yourself!"

    Đoạn kết:

    Trên chiếc ghế xích đu, có đôi trai gái đang ngồi đung đưa xích đu. Trời mùa thu se se lạnh, cô gái nũng nịu nép vào ngực chàng trai thì thầm: "Hát cho em nghe đi."

    Chàng trai mĩm cười xiết chặt vòng tay ôm cô gái hát lên bài tình ca ngọt ngào của riêng họ:

    Có một cục đá thầm yêu một vì sao, đó là vì sao đẹp nhất

    Nhưng biết làm sao rút gần khoảng cách

    Khi ở giữa hai ta là cả dải ngân hà..

    Lời của tác giả: Viết về thần tượng thì viết cả trăm chương cũng được nhưng mà không có thời gian, mình đành dừng ở đây vậy. Cám ơn mọi người đã đồng hành chia sẻ tình yêu thần tượng cùng với mình.

    Trân trọng cúi chào!

    Hết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười 2020
  2. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 41: Trở lại Hàn Quốc

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  3. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 42: Tới nhà Gi Gi

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  4. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 43: Đầu bếp chuyên nghiệp Jimin

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  5. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 44: Náo loạn trong nhà bếp

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  6. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 45: Vô tình nghe được chuyện bí mật

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  7. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 46: Bóng đèn công suất lớn

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  8. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 47: Màn trình diễn nghệ thuật đỉnh cao

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  9. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 48: Buổi thử đàn thất bại

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Phan Kim TiênNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  10. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 49: Trò chơi cưỡi voi

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Phan Kim TiênNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...