Ngôn Tình Vai Ác Tìm Đến Rồi! - Mèo A Mao Huỳnh Mai

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 28 Tháng năm 2021.

  1. Chương 10: Gặp gỡ bà ngoại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Vương Thành đúng là đến nhà của Thu Ba nhưng không phải để theo đuổi người ta đâu. Hắn đến là có mục đích khác.

    - Bây về hồi nào? Cha bây sao rồi mà anh em bây qua đây?

    Bà Hai Nguyệt, bà ngoại Thu Sương đang hỏi chuyện Lưu Vương Thành. Trong ký ức của nguyên chủ thì bà Hai là một người rất bình dân, dù nhà có tiền của nhưng lại rất tốt bụng, cũng từng giúp đỡ nguyên chủ rất nhiều. Hắn lễ phép đáp.

    - Dạ! Cháu về hồi sáng. Cha cháu đã không sao rồi. Cháu qua đây đầu tiên là để cám ơn bà Hai..

    - Thôi thôi thôi.. ơn nghĩa gì! Cha bây không sao là tao mừng rồi!

    Bà vội phất tay ngắt lời. Sau đó thì nói tiếp.

    - Ở trển làm chắc cực lắm phải hôn? Tao thấy bây coi bộ ốm hơn hồi ở dưới này à! Nhưng có điều có trắng trẻo đẹp trai ra đó nha!

    Lưu Vương Thành đáp.

    - Dạ.. cũng không cực lắm đâu bà Hai! Chắc tại lâu ngày không gặp nên bà Hai thấy cháu ốm vậy thôi chứ cháu cũng đâu có ốm đâu ạ!

    - Thôi! Bây đừng có sạo! Đừng thấy tao già mà gạt tao. Tao cho bây biết tao tuy già nhưng mắt còn tỏ lắm à, không có nhìn lầm đâu. Tao thấy bây như que củi nè.

    Chợt một giọng nói trong trẻo vang lên.

    - Ngoại ơi! Con thấy anh hai Lớn cũng đâu có ốm đâu mà ngoại nói ảnh như que củi chứ. Người ta đã là ông chủ lớn rồi không phát tướng thì thôi chứ làm sao mà ốm được.

    Thu Sương đi lại ngồi cạnh bà ngoại, đối diện với Lưu Vương Thành. Lưu Vương Thành không khó nghe ra trong giọng điệu của Thu Sương có chút móc ngoéo. Nhưng hắn nhớ là hắn đâu có chọc gì cô đâu nhỉ? Hắn không hề biết rằng là do thái độ lúc cô đưa ông Minh về của hắn, đã khiến cô không vừa mắt.

    Bà Hai vỗ nhẹ vào đầu cô, nhỏ nhẹ dạy.

    - Con nhỏ này bửa nay bày đặt móc mĩa nữa. Mày sung sướng từ nhỏ đến lớn thì biết cái gì là cực khổ chứ? Anh Hai mày kiếm đồng tiền không phải dễ đâu. Cho nên bây giờ nó có giàu thì cũng là do công sức nó bỏ ra chứ có ai mà cho nó. Mày đừng học theo một số người thấy nghèo thì khi thấy giàu thì ghét nghe chưa.

    Thu Sương ngoan ngoãn đáp.

    - Dạ! Con biết rồi ngoại! Con chỉ là cố tình ghẹo anh Hai cho vui thôi, chứ nào có móc mĩa gì đâu. Ngoại yên tâm, cháu gái cưng của ngoại đâu có tính xấu đó chứ! Hi hi..

    Cô cọ cọ vào vai bà làm nũng, bà Hai phì cười.

    - Con nhỏ này.. mười sáu, mười bảy tuổi đầu rồi mà y như đứa con nít hà.

    Rồi chỉ vào bé Thi.

    - Mày coi bé Thi đó! Mới 13 tuổi mà thấy ngoan ghê hôn. Không bao giờ để cha mẹ nó bận tâm cái gì. Ai như mày tối ngày để tao với mẹ mày nghe mắn vốn.

    Bé Thi được bà Hai khen tuy rất vui nhưng cũng không dám tỏ thái độ tự hào gì, cũng không dám mừng ra mặt. Cô bé hoàn toàn trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác. Lưu Vương Thành thì chẳng mảy may để ý, bởi vì đối với hắn 13 tuổi là đủ để lớn, để hiểu chuyện rồi. Hắn khi xưa không phải 13 tuổi đã ra chiến trường giết giặc đó sao, 15 tuổi thì đã nắm binh quyền rồi. Nhưng hắn quên rằng, đó là thế giới cổ đại còn đây là thế giới hiện đại a.

    Thu Sương thì khác, nhìn bé Thi như vậy cô thấy rất đau lòng. Trẻ con mà tư tưởng trưởng thành quá sẽ không còn niềm vui nữa. Cô bèn lấy cây kẹo lột ra cho bé Thi.

    - Nè! Em ăn đi đừng có ngại. Chị còn nhiều lắm!

    Bé Thi nhận kẹo, mỉm cười.

    - Em cảm ơn chị Sương!

    Lưu Vương Thành chợt trêu.

    - Ủa! Sao em mời bé Thi ăn kẹo mà không mời anh vậy?

    Thu Sương theo bản năng đáp.

    - Người lớn không nên ăn kẹo để trẻ con ăn là được rồi!

    - Ồ! Vậy em là trẻ con à?

    Cô thản nhiên đáp.

    - Đúng vậy! Em mãi mãi là đứa trẻ không bao giờ lớn!

    Lưu Vương Thành khựng lại. Hình ảnh ngày nào chợt hiện về, khi hắn và tiểu sư muội lần đầu gặp nhau. Lúc đó, hắn biết nàng là tiểu sư muội Linh Miêu Đồng Nữ nhưng nàng lại không biết hắn là ai. Hắn đóng giả một tên công tử phong lưu cố tình trêu chọc nàng chủ yếu để tiếp cận. Thấy nàng đang cầm một xâu mức vừa đi trên đường phố vừa ăn, hắn lập tức giật lấy xâu mức của nàng.

    - Cô nương! Cho ta nhé!

    Hắn tưởng nàng sẽ tức giận, lập tức mắn hắn; nhưng không, nàng lại nói.

    - Người lớn không nên ăn mức ngọt, để trẻ con ăn là được rồi!

    - Ồ! Vậy nàng là trẻ con à?

    - Đúng vậy! Ta mãi mãi là đứa trẻ không bao giờ lớn!

    Liệu Thu Sương có đúng là tiểu sư muội của hắn không? Không lẽ nàng cũng xuyên qua như hắn hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu khiến hắn bị thất thần một lúc. Chợt một tiếng gọi làm hắn bừng tỉnh.

    - Anh Hai.. anh Hai..

    - Ơ.. chuyện gì?

    Bé Thi nghi vấn nhìn hắn hỏi.

    - Anh Hai sao vậy? Bà Hai hỏi sao anh không trả lời? Anh không được khỏe chổ nào hả?

    Hắn giật mình vội vàng xin lỗi bà Hai.

    - Ơ.. cháu xin lỗi bà Hai ạ! Vừa nãy cháu đang nghĩ đến vài chuyện quan trọng nên không nghe bà Hai hỏi ạ!

    Bà Hai lắc đầu cười nói.

    - Bây đang nghĩ chuyện gì mà hồn vía bay lên mây hết vậy?

    Thu Sương tiếp lời.

    - Hay.. anh Hai đang nghĩ tới cô nào hả?

    Lưu Vương Thành vội vàng xua tay.

    - A.. không.. không.. không có! Anh thề là anh không nghĩ tới cô nào hết..

    Thu Sương cười khúc khích.

    - Hi hi hi.. em nói giỡn thôi! Anh Hai làm gì khẩn trương vậy? Không lẽ.. anh có tật giật mình hả?

    Lưu Vương Thành lấy lại bình tĩnh lườm cô.

    - Giật mình cái đầu em á!

    Hắn lập tức nói sang chuyện khác.

    - À.. mà bà Hai vừa rồi hỏi cháu chuyện gì ạ?

    Bà Hai cười nói.

    - Tao hỏi bây chừng nào thì cưới vợ đây?

    Hắn đáp.

    - Dạ! Cháu chưa nghĩ tới chuyện đó!

    - Sao mà chưa được! Hai mươi mấy tuổi rồi còn gì, cũng nên lo chuyện thành gia lập thất đi thôi.

    Hắn nhanh chóng vịnh ra cái cớ.

    - Dạ.. cháu định khi nào sự nghiệp vững vàng rồi mới tính. Hiện tại cha mẹ cháu còn khó khăn, mấy em thì còn nhỏ. Nếu cháu cưới vợ về không lẽ để người ta húp cháo với cháu hay sao ạ? Với lại đời bây giờ mấy ai chịu lấy chồng nghèo đâu!

    Thu Sương lập tức lên tiếng.

    - Ủa? Không phải anh Hai đã giàu rồi sao? Còn đi xe hơi, có tài xế riêng nữa mà?

    Câu hỏi này bé Thi đột nhiên nhanh miệng đáp.

    - Không phải đâu chị Sương! Anh Hai em là do chịu đồng ý thử thuốc độc cho người ta, người ta mới nhận anh làm con nuôi rồi cung phụng này nọ đó. Mai mốt anh Hai không chịu nữa thì cũng sẽ bị lấy lại rồi trở lại như hồi đó thôi.

    Thu Sương và bà Hai đều kinh ngạc.

    - Hả? Thử thuốc độc?

    Lưu Vương Thành vội vàng xua tay.

    - A.. không phải như vậy đâu..

    Bé Thi ngạc nhiên hỏi.

    - Hả? Không phải ở nhà anh đã nói như vậy sao?

    Hắn vờ mắn bé Thi.

    - Sao hôm nay em nhiều chuyện quá vậy! Em có biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói không? Lần sau đừng hòng anh dẫn em đi đâu.

    Cô bé rưng rưng nước mắt cúi đầu.

    - Em.. em xin lỗi..

    Bà Hai liền lên tiếng.

    - Bây đừng la em nó tội nghiệp! Nó chỉ nói sự thật thôi! Còn bây nữa! Muốn kiếm tiền thì đâu phải có một cách mắc cái gì mà đem tính mạng ra đùa.

    Lưu Vương Thành thành thật nói.

    - Dạ.. thật ra ở nhà cháu chỉ đùa với mấy đứa em thôi. Bé Thi ngây thơ nên mới tin là thật. Chứ không có chuyện đó đâu ạ!

    Bà Hai bán tín bán nghi.

    - Vậy bây giải thích tại sao bây lại mau giàu như vậy chứ?

    Lưu Vương Thành cười ha ha nói dói không đỏ mặt.

    - Ha ha ha.. cháu thuê thôi! Cháu định về như vậy cho nở mặt với bà con hàng xóm đó mà. Với lại như vậy mới có.. khụ.. con gái để ý tới cháu chứ! Ha ha ha..

    Bé Thi thắc mắc nhìn hắn định nói gì thì Lưu Vương Thành lườm cô bé khiến cô bé lập tức nín thinh.

    Cử chỉ của hai anh em lọt vào mắt hai bà cháu Thu Sương. Cô nhíu mày suy nghĩ.

    "Không lẽ kiếp trước là anh Lớn do thử thuốc mà chết chứ không phải bệnh chết ư? Nhưng nếu vậy tại sao nhà bác ba Minh sau khi ảnh chết vẫn nghèo?"

    Chợt bà Hai thở dài lên tiếng.

    - Haiii.. tao coi bây như con cháu trong nhà nên mới nói đó nghen. Bây có buồn giận thì tao cũng chịu. Bây đừng có ngu mà đem tính mạng ra đùa. Bây giờ bây có chết đem tiền muôn bạc vạn về thì cũng bay thôi. Mẹ bây đâu phải như người ta đâu mà biết lo. Có tiền thì nó sẽ cung phụng cho hai đứa quỷ đó để nó ăn xài phung phí rồi nghèo lại hoàn nghèo thôi con.

    Chiều xuống lá vàng rơi trước ngõ

    Chợt thấy lòng đau xót nhớ quê hương

    Nhớ người thân, nhớ bè bạn, nhớ đồng lúa vàng

    Nhớ bà ngoại lưng còng tóc bạc

    Đêm về kể chuyện cổ tích cho cháu nghe

    Ru cháu ngủ trong vòng tay âu yếm

    Đưa cháu vào giấc mộng đẹp thiên thần

    Nay còn đâu cái thời thân thương đó

    Đã xa rồi thời thơ ấu mãi không quên.
     
    Nghiên Di, Nana268, coley58 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng sáu 2021
  2. Chương 11: Chuyện cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Vương Thành điềm nhiên đáp.

    - Dạ! Cháu biết cháu phải làm gì, bà Hai yên tâm. Dù mẹ có không thương cháu nhưng cháu còn cha, còn bé Thi. Cháu sẽ không để những người thương cháu thật lòng phải lo lắng đâu ạ!

    Bà Hai gật đầu.

    - Ừ! Bây biết vậy thì tao cũng mừng.

    Thu Sương thì vẫn nghi ngờ lời của hắn nói nhưng cô cũng không thể làm được gì. Khuyên thì cũng khuyên rồi, chuyện còn lại thì phải do bản thân hắn tự quyết định. Cô cũng hi vọng hắn có thể suy nghĩ thấu đáo để không phải chết trẻ như kiếp trước.

    Thấy không khí có vẽ hơi nặng nề, Thu Sương bèn bắt sang chuyện khác.

