An Hạ xách giỏ hoa quả đứng tần ngần hồi lâu ngoài cửa phòng bệnh, ngón tay miết tay xách giỏ càng thêm trắng bệch.
Rốt cuộc cô đành hít một hơi thật sâu lấy dũng khí mở cửa đi vào. Phía bên trong phòng, Lục Thiếu Thành đang cắt nhỏ từng miếng táo cẩn thận đút Liễu Hoài Thương ăn. Khóe miệng hắn còn kéo lên nụ cười vui vẻ, chứng tỏ tâm trạng rất tốt.
Liễu Hoài Thương trên mặt bịt một tấm vải trắng vừa ăn táo vừa nói chuyện. Tiếng cười vô cùng trong trẻo.
Một màn ấm áp kia khiến người nhìn như cô cảm thấy trong lòng bị kim chích vô cùng khó chịu.
Trước kia hẳn chỉ cười như vậy với mình cô, duy nhất một mình cô mà thôi.
Nghe tiếng động, Lục Thiếu Thành ngẩng đầu nhìn cô. Nụ cười bên môi rất nhanh tắt ngấm, nét mặt cứng nhắc:
- Cô tới đây làm gì?
- Thiếu Thành, ai vậy? - Liễu Hoài Thương nghiêng đầu, có vẻ như đang cố gắng nghe ngóng xem người tới là ai.
- Tôi..
- Đi ra ngoài! - Hắn nắm tay Liễu Hoài Thương trấn an, sau đó dùng giọng điệu lạnh lùng nói với cô.
- Tôi.. muốn đến xin lỗi! - Cánh tay đặt trên thanh nắm cửa của An Hạ bất giác xiết chặt, thanh âm nói có chút hụt hơi.
- Cô thấy em ấy bị như vậy, một lời xin lỗi là xong sao? - Hắn cười lạnh - Cô thử mất đi đôi mắt xem nào. Xem ai đó nói xin lỗi có dễ chịu hơn hay không?
- Tôi..
- Đi ra! Mau đi ra! - Hắn đẩy cô ra khỏi phòng bệnh, giỏ hoa quả trên tay xô tới xô lui rớt hết xuống đất.
Vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Sắc mặt An Hạ càng thêm trắng.
Không ít người coi có trò vui mà tới ngó xem đứng bàn luận, chỉ trỏ.
Hai tai An Hạ như ù đi.
Tất cả đều là lỗi của cô sao? Tại sao ai cũng chỉ trích cô? Dùng ánh mắt khinh thường, đáng đời nhìn cô?
An Hạ ngã trên nền đá lạnh băng, hình ảnh phản chiếu trên đá càng thêm tối tăm.
- Thiếu Thành!
- Cạch!
- Hoài Thương, em có sao không? - Lục Thiếu Thành vội đỡ Liễu Hoài Thương vì đụng phải chân ghế mà ngã.
Má sượt qua cạnh cửa mà chảy máu.
Ánh mắt Lục Thiếu Thành xót xa như chính mình bị cắt một miếng thịt vậy:
- Sao em lại ra đây? - Thanh âm vô cùng ôn nhu, ấm áp.
- Là chị Hạ phải không? - Liễu Hoài Thương tựa người lên ngực hắn khẽ hỏi - Đừng trách chị ấy. Là không may thôi, em bất cẩn nên..
- Em không phải nói hộ cô ta. - Hắn chán ghét nhìn An Hạ - Anh rõ ràng nhìn thấy cô ta cố tình đẩy em, không phải do em bất cẩn.
An Hạ mím môi dời mắt nhìn họ lại nhìn những người xung quanh.
Có lẽ cô trong con mắt họ là tiểu tam phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác.
Không một ai đối với cô có chút thương cảm.
Lòng An Hạ bi ai!
- An Hạ, cô nghe cho rõ đây! Tôi sẽ lấy Hoài Thương dù cô ấy có bị mù hay không. Còn cô, mau cút cho khuất mắt tôi. Đừng để tôi gọi bảo vệ. Lòng dạ cô độc ác như thế, tôi nhìn càng thêm chán ghét. Tôi bị mù rồi nên trước đây mới thích cô. Lục Thiếu Thành tôi ân hận nhất chính là theo đuổi cô, hận nhất là nhìn thấy cô. Mong cô nhớ cho!
An Hạ mơ to đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn Lục Thiếu Thành, nhìn vẻ mặt chán ghét của hắn. Rốt cuộc trong lòng sáng tỏ.
Sáng tỏ rồi cũng chỉ còn những mảnh vụn vỡ tan nát.
- Ở bên cô ấy anh sẽ hạnh phúc chứ?
- Ít nhất sẽ không khiến tôi khó chịu như khi bên cạnh cô.
An Hạ hít sâu một hơi, cố chống tay nghiêng người lảo đảo đứng dậy rời đi, trước khi đi chỉ dám đối với hắn khóe môi mấp máy đứt quãng mấy từ: Lục Thiếu Thành, chúc anh hạnh phúc.
Lời đến môi không thể nói thành tiếng. Nói rồi cô sợ hắn phát hiện bản thân đang khóc, đang đau lòng. Hắn nhất định sẽ nghĩ cô giả dối, cố tính tỏ vẻ đáng thương. Như vậy hắn đối với cô càng thêm chán ghét.
Lời cay độc nào An Hạ cũng đã từng nghe qua nhưng không đau lòng bằng chính lời Lục Thiếu Thành nói.
Có lẽ cô chỉ có thể chúc hắn hạnh phúc.
Cuộc tình này đã hoàn toàn tan vỡ, hoàn toàn chấm dứt, muốn vãn hội là không thể.
Mong rằng cô ấy có thể thay cô bên cạnh hắn, thay cô yêu thương hắn, thay cô làm chỗ dựa cho hắn. Giúp hắn xoa dịu những tổn thương cô gây ra ngày xưa.
An Hạ rời đi, bóng lưng đơn bạc vô cùng cô đơn.
Lục Thiếu Thành nhìn đến, trong lòng ẩn ẩn có chút nhói đau, khó chịu không rõ.
- Thiếu Thành, mau đuổi theo, em sợ..
- Không có gì! Anh đưa em trở lại giường. - Hắn thu hồi tầm mắt, thầm mắng mình chưa đủ dứt khoát, vẫn còn lưu luyến người như cô ta.
Khóe môi Liễu Hoài Thương bất giác gợn cười! Muốn cướp người từ trong tay cô? Hừ! Người si nói mộng.
An Hạ vừa bước chân ra cổng bệnh viện thì bầu trời ầm ù mấy tiếng sấm, sau đó mưa tý tách rơi xuống. Mưa ban đầu còn nhỏ hạt rồi dần dần thành mưa lớn, hạt mưa to rơi vào da đau rát.
An Hạ vuốt nước mưa rơi trên mặt ngẩng đầu nhìn trời cười lớn.
Đến trời cũng khi dễ cô.
Thế gian này chỉ còn mình cô lẻ loi, không một ai quan tâm. Tất cả.. Tất cả đều đối nghịch cô.
An Hạ lê bước trong mưa lớn.
Mưa càng lúc càng to, nước xối tới mức hai mắt An Hạ không thể mở lớn, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, nửa nhìn thấy nửa không nhìn thấy bước đi.
Nước mắt hòa với nước mưa.
Cô cúi đầu lặng lẽ đi.
Xung quanh có không ít người. Họ đều vội vã muốn chạy về nhà hoặc tìm chỗ trú mưa.
Nhà? An Hạ từ lâu đã không có nhà, không có ba mẹ, bên người không một ai thân thích. Trước đó cô từng hy vọng về một người, hy vọng hắn sẽ cho cô một nơi dừng chân yên ấm, hy vọng hắn sẽ chăm sóc, yêu thương cô, hy vọng có thể thoát khỏi nơi bóng tối cô đơn tìm tới ánh sáng. Tiếc là đã quá muộn. Hắn không còn đối với cô như ngày xưa. Tất cả chỉ còn là dĩ vãng, dĩ vãng của riêng một mình cô.
Mất hắn rồi cô tìm đâu là nhà?
Mất hắn rồi cô tìm đâu nơi trú chân trong cuộc đời vô định này?
An Hạ mờ mịt nhìn phía trước.
Trước mắt chỉ còn màn mưa dày đặc không một bóng người, cô tưởng như chỉ còn duy nhất một mình cô đứng trên con đường dài đằng đẵng, vô tận không rõ cuối con đường này.
Kết thúc, mọi thứ kết thúc thật rồi.
An Hạ thu mình ngồi dưới cột đèn giao thông nơi ngã tư rộng lớn.
Cúi đầu nhìn vũng nước mưa lớn trước mặt đang phản chiếu hình ảnh của cô. Khuôn mặt nhợt nhạt, đầu tóc ướt nhẹp. Khôi hài! Khôi hài tới thê thảm.
Cô bật cười, cười đến đau bụng. Cười mệt rồi thì gối đầu giữa hai đầu gối khóc lớn. Sẽ không phải e dè ánh mắt thương hại của người khác cũng không phải lo bản thân mất mặt trước người khác. Lúc này sẽ chẳng có ai quan tâm cô, nhất định như thế.
An Hạ an tâm khóc thỏa thích.
Cô mệt mỏi rồi, không muốn gồng mình chịu đựng nữa, thế giới này không còn gì để cô lưu luyện.
* * *
An Hạ trở về phòng cũng là lúc mưa tạnh.
Không khí sau mưa trở nên trong lành hơn nhưng cô chẳng còn tâm trạng hít thở chút không khí hiếm hoi nơi thành đô phồn hoa này nữa.
An Hạ đến cửa phòng cũng không thèm đóng, một phen ngã xuống giường. Quần áo ướt chẳng thèm thay.
Cô mệt rồi, chỉ muốn nhắm mắt chìm vào giấc mơ. Ít nhất trong mơ cô có thể còn nhìn thấy bóng lưng của hắn, ít nhất là như thế.
An Hạ thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ sâu không muốn tỉnh. Mơ mơ màng màng qua hết một ngày. Trong lúc mệt mỏi nghe bên tai tiếng người lay gọi rồi tiếng xe cứu thương.
Thật ồn ào!
An Hạ muốn nâng tay che hai tai đang ong ong nhưng phát hiện đến khí lực nâng tay cũng không có. Cả người như bị một khối đá đè nặng. Hai mắt cũng chẳng thể mở nổi. Không mở được thì thôi, dù sao cô cũng không muốn tỉnh. Chết luôn cũng được!
Sẽ chẳng ai quan tâm sống chết của cô đâu!
Khóe mắt An Hạ chảy lệ nóng hổi.
- An Hạ! An Hạ!
Bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc.
An Hạ đứng nhìn bóng tối miên man. Là ai đang gọi cô đó.
Thân thuộc biết bao. Nghĩ vậy, cô cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
- An Hạ! An Hạ!