An đại nhân nhìn chiếc lục lạc chuông trên bàn.
Bên cạnh nó là mấy món dụng cụ kim khí, bình thường thợ thủ công sẽ dùng những dụng cụ này để gia công, chế tạo hoặc tháo dỡ những món đồ kim khí bình thường, nàng nhìn bọn chúng, lại nhìn chiếc lục lạc chuông mà Mễ Bối tiểu thư tặng nàng hôm thọ yến (*), có chút lưỡng lự.
Nàng với Mễ Bối tiểu thư chơi thân với nhau từ nhỏ, tuy rằng mỗi lần gặp mặt đều không được bao nhiêu, Mễ Bối tiểu thư là con gái của Báo gia gia, là một tướng lĩnh chủ chốt dưới trướng của Vằn Thắn đại nhân, Vằn Thắn đại nhân với cha nàng lại là huynh đệ cùng sinh cùng tử, nàng cũng vì chuyện này mà quen biết với Mễ Bối tiểu thư.
Những người trước giờ nàng quen biết thực sự không nhiều.
Đúng là không nhiều!
Nàng nhắm mắt lại, nhớ lại giấc mơ kia, Bạch Dạ ôm lấy nàng, nàng bị khống chế ra tay đâm hắn, hắn không trách nàng, còn nhẹ nhàng tháo chiếc vòng này ra, quăng đi, miệng thì liên tục thì thào vào tai nàng "Không sao nữa rồi! Không sao nữa rồi!".
Nàng mở mắt, hạ quyết tâm, cầm lấy một cái búa cùng một cái dùi nhỏ, hướng vào chiếc vòng lục lạc gõ xuống.
Có vài việc nhất định phải làm rõ.
Đêm mưa không dứt, mưa liên tục mấy ngày rồi nhưng tới hôm nay đã nhỏ hơn, ngoài cửa phòng nước từ trên mái hiên chảy xuống hòn giả sơn róc rách. Trong phòng ánh nến chưa tắt, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, trên cái cửa sổ có từng ô vuông nhỏ đã được dán cẩn thận bằng giấy dầu trắng in hình một thiếu nữ cặm cụi trên chiếc bàn, một tay búa một tay dùi đục đánh xuống nhẹ nhàng, chậm dãi, tiếng động vang lên từng quãng nhỏ, êm dịu.
Một thời gian không lâu sau đó, thiếu nữ dừng lại, đặt búa cùng dùi xuống bàn, nàng có vẻ đã hoàn thành công việc.
Trước mặt An đại nhân là chiếc vòng lục lạc bằng bạc đã được tháo bỏ, ba chiếc lục lạc được nàng đập bể ra, bên trong có một chút bụi phấn màu trắng, không biết là gì, ở trong phấn có vài hạt li ti màu đen tuyền, nhìn như trứng của một loại sâu nào đó.
Nàng nhìn cảnh này, nhắm mắt cười khểnh một cái.
Đêm đen như mực, cơn gió mát dịu chui qua khe cửa đã được mở sẵn một khe nhỏ thổi vào phòng, thiếu nữ thổi tắt nến, chuẩn bị đi ngủ.
Không còn gì phải bận tâm nữa.
* * *
Vằn Thắn Đại Nhân đập bàn, chỉ thẳng vào người đối diện chửi mắng:
- Ta còn chưa rời phủ, kẻ nào dám to gan qua mặt ta vào phủ giết người?
Tên quan sai bên dưới run bần bật:
- Chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân hiện đang điều tra làm rõ chuyện này!
Vằn Thắn đại nhân thở hồng hộc:
- Khá a, khá lắm, ta mới về được mấy ngày, trước một kẻ dám châm lửa phóng hỏa đốt kho pháo, sau một kẻ tới hạ đao giết người, bọn chúng coi Hộ Quốc Tướng Quân phủ là cái nôi của con nít thích bỡn cợt là bỡn cợt sao?
Hắn lớn tiếng:
- Người đâu!
Mì tiểu thư nãy giờ đều ở bên cạnh hắn, mặc hắn phát hỏa không nói gì, nàng đang lẳng lặng xem thư án ghi chép việc điều tra, nàng vừa từ Quy phủ trở về thì nhận được tin trong phủ có án mạng, vội vàng tới đây xem, thực không ngờ người chết lại là Lưu quản sự, là một người trước giờ đối với nàng khá thân thiết, nàng rất thương tâm, hiện tại đôi mắt nàng hơi sưng đỏ lên, hiển nhiên vừa rồi đã khóc.
Nàng thấy phụ thân của mình định phát lệnh gọi người thì giật mình, bỏ thư án trên tay xuống không xem nữa, nàng vội ngăn cản:
- Phụ thân, người định làm gì? Bây giờ đang là nửa đêm!
Vằn Thắn Đại Nhân thống giận:
- Ta sẽ lật tung cái thành Đông Pha này lên, xem kẻ nào dám to gan lớn mật gây án ở phủ của ta!
Tên quan sai bên dưới miệng lắp bắp, hắn muốn ngăn cản nhưng sợ mình nhiều lời, vị đại nhân trước mặt này tính tình trước giờ đều là nóng giật thì không sợ trời không sợ đất, thích gì làm lấy.
Mì tiểu thư bám lấy tay áo của Vằn Thắn đại nhân, nàng kéo hắn ngồi xuống rồi từ từ khuyên nhủ:
- Con biết phụ thân rất tức giận, có điều hiện tại chúng ta phải cân nhắc suy nghĩ kĩ, tránh đánh rắn động cỏ!
Vằn Thắn đại nhân vẫn còn tức giận:
- "Đánh rắn động cỏ?", cái gì mà đánh rắn động cỏ? Ta là đi tra án, ta lôi tất cả mọi người ở cái thành Đông Pha này hỏi một lượt, chó mèo không tha, chẳng nhẽ lại không có manh mối?
Mì tiểu thư kiên trì:
- Phụ thân bớt giận, con lo không phải lo người tra ra được manh mối mà lo là lo người tra ra được manh mối rồi thì lập tức chuyện này sẽ bị dập tắt, không thể điều tra nữa, người đã quên vụ việc kho pháo hoa rồi sao?
Vằn Thắn đại nhân nghe lời này mới tỉnh ngộ, hắn im lặng suy nghĩ một lúc thì cắn răng, nắm tay đập "uỳnh!" một cái xuống bàn. Hắn nghiến răng thì thào:
- Nếu việc này với việc trước có liên quan đến nhau thì.. Ta sẽ liều mạng với tên khốn đó!
Mì tiểu thư lẳng lặng nhìn tên quan sai phía dưới, tên này hiểu ý liền cáo lui, đợi người đi rồi Mì tiểu thư mới ngồi xuống bình tĩnh nói:
- Phụ thân nghe con nói, con đã xem qua thư án rồi, vụ án này có liên quan đến một vụ án khác, là liên hoàn án xảy ra tại kinh thành, hiện tại vụ án đó đang được
VNO phủ tiếp nhận, chúng ta muốn tra án, trước tiên phải đến VNO phủ đã!
Vằn Thắn đại nhân trầm mặc, hắn nhớ lại cái tên thư sinh kia, nhẹ gật đầu sau đó định nói gì đó thì ngoài cửa có tiếng nói vọng vào:
- Ngươi nói cái gì? Lại có thêm án mạng!
- Đúng vậy đại nhân, nạn nhân là con gái của Ly lão tiên sinh, vừa mới được phát hiện cách đây không lâu ta liền tới đây bẩm báo!
Mì tiểu thư và Vằn Thắn đại nhân nhìn nhau, cả hai người cùng đứng dậy, đi ra ngoài.
* * *
(*) : Chương 2 đã được sửa lại.