    - À! Vừa rồi anh Hai nói anh qua đây ngoài chuyện cảm ơn ra thì còn chuyện gì nữa ạ?

    Lưu Vương Thành trả lời.

    - Là như vầy! Lúc mới về cháu nghe mẹ cháu nói cha cháu sang đây mượn tiền. Vậy không biết cha cháu mượn bà Hai bao nhiêu để cháu trả lại ạ?

    Bà Hai lắc đầu.

    - Thôi! Coi như tao cho cha bây để nó mua đồ ăn uống bồi bổ vô đó. Tội nghiệp.. nhà tao thì không có đàn ông. Từ đó tới giờ hễ có gì nặng nhọc thì đều kêu nó hết. Tao suy nghĩ nhiều khi tao muốn nhận cha bây làm con nuôi ghê nhưng ngặt nỗi cái miệng đời nó lắm chuyện thị phi, chuyện không nói có, tội nghiệp cho cha bây với lại mẹ con Sương thôi!

    Thu Sương thắc mắc.

    - Hả? Chuyện ngoại muốn nhận bác Ba làm con nuôi thì liên quan gì tới mẹ con?

    Bà thở dài.

    - Haiii.. thật ra chuyện này cũng không phải bí mật gì. Hồi xưa cha thằng Lớn với mẹ mày thương nhau. Nhưng mà.. tại hồi đó ông nội thằng Lớn là nhà giàu nhất vùng lại có tri thức, còn tao thì nghèo lại buôn gánh bán bưng. Cho nên ông nội nó đâu có đồng ý! Một hai ép cha thằng Lớn cưới mẹ nó đó. Môn đăng hộ đối mà! Bởi vậy nếu bây giờ tao nhận cha nó làm con nuôi thì người ngoài lại đồn bậy bạ chứ sao? Phải chi mẹ mày có chồng thì không nói.

    Thu Sương gật đầu.

    - Thì ra là vậy! Đúng là nếu bác Ba làm cậu nuôi của con thì người ta sẽ có suy nghĩ lung tung nha!

    Lưu Vương Thành lại thắc mắc.

    - Bà Hai nói hồi xưa ông nội cháu giàu có nhất vùng nhưng sao nhà cháu lại nghèo vậy ạ?

    Bà Hai uống một hóp trà rồi nói.

    - Bởi vậy người ta thường ví cái câu "không ai giàu ba họ mà cũng không ai khó ba đời" là vậy đó. Còn chuyện vì sao cha mẹ bây lại nghèo thì bây về hỏi cha bây. Chứ tao là người ngoài cũng không hiểu rõ nội tình, chỉ nghe nói không cũng không hẳn là chính xác nên tao cũng không dám nói bậy.

    Lưu Vương Thành gật đầu.

    - Dạ! Cháu hiểu rồi ạ!

    Bé Thi ngạc nhiên khi ngồi nãy giờ mà không thấy Thu Ba, bèn hỏi Thu Sương.

    - Ủa? Chị Sương ơi! Sao em không thấy chị Thu Ba vậy ạ?

    Thu Sương đáp.

    - À! Chị Thu Ba ra ngoài chổ mẹ chị rồi..

    Gâu.. gâu.. gâu..

    Chợt có tiếng chó sủa, nhìn ra ngoài thì thấy Thu Ba đã về, Thu Sương hô lên.

    - Ý.. chị Hai về rồi! Vừa nhắc là có liền hà! Linh ghê hôn! Mà hình như còn có ai đi chung với chỉ nữa kìa.

    Thu Sương liền đứng lên chạy ra.

    Thu Ba vừa vào cổng chưa bước vào nhà tưởng nhà không có khách nên hỏi lớn.

    - Ủa Sương? Sao trước nhà mình có chiếc xe ô tô đậu vậy?

    Thu Sương vừa kịp chạy ra đáp.

    - Chị Hai! Có anh hai Lớn với bé Thi tới chơi..

    Rồi nhìn sang người bên cạnh Thu Ba, cô lập tức cười tít mắt.

    - A.. anh hai Long cũng tới chơi nữa hả? Vô nhà ngồi uống nước nè!

    Thu Ba và Phi Long bước vào nhà cùng một lúc.

    - Thưa ngoại con mới về! Anh Lớn với bé Thi tới chơi đó hả?

    Bé Thi lễ phép chào.

    - Dạ! Em chào chị Hai.

    Lưu Vương Thành thì rất bất ngờ khi nhìn thấy Thu Ba, suýt nữa thì thất thố vì Thu Ba rất giống Ngọc Phượng nhưng cũng may hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Ta không thể manh động! Đợi điều tra rõ đã!" Hắn cũng bình thường gật đầu chào lại Thu Ba.

    Phi Long cũng lịch sự chào cả nhà. Sau đó thì ngồi xuống cạnh Lưu Vương Thành vỗ vai, nháy mắt, nói khẽ.

    - Thằng quỷ! Nhanh chân dữ há!

    Lưu Vương Thành nhướng mày, đáp.

    - Mục đích tao qua đây không giống mày!

    Phi Long định nói gì thì chợt bà Hai hỏi.

    - Thằng Long! Bây về thăm bà nội bây hả? Bả sao rồi? Khỏe chưa? Hôm qua tao mới qua thăm bả thấy bả cũng mạnh mạnh chút rồi, hôm nay thì không biết sao.

    Phi Long đáp.

    - Dạ! Nội cháu hôm nay bước xuống giường đi được rồi! Cháu qua đây thay mặt gia đình cảm ơn bà Hai.

    Bà Hai cười lắc đầu.

    - Phải cảm ơn hôn hay có mục đích khác à. Hà hả.. Thôi! Ngồi nãy giờ tao thấy đau lưng quá! Tụi bây ở đây chơi với hai chị em con Sương, tao đi nằm một lát, già cả nó vậy đó.

    Nói rồi, bà Hai đứng lên đi vào trong, nhường lại không gian cho đám trẻ.

    Thu Sương lấy cái ly rót nước ra mời Phi Long.

    - Anh Long uống trà nè!

    - Cảm ơn em!

    Thu Ba hỏi Lưu Vương Thành.

    - Anh Hai với bé Thi qua chơi lâu chưa ạ?

    Lưu Vương Thành đáp.

    - Anh em anh qua chơi cũng được một lúc rồi.

    Chợt hắn nói một câu.

    - Trăng ngàn năm vẫn tròn rồi khuyết.

    Thu Ba, Phi Long, bé Thi đều chấm hỏi đầy đầu, không hiểu Lưu Vương Thành đang nói cái gì. Còn Thu Sương chợt giật mình khi nghe câu này nhưng cô đã nhanh chóng trở lại bình thường. Tuy nhiên, biểu hiện khác lạ của cô đã bị lọt vào mắt Lưu Vương Thành, dù cô có phản ứng nhanh nhẹn nhưng với một kẻ đã tung hoành ngang dọc trong triều đình lẫn chốn giang hồ như hắn thì cô hãy còn chậm lắm.

    Thu Ba thắc mắc hỏi.

    - Anh Hai Lớn vừa rồi nói cái gì vậy ạ?

    Lưu Vương Thành mỉm cười, thản nhiên đáp.

    - Không có gì cả! Ý anh là lâu rồi mới lại về quê gặp hai chị em của em thì thấy hai em cũng không thay đổi, vẫn xinh như ngày nào.

    Phi Long liền phản bác.

    - Ai nói hai chị em Thu Ba vẫn xinh như ngày nào chứ? Phải nói là càng ngày càng xinh đẹp.

    Lưu Vương Thành nhướng mày, gật đầu.

    - Ừm! Vẫn là anh Long nhà mình biết cách ăn nói. Tại hạ bái phục.

    Phi Long hất cằm.

    - Chứ sao? Mày không xem coi tao là ai à? Hứ!

    Lưu Vương Thành đáp lại.

    - Tao biết mày là thằng Long bán lựu đạn rồi! Khỏi khoe!

    Phi Long trừng mắt.

    - Cái thằng mắc dịch này..

    Ha ha ha..

    Mọi người cười rộ lên, duy chỉ có Thu Sương và Lưu Vương Thành là bên ngoài miệng thì cười nhưng bên trong thì đang nghĩ chuyện khác.

    "Sao anh Hai Lớn lại biết câu thơ này nhỉ? Đây chính là câu thơ trong bài thơ nhập môn mà sư phụ đã dạy mà. Chỉ có người trong sư môn mới biết thôi. Không lẽ anh Hai Lớn là người trong sư môn xuyên tới đây? Nhưng trong sư môn ngoài sư phụ, sư tỷ và mình ra thì chỉ còn có Lưu Vương Thành là biết bài thơ này.."

    Nghĩ tới Lưu Vương Thành, Thu Sương lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình.

    "Không không không.. tên yêu nghiệt đó không thể nào xuyên vào anh Hai Lớn được. Hắn đẹp như vậy còn anh Hai Lớn.. à.. nhìn sao cũng không thể là hắn. Chắc mình suy nghĩ nhiều rồi. Dù sao chỉ có một câu thơ thì nói lên được điều gì chứ."

    Còn Lưu Vương Thành thì lại nghĩ.

    "Xem ra Thu Ba không phải là Ngọc Phượng. Nhưng Thu Sương thì.. phải kiểm tra lại mới được!"

    Trăng ngàn năm vẫn tròn rồi khuyết

    Gió ngàn năm vẫn thổi rồi ngưng

    Lửa ngàn năm vẫn tàn rồi cháy

    Người ngàn năm vẫn tử rồi sinh.
     
    Nghiên Di, Nana268, coley56 người khác thích bài này.
  3. Chương 12: Tập kích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu Sương lặng lẽ đứng ngoài ban công đón từng cơn gió nhẹ, ngắm ánh trăng tròn đang treo giữa nền trời đầy sao kia. Lòng bồi hồi nhớ lại kỷ niệm của tiền kiếp, cô mở miệng ngâm nga bài thơ nhập môn cũng chính là tâm pháp mà sư phụ Ngọc Linh thánh mẫu đã dạy.

    Trăng ngàn năm vẫn tròn rồi khuyết

    Gió ngàn năm vẫn thổi rồi ngưng

    Lửa ngàn năm vẫn tàn rồi cháy

    Người ngàn năm vẫn tử rồi sinh.

    Bổng nhiên, một giọng du dương từ đâu vọng lại tiếp nối bài thơ.

    Luân hồi sinh tử chuyện hiển nhiên

    Mấy ai tránh được chuyện chia lìa

    Sinh ly tử biệt ai nào muốn

    Nhưng tránh làm sao khỏi được đâu.

    Thu Sương giật mình trừng to mắt lắng nghe giọng nói quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Tuy nhiên, cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng người nào. Cô tự hỏi.

    - Đây không phải là giọng của Lưu Vương Thành sao?

    Nhưng cô lập tức phủ nhận.

    - Không! Chắc mình nghe nhằm! Là do phản ứng tâm lý cũng nên. Lưu Vương Thành làm nhiều chuyện ác như vậy, hắn chết thì nhất định đang chịu tội dưới địa ngục không thể nào đến đây ám mình được.

    Chợt giọng nói lại vang lên.

    - Tiểu sư muội! Lâu quá không gặp, muội có nhớ sư huynh không?

    Lần này Thu Sương không thể phủ nhận nữa rồi. Cô siết chặt nấm tay, nhắm mắt cảm nhận không khi dao động xung quanh. Cô không sợ ma, bởi vì cô đã chết không phải chỉ một lần và cũng đã từng là một hồn ma đấy thôi. Lưu Vương Thành lúc còn sống cô đã không sợ, nay hắn đã là một hồn ma thì cô sợ cái nỗi gì. Với lại cô có cảm giác đây không phải là ma, có ma nào mà giọng nói trong trẻo như vậy chứ. Dám phá cô! Đúng là chán sống rồi!

    Cô cảm nhận được không khí ở một nơi dao động, mở mắt ra thì thấy nơi đó là chổ cây trứng cá đàng xa. Dưới ánh trăng mờ nhạt, dường như cô thấy một bóng người đứng khuất sau những tán lá. Thu Sương nhíu mày.

    - Để xem ai dám phá mình!

    Dứt lời, Thu Sương nhúng chân đạp lên lan can, vèo một cái nhảy đến chổ cành cây ấy. Thế nhưng, chổ cô thấy người đứng lúc nãy lại trống trơn.

    - Kỳ lạ! Không lẽ mình hoa mắt thật?

    Định trở về thì bất chợt có một vòng tay từ phía sau ôm chầm lấy cô.

    - Tiểu sư muội! Đúng là muội rồi!

    Thu Sương hốt hoảng. "Người này sao có thể đến gần mình mà mình không cảm nhận được? Không lẽ đúng là Lưu Vương Thành?"

    Cô cố vùng vẫy thoát ra nhưng phát hiện bản thân không cử động được. "Mình bị điểm huyệt từ lúc nào vậy? Khốn kiếp! Đây chính là thủ đoạn của Lưu Vương Thành! Không lẽ.. hắn ta cũng xuyên tới đây sao? Chẳng lẽ chính là anh Hai Lớn?"

    Thu Sương bị ôm từ phía sau nên không thể thấy được mặt Lưu Vương Thành. Nhưng dù có thấy đi chăng nữa cô cũng vờ như không biết hắn là ai. Không phải cô sợ hắn mà nếu cô thừa nhận thì chắc chắn không thể nào chắc chắn hơn là cô sẽ bị hắn dây dưa như kiếp trước cho xem. Trình độ vô sỉ, mặt dày của hắn thứ lỗi cô không thể là đối thủ. Cô bèn hỏi.

    - Anh là ai? Đến đây làm gì? Còn bắt tôi là sao? Chơi đánh lén thì sao đáng mặt chính nhân quân tử chứ?

    Lưu Vương Thành cười tà.

    - Ha.. tiểu sư muội vẫn ngây thơ như ngày nào không hề thay đổi. Sư huynh đã nói bao lần rồi. Ta không phải chính nhân quân tử mà là phường tiểu nhân hạ lưu vô sỉ. Chỉ cần đạt được mục đích thì sẽ không từ thủ đoạn nào. Có lần nào gặp nhau mà ta không tập kích lén muội chứ? Hửm..

    Thu Sương đen mặt.

    "Cái giọng điệu này thì đúng là của cái tên thối tha Lưu Vương Thành không sai. Khốn kiếp! Không ngờ người như hắn mà cũng được xuyên không? Nhưng mà.. nói đi cũng phải nói lại mình đã từng làm nhiều chuyện sai trái vậy mà còn được xuyên không, sau đó trọng sinh thì hắn cũng được đâu có gì là lạ. Mình đâu phải con cưng của trời mà được ưu ái chứ?"

    Nghĩ như vậy nên Thu Sương cũng cân bằng hơn. Tuy sự tò mò khiến cô rất muốn biết hắn xuyên qua từ lúc nào, rất muốn quay lại xem liệu hắn có đúng là anh Hai Lớn không? Nhưng lý trí lại nói cho cô biết là không thể, cô nhất định không thể thừa nhận mình là Linh Miêu đồng nữ được. Cuối cùng thì lý trí đã thắng được sự tò mò. Cô bình tĩnh đáp.

    - Anh gì đó ơi! Anh đã nhận lầm người chăng? Tôi không phải là tiểu sư muội của anh, cũng không biết anh thì sao anh lại nói tôi vẫn như ngày nào được? Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu sao?

    Lưu Vương Thành lắc đầu.

    - Tiểu sư muội! Ta biết muội thế nào cũng sẽ không nhận nhưng đáng tiếc vừa rồi muội đọc lên bài thơ tâm pháp kia đã bán đứng muội rồi.

    Thu Sương lại đáp.

    - Anh nói cái gì tôi hoàn toàn không hiểu! Cái gì là bài thơ tâm pháp? Chỉ tùy tiện đọc lên vài câu thơ trên mạng thì anh nói tôi là tiểu sư muội của anh. Vậy không lẽ ai đọc lên mấy câu thơ đó anh cũng nói họ là sư huynh tỷ muội của anh hết à? Xin lỗi nhé mấy trò lừa bịp này tôi quen quá rồi! Anh khôn hồn thì mau thả tôi ra nếu không tôi sẽ cho anh hối hận không kịp.

    Lưu Vương Thành phì cười.

    - Ha ha ha.. muội không nhận mình là Linh Miêu đồng nữ cũng không sao. Nhưng mà.. muội đã bị ta điểm huyệt. Cả người cũng đang trong vòng tay của ta, muội có thể cho ta hối hận như thế nào nào?

    Thu Sương vẫn thản nhiên.

    - Vậy sao?

    Lưu Vương Thành chưa kịp tiêu hóa sự ngạc nhiên khi cô có thái độ bình tĩnh như vậy thì đột nhiên..

    - Hự..

    Hạ thân nhận một cú đá ngoạn mục muốn thấy mấy ông trời. Hắn co người lại, tay run run chỉ vào Thu Sương.

    - Muội.. muội.. muốn ta đoạn tử tuyệt tôn à?

    Thu Sương quay mặt lại nhìn thấy Lưu Vương Thành thì rất bất ngờ nhưng cũng thầm may mắn. Bởi vì, trước mắt cô là một chàng trai rất đẹp không có chổ nào để chê.

    Đó là một khuông mặt tuyệt mỹ, tóc đen rất dài rủ xuống gần tới gối, ngũ quan tinh xảo siêu việt không phân nổi giới tính, nhất là đôi mắt phượng như được tỉ mỉ vẽ ra. Con ngươi đen lấy không một tia sáng, nhìn lâu dường như có thể hút hồn người ta vào hố đen vũ trụ không thể thoát ra.

    Đây đúng là khuông mặt yêu nghiệt của Lưu Vương Thành.

    "Thật may! Hắn không phải anh Hai Lớn!"

    Thu Sương thở phào nhẹ nhõm. Rồi thản nhiên đối mặt với hắn, nói.

    - Không phải vừa rồi tôi đã cảnh cáo anh rồi sao?

    Trong lòng lại thầm nói. "Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt! Ngay cả nhăn nhó cũng đẹp quá trời! Nếu hắn không vô lại thì đúng là hoàn mỹ rồi. Chỉ tiếc.. trời cao cũng công bằng lắm! Không cho ai hoàn mỹ hết!"

    Lưu Vương Thành không ngờ cô có thể tự giải huyệt, có lẽ do công lực hắn chưa khôi phục hoàn toàn nên lực điểm cũng yếu đi. Ánh mắt hắn u ám nhìn chầm chầm vào cô. Hắn muốn tìm trên gương mặt bình tĩnh không cảm xúc kia một chút gì đó bất ngờ, một chút gì đó sợ hãi hay một chút gì đó chán ghét cũng được. Đáng tiếc cô vẫn cứ bình thản, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

    Tuy rằng, cô không thừa nhận nhưng hắn biết cô chính là tiểu sư muội Linh Miêu đồng nữ của hắn không sai. Bởi vì mỗi lần tiếp cận cô, hắn đều sẽ bị thương. Cô giống như một con mèo hoang nhỏ với móng vuốt sắc bén, sẵn sàng cào thương kẻ muốn bắt cô. Nhưng không hiểu tại sao hắn lại rất thích con mèo nhỏ này, rất muốn bắt về nuôi. Cho dù có bị thương khắp người hắn cũng sẽ nhất quyết bắt cho bằng được.

    Em như cô bé hãy còn thơ

    Trong trắng chân chưa lắm bụi trần

    Tôi như lãng tử đời sương gió

    Nặng bước phong trần khắp đó đây.
     
    Nghiên Di, Nana268, coley56 người khác thích bài này.
  4. Chương 13: Báu vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu Sương đối với Lưu Vương Thành tuy vẽ ngoài bình tĩnh nhưng thực tế bên trong cũng có chút đề phòng. Không biết hắn đang muốn giở trò gì mà nhìn cô chầm chầm như vậy. Kiếp trước, nếu hắn không giết chết sư phụ thì có lẽ cô vẫn sẽ xem hắn là sư huynh đồng môn, vẫn sẽ kính trọng hắn.

    Tuy rằng, sư phụ nói hắn tâm thuật bất chính, người đời nói hắn tàn nhẫn, máu lạnh, độc ác. Nhưng theo cô thấy hắn cũng không hoàn toàn là vô tình mà phải nói hắn vô lại thì đúng hơn. Thử hỏi có một tên ác ma nào mà lại chuyên đi dành đồ ăn với cô, rồi còn nhìn lén cô tắm không?

    Nhớ lần đó, cô đang đi trên đường không biết hắn từ đâu xuất hiện giật lấy xâu mức của cô như một tên phóng túng. Đã thế, lúc cô ở khách điếm tắm rửa, nằm trong bồn tắm thư giãn vừa mở mắt ra thì đã thấy hắn nằm trên xà ngang vừa quạt vừa huýt sáo. Lại còn nhìn châm châm vào cô nói.

    - Mèo mà cũng tắm nữa sao? Ta tưởng mèo phải sợ nước mới đúng chứ?

    Nhớ lại mà cô còn tức đây này. Nhưng ai bảo lúc đó võ công của cô không bằng người ta, có đánh cũng không lại, ngược lại còn bị ăn không ít đậu hũ. Cũng may, cô là người đã trải qua nhiều sự đời nên có thể bình tĩnh, chứ nếu như là những thiếu nữ khác chắc chắn đã tức đến nỗi đập đầu vô cái gối chết quách cho rồi.

    Không nghĩ tới hắn cũng xuyên qua đến thế giới này, còn có thể tìm được cô, có lẽ là do sự trùng hợp, bởi khuông mặt cô hiện tại với kiếp trước cũng khá giống, hắn liếc sơ là có thể nhận ra. Nhưng mà, cô nhớ hắn đã bị bắn thành con nhím còn bị rơi xuống vực nữa, không thể nào cả thân thể cũng xuyên qua. Cho nên, cô đoán hắn là hồn xuyên và thân thể hiện tại có vẽ bề ngoài vô cùng giống hắn của kiếp trước.

    Thu Sương rất thông minh nhưng tiếc thay cô đã đoán sai một chi tiết, đó là Lưu Vương Thành xuyên qua chính là thân thể của anh Hai Lớn, tên trong giấy tờ cũng là Lưu Vương Thành. Hai người chỉ trùng tên thôi, vẽ bề ngoài thì khác nhau một trời một vực. Còn về việc vì sao Lưu Vương Thành lại có thể trở lại hình dáng cũ, điều này phải kể đến việc cha nuôi hắn tặng hắn ngôi nhà kia.

    Đó là một ngôi biệt thự lâu đời của một gia tộc nào đó đã bỏ hoang từ rất lâu, nằm trong một khu đất hoang ở vùng ngoại ô. Sau này, cha nuôi hắn đã mua lại khu đất ấy đồng thời kèm theo ngôi biệt thự đó luôn. Ông đã sửa chửa lại ngôi biệt thự ấy với ý định bán kiếm lời. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao bất kỳ ai tới xem qua rồi trở về đều không mua, thậm chí có người chấp nhận hủy hợp đồng, bỏ cả tiền đặt cọc.

    Hỏi ra mới biết tất cả người đã đi vào xem qua ngôi biệt thự ấy mà có ý định mua, trở về đều nằm mơ một giấc mơ giống hệt. Đó là thấy một đám người kéo đến nói đó là nhà của họ, không ai được phép bước vào nếu không họ sẽ bóp chết. Tất cả họ đều nằm mơ ba ngày liên tục như vậy thử hỏi ai mà lại không sợ.

    Cha nuôi Lưu Vương Thành vốn không tin chuyện ma quỷ nhưng tất cả người mua đều nói giống nhau thì dù không muốn tin cũng không được. Ông cũng từng cố tình bỏ tiền thuê vài người vào đó ngủ một đêm. Kết quả, trời chưa kịp sáng tất cả cũng đều chạy ra ngoài, còn nói có cho cả núi vàng họ cũng không dám vào đó ngủ lần thứ hai. Lâu dần chổ đó cũng trở lại hoang vu như cũ cho đến bây giờ.

    Lúc tặng nơi đó cho Lưu Vương Thành, ông ấy cũng nói sự thật. Hắn chấp nhận thì lấy, không thì thôi ông cũng không ép. Lưu Vương Thành dĩ nhiên là lấy chổ đó rồi, rộng rãi, sang trọng, yên tĩnh, thoải mái, rất thích hợp với hắn. Mà hắn cũng không sợ ma, có ma sợ hắn thì đúng hơn, ai bảo hắn là Tu La vương làm chi.

    Vì thế mà ngay đêm đầu tiên hắn đã đập cho đám ma giữ nhà đó đều hồn phi phách tán, cái tội dám nhát hắn. Sau đó còn hùng hồn tuyên bố.

    - Nhà các ngươi ta chiếm đấy các ngươi làm gì được ta? Dám đối đầu với ta chỉ có chết!

    Sau khi đã không còn một bóng ma nào, hắn bắt đầu xem xét từng ngóc ngách của ngôi nhà. Bất ngờ phát hiện một tầng hầm bí mật. Bên dưới tầng hầm là một căn phòng trống rỗng rộng khoảng 30m2, chắc ngày xưa gia chủ đã xây nó để làm nơi tránh bom đạn cũng nên. Tuy nhiên, Lưu Vương Thành lại phát hiện thêm một tầng hầm nữa, khi vô tình đánh rơi chiếc chìa khóa xuống đất, nghe thanh âm phát ra hắn biết được bên dưới mặt đất còn trống.

    Nhưng tầng hầm này lại có cơ quan, nhìn đi nhìn lại chỉ có một miếng gạch sát gốc tường là nhô lên cao hơn so với những miếng gạch khác. Hắn không ngần ngại ấn nó xuống và kết quả đúng là mở ra được một lối đi xuống ở giữa căn phòng.

    Tầng hầm này lại rộng hơn tầng hầm trước, hắn đoán có thể bằng diện tích cả nền nhà cũng nên. Bên dưới có nhiều trụ đá rất kỳ lạ, mới nhìn qua tưởng rằng gia chủ xây những cây trụ này để làm cừ cho ngôi nhà. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ lại thì phát hiện những trụ đá này rất kỳ quái, chúng giống như một mê cung, đi một hồi liền bị lạc. Nhưng mà dù có đánh dấu cũng như vậy, hắn để ý chỉ cần đánh vào một cây thì những cây khác cũng sẽ tự xuất hiện. Hắn liền biết những cây trụ này chính là một trận pháp.

    Hắn là cao thủ về trận pháp nên không cần tốn nhiều sức đã phá được trận. Cách phá thì đơn giản thôi, phá sập một cây thì mấy cây khác cũng sẽ tự ngã. Sau khi mấy cây trụ đó ngã hết, hắn mới phát hiện căn hầm này chỉ rộng gấp đôi căn hầm khi nãy thôi. Nhưng ở giữa căn phòng này lại có một "bát trận đồ", nói cho dễ hiểu là một hình bát quái thật to được vẽ giữa nhà. Ở tâm bát trận đồ lại có một cái hộp gỗ.

