Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 45 :(b)
- Bộ lạc bọn hắn xuất hiện một vị thần sử, chính là Giác, đứa con của thủ lĩnh Mộc..
Người dẫn đầu vội vàng đem chuyện xảy ra trong đại hội giao dịch thuật lại tường tận một lần, cuối cùng tổng kết:
- Người Bố bộ lạc ban đầu còn muốn tìm bọn hắn gây phiền phức, nhưng sau đó chẳng những thất bại còn phải bồi thường một con đại gấu chó. Người Bố bộ lạc còn trêu chọc không nổi, bộ lạc chúng ta hay là thôi đi.
Kỳ thật theo ý của dẫn đầu, việc này cũng không thể trách được Thổ bộ lạc. Nhưng tính tình của thủ lĩnh thế nào trong lòng hắn hiểu rõ ràng, điển hình là mềm nắn rắn buông, hi vọng thủ lĩnh nghe vào lời của hắn, đánh mất ý niệm đi tìm kiếm Thổ bộ lạc gây phiền toái.
Trệ bộ lạc thờ Sâm Lâm chi thần, cũng không để ý Đại Địa chi thần, theo quan niệm của thủ lĩnh Trệ bộ lạc, Thổ bộ lạc không tranh không cướp, thành thật vô cùng, nếu không phải cách có chút xa, những tiểu bộ lạc xung quanh cũng đủ cho bọn hắn họa họa, hắn sớm mang người đi tìm Thổ bộ lạc phiền phức.
Về phần thần sử.. thanh danh phế vật của Giác còn vang dội hơn thanh danh thần sử của hắn, người như vậy cho dù lợi hại cũng không lợi hại được bao nhiêu!
Huống chi..
- Ngươi nói trong đại hội giao dịch, Thổ bộ lạc lấy ra đậu tắm cùng xà phòng có thể tẩy sạch vết dơ bẩn, còn có đồ gia vị làm đồ ăn thật thơm cùng rất nhiều dược liệu?
Hai mắt thủ lĩnh tỏa sáng, nghe được cũng biết những thứ này giá trị bao nhiêu, nếu hắn đem mấy thứ này đều đoạt lấy..
Thủ lĩnh vung tay lên:
- Cứ quyết định như vậy, thừa dịp Thổ bộ lạc không có phòng bị, tranh thủ trước mùa đông đem bọn họ tiêu diệt!
Thủ lĩnh làm việc dứt khoát, tự mình mang theo chiến sĩ chạy về hướng Thổ bộ lạc.
Trong Thổ bộ lạc hoàn toàn không biết có người đánh chủ ý với bọn họ.
Mắt nhìn thấy sắp bắt đầu mùa đông, trước khi tuyết rơi các chiến sĩ nghe theo vu cùng Mộc an bài, luân phiên đi đào mỏ than.
Không có phương tiện chuyên chở, sau khi đào mỏ than, dùng sức người vác trở về. Cũng may khí lực mọi người thật lớn, cõng hai ba trăm cân than hoàn toàn không có chút vấn đề gì.
Người trong bộ lạc đều là như vậy, trực tiếp vác về hoặc là nâng về, mọi người cũng không cảm thấy có gì, nhưng Hoàng Giác nhìn thấy đều cảm giác mệt hoảng.
Dù sao một khi khai thác sử dụng mỏ than, chính là việc trong thời gian dài, người trong bộ lạc dựa vào việc khuân vác giỏ qua lại mệt mỏi không nói, hiệu suất còn cực thấp.
Năm nay cứ như vậy đi, chờ sang năm nhìn xem có thể bắt hai con trâu rừng thuần dưỡng, tiếp tục nghiên cứu xem, làm cho lão Thạch tạo ra mấy cỗ xe gỗ.
A Đại a Nhị đã căn cứ lời dặn của Hoàng Giác, đem tơ tằm đều rút ra, quấn lên gậy gốc, chỉ đợi làm ra máy canh cửi để dệt.
Mấy ngày nay Hoàng Giác rảnh rỗi, liền chui vào phòng lão Thạch, cùng lão Thạch căn cứ theo lời nói của a Bố cùng nhau nghiên cứu chế tạo máy canh cửi.
Hoàng Giác đã đặt tên cho nữ nô thiếu nửa bàn tay tên là a Bố.
Trời không phụ người có lòng, nghiên cứu bốn ngày, máy canh cửi nguyên thủy rốt cục bị lão Thạch chế tạo đi ra, theo lời của a Bố, giống như đúc máy canh cửi của Bố bộ lạc.
- Có máy canh cửi là có thể canh cửi!
Nhìn máy canh cửi nguyên thủy sơ sài, vẻ mặt Hoàng Giác vui sướng, lại dặn dò lão Thạch:
- Nhân lúc mùa đông năm nay không có việc gì, ngươi có thể nhiều chế tạo một ít máy canh cửi đi ra, chờ sang năm trong bộ lạc chúng ta nếu có người muốn canh cửi, cứ tới chỗ ngươi đổi máy canh cửi, đến lúc đó ngươi cũng không cần phải gấp tranh thủ thời gian chế tạo.
Nhìn máy canh cửi chế tạo ra dưới tay của mình, lão Thạch vẫn còn cảm giác hốt hoảng như đang ở trong mộng:
- Vật.. vật này, ta thật sự đã đem máy canh cửi chế tạo ra sao? Thật sự có thể dùng?
Hoàng Giác tươi cười:
- Có thể, nhất định có thể. A Bố đã nói, ngươi chế tạo cùng Bố bộ lạc giống nhau như đúc, ngươi còn có gì mà lo lắng?
Diễn cảm hoảng hốt trên mặt lão Thạch chậm rãi tán đi, cũng lộ vẻ tươi cười vui sướng cực hạn:
- Ha ha ha, ngươi nói rất đúng, a Bố đều nói không thành vấn đề, vậy khẳng định không thành vấn đề. Đúng rồi, ta cần nhân lúc mùa đông rảnh rỗi nhiều tạo một ít máy canh cửi, cần tạo mười, không, hai mươi cái!
Không cần Hoàng Giác nói lão Thạch cũng biết kỹ thuật chế tạo máy canh cửi sẽ mang tới bao nhiêu ưu đãi cho hắn.
Nghe nói máy canh cửi của Bố bộ lạc quanh năm suốt tháng không ngừng sử dụng, nếu Bố bộ lạc cũng tìm được tài liệu canh cửi, cũng biết máy canh cửi không khả năng rỗi rảnh.
Dùng gỗ chế tạo không quá rắn chắc, dễ dàng phá hủy, người bộ lạc cần tìm hắn tu bổ hoặc là thay mới, chỉ cần dùng đến hắn, mọi người sẽ không đi tay không..
Càng cân nhắc ánh mắt lão Thạch càng sáng, đồ chơi này còn mang tới chỗ tốt lớn hơn là tạo cối xay!
Thạch đứng một bên nghe, thường thường liếc mắt nhìn Hoàng Giác, trong lòng cân nhắc sự tình.
Trong khoảng thời gian này uy vọng của Hoàng Giác ở trong bộ lạc ngày càng cao, cho dù Thạch không thừa nhận cũng phải nhận rõ một sự thật – Giác chắc chắn sẽ không chủ động cúi đầu lấy lòng hắn.
Về việc năm xưa Giác làm ra chuyện đồ khốn, đã không còn người nào nhắc lại.
Có đôi khi hắn thử thăm dò nhắc tới, đều sẽ bị người khuyên:
- Giác làm ầm ĩ như vậy nhất định là có dụng ý của hắn. Tâm tư thần sử làm sao những người thường như chúng ta đoán được, tỷ như ngươi có thể đoán được Đại Địa chi thần mỗi ngày đang suy nghĩ việc gì sao?
Thạch:
-!
Ngươi đừng vô nghĩa đi! Giác có thể so được với Đại Địa chi thần?
Thạch phi thường không phục:
- Chiếu ý tứ của ngươi, năm đó Giác cho hai nô lệ cùng nhau khi dễ ta, cũng là có dụng ý khác sao?
Nhiều năm nay chuyện này biến thành cái gai trong lòng hắn, ai nói hắn liền đánh ai. Hiện tại vì ngăn chặn miệng của đối phương, hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp đem chuyện này nói ra.
- Đó là đương nhiên, việc đó đi qua, không phải đã đem hai nô lệ kia xử chết rồi sao?
Thạch gật đầu:
- Đó là Mộc cùng vu làm quyết định.
Nếu không Giác còn mang theo hai nô lệ kia hung hăng càn quấy đâu.
- Ta đoán a, nhất định là hai nô lệ kia không tốt, Giác muốn xử tử bọn hắn, nhưng nếu vô duyên vô cớ giết chết nô lệ của mình nhất định sẽ bị người nói, cho nên Giác mới suy nghĩ ra phương pháp như vậy.
Lý do này làm cho Thạch không thể nhận:
- Hắn muốn xử tử nô lệ, chính mình không tiện xuống tay, liền dùng ta làm dao nhỏ?
