Tự Truyện Vị Lãng Khách - Nevertalkname

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nevertalkname, 14 Tháng một 2022.

  1. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    228
    Vị Lãng Khách

    Thể Loại: Tự Truyện

    Tác Giả: Nevertalkname

    Văn Án: Tôi đã trải qua rất nhiều chuyến đi trong đời. Nhưng chuyến đi ấn tượng và dài nhất chính là 2 năm xa nhà, ở bên xứ người với bao cung bậc thăng trầm, vẫn luôn đọng lại trong tôi. Suốt bao năm liền, tôi có cảm giác như mới ngày hôm qua.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng sáu 2022
  2. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    228
    Chương I: Những Ngày Đầu Tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    12 giờ đêm, tôi kết thúc chuyến bay dài tới hơn gần 1 ngày để tới nơi mà tôi luôn mơ ước để hoàn thành cái sự học của mình và cũng để tìm kiếm thêm một thứ gì đó mới lạ. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được cái lạnh ở vùng ôn đới, cái lạnh đủ đem đến cái ngỡ ngàng va vào tâm trí tôi, tôi vội vàng lấy chiếc áo khoác dày cộp trong cái balo của mình ra để khoác lên người để tạm thời có một chút hơi ấm. Và rồi, rời khỏi khu vực nhập cảnh, có một cái dấu trong cuốn hộ chiếu, tôi tiến ra phía bên ngoài sảnh đến của sân bay để tìm người đang chờ mình do trường sắp xếp.

    Thật may mắn! Hiện ra ngay trước mắt tôi là một cái tấm biển tên của mình, tôi nhanh chóng tiến lại gặp cái người bạn cùng trường đầu tiên khi vừa đặt chân tới đây. Dù cho tôi cần phải chờ thêm ít phút để về cùng một người khác trên chiếc xe đã được đặt sẵn trước khi được đưa tới khách sạn mà tôi nghỉ tạm một vài ngày rồi tới nhận phòng trong ký túc xá, tôi không cảm thấy một chút gì mệt mỏi, vì tuổi trẻ luôn thôi thúc tôi luôn phải đi, luôn phải trải nghiệm và tôi cũng muốn có thêm cho mình một người bạn nữa. Thế nhưng, tôi lại chợt nhớ ra tôi đã hẹn với người chủ khách sạn qua email rằng, tôi sẽ đến trước 2 giờ sáng, tôi lo rằng mình sẽ không đến kịp nên đành phải đưa ra lời xin lỗi với người bạn kia và tự kiếm cho mình một chiếc taxi để đi tới khách sạn. Tôi quá mệt sau một chuyến bay dài và cũng vì xung đột thời tiết khi đang chịu một cái nóng mướt mồ hôi nơi quê nhà mà giờ lại phải đương đầu với cái lạnh thấu xương nên tôi nằm vật ngay xuống giường ngay sau khi được đưa lên phòng của mình trong khách sạn, quên đi cả chuyện lạ chỗ lúc ngủ.

    Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, tôi bắt đầu mạnh bước rời khỏi chiếc chăn ấm, sửa soạn, ngắm nhìn khung cảnh buổi sáng ở nước ngoài như thế nào. Trời hôm nay không nắng cũng không mưa, duy chỉ có cái lạnh là vẫn chưa dứt vì nơi đây đang là mùa đông, trái ngược hoàn toàn so với ở Việt Nam, nơi đang là mùa hè. Tôi không quên mở điện thoại gọi Facetime cho người thân trong gia đình, cho họ thấy tôi đã tới nơi và đang dần ổn định với cuộc sống mới, cho họ thấy bầu trời quang đãng sau khung cửa sổ kia. Hoàn thành nhiệm vụ của một đứa con mới xa nhà, tôi tiếp tục liên lạc với một đứa bạn đã sang đây bằng giờ này năm ngoái như đã hẹn với nhau từ trước, để nó đưa tôi đi thăm thú vòng quanh thành phố và để tới trường đại học mà tôi chuẩn bị sẽ nhập học.

    Xong một cái hẹn mới, ngày mai nó sẽ tới khách sạn và đón tôi đi, còn tôi lúc này tranh thủ một ngày dài, ra ngoài dạo quanh khu phố này. Tôi bước đi trên con phố không mấy đông người, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Nó thật đẹp với dáng vẻ thanh bình, hợp với gu của tôi, một người yêu thích sự yên tĩnh. Dù chưa đi được hết thành phố nhưng tôi đã phần nào thấy được cái sự độc đáo của nơi đây, thành phố thủ đô nhưng lại không ồn ào náo nhiệt, lại trong lành và tĩnh lặng, pha chút đượm buồn giống như nơi chuyên dành cho những cặp tình nhân lãng mạng, y chang như Đà Lạt vậy. Tôi thấy sự thú vị của những cột đèn xanh đèn đỏ bên mỗi ngã tư, ở dưới có một nút cho người đi bộ nhấn để xin đi qua đường. Mặc cho những người dân ở đây ít khi sử dụng, họ mặc nhiên sang đường khi có đèn đỏ nhưng vì tính cẩn trọng, tôi luôn dùng nó mỗi khi qua đường.

    Tôi ghé vào một cửa hàng tiện lợi nhỏ, mua ít đồ rồi quay trở lại khách sạn trước giờ cái ăn trưa. Quy định của khách sạn, tôi chỉ được phục vụ bữa sáng vì đã bao gồm trong phí thanh toán còn bữa trưa và bữa tối tôi sẽ phải trả thêm nếu muốn dùng bữa. Phần vì mới tới, lạ nước lạ cái, phần vì trời lạnh, tôi cũng ngại ra ngoài lâu nên tôi quyết định dùng 2 bữa kia ngay tại khách sạn. Chiều dần tới, tôi mải mê say sưa với những thứ tôi vừa chiêm nghiệm hôm nay mà bỏ cả thói quen ngủ trưa khi tôi còn ở Việt Nam. Tôi dành cả buổi chiều và tối ghi lại tất cả những gì vào tệp file nhật ký trên chiếc laptop và nghĩ đến cảnh tượng ngày mai tôi sẽ cùng với đứa bạn đi đến những chỗ mới lạ.

    Một ngày ở nơi mới qua đi, tôi sẵn sàng chuẩn bị cho một chuyến đi chơi với đứa bạn. Đúng giờ như đã hẹn, đứa bạn kia ở ngay trước cửa khách sạn đón tôi đi thăm thú thành phố. Nó kể với tôi rằng chưa từng đi tới nơi tôi đang ở còn tôi thì hôm qua cũng dạo quanh được mấy con phố rồi. Thế nên tôi đưa nó đi dạo quanh khu vực gần khách sạn và cùng nhau ăn trưa tại một quán gần đó trước khi chuyến xe bus mới nhất đi vào trung tâm thành phố tới. Giây phút đó cuối cùng cũng đến, chúng tôi cùng nhau lên chuyến xe bus đông người, tiến vào trung tâm thành phố, nơi trường đại học của tôi đang đóng và cũng để tôi được tận mắt chứng kiến những con phố chính như thế nào.

    Quả thật cái thành phố này đưa tôi đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, trung tâm thành phố được bao quanh bởi những ngọn núi còn cái trường đại học của bọn tôi thì ở tận trên núi. Tôi được đứa bạn dẫn đi vào bên trong khuôn viên trường và dẫn tôi tới cái thư viện mà có lẽ sẽ trở thành cái nơi yêu thích nhất của tôi khi chỉ cần chọn góc cửa sổ vừa ngồi đọc sách vừa nhìn ra là thấy được cảnh biển ở phía xa. Thật nên thơ, thật cuốn hút, tôi lúc này trong đầu chỉ đếm từng giờ từng phút để qua hết ngày mai, để tới sáng hôm sau đó để nhận phòng ở ký túc xá vì đứa bạn tôi nói rằng ký túc xá cách trường có vài bước thôi, tôi sẽ có cơ hội tới đây mỗi ngày để được vào trong thư viện để vừa học vừa ngắm cảnh luôn hay cũng để tôi có một cái cảm hứng gì đó để viết một vài dòng tản văn. Kết thúc chuyến tham quan nhanh ở trường đại học, đứa bạn đưa tôi xuống con phố chính, nơi có đầy đủ siêu thị, cửa hàng để tôi còn mua sắm khi dọn vào ký túc xá ngay ngày kia.

    Tôi là người thích biển và thắc mắc không biết con đường nào dẫn ra cái bờ biển mà ở trên thư viện tôi nhìn thấy kia, nhưng đứa bạn tôi lại nói sẽ đưa tôi ra chỗ đó sau vì nó cũng phải bận học bài, phải trở về nhà ngay sau khi tôi về lại khách sạn. Tuy là vậy, nó vẫn lo tôi chưa quen đường xá, nên đưa tôi về tận nơi, rồi lại bắt chuyến xe bus khác để về nhà. Tôi trở lại phòng của mình chuẩn bị mọi thứ, ăn tối và viết trang tiếp theo cho cuốn nhật ký của mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2023
  3. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    228
    Chương II: Cuộc Vui Bắt Đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái buổi sáng mà tôi mong đợi nhất đã đến, tôi sẽ dọn vào ký túc xá trong ngày hôm nay. Lần theo số điện thoại ghi trên email, tôi cố gắng liên lạc với người phụ trách để thông báo rằng tôi đang trên đường tới. Nhưng mọi thứ cứ như đang trêu đùa tôi vậy, tôi không tài nào điện thoại được, "dường như cái sim chuyển vùng quốc tế của tôi đang gặp trục trặc hay do sóng mạng của người kia không thể kết nối?" Tôi cứ tự hỏi trong sự hồi hộp, lo lắng. Và rồi, tôi tự trấn tĩnh mình, tôi cần phải bình tĩnh, lạnh lùng để tồn tại ở cái nơi xa lạ này. Tôi tin mọi thứ sẽ ổn, tôi cứ đến đó đã rồi cố gắng tìm cách liên lạc lại sau. Cuối cùng, tôi cũng đã tới nơi, tôi không quên lôi chiếc điện thoại ra để gọi cho người kia, nhưng vẫn chưa có tín hiệu gì, tôi tiếp tục gọi và bỗng nhiên, có một vài người tiến tới chỗ tôi. Họ thấy tôi đang mang vali và balo giống một người mới đến và đang không biết phải làm gì nên họ định giúp. Khi bọn tôi đang nói chuyện, thì bất ngờ đứa sinh viên phụ trách khu tôi ở đi tới và hỏi "Có phải bạn vừa gọi cho tớ đúng không? Thấy email báo là hôm nay cậu tới". Tôi mừng rỡ vì cuối cùng cũng đã tìm được người cần gặp, tuy vậy, tôi cũng không quên cảm ơn những người đang định giúp tôi kia.

    Tôi theo đứa vừa mới gặp đi vào bên trong, ký túc xá của trường tôi là những khu nhà bao quanh trường giống như những ngôi nhà bình thường, có nhiều phòng, sân vườn đầy đủ. Tôi được dẫn vào căn phòng của tôi, năm đầu tiên sang đây nên tôi được ở ghép với một người nữa. Căn phòng này chỉ có hai giường riêng biệt, khác với ký túc xá ở Việt Nam mỗi khi tôi nghe bạn bè, họ hàng kể là luôn có giường tầng, ghép với 5-6 người ở. Các phòng khác thì chỉ là phòng đơn do những sinh viên khác họ xin được ở riêng một phòng. Trong nhà có đầy đủ tiện nghi, có sẵn máy giặt, máy rửa bát. Dù cho ở nhà tôi cũng được sử dụng những thứ đó nhưng tôi vẫn cảm thấy bất ngờ vì chưa khi nào tôi thấy chỗ ở cho sinh viên lại sẵn có như thế. Tôi bắt đầu làm quen với việc lấy nước uống trực tiếp từ vòi ở bồn rửa bát, ở đây nước sạch tới nỗi có thể uống trực tiếp được, thế nhưng tôi cũng vẫn hơi gượng vì từ trước tới nay tôi chưa làm việc đó.

    Tôi nhanh chóng quay trở lại phòng của mình, sắp xếp mọi thứ từ trong hành lý của mình và thứ quan trọng nhất, chiếc laptop phải được đặt ngay ngắn trên bàn học. Tôi xếp thêm vài chiếc bút bi và bút chì để ghi chép khi cần thiết, tôi đưa những cuốn sách ở sâu trong chiếc vali lớn của tôi ra đặt lên chiếc giá sách ngay bên cạnh bàn học. Tôi biết người bạn cùng phòng của tôi sẽ tới trong một vài ngày sau nên tôi cũng chừa lại chỗ cho người bạn kia. Tôi tiếp tục nhiệm vụ hằng ngày đó là gọi về gia đình đang ở Việt Nam, thông báo hôm nay tôi đã chuyển vào ký túc xá, gửi hình ảnh xung quanh phòng, xung quanh nhà để mọi người yên tâm. Tôi ngỡ rằng sẽ phải ở một mình trong căn nhà rộng lớn ít nhất là hết tuần này, nhưng không, một tiếng gõ cửa vang lên, tôi chạy ra mở cửa xem sao thì đứa phụ trách nói tôi ra ngoài nó gặp một chút.

    Tôi nhanh chóng bước ra, nó dẫn một người bạn mới đến nói rằng cậu ta sẽ ở phòng đối diện với tôi, có chuyện gì hai người giúp đỡ nhau trong thời gian ở đây. Tôi đã được thông báo từ trước rằng tôi sẽ ở ghép chung cả nam lẫn nữ và họ đảm bảo mọi sinh viên trong căn nhà phải chấp hành luật để đảm bảo an toàn những người xung quanh nên tôi cũng không có gì lo sợ khi tôi ở cùng nhà với một bạn nam khác. Sau cuộc giới thiệu, tôi được biết gã kia chỉ lớn hơn tôi có 1 tuổi, đến từ Mỹ nhưng trông hắn lại có vẻ già dặn hơn tôi khá nhiều. Hắn ta nói chuyện cũng khá là thông minh, ít nhất tôi cũng có thể học hỏi được chút kiến thức ngoài lề trong thời gian ở đây. Thế nhưng, tôi cũng phải dành thời gian cho người bạn kia còn sắp xếp đồ đạc nên tôi nhanh chóng kết thúc đoạn hội thoại rồi trở lại phòng, tôi đành mượn tạm chỗ bàn học của người bạn cùng phòng sắp tới vì nơi đó được đặt ngay hướng cửa sổ, ngắm nhìn rồi trở lại bàn học của mình viết ra những dòng nhật ký cho ngày hôm nay.

    Đang thao thao bất tuyệt thì dạ dày của tôi báo hiệu cho tôi biết, tôi cần phải nạp năng lượng cho nó. Tôi chưa chuẩn bị gì nên lấy tạm một gói mì ăn liền trong gói quà dành cho sinh viên mới đến được ban quản lý ký túc xá tặng để làm bữa trưa cho mình. Tôi định chiều tới sẽ xuống cái siêu thị mà bạn tôi chỉ cho tôi hôm nọ để mua ít đồ ăn dự trữ, rồi mua thêm một vài thứ quan trọng vì tôi mang sang đây chỉ có quần áo, sách và laptop thôi. Tôi ngại mang nhiều và cũng biết ở đây cũng không phải là nơi xa xôi hẻo lánh nên mua đồ cũng dễ dàng hơn. Hoàn thành bữa trưa vội, tôi ngồi lướt Facebook, đọc tin tức cho qua thời gian để xuống siêu thị cũng tiện để ngắm nhìn phố phường. Tôi lại bỏ đi thói quen ngủ trưa, sửa soạn quần áo bước ra ngoài như đã định trong đầu. Do vẫn còn ngại trời mùa đông giá lạnh, sự lười nhác trong tôi lại trỗi dậy, tôi không muốn mua thực phẩm tươi để nấu nướng mà mua đồ nấu sẵn đông lạnh, chỉ việc cho vào lò vi sóng hoặc cho lên bếp làm nóng là có thể ăn được. Tôi trở về nhà, nhanh chóng xếp những thứ mới mua vào đúng chỗ của nó rồi bất chợt, cơn mệt mỏi ập tới, tôi đành tạm gác lại ý định viết đôi dòng tản mạn của mình, tìm đến một giấc ngủ.

    Tỉnh dậy sau một giắc ngủ bất thường, đầu tôi vẫn chưa hết đau nhức, nhưng tôi cần phải có thứ gì đó bỏ vào bụng để cho qua bữa. Tôi chạy xuống tủ lạnh dưới bếp, lấy chiếc bánh kẹp tôi mua trong cửa hàng Subway trên đường về nhà ăn vội rồi quay trở lại phòng tiếp tục nằm nghỉ. Dường như tôi nhận ra rằng tôi đang ốm nhẹ bởi những cơn gió lộng bám lấy tôi trên đường, tôi nghĩ đến lời dặn dò của một người quen là tôi nên mang theo thuốc dự phòng nhưng vì tôi từ lúc lớn sức khoẻ cũng tốt hơn, ít dùng thuốc, ít phải đi khám bệnh nên và thuốc thì có thể mua tại đây được nên tôi cũng không muốn đem theo. Tôi tự nhủ hãy ngủ thêm một giấc nữa, để mai xem sao nếu chưa đỡ thì xoay sở sau. Tôi kết thúc một ngày bằng giấc ngủ dài chưa từng có trong đời, mong chờ một ngày mai sẽ ổn hơn.

    May mắn lại đến với tôi khi tôi cảm thấy ổn hơn sau giấc ngủ dài đó. Tôi lại bắt đầu một ngày như đã được lập trình sẵn, tôi sửa soạn xong mọi thứ rồi lại xuống bếp uống một cốc nước, chuẩn bị bữa sáng cho mình. Sau 3 hôm ở khách sạn, tôi đã quen với một bữa sáng giản đơn hơn lúc còn ở Việt Nam, tôi chỉ ăn 2 lát bánh mì với bơ và mứt cùng với 1 cốc sữa là xong chuyện thay vì làm một bát phở hay bún, cháo như khi sống với gia đình. Cuộc sống một mình tuy có lúc bỡ ngỡ, có lúc nhớ nhà nhưng đổi lại tôi lại được tự do làm mọi việc mình thích, tôi thích ăn, ngủ, đi chơi mỗi khi tôi muốn mà không phải nói với ai, không phải nể nang, ngại ngùng ai cả. Đang miên man suy nghĩ thì cái tên người Mỹ kia đi xuống hỏi tôi một câu cụt lủn: "Hôm nay sao?". Tôi đứng hình với cái câu hỏi đó vì trong sách tiếng Anh ở trường và ngay cả trong giáo trình ở trung tâm Tiếng Anh mà tôi từng theo học cũng không hề có cái câu hỏi kiểu vậy, có lẽ hắn nói theo kiểu vùng miền thôi. Tôi định hình ra rồi trả lời: "Tôi ổn. Bạn thì sao?". Hắn lại đáp lại tôi với một từ ngắn ngủi: "Khoẻ" và hỏi tiếp:

    - Mới ăn sáng xong hả?

    - Đúng. Bạn giờ mới ăn sao?

    - Ờ thì. Quen vậy rồi

    Cuộc hội thoại giữa hai chúng tôi chỉ có thế, tôi cũng không có gì thắc mắc nhiều vì hai bọn tôi cũng mới gặp nhau hôm trước nên cũng chưa quen thân gì nên hỏi nhau thế cũng là lẽ thường tình. Tôi lại trở về phòng, suy tư để khai ngòi bút viết nên trang nhật ký cho ngày hôm nay, nhưng đầu óc tôi lại trống rỗng, không viết được gì. Tôi lại ngồi suy nghĩ mông lung, về mấy câu hỏi siêu ngắn của cái gã kia rồi cái sự mệt mỏi của tôi hôm qua là tại vì cái gì? Xong rồi nhỡ tôi ốm thật thì phải làm sao? Tôi cứ ngồi lặng thinh trước màn hình máy tính rồi vẩn vơ như thế cho tới khi tiếng gõ cửa phòng khiến tôi giật mình, trở về thực tại. Lại là đứa phụ trách, nó báo với tôi một tin vui là ngày mai tôi không phải ở một mình trong cái căn phòng rộng lớn này nữa, nó tới mang gói quà tặng cho tân sinh viên để lên bàn của đứa bạn cùng phòng kia giống như cho tôi hôm trước và dặn tôi rằng hôm nọ nó quên không nói là có sẵn một cái sim ở trong túi, tôi hãy lấy ra mà dùng chứ dùng sim roaming quốc tế tốn nhiều cước phí lắm mà gọi lại phải quay mã nước, mất nhiều thời gian.

    Đúng cái tôi đang cần, tôi mau chóng tìm và lấy chiếc sim ra thay ngay vào máy. Việc đầu tiên là tôi phải báo cho gia đình tôi biết số điện thoại mới của tôi để khi tôi gọi Viber về thì mọi người chấp nhận. Sau cuộc trò chuyện với đứa phụ trách, tôi vẫn chưa thể tập trung để viết lách được vì một câu hỏi mới lại hiện lên trong đầu tôi, cái đứa cùng phòng ngày mai tới sẽ như thế nào? Trông ra sao? Tôi chưa từng sống cùng người lạ bao giờ, không biết có ổn không nữa? Tôi nửa mừng nửa lo, mừng vì tôi không phải ở một mình nữa, có người cũng đỡ hơn, lo vì nhỡ đâu người ta không tốt thì lại khổ mình thêm. Thế rồi, tôi kìm lại cái suy nghĩ tiêu cực lại, tin vào một viễn cảnh tốt hơn. Thấm thoắt, tôi khép lại một ngày với bao cảm xúc đan xen, chờ đợi một ngày mới với bao điều mới lạ, thú vị.

    Một ngày mới bắt đầu, tôi lại bắt đầu nó theo lịch trình sẵn. Có điều khác là tôi không ngồi suy tư ở bàn ăn trong bếp sau bữa sáng với mấy câu hỏi của cái gã kia mà tôi nhanh tay dọn dẹp rồi trở lại phòng mình để đón chờ để được gặp mặt đứa bạn cùng phòng kia. Điều gì đến nó cũng đến, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng mở cửa nhà, tôi biết ngay là đứa kia đã tới rồi đang được đứa phụ trách dẫn đi thăm quan nhà rồi sẽ được đưa vào phòng gặp tôi. Tôi háo hức tới nỗi, mở sẵn cửa phòng chờ đứa bạn đó bước vào, và rồi chúng tôi cũng gặp nhau. Trông nó thoáng qua cũng không tới nỗi đáng sợ, chúng tôi làm quen rồi bắt tay nhau, đứa phụ trách cũng gọi cái gã kia ra để giới thiệu người mới. Cái căn nhà này bây giờ đã có 3 người ở nhưng nó vẫn trống trải quá vì còn bốn phòng nữa chưa được lấp đầy. Đứa bạn cùng phòng mới tới kia có vẻ nói nhiều và sôi nổi hơn tôi, trong khi tôi là cái đứa trầm mặc, ít nói, hay thích viết lách hơn còn đứa kia có vẻ thích trò chuyện và rong chơi hơn. Tôi cũng là người thích khám phá nhưng tôi chỉ muốn tìm hiểu rồi ngẫm nghĩ chứ không phải là thích đi để giao du, tụ tập. Còn quá sớm để đánh giá một con người, những cảm nhận đầu tiên của tôi là như vậy, tuy nhiên, tôi vẫn để thời gian trả lời tất cả. Tôi cũng không ngờ rằng, cái giá sách lại làm đứa bạn cùng phòng của tôi ấn tượng đến vậy. Nó quay sang hỏi tôi:

    - Đây là sách của cậu hết hả?