    Lưu Vương Thành nhìn là biết bát trận đồ này có huyền cơ, chỉ cần bước chân vào lập tức sẽ bị rơi vào ảo cảnh. Còn trong hộp gỗ kia chắc chắn là có thứ gì đó rất quan trọng nên mới được bảo vệ cẩn thận như vậy. Nhưng tiếc rằng, người tạo ra trận này đụng phải hắn, cao thủ trận pháp a. Và cao thủ một khi ra tay thì luôn khác người thường.

    Người thường thì phải bước vào trận tìm cửa sinh, cửa tử, mắt trận gì gì đó mới phá được, còn cao thủ thì.. khụ.. chỉ cần phá hoại là xong. Một chưởng nổ nền nhà chừa chổ cái hộp ra là ok. Nhưng khi hắn cầm chiếc hộp lên lại thấy trên hộp lại có trận pháp. Bực bội, Lưu Vương Thành bốp "rắc" một cái, thế là cái hộp thành "mạc cưa", chỉ còn lại một chiếc nhẫn xấu ơi là xấu nằm trên lòng bàn tay hắn.

    Sao gọi là xấu? Bởi vì nó được làm bằng sắt, để thời gian lâu nên bị "sét xẹt" gọi cho có văn hóa là bị "rỉ sét". Đã thế còn không có đính thêm một cái hột nào cho nó chiếu chiếu đẹp mắt nứa. Hắn không khỏi mắn.

    - Bà mẹ lóa! Vậy mà cũng đặt trận pháp tùm lum. Làm mất thời gian ông đây. Đứa nào rãnh rỗi sinh nông nỗi quá mà.. bla bla bla..

    Sau khi hỏi thăm xong mấy đời tổ tiên người đã để chiếc nhẫn này ở đây, hắn mới vứt chiếc nhẫn đi. Ai ngờ, không biết hắn vứt ra làm sao mà nó văng vô vách tường, rồi phản xạ ngược lại văng ra tự động đeo vào ngón trỏ của hắn.

    Ngay khi nó đeo vào, hắn cảm giác như có một luồng điện chạy khắp cơ thể khiến hắn tê rần. Cảm thấy hình như cơ thể mình nó khác khác, đầu nó nặng nặng, sờ lên thì thấy tóc mình đã dài ra. Tưởng sẽ biến thành "hoàng tử tóc dài", hắn vội vã chạy như bay trở lên, soi mình trong gương thì bất ngờ thấy khuông mặt kiếp trước của mình.

    Lưu Vương Thành không khỏi bàng hoàng, đứng hình một lúc mới hoàn hồn trở lại. Hắn đưa chiếc nhẫn lên xem xét một hồi sau đó thử tháo nó ra, nhìn trong gương thì lại trở về hình dáng ban đầu. Đeo trở vào thì lại biến thành hình dáng kiếp trước. Ố là la.. suýt nữa thì hắn bỏ lỡ một báu vật rồi. Kể từ hôm đó, mỗi khi muốn trở về hình dạng kiếp trước thì hắn sẽ đeo chiếc nhẫn vào, không cần thì tháo ra.

    Tuy nhiên, cũng không biết có phải hắn hút năng lượng của chiếc nhẫn hay tại luồng xung điện lần đầu vô tình đeo nó. Mà có đôi khi lúc không đeo nhẫn, khuông mặt hắn cũng sẽ trở về hình dạng kiếp trước, mặt dù chỉ chưa đầy hai giây mà thôi.

    * * *

    Em như tia nắng buổi bình minh

    Xua tan bóng tôi một đêm dài

    Tôi là băng giá mùa đông đến

    Phủ khắp thế gian rét lạnh lùng.
     
    Nghiên Di, Nana268, coley56 người khác thích bài này.
  5. Chương 14: Cha mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm nay, hắn dùng hình dạng của kiếp trước để tìm đến Thu Sương mục đích cũng chỉ là để thăm dò. Hắn muốn biết phản ứng của cô thế nào khi gặp lại hắn. Đồng thời cũng xóa đi sự đề phòng của cô đối với hắn, khi hắn mang hình dạng Lưu Vương Thành của kiếp này. Hắn thật mỏi mắt mong chờ những cơ hội sẽ tiếp cận cô những lần tới. Chậc.. chậc.. nhân sinh về sau sẽ thú vị lắm đây!

    Thu Sương đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái, chắc là đêm khuya sương xuống khiến cô bị lạnh cũng nên. Cô lập tức nói với Lưu Vương Thành.

    - Anh trai xinh đẹp! Đêm đã khuya rồi! Tốt nhất anh nên về nhà đi thôi! Lần sau muốn nhận người quen cũng phải tìm hiểu cho kỹ chứ đừng có nhận lung tung. Tại tôi hiền nên chỉ ra tay nhẹ thôi đó, nếu mà anh gặp kẻ dữ hơn không chừng.. anh sẽ được gọi bằng chị đấy!

    Dứt lời cô nhúng chân một cái bay vèo trở lại ban công, vô phòng nhanh chóng đóng cửa lại. Lưu Vương Thành nhìn theo không khỏi lắc đầu, tự nói.

    - Haiii.. mèo con à! Em có cần chạy trói chết như vậy không? Anh đâu phải chó đâu mà rượt mèo.. ơ..

    Chợt nhớ tới cái tên ở nhà của thân thể này, hắn lập tức im bặt.

    - Mà là chó thiệt..

    Rồi vèo một cái cũng biến mất khỏi chổ đó.

    Thu Sương không còn nghe động tĩnh nào nữa mới hé cửa ra nhìn ngó xung quanh. Xác định Lưu Vương Thành đã đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.

    - May quá! Tên ma vương đó đã đi rồi! Hi vọng kiếp này hắn đừng đến quấy rối mình nữa.

    Nhưng Thu Sương đã quá xem nhẹ trình độ "ác ma" của Lưu Vương Thành rồi. Một khi hắn đã nhận định ai thì người đó đừng nghĩ sẽ thoát được lòng bàn tay hắn. Tuy là cô đã trải qua ba kiếp nhưng dù sao tính tình cô cũng còn rất lương thiện, làm việc gì cũng hay chừa cho người ta một con đường sống, chỉ khi nào họ không chịu hối cải cô mới triệt để tàn nhẫn. Chứ còn Lưu Vương Thành thì không. Một nhát hồn lìa khỏi xác chính là chân lý sống của hắn. Chỉ có người chết mới không để lại mối họa về sau. Cho nên, dù cô có thừa nhận là tiểu sư muội của hắn hay không thì cũng vậy thôi.

    Lưu Vương Thành về đến nhà thì trở lại hình dáng cũ, vừa bước vào sân đã thấy ông Minh ngồi trước hàng ba hút thuốc, bên cạnh còn có bình nước trà. Thấy hắn, ông hỏi.

    - Mày đi đâu về giờ này?

    Lưu Vương Thành đáp.

    - Con chỉ đi lòng vòng hóng gió thôi cha! Mà khuya rồi sao cha chưa ngủ?

    Ông đáp.

    - Ngủ không được!

    Rồi ông thở dài, kéo một hơi thuốc, Lưu Vương Thành liền nói.

    - Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu cha!

    Ông Minh lắc đầu, vừa gạt tàn thuốc vừa nói.

    - Quen rồi! Không hút chịu không nổi.

    Rồi ông nhìn về xa xâm, lại thở dài.

    - Hồi trẻ tao có bao giờ đụng vô mấy thứ này nhưng rồi cũng không biết tự bao giờ lại bắt đầu.

    Lưu Vương Thành nhìn ông, nhớ lại mấy lời của bà ngoại Thu Sương nói, bèn hỏi.

    - Con nghe nói hồi đó nhà ông nội giàu nhất vùng phải không cha?

    Ông Minh gật đầu nhưng chỉ đáp một tiếng.

    - Ừ!

    Lưu Vương Thành lại hỏi.

    - Vậy sao nhà mình lại nghèo rớt mồng tơi vậy cha?

    Ông Minh cuối đầu, buồn bã, khẽ nói.

    - Tại tao vô dụng!

    Lưu Vương Thành bèn đưa tay lên vỗ vỗ vai ông xem như thay lời an ủi. Ông Minh nhìn hắn hỏi.

    - Mày có trách cha không?

    Lưu Vương Thành lắc đầu.

    - Không!

    Trong ký ức hắn tiếp thu được của nguyên chủ thì ông Minh xưa nay vẫn luôn làm việc vất vả, không ngày nào thấy ông nghĩ ngơi. Tiền có bao nhiêu đều đưa hết cho vợ để lo cho các con. Còn Lưu Vương Thành, mặc dù mới tiếp xúc với ông chưa đầy một ngày nhưng hắn vô cùng kính trọng ông. Đối với hắn ông đúng là một người cha tốt. Hắn bèn nói.

    - Từ lúc có nhận thức tới giờ con thấy cha luôn làm việc vất vả lo cho gia đình. Sao cha lại nói mình vô dụng chứ?

    Ông Minh đáp.

    - Lo cho gia đình là trách nhiệm của người đàn ông. Tao không lo được cho mẹ con tụi bây ăn sung mặc sướng thì không phải vô dụng sao? Còn mày là con trai lớn trong nhà mà lại phải nghỉ học sớm đi làm với tao vất vả, cực nhọc. Nhớ lại lời ông nội mày trước lúc chết trăn trối, nói mày là cháu đích tôn của ổng, cỡ nào tao cũng phải ráng lo cho mày ăn học đến nơi đến chốn, sau này mày nhất định phục hưng lại gia tộc. Nhưng mà bây giờ..

    Ông lắc đầu khổ sở, rồi nói tiếp.

    - Tao không còn mặt mũi nào gặp lại ổng dưới suối vàng nữa..

    Lưu Vương Thành khó hiểu, hỏi.

    - Ủa? Cha nói sao con không hiểu gì hết vậy? Không phải mẹ nói con khắc cha khắc mẹ, còn phá của gì gì nữa. Sao ông nội lại nói con sau này phục hưng gia tộc?

    Ông Minh cầm ly nước trà lên, uống một hơi hết sạch, mới chậm rãi nói.

    - Mày đừng trách mẹ mày. Hồi đó bả không có vậy. Chỉ tại sau này sỗng khổ sở quá nên bả mới đâm ra mê tín, tin lời thầy bà vậy thôi. Mày thử nghĩ.. từ một tiểu thư ăn sung mặc sướng, nhỏ lớn không làm động móng tay, ở nhà cao cửa rộng. Đùng một cái trở nên nghèo sơ xác, ra ở chòi lá trời mưa dột chổ này ướt chổ kia, cơm thì cả đời mới ăn được một bửa có cá có thịt, rồi phải thức khuya dậy sớm chăm con. Có bửa đi mần cỏ mướn cho người ta cũng phải bồng con theo.. thử hỏi có ai lại chịu đựng được không? Vậy mà bả chịu khổ ở với tao tới giờ mới sinh ra đám em của mày đó.

    Lưu Vương Thành rất ngạc nhiên, không ngờ bà mẹ cực phẩm này lại vĩ đại như vậy. Nhưng hắn cũng vẫn không thể chấp nhận được việc bất công như vậy, bèn lên tiếng cũng là thay nguyên chủ lên tiếng.

    - Nhưng mà con vẫn không thể nào chấp nhận được. Khổ thì khổ nhưng đâu phải vì vậy mà lại nghe lời thầy bói nói liền ghét bỏ con, bất công với con được chứ? Không lẽ con không phải do mẹ cực khổ sinh ra sao?

    Nếu là ngày xưa khi Lưu Vương Thành nói ra những lời này thì nhất định sẽ bị ông Minh la cho một trận. Nhưng mà hôm nay, ông thấy được Lưu Vương Thành đã hoàn toàn thay đổi, hắn không còn là thằng Chó Lớn hiền lành, chất phát, biết nghe lời và hiếu thảo của ông nữa. Nay hắn đã trưởng thành, biết nhìn nhận sự việc theo suy nghĩ riêng của mình. Hơn tất cả là trong ánh mắt kia vốn dĩ là tình cảm yêu thương tràn trề nhưng nay nó đã thay thế bằng sự lạnh lùng băng giá. Ông nghĩ, có lẽ là do môi trường trên thành phố đã khiến hắn biến thành như vậy.

    Ông từ tốn nói.

    - Thật ra mẹ mày cũng rất thương mày. Hồi đó, gia đình vừa mới sa cơ, bả cũng có ý định về bên ngoại mày cho đỡ khổ. Nhưng ngặt nỗi ông nội mày không chịu cho bả ẫm mày theo, lúc đó mày mới 2 tuổi thôi. Bả tức giận định bỏ đi nhưng nghe thấy tiếng mày khóc nên vừa bước ra tới cửa đã chạy trở vô ôm mày, rồi từ đó chịu khổ chung với tao luôn. Tại có lúc bả hồ đồ vậy thôi, chứ có mẹ nào mà không thương con đâu.

    Công cha nặng tựa bằng non

    Nghĩa mẹ ngàn đời như biển bao la

    Khi nào biển cạn non mòn

    Tình thương cha mẹ vẫn còn không phai.
     
    Nghiên Di, Nana268, coley54 người khác thích bài này.
  6. Chương 15: Gia tộc sa cơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Vương Thành không nghĩ tới vẫn còn tình tiết như vậy. Thôi thì nể mặt cái tình thâm mẫu tử lúc nhỏ đó, hắn sẽ không tính toán gì với bà Lanh nữa. Chỉ là hắn còn một thắc mắc, liền hỏi.

    - Cha nói gia tộc mình bị sa cơ là sao vậy cha?

    Ông lại kéo một hơi thuốc, uống một ly trà rồi nói.

    - Chuyện này kể ra thì dài dòng. Như mày đã biết đó, hồi đó ông nội mày giàu nhất vùng này. Nhà thì có bốn đứa con, hai trai, hai gái, đứa nào cũng cho ăn học đầy đủ, có mình tao làm biếng học nên cứ trốn học hoài, ổng nội mày tức quá mới bắt tao ra đồng làm ruộng cho biết cực khổ như thế nào. Cho nên tao học chưa hết cấp ba đã nghỉ. Giờ nghĩ lại tao thấy tiếc vô cùng phải hồi đó chịu học thì đâu đến nỗi.

    Lưu Vương Thành rơi vài vạch hắc tuyến. Hình như câu chuyện này không liên quan gì tới câu hỏi của hắn nha. Ông học ít hay học nhiều thì có can hệ gì tới việc gia tộc bị sa cơ, từ giàu nức vách thành nghèo mạt rệp chứ? Tuy không hài lòng nhưng hắn cũng cố lắng lổ tai nghe ông kể tiếp.

    - Cô Hai mày làm luật sư, cô Út mày thì học sư phạm. Còn chú Tư mày thì học bác sĩ. Những tưởng cuộc sống cứ mãi an vui hạnh phúc.. ai ngờ.. sóng gió từ đâu ập tới. Chỉ trong một năm mà lần lượt cô Hai, cô Út và bà nội mày đều qua đời.. rồi.. tới lượt chú Tư mày cũng qua đời..

    Nói đến đây, ông Minh không khỏi nghẹn ngào, đau xót. Ông cố hít một hơi để bản thân không rơi nước mắt. Lưu Vương Thành càng thắc mắc.

    - Vì sao lại như vậy hả cha?

    Ông Minh đáp.

    - Cô Hai mày làm luật sư, người ta mướn thì cãi thôi, mà đã cãi thì phải thắng chứ cãi thua thì ai mướn nữa. Nhưng không ngờ kẻ bị thua lại mang thù, đem mọi thù oán đổ lên đầu cô Hai mày, mướn giang hồ sát hại bả. Không ngờ hôm đó cô Út mày cũng đi chung với cô Hai cho nên cũng bị liên lụy, hai chị em đều bị chúng nó giết hết. Ông nội mày mới đi thưa kiện nhưng mà không nghĩ tới cái người thuê giang hồ giết hai cô của mày có chứng nhận bị bệnh tâm thần, thành ra trắng án, chỉ bị đưa vô bệnh viện tâm thần thôi.

    Lưu Vương Thành nhướng mày.

    - Ồ! Kẻ điên mà cũng biết thuê người khác giết người. Kẻ điên này thông minh quá đi thôi!

    Ông Minh gật đầu.

    - Đúng là như vậy! Bởi vì quá bất công nên ông nội mày rất tức giận, tiếp tục kháng cáo lên tòa án cấp cao nữa. Tốn kém cũng rất nhiều nhưng kết quả đều như vậy. Bà nội mày vì thương tâm mà ngã bệnh chạy chữa khắp nơi cũng không khỏi, cuối cùng cũng qua đời. Chú Tư mày tuổi trẻ thiếu suy nghĩ nên đã lén vào bệnh viện tâm thần giết người đó, rồi bị bắt ngồi tù. Ông nội mày phải bán hết gia sản mới có thể giúp chú Tư mày trắng án. Nhưng vừa mới chưa được bao ngày thì chú Tư mày lại bị té sông chết đuối. Vậy là chỉ trong một năm mà phải đám ma bốn lần. Ông nội mày già cả rồi sao chịu nỗi cú sốc như vậy nên cũng ngã bệnh. Nhưng ổng nằm tới ba năm mới chết. Lúc ổng chết cũng là lúc nhà họ Lưu cũng chẳng còn một thứ gì ngoài khu đất để chôn cất dòng họ và miếng đất đủ cất cái nhà này đây.

    Rồi ông lại thở dài, lắc đầu.

    - Tính ra từ lúc ông nội mày qua đời tới nay cũng đã gần hai mươi năm. Vậy mà tao cũng không thể lấy lại được một mảnh ruộng nào. Tay trắng vẫn hoàn trắng tay, mày nói tao có đúng là một người vô dụng không?

    Lưu Vương Thành vô ngữ, theo hắn thấy thì ông Minh đúng là vô dụng thật, hai mươi năm mà vẫn không thể mua được một mét vuông đất nào, nếu như là kiếp trước hắn gặp người như ông, đảm bảo hắn sẽ mắn vô mặt ông một cách không thương tiếc. Nhưng mà, nói đi phải nói lại, nhà con đông như vậy mà ông chỉ có đi làm thuê làm mướn thì cả đời cũng đừng mơ khá nổi chứ đừng nói hai mươi năm.

    Hắn thầm nghĩ: "Thôi thì dù sao bây giờ ta cũng đã chiếm lấy thân thể con trai lớn ông ấy mà sống tiếp. Ta cũng nên thay thế nguyên chủ làm tròn trách nhiệm của một người con trai lớn để khỏi phải vướng bận sau này."

    Nghĩ vậy, hắn bèn nói với ông Minh.

    - Thôi! Cha đừng suy nghĩ nhiều nữa! Khuya rồi cha vô ngủ đi. Sức khỏe là quan trọng, muốn lo nghĩ gì thì hãy để mai rồi tiếp tục lo nghĩ.

    Ông Minh có người để trò chuyện, tinh thần cũng đã khá lên, nghe Lưu Vương Thành nói như vậy cũng gật đầu rồi đứng lên đi vào nhà.

    Lưu Vương Thành cũng vừa định đi vào ngủ thì chợt Lưu Vương Tuấn từ đâu lù lù ra gọi khẽ.

    - Này Chó.. à.. anh Hai..

    Lưu Vương Thành trợn trắng mắt, bộ tưởng hắn không biết tên mập này định gọi hắn là Chó Lớn sao? Nhỏ không dạy riết lớn rồi hổn hào, cũng may tên mập này còn kịp thông minh mà sửa miệng, không thì đảm bảo hắn sẽ cho nó chỉ còn nướu. Nhưng mà "vô sự hiến ân cần", đảm bảo nó tìm hắn chắc chắn có chuyện. Lưu Vương Thành quay người lại, khoanh tay trước ngực, giọng anh cả hỏi.

    - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ ra đây làm cái gì?

    Lưu Vương Tuấn nghe giọng điệu này khá là chói tai, không quen chút xíu nào nếu Lưu Vương Thành không có thứ nó cần, nó cũng chẳng thèm để hắn vào mắt. Nó cố gắng nhẫn nhịn, kéo Lưu Vương Thành vào một góc, nhìn xung quanh đảm bảo không có ai mới mở giọng em trai ngoan ngoãn nói.

    - Anh Hai! Anh cho em xin ít tiền đi, em đóng tiền học!

    Lưu Vương Thành lạnh lùng.

    - Đang nghỉ hè mà học với hành gì mà đóng?

    Lưu Vương Tuấn vội vàng đáp.

    - Là đóng tiền học hè a! Năm nay em lên lớp 10 rồi, phải học thêm hè để khi vào học chính thức mới bắt kịp chúng bạn được chứ!

    Đột nhiên, một giọng nói từ đâu vang lên.

    - Mày đừng có sạo, mày đi chơi game thì có! Chó.. à.. anh Hai đừng có cho nó, cho em nè, em sang năm là lớp 12, cuối cấp, mới cần tiền học thêm hơn nó.

    Lưu Vương Thành đen mặt, "Lại thêm một đứa quen miệng! Có tin tao cho tụi bây làm chó luôn không?" Nhưng nói vậy thôi, chứ hắn hơi đâu mà ra tay với hai con heo mập này chi cho mệt. Bình thường tụi nó ra đường cũng bị coi là heo rồi. Chỉ tại nguyên chủ hiền quá, để em út nó leo lên đầu lên cổ ngồi "chòm hổm" trên đó. Nay hắn đã chấp nhận thay thế nguyên chủ thì hắn phải chỉnh đốn lại cho có trật tự kỹ cương mới được.

    Lưu Vương Tuấn không chịu, cãi lại Lưu Kiều Thư.

    - Ai đi chơi game chứ? Có bà đó! Bà có nhiêu tiền là đi mua son phấn, quần áo làm đẹp, học thì dở mà diện thì giỏi. Tối ngày trét trét mấy cái đó lên mặt nhìn như con quỷ, xấu mà còn không biết mình xấu.

    - Ê.. ê.. Thằng mập kia! Mày nói ai xấu mậy?

    - Tui nói bà đó! Bà bộ không mập hay sao mà dám nói tui mập.

    - Mày.. mày.. là em tao nha mậy? Đừng có hổn nha! Tao mét mẹ bây giờ?

    - Thách bà mét đó! Tui không sợ đâu!

    - Hừ.. tao sẽ mét mẹ vụ mày ăn cắp tiền mẹ đi chơi game rồi đổ tội cho con Thi để nó bị mẹ đánh.

    - Bà dám nói thì tui sẽ nói ra cái vụ bà bị con Thu Sương lột đồ quay clip, cái tội đi dành trai..

    - Mày dám..

    - Sao không dám..

    - Thằng chó!

    - Bà mới chó!

    - Mày chó!

    - Bà chó!

    Lưu Vương Thành rất muốn cười, dám gọi hắn là Chó bây giờ hắn không cần ra tay thì hai đứa nó cũng thành chó hết rồi. Hắn để Lưu Kiều Thư và Lưu Vương Tuấn cãi nhau, hắn đứng một bên mở điện thoại lên ghi âm. Chợt nhớ lúc nãy nghe Lưu Vương Tuấn nói có Thu Sương trong đó, hắn nhớ tiểu sư muội mèo con của hắn kiếp này tên Thu Sương, hắn lập tức trầm giọng hỏi.

    - Cái gì mà lột đồ quay clip? Mà Thu Sương nào?

    * * *

    Ngày xưa anh em như thể tay chân

    Ngày nay như thể kẻ thù với nhau

    Ngày xưa kính trước nhường sau

    Một nhà đoàn kết yêu thương hết mình

    Ngày nay lắm kẻ tranh dành

    Cha mẹ còn đó đã tranh gia tài

    Sao không tự hỏi lòng mình

    Nếu như nghèo khổ tiền tài đâu tranh.
     
    Nghiên Di, Nana268, coley54 người khác thích bài này.
  7. Chương 16: Tìm hiểu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Vương Tuấn tranh thủ lấy lòng Lưu Vương Thành liền nhanh chóng đáp.

    - Là Thu Sương hồi sáng đưa cha về đó. Nó.. ưm.. ưm..

    - Mày không được nói..

    Lưu Kiều Thư lập tức bịt miệng Lưu Vương Tuấn lại, không cho nói tiếp. Lưu Vương Thành vốn không phải người nhiều chuyện nhưng hễ có liên quan đến tiểu sư muội mèo con của hắn thì nhất định hắn sẽ tìm hiểu cho đến cùng. Hắn lấy một tờ tiền 500 ngàn ra, mở điện thoại bật đèn pin lên, soi vào tờ tiền rồi quơ qua quơ lại trước mặt Lưu Kiều Thư và Lưu Vương Tuấn.

    - Ai nói cho anh biết thì tờ này sẽ là của người đó!

    Thấy tiền thì sáng mắt, mặt mũi gì đó cũng quăng lên tới sao hỏa. Lưu Kiều Thư lập tức ném Lưu Vương Tuấn qua một bên, liền nói.

    - Tại em thích anh Hào, mà anh Hào thì thích con Thu Ba tại nó đẹp nhất trường. Cho nên em mới gia nhập nhóm mấy đứa ghét con Thu Ba. Nhưng mà tụi em tìm cách chơi nó hoài mà không được nên chuyển hướng sang con Thu Sương em nó. Thấy con Thu Sương nhỏ con, tưởng dễ ăn hiếp định bắt nó lột đồ quay clip đưa cho con Thu Ba để uy hiếp nó. Ai dè..

    Lưu Vương Tuấn nhảy nhõm vào nói nhanh.

    - Ai dè cả đám đều bị con Thu Sương lột lại còn quay clip uy hiếp. Nói là sau này mà dám đụng đến chị Thu Ba thì sẽ bị đăng lên mạng..

    Lưu Kiều Thư liền hét vào mặt Lưu Vương Tuấn.

    - Ê.. sao mày cướp lời tao mậy?

    Lưu Vương Tuấn cũng không chịu thua.

    - Đâu có quy định bà nói thì tui không được nói đâu.

    Rồi quay sang Lưu Vương Thành.

    - Đúng không anh Hai?

    Lưu Vương Thành hiếm khi thấy hài lòng như lúc này, mèo con của hắn lúc nào cũng không để ai ăn hiếp dễ dàng ngoại trừ hắn. Khụ.. nếu Thu Sương mà biết được suy nghĩ của hắn đảm bảo sẽ đem tên hắn vào một cuốn tiểu thuyết khác mà ngược tiếp. Mà cùng lúc này, cô cũng đang ôm chiếc điện thoại viết tiếp cái ngoại truyện của "Ngọc Phượng nữ tương" và ngoại truyện này không ai khác chính là nói về Lưu Vương Thành. Vừa viết cô cũng vừa nói.