- Cũng không thể nói như vậy, ta cảm thấy được hắn làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi.
Người dẫn đầu vội vàng đem chuyện xảy ra trong đại hội giao dịch thuật lại tường tận một lần, cuối cùng tổng kết:
- Người Bố bộ lạc ban đầu còn muốn tìm bọn hắn gây phiền phức, nhưng sau đó chẳng những thất bại còn phải bồi thường một con đại gấu chó. Người Bố bộ lạc còn trêu chọc không nổi, bộ lạc chúng ta hay là thôi đi.
Kỳ thật theo ý của dẫn đầu, việc này cũng không thể trách được Thổ bộ lạc. Nhưng tính tình của thủ lĩnh thế nào trong lòng hắn hiểu rõ ràng, điển hình là mềm nắn rắn buông, hi vọng thủ lĩnh nghe vào lời của hắn, đánh mất ý niệm đi tìm kiếm Thổ bộ lạc gây phiền toái.
Trệ bộ lạc thờ Sâm Lâm chi thần, cũng không để ý Đại Địa chi thần, theo quan niệm của thủ lĩnh Trệ bộ lạc, Thổ bộ lạc không tranh không cướp, thành thật vô cùng, nếu không phải cách có chút xa, những tiểu bộ lạc xung quanh cũng đủ cho bọn hắn họa họa, hắn sớm mang người đi tìm Thổ bộ lạc phiền phức.
Về phần thần sử.. thanh danh phế vật của Giác còn vang dội hơn thanh danh thần sử của hắn, người như vậy cho dù lợi hại cũng không lợi hại được bao nhiêu!
Huống chi..
- Ngươi nói trong đại hội giao dịch, Thổ bộ lạc lấy ra đậu tắm cùng xà phòng có thể tẩy sạch vết dơ bẩn, còn có đồ gia vị làm đồ ăn thật thơm cùng rất nhiều dược liệu?
Hai mắt thủ lĩnh tỏa sáng, nghe được cũng biết những thứ này giá trị bao nhiêu, nếu hắn đem mấy thứ này đều đoạt lấy..
Thủ lĩnh vung tay lên:
- Cứ quyết định như vậy, thừa dịp Thổ bộ lạc không có phòng bị, tranh thủ trước mùa đông đem bọn họ tiêu diệt!
Thủ lĩnh làm việc dứt khoát, tự mình mang theo chiến sĩ chạy về hướng Thổ bộ lạc.
Trong Thổ bộ lạc hoàn toàn không biết có người đánh chủ ý với bọn họ.
Mắt nhìn thấy sắp bắt đầu mùa đông, trước khi tuyết rơi các chiến sĩ nghe theo vu cùng Mộc an bài, luân phiên đi đào mỏ than.
Không có phương tiện chuyên chở, sau khi đào mỏ than, dùng sức người vác trở về. Cũng may khí lực mọi người thật lớn, cõng hai ba trăm cân than hoàn toàn không có chút vấn đề gì.
Người trong bộ lạc đều là như vậy, trực tiếp vác về hoặc là nâng về, mọi người cũng không cảm thấy có gì, nhưng Hoàng Giác nhìn thấy đều cảm giác mệt hoảng.
Dù sao một khi khai thác sử dụng mỏ than, chính là việc trong thời gian dài, người trong bộ lạc dựa vào việc khuân vác giỏ qua lại mệt mỏi không nói, hiệu suất còn cực thấp.
Năm nay cứ như vậy đi, chờ sang năm nhìn xem có thể bắt hai con trâu rừng thuần dưỡng, tiếp tục nghiên cứu xem, làm cho lão Thạch tạo ra mấy cỗ xe gỗ.
A Đại a Nhị đã căn cứ lời dặn của Hoàng Giác, đem tơ tằm đều rút ra, quấn lên gậy gốc, chỉ đợi làm ra máy canh cửi để dệt.
Mấy ngày nay Hoàng Giác rảnh rỗi, liền chui vào phòng lão Thạch, cùng lão Thạch căn cứ theo lời nói của a Bố cùng nhau nghiên cứu chế tạo máy canh cửi.
Hoàng Giác đã đặt tên cho nữ nô thiếu nửa bàn tay tên là a Bố.
Trời không phụ người có lòng, nghiên cứu bốn ngày, máy canh cửi nguyên thủy rốt cục bị lão Thạch chế tạo đi ra, theo lời của a Bố, giống như đúc máy canh cửi của Bố bộ lạc.
- Có máy canh cửi là có thể canh cửi!
