Ngôn Tình Vai Ác Tìm Đến Rồi! - Mèo A Mao Huỳnh Mai

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 28 Tháng năm 2021.

  1. Chương 20: Mèo và chó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám người bao vây Lưu Vương Thành đều nhìn nhau mà chẳng ai dám tiên phong xong lên trước. Tuy họ đã hạ độc hắn nhưng họ cũng không dám chắc là liệu hắn có thật sự trúng độc hay chỉ giả vờ. Nếu như hắn chỉ giả vờ thì họ tự tiện xong lên như vậy chỉ có con đường chết.

    Quả thật lúc đó Lưu Vương Thành chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ thôi. Hắn làm vậy chỉ để kéo dài thời gian chờ người của hắn đến. Bởi vì hắn biết rõ đám người đó sẽ không dám xong lên. Nhưng hắn không ngờ người đến lại là tiểu sư muội Linh Miêu Đồng nữ. Nàng vừa xuất hiện đã tặng cho đám người đó một quả đạn khói. Đám người đó chưa kịp nhận ra là ai thì Lưu Vương Thành đã được cứu đi rồi.

    Nàng đem hắn lánh ở một nơi an toàn rồi vận công ép chất độc ra cho hắn. Nhưng chất độc đã ngấm sâu vào, muốn ép ra cũng không phải chuyện dễ. Vì bọn người đó muốn hắn chết nên đã hạ một loại độc không có thuốc giải. Nếu Lưu Vương Thành công lực không thâm hậu thì chỉ cần vừa trúng chưa đầy một khắc (15 phút) sẽ lập tức đi chầu ông bà rồi, thần tiên cũng không thể cứu.

    Lúc đó hắn tưởng chừng mình sẽ cầm chắc cái chết nhưng tiểu sư muội lại nói.

    - Lưu Vương Thành! Không được bỏ cuộc. Dù có bỏ cả mạng này ta cũng phải cứu ngươi!

    Khi nghe lời nói của nàng, tim hắn như lỡ một nhịp. Hắn muốn hỏi nàng tại sao lại muốn cứu hắn. Nhưng chưa kịp mở lời thì đã lâm vào hôn mê.

    Đến khi tỉnh dậy thì lại thấy nàng hôn mê nằm bên cạnh. Trên cổ tay của nàng và hắn đều có vết cắt vẫn còn rướm máu. Hắn kinh ngạc phát hiện, độc trong cơ thể hắn đã hết hoàn toàn nhưng chất độc lại truyền sang người nàng. Thì ra nàng đã đưa hết chất độc ấy sang cơ thể của mình. Hắn rất muốn biết tại sao nàng lại làm như vậy? Nhưng lúc ấy nàng lại hôn mê bất tỉnh nên hắn không thể nào hỏi được.

    Sau đó, hắn đi tìm bọn người đó để báo thù tiện thể lấy thuốc giải. Tuy bọn chúng nói độc này không có thuốc giải nhưng những lời của cái bọn tự xưng nghĩa hiệp đó đáng tin sao? Cho dù không có hắn cũng phải bắt chúng phải làm sao cho có. Nếu không thì uổng cái danh hiệu Tu La vương này quá.

    Nhưng khi trở về thì đã không thấy nàng đâu. Hắn tưởng sư phụ đã mang nàng đi nhưng khi hắn chạy đến chổ sư phụ thì cũng không thấy. Cho đến khi gặp lại nàng lần nữa thì hắn và nàng đã là hai phe đối địch. Cho đến lúc chết, hắn cũng không có cơ hội hỏi nàng.

    Trở về thực tại, Lưu Vương Thành nghe Thu Sương đáp như vậy thì trong lòng dâng lên niềm chua xót. Hắn không hiểu tại sao cô cứ không nhận mình là Linh Miêu đồng nữ. Dù rõ ràng đó chính là cô không sai. Chợt, hắn nghĩ ra điều gì, bèn lên tiếng.

    - Một tiếng thét thê thảm cất lên để rồi tắt dần trong mảnh đen tối mịt mờ của vực sâu muôn trượng. Lưu Vương Thành, kẻ đã làm mưa làm gió trên giang hồ và trong triều đình, ai nghe danh cũng phải toát mồ hôi lạnh đã vĩnh viễn biến mất trên thế gian. Cái chết bị vạn tiễn xuyên tâm, cùng với xác thân rơi xuống vực sâu muôn trượng có lẽ đã là rất nhân từ với hắn. Một kẻ tàn bạo độc ác như hắn đúng lý phải bị lăng trì, ngũ mã phanh thây hay bị quăng vô chảo dầu nóng, chết một cách đau đớn nhất, tàn nhẫn nhất mới có thể thỏa lòng câm hận của những người bị hắn làm hại.

    Vâng! Đó chính là một đoạn văn nói về cái chết của Lưu Vương Thành trong truyện của Thu Sương. Lần này hắn thành công trong việc khiến Thu Sương bị thất thố. Cô suýt nữa thì té nhào xuống sông rôi, cũng may chổ bãi này cạn, cô nhanh tay lấy cây dầm chịu lại. Lưu Vương Thành khoái trá cười.

    - Ha ha ha.. Tiểu sư muội sao lại ngồi không vững vậy? Suýt nữa thì té xuống nước rồi.

    Thu Sương âm thầm nghiến răng.

    "Cái tên yêu nghiệt này! Không ngờ lại có thể đọc truyện trên mạng. Chắc chắn hắn đã biết mình viết nên mới cố tình đọc lên đoạn đó. Mình quên mất cái tên này rất hay ghi thù. Nhưng như vậy thì đã làm sao? Mình không nhận xem hắn làm gì được mình?"

    Thu Sương lấy lại bình tĩnh nói.

    - Anh nói gì tôi chẳng hiểu gì cả! Mà tôi nói rồi tôi không phải Tiểu sư muội của anh.

    Lưu Vương Thành nhướng mày.

    - Ồ! Không thích gọi tiểu sư muội thì ta gọi Ngọc Sương nhé! À không! Kiếp này nên gọi là Thu Sương mới đúng!

    Nhưng rồi hắn lại lắc đầu.

    - Không không! Gọi Thu Sương thì ta không thích. Thôi thì gọi Mèo con ham ngủ vậy. Tên này ta thích! Cũng đều là mèo.

    Thu Sương đen mặt, buộc miệng nói.

    - Tôi là mèo thì anh chính là chó đó.

    Lần này đến lược Lưu Vương Thành thất thố, lảo đảo. Nhưng nhờ hắn nhanh vịnh vào mạng xuồng nên không bị té. Ừ! Tại tên ở nhà của hắn kiếp này là Chó Lớn mà. Thì là chó chứ là gì nữa. Hắn thật muốn ngửa cổ lên mà chửi thề.

    Thu Sương thấy hắn suýt té, mặt lại nhăn nhó khó coi, dường như đoán ra được điều gì. Trong lòng âm thầm sung sướng.

    "Ha ha.. Nhà ngươi cũng có lúc bị nghiệp quật. Đảm bảo tên hắn kiếp này có liên quan đến chó. Ha ha ha.."

    Thu Sương vờ hỏi.

    - Ồ! Anh sao thế? Sao lại ngồi không vững vậy?

    Lưu Vương Thành đương nhiên biết cô là đang trả đũa hắn. Nếu là người khác thì đảm bảo hắn đã cho xuống sông gặp bà thủy rồi. Nhưng ngặt nỗi là Thu Sương a. Người duy nhất khiến hắn yêu nhất cũng khiến hắn hận nhất. Rất muốn bóp chết cô nhưng cũng không muốn tổn thương cô. Có lẽ dù kiếp trước hay kiếp này, cô cũng đều là tử huyệt của hắn.

    Hắn đã từng thề phải tìm tác giả viết hắn thành vai ác để trả thù. Lúc biết là cô hắn rất muốn, rất muốn xong vào cho cô một trận nhưng chân muốn đi mà lòng lại không nỡ. Mà nếu bỏ qua cho cô dễ dàng thì hắn vô cùng ấm ức. Hắn thở dài, thì thầm.

    - Haiii.. Mèo con! Ta phải làm sao với muội đây?

    Lần này, Thu Sương thật sự không hiểu hắn đang nói cái gì.

    Bất chợt, có thứ gì đó đụng vào chiếc xuồng khiến nó lắc mạnh. Cô nhíu mày hỏi.

    - Anh có cảm thấy có thứ gì đó vừa đụng vào xuồng không?

    Lưu Vương Thành gật đầu.

    - Có! Giống như một con cá rất to.. ơ..

    Lại một cú đụng mạnh làm chiếc xuồng như muốn lật úp. Thu Sương khó hiểu.

    - Con cá nào mà to có thể đụng mạnh dữ vậy?

    Do xung quanh đều là lục bình nên cô không thể nhìn thấy bên dưới là thứ gì. Cô bèn lấy dầm thọc mạnh xuồng để kiểm tra. Vừa mới đâm xuống, chợt đụng phải thứ gì đó cứng cứng. Cô vội rút dầm lên thì bổng nhiên một cái mõm đen dài với những hàm răng răng sắc nhọn cũng đưa lên và há miệng ra. Thu Sương giật mình la lên.

    - Aaaaaaa.. Cá sấu..

    Cùng lúc Lưu Vương Thành hô.

    - Cẩn thận!

    Hắn nhanh như cắt ôm lấy eo Thu Sương, vận khinh công đạp trên mấy lá lục bình bay vào bờ. Con cá sấu táp vào khoảng không có vẽ cũng rất tức giận, nó liền lặn lại xuống đám lục bình không biết sẽ bơi hướng nào. Thu Sương liền nói.

    - Lạ thật! Sao lại có cá sấu? Không phải loài này bây giờ chỉ còn trong sở thú và khu vui chơi sao?

    Thế nhưng Lưu Vương Thành lại nói.

    - Bên ngoài vẫn có người nuôi mà. Em không xem thời sự sao?

    "Em không xem thời sự sao.. sao.. sao.." Câu nói ấy không ngừng âm vang trong đầu Thu Sương. Cô có cảm giác bị vả mặt. Đúng là cô rất ít khi xem thời sự.