    - Đúng. Của tớ hết đó. Nếu cậu cần chỗ thì tớ sẽ gọn vào để cho cậu để sách

    Nghe câu trả lời của tôi xong, nó bỗng cười rồi nói:

    - Ôi trời! Tớ không phải là đứa chăm học thế đâu. Tớ lười lắm, thấy cậu có nhiều sách thế này tớ ngưỡng mộ đấy

    Tôi như mở cờ trong lòng vì lần đầu tiên có người nói ngưỡng mộ tôi, tôi luôn nghĩ tôi là kẻ tầm thường, không ai coi tôi là gì trong mắt họ cả. Thật không ngờ! Hôm nay lại có người nói ra câu này, cho dù là xã giao hay không cũng làm tôi vui không kể siết. Tôi cũng không ngần ngại chỉ cho nó đường xuống khu phố chính nếu nó cần mua sắm gì hay nếu cần gì cứ kêu tôi giúp đừng đắn đo. Vậy là tôi lại có hứng cho cái mạch cảm xúc để viết lách của mình, nhưng tôi vì hôm qua suy nghĩ vẩn vơ quá nhiều mà bỏ mất một trang nhật ký. Thôi thì đành viết cho ngày hôm nay vậy! Tôi hoàn thành một trang nhật ký với nhiều cảm nghĩ chưa từng thấy trong cái cuốn nhật ký này. Tôi nhủ rằng không được bỏ lỡ một trang nào nữa, phải cắt đi những suy nghĩ mông lung, phải luôn tìm cho mình cảm hứng để viết.

    Một ngày nữa trong ký túc xá lại qua, tôi tỉnh dậy sớm hơn đứa bạn vì nó vẫn còn mệt sau một chuyến bay dài. Tôi lại như một cái máy, làm những việc cần thiết cho cái đồng hồ sinh học của mình. Tôi quay về phòng, định hôm nay sẽ chuẩn bị rồi ra phố dạo chơi. Đứa bạn cùng phòng bắt đầu tỉnh giấc, tôi ái ngại vì lỡ làm nó dậy:

    - Chắc do chuyến bay dài tới đây nên cậu mệt phải không? Tớ xin lỗi nhé vì làm cậu tỉnh

    Nó nở một nụ cười thân thiện, xua đi cái cảm giác áy náy của tôi:

    - Trời! Có gì đâu mà. Đến lúc tớ cũng phải dậy rồi. Đúng là mệt thật đấy nhưng ngủ thế là đủ với tớ rồi. Thế cậu ăn sáng chưa?

    - Tớ ăn rồi. Còn cậu thôi

    Tôi biết giờ này cái gã kia sẽ vào trong bếp, tôi thì vẫn chưa quen với cách nói chuyện của hắn, tôi cũng tò mò không biết đứa bạn cùng phòng sẽ nghĩ thế nào. Thế nên, tôi chờ lúc đứa bạn ăn sáng xong, quay về phòng liền hỏi:

    - Nãy cái cậu bạn phòng đối diện kia cũng ra ăn sáng hả? Cậu này nói chuyện hơi lạnh lùng. Cậu có thấy sợ không?

    Thái độ của đứa bạn cùng phòng làm tôi không khỏi bất ngờ, nó lại cười và trả lời tôi:

    - Không có gì đâu mà sợ. Chắc tại cậu chưa thấy kiểu nói chuyện đó bao giờ nên thấy lạ thôi. Đừng lo quá, cậu ấy trông thế thôi cũng tốt đấy. Tớ hỏi gì thì cậu ấy chỉ hết cho tớ, còn nhiệt tình nữa.

    Có lẽ nó nói đúng, có thể vì tôi quá nhạy cảm mà hay lo sợ, có thể tôi cũng chưa thấy ai nói chuyện như thế nên sinh nghi. Tôi dần phải loại bỏ cái sự lo lắng trong đầu như đứa bạn này khuyên. Chúng tôi lại tiếp tục tán gẫu về sở thích, đúng như tôi dự đoán ngày hôm qua, bọn tôi có những sở thích chung như thích khám phá, đi đó đây, thích ngắm phong cảnh, có điều tôi là người nhạy cảm hơn nó và hướng nội hơn, nó thì không thích viết lách như tôi. Khi cả hai đứa đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên, lại có tiếng cười nói ở bên ngoài. Vì phòng của chúng tôi ngay sát cửa chính nên chúng tôi nghe rõ ở bên ngoài hơn, đứa bạn cùng phòng huých nhẹ vào tay tôi: "Ê! Có tiếng nói chuyện kìa, chắc có ai đến đấy!". Tôi và nó cùng chạy ra chỗ cửa sổ xem ai sẽ là người tiếp theo đến với căn nhà này. Nhìn thoáng tôi thấy, đó là một đứa con gái dễ thương với mái tóc vàng óng ả. Và khi nó cùng với đứa phụ trách tiến vào bên trong, tôi biết chuẩn bị cửa phòng mình sẽ vang lên tiếng gõ. Quả đúng là như vậy, tôi cùng đứa bạn và cái gã người Mỹ kia được gọi ra để giới thiệu bạn mới. Đây là một cô bạn đến từ Hà Lan, tôi đặc biệt thích thú với cái giọng nói của nó, nghe rất là êm tai và đậm chất văn thơ giống như lời thoại trong các tác phẩm mà tôi từng đọc. Ánh mắt của nó nhìn mơ mộng, cuốn hút có vẻ như là một người yêu nghệ thuật.

    Sau màn giới thiệu ngắn ngủi, đứa phụ trách thông báo trước cho chúng tôi là ngày hôm nay và ngày mai sẽ ngày đông vui của căn nhà này vì chiều nay sẽ có hai người mới tới và đến mai thì có thêm một cậu bạn nữa. Cuối cùng, sau vài ngày tôi tới đây, cái không khí trống vắng, lạnh lẽo của cái căn nhà này đang dần biến mất thay vào đó sẽ là một nơi ấm áp, đông đủ hơn. Đứa mới đến kia dường như lại thích bắt chuyện với tôi nhiều hơn, khi mọi người về phòng làm việc riêng của mình thì nó lại hỏi chuyện tôi thêm nữa. Nó bắt đầu mở đề rằng tôi là người đến đầu tiên nên sẽ thông thạo mọi thứ ở đây nhất, nó muốn cần kinh nghiệm từ tôi. Tôi thì biết rõ rằng tôi cũng đâu có nhiều kinh nghiệm, chỉ là tôi tới trước thì biết trước vài thứ mà thôi. Nhưng đứa bạn mới đã có lời thì tôi cứ giúp nó vậy. Đầu tiên nó hỏi tôi về khu vực bếp và tôi có biết đường để đi ra siêu thị không vì nó mới đáp chuyến bay đến đây, cần đồ ăn cho bữa tối. Tôi thừa biết ở trong gói quà cho tân sinh viên có một gói mì ăn liền nên bảo nó lấy ra mà dùng tạm, dành sức mà nghỉ ngơi rồi mai hẵng xuống siêu thị, cứ đi bộ lên cổng trường mà bắt xe bus, là đến được ngay trước cửa siêu thị. Nó hết lời cảm ơn tôi và còn hẹn ngày mai sẽ nói chuyện tiếp.

    Tôi quay trở lại phòng tiếp việc sửa soạn quần áo và sẽ xuống phố thăm thú đó đây. Tôi định rủ đứa bạn cùng phòng đi cùng mình nhưng nó lại có hẹn với người khác nên tôi lẻ bóng bắt đầu cuộc dạo chơi. Tôi vẫn bắt xe bus đến chỗ siêu thị nhưng vì muốn đi xa hơn nên tôi quyết định cuốc bộ lên vài con phố nữa đến con phố nhộn nhịp nhất thành phố này. Tôi lặng ngắm từng dòng người qua lại, từng chú chim bồ câu ghi dấu chân trên hè phố. Tôi hít một hơi thật sâu, tận hưởng cái cảm giác mà bấy lâu nay tôi ước mong có được, đó là được trải nghiệm cái cảnh sắc tôi luôn thấy trên phim ảnh. Thế rồi, thời tiết nơi đây lại trêu đùa tôi một lần nữa, một cơn mưa lớn ập tới khiến tôi phải nhanh chân kiếm tìm một chỗ trú trước khi tìm cho mình một chiếc taxi để đi về nhà. Cơn mưa rồi cũng qua, tôi gọi một chiếc taxi gần đó trở về căn nhà yên ấm. Về tới nơi tôi thấy mọi người đang chào đón 2 thành viên mới, tôi tròn mắt khi thấy đứa bạn cùng phòng ở đó trước tôi dù cho hai đứa ra khỏi nhà cùng lúc. Tôi hỏi nhỏ nó:

    - Về lúc nào đấy?

    - Tớ đi có một lát thôi, tại đứa bạn nó rủ xuống siêu thị với nó. Xong cái về luôn.

    Hai người bạn mới đến, trái ngược nhau hoàn toàn, một đứa thì tếu táo, vừa tới đã pha trò đùa giỡn mọi người còn đứa kia thì khá giống tôi trầm tính, nói ít, khép kín hơn. Ấy vậy mà cái đứa hài hước kia nó lại tiến tới bắt chuyện với tôi và tôi với nó lại như ăn khớp. Mặc dù tôi hướng nội nhưng lại hay thích tự do, thích cái độc đáo hơn là theo trào lưu và cái đứa kia cũng thế dù nó sôi nổi, hay nói hơn tôi nhưng cũng không ưa gò bó như tôi. Tôi như được bật chế độ vui đùa, một cái chế độ ẩn trong con người tôi. Chỉ có những người đặc biệt mới có thể nhấn được công tắc mở nó lên mà thôi và cái đứa bạn mới này là một trong cái số ít ỏi đó.

    Kể từ lúc cái cậu bạn cuối cùng với tính cách hòa trộn giữa một chút dí dỏm, pha lẫn chút đầm ấm và cách nói chuyện toát lên sự thông thái, chế độ hài hước trong tôi luôn được khởi động mỗi ngày. Tôi bắt đầu cất đi cái sự trầm mặc mà mọi người thường thấy, đem ra cái tính hay pha trò khiến cho những cuộc nói chuyện làm hấp dẫn những người xung quanh. Có lẽ, nếu cứ như này khi về Việt Nam mọi người sẽ nghĩ ai đó đang trú ngụ trong tôi chứ tôi không phải là tôi nữa. Những ngày rảnh rang dần đi qua, ngày nhập trường báo hiệu cho những chuỗi ngày vùi đầu vào sách đã tới. Tất cả thành viên trong căn nhà, dù học khác ngành với nhau, đều tất bật chuẩn bị để có mặt tại trường đại học vì chỉ có 2 ngày chính để nhà trường cho tân sinh viên đăng ký môn học, giới thiệu sơ lược về các khoa, phòng trong trường và dịch vụ cho sinh viên. Tôi luôn là người dậy sớm nên đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ và tới trường trước những đứa bạn kia. Thật tình cờ khi trong lúc đi tìm gặp thầy trưởng khoa của mình để đăng ký môn học thì tôi gặp ngay đám bạn cùng học với tôi khi còn ở Việt Nam và cùng chúng nó tới khoa của mình. Trong khi những đứa kia phải thay đổi tờ đăng ký liên tục, tôi đã chọn cho mình xong 3 môn cho kỳ này, dù cho nó được coi là 3 môn nặng ký nhưng tôi không sợ vì chỉ cần cố gắng hết sức thì sẽ vượt qua.