    - Ta ngược.. ta ngược cho chết ngươi!

    Đáng tiếc, lúc này Lưu Vương Thành không hay không biết, hắn đang thoải mái xem hai "con heo" tranh một tờ tiền. Đang lúc hấp dẫn, bổng nhiên bà Lanh đi ra mắn.

    - Tụi bây khuya không ngủ ra đây gây lộn làm cái gì đó hả? Không ngủ thì cũng phải để người khác ngủ chứ? Tao với cha bây sáng còn đi làm nữa. Ở không như tụi bây hả?

    Lưu Vương Tuấn và Lưu Kiều Thư lập tức im re. Mà thường mỗi lúc bị mắn thế này thì cả hai lại có chung một suy nghĩ là đổ lỗi cho người khác. Nếu không có ai ở đây thì chúng sẽ đổ lỗi cho nhau, còn nếu có người thứ ba thì đảm bảo người đó sẽ phải bị gánh tội. Lần này cũng không ngoại lệ, cả hai theo quán tính mà cùng chỉ tay về phía Lưu Vương Thành và cùng hô lên một lúc.

    - Tại nó không phải tại con!

    Bà Lanh nhìn sang thấy Lưu Vương Thành định mở miệng thì hắn đã nhanh chóng mở đoạn ghi âm lúc nãy, khiến bà Lanh phải nghẹn lời, Lưu Vương Tuấn và Lưu Kiều Thư cũng phải á khẩu. Sau đó, Lưu Vương Thành đem tờ tiền đặt trong tay bà Lanh, ý vị thâm trường nói.

    - Hai con chó con này mẹ xử đi nhé!

    Rồi ngang nhiên quay trở vô nhà, đã thế vừa đi vừa huýt sáo nữa.

    Thấy tờ tiền trên tay bà Lanh, Lưu Kiều Thư và Lưu Vương Tuấn lại dành.

    - Mẹ! Tiền này là của con. Mẹ đưa cho con.

    - Không! Nó là của con..

    - Là của con..

    - Là của con..

    Bà Lanh nhức cả đầu, bèn hét lên.

    - Không của đứa nào hết. Đi vô ngủ hết cho tao!

    Bà cuối cùng cũng tự hỏi lòng mình: "Rốt cuộc thì đứa nào mới khắc cha mẹ, đứa nào mới phá của đây?"

    * * *

    Sáng hôm sau.

    Thu Sương dậy sớm cùng mẹ ra tiệm. Hai mẹ con cùng nhau lau chùi bàn ghế, vật dụng trước khi mở cửa. Bà Ngọc Loan hỏi.

    - Sao hôm nay không ở nhà giữ nhà nữa sao mà ra phụ mẹ đây?

    Thu Sương đáp.

    - Tại hôm nay chị hai phải ở nhà học bài chuẩn bị thi đại học. Bà ngoại thì đi đám giổ rồi. Con không ra phụ mẹ thì ai phụ mẹ đây?

    Bà Ngọc Loan cười nói.

    - À.. Thì ra con ra phụ mẹ chỉ là bất đắc dĩ phải không?

    Thu Sương vội vàng lắc đầu lia lịa.

    - Không có! Không có! Là con cam tâm tình nguyện mà. Tại bình thường thấy có bà ngoại hoặc chị hai ra với mẹ rồi nên con mới ở nhà dọn dẹp nấu cơm thôi. Chứ nếu con đi nữa thì ai ở nhà giữ nhà chứ ạ!

    Bà Loan cười lớn.

    - Ha ha ha.. Ừ! Mẹ chỉ đùa chút xíu thôi! Chứ mẹ biết mà, con hơi đâu mà lo vội vàng giải thích giữ vậy.

    Thu Sương chu môi, dậm chân.

    - Ơ hơ.. mẹ này.. chọc con hoài..

    Chợt Thu Sương hỏi.

    - Mẹ à! Con hỏi mẹ cái này mẹ đừng la con nha!

    Bà Loan lườm cô.

    - Con nhỏ này.. có gì thì hỏi đi. Sao lại sợ mẹ la? Bộ mẹ hay khó khăn với con lắm hả?

    Thu Sương vội lắc đầu.

    - Dạ không! Con không có ý đó! Tại vì chuyện này có liên quan với mẹ hồi trẻ nên con sợ mẹ không muốn nhắc tới thôi.

    - Vậy con cứ nói ra đi! Nếu như chuyện mà mẹ không muốn nói thì tự dưng mẹ sẽ im lặng. Con hiểu tính mẹ mà.

    Thu Sương gật đầu, liền nói.

    - Mẹ à! Bộ hồi đó mẹ với bác ba Minh yêu nhau hả?

    Thu Sương tưởng mẹ mình sẽ kinh ngạc nhưng không, bà vẫn thản nhiên một cách bình thường. Rồi mỉm cười nói.

    - Là bà ngoại nói phải không?

    Cô ngạc nhiên.

    - Sao mẹ biết ạ?

    Bà Ngọc Loan cười, rồi lắc đầu nói.

    - Đương nhiên mẹ biết, tại chuyện này cũng chỉ có mình bà ngoại con là nghĩ vậy thôi.

    Thu Sương khó hiểu.

    - Vậy là thế nào ạ? Không lẽ không phải? Mẹ và bác Ba Minh không hề yêu nhau?

    Bà Ngọc Loan gật đầu.

    - Đương nhiên! Nếu mẹ và bác ba Minh yêu nhau thì mẹ bây giờ đâu có ở một mình nuôi hai đứa con.

    Thu Sương lại chấm hỏi đầy đầu.

    - Hở.. chuyện này thì có liên quan gì ạ?

    Nhìn thấy vẽ mặt ngơ ngơ của Thu Sương, bà không khỏi phì cười.

    - Ha ha.. cái con nhỏ này.. Thôi được rồi! Để mẹ cho con biết để con khỏi tò mò. Mẹ mà không nói thì với bản tính của con thế nào cũng đi tìm hiểu cho xem. Tới đó mắc công thêm hiểu lầm tùm lum nữa.

    Thu Sương chu chu mỏ nhưng mà mẹ cô nói cũng không sai. Mẹ không nói thì cô nhất định sẽ đi tìm hiểu thôi. Bởi vì, chuyện gì có liên quan đến người nhà cô thì cô nhất định phải tìm hiểu cho thật kỹ.

    Bà Ngọc Loan kể.

    - Hồi đó cha con và bác ba Minh là đôi bạn rất thân. Còn mẹ và cha con mới là một cặp tình nhân. Nhưng mà, lúc đó bà ngoại con rất ghét cha con, hễ thấy mẹ nói chuyện với cha con là bà ngoại sẽ chửi. Cho nên môi lần mẹ và cha con muốn gặp nhau đều nhờ bác ba Minh đứng ra giúp đỡ. Bởi vì thấy mẹ hay cùng bác ba Minh đi cùng nhau, rồi còn rù rì rủ rỉ nên không những bà ngoại con mà cả cha mẹ bác ba Minh và bà con hàng xóm đều tưởng lầm là mẹ và bác ấy yêu nhau.

    Thu Sương liền hỏi.

    - Vậy tại sao mẹ không giải thích ạ?

    Bà Ngọc Loan lắc đầu.

    - Nếu mẹ giải thích thì bây giờ đâu có hai chị em con chứ!

    Rồi bà nói tiếp.

    - Lúc đó bà ngoại con có thành kiến rất lớn với cha con nếu mẹ giải thích chuyện này thì không phải chuyện cha và mẹ bị bại lộ sao? Cho nên mẹ lựa chọn im lặng mà bác ba Minh con cũng vì thương cha và mẹ nên cũng im lặng. Nhưng mà gia đình bác ba Minh là gia đình giàu có, rất môn đăng hộ đối nên đã nhanh chóng cưới vợ cho bác ba. Rồi một số chuyện đã xảy ra nữa nên bà ngoại con mới dần dần chấp nhận cha con đó.

    Thu Sương kinh ngạc.

    - Hả? Không lẽ hồi đó bà ngoại cũng ham giàu sao?

    Bà Ngọc Loan lắc đầu.

    - Không phải! Tại cha con là nhạc sĩ mà bà ngoại thì ghét nhạc sĩ vậy thôi.

    Thu Sương lại tò mò.

    - Sao bà ngoại lại ghét nhạc sĩ vậy mẹ?

    Bà đáp.

    - Tại ông ngoại con là nhạc sĩ!

    * * *

    Hỡi cô thôn nữ tuổi tròn trăng

    Cớ sao nàng lại yêu tên đa tình

    Ngỡ rằng hạnh phúc bình yên

    Ai ngờ giông tố đẩy xô đời nàng.

    Chàng lặng lẽ âm thầm quay bước

    Bỏ một mình nàng lệ ước bờ mi

    Cung đàn xưa ai từng gieo dây oán

    Để trái tim nàng vụn vỡ kể từ đây.
     
    Nghiên Di, Nana268, coley49 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2021
  8. Chương 17: Mẹ con



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu Sương dường như đã hiểu ra vấn đề. Theo cô được biết, ông ngoại cô ngày xưa vốn là một nhạc sĩ, không những rất đào hoa mà lại còn đa tình. Bà ngoại ngày xưa cũng là một thôn nữ đẹp nhất vùng. Đáng tiếc lại yêu phải ông ngoại của cô. Tưởng rằng là duyên trời tác hợp, không ngờ lại là nghiệt duyên. Lấy ông rồi bà mới biết ông không những đã có vợ mà còn rất nhiều vợ. Haiiii.. nếu mà là thời bây giờ còn có thể thưa kiện được, rất tiếc thời đó chưa có luật hôn nhân gia đình. Đàn ông hai ba vợ là chuyện vô cùng bình thường.

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù là thời nào thì đàn ông cũng vậy thôi. Cô cũng không có quơ đũa cả nắm nhưng thực tế là dù là xã hội hiện đại, nam nữ bình đẳng đi nữa thì cũng có khối ông đã có vợ rồi mà vẫn hay ra ngoài lăng nhăng đấy thôi. Bởi thế, mới có nhiều gia đình bị đổ vỡ hôn nhân là vậy.

    Tuy nhiên, thời nay còn kéo nhau ra tòa ly dị được, chứ thời bà ngoại thì con gái một khi đã lấy chồng rồi thì coi như là xong. Lúc bà ngoại cô biết mình chỉ là vợ bé thì rất đau lòng. Mà tính bà thì cứng cỏi, thà ở một mình chứ không chịu kiếp chồng chung nên đã mạnh dạn bỏ ông ngoại, mặc dù lúc đó đang mang thai mẹ cô. Cho đến bây giờ đã 40 năm mà bà cũng không muốn gặp lại ông ngoại. Cô cũng không biết là ông ngoại có còn trên đời không nữa. Nhưng mà Thu Sương nghĩ, dù cho ông có còn đi nữa thì cả nhà cô cũng không muốn nhìn lại ông đâu, cả cô cũng không ngoại lệ.

    Có lẽ bởi vì ông ngoại là nhạc sĩ nên bà ngoại mới không cho mẹ quen cha, sợ mẹ cũng đi và vết xe đổ của bà. Nhưng thực tế đã chứng minh, đâu phải ai là nhạc sĩ cũng nhiều vợ đâu. Cha cô cũng chỉ có một mình mẹ đó thôi. Chỉ là, cha cô đã chết khi cô mới vừa tròn một tuổi bởi căn bệnh ung thư. Kỷ vật duy nhất cha để lại cho mẹ con cô chính là cây đàn ghi-ta. Cho đến nay mẹ cô vẫn còn giữ nó xem như là báu vật.

    Mà mỗi khi nhắc tới cha, Thu Sương thấy mẹ cô tỏ ra vô cùng hạnh phúc nhưng trong ánh mắt lại không dấu được sự mất mát, đau thương. Cô cũng không muốn gợi lên sự đau lòng của mẹ nữa, bèn nói sang chuyện khác.

    - Mẹ à! Trước nhà mình đã mở đường lớn rồi mẹ có nghĩ sẽ dời tiệm về nhà cho tiện không ạ?

    Bà Ngọc Loan đáp.

    - Mẹ cũng từng nghĩ tới vấn đề này. Nhưng mà suy đi tính lại cũng thấy hiện tại còn chưa thể dời về được.

    - Tại sao ạ?

    - Tại vì chị em con còn đi học! Chị con lại sắp vào đại học tốn cả khối tiền nữa. Hiện tại tiệm mình đang đắt, khách quen hầu như đều ở chợ này hoặc gần gần đây. Nếu dời về thì sẽ bắt đầu lại từ đầu, khách quen cũng đâu ai rãnh đâu mà đi xa mấy cây số để ủng hộ mình chứ.

    Thu Sương lại nói.

    - Nhưng mà con thấy mẹ cực quá! Ngày nào cũng bốn năm giờ sáng đã phải ra đây tới tám chín giờ tối mới về. Thậm chí có bửa còn ngủ luôn ở ngoài này. Con thấy thương mẹ gì đâu á!

    Bà Ngọc Loan tươi cười.

    - Chà! Có phải thương tui thiệt hôn đó? Hay là muốn xin mẹ cho tiền mua cái gì mới nói ngọt cho mẹ mát ruột đây?

    Thu Sương lắc đầu.

    - Đâu có! Con nói thật lòng mà! Con thấy nhà mình cũng đâu thiếu thốn gì. Hai chị em con cũng đâu có ăn xài phung phí, còn biết bán hàng online kiếm thêm, mẹ làm nhiều chi cho mệt thân.

    Thế nhưng, bà lại lắc đầu nói.

    - Mẹ biết hai chị em con rất giỏi, nhà mình cũng không nghèo. Nhưng trên đời ai biết trước được chữ ngờ hả con. Bây giờ mẹ đang làm đắt nhưng đâu biết có một ngày sẽ ế đâu. Ở chợ này cũng đâu phải có một tiệm của mình mở uốn tóc. Cho nên lúc nào làm được thì cứ cố gắng mà làm thôi con ạ.

    Nói thì nói vậy thôi, chứ Thu Sương biết mẹ cô lao đầu vào công việc là để không phải nhớ cha của cô. Tuy ông đã qua đời rất lâu nhưng mẹ vẫn nhớ mãi không thể nào quên được.

    Chợt mẹ cô hỏi.

    - Tiểu thuyết của con viết thế nào rồi?

    Thu Sương khựng lại, ngạc nhiên hỏi.

    - Ơ.. Sao mẹ biết con viết tiểu thuyết ạ?

    "Mình nhớ là đâu có nói cho mẹ biết đâu nhỉ?"

    Mẹ cô mỉm cười.

    - Con quên rồi sao? Lần đó mẹ vô phòng thấy con cứ tập trung vô cái điện thoại, mẹ tưởng con chơi game mà không lo học nên mẹ mới lại gần nhìn thử mới biết là con đang viết truyện. Tới lúc con gãi đầu tự hỏi chổ này nên viết thế nào, mẹ lên tiếng chỉ con mới giật mình đó.

    Thu Sương gãi gãi đầu.

    - A.. ha.. con nhớ rồi ạ! Vậy mà con quên mất tiêu.

    Đúng là cô đã quên mẹ cô cũng là một người rất thích đọc tiểu thuyết. Hồi đó chưa có điện thoại thì mẹ tìm sách đọc, giờ có điện thoại rồi thì mỗi khi rãnh mẹ sẽ lên mạng để đọc.

    Nhưng cô lại nói.

    - Con chỉ viết cho vui thôi ạ!

    Chính xác là cô thích đem tên Lưu Vương Thành kia vào để ngược. Ai biểu hắn cứ như âm hồn bất tán bám theo cô từ kiếp trước tới kiếp này.

    Mẹ cô gật đầu.

    - Ừ! Thấy cái bút danh "Mèo con ham ngủ" của con tự đặt là mẹ biết con viết không có bỏ tâm rồi.

    Thu Sương vui vẽ tươi cười.

    - Hi.. hi.. hi.. Không ngờ mẹ cũng đọc truyện của con nữa. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.

    Bà nhéo mũi cô.

    - Mẹ là mẹ của con mà! Mẹ chỉ muốn biết con suy nghĩ cái gì trong đầu thôi.

    Cô tò mò hỏi.

    - Vậy mẹ đọc truyện của con mẹ biết con đang nghĩ gì trong đầu sao?

    Bà gật đầu.

    - Đương nhiên biết!

    Cô kinh ngạc.

    - Hả? Mẹ biết?

    - Tất nhiên!

    - Vậy mẹ nói con đang suy nghĩ gì ạ?

    Bà cười lắc đầu.

    - Cậu bé Lưu Vương Thành nào đó có phải đã chọc giận con không? Sao con đem người ta làm vai ác mà ngược thảm quá vậy? Đã là vai phản diện xấu số rồi mà còn bị đọc giả ném không biết bao nhiêu đá. Con coi chừng bạn đó mà biết được sẽ tìm con trả thù đó.

    Thu Sương thật bái phục mẹ cô sát đất, tâm tư của cô đúng là không bao giờ qua mắt được mẹ.

    Cô nhe hàm răng trắng tinh, đều như hạt bắp ra, tự tin nói.

    - Mẹ yên tâm! Hắn sẽ không bao giờ biết!

    - Sao con dám chắc?

    - Tại vì hắn không bao giờ đọc truyện!

    - Nhưng lỡ đọc được thì sao?

    - Thì làm sao biết con là ai được! Đúng không mẹ?

    Bà lắc đầu.

    - Mẹ chịu thua con luôn! Mà đã đem tên người ta vô ngược thì được rồi chứ bên ngoài đừng có đánh người ta đó. Mẹ không muốn bị nghe mắn vốn nữa đâu.

    Cô nhún vai.

    - Chỉ cần đừng kiếm chuyện với con hay gia đình mình thì đương nhiên con sẽ không đánh. Còn nếu dám cả gan mạo phạm thì đừng trách con sao tàn nhẫn.

    Vừa nói, Thu Sương vừa dơ nắm đấm nhỏ lên, bà Ngọc Loan cũng cạn lời với cô. Nhưng bà biết Thu Sương là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nếu không ai chọc cô thì cô cũng không bao giờ tùy tiện đánh người. Từ đó tới giờ mỗi khi có người mắn vốn cô đánh người thì hỏi lại đều là do con người ta sai. Người được xin lỗi lại chính là bà. Tuy nhiên, bà cũng luôn nhắc chừng, dạy dỗ cô để cô đừng bao giờ ỷ lại. Núi này cao thì vẫn có núi khác cao hơn mà.

    Hai mẹ con đang nói chuyện cười đùa vui vẽ nên không để ý có một bóng người đang đứng khuất sau cánh cửa và đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.

    Lưu Vương Thành với hình dạng bình thường nở nụ cười âm hiểm. Nghiến răng thầm nói.

    - Mèo con! Hóa ra là muội! Hại ta tìm bấy lâu nay. Nếu như muội thích ta làm vai ác như vậy thì nếu ta không làm thì có phải phụ "lòng tốt" của muội rồi không?

    * * *

    Em vẫn mơ một vòng tay ấm áp

    Ôm em vào lòng trong giấc ngủ bình yên

    Đem tình yêu xua tan nỗi ưu phiền

    Để giọt sầu không còn vươn khóe mắt.

    Em vẫn mơ một bàn tay âu yếm

    Nhẹ vuốt tóc em trong chiều tím hoàng hôn

    Tay đan tay nhìn tia nắng chan hòa

    Tình yêu ta sẽ không còn là khoảng cách.
     
    Nghiên Di, Nana268, coley50 người khác thích bài này.
  9. Chương 18: "Cô gái"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Vương Thành buồn bực ngồi trên nhánh bần ổi đưa ra sông. Mà hình như chỉ có cao thủ võ lâm như hắn mới ngồi được, còn người bình thường vừa đạp lên đã gãy nhánh té sông rồi, chứ đừng nói chi đến ngồi. Hắn sôi khuông mặt yêu nghiệt của mình dưới nước, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì mà lúc thì chau mày, lúc thì lại thở dài lắc đầu.

    Chợt Phi Long ở đâu lù lù đi tới, vừa đi vừa huýt sáo. Nhìn thấy Lưu Vương Thành lại tưởng cô gái nào ngồi trên nhánh bần. Tại vì lúc này Lưu Vương Thành đang ngồi quay lưng lại, mái tóc của hắn không những dài mà còn óng ả nên nhìn từ phía sau không ai mà không tưởng hắn là con gái. À.. cho dù hắn có quay mặt lại cũng sẽ tưởng hắn là con gái thôi, ngoại trừ hắn lên tiếng nói chuyện.

    Phi Long thấy "cô gái" ngồi trên nhánh bần có chút xíu, đưa ra mặt nước như vậy rất nguy hiểm. Vội hô lên.

    - Cô ơi! Cẩn thận coi chừng té xuống sông đó! Nước ở chổ này sâu lắm!

    Lưu Vương Thành nghĩ chắc không phải đang gọi hắn nên cũng chẳng quan tâm, tiếp tục ở thế giới riêng của mình. Hắn xưa nay lãnh tính, chuyện gì không liên quan tới bản thân thì chả bao giờ thèm để ý đến.

    Phi Long thấy "cô gái" không phản ứng gì thì rất lo, sợ rằng "cô gái" này đang nghĩ quẩn. Bởi vì cây bần có nhiều nhánh to đùng đưa ra sông như vậy, cớ chi "cô" lại chọn nhánh nhỏ nhất mà xa nhất để ngồi chứ. Phi Long đến gần gọi lần nữa.

    - Cô ơi! Cô vào đây đi! Nguy hiểm lắm!

    Lưu Vương Thành nghe giọng quen quen bèn quay đầu lại thì thấy Phi Long vẽ mặt ngẩn ngơ nhìn mình. Hắn nhíu mày khó hiểu.

    "Tên Long lá này làm gì mà nhìn ta lạ vậy nhỉ?"

    Còn Phi Long khi thấy Lưu Vương Thành quay đầu lại thì vui mừng nhưng chỉ một giây anh ta đã phải đứng hình. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một "cô gái" đẹp như vậy. So với Thu Ba, "cô gái" này còn đẹp hơn rất nhiều. Một người đẹp như vậy mà chết thì uổng lắm. Nghĩ như vậy, Phi Long lập tức lấy lại tinh thần, liền nói.

    - Cô ơi! Cô đẹp như vậy thì đừng có thiếu suy nghĩ nha! Trên đời này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp lắm. Đừng vì một phút yếu lòng mà đánh mất cả một tương lai đang chờ đón cô phía trước..

    Lưu Vương Thành chấm hỏi đầy đầu, tự chỉ vào mặt mình, hỏi.

    - Tôi?

    Lưu Vương Thành nói hơi nhỏ nên Phi Long không để ý giọng của hắn. Nhưng thấy Lưu Vương Thành đã phản ứng, Phi Long vô cùng vui mừng, gật đầu nói.

    - Đúng vậy! Là cô! Cô mau đưa tay đây tôi kéo cô vào!

    Vừa nói Phi Long vừa đưa tay ra, chỉ cần Lưu Vương Thành chòm người vào đưa tay ra nữa là có thể nắm được tay anh ta rồi. Lưu Vương Thành lập tức hiểu thì ra Phi Long đang hiểu lầm. Ài.. ai biểu nhan sắc của hắn đẹp quá mà chi. Ngay cả hắn là nam hay nữ người ta cũng không phân biệt được. Nếu là bình thường có lẽ hắn đã chơi tên Phi Long này một vố thật ngoạn mục. Đáng tiếc hôm nay tâm trạng hắn không được vui, còn rất muốn đánh người. Hi vọng tên Long lá này đừng có lại gần hắn.

    Lưu Vương Thành nhíu mày khó chịu, co hai chân lên ngồi xếp bằng, khoanh hai tay trước ngực, sau đó mở miệng phát ra một từ.

    - Cút!

    Lần này thanh âm hắn lớn hơn một chút. Phi Long nghe có gì đó khang khác, không giống giọng con gái cho lắm nhưng anh ta cũng không nghĩ đó là một người đàn ông. Chỉ nghĩ chắc là do "cô gái" này có giọng trầm. Dù bị đuổi nhưng Phi Long vẫn không bỏ cuộc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là phải cứu lấy cô gái này.

    Thấy tư thế ngồi của Lưu Vương Thành trên nhánh cây nhỏ vô cùng thoải mái, Phi Long lại nghĩ chắc nhánh cây đo vô cùng chắc chắn, bèn mạnh dạn tiến lên. Lưu Vương Thành lúc này đang bực bội quay mặt ra sông, không thèm để ý đến hành động của Phi Long. Cho đến khi một chân của Phi Long đặt lên nhánh cây nghe "rắc" một cái. Lưu Vương Thành liền theo bản năng vận khinh công bay vút sang cành cây khác, còn Phi Long thì..

    Ùm..

    Cả người và nhánh cây đều rơi xuống sông. Lưu Vương Thành lạnh lùng phán một câu.

    - Cho chừa tội tài lanh!

    Phi Long tuy biết bơi nhưng khi rơi xuống lại bị chuột rút chân nên không thể bơi được. Bèn cố quơ hai tay ngẩn đầu lên kêu cứu.

    - Cứu.. cứu.. với! Tôi bị chuột rút..

    Lưu Vương Thành trợn trắng mắt, không thể nói nên lời. Tuy nhiên, cũng không thể thấy chết mà không cứu, dù sao cũng xem là bạn thân. Nhân lúc đầu Phi Long vừa chìm xuống nước, hắn liền nhanh như cắt trở lại hình dạng Hai Lớn. Bay xuống nắm đầu Phi Long đang bị ngộp nước quăng lên bờ như quăng con cá. Tiếp theo đó đương nhiên là sơ cứu người bị đuối nước rồi.

    Người ta cứu người bị đuối nước thì dùng hai tay nhận vào ngực hoặc cao hơn là dùng miệng hô hấp nhân tạo. Còn Lưu Vương Thành thì chỉ cần dùng một bàn chân đạp vào ngực Phi Long một cái..

    - Phụt..

    Phi Long lập tức bật dậy phun ra toàn bộ nước trong bụng. Chà chà.. bạn bè đúng là "khốn nạn" làm sao. Phi Long mở mắt nhìn dáo dát xung quanh thì thấy Lưu Vương Thành đứng khoanh tay trước ngực, mặt lạnh nhìn vào mình. Phi Long liền hỏi.

    - Sao.. sao mày lại ở đây? Cô gái ngồi trên nhánh bần lúc nãy đâu?

    Trên trán Lưu Vương Thành rơi hàng loạt các vạch đen. "Cô gái? Chỉ ta sao?"

    Lưu Vương Thành lạnh lùng đáp.