    * * *

    Sông sâu nước cả

    Ai thả con thuyền?

    Trôi theo dòng nước

    Cập bến nơi nao

    Tình em là bến

    Tình anh là thuyền

    Đời là dòng nước

    Cuốn thuyền trôi xuôi

    Trôi đến bên em

    Thuyền tình một bến

    Không còn đơn côi.
     
    Nana268, coley, Minh Dạ58 người khác thích bài này.
  2. Chương 21: Cá sấu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu Sương bèn nói.

    - Nhưng ở đây đâu có ai nuôi cá sấu đâu mà nó có thể xổng chuồng ra sông chứ?

    Lưu Vương Thành nhún vai, tỏ ý hắn không biết. Thu Sương nhíu mày.

    - Phải tìm cách bắt nó lại nếu không sẽ rất nguy hiểm. Không biết là có bao nhiêu con nữa?

    Thấy chiếc xuồng trong đám lục bình hãy còn lắc mạnh, Thu Sương đoán, con cá sấu chắc vẫn tưởng còn người ở trên đó nên không ngừng đụng vào. Cô bèn rút một dây mây đang quấn trên tàu dừa nước, sau đó nhún chân phi thân trở lại trên xuồng.

    Lưu Vương Thành cũng không cản, ngược lại, hắn cũng bay lên xuồng với cô. Tuy nhiên, hắn lại nằm trên mũi xuồng, gác chéo dò xem cô bắt cá sấu. Thu Sương đổ một giọt mồ hôi sau ót.

    "Tên này đúng là đáng ghét! Có tin bà đây đạp mi xuống sông không?"

    Nhưng bên ngoài cô vẫn giữ vẽ thản nhiên, xem như hắn không hề tồn tại. Cô vuốt sợi dây mây, sẵn sàng với tư thế chiến đấu, chỉ cần có động tĩnh thì lập tức ra tay. Thu Sương tuy tinh thông nhiều loại binh khí nhưng sở trường mạnh nhất của cô chính là dùng roi. Cô có thể điều nó một cách tùy ý cứ như là điều khiển cánh tay của mình vậy. Không như ai kia..

    Liếc nhìn tên yêu nghiệt nào đó đang nằm tĩnh bơ trên mũi xuồng, tay cầm một lá lục bình làm quạt, miệng còn huýt sáo vang dội. Thật là muốn cho hắn một roi gì đâu. Nhưng cô biết, cô đánh không lại hắn. Cô luôn là người tự biết bản thân mình, nếu đánh không lại cô sẽ không dại mà đi tìm ngược.

    Trong khi Thu Sương lo để ý xem con cá sấu đang ở vị trí nào thì phía của Lưu Vương Thành, ở dưới nước dường như có thứ gì đó đang sùi bọt lên. Vì mái tóc hắn dài nên khi nằm xuống có một phần xõa xuống nước. Cũng không biết là do hắn vô tình hay cố ý để như vậy.

    Đột nhiên, Lưu Vương Thành ngừng huýt sáo, đôi mắt nhắm lại, miệng nhẹ nở nụ cười. Thu Sương quay đầu lại thì chợt thấy con cá sấu đang há hốc mồm định táp vào đuôi tóc hắn. Cô hốt hoảng hô lên.

    - Lưu Vương Thành cẩn thận..

    Lưu Vương Thành lập tức mở bừng mắt, tung người. Thu Sương chỉ kịp thấy đám lục bình văng tung tóe. Sau đó thì con cá sấu đã nằm gọn trên xuồng. Mõm của nó bị bàn chân của Lưu Vương Thành đạp lên không thể cử động được.

    Thu Sương :(ba chấm)

    Hắn có cần lợi hại như vậy không? Thật khiến cô ngưỡng mộ, ganh tỵ, hận a.

    Nhưng cô cũng nhanh chóng tung sợi dây mây ra quấn chặt lấy con cá sấu. Thế là, bây giờ nó thành cá nằm trên thớt.. à không.. phải là cá sấu nằm trên xuồng mới đúng.

    Lưu Vương Thành tươi cười nói.

    - Thế nào? Chịu thừa nhận thân phận rồi hả Mèo con?

    Vừa rồi trong lúc hốt hoảng, đúng là cô đã gọi tên của hắn. Điều đó đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận cô chính là Linh Miêu đồng nữ, tiểu sư muội của hắn. Ài.. đúng là lòng tốt hại thân. Nếu đã biết rồi thì cô cũng chẳng thèm che dấu làm chi nữa. Hắn muốn giở trò gì cô cũng xin tiếp. Binh tới tướng chặn, cô không tin là cô không đấu lại hắn.

    Ngay khi cô định mở miệng thì đột nhiên có tiếng gọi.

    - Thu Sương..

    Từ đàng xa có một chiếc xuồng đang chèo tới. Nghe tiếng gọi không ai khác chính là Phi Long. Trên xuồng còn có ông Ba Minh và bà ngoại cô nữa. Thu Sương vô cùng ngạc nhiên.

    - Hả? Sao bà ngoại lại ra đây?