    Buổi nhập trường này cũng đã đem đến cho tôi một người mà sau này là bạn thân của tôi, khi ngay lúc gặp lại mặc cho trước đó ở Việt Nam chúng tôi chỉ chào nhau đôi ba lần, chúng tôi như là một cặp bài trùng vậy. Tôi và nó tâm đầu ý hợp trong mọi thứ, nó cũng ở ký túc xá của trường nhưng nhà của nó lại ở phía sau khu nhà của tôi. Chúng tôi còn hứa hẹn sẽ luôn đi chơi chung và ghé qua nhà nhau chơi. Ngay phút giây này, tôi tạm quên đi đứa bạn cùng phòng với tôi, đứa hằng ngày quan tâm, trò chuyện với tôi khi tôi chưa tìm được mảnh ghép với mình. Có trong tay một người bạn trí cốt, tôi cảm thấy như nắm lấy được một món quà vô giá mà tôi tự nhủ với lòng mình rằng cho dù có thế nào đi nữa cũng không bao giờ để nó tuột khỏi tầm tay. Tôi bắt đầu ít trò chuyện với đứa bạn cùng phòng hơn vì tôi nhận ra được giữa chúng tôi vẫn có một khoảng cách vô hình, là do tôi không cởi mở hết với người mới quen dù cho nó luôn coi tôi như một đứa bạn thực thụ. Tôi cũng vẫn trò chuyện với những đứa khác trong căn nhà nhưng đó chỉ là để giải khuây khi tôi chưa có cuộc đi chơi nào với đứa bạn thân kia thôi, tôi chưa từng coi chúng nó là bạn bè đúng nghĩa.

    Tôi giờ đây đã thực hiện được mong ước là tìm ra được con đường dẫn tới bờ biển mà tôi từng nhìn thấy lúc ngắm nhìn qua khung cửa sổ ở nơi thư viện trường. Chính cái đứa bạn thân kia đã đưa tôi tới đó vì nó đã khám phá ra con đường đó trước tôi. Với một cái người cực thích biển như tôi, tôi tiếc vì không có trên tay chiếc máy ảnh để ghi lại những cảnh đẹp đẽ đó, tôi đành phải dùng tạm chiếc camera trên điện thoại để chụp hình mặc cho nó không được rõ nét, tinh xảo như ảnh chụp bằng máy ảnh chuyên dụng. Tôi vẫn hạnh phúc vì đã có cho mình những bức hình về cảnh biển xanh mướt, mê hoặc lòng người kia. Tôi tiếp tục những cuộc dạo chơi bên đứa bạn thân mới, xuống biển rồi lên núi. Chúng tôi lại cùng nhau tìm lên vườn bách thảo cách trường có một chuyến tàu điện ngắn, như thế đã đủ cho tôi mãn nguyện khi có thêm những bức ảnh mới trong bộ sưu tập của mình. Tôi hay qua nhà đứa bạn thân chơi tới nỗi những đứa ở cùng nó coi tôi như một thành viên trong căn nhà đó luôn, mọi buổi tiệc đều không thể thiếu tôi trong đó. Thấy đứa bạn thân được xếp phòng riêng mà không phải ghép với ai lại làm tôi thèm khát. Ở phòng ghép, tôi không phải thấy sợ hãi, cô đơn nhưng tôi lại phải hy sinh cái không gian riêng của mình để chung sống hài hòa với đứa bạn kia, tôi bắt đầu bí ý tưởng khi viết lách, tôi khó học bài hơn vì tôi quen với khoảng lặng mất rồi.

    Tôi cũng đã bắt đầu bị kéo vào những cuộc vui chơi của những đứa bạn khác ở cùng nhà, không hiểu vì sao chúng nó lại thích cái sự hài hước của tôi khi tôi bật nó lên mỗi ngày, cứ mỗi cuối tuần tôi lại đắm vào những buổi tiệc tùng, vì muốn có cảm hứng viết lách nên tôi tận dụng những ngày đó để uống rượu, để sau đó có hứng hơn. Độ hại não của những môn học tôi chọn đang tìm đến tôi ngày một nhiều, tôi muốn quên đi căng thẳng, đắm chìm trong những buổi nhậu nhẹt cùng đám bạn kia hoặc cùng những đứa bạn sống chung nhà với đứa bạn thân. Cứ như thế, tôi như một con người khác hoàn toàn so với lúc ở Việt Nam. Và tôi nhận ra, tôi cần phải hãm lại, tôi cần phải điều chỉnh mọi thứ, thế nên, tôi đã chọn cách làm bạn gần như cả ngày với thư viện, có lúc thì học cùng đứa bạn thân nhưng có lúc thì không học hành gì, chỉ lên đọc sách và viết tản mạn thôi, cũng có khi lên tán gẫu cùng mấy đứa bạn khác trong lớp ở khu vực học nhóm dù cái chủ đề bàn luận chả liên quan tới môn học. Vì luôn ở trong những cuộc vui, vì đang trào dâng cảm hứng mà tôi không muốn ai phá vỡ nó, những cuộc điện thoại liên tục, vu vơ từ người thân ở Việt Nam làm cho tôi cảm thấy khó chịu và mệt mỏi. Sau mỗi lần ấy, tôi phải mất thời gian nghe tám chuyện rồi đôi khi còn phải nhắn tin giải thích, xin lỗi khi tôi muốn ngắt ngang nó.

    Người nhà tôi còn quên cả giờ giấc ở nơi tôi sống, những cuộc gọi tới từ nửa đêm khiến cho tôi thêm nhức đầu, tôi bị ngắt ngang giấc ngủ nhưng vì không muốn làm phiền đến đứa bạn ở cùng phòng, lại không muốn rắc rối về sau khi gặp mặt gia đình nên tôi phải đặt điện thoại trong chế độ im lặng và khi có cuộc gọi thì phải khoác vội chiếc áo chạy ra phòng bếp hay cái sân vườn phía sau để nghe. Những lúc như vậy, tôi lại càng đến bên đứa bạn thân nhiều hơn vì chỉ có nó mới hiểu tôi, mới xoa dịu những căng thẳng trong tôi được. Tôi muốn thoát ra sự bí bách, những ngày cuối tuần của tôi là những ngày bên quán rượu cùng lũ bạn cùng nhà không thì lại là những cuộc dạo chơi bên đứa bạn thân, có hôm tôi lại muốn một mình dạo trên bãi biển hoặc ngồi ở trên bờ cát ngắm những cơn sóng vỗ vào bờ. Mỗi khi ngắm biển, là mỗi lần những ưu phiền trong tôi tan biến, tôi nghiện biển tới nỗi cứ có thời gian rảnh là lại tìm ra đó trút những gánh nặng theo làn sóng cuốn ra xa. Đứa bạn cùng phòng dường như hiểu những gì trong lòng tôi nên nó dành không gian cho tôi nhiều hơn, nó thường ra phòng khách để học hoặc đi tới nhà bạn cùng lớp của nó khi có thể còn tôi thì lại cảm thấy áy náy khi để cho nó phải như vậy. Tôi đã gợi ý nói chuyện riêng với nó sau buổi tiệc của nhà chúng tôi, tôi đã không ngần ngại mà nói:

    - Cậu à. Có phải do tớ đã phiền đến cậu nhiều rồi đúng không? Có phải tớ đã cướp đi cái không gian của cậu ở đây để khiến cậu phải tìm tới nơi khác để làm việc của mình? Tớ tệ quá nhỉ? Tớ cũng nghĩ ngợi lắm. Nếu được thì cậu có thể xin ra ở phòng riêng để tiện cho mình hơn, cậu cứ nói là tớ làm ảnh hưởng đến cậu, có gì tớ chịu trách nhiệm cho

    Nó ngơ ngác nhìn tôi như thể tôi là một kẻ xa lạ, khác với cái sự vui đùa mà tôi hay đem tới hàng ngày ở trong căn nhà này vậy, nó lại an ủi tôi:

    - Trời! Cậu lại hay nghĩ nữa rồi. Tớ có nghĩ gì cái chuyện đó đâu, tại tớ thích đi chơi đó chứ, tớ thấy thích cái tính trầm lặng của cậu mỗi khi cậu đọc sách hay viết cái gì đó nên cố học theo thôi, mà không được tại tớ lười mà. Tớ mới làm phiền cậu mới đúng, mấy lần tớ đi về khuya mà cậu ngủ sớm, vẫn để điện phòng cho tớ để tớ còn thấy xung quanh. Hiếm người được như cậu lắm. Đừng lo gì nữa nhé, tớ không trách hay thấy khó chịu gì với cậu đâu.

    Tôi thở phào như chút bỏ được nỗi niềm trong lòng, hóa ra đứa bạn mà tôi ít quan tâm kia lại luôn coi tôi là hình mẫu của nó, điều mà tôi có trong mơ cũng không đời nào nghĩ tới. Hôm sau khi tỉnh dậy, đứa đó lại hỏi tôi đã hết lo lắng chưa và còn dặn tôi là đừng có nghĩ ngợi gì nữa hãy tập trung làm tốt việc riêng của mình. Tôi bắt đầu thấy mọi căng thẳng, áp lực, lo âu bám lấy tôi trong thời gian qua đang dần rời xa khi tôi đã hoàn thành mọi bài tập được giao và chuẩn bị tâm lý tốt nhất cho kỳ thi hết học kỳ.

    Kỳ học đầu tiên của tôi khi tới đây đang trôi về những phút cuối, tôi biết tôi sắp phải nói lời chia tay với những đứa bạn cùng nhà vì chỉ có mình tôi là học để lấy bằng tốt nghiệp ở trường này thôi còn chúng nó chỉ học trao đổi, chỉ lấy điểm các môn hết kỳ rồi quay về nước học tiếp. Vì là giai đoạn nước rút nên bằng ấy đứa đều tập trung vào việc học nhiều hơn, những buổi tiệc tùng, nhậu nhẹt và rong chơi gần như không còn nữa. Tôi thì vẫn dành những khoảng không để ngắm nhìn cảnh biển hay đi ra công viên để giải tỏa mọi thứ sau những giờ học nặng trĩu kia. Giờ đây, đứa bạn thân tôi cũng mải học nên tôi hay phải ở nhà hơn, tôi thấy căn nhà này bao trùm bầu không khí tĩnh lặng trái với lúc trước khi những lúc tôi trở về là lại có sự náo nhiệt vây quanh. Tôi là người đến trước và cũng là người thi xong trước những đứa kia nên giờ đây ngoài những lúc đi chơi, ngắm cảnh để khoảng không gian cho đứa bạn cùng phòng học thì khi tôi ở nhà tôi cũng đắm chìm vào những ván game nhiều hơn, tôi cố gắng chơi trong im lặng để không làm ảnh hưởng đến đứa bạn kia.

    Và rồi, lúc chia xa đã tới khi cái kỳ học này chính thức tới hồi kết. Đứa đầu tiên rời khỏi căn nhà này chính là cái đứa bạn dễ thương người Hà Lan kia, nó được coi như là một đứa bạn xếp sau đứa bạn chí cốt của tôi, tôi với nó tâm sự với nhau nhiều nhất trong căn nhà này. Nên khi nghe cái tin này, tôi thấy buồn mang mác, nhưng biết sao giờ, cuộc vui nào cũng có lúc tàn mà thôi. Hy vọng sau này chúng tôi sẽ vẫn là bạn. Cả nhà quyết định tổ chức một buổi tiệc để chia tay nó, hôm đó, dù tiếc nuối tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ để cho những đứa còn lại không phải thấy buồn khi nghĩ tới cuộc chia tay. Đứa bạn kia nó bất ngờ đề nghị tôi hát một bài kỷ niệm nhưng tôi không thể hát được vì sợ rằng không giấu được cảm xúc trong tôi. Trong đúng cái giây phút đó, đứa bạn cùng phòng của tôi bất ngờ thông báo nó sẽ là đứa thứ hai rời đi, ngày kia là nó không còn ở với tôi nữa. Tôi gần như choáng váng khi cùng lúc nhận được hai tin như vậy, tôi vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh để không ai bị cuốn theo suy nghĩ của tôi. Tôi và nó tuy không nói chuyện với nhau là mấy, tuy không phải là bạn thân nhưng tôi đâu phải khúc gỗ để không có cảm xúc gì, nó mà đi thì tôi sẽ nhớ nó lắm, tôi lại tiếp tục sống những ngày còn lại trong căn phòng trống trải như những ngày đầu tiên tới đây. Nó nói rồi xin lỗi chúng tôi để rời tiệc vì nó còn cuộc hẹn với bạn của nó nữa. Tôi sẽ nhân lúc tối nó trở về, tôi sẽ nói ra tất cả và gửi tặng nó món quà kỷ niệm trước khi nó rời đi. Sau buổi tiệc, cả đám vẫn còn chưa muốn ngừng, chúng lại rủ tôi ra quán bar làm vài ly nhưng khổ nỗi tôi lại quên hộ chiếu nên đành phải ngồi xem chúng uống còn tôi thì chỉ dám làm ly cocktail không cồn thôi. Tàn cuộc chơi, tôi quay trở về phòng, người bạn ở cùng cũng về đúng lúc. Tôi lấy hết sức bình tĩnh nói đôi lời:

    - Tớ muốn nói lời cảm ơn cậu nhiều lắm nhưng giờ chắc muộn rồi nhỉ? Tớ cũng muốn đưa cho cậu cái này chắc còn kịp lúc

    Nó nhìn tôi cười rồi nói:

    - Cậu nhớ tớ đúng không?

    - Có chứ. Sao lại không

    - Tớ cũng nhớ cậu lắm nhưng mà chỉ ở với cậu tối nay thôi còn mai tớ lại phải sang bên chỗ bạn tớ để còn chuẩn bị, bọn tớ sẽ đi du lịch một vài nơi trước khi về nước. Đến ngày kia tớ quay lại đây lấy đồ đạc rồi trả chìa khóa phòng xong mới đi. Mà cậu bảo định đưa tớ thứ gì đúng không?

    Tôi mới đưa ra một tấm bưu thiếp và nói rằng vì nó nói với tôi sẽ rời đi đột ngột quá làm tôi không kịp mua gì cho nó chỉ có vừa nãy trên đường tiện mua cái bưu thiếp này để tặng nó làm kỷ niệm thôi. Tới ngày đó đi, tôi không biết phải làm gì chỉ biết ngồi nhìn rồi định giúp nó đưa đồ ra ngoài, nhưng nó lại ngăn tôi lại nói rằng tôi cứ làm việc của mình thôi còn bạn nó ở ngoài khuân giúp, hai đứa chúng tôi chào tạm biệt nhau, tôi thì không muốn ở đó lâu vì sợ không kìm được nước mắt nên đã vội vã lấy lý do phải đi với bạn dù cho tôi không có cuộc hẹn nào để lại ra biển ngồi một lúc cho vơi cảm xúc trong lòng. Nó thì vẫn nán lại chụp ảnh căn nhà làm kỷ niệm trước khi đi. Ngồi nhìn từng cơn sóng vỗ, tôi bỗng cảm thấy tiếc nuối những gì đã qua. Tôi sau này sẽ có không gian nhiều hơn để tự do làm mọi thứ nhưng đổi lại tôi sẽ phải đối mặt với sự thiếu vắng, cô đơn. Tôi cắm tai nghe vào máy điện thoại mở những bản nhạc buồn, sâu lắng vừa nghe vừa cảm nhận gió biển. Thật hợp khung cảnh, tâm trạng làm sao! Tôi vẫn chưa muốn về vì nỗi lòng chưa nguôi ngoai, để tới khi tôi sẵn sàng đối diện mọi thứ tôi sẽ quay về. Tôi lang thang trên phố tới tận chiều tối mới quay trở về nhà, tôi cũng không còn lạ lẫm gì nữa khi nghe tin những người còn lại trong căn nhà sẽ lần lượt rời đi trong vài hôm tới còn lại tôi và cái gã kia ở lại cho tới hôm cuối cùng vì hắn phải về nước còn tôi thì dù ở lại đây tới năm sau nhưng tới hè là tôi phải chuyển sang căn nhà khác.

    Tôi sống những ngày cuối cùng trong căn nhà này giống như thời gian đầu tôi tới đây, chỉ khác mỗi là tôi lại hay bên đứa bạn thân nhiều hơn vì nó là người có thể tâm sự với tôi vào lúc này. Tôi cũng không viết lách được gì vì những ý tưởng trong đầu đã tắt nhóm, tôi lại đắm mình vào game và thỉnh thoảng uống vài ngụm rượu. Cái thời gian biểu của tôi lúc này là buổi sáng thì đi ra biển, dạo quanh khắp các con phố, buổi chiều thì ngồi chơi game còn buổi tối thì lại uống rượu hoặc qua nhà đứa bạn thân chơi. Tôi giờ còn làm bạn với cả thuốc lá vì thói quen từ cái giai đoạn nước rút kia, để xua đi căng thẳng, để làm bài luận cho tốt tôi đã học theo mấy đứa trong lớp tìm đến thuốc lá. Thuốc là là thứ xa xỉ nhất ở đây vì giá nó rất cao, ít nhất cũng mất khoảng 300.000 đồng nếu quy ra tiền Việt một bao thuốc lá, đối với chúng tôi thì chỉ dám hút khi tâm trạng và những đứa bạn tôi chỉ dám mua thuốc lá cuộn vì giá rẻ mà dùng được lâu. Tôi thì ngại cuốn thuốc nên chỉ mua bao và để dùng vài tuần mới hết. Tôi không thể hút thuốc trong phòng nên nhân lúc đi ra ngoài cũng là lúc để tôi hút thuốc. Mỗi khi châm điếu thuốc, tôi lại nhớ đến đứa bạn cùng phòng khi có lần nó biết tôi hút đã bắt tôi hứa là phải bỏ từ từ nếu không nó sẽ thu lại bao thuốc của tôi. Giờ không còn ai cản nữa thì tôi lại thấy buồn, tôi tiếp tục cái thói quen sinh hoạt như thế để rồi lại bị ốm một trận. Tôi bị viêm họng, ho và sổ mũi nhiều nhưng may thay lúc tôi ra ngoài đã mua sẵn thuốc giảm đau, hạ sốt, thuốc ngậm ho và thuốc xịt mũi nên tôi nhanh chóng khỏi mà không cần gọi đến đứa bạn thân.

    Những ngày cuối cùng ở căn nhà này cũng đã hết, tôi và cái gã kia chào tạm biệt nhau trước khi hắn lên taxi đi ra sân bay còn tôi thì lên xe trung chuyển của ký túc xá để tới khu nhà mới nằm ở phía bắc của trường. Quả là tình cờ khi mấy đứa ở chung với đứa bạn thân tôi được xếp vào ở cùng với tôi trong căn nhà mới, bạn thân của tôi thì thuê nhà ở bên ngoài ở vì cái khu nó ở trong ký túc xá bị giải tỏa, nó thì không thích chuyển sang khu khác nên dọn đi. Tôi vui sướng nhắn tin này cho đứa bạn thân biết nhưng nó bảo với tôi là những đứa kia chỉ ở tạm có nửa tháng thôi rồi về nước luôn còn tôi và nó thì chọn học kỳ hè. Kỳ học này chỉ được chọn ít môn (1-2 môn học) và hoàn thành trước kỳ Giáng sinh và tết âm lịch. Tôi cũng chưa có ý định đi đâu trong dịp hè và có đi cũng phải đợt nghỉ lễ đó nên quyết định đăng ký học. Chuyển tới nơi ở mới, tôi lại chuyên tâm vào học hành vì thời gian môn học ngắn nên mọi yêu cầu môn học sẽ được tiến hành gấp gáp, nhưng đối với tôi những thứ đó không là gì. Tôi dễ dàng hoàn thành mọi thứ trong khi đứa bạn thân tôi lại bỏ lửng môn học. Lúc này, vì đứa bạn thân gặp trục trặc khi nó ra ở bên ngoài, nó muốn tìm nơi ở mới nên tạm thời ở chung với tôi trong lúc tìm nhà, tôi cũng bớt đi sự cô đơn vì có người ở bên tâm sự, sẻ chia.

    Thế nhưng quãng thời gian đó nhanh chóng trôi đi như 2 môn học của tôi trong kỳ học hè. Kỳ nghỉ lễ tới, nó tìm được chỗ ở mới nên chuyển đến đó còn tôi thì quyết định thưởng cho mình một chuyến đi chơi xa. Tôi tìm đến thành phố sầm uất, rộng lớn bậc nhất của đất nước này. Thành phố tuy rộng lớn, tôi vẫn phải di chuyển bằng xe bus là chủ yếu nhưng hầu như tôi chọn đi bộ vì tôi thích vãng cảnh, chầm chậm ngắm nhìn mọi thứ chuyển động trong thành phố này. Tôi tự đi tới cái biển hồ nổi tiếng của cái thành phố này, ngồi lặng ngắm mặt nước, ngắm cảnh vật xung quanh mà tôi ao ước có ai đi cùng tôi trong chuyến đi này nhưng dường như đó là định mệnh của cuộc đời tôi khi tôi luôn được sắp đặt để đi chơi một mình. Chuyến đi chơi ngắn ngủi cũng kết thúc, tôi lại quay trở về để tiếp tục làm xong bài luận còn kết thúc môn học thứ 2. Tôi lại phải dùng đến những điếu thuốc lá để có thể làm bài tốt rồi lại thấy sự trống trải khi tất cả thành viên trong nhà này người thì về nước, người thì đi du lịch dài ngày còn mình tôi trong căn nhà rộng lớn. Tôi quá buồn chán tới nỗi sau đêm giao thừa, đi xem pháo hoa ngoài bãi biển, tôi mỗi lúc hứng lên lại ra quán bar uống rượu hoặc lại ngồi hàng giờ ngắm biển. Tôi giờ đây không được nhận nhiều tiền trợ cấp từ gia đình nên không dám mua thuốc lá bao nữa mà tôi mua luôn một điếu thuốc lá điện tử để hút dần mỗi khi thấy trống vắng. Tôi cứ như thế cho hết 3 tháng hè, cùng là lúc sắp Tết ở Việt Nam, tôi lại khăn gói đồ về quê ăn Tết và tôi được biết khi quay trở lại học kỳ tiếp theo tôi sẽ chuyển về một căn nhà ở gần đó. Tôi mong rằng nơi mới sẽ mang lại cho tôi niềm vui như lúc trước.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2023
  4. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    228
    Chương III: Bước Ngoặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở lại sau đợt nghỉ Tết, tôi được xếp vào căn nhà cách căn nhà cũ ở lúc hè 2 nhà. Tôi lần này không còn là người đến sớm như lúc đầu tới đây nữa mà trong nhà tôi đã có 3 người trước đến sẵn rồi. Tôi đã đủ tự tin, cứng cáp để xin được ở trong phòng đơn không phải ghép với ai nữa và tôi cũng muốn một khoảng riêng để làm việc của mình. Khác với kỳ học đầu tiên khi đứa phụ trách ở một căn nhà khác và đi tới chỗ bọn tôi khi có gì cần thông báo, tôi ở cùng nhà với một đứa phụ trách mới ở khu vực này. Tôi sau một chuyến bay dài, chỉ kịp chào qua loa các thành viên trong căn nhà rồi quay ngay trở lại phòng nằm một mạch cho tới sáng hôm sau. Tỉnh giấc tôi chỉ kịp lôi ra một cái thanh năng lượng và một hộp sữa tôi mua ở sân bay hôm qua cho xong bữa sáng rồi men theo đường đi bộ mà trước kia bạn thân tôi chỉ cho để xuống siêu thị mua đồ chuẩn bị cho những ngày tiếp theo. Vì vẫn còn mệt mỏi nên tôi cũng không còn hứng để đi dạo phố dù cho trời hôm nay rất đẹp. Tôi nhanh chóng quay trở lại nhà và gặp hai đứa cùng là người Mỹ ở hai phòng kế bên phòng tôi. Hôm qua mới chỉ giới thiệu qua nên tôi cũng không nhớ rõ mặt thành viên trong căn nhà này, chỉ tới khi chúng nó mở lời tôi mới sực nhớ ra hai đứa là bạn cùng nhà với tôi. Nhìn thoáng qua tôi thấy hai đứa này cũng khá cởi mở và dễ mến, đặc biệt tôi được biết cái đứa trông nhỏ tuổi hơn tôi lại có thể vừa theo học được vật lý và âm nhạc tôi lại càng thán phục và nghĩ sẽ có người cho tôi những kiến thức thú vị ngoài ngành học của tôi.

