Đông Phương Hải Vân từ đầu đến giờ vẫn chưa hề tỉnh dậy một lần nào khiến cho Cửu Thần hết sức lo lắng.
- Hầy! Con bé bị tổn hại thân xác lẫn nguyên thần. Thân xác muội đã dùng sen trắng trong đầm thiên để giúp muội ấy tái tạo thân xác nhưng nguyên thần thì cần thời gian khôi phục. Không sao đâu, một thời gian nữa là có thể tỉnh lại thôi. - Tử Tinh nhàn nhạt nói.
- Còn.. còn.. Tiêu Vân thì sao?
- Tên nhóc đó á hả, muội thả nó đi rồi!
- Cái gì?
- Huynh bình tĩnh lại cái đã, thả cho thằng nhóc ra ngoài tu tập phát triển bản thân không sao đâu mà!
Nàng hớp chén trà để trên bàn đá, ung dung tự tại trước vẻ mặt hốt hoảng không biết trời trăng là gì kia của Cửu Thần.
- Con trai nguôi giận, nguôi giận.
- Nhưng mà Tử Tinh muội muội, Đông Phương Gia Tộc đang truy sát thằng bé. Liệu thả cho nó ra ngoài lưu lạc giang hồ như vậy liệu có an toàn?
Dạ Lan từ nào đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở lời. Trông hắn ta có vẻ quan tâm đứa cháu trai chưa bao giờ gặp mặt a.
Tử Tinh nghe Dạ Lan bắt chuyện thì bật ngồi dậy một cách nghiêm chỉnh mà trả lời.
- Dạ? Chuyện là trước khi mọi chuyện xảy ra thằng bé đã ở bên cạnh muội tu tập một thời gian, thân thủ cũng không kém hơn mấy thuật sĩ giang hồ ngoài kia nên xin Dạ Lan ca ca cừ yên tâm, thằng bé sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm ngoài kia đâu ạ!
- Còn Đông Phương..
- Còn về phía Đông Phương gia tộc bọn họ, chắc chắn sẽ không được yên ổn trong một thời gian dài, nên sẽ không có hơi sức đâu mà đi xử lý tên ranh con Đông Phương Tiêu Vân kia đâu ạ!
Nàng nhanh miệng giai thích tất cả mọi chuyện trước khi mối quan hệ của nàng và Hồ tộc trở nên rạn nứt.
- Nhưng mà, nhưng mà.. Tiểu Bạch à! Muội có chắc là cháu trai của ta sẽ không sao không?
Núp sau bóng lưng to lơn của Dạ Lan, Dạ Thần ấp úng hỏi nhỏ.
- Chắc mà, chắc mà! Dạ Thần ca ca, huynh yên tâm!
- Cháu trai của huynh mạnh mẽ lắm ấy. Giống hệt huynh và phụ thân của nó vậy!
Tử Tinh chạy về phía của Dạ Thần với đầy ý xấu nhưng lại bị một bàn tay của Dạ Lan ngăn lại.
* * *
Năm năm sau.
- Nè, nhanh ăn đi!
- Ranh con, người cần ăn là đệ mới đúng. Không cần lo cho ta đâu, đệ no bụng trước đi rồi tính ha!
- Hơ hơ!
Ở góc nhỏ của một khu phố ồn ào náo nhiệt, một thằng nhóc độ chừng năm tuổi ăn mặt rách rưới, gương mặt lắm lem đang cố nhét một cái đùi gà vào trong miệng của một chàng thiếu niên.
- Huynh không ăn, vậy đệ ăn hết đấy!
- Huynh không được phép giành của đệ đâu đó nha!
- Ha ha, không giành, không giành!
Được sự cho phép của chàng thiếu niên, tên tiểu ăn mày từ tốn mà một mình ăn hết cái đùi gà.
Chàng thiếu niên ấy nhìn tên ăn tiểu ăn mày từ tốn cạp cái đùi gà mà bật cười.
- Này nhóc con, trông cách ăn uống ủa em, nhìn thế nào cũng không giống tên ăn mày đầu đường xó chợ cho lắm nhỉ.
- Này này, huynh đừng có gọi đệ là nhóc này nhóc nọ này kia.
- Đệ cũng có tên đấy nhá, tên.. tên!
- Tên gì? - chàng thiếu niên mất kiên nhẫn với sự chậm chạp lề mề của nhóc ăn mày của cậu nhóc ăn mày.
- Tên tên.. đệ tên..
Nhóc con vẫn cứ ấp a, ấp úng không nói nên lời.
- Này nhóc con, nhìn đệ nhỏ xíu giống như hạt đậu vậy. Đệ chắc là tên Tiểu Đậu Đậu đi?
- Đúng đúng, tên đệ là Tiểu Đậu.. Đậu!
Trong lúc bí thế không biết nói gì, chợt có giọng nói loé lên bên tai như cứu nguy cho cậu bé lúc này.
- Ý, cô nương.. cô nương lại là ai nữa vậy?
Nhận ra điều gì đó bất thường, cậu bé vội lùi ra xa cách nơi phát ra giọng nói độ chừng tám thước hơn.
Vị cô nương ấy, khoác trên người một bộ bạch y, sắc nước hương trời, trên người nàng ấy toát ra vẻ gì đó tiên khí bất phàm, thanh cao hơn người.
Làm sao mà, một người như nàng ấy lại đến một góc phố nhỏ lại hôi hám như thế này kia chứ, lại còn chú ý đến một tên tiểu ăn mày dơ dáy bẩn thỉu như nhóc con kia chứ. Hay là, nàng ấy có quan hệ gì với người thiếu niên đang ngồi một góc đằng kia?
- Sao vậy, tiểu đệ đệ? Hay là đệ bất ngờ vì ta đoán được tên của đệ?
- Này này, đệ đừng có mà hiểu nhầm ta nha, ta.. ta chỉ là đoán bừa thôi, không ngờ đoán trúng thật. Tiểu Đậu Đậu, đệ đừng sợ ta có được không?
A a a a a, thần tiên tỷ tỷ lại đi dỗ dành một thằng nhóc ăn mày như vậy, thật không thể tin được.
Cậu bé bán tín bán nghi, nhưng lại vì gương mặt xinh đẹp lại đầy ấp sự dịu dàng kia mà bỏ đi sự nghi ngờ, từ từ đi về phía tỷ tỷ xinh đẹp kia.
Từ nãy đến giờ, ở nơi gốc nhỏ ấy chàng thiếu niên khó khăn đứng lên, đôi mắt lộ rõ vẻ xúc động không thôi.
Hết chương 8
Hi