    Phi Long vừa chèo tới, khi thấy Lưu Vương Thành đang đứng cùng với Thu Sương liền hốt hoảng chỉ tay run rẩy.

    - Yêu.. yêu.. yêu quái..

    - Yêu quái nè!

    Ùm..

    Lưu Vương Thành lập tức nắm ngay một bụi lục bình ném vào người Phi Long. Và dĩ nhiên là Phi Long yếu ớt nhà chúng ta lại phải tắm sông nữa rồi. Nhưng lần này anh ta nhanh chóng trồi lên leo lên xuồng.

    Thu Sương hỏi.

    - Sao ngoại và bác Ba ra đây vậy ạ?

    Ông Minh đáp.

    - Bác vừa nghe nói có con cá sấu xổng chuồng ra đâu ở khúc sông này. Bác lại nghe nói con ra sông hái lục bình nên bác mới vội ra kêu con vô. Bà ngoại con lo quá, ở nhà không yên tâm nên một hai đòi bác đưa ra đây đó.

    Thu Sương hướng bà Hai nở nụ cười thật tươi.

    - Ngoại ơi! Con đâu có sao đâu. Cá sấu sao làm gì nổi con chứ.

    Bà Hai tươi cười, vừa nghe nói có cá sấu xổng chuồng là bà liền nghĩ đến Thu Sương vừa mới đi ra sông hái lục bình. Bà vô cùng lo sợ, rủi cô có mệnh hệ gì thì biết làm sao. Nhìn thấy cô bình an vô sự thì bà đã yên tâm rôi. Bà gật đầu nói.

    - Ừ! Thôi đi vô đi con.

    Chợt bà nhìn thấy Lưu Vương Thành liền hỏi.

    - Còn cháu này là con cái nhà ai. Sao mà đẹp dữ vậy? Bà chưa gặp qua bao giờ?

    Đây cũng là câu hỏi của ông Minh, nãy giờ ông cứ quan sát Lưu Vương Thành xem rốt cuộc là nam hay nữ. Ông sợ bị thất thố nên nãy giờ mới không lên tiếng. Bởi vì, nếu chỉ nhìn khuông mặt thì khẳng định sẽ nói hắn là nữ. Tuy nhiên, tướng tá thì chính là một chàng trai. Một thiếu niên xinh đẹp như vậy đúng là lần đầu tiên ông nhìn thấy. Chỉ có điều ông cảm thấy hắn vô quen thuộc nhưng quen thuộc ở điểm nào thì ông không rõ. Đây là lần đầu ông gặp hắn, tại sao lại hắn lại khiến ông có cảm giác quen thuộc, ông cũng không hiểu. Nếu như ông biết hắn là con trai ông thì không biết ông sẽ ra sao nhỉ?

    Lưu Vương Thành chưa mở miệng đáp lời thì Phi Long đã bò được lên xuồng và nói.

    - Đó là con yêu quái con đã gặp ở cây bần mà con đã nói đó..

    Lưu Vương Thành đen mặt, mắn.

    - Cậu mới yêu quái! Cả nhà cậu mới là yêu quái.

    Lần này Phi Long nghe rõ giọng của Lưu Vương Thành, anh vô cùng kinh ngạc.

    - Hả? Thì ra là con trai không phải con gái sao?

    Ông Minh và bà Hai rất muốn cười nhưng họ là người lớn, trước mặt lũ trẻ mà cười thì coi ra gì nên đành cố nín. Thu Sương vì đã quá quen với việc này nên cũng không thấy làm lạ. Còn Lưu Vương Thành thì tức đến đỏ mặt, định bay qua cho Phi Long một cước nhưng Thu Sương đã kịp nắm cánh tay hắn lại.

    - Anh đừng trách anh Long, anh ấy thật thà có sao nói vậy chứ không phải cố ý xúc phạm anh. Anh nên xem lại mình đi, con trai gì đẹp còn hơn con gái, lại còn để tóc dài nữa. Thử hỏi ai không hiểu lầm chứ?

    Lưu Vương Thành dĩ nhiên biết Phi Long tính tình thẳng thắng có sao nói vậy, dù sao cũng gọi là bạn thân, hoạn nạn có nhau mà. Chỉ là nghe Thu Sương nói như vậy, rốt cuộc thì cô đang khen hay chê hắn vậy? Lưu Vương Thành "Hừ" một tiếng, rồi vận khinh công đạp trên nước bay mất dạng, trước sự kinh ngạc há hốc của ba người Phi Long, ông Minh và bà Hai.

    Thu Sương chợt nhớ con cá sấu còn nằm trên xuồng mình liền hô lên.

    - Này.. còn con cá sấu này sao đây?

    Tuy Lưu Vương Thành đã không thấy bóng dáng nhưng khi Thu Sương vừa dứt lời thì lại có tiếng hắn từ đâu đó vọng lại.

    - Em tự xử lý đi!

    Phi Long tắm tắt.

    - Lợi hại thật nha! Cứ y như trong phim kiếm hiệp vậy. Không ngờ ngoài đời lại có.

    Chợt nhớ đến lời Thu Sương vừa nói, ba người mới để ý là trên xuồng Thu Sương có con cá sấu đang bị trói chặt bởi một sợi dây mây. Ba người đều cả kinh không hẹn mà cùng hô lên.

    - Cá sấu!

    Con cá sấu mắt liếc liếc, dường như ý muốn nói. "Tui nằm một đống to đùng ở đây muốn hết chiếc xuồng, mà bây giờ mấy người mới chú ý tới tui sao?"

    * * *

    Tình đẹp khi còn dang dở

    Tình thành rồi có lúc cũng dở dang

    Nếu mà là tình đơn phương

    Không dở không thành không đẹp không vui

    Có chăng chỉ một người sầu

    Người kia nào biết lòng này xót xa.
     
    Nana268, coley, Minh Dạ54 người khác thích bài này.
  3. Chương 22: Hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nana268, coley, Minh Dạ56 người khác thích bài này.
  4. Chương 23: Ghét

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này Lưu Vương Thành lại mạnh dạn dám ôm hôn cô. Mà hôn cái kiểu đó thật khiến người ta tức chết. Hắn mà còn không mau đi thì cô thật sự không biết bản thân mình có ngại mạng quá dài mà mạo phạm hắn không nữa. Thôi! Cho nên hắn làm ơn đi nhanh đi cho cô nhờ.

    Lưu Vương Thành thì làm sao biết được suy nghĩ của cô được. Thấy cô cứ thờ ơ thì lại chua xót. Hắn bổng trở nên nghiêm túc, hỏi cô.

    - Muội thật sự ghét ta đến vậy sao?

    Thu Sương mặt lạnh tanh đáp.

    - Đúng vậy!

    Đúng là cô rất ghét hắn. Ghét hắn vì sao kiếp trước lại xuất hiện trong cuộc đời cô. Ghét hắn vì sao khiến trái tim cô rung động, để rồi lại khiến cô đau đớn khi hắn giết chết sư phụ. Ghét hắn tại sao luôn đối đầu với sư tỷ và còn muốn đưa cô vào chổ chết, làm tổn thương cô. Cô ghét hắn tại sao cũng xuyên đến thế giới này. Xuyên đến thì thôi đi, cớ chi lại một lần nữa làm phiền cô. Cô ghét hắn, vô cùng căm ghét hắn.

    Thế nhưng Lưu Vương Thành lại hỏi.

    - Nếu muội ghét ta vì sao kiếp trước không tiếc thân mình cứu mạng ta? Muội để ta trúng độc mà chết có phải tốt hơn không? Hà cớ gì lấy thân mình truyền độc qua?

    Thu Sương bình thản đáp.

    - Là vì ngươi là đại sư huynh của ta!

    "Và cũng là người ta yêu." Nhưng câu này cô chỉ có thể bổ sung trong lòng. Dù biết rằng hắn là ác ma không việc ác nào không làm, để đạt được mục đích hắn bất chấp tất cả không từ thủ đoạn. Nhưng cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại yêu hắn, càng không muốn nhìn thấy hắn phải chết.

    Lưu Vương Thành lại hỏi.

    - Chỉ có vậy thôi sao?

    Bản thân hắn cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại hỏi ra câu đó. Hắn đang hi vọng điều gì ư? Có lẽ là hi vọng cô sẽ nói rằng vì cô thích hắn nên không muốn nhìn thấy hắn chết chẳng hạn. Nhưng hắn biết đó chỉ là ảo tưởng, vừa rồi cô đã nói là ghét hắn rồi còn gì.

    Thu Sương cũng vẫn bình thản. Có lẽ do cô đã trãi qua ba kiếp, cũng trãi qua không ít sự đời, nên dù trong lòng có đang dậy sống cách mấy cũng sẽ không biểu hiện ra mặt. Cô đáp.

    - Đúng là chỉ có vậy! Với lại lúc đó bọn người đó mạo danh của ta mới dụ được ngươi vào bẫy. Nếu ngươi chết ta sẽ cảm thấy rất áy náy.

    Lưu Vương Thành cũng là một người rất giỏi che dấu cảm xúc, không bao giờ biểu hiện ra mặt. Đấy là do cuộc sống tranh đua trong hoàng thất đã biến hắn thành một kẻ vô cảm như vậy. Khó ai có thể nhận ra hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Dù rất đau lòng nhưng hắn vẫn ra vẽ thờ ơ.

    - Thì ra là thế! Phải biết sớm như vậy ta cũng đã không canh cánh trong lòng việc đó rồi. Vậy là ta cũng không cần mang ơn muội. Chúng ta là không ai nợ ai.

    Nghe Lưu Vương Thành nói mà Thu Sương thật muốn quay lại đập vô trong mặt hắn, tiếc rằng cô đánh không lại. Hắn mang ơn cô? Tin nổi không cơ chứ? Canh cánh trong lòng mà có thể ra tay hạ sát cô. Mang ơn cô mà lấy cả mạng của cô. Xin lỗi! Cô không dám cho hắn mang ơn đâu. Nếu thân thể cô kiếp trước không phải bách độc bát xâm thì không phải cô đã lấy mạng đổi mạng rồi còn gì? Nhưng dù sao đó đã là chuyện kiếp trước rồi. Kiếp này, cô không muốn có liên quan gì đến hắn nữa.

    - Mọi chuyện đã là kiếp trước! Mọi ân oán tình thù, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa. Kiếp này tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên. Xin anh đừng làm phiền tôi nữa.

    Thu Sương nghĩ, cô cũng đã nói đến vậy, Lưu Vương Thành mà còn mặt dày ở lại nữa thì đúng là người không biết điều. Tuy nhiên, cô đã quên mất Lưu Vương Thành là người như thế nào rồi. Hắn cái gì cũng biết chỉ có biết điều là không biết. Hắn vẫn không quên cô đem hắn vào tiểu thuyết mà ngược đâu. Hắn trở về trạng thái cà lơ phất phơ nói.

    - Ồ! Vậy sao? Thế ai đem mình vào tiểu thuyết mà nói xấu đủ điều vậy ta?

    Thu Sương đen mặt, đúng là hắn nói không có sai. Cô cố tình đem hắn vô tiểu thuyết mà nói xấu. Thôi thì để cái tên hay mang thù này đừng phiền cô nữa cô đành phải tháo bộ tiểu thuyết đó xuống thôi. Cô nói.

    - Anh yên tâm! Tôi sẽ tháo nó xuống.

    Tuy nhiên, Lưu Vương Thành lại nói.

    - Muộn rồi mèo con ạ! Dù em có tháo nó xuống thì cũng vậy thôi. Rất nhiều người cũng đã đọc truyện của em rồi.

    - Vậy bây giờ anh muốn thế nào? _ Cô hỏi.

    Hắn vuốt cằm, như suy nghĩ xem nên trừng phạt cô như thế nào. Thu Sương thì đang âm thầm tra tấn hắn trong trí tưởng tượng. Bất chợt, Lưu Vương Thành búng tay một cái.

    Tách..

    - Có rồi! Em đưa điện thoại cho anh.

    Thu Sương: ?

    Một lúc sau.

    Lưu Vương Thành trả lại điện thoại cho Thu Sương.

    - Anh đã kết bạn với em rồi. Sau này nếu anh gọi hay nhắn tin mà em không trả lời thì..

    Hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn cô đầy cảnh cáo.

    - Anh không biết bản thân anh sẽ làm ra chuyện gì đâu.

    Thu Sương: ".. Sao giống bá đạo tổng tài quá vậy?"

    Nói rồi hắn nhún chân một cái bay vút vào màn đêm và biến mất. Hắn sợ ở lại một hồi hắn sẽ không thể kiềm chế nổi bản thân, sẽ làm ra điều tổn hại đến cô.

    Vừa rồi lúc cầm điện thoại của cô, hắn vô tình nhận được tin nhắn từ tên Gấu Trúc nào đó trên zalo gửi.

    "Mèo con yêu dấu ngủ chưa?"

    Đúng thật là đáng ghét mà. Dám gọi Tiểu sư muội của hắn là "Mèo con yêu dấu". Câu đó chỉ có hắn mới được gọi. Chỉ là hiện tại hắn lấy cái quyền gì mà cấm cảng người khác gọi cô như thế. Không biết đó là tên nào lại chán sống có ý định muốn cưa tiểu sư muội của hắn như thế chứ? Hắn phải tìm cho ra mới được. Thấy cái hình đại diện con gấu trúc là thấy phát ghét rồi. Đừng để hắn gặp tên đó ở ngoài, nếu không hắn nhất định biến tên đó thành gấu trúc luôn.

    Chỉ có một câu tin nhắn như vậy mà Lưu Vương Thành dã nhận định người ta muốn cưa tiểu sư muội của hắn, đòi biến người ta thành gấu trúc. Nếu như hắn mà vào zalo của cô đọc hết những cuộc trò chuyện của cô với bạn bè, chắc chắn hắn sẽ đi tìm người ta liều mạng mất. Bởi vì Thu Sương cũng đang nhắn lại.

    "Vẫn chưa! Khuya rồi sao Gấu yêu dấu vẫn chưa ngủ vậy?"

    Bên kia trả lời:

    "Gấu nhớ Mèo óa nên không ngủ được. Mèo có nhớ Gấu không?"

    Thu Sương nhắn lại.

    "Mèo cũng nhớ Gấu lắm nè!"

    À.. thật ra đó chỉ là cô bạn thân học chung lớp với Thu Sương thôi. Đang nghỉ hè ít khi gặp nhau nên chỉ có thể nhắn tin qua zalo chọc nhau cho vui vậy. Thu Sương đâu biết rằng, chính vì vậy mà khiến cho tên nhân vật phản diện nào đó ghen đến độ thao thức trọn đêm, giấc ngủ chẳng thể nào thành.

    * * *

    Thức trọn đêm nay để nhớ về em

    Nhớ ánh mắt em trong trẻo sáng ngời

    Nhớ miệng em cười tươi thắm bờ môi

    Nhớ đôi má xinh không phấn vẫn hồng

    Nhớ mái tóc bồng thơm mùi hoa bưởi

    Nhớ dáng em thon đứng giữa nắng tà

    Để cho lòng anh thêm xao xuyến bâng khuâng

    Hình dáng em mãi không phai mờ trong ký ức.
     
