1 người đang xem
Bài viết: 10 Tìm chủ đề
612 0
I. Đôi nét về nhà thơ Xuân Diệu

- Xuân Diệu (1916 -1985), tên thật là Ngô Xuân Diệu. Xuất thân trong một gia đình nhà Nho, tuy nhiên ông lại thuộc thành phần trí thức Tây học.

- Quê ở Trảo Nha, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Ông sinh ra ở quê mẹ là Bình Định nhưng lại lớn lên ở Quy Nhơn.

- Ông được mệnh danh là "nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới" (Hoài Thanh), là "ông hoàng của thơ tình yêu Việt Nam".

- Cái tôi trong thơ Xuân Diệu: Khao khát tận hưởng tận hiến.


 
Bài viết: 10 Tìm chủ đề

Phần 1


[BOOK]1 ANH ĐÃ GIẾT EM

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh

Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật

Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất

Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao?

Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.

Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt

Tim anh vẫn đập như vấp thời gian,

Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,

Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ

Nhớ trời đất em cho anh mở

Nhớ

Muôn thuở thần tiên

Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng

Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt

Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác

Ta: Hai người xa lạ -phải đâu ta!

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh


Anh vẫn ước được em tha thứ

Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu

Thê"mà tại sao ta vẫn xa nhau?

Tại em cố chấp

Tại anh đã mất

Con đường đi tới trái tim em

Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến

Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu

2 BIỂN


Anh không xứng là biển xanH

Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng

Bờ cát dài phẳng lặng

Soi ánh nắng pha lê.

Bờ đẹp đẽ cát vàng

Thoai thoải hàng thông đứng

Như lặng lẽ mơ màng

Suốt ngàn năm bên sóng..

Anh xin làm sóng biếc

Hôn mãi cát vàng em

Hôn thật khẽ, thật êm

Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại

Cho đến mãi muôn đời


Đến tan cả đất trời

Anh mới thôi dào dạt..

Cũng có khi ào ạt

Như nghiến nát bờ em

Là lúc triều yêu mến

Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng cũng xin làm bể biếc

Để hát mãi bên gành

Một tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xóa

Và gió về bay tỏa nơi nơi

Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,

Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi
[/BOOK]​
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 10 Tìm chủ đề

Phần 2


[BOOK]3 ANH THƯƠNG EM NGỦ

Anh thương em khi ngủ

Phong thái rất hồn nhiên.

Em ngủ như trẻ nhỏ

Ngon say một giấc liền.

Tay em thả xuôi xuôi

Như bơi vào cõi mộng

Mắt em khép dài dài

Dưới trán em lồng lộng.

Em nằm in trẻ nhỏ

Trong chiếc võng yêu thương

Anh dệt giăng khắp chỗ

Trong phòng, quanh quất giường.

Anh thức nhìn em ngủ, Anh canh giấc cho em;

Anh lắng nghe nhịp thở

Ngực em điều xuống lên

Trở mình, tay ấp má

Anh thương em dáng người

Tin cậyvào cuộc sống,

Tin ở anh trong đời

Sau một ngày đầy việc

Chúc em tôi giấc lành!

Anh vô cùng sung sướng

Nếu em mơ thấy anh.


4 DỐI TRÁ

Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy

Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan?

Tất cả tôi run rẩy tựa dây đàn

Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kỹ,

Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ

Vâng, nói chi để khiêu lại nguồn sầu

Toi ngỡ đà cạn hẳn trong bấy lâu,

Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa

Tưởng gần tàn -Yêu? Yêu nhau? Làm chi nữa!

Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người;

Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi;

Tôi như chiếc thuyền hư, hư, không bến đỗ;

Tôi là một con chim không tổ, Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi,

Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi,

Để tự nhủ: "Ta được yêu đấy chứ".

Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ

Mãi mãi yêu, nhưng giấu diếm luôn luôn;

Mà người thì, lơ đãng, dậm trên buồn,

Bận đi hái những cành vui xanh thắm.

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Hỡi lòng dạ xấu xa như vực thẳm!

Tôi biết rằng người nói vậy cười chơi,

Tiếng đã làm tôi tê tái cả người,

Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng,

Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng.

Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau,

Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu,

Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.

Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ

Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương.

Và như màu theo nắng nhạt, như hương

Theo gió mất, tình người đành tản mác.

Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác,

Trái tim buồn như một bãi tha ma,

Gượng mỉm cười: "Người quên nghĩ rằng ta

Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội".

Vì khốn nỗi! Tôi vẫn còn tin mãi

Sự nhầm kia; tôi không thể không yêu

Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều:

Khi người nói, tiếng người êm ái quá..

Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa,

Tay vô tình gây một đám cháy to:

Người tưởng buông chỉ một tiếng hẹn hò,

Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm

Đương rạo rực, thì thào, rối rắm

Ngập lòng tôi -Mà ai ngó tới đâu:

Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau,

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Vậy, trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng

Chịu mối tình gây lại bởi tay ai,

Không cần xin, không trách móc, vì -ôi!

Tôi chẳng biết làm cho lòng cứng cỏi

Cứ như thế cho đến giờ đen tối

Hoa ái tình chung phận đóa hồng khô,

Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ

Đã chung phận của tro tàn bếp lạnh

Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh,

Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui

Không thấy người bằng không thấy mặt trời,

Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới

Của sầu tủi. Nhưng, hỡi người yêu hỡi!

Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi;

Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi,

Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại

Và mơn trớn cả một kho ân ái,

Tôi một mình đối diện với tình không

Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.
[/BOOK]

 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 10 Tìm chủ đề

Phần 3


[BOOK]5. HOA ĐẸP LÀ HOA NHÌN DƯỚI MẮT EM

Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em

Cửa sổ là khung có hình em ở giữa

Tách nước –là ngón tay em cầm

Quyển sách chao đèn là bóng em đọc mở

Đường nhựa là đường in dấu vạn chân

Duy có một dấu chân –em yêu dấu

Tàu điện là tàu một đêm anh tiễn em đi

Em có nhớ một buổi chiều ta dạo trong sân Văn Miếu

Vũ trụ là trốn anh được gặp em

Thời gian là nơi anh với em sinh cùng thời đại

Em ơi! Em đã mở cho anh

Cánh cửa vô cùng, xin chớ bao giờ khép lại..

6. HỎI

Một năm, thêm mấy tháng rồi

Thu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuân

Gặp em, em gặp mấy lần

Tưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa

Ai làm cách trở đôi ta

Vì anh vụng ngượng, hay là vì em?

Trăng còn đợi gió chưa lên,

Hay là trăng đã tròn trên mái rồi?

Hằng ngày em nói bao lời

Với cha, với mẹ, với người xung quanh

Với đường phố, với cây xanh,

Sao em chưa nói với anh một lời?

Tương tư ăn phải miếng mồi

Đứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương

Phải duyên, phải lứa thì thương,

Để chi đêm thẳm ngày trường em ơi!

Gửi hương cho gió

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm

Đem gửi hương cho gió phũ phàng!

Mất một đời thơm trong kẽ núi,

Không người du tử đến nhằm hang.

Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều,

Là truyền tin thắm gọi tình yêu

Song le hoa đợi càng thêm tủi,

Gió mặc hồn hương nhạt với chiều
[/BOOK]​

 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back