    - Tao không thấy cô gái nào ngồi trên nhánh bần hết, chỉ thấy có thằng tào lao nào đó xém chết đuối thôi!

    Phi Long vô cùng nghi hoặc, cố gượng đứng dậy nhìn xung quanh chổ cây bần ban nãy. Trừ chổ nhánh cây bị anh ta dẫm gãy lúc nãy còn để lại dấu vết ra thì cành lá ở những chổ khác đều vẫn còn nguyên. Ngay cả chổ Phi Long thấy "cô gái" đó bay lên đứng, cũng không thấy một cái lá nào bị biến dạng. Điều đó chứng tỏ chưa từng có người nào đặt chân qua cả. Đó là đương nhiên, Lưu Vương Thành là cao thủ mà, nơi nào hắn dặt chân đến làm sao có thể để lại dấu vết được, trừ khi hắn cố tình để lại thôi.

    Phi Long bất chợt rùng mình, nói với Lưu Vương Thành.

    - Không lẽ tao gặp ma sao?

    Lưu Vương Thành liếc xéo anh ta.

    - Mày thấy có con ma nào hiện hình giữa ban ngày không? Ngoại trừ yêu quái!

    Phi Long chợt nhớ lại nhan sắc của Lưu Vương Thành lúc nãy, lập tức hô lên.

    - Đúng rồi! Chính là yêu quái! Tao đã gặp yêu quái mày ơi!

    Phi Long bèn đem chuyện lúc nãy gặp "cô gái" kể lại. Lưu Vương Thành tiếp tục ngó lơ. Hắn bây giờ từ cô gái biến thành yêu quái rồi. Phi Long lại nói.

    - Giờ tao mới phát hiện, nhánh cây hồi nãy nhỏ xíu mà cô gái đó ngồi tĩnh queo nó cũng không gãy. Tao đúng là gặp yêu quái rồi! Giờ tao phải làm sao đây Lớn?

    Lưu Vương Thành thật muốn dần cho Phi Long một trận. Không những gọi hắn là cô gái mà còn nói hắn là yêu quái. Hôm nay hắn ra đường đúng là không coi ngày, toàn gặp chuyện gì đâu không. Bực bội quá, hắn mới hét vào mặt Phi Long.

    - Vậy mày còn không mau chạy đi! Ở đây làm cái gì? Không sợ bị yêu quái ăn thịt hả?

    Phi Long đang sợ nên cũng không quan tâm thái độ của Lưu Vương Thành. Vội vã gật đầu.

    - Ừ.. ừ.. Mày nói đúng! Mình.. mình chạy mau thôi!

    Nói xong, Phi Long lập tức kéo Lưu Vương Thành chạy như bay. Lưu Vương Thành hô lên.

    - Mày kéo tao chạy làm cái gì?

    Phi Long vừa chạy vừa đáp.

    - Vậy không lẽ mày muốn ở đó cho yêu quái nó bắt mày hả?

    - Cái thằng này..

    Lưu Vương Thành định nói gì thì bất chợt cả hai bị vật gì đó tông sầm vào. À.. chính xác là Phi Long kéo Lưu Vương Thành lo cấm đầu chạy, không nhìn ngó xung quanh nên đâm vào người ta thì đúng hơn. Chỉ nghe.

    Rầm..

    - Aaaaaa..

    Vậy là tất cả, kể cả Lưu Vương Thành đều nằm dưới ruộng.

    * * *

    Sông có khi đầy khi cạn

    Người có lúc hợp rồi tan

    Không có tiệc nào mà không tàn

    Tình bạn chân thành thì còn mãi không tan.
     
    Nghiên Di, Nana268, coley48 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng bảy 2021
  10. Chương 19: Gặp nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu Sương được mẹ kêu về nhà lấy đồ. Vừa về tới nhà lại được bà ngoại sai ra ngoài sông hái lục bình về nấu canh chua, việc đem đồ ra cho mẹ để chị Thu Ba đi. Nhưng khi cô vừa mới tới ngã rẽ ra sông thì bất chợt bị con gì đó đâm phải. À.. Thu Sương nghĩ chắc là trâu hay bò gì đó bị đứt dây chạy loạn. Do chổ đó bị khuất lùm cây nên cô không để ý tránh kịp, mới bị té nhào đầu xuống ruộng.

    Cả ba lòm còm bò dậy mới phát hiện thì ra không phải vật gì hay con gì mà là người ta. Cả ba cùng hô lên một lúc.

    - Là hai anh?

    - Là em?

    Thu Sương vừa đặt chân lên bờ đã nhanh miệng nói.

    - Hóa ra là anh Long với anh hai Lớn! Vậy mà làm em tưởng trâu bò nhà ai bị đứt dây chạy rong chứ?

    Quạc.. quạc.. quạc..

    Hình như có một con quạ vừa bay ngang đầu Phi Long và Lưu Vương Thành.

    Thu Sương không nghe ai lên tiếng, nhìn lại thì thấy mặt của hai người đang đơ như cây cơ. Chợt nhớ lời mình vừa nói có hơi quá.. vô duyên. Cô vội vàng xin lỗi.

    - Ơ.. em xin lỗi! Ý em không phải nói hai anh là trâu bò đâu. Em chỉ tưởng vậy thôi. Ha ha.. Ủa mà hai anh làm gì chạy dữ vậy?

    Thu Sương cũng rất nhanh trí hỏi sang chuyện khác. Hai người Phi Long và Lưu Vương Thành cũng quên chuyện họ bị tưởng thành trâu bò. Phi Long vội trả lời.

    - Là yêu quái!

    - Hả?

    Thu Sương chấm hỏi đầy đầu. Phi Long vội đem chuyện gặp cô gái ngồi trên nhánh bần kể lại. Lưu Vương Thành thì đứng một bên mặt đen như đích nồi nhưng cũng chẳng ai thèm để ý.

    Thu Sương nghe xong thì lâm vào trầm tư một chút. Tự hỏi.

    "Không lẽ là Lưu Vương Thành sao?"

    Chợt Phi Long hỏi.

    - Mà em đi đâu ra đây?

    Cô đáp.

    - À.. bà ngoại kêu em ra sông hái mớ lục bình về nấu canh chua..

    Phi Long vội hô.

    - Không được! Em không được ra ngoài đó! Nguy hiểm lắm! Lỡ gặp..

    Thu Sương liền cắt lời.

    - Không có đâu! Em nghĩ đó là người ta chứ không phải yêu ma quỷ quái gì đâu.

    - Không! Rõ ràng anh thấy cô gái đó bay lên cành cây rất nhẹ nhàng, người thường sao có thể làm được chứ?

    Thu Sương cười đáp.

    - Biết đâu người ta biết võ thì sao. Thôi! Em phải đi đây kẻo về lâu bà ngoại lại lo.

    Nói xong, Thu Sương lập tức nhanh chân chạy đi. Phi Long cố gân cổ gọi.

    - Sương.. Sương..

    Nhưng tiếc rằng cô đã chạy xa rồi. Phi Long đơ mặt ra.

    - Trời đất! Con nhỏ này sao chạy nhanh dữ vậy?

    Chợt nhận ra điều gì, anh ta liền vỗ đùi hô.

    - Không được! Mình phải đi theo nó, lỡ nó gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Lớn! Ơ.. đâu rồi?

    Phi Long định kêu Lưu Vưng Thành cùng đi nữa nhưng vừa quay qua thì không thấy hắn đâu.

    - Rõ ràng mới vừa rồi còn ở đây mà?

    Thật ra lúc Thu Sương vừa đi thì Lưu Vương Thành cũng đã đuổi theo rồi. Chỉ là do hắn quá nhanh nên không ai để ý. Ngay cả Thu Sương cũng vậy. Cô chỉ lo chạy thật nhanh ra chổ cây bần để xem, liệu có đúng là Lưu Vương Thành không. Đền nơi, cô xem một hồi lâu cũng không thấy dấu vết nào để lại.

    Bổng, cô nhận ra điều gì, bèn vỗ trán mình một cái.

    - Trời ạ! Mình đúng là ngốc thật! Nếu đúng là hắn thì sao có thể để lại dấu vết được chứ? Nhưng mà.. là hắn thì đã sao? Mình mắc gì phải tìm hắn chứ?

    Tuy nói vậy thôi, chứ sâu thẩm trong lòng cô vẫn có chút thất vọng. Mà nguyên nhân do đâu cô cảm thấy thất vọng thì bản thân cô cũng không hiểu.

    Thu Sương bèn lấy xuồng bơi ra sông, lại chổ đám lục bình tụm lại thành một thảm dày tha hồ mà hái hoa và rút đọt. Hoa lục bình trổ tím cả một mảng lớn mới đẹp làm sao.

    [​IMG]

    Đột nhiên, một vòng hoa lục bình được đội lên đầu cô. Thu Sương giật mình quay lại thì thấy Lưu Vương Thành đã ở phía sau cô tự bao giờ. Cô thầm than trong lòng.

    "Không hổ là đệ tử giỏi nhất của sư phụ. Dù đã xuyên qua đổi một cái thân thể mà bãn lĩnh vẫn vô cùng lợi hại. Xuất hiện phía sau mình lúc nào cũng không hay."

    Cô vờ kinh ngạc.

    - Hả? Lại là anh nữa à? Anh lên xuồng của tôi để làm cái gì?

    Lưu Vương Thành không trả lời mà ngược lại hỏi.

    - Em rất ghét tôi?

    Hắn không còn xưng hô với cô là "sư muội" và "ta" nữa, mà là "em" và "tôi". Giọng điệu cũng không còn bỡn cợt, trêu đùa như khi trước. Thu Sương biết lúc này hắn chính là đang rất nghiêm túc. Tuy nhiên, cô cũng không biểu hiện gì, vẫn nhàn nhạt đáp.

    - Sao anh lại hỏi lạ vậy? Tôi và anh không quen không biết tại sao tôi phải ghét anh chứ?

    Tiện thể cô lấy luôn vòng hoa trên đầu xuống. "Tên này khéo tay thật! Kết đẹp ghê!"

    Chỉ là bên ngoài cô vẫn biểu hiện bình thường không tỏ ra thích cũng không ghét chiếc vòng hoa này.

    Lưu Vương Thành luôn chú ý từng cử chỉ thậm chí từng biểu hiện ánh mắt của cô. Hắn tự nhận bản thân là kẻ tinh ý, chỉ cần liếc mắt một cái thì cũng biết những kẻ khác đang nghĩ cái gì trong đầu. Thế nhưng, đối với cô hắn lại không thể nhìn thấu. Có lẽ vì cô như vậy nên hắn mới tò mò, mới tìm cách tiếp cận cô. Để rồi bản thân sa vào vực thẩm tình yêu lúc nào không hay biết.

    Nhưng mà cô đối với hắn thì thế nào? Là yêu hay là thích, là ghét hay là hận? Nếu cô cũng yêu thích hắn thì tại sao kiếp trước cùng Ngọc Phượng đối phó hắn. Kiếp này lại đem tên hắn vào tiểu thuyết viết thành vai ác, nói lên những việc hắn vốn không hề làm trở thành sự thật, khiến người đời nguyền rủa hắn? Còn nếu nói cô ghét hay hận hắn thì tại sao kiếp trước nắm lần bảy lượt cứu hắn.

    Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được lần đó cô vì hắn mà không tiết hi sinh cả bản thân.

    Lần đó, hắn bị bọn người tự xưng là danh môn chánh phái dùng thủ đoạn đê tiện hãm hại, khiến hắn bị trúng độc..

    - Tu La vương! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi. Chúng ta phải thay trời hành đạo.

    Tuy lúc đó, độc đã ngấm vào người nhưng Lưu Vương Thành vẫn tươi cười ngạo nghễ.

    - Ha ha ha.. Hay cho câu thay trời hành đạo?

    Ánh mắt hắn âm lãnh lướt qua từng người, khí thế vương giả kia vẫn không hề suy giảm. Khiến cho cả đám người tay cầm vũ khí mà vẫn không tự chủ được lùi lại. Hắn lại nói tiếp.

    - Các ngươi đánh không lại ta, lại giả dạng đồng môn sư muội ta hạ độc ta. Như thế gọi là thay trời hành đạo đó sao? Uổng công các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, không ngờ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi hạ lưu như vậy.

    Một kẻ chỉ kiếm vào hắn nhưng cũng không dám đến gần, liền lên tiếng.

    - Ngươi im miệng! Đối phó với kẻ độc ác như ngươi thì cần gì đường đường chính chính. Chỉ cần diệt được ngươi thì coi như chúng ta đã làm việc nghĩa rồi.

    Lưu Vương Thành lại cười lớn.

    - Ha ha ha.. Hay cho làm việc nghĩa! Được! Vậy thì các người cùng lên một lượt đi, để xem các ngươi có giết được ta không? Tốt nhất hôm nay các ngươi giết ta chết, bằng không..

    Hắn nhấn mạnh từng chữ.

    - Ta.. sẽ.. khiến các ngươi.. muốn chết.. cũng không được!

    * * *

    Ai về sông nước miền Tây

    Cho tôi nhắn nhủ hỏi thăm đôi lời

    Hỡi cô em hái lục bình

    Hoa kia tím nở đem về nấu canh

    Nấu kèm bông súng cá đồng

    Cho thêm trái giác vị chua đậm đà

    Đọt thì em để luộc sơ

    Đem đi xào tỏi thơm nồng ngất ngây.

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Nghiên Di, Nana268, coley48 người khác thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...