    Rồi người phụ trách cũng chạy ra hỏi han tình hình sức khoẻ của tôi vì biết hôm qua tôi mới đến sau một chuyến đường dài. Thấy bọn họ như vậy, tôi cũng yên tâm được phần nào vì tôi có thể sẽ tìm được niềm vui như lúc trước đã từng hay chí ít tôi cũng có được thứ gì đó đặc biệt mà tôi luôn mong muốn. Tôi giờ đây chưa hết mệt nên xếp đồ vào chỗ xong tôi lại trở vào phòng nằm nghỉ tiếp. Tôi định mai khoẻ hẳn sẽ ra hiệu sách của trường để mua giáo trình cho mấy môn học của kỳ này và cũng định hẹn đứa bạn thân đi chơi luôn. Nhưng tôi thấy dường như đứa bạn thân đang dần khác trước vì nó ít nói chuyện với tôi hơn hẳn từ lúc tôi về Việt Nam ăn Tết và cũng từ chối cuộc đi chơi do tôi đưa ra. Tôi lại cố nhắm mắt bỏ qua cái điều đang quanh quẩn trong đầu tôi mà cố nhủ rằng chắc nó đang bận, lo học nên mới vậy. Tôi nhắm mắt ngủ thêm một giấc nữa, qua cả bữa ăn trưa. Đến chiều tối tôi mới lết xuống bếp, nấu một bữa tối nhanh gọn rồi mở máy tính ra xem mấy môn học tới cần những sách gì để mai còn mua sẵn. Xong xuôi, tôi lại ngồi ngẫm nghĩ để viết lên một vài dòng tản mạn, nhưng càng viết tôi lại càng bị tắt ý tưởng rồi lại bỏ không. Tôi lại vùi đầu vào mấy ván game để cho qua cái thời gian rảnh rỗi dài đằng đẵng, để cho hết ngày còn sang ngày hôm sau.

    Cuối cùng, cơn buồn ngủ lại tới, tôi tắt máy tính và đánh một giấc qua buổi sáng hôm sau. Tôi lại lặp lại cái đồng hồ sinh học như vốn có, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, thay đồ và đi ra ngoài. Hôm nay, cái đứa nhỏ tuổi kia lại chạm mặt với tôi, nó bắt đầu hỏi chuyện tôi nhiều hơn và giữa chúng tôi như không có khoảng cách. Tôi cảm thấy mình bỗng nhiên cởi mở còn nó thì dường như thích thú khi nghe những câu chuyện của tôi. Tôi cũng không quên nhiệm vụ của ngày hôm nay là phải đi mua sách không ngày kia là học môn mới rồi, tôi đành gác lại câu chuyện với đứa mới quen và đi tới hiệu sách tìm mua sách. Tôi chỉ phải mua sách cho một môn học còn môn kia thì tôi được tải miễn phí tài liệu trên thư viện số nên tôi cũng không tốn khá nhiều cho việc đó, tôi vẫn dành dụm ra được ít tiền để hứng lên thì mua rượu bia về uống không thì đi quán bar cùng bạn hoặc đi ăn tối ở nhà hàng nếu thích. Ngay khi mua sách xong, tôi lại thấy bầu trời hôm nay trong xanh đến nỗi tôi muốn rảo bước xuống phố ngay để ngắm nhìn cảnh vật. Tôi vừa đi trên hè phố vừa suy tư nghĩ đến tương lai khi giờ đây tôi thấy yêu thành phố này, tôi muốn tiếp tục được đi chơi mãi, tiếp tục được khám phá những điều tôi chưa biết nhưng tôi sẽ phải quay về quê nhà ngay khi học xong và điều đó có thể cản bước tôi thực hiện ước mơ đó. Cái suy nghĩ đó theo tôi từng ngày, từng giờ dù biết rằng nó khó như hái sao trên trời vậy. Tôi còn nhiệm vụ học tập phía trước nên cố kìm nén lại những suy nghĩ vẩn vơ, tập trung vào học hành vì cuối năm nay tôi sẽ phải hoàn thành đủ tín chỉ để năm sau nhận bằng đại học.

    Càng lúc ngồi một mình trong phòng tôi lại càng nhớ đám bạn ở nhà cũ năm ngoái, đám bạn mới này có vẻ trầm lặng hơn, giống tính tôi thường thấy hơn nhưng chúng cũng tốt mà, luôn quan tâm tôi mỗi ngày. Đang mải nghĩ thì tiếng gõ cửa phòng tôi vang lên, thì ra đó là đứa phụ trách và đứa bạn nhỏ tuổi kia gọi tôi ra để rủ tôi cùng tiệc tùng làm quen vào cuối tuần vì tôi mới đến chưa quen mọi thứ nên nhân lúc này để kết giao. Chúng tôi sau bữa tiệc đó, và sau những lần trò chuyện với nhau đã trở thành những người bạn dù cho không thân như đứa bạn tôi có nhưng cũng gần như là vậy. Tôi càng lúc càng thấy khoảng cách giữa tôi và đứa bạn thân đang ngày một lớn, hai đứa từng hàng giờ nhắn tin cho nhau nay hiếm lắm mới hỏi đến nhau không thì để bàn bạc chuyện học hành. Tôi nghĩ rằng là do tôi gần đây mải học, hay trên mây trên gió rồi sao nhãng nên đã chủ động mới nó và một đứa bạn cùng lớp khác tới dự tiệc sinh nhật do tôi tổ chức và tôi cũng muốn giới thiệu cho mấy đứa cùng nhà luôn. Bữa tiệc đã diễn ra đúng như ý tôi muốn, chúng tôi vui vẻ bên nhau, đứa nhỏ tuổi ở chung nhà với tôi lại gây ấn tượng với bạn thân tôi vì hai ngành học mà nó chọn và cả cái cách nói chuyện thông minh, dí dỏm của nó khiến cho ai cũng phải thích thú, bật cười. Quả thật cái sự thông minh của nó đã từng cứu tôi một phen trông thấy, tôi lại thèm hút thuốc nên mua cho mình một bao thuốc lá và lén mở cửa hút trong phòng vì thuốc lá điện tử không đủ với tôi. Không may cánh cửa bị kẹt và không thể đóng được, tôi đành phải nhờ tới đứa kia và nó đã nghĩ ra cách sửa được cánh cửa để tôi không bị phạt. Và sinh nhật này, nó và đứa phụ trách viết cho tôi một bức thư tay chúc mừng rồi bọc trong một cái bì thư do tự hai đứa vẽ đẹp đẽ tặng cho tôi. Tôi cảm thấy yêu thích nó hơn cả những món quá vật chất có giá trị hơn vì nó là một thứ độc đáo nhất mà tôi từng nhận. Cuối ngày, sau cái status trên Facebook của tôi về ngày sinh nhật, đứa bạn cùng phòng cũ cũng gửi lời chúc, khiến tôi lại thấy nhớ nó và xuýt bật khóc vì bấy lâu nay kể từ khi nó rời đi nó luôn âm thầm theo dõi tin tức của tôi như vậy.

    Tôi cũng nhận được một lá thư tay nhưng lại gửi về căn nhà tôi ở lúc hè của đứa bạn người Hà Lan mà tôi hay nói chuyện, tôi được một người ở bên nhà đó đưa trả tôi, chúc mừng sinh nhật tôi. Ký ức cũ cứ ùa về không dứt trong cái ngày sinh nhật đáng nhớ này. Việc học hành của tôi cứ trôi chảy lạ thường, tôi không thấy một chút khó khăn gì dù trong lớp tôi có nhiều đứa nhăn mặt, than vãn. Để thưởng cho những thành tích mới đạt được, bố mẹ tôi đã gửi thêm cho tôi một khoản tiền kha khá để tôi đi du lịch trong thời gian nghỉ giữa kỳ. Tôi chọn thăm quan hồ nước nóng vì cái bức ảnh của một thằng bạn cùng lớp đăng lên Facebook khiến tôi say đắm, khao khát muốn tới đó dù chỉ một lần. Tôi quyết định đi đến đó bằng xe khách thay vì máy bay để có cơ hội ngắm cảnh hai bên đường. Xe đi nhanh khiến tôi không thể chụp được một cảnh nào ra hồn nhưng tôi vẫn thượng ngoạn được những cảnh tượng đẹp như tranh ở trên cung đường đó. Một chuyến đi khiến tôi nhớ mãi khi ở nơi tôi thuê nghỉ, tôi được những vị khách du lịch dạy cho cách đánh bi a, thứ mà tôi muốn học từ hồi còn đi học cấp 3 mà không có điều kiện để học. Tôi có được cái cảm nhận đứng gần hồ nước nóng dù cho ở đó có thể gây bỏng nên du khách bị cấm bởi một hàng rào xung quanh để không bị ngã xuống đó, hít làn khói bay lên từ dưới mặt hồ, vừa sảng khoái vừa ấm cúng. Tôi nhanh tay lôi máy ảnh chụp đủ mọi góc cạnh của cái hồ đó và lưu vào album của mình. Tôi còn muốn, sau này nếu có ai vẽ đẹp, tôi sẽ nhờ người ta vẽ lại cho tôi một bức để tôi bày trong phòng riêng.

    Những điều vui tươi của nửa học kỳ đầu đang dần trôi đi, thay vào đó là một bước ngoặt khiến cho tôi đôi lúc suy sụp và yếu đuối. Một đứa người Mỹ ở cạnh phòng tôi chuyển đi vì lý do riêng để một đứa mới dọn vào chỉ có hai tuần ngắn ngủi, tôi với nó còn chưa kịp làm quen hết thì đã thay vào một đứa khác, cái đứa mà sau này luôn gây cho tôi sự phiền toán, chán nản. Tôi và đứa bạn thân lúc này càng trở nên xa cách, có lẽ do nó tìm được người mới thú vị hơn tôi hoặc là vì một lý do nào đó mà như vậy. Tuy vậy, đứa bạn nhỏ tuổi ở cùng và đứa phụ trách lại là niềm an ủi lớn của tôi vào cái lúc nhạt cảm nhất này. Tôi như có được chiếc phao cứu sinh khi bài tập của các môn học ngày một nhiều, kỳ thi hết kỳ lại đang tới, bạn thân thì lại không ở bên. Tôi nghĩ tới hai đứa kia mà lại có động lực mà vượt qua khó khăn. Nhưng một cơn giông đang đến, đứa bạn cùng nhà mới chuyển vào mới đầu chân ướt chân ráo, nó luôn nhờ cậy tôi, tôi vì thương tình mà giúp đỡ. Ấy vậy mà tôi đâu có ngờ, nó lại coi tôi như là một con robot phải nghe lời nó, phải làm những gì nó muốn. Tôi dần nhận ra và muốn rời khỏi cái tình bạn đang giết tôi từng ngày này nhưng nó thì không đơn giản như vậy, nó luôn bám riết lấy tôi và phá hỏng mọi thứ. Tôi quá mệt mỏi nhưng không thể tâm sự thẳng với hai đứa bạn của mình vì tình ngay lý gian, nó luôn đóng kịch là một đứa tốt trước mặt hai đứa đó. Tôi lại càng thêm nhớ những đứa bạn cũ hơn, càng lúc muốn quay về cái thời gian đó đến mức tôi ra nói với đứa phụ trách là hãy viết đơn đề nghị cho tôi chuyển về đó. Tuy nhiên, nó lại nói với tôi thế này:

    - Bạn suy nghĩ kỹ lại đi, tôi viết đơn thì có nghĩa là bạn hay vi phạm kỷ luật, gây ảnh hưởng đến người khác đó. Bạn sẽ phải nộp phạt và còn bị hạ uy tín nữa. Nghe tôi đi đừng làm vậy, còn nếu bạn muốn thì tôi vẫn viết được thôi nhưng tôi không muốn bạn bị mang tiếng.

    Nghe lời khuyên của nó mà tôi rút lại quyết định này, cố nghĩ cách để thoát ra và tôi lại tìm đến cái thư viện. Tôi nhốt mình trong thư viện mỗi khi có thể. Có hôm tôi chỉ về nhà ăn uống, không thì đem đồ ăn lên thư viện để học bài để khỏi bị đứa kia réo gọi làm phiền. Hết học kỳ, đứa bạn nhỏ tuổi cũng chào chúng tôi để về nước vì nó cũng là sinh viên trao đổi, thi hết môn lấy điểm là lại quay về trường đại học của nó học tiếp thôi. Tôi như mất đi một người để trút bầu tâm sự, giờ đây tôi chỉ có mình đứa phụ trách là bạn. Bạn thân của tôi đã gần như bỏ rơi tôi rồi, nó không còn quan tâm tôi như trước, chỉ có tôi quan tâm nó mà thôi. Tôi hụt hẫng và buồn bã, tôi lại càng nhớ đứa bạn cùng phòng kia hơn vì ít ra nó còn coi tôi như đứa bạn thực thụ nhưng tôi lại mải theo bạn thân của mình mà không dành thời gian nhiều gần gũi với nó. Tôi tự trách bản thân mình thật ngây dại, thế mà tôi vẫn tiếp tục dại để vác theo cái cục phiền phức ở bên. Đứa ở cạnh phòng tôi ngày càng không có chừng mực, nó luôn gây ra ồn ào khiến cho tôi không tài nào học được ở nhà lại phải vác thân đi lên thư viện trong trời mưa gió khi kỳ học cuối đang diễn ra bởi độ khó của nó lại càng tăng lên so với kỳ trước. Tôi vượt qua kỳ trước nhờ có hai đứa bạn động viên nay thiếu đi một đứa lại còn bao nhiêu cái sóng gió bủa vây. Tôi còn phải lo làm thủ tục để gia hạn visa mà đôi lúc chểnh mảng. Nhưng rồi, mọi thứ của nửa kỳ cuối cũng qua đi, tôi đạt điểm cao trong bài thi giữa kỳ. Tôi lại quyết định đi chơi xa để quên đi mọi muộn phiền.

    Lần này tôi đến một thành phố nhỏ, thưa người để cho tâm hồn thư thái. Tôi lại tìm được cho mình những người bạn thú vị khi ở homestay, họ không phải là sinh viên như tôi, chỉ là khách du lịch vãng lai hoặc là người sang lao động kỳ nghỉ ở nơi đó. Nhưng họ lại khá tình cảm, làm tôi tạm quên đi những gì vừa trải qua. Thế rồi, chuyến đi lại kết thúc, tôi lại phải quay về sống cạnh với cái đứa kia. Tôi đã chán ngán nó nhưng vì còn đứa phụ trách nên tôi vẫn còn chút niềm vui nhưng tôi luôn phải chốn chạy, luôn phải tới thư viện dù cho đang nghỉ giữa kỳ. Tôi lại đặt cho mình một chuyến đi chơi tiếp, tôi sẽ tới phía Nam, tôi sẽ trải nghiệm ngồi thuyền trên sông, tôi sẽ thăm quan những công trình lịch sử để có thêm những bức ảnh cho riêng mình. Nói là làm, tôi lên đường đi vài ngày, thực hiện những điều kia. Và rồi khi tôi đang ở đó thì thằng bạn cùng lớp nhắn cho tôi hỏi là khi nào tôi quay trở về vì hôm trước tôi nhờ nó hỏi chỗ để thuê nhà để xong kỳ học cuối này, tôi hết thời gian ở ký túc xá tôi sẽ phải ra ngoài ở. Một mình thuê một căn nhà ở bên đây rất đắt đỏ mà tôi thì không được cho nhiều tiền nên phải tìm một hai người khác ở cùng để giá rẻ hơn. Nó liên lạc với tôi nói rằng nó đã tìm được hai người nữa giúp tôi rồi, khi tôi về sẽ đi gặp hai người đó để bàn chuyện.

    Dù tôi cũng vẫn được ký túc xá cho ở thêm 3 tháng hè nếu muốn nhưng tôi sợ sẽ gặp phải một đứa phiền phức khác nên muốn cao chạy xa bay. Tôi nhận ra niềm vui không còn bén duyên với tôi nữa, giờ là lúc tôi phải thay đổi, phải tìm cho mình những người bạn mới. Vậy nhưng, cái khó vẫn cứ chưa buông tha tôi khi hai người được giới thiệu với tôi kia dù họ ưa tôi ngay khi gặp mặt, chúng tôi lại chưa thể là bạn ở cùng nhau vì tôi vẫn chưa sẵn sàng, vì tôi vẫn muốn kiếm một chỗ gần ký túc xá để tiện đường còn đi thăm lại căn nhà cũ để tìm kỷ niệm tôi từng đánh rơi. Tôi ngày càng ức chế vì đứa ở cạnh phòng mình, tôi quyết chấm dứt chuyện này để tiếp tục học, tiếp tục đọc sách, viết vời. Tôi nhắn tin yêu cầu nó giữ trật tự cho tôi ngủ, còn khuyên nó là nếu bất ngờ có điện thoại lúc đêm thì ra ngoài phòng khách đóng cửa nói chuyện không thì ra ngoài sân cũng được. Nhưng nó lại vu khống là tôi xúc phạm nó và định đòi ăn thua với tôi. May thay, những thành viên khác trong căn nhà ngày càng chán ghét nó nên họ mới tố cáo nó thay tôi. Dù cho tôi được bảo vệ, dù cho tôi được trấn an tinh thần nhưng tôi không còn thấy vui vẻ gì nữa khi ở đây.

    Tôi tìm cho mình một chỗ ở mới ngay sát ký túc xá và dọn ra ngoài trước thời hạn. Tôi và đứa phụ trách vẫn giữ liên lạc, vẫn đi chơi, thăm nhà nhau còn tôi và đứa bạn thân thì xa cách hoàn toàn, chỉ nói với nhau vài câu tin nhắn khi nó cần tôi giúp và tôi cũng đã hiểu ra rằng nó không còn coi tôi là bạn thân nữa. Nó đã có cho mình một người bạn mới vì cái người đó có thể giúp nó ở lại đây còn tôi thì không, dù cho tôi vẫn muốn được có thêm thời gian ở đây để tiếp tục khám phá, rong chơi nhưng nó vẫn là một khe cửa hẹp, khiến cho tôi chỉ biết hy vọng mong manh mà thôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2023
  5. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    228
    Chương cuối: Dấu Chấm Hết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi vẫn tiếp tục nuôi cái hy vọng mong manh kia mặc cho rất nhiều lời khuyên rằng tôi nên trở về nhà sớm hơn. Tôi bỏ qua những lời nói đó, cho rằng họ đang cố cản tôi mà thôi. Bạn bè tôi lúc này đã về nước hết, tôi chỉ còn mỗi đứa phụ trách ở ký túc xá kia là bạn để tâm sự mỗi ngày còn đứa bạn thân tôi thì gần như không để ý đến sự tồn tại của tôi nữa. Tuy vậy, tôi vẫn muốn cứu vãn cái tình bạn đang chết dần chết mòn này, tôi vẫn nhắm mắt tới bên giúp đỡ nó khi cần dù cho sau đó nó lại lạnh nhạt với tôi. Nó còn công khai nói với tôi rằng, nó đang có một đứa bạn mới quen đang chờ nhưng tôi vẫn ngây thơ làm kẻ thay thế cho cái đứa kia khi nó không ở bên cạnh đứa bạn thân của tôi lúc khó khăn. Kỳ nghỉ hè đã tới, tôi cũng vừa đủ tín chỉ để chờ lấy bằng tốt nghiệp, tôi có thừa thời gian để rong chơi thỏa thích. Nhưng tôi lại không muốn đi đâu cả, tôi lại thích đi quanh thành phố này, đi ngắm biển lúc sáng rồi chiều tối lại quay về đi quán bar hoặc về nhà làm vài ly rượu. Tôi thèm cái không gian khi lúc đầu mới tới, tôi da diết nhớ những đứa bạn cũ, muốn tìm lại ký ức của cái khoảnh khắc tươi đẹp nhưng ngắn ngủi đó.

    Hè năm nay lại như hè năm trước, giờ là lúc các thành viên khác trong nhà đi du lịch dài ngày, tôi lại một mình ở trong căn nhà rộng lớn, giết thời gian bằng những trò tiêu khiển hết rượu bia, thuốc lá rồi lại lang thang trên từng con phố, trên bờ biển hay trong công viên. Tôi luôn ước muốn có một người bạn đúng nghĩa bên cạnh mình nhưng dường như điều đó không bao giờ trở thành sự thật, rất nhiều cuộc vui đến bên tôi, mang cho tôi niềm hạnh phúc ngây ngất, nhưng rồi cuối cùng tất cả rời xa tôi để cho tôi cô đơn lúc này. Ấy vậy mà tôi lại tin vào một viễn cảnh vào tương lai khi tôi sẽ tiếp tục có một người đồng hành trong những chuyến khám phá cái đất nước này và tôi sẽ có thể tiếp tục được học lên cao hơn mà không để ý đến một cơn bão táp đang chờ tôi ở phía trước có thể làm lụi tàn ước mơ này. Rồi cãi quãng thời gian vô nghĩa này cũng trôi qua, hết kỳ lễ Giáng sinh và năm mới, cũng là lúc tôi sắp hết thời gian thuê căn phòng này, tôi lại phải tìm một căn phòng mới để ở đến khi tốt nghiệp rồi sẽ tính tiếp để thực hiện mơ ước của mình.

    Tôi bắt đầu lên tất cả các trang web để tìm phòng, nhưng tất cả đều như thách thức tôi khi có những cái cần người dọn vào nhưng lại không hợp với tôi, có những cái hợp thì lại bị hết lượt. Trong lúc đang rối bời không biết phải làm sao thì tôi bỗng thấy một bài đăng của người đã xuýt nữa trở thành bạn ở ghép với tôi hồi trước, đang tìm người lấp vào căn phòng cuối cùng ở căn nhà người ta đang ở. Tôi dù chưa có cảm xúc, ấn tượng gì với người đó nhưng tôi đang cần chỗ và cũng muốn thử xem sao nên đã liên hệ với người ta để thuê căn phòng đó. Chúng tôi cũng gặp nhau có 1, 2 lần có khi còn chả nhớ nhau ra sao. Thế nhưng, khi tôi ngỏ lời hỏi, người đó lại tỏ ra rất mừng vì muốn có một người bạn cùng quê để dễ bề tâm sự. Tôi như người chết đuối được cứu khi đang phải sống trong cảnh cô đơn, bạn thân cũng xa rời, có người bạn từng ở trong ký túc xá thì nó lại sắp phải chuyển đi nơi khác, nay tôi lại có một người đang như tôi cần có người bầu bạn, tôi không thể nào mà nói lời từ chối được dù có tìm ra được một căn phòng hợp hơn. Tôi nhanh chóng chốt với người ta để gặp ông chủ nhà và ký hợp đồng.

    Mọi thứ diễn ra như một cơn gió, tôi đã có cho mình một chỗ để ở sau khi về Việt Nam ăn Tết, để chờ ngày tốt nghiệp và nhận bằng và còn thực hiện ước mơ thích khám phá, rong chơi của mình nữa, còn có thể được học tiếp. Tôi đâu ngờ rằng chuyến trở về nước của tôi lại đánh dấu cho những chuỗi ngày gian nan sắp tới. Ngay từ ngày đầu tiên về nhà, bố mẹ tôi tỏ rõ thái độ muốn tôi phải trở về sau khi tốt nghiệp và không muốn tôi học lên nữa bằng cách giữ chân tôi lâu hơn nhưng tôi cố tìm cách để đi sau khi hết Tết và nghĩ cách thuyết phục thêm khi sang tới nơi. Tôi đành phải câu thời gian càng dài càng tốt để họ không thể ép tôi về sớm hơn, tôi còn nhiều nơi chưa đi tới, còn nhiều cái chưa được khám phá hết mà phải dừng lại thì quả thật là một điều tồi tệ đối với tôi. Tôi thật bất ngờ khi người bạn ở cùng mới quen lại có cùng suy nghĩ với tôi đến lạ, hai chúng tôi giờ giống như hai người bạn thân vậy. Và điều này lại đang trêu tức những đứa còn lại trong căn nhà đó khi bọn chúng ghét người bạn mới của tôi. Tôi không rõ nguyên nhân là gì nhưng có lẽ là do chúng không thích những người thích tự do, viết lách như chúng tôi trong khi đó người bạn mới của tôi lại khá tương đồng với tính cách của tôi. Bọn chúng luôn là những kẻ ưa tiệc tùng suốt ngày suốt tháng và chúng tôi lại luôn cần không gian riêng tĩnh lặng để làm việc của mình nên thường không nhập hội với bọn chúng.

    Tôi nhận ra điều đó nhưng tôi có bạn là đủ rồi, tôi không để ý đến những thứ xung quanh, những cuộc chuyện trò, những lần đi chơi chung làm tôi quên hết mọi thứ tiêu cực kia. Về đến nhà tôi lại có cảm hứng để sáng tác cho mình một câu truyện riêng nhưng cuối cùng lại phải để bỏ một góc chỉ vì cái lũ kia phá, những tiếng ồn ào, tiếng cười nói kia làm cho tôi không thể tập trung được. Mỗi lần như thế tôi lại buồn, bởi vì bữa tiệc là thứ khởi đầu những cuộc vui của tôi khi đặt chân tới mảnh đất này, rồi lại chính nó đưa những người bạn của tôi đi, để lại tôi sống cô đơn trong một thời gian dài, tôi lại nghĩ đến người bạn thân nay đã xa khi nó có người khác thay thế tôi rồi. Tôi ngồi một mình trong phòng ôm mặt tiếc nuối cho cái khoảnh khắc vui tươi kia, nhưng rồi người bạn mới lại đến bên an ủi làm tôi lại nguôi ngoai đi ít nhiều. Tôi cũng hiểu người kia cũng đang giống như tôi, cũng bị phá hỏng cái thứ mà mình thích, không thể đọc sách, không thể viết được gì. Tôi lại càng thương cảm cho người ta hơn khi tôi thì ít ra còn may mắn, còn được sống trong niềm vui dài hơn người ta, giờ đây, người ta lại cũng không có bạn bè đúng nghĩa nên tôi phải trở thành một chỗ dựa cho người ta. Từ đó, hai kẻ cô độc, có nỗi niềm riêng trở thành bạn bè thân thiết của nhau.

    Tôi gần như quên đi đứa bạn thân của tôi vì nó với tôi giờ như hai người xa lạ, tôi có thoáng buồn khi trót đặt niềm tin vào nó để rồi giờ đây tôi nhận ra thì đã muộn rồi. Có lẽ, người bạn mới của tôi như thấu cảm mặc dù tôi không nói ra, người ta cho tôi một thứ để lấp vào khoảng trống của đứa bạn thân để lại. Chính điều này là động lực để tôi tiếp tục muốn kéo dài thời gian ở đây sau khi tốt nghiệp để có những cuộc đi chơi, thăm thú đây đó với người bạn mới quen hay chí ít giả sử người ta có về sớm hơn tôi thì tôi cũng còn có người để khoe những bức ảnh chụp những cảnh đẹp. Tôi lại càng muốn học nữa khi lúc này cái hứng học của tôi đang lên cao. Thế nhưng, khi tôi tiếp tục thuyết phục bố mẹ mình, ý định này lại bị dập tắt, họ không chu cấp cho tôi học tiếp nữa trong khi tôi lại không phải quá xuất sắc để có thể giành cho mình một suất học bổng. Tôi như ở trong bế tắc khi nhìn thấy cái ước mơ của mình đang xa rời như cái đứa bạn thân của tôi vậy. Tôi lại vùi mình vào những ly rượu, vào những điếu thuốc nhiều hơn những cuộc đi dạo. Sức khoẻ của tôi bắt đầu có vấn đề, tôi hay bị ốm hơn trước sau những trận say ở quán bar hay ở nhà. Bạn mới của tôi thấy vậy khuyên tôi nên dừng lại nhưng tôi như bị sa lầy mất rồi, tôi không thể rời bỏ những thứ đó được, tôi ngày càng phụ thuộc vào nó nhiều hơn lúc trước. Để kéo tôi ra vòng xoáy, bạn mới của tôi đã liên tục rủ tôi đi chơi nhiều hơn, những chuyến đi đó khiến cho lấy lại được cân bằng. Nhưng giờ đây, tôi đang muốn viết một cuốn hồi ký từ hồi đi học của tôi nên rượu là thứ làm cho tôi có hứng để viết. Tôi lại tiếp tục uống rượu nhưng không còn để say khướt như những ngày trước, chỉ uống 1-2 ly để viết tốt hơn thôi.

    Cuối cùng, ngày tốt nghiệp đã tới, tôi biết tôi và đứa bạn thân sẽ tới dự lễ tốt nghiệp cùng ngày nhưng hai đứa nhìn nhau như không quen biết vì tôi biết cái tình bạn này đã chết. Tôi tạm quên đi chuyện đó và vui bên người bạn mới của mình vì giờ người ta mới đúng là bạn của tôi không phải đứa kia nữa. Kết thúc buổi lễ, chúng tôi đi ăn mừng cho ngày hôm nay, bạn tôi thì lên thư viện để học tiếp còn tôi thì lại ra quán bar gần đó làm vài ly để vơi đi cái nỗi đau khi chứng kiến cái ngày chấm dứt tình bạn của tôi với đứa bạn thân và để quên đi cái cảm giác tuyệt vọng, tủi thân khi thấy những người có điều kiện được học thạc sỹ hôm nay lên nhận bằng. Tôi lại lết cái bộ dạng say sưa đi về nhà, tôi đã có cho mình một thứ cảm hứng mãnh liệt để viết lách, tôi vội mở cuốn sổ bìa da tôi mới mua ra viết tiếp những trang hồi ký đang dang dở. Tôi tự nhủ với lòng mình từ giờ sẽ tập trung viết nhiều hơn để sống trong những ký ức đẹp để quên đi những nỗi buồn của hiện tại.

    Tốt nghiệp xong, tôi lại muốn đi xa, tôi muốn quay lại cái thành phố rộng lớn mà hè năm kia tôi từng đến, còn nhiều nơi tôi chưa đi, còn nhiều thứ tôi chưa biết. Và người bạn của tôi lúc này cũng thông báo rằng, người ta sẽ học tiếp ở một nơi xa hơn sau khi tôi rời đi khỏi căn nhà này. Vậy là tôi lại phải chia xa một người bạn tốt nữa, vậy là tôi sẽ lại một mình rong ruổi trên những hành trình khám phá tiếp theo. Tôi không trách bạn mình vì người ta phải thực hiện ước mơ, tôi chỉ trách ông trời sao luôn thử thách tôi mãi, luôn khiến tôi phải đương đầu với hết sóng gió này tới bão giông khác. Tôi là người phải rời đi trước vì tôi đã có thỏa thuận thuê được phòng ở nơi đó còn bạn tôi thì sẽ đến đó sau rồi chúng tôi sẽ tạm biệt nhau để bạn tôi bay về nước thăm gia đình sau một thời gian dài xa cách và đi học tiếp ở nước khác sau. Ngày cuối cùng chúng tôi đi chơi cùng nhau tôi coi là ngày đáng nhớ thứ 2 sau cái hôm chia tay đứa bạn cũ trong ký túc xá năm kia, chúng tôi chỉ cùng nhau đi dạo, nói chuyện, động viên nhau và tôi còn muốn ngày mai tiễn bạn ra sân bay nhưng lại bị gạt đi vì bạn tôi nói rằng, nếu mai tôi xuất hiện sẽ khiến bạn tôi không kìm được nước mắt. Giống như tôi, bạn tôi cũng là một người nhạy cảm, thường hay cảm động trước thứ gì có thể chạm vào con tim và cái đưa tiễn của tôi là khắc sâu cái sự chia ly này nên sẽ làm bạn tôi khóc. Tôi nhận ra và đồng ý chỉ vẫy tay chào tạm biệt trước khi lên xe bus để đi về nhà.

    Tôi chỉ chơi ở đây được hơn 2 tháng rồi quyết định quay trở về Việt Nam vì tôi không thể được học tiếp và được ở lại lâu hơn, bố mẹ tôi ngừng trợ cấp và muốn tôi về, tôi cần phải kiếm tiền để thực hiện ước mơ, tôi sẽ quay trở về tìm việc làm rồi dành tiền trở lại đây để khám phá những nơi tôi chưa được đi và cũng đi đến những xứ sở khác nữa. Nhưng đó vẫn chỉ là điều ước xa vời khi giông tố luôn ập đến tôi, ngăn niềm mong mỏi chạm vào bàn tay tôi. Tôi không biết tới khi nào điều đó trở thành sự thật, chỉ biết đến nó trong mỗi giấc mơ mà thôi.

    HẾT
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2023
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...