

Vai Phụ
Thể loại: Truyện ngắn - Tản văn
Tác giả: Mẫn Doãn Khởi
Thể loại: Truyện ngắn - Tản văn
Tác giả: Mẫn Doãn Khởi

Link góp ý ở đây nè
Chương 1 : Mở đầu bằng một ánh mắt (Tớ không biết tại sao đến giờ tớ mới 'say' nhưng tớ biết là thuyền tớ đã bị đắm trong đại dương tình cảm của cậu mất rồi)

Trong cuộc sống có rất nhiều điều ta không thể nói trước được cũng như chuyện tình cảm không có người đúng kẻ sai mà chỉ có vai chính và vai phụ.
Những câu truyện tình cảm lãng mạn kia thì nữ chính luôn là người hạnh phúc nhất dù cô ấy có đẹp có xấu, có hiền lành hay tàn ác thì cô ấy vẫn luôn có được tình yêu của nam chính. Nhưng còn nữ phụ? Cô ấy vẫn chỉ là vai phụ, là phông nền cho nữ chính dù cô ấy có dành tình cảm chân thành cho nam chính đi chăng nữa thì cô ấy cũng chẳng bao giờ được nam chính yêu.
Có người bảo tôi thật kì lạ vì ai ai cũng ưu ái cho nữ chính của mình nhưng tôi lại đi cảm thán thay cho mấy cô nàng vai phụ? Có đôi lúc tôi lại muốn cầm bút lên viết cho cô ấy một cái kết viên mãn cùng nam chính nhưng như vậy thì còn gì là truyện? Thế là lại thôi.
Cho đến khi tôi biết được cô ấy thì tôi mới có thể can đảm một lần phá cách biến nữ phụ thành nữ chính, biến cuộc đời cô ấy tươi sáng hơn thay vì cái kết u uất phía sau sự hạnh phúc của vai chính.
Vào buổi tựu trường năm cô lên lớp 12. Bạn bè, thầy cô nao nức chuẩn bị buổi lễ khai giảng đầu năm học, cả sân trường nhộn nhịp cả lên riêng ở một góc tường phía sau các dãy phòng học có một cô gái đang ngồi thơ thẩn.
Cô tên là Tiểu Trân, một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, mái tóc dài thướt tha, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt to tròn và luôn đeo một cặp kính cận. Tại sao cô lại ngồi đây? Vì cô không thích sự náo nhiệt ồn ào ngoài kia. Cô đang chờ bạn của mình, đứa bạn thân từ năm lớp 6 đến giờ. Đang tâm hồn treo ngược cành cây, thơ thẩn cùng mây gió thì có tiếng gọi cô từ phía xa:
- Hú! Bạn thân yêu dấu của tao!
Từ đằng xa là một cô gái dể thương cực với mái tóc dài ngang lưng buột đuôi ngựa, trên vai đeo một chiếc cặp xinh xắn in cái logo bự chảng của nhóm nhạc nổi tiếng tài năng mà ai cũng biết: BTS.
Cô cũng là fan K-pop nhưng không phải ARMY mà là fan của BlackPink. Thấy bạn gọi mình cô cũng đứng dậy bước nhanh về phía bạn.
Hoa Tử đứa bạn thân của cô đang vui cẩn lên, ôm lấy cô rồi líu ríu hỏi thăm đủ thứ mặc dù ngày nào mà cả hai không chat facebook với nhau đến tận 12h? Tâm trạng Hoa Tử vui lắm nha vì hôm nay người cô đơn phương chính thức chấp nhận mối quan hệ tình cảm với cô rồi, cứ chốc chốc lại phá lên cười khoe với Tiểu Trân.
Yah! Sao cứ thích xát muối vào tim cô vậy? Biết người ta còn ế chỏng ế chơ đây mà cứ khoe khoe là sao?
Cả hai kéo nhau ra ngoài xếp hàng với lớp nhưng chỉ có Hoa Tử cứ líu ríu với bạn bè, cô vẫn lặng im cho đến khi có một người cốc vào đầu cô.
- Ah!
- Khè khè khè đau không nhóc?
- Ai nhóc với mày?
- Mày chớ ai? Lớp 12 rồi mà vẫn lùn ha ha ha!
Đấy là Vĩnh Thâm một người bạn cùng lớp, một người luôn vui tính với bạn bè nhưng từ trước đến giờ cô ít giao tiếp với hắn lắm, sao hôm nay lại chủ động ghẹo cô vậy chứ?
- Khoẻ không bạn hiền?
- Ừ khoẻ.
- Nhạt vậy chú?
- Rồi sao?
Hắn nói cô nhạt nhưng đâu biết cô đang lúng túng trước câu hỏi của hắn? Cô ít giao tiếp, con người cô lạnh lắm nên khi có người bắt chuyện cô thường lúng túng và chẳng biết nói gì.
- Ờ thôi mày ở lại chơi nhá, tao đi tìm thằng Phạm Công.
Hừ sao lại là Phạm Công chứ? Hắn lại cố tình xoáy vào nổi đau của cô nữa rồi. Phạm Công là bạn cùng lớp và cũng là người yêu cũ của cô, người ta nói thích người cùng lớp lỡ mà có chia tay thì khó mà nhìn bạn nhau như bạn bè. Cô và Phạm Công cũng như vậy, cả hai quen nhau từ hồi năm lớp 9 nhưng chẳng bao lâu thì chia tay và lý do là không hợp nhau. Sau khi chia tay tưởng chừng như đã hết nhưng không phải, Phạm Công cứ hay tìm cách chơi khâm cô, hay tìm sơ hở để khiến cô phải mất mặt. Lúc đó cô vẫn còn có chút tình cảm với Phạm Công nhưng hắn làm vậy thật khiến cô đau đớn vô cùng, trái tim dần khép lại, hình thành một lớp băng dày đặc bao phủ con tim, và cũng từ đó cô mờ nhạt trước mọi người trong lớp.
Nhìn theo bóng của Vĩnh Thâm đi xa lòng cô lại khẽ rung lên một hồi, sống mũi cay cay nhưng cố kìm nén lại, cô quay mặt đi che dấu thành công cái cảm xúc khó tả trong tận đáy lòng.
(Còn tiếp)
Chỉnh sửa cuối: