Lâu lắm rồi, Hạ đã không về trường cũ.
Hôm nay là ngày về trường cũ sau hai mươi năm tốt ghiệp.
Lúc này đây, Hạ đang đứng nơi bóng cây, tách dần với đoàn người náo nhiệt ngoài kia.
Không phải cậu không muốn tham gia mà nhìn ai cũng trở nên xa lạ.
Như cậu bạn mũm mĩm ngồi cùng bàn giờ đây đã trở thành đàn ông trung niên mặc đồ vest, đã từng núp sau lưng cậu vì sợ ai đó cười chê thân hình mình, giờ đây đã ở trong trung tâm cuộc nói chuyện, mang phong thái đầy tự tin.
Như cô bạn lớp trưởng năm ấy đảm đang, dữ dằn với tuyên bố là không muốn lấy chồng thì giờ đây đã mỉm cười ngọt ngào kéo tay người đàn ông bên cạnh.
Tất cả đều khác đi nhiều.
Hạ đứng im lặng nhìn cảnh hội ngộ trước mặt, đã hai mươi năm không thấy, giờ đây lại trở nên cực kỳ xa lạ.
"Hạ, Hạ đấy đúng không?"
Cậu bạn cùng bàn không biết từ bao giờ đã đến trước mặt cậu, kinh ngạc nhìn cậu rồi hỏi.
"Ừm. Tao đây"
Cậu bạn liền ôm chầm lấy Hạ, tâm tình kích động mà nói.
Cũng phải thôi, đã không gặp cậu hai mươi năm.
"Mày dạo này thế nào? Sao không họp lớp trong suốt hai mươi năm qua? Mày có biết là tao tìm mày mệt lắm không? Mày không thành thật là chết với tao?"
Hạ bật cười một tiếng, có lẽ cũng chẳng xa lạ.
"Mày có còn liên lạc với Đông không? Lúc mày không đến, nó lo cho mày lắm!"
Nghe thấy tên người ấy, Hạ khựng lại, lâu lắm rồi mới nghe tên anh ấy.
Anh Đông của Hạ.
Năm ấy, khi mà Hạ lên lớp 10, cậu đã gặp anh ấy.
Khi mà chiếc xe đạp yêu quý của cậu đã thủng lốp ngay giữa đường, điện thoại hôm trước quên sạc nên không mang, Hạ không biết phải làm sao thì anh ấy đã xuất hiện.
Đó là một chàng trai dong dỏng cao với chiếc áo sơ mi trắng, đang ngậm kẹo que và phóng xe máy đi qua, thấy cậu liền dừng lại.
"Này, nhóc, hỏng xe à? Lên đây anh đèo"
Hạ nhìn chiếc xe đạp, làm sao xử lý nó đây.
"Dắt vào quán sửa xe kia để đi! Nhanh lên, không muộn học giờ"
Tất nhiên học sinh ba tốt như Hạ thì không muốn điều ấy một chút nào cả.
Thế là, Hạ nghe theo anh, cất xe đạp rồi leo lên xe với anh.
"Cảm ơn anh ạ."
"Anh?" – Anh ấy nghĩ điều gì đó rồi bật cười – "
Nhóc , học lớp mấy, tan học anh đèo lại đây"
"Không cần đâu ạ, em sẽ nhờ bạn"
"Được rồi"
Đó là lần đầu Hạ gặp anh ấy.
Anh ấy giống một đàn anh lớp trên, tính tình rất tốt bụng lại hay cười và còn rất đẹp trai nữa.
Chỉ là ấn tượng này sụp đổ ngay tức khắc khi cậu bước chân vào lớp học.
Thấy ngay cái người cậu gọi là "anh" ấy, giờ cậu đã biết vì sao khi ấy, anh ấy lại cười rồi.
"Nhóc, bàn này!"
Anh ấy thấy cậu liền vẫy tay, cười trông rất tươi, hệt như bắt được vàng vậy.
"Cậu học cùng lớp tôi?"
"Ai da, vừa kêu anh ngọt ngào xong bây giờ trở mặt luôn à?"
"..."
"Thôi, anh không đùa cậu nữa, anh tên Đông, cậu tên gì?"
"Hạ"
"Vậy chúng ta ngồi cùng nhau đi"
Thế là cậu cùng anh ấy ngồi cùng nhau.
Năm ấy, cậu đã cùng anh trải qua nhiều điều.
Khi thầy cô giáo gọi một đứa thì đứa còn lại nhắc nhở nếu không nhắc được thì ôm đứa còn lại cùng nhau chết chùm chứ còn gì nữa!
Khi thể dục, bọn họ luôn là bạn cặp với nhau.
Lúc nào, bọn họ cũng đi bên nhau.
Những năm tháng ấy, Hạ rất quý trọng chúng.
Khi mà cánh hoa còn vương trên kẽ lá, Đông đã bá vai kề cổ cùng Hạ chịu phạt.