Nhìn máy canh cửi nguyên thủy sơ sài, vẻ mặt Hoàng Giác vui sướng, lại dặn dò lão Thạch:
- Nhân lúc mùa đông năm nay không có việc gì, ngươi có thể nhiều chế tạo một ít máy canh cửi đi ra, chờ sang năm trong bộ lạc chúng ta nếu có người muốn canh cửi, cứ tới chỗ ngươi đổi máy canh cửi, đến lúc đó ngươi cũng không cần phải gấp tranh thủ thời gian chế tạo.
Nhìn máy canh cửi chế tạo ra dưới tay của mình, lão Thạch vẫn còn cảm giác hốt hoảng như đang ở trong mộng:
- Vật.. vật này, ta thật sự đã đem máy canh cửi chế tạo ra sao? Thật sự có thể dùng?
Hoàng Giác tươi cười:
- Có thể, nhất định có thể. A Bố đã nói, ngươi chế tạo cùng Bố bộ lạc giống nhau như đúc, ngươi còn có gì mà lo lắng?
Diễn cảm hoảng hốt trên mặt lão Thạch chậm rãi tán đi, cũng lộ vẻ tươi cười vui sướng cực hạn:
- Ha ha ha, ngươi nói rất đúng, a Bố đều nói không thành vấn đề, vậy khẳng định không thành vấn đề. Đúng rồi, ta cần nhân lúc mùa đông rảnh rỗi nhiều tạo một ít máy canh cửi, cần tạo mười, không, hai mươi cái!
Không cần Hoàng Giác nói lão Thạch cũng biết kỹ thuật chế tạo máy canh cửi sẽ mang tới bao nhiêu ưu đãi cho hắn.
Nghe nói máy canh cửi của Bố bộ lạc quanh năm suốt tháng không ngừng sử dụng, nếu Bố bộ lạc cũng tìm được tài liệu canh cửi, cũng biết máy canh cửi không khả năng rỗi rảnh.
Dùng gỗ chế tạo không quá rắn chắc, dễ dàng phá hủy, người bộ lạc cần tìm hắn tu bổ hoặc là thay mới, chỉ cần dùng đến hắn, mọi người sẽ không đi tay không..
Càng cân nhắc ánh mắt lão Thạch càng sáng, đồ chơi này còn mang tới chỗ tốt lớn hơn là tạo cối xay!
Thạch đứng một bên nghe, thường thường liếc mắt nhìn Hoàng Giác, trong lòng cân nhắc sự tình.
Trong khoảng thời gian này uy vọng của Hoàng Giác ở trong bộ lạc ngày càng cao, cho dù Thạch không thừa nhận cũng phải nhận rõ một sự thật – Giác chắc chắn sẽ không chủ động cúi đầu lấy lòng hắn.
Về việc năm xưa Giác làm ra chuyện đồ khốn, đã không còn người nào nhắc lại.
Có đôi khi hắn thử thăm dò nhắc tới, đều sẽ bị người khuyên:
- Giác làm ầm ĩ như vậy nhất định là có dụng ý của hắn. Tâm tư thần sử làm sao những người thường như chúng ta đoán được, tỷ như ngươi có thể đoán được Đại Địa chi thần mỗi ngày đang suy nghĩ việc gì sao?
Thạch:
-!
Ngươi đừng vô nghĩa đi! Giác có thể so được với Đại Địa chi thần?
Thạch phi thường không phục:
- Chiếu ý tứ của ngươi, năm đó Giác cho hai nô lệ cùng nhau khi dễ ta, cũng là có dụng ý khác sao?
Nhiều năm nay chuyện này biến thành cái gai trong lòng hắn, ai nói hắn liền đánh ai. Hiện tại vì ngăn chặn miệng của đối phương, hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp đem chuyện này nói ra.
- Đó là đương nhiên, việc đó đi qua, không phải đã đem hai nô lệ kia xử chết rồi sao?
Thạch gật đầu:
- Đó là Mộc cùng vu làm quyết định.
Nếu không Giác còn mang theo hai nô lệ kia hung hăng càn quấy đâu.
- Ta đoán a, nhất định là hai nô lệ kia không tốt, Giác muốn xử tử bọn hắn, nhưng nếu vô duyên vô cớ giết chết nô lệ của mình nhất định sẽ bị người nói, cho nên Giác mới suy nghĩ ra phương pháp như vậy.
Lý do này làm cho Thạch không thể nhận:
- Hắn muốn xử tử nô lệ, chính mình không tiện xuống tay, liền dùng ta làm dao nhỏ?
- Cũng không thể nói như vậy, ta cảm thấy được hắn làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi.