Bài thơ: "Về đi em" do Lê Anh Xuân sáng tác thật giàu tình cảm, chan chứa tình yêu thương dành cho cách mạng, thiên nhiên, quê hương, đất nước, con người Việt Nam. Hình ảnh cô gái chiếc sĩ hiện lên thật đẹp. Tác giả ca ngợi, đề cao vẻ đẹp, phẩm chất giản dị của người con người Việt Nam sẵn sàng trở thành chiến sĩ để giữ gìn, bảo vệ hòa bình cho đất nước. Nỗi nhớ quê hương, ngôi trường, người em gái năm xưa ùa về, được tác giả tái hiện với nhiều chi tiết, hình ảnh thật xúc động. Đọc bài thơ, ta cảm nhận được sự nhiệt huyết, sức sống, niềm tin, khát vọng mãnh liệt vào ngày mai chiến thắng, không còn phải chịu cảnh chiến tranh đau thương, chết chốc. "Về đi em" thuộc thể thơ tự do, tác giả sử dụng ngôn từ giản dị, gần gũi, mộc mạc, giọng thơ nhẹ nhàng, trìu mến, đầy ắp tình cảm đã để lại nhiều dấu ấn khó phai trong lòng độc giả. Về Đi Em Tác giả: Lê Anh Xuân Tặng các bạn thanh niên miền Nam tập kết ra Bắc nhân ngày Mặt trận kêu gọi sẵn sàng trở về miền Nam chiến đấu. Về đi em! Hỡi em yêu quý Về với quê hương rợp bóng dừa xanh Chắc em đã sẵn sàng rồi nhỉ Em chờ ngày đi như khi đứng chờ anh Có phải em muốn hóa cánh chim xanh Vượt Trường Sơn bay vút về quê mẹ Anh tưởng thấy em khóc òa như con trẻ Khi đặt bàn chân lên mảnh đất quê hương. Anh nhớ em – nhớ miền Bắc yêu thương Nhớ dáng em đứng bên đường dương liễu Của hồ Tây buổi chiều dìu dịu Nhớ mắt em trong sáng dịu dàng Như trời miền Bắc buổi thu sang Anh mang em suốt dặm đường xa lắc Như mang trong tim ngôi sao phương Bắc Mang niềm tin ngày thống nhất mai sau Dù lửa bom đang dội trên đầu. Em hãy kể anh nghe những ngày sôi nổi Hàng triệu thanh niên theo lời Đảng gọi Đang sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu Đâu khó khăn tuổi trẻ đi đầu. Anh như thấy bóng em đi đấy Em ở xa mà gần anh biết mấy Như trái tim trong lồng ngực anh đây Như miền Nam trong miền Bắc đêm ngày. Anh đã về thăm trường xưa em học Vẫn rung rinh hàng tràm xanh như ngọc Vẫn dòng kinh đỏ tận chân trời Vẫn dòng sông mải miết về khơi. Nhưng bao chuyện buồn vui em có biết? Dòng kinh đỏ máu đồng bào bị giết Hàng tràm xanh rụng lá mấy lần Và mái trường mấy bận nát tan. Nhưng bọn chúng làm sao giết được Cả miền Nam thành đồng bất khuất Rừng U Minh vẫn xanh biếc bóng tràm Hết bom rồi, tiếng trẻ lại đùa vang. Nhìn em gái đang ngồi trong lớp Chỗ em ngồi xưa trời mưa thường dột Anh nhớ em biết mấy em ơi! Chỗ em ngồi đây mà em ở đâu rồi Phải chi em về nơi trường cũ Làm cô giáo sống giữa bầy chim nhỏ Chắc em sẽ vui, sẽ quý, sẽ thương Những trẻ thơ cắp sách đến trường Đã anh dũng như mẹ cha anh dũng Học từng chữ giữa tiếng bom tiếng súng Tối lại về cùng mẹ vót chông Các em vui như con sáo sổ lồng. Anh đã gặp những người con gái Cũng như em dịu dàng biết mấy Cũng như em hai mươi tuổi trắng trong Em biết chăng đấy là những anh hùng Đã mấy lần tay không cướp bót Đã trăm bận biểu tình chống giặc Anh muốn em như thế. Hỡi em Hãy về đây sống lại những đêm Lửa cách mạng đỏ những làng kháng chiến Về với mái chèo mặn nồng gió biển Về vót chông, về cầm súng, cầm dao Gian khổ nhiều nhưng hạnh phúc xiết bao. Em đã đẹp trong chiếc áo dài Hà Nội Đi giữa đường thơm mỗi mùa xuân tới Em còn đẹp hơn trong chiếc áo bà ba Nhuộm màu đen, màu bùn đất quê nhà Đẹp lắm em đi đường dừa xanh mát Tóc em ướp hương sen Đồng Tháp Đẹp lắm khi em đứng dưới chiến hào Đem tuổi xuân xóa sạch thương đau. Em còn thức hay em đã ngủ? Ôi Hà Nội đường thơm hoa sữa Em có nghe ngoài cửa, cây xanh Đang rì rào tiếng vọng của anh Chắc em đã sẵn sàng rồi nhỉ Một chiếc ba-lô, một tâm hồn chiến sĩ Có phải em đêm ngủ không yên Khúc quân hành đang giục trong tim. 5-1965 Nguồn: Thơ Lê Anh Xuân, Văn học hiện đại Việt Nam, NXB Văn học, Hà Nội, 1981