    Nana268, coley, Minh Dạ53 người khác thích bài này.
  5. Chương 24: Em nuôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay Lưu Vương Thành phải trở lên thành phố. Tuy hắn không muốn xa mèo con nhưng có những việc cần phải giải quyết trước đã.

    Vừa bước chân vào cửa, hắn đã hỏi ông quản gia.

    - Chú Năm có chuyện gì mà chú gọi tôi lên gấp như vậy?

    Đêm qua, mới một giờ sáng mà ông quản gia đã gọi cho hắn rồi. Không biết có chuyện gì mà ông ấy không nói qua điện thoại được, bảo đích thân hắn phải lên.

    Ông quản gia cảm thấy vô cùng áy náy, trước khi đi Lưu Vương Thành đã giao mọi việc cho ông xử lý. Hắn đã tin tưởng ông như vậy, ấy thế mà hắn chưa được ba ngày, ông đã gọi điện kêu hắn về. Nhưng cũng không thể trách ông, bởi chuyện này ngoài hắn ra không ai có thể xử lý được. Ông cũng chỉ là người làm công thôi, đâu có quyền thay chủ quyết định.

    Ông đáp.

    - Thưa ông chủ cô Thiên Kiều đòi dọn đến đây ở.

    Thiên Kiều chính là cô con gái duy nhất của cha nuôi hắn. Cô gái đã chê hắn vừa xấu vừa thiếu trình độ, thà rằng mất nửa gia sản chứ nhất quyết không chịu lấy hắn làm chồng. Hiện tại có thể xem như là em gái của hắn rồi.

    Hắn thờ ơ.

    - Ồ! Có chuyện đó sao? Vậy chú xử lý thế nào?

    Ông quản gia cúi thấp đầu, ấp úng thưa.

    - Dạ.. dạ.. Tôi đã cố hết sức ngăn cản nhưng cô Thiên Kiều vẫn nhất quyết dọn vô. Cho nên.. cho nên..

    Lưu Vương Thành hiểu ngay ông muốn nói gì. Hắn cũng không trách ông. Cô em gái nuôi này trong lúc hắn vắng nhà mà tự ý dọn vô nhất định là đã có sự đồng ý của cha nuôi. Tuy nói rằng ông ấy đã cho hắn một nữa gia sản nhưng con người ai lại không tiếc của. Ông ấy vẫn muốn hắn làm rể hơn, như vậy có thể lấy lại phân nữa gia sản rồi.

    Thật sự hắn cũng không cần gia sản của ông ta làm chi nhưng hắn cần một thứ vững chắc để tạo nên sự nghiệp. Đợi kế hoạch của hắn thành công, hắn nhất định sẽ trả lại ông ta tất cả. Kể cả ngôi nhà ma này nếu ông ta muốn. Còn hiện tại hắn vẫn không muốn trở mặt với vị cha nuôi này.

    - Anh nuôi về tới rồi đấy à?

    Giọng nói từ đâu vang lên, một cô gái rất xinh đẹp trên lầu từ từ bước xuống. Cô ta khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc dài ngang lưng, duỗi thẳng, nhuộm màu hạt dẻ, mặc một đầm voan trắng tới đầu gối, trề vai, tay dài. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim đinh hạt kim cương tinh tế, chân mang đôi giày cao gót trắng tinh. Tuy cô ta bước xuống bậc thang rất nhẹ nhàng nhưng âm thanh của giày cao gót va chạm vào bậc thang vẫn nghe rõ to.

    Cô ta đi xuống ngồi đối diện với Lưu Vương Thành, nở nụ cười được cho là thân thiện nhất. Nhưng Lưu Vương Thành không khó nhìn ra trong mắt cô ta chỉ toàn là sự khinh thường. Cô ta nói.

    - Em thấy ngôi nhà này rất thoải mái cho nên muốn dọn đến đây ở. Cha cũng đã đồng ý. Anh nuôi chắc cũng đồng ý đúng không?

    Lưu Vương Thành nở nụ cười như gió xuân. Tuy nhiên, nếu ai từng biết con người thật của hắn sẽ nhận ra, khi hắn cười như vậy thì nhất định có người gặp nạn.

    Chú Năm quản gia tuy làm cho hắn không bao lâu nhưng ông rất tinh ý, Lưu Vương Thành chỉ cần nháy mắt thì ông đã hiểu hắn muốn gì. Ông ở trong lòng thầm thắp ba cây nhang vái trời phật phù hộ cho cô tiểu thư này. Chọc ai không chọc, mắc gì cô ta phải chọc vào vị Tu La vương này chứ.

    Lưu Vương Thành dĩ nhiên là không biết suy nghĩ của ông quản gia lúc này, mà dù có biết hắn cũng không để tâm. Hắn dịu dàng nói.

    - Cô đã nói như vậy! Anh nuôi đây có thể từ chối sao? Cô muốn ở bao lâu tùy thích.

    Thiên Kiều vô cùng vui vẽ, cười tít mắt nói.

    - Vậy cảm ơn anh nuôi nhé!

