Trưởng Thành Thì Đã Qua.. Thời học sinh của chúng ta đã trôi qua, quá lâu, quá xa khiến bản thân hoảng hốt khi nhìn lại. Tôi và Bạn đã cùng nhau bước qua khoảng trời đó như thế nào nhỉ? Mối quan hệ của chúng ta là như thế nào? Chẳng có mối quan hệ nào, Tôi và Bạn thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau, dù chỉ một lần. Chúng ta biết đến nhau qua những câu chuyện trò từ bạn bè. Những lần lướt qua nhau trong sân trường, thi thoảng lại là những cái chạm mắt. Tuổi dại khờ có những cảm xúc không nói thành lời, mơ hồ mông lung, chúng cứ thế ấp ủ và cũng chẳng màng chờ đợi ngày nói ra. Dòng thời gian kéo dài, chúng ta trưởng thành, trong những sự kiện mà số phận sắp đặt, cho chúng ta gặp lại nhau, cho chúng ta biết ở khoảng thời gian nhút nhát của tuổi học trò từng có một người đã quan tâm đến mình. Tôi và Bạn của hiện tại - chúng ta đã là những con người trưởng thành, đã không còn ngại ngùng trong lời nói hay hành động. Sau 15 năm, chúng ta gặp lại nhau một lần nữa, dễ dàng nhận ra nhau từ xa, chúng ta nói chuyện, cười đùa, nói rằng ngày xưa đã quan tâm để ý nhau như thế nào. Trong một lần gặp mặt Tôi và Bạn cứ như bù đắp lại cho những khoảng thời gian đã qua. Nhưng tất cả cũng chỉ còn lại trong câu chuyện phím của chúng ta, bởi chúng ta đã trưởng thành. Mà trưởng thành thì mọi thứ đã qua. Một nỗi buồn vô hình xen lẫn cả sự nuối tiếc bất chợt hình thành trong tôi. Có tin được không? Tôi buồn và nuối tiếc cho những điều thậm chí còn chưa bắt đầu. Chúng ta của ngày xưa ấy.. Tôi và Bạn.. trong một chiều nắng vàng, bên sân trường cũ năm ấy, dưới gốc phượng già.. chạm phải mắt nhau, ngại ngùng quay đi. Và chúng ta đã lướt qua cuộc đời nhau như thế..
Những Bản Nhạc Bất Hủ.. Nếu hỏi rằng điều gì khiến tôi hoài niệm nhất về quá khứ thì đó là âm nhạc.. có những ca khúc gắn liền với một khoảng thời gian đáng nhớ hoặc có thể là đáng quên, nhưng khi bất chợt nghe thấy giai điệu ấy, một phần quá khứ trong tôi lại nhẹ gõ nhịp.. Là thương, là nhớ, hay là một chút vấn vương? Đã quá quen với những đêm Sài Gòn không ngủ, ánh sáng ngập tràn, đi dạo đêm như trẩy hội, niềm vui kéo dài không dứt. Đêm nay, một chút công việc khiến tôi nán lại tại một nơi xa xôi. Cũng là dạo phố nhưng không khí lại khác lạ đến không ngờ.. Đêm nay là trầm, là lặng, hay có chăng lại là một chút bình yên? Tại một thành phố xa lạ, chẳng còn sự nhộn nhịp, chẳng có những ánh đèn xa hoa, hay những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Đoạn đường vắng xe nhưng tôi vẫn khoan thai tận hưởng cái không khí này. Qua ô cửa kính, đèn đường hiu hắt, có chút lòa nhòa, đúng lúc một bản nhạc xưa cũ phát lên, mọi thứ cứ như thêm chút gia vị khiến xúc cảm trong tôi trở nên mặn mà. Đêm không buồn, chỉ có sự bình yên trong tâm hồn tôi biến dạng mà thôi. Sự bình yên phút chốc trở thành nỗi buồn, tôi buồn vì đã quá lâu rồi không có những giây phút như bây giờ, đã rất lâu rồi tôi không một lần nhìn lại.. khiến cho tôi chợt nhận ra tôi của những ngày xưa cũ ấy, cũng có những giây phút bình yên như thế, tôi đã lãng quên chính mình từ khi nào?
Bạn Cũ.. Một ngày trên phố tôi bắt gặp bạn, chúng ta chỉ im lặng nhìn nhau sau một thời gian dài tình cờ gặp lại. Bạn giờ đã không còn là bạn của ngày xưa nữa, cả tôi cũng thế. Tôi chợt nhớ mới ngày nào tôi và bạn cùng trải qua tuổi học trò thật đẹp. Tôi nhớ lá thư viết vội nơi bạn, nhớ những lời mập mờ đầy thương nhớ ấy, nhớ mối quan hệ không hề rõ ràng.. chỉ mới đấy thôi mà giờ mọi thứ đã quá xa, đến nỗi nếu như không gặp lại bạn có thể tôi đã quên mất sự tồn tại của bạn trong kí ức. Thời gian là một thứ đáng sợ, đáng sợ khi nó trôi qua quá nhanh, quá vội khiến cả tôi và bạn chưa kịp nắm bắt một điều gì đó. Nó đáng sợ bởi nó khiến tôi quên mất bạn. Ngày.. tháng.. năm cứ thế vuột khỏi tầm tay, trôi đi lúc nào mà ta chẳng hay biết. Chúng ta bỏ lỡ nhau chỉ một ngày.. một tháng, một năm, hay là cả đời? Để rồi giờ đây nhìn lại thứ tôi thấy là những khoảng thời gian thật đẹp, qua đi là đôi chút nuối tiếc. Lại có những lúc ta gặp nhiều khó khăn, tôi nghe bạn nói rằng "sống chỉ đơn giản là sống thôi". Tôi đã suy nghĩ thật nhiều về câu nói ấy, tự hỏi nếu chỉ sống thôi liệu đã đủ? Vậy nên khi đó tôi đã nói với bạn rằng "sống là để hạnh phúc". Và giờ đây cả hai chúng ta đều có hạnh phúc cho riêng mình. Bạn quay đi, chúng ta đã không cười với nhau lấy một lần, và có thể sẽ chẳng bao giờ có thêm một cơ hội nào khác. Tôi không nhìn theo, cũng chẳng hiểu hai từ vấn vương mang ý nghĩa gì? Quá nhanh, quá vội trên con đường tấp nập. Con đường rồi sẽ rẽ đôi, tôi có cuộc sống tự do của riêng tôi, bạn cũng có gia đình cho riêng bạn, hạnh phúc nhé bạn cũ của tôi. Yêu thật nhiều và làm một người cha thật tốt. Gửi lại bạn những lời yêu thương, mong chúng sẽ ngập tràn trong gia đình bé nhỏ của bạn.