CẢM TÁC SAU KHI ĐỌC TIỂU THUYẾT TRĂM NĂM CÔ ĐƠN
* * *
* * *
Nắng rút tới miền Tây thành nắng tím
Trời chiều Đông rã nát áo xanh lam
Linh hồn trải qua hạn kì xanh chín
Biết về đêm bịn rịn giấc mơ tàn..
* * *
Em có thấy tội những người mang án
Máu da còn chát đắng vị rừng hoang
Mang cái nghiệp cô đơn qua ngày tháng
Còn niềm tin xa vắng lấp mây ngàn?
* * *
Có tình yêu bồn chồn như lớp sóng
Đập tan nhau trên bãi dốc đen vàng
Để tiếng nấc hóa sụt sùi bọt bóng
Tràn xung quanh cột cát bọn dã tràng.
* * *
Em có nhớ căn nhà sơn trắng xóa
Trắng hiền lành như đôi cánh bồ câu
Giờ còn vọng tiếng nhấc chân đàn kiến
Chở xác người đã queo quắt từ lâu?
* * *
Khi anh đã thụ tinh vào kí ức
Tặng vần thơ làm trang sức cuộc tình
Em có chịu đến gần bên trứng nứt
Tỉ tê buồn bên tóc ướt sinh linh?
* * *
Em có biết xa nhau vì giới hạn
Để thầm yêu chua xót trước điểm dừng
Nhưng tham tiếc trong ta chừng vô tận
Lại quên mình dẫu cố sức quay lưng?
* * *
Ôi hoan lạc tràn trề đêm rượu đổ!
Tình chơi vơi như vô thủy vô chung.
Ta có cánh thiên thần, đuôi ác quỷ
Mới kẹt sâu trong rãnh thẳm ngang chừng.
* * *
Tháng 10, 2013