Truyện Ngắn Trừ Tịch, Đêm Tôi Nhận Ra Những Sai Lầm - Vong Xuyên Bỉ Ngạn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Vong xuyên bỉ ngạn, 27 Tháng một 2024.

  1. Trừ Tịch, Đêm Tôi Nhận Ra Những Sai Lầm

    Thể loại: Truyện ngắn, tản văn

    Tác giả: Vong Xuyên Bỉ Ngạn

    [​IMG]

    "Đêm giao thừa lại tụ tập không ở nhà, là vợ lại không khuyên bảo chồng, cô làm vợ cái kiểu gì vậy hả, tôi thật không hiểu tại sao con trai