Khi mà giọt sương chưa tan, Đông đã đèo Hạ trên con đường đi học.
Khi mà Hạ không khỏe hay khó chịu, Đông đã nhanh chóng cõng Hạ lại phòng y tế.
Khi mà Hạ kén ăn không muốn bỏ gì vào bụng, Đông đã vào bếp làm cho Hạ ăn và từ đó về sau, Hạ không còn dám như vậy nữa.
Khi mà Hạ và Đông là đôi bạn cực thân, đi đâu cũng có nhau, hiểu đối phương còn hơn hiểu mình nữa chứ.
Chỉ là, năm ấy, những hành động của ai đó đã chạm khẽ tim Hạ, khiến cậu đổ gục luôn.
Chỉ là năm ấy, mọi chuyện đều quá đẹp đẽ.
Hạ thích Đông nhưng Đông chỉ coi Hạ là huynh đệ.
Thế nên Hạ không muốn ở cùng Đông nữa.
Hơn nữa, Đông năm ấy còn có bạn gái mà cô gái ấy nhiều lúc còn oán hận sao anh ấy dành nhiều thời gian cho cậu hơn cả cô người yêu.
Cậu biết cô ấy nói đùa nhưng cậu đã lạnh toát người khi nghe cô ấy nói về điều ấy, cậu sợ Đông nói điều gì đó.
Cậu không muốn nữa.
Anh đi tìm cậu hỏi vì sao, cậu chỉ đơn giản nói không thích cô gái ấy.
Hôm sau, Đông liền chia tay, cô gái ấy còn chạy đến trước mặt khóc lóc, muốn hỏi cậu có biết lý do vì sao hay không.
Hạ ngây người, sợ hãi.
Cậu tìm đến Đông nói chuyện, chẳng lẽ chỉ vì cậu thôi sao.
Đông gật đầu.
Anh ấy cứ như vậy, mới là khiến cậu đau lòng.
Anh đừng như vậy được không, xin anh đừng như vậy.
Năm lớp 12 khi tốt nghiệp, anh đã muốn cùng cậu học chung một trường đại học.
Hạ lúc ấy sợ ngây người, chẳng lẽ anh muốn theo em cả cuộc đời sao.
Đông còn muốn cùng Hạ sống cùng nhau nữa cơ.
Hạ bên ngoài đồng ý nhưng lúc điền nguyện vọng, cậu đã điền một trường rất xa, rất xa nơi mà Đông đã chọn cho cậu và anh ấy.
Cậu thu xếp hành lý, lên máy bay, không trở lại đây nữa.
Điện thoại nhận hàng trăm cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn của anh ấy.
Cậu do dự rất lâu, rồi mới trả lời.
Em không thể ở cùng anh cả đời được. Còn người anh yêu nữa.
Bây giờ nhìn lại, Hạ mới nghĩ, năm đó cậu mới vô cớ gây sự, kiêu ngạo không muốn nghe ai nữa, chỉ có anh ấy mới chịu được cái tính tình của cậu.
Chỉ là cậu thích anh ấy nên mới vô cớ vậy.
Anh ấy không làm gì sai.
Là cậu mới sai.
"Hạ này, mày gặp Đông chưa? Năm ấy, chúng mày thân nhau đến nỗi chỉ hận không thể đưa quần mình cho đối phương mặc đấy. Mày đi, nó gọi điện hỏi từng đứa trong lớp tung tích của mày, thậm chí còn ở nhà mày canh mấy ngày trời chờ mày về cơ."
"Chỉ là, năm ấy, mày đi đâu, sao lại không nói với bạn bè?"
"Năm ấy trẻ người non dạ, lên cơn bốc đồng thôi" – Hạ cười nói, không muốn nghe về anh ấy nữa.
"Mày có gặp Đông không? Nó cũng ở đây đấy"
Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, bản thân đã rơi vào vòng tay quen thuộc của một người.
"Hạ, em về rồi"
Đông ôm Hạ, vò đầu cậu tựa như những năm tháng trước, tựa như năm ấy họ chưa từng rời xa nhau vậy.
"Em đã đi đâu? Anh đã tìm em rất lâu"
"Cha ơi" – Một đứa bé 6, 7 tuổi giật áo anh, thắc mắc nhìn Hạ.
".. Con anh à?"
"Ừm, em còn chưa trả lời anh.. Ấy, em đừng khóc"
Hạ vùi mặt vào trong lòng Đông mà khóc làm anh luống cuống.
Anh Đông của cậu.
Cậu cứ tưởng mình không còn thích anh ấy nữa nhưng quay đầu nhìn lại, vẫn là cái cảm giác rung động ban đầu.
Anh Đông của cậu thuộc về người khác rồi.
Hai mươi năm qua đi, cậu rốt cuộc cũng bỏ lỡ.