    Nhưng trong lòng cô ta lại nghĩ khác. "Khốn kiếp! Nếu không phải vì anh đẹp trai kia, tôi cũng không thèm nói chuyện với thằng nhà quê như anh. Tôi đến ở đây là phước ba đời nhà anh rồi!"

    "Anh đẹp trai kia" không ai khác chính là Lưu Vương Thành khi ở hình dáng thật. Lúc đó, hắn mới dọn về đây ở được một tháng, Thiên Kiều vì vẫn tiếc một nửa gia sản nên cố tình tìm đến định sỉ nhục Lưu Vương Thành một trận cho thỏa lòng.

    Tuy nhiên, vừa mới bước vào cổng đã nhìn thấy một chàng trai tuyệt mỹ đang bơi dưới hồ. Cô ta xưa nay gặp không ít trai đẹp nhưng chàng trai đẹp như vậy thì cô là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu như lúc đó hắn ta không cởi trần để lộ thân hình nam tính cao hơn 1m8, cơ thịt săn chắc, cơ bụng sáu muối, chuẩn không cần chỉnh thì có lẽ nhìn khuông mặt cô đã tưởng là một cô gái rồi. Nhưng dù có là cô gái cũng là một mỹ nhân tuyệt thế.

    Cô ta không khỏi say mê ngắm nhìn chàng trai đang bơi lội trong nước như một người cá. Trái tim cũng tự trao đến người ta tự lúc nào không hay. Nhưng khi chàng trai vừa nhìn thấy cô ta thì lập tức nhảy lên bờ, rồi nhanh chân chạy vào nhà biến mất. Cô ta đuổi theo vào thì lại gặp Lưu Vương Thành đang ngồi ở ghế sô pha thản nhiên uống trà.

    Cô ta liền hỏi hắn người vừa rồi là ai? Khi nghe Lưu Vương Thành nói đó là em của hắn thì thái độ của cô ta đối với Lưu Vương Thành liền thây đổi. Ban đầu thay vì đến sĩ nhục hắn thì bây giờ lại trở nên dịu ngoan như là người thân trong nhà. Đúng là trai đẹp có khác.

    Lưu Vương Thành thừa biết mục đích cô ta đến đây ở là vì cái gì. Không phải là muốn gặp mặt "em trai" của hắn đấy sao. Đáng tiếc, cô ta vĩnh viễn cũng không ngờ rằng người đó cũng chính là hắn. Nếu là kiếp trước thì người như cô ta hắn đã cho gặp Diêm Vương từ lâu rồi. Nhưng kiếp này giết người là phạm pháp, hắn là một công dân tốt không thể làm chuyện trái pháp luật được. Cho nên hắn quyết định sẽ "dạy" cô em gái nuôi này thật tốt mới được.

    Lần đó chỉ vì hắn mê bơi lội quá nên không để ý có người đến gần, khiến cô ta nhìn thấy hình dáng thật của hắn. Vừa thấy ánh mắt của cô ta nhìn hắn lúc đó thì đã biết cô ta nghĩ gì rồi. Ánh mắt như vậy kiếp trước hắn đâu xa lạ gì. Ài.. đúng là trên đời này chỉ có tiểu sư muội Mèo con là không bị sắc đẹp của hắn mê hoặc. Có lẽ vì vậy mà hắn thích nàng đi.

    Thiên Kiều thấy Lưu Vương Thành cười ngây ngô, tưởng rằng cô ta dọn đến đây chính là vinh hạnh cho hắn nên mới vui vẽ như vậy. Điều đó càng khiến cô ta vô cùng chán ghét nhưng cũng phải ráng gượng cười với tên nhà quê như hắn, đúng thật khổ sở cho cô ta. Ai bảo cô ta bị sắc đẹp của "em trai" người ta làm mờ mắt làm chi.

    Còn chú Năm quản gia thì đang rùng mình, thời tiết không hề lạnh mà ông cảm giác cả người ông như muốn đóng băng. Cũng không biết ông chủ Tu La vương nhà mình sẽ dùng thủ đoạn gì để chỉnh chết con người ta. Nhưng ông cũng thắc mắc, xưa nay Lưu Vương Thành không thích bất kỳ ai đến gần hắn quá ba bước, dù là nam hay nữ. Vậy rốt cuộc hắn là thích người khác giới hay đồng giới đây? Bà chủ tương lai của ông sẽ là người như thế nào vậy?

    * * *

    Dẫu biết đời là đen bạc

    Cớ làm sao ta trôi lạc giữa đời

    Có ai lên tiếng trả lời

    Để ta khỏi phải chơi vơi lạc hướng.
     
    Nana268, coley, Minh Dạ52 người khác thích bài này.
  6. Chương 25: Hệ thống

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nana268, coley, Minh Dạ54 người khác thích bài này.
  7. Chương 26: Sợ hãi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nana268, coley, Minh Dạ51 người khác thích bài này.
  8. Chương 27: Trả ơn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nana268, coley, Minh Dạ53 người khác thích bài này.
  9. Chương 28: Muốn chết..

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nana268, coley, Minh Dạ47 người khác thích bài này.
  10. Chương 29: Cá nướng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nana268, coley, Minh Dạ44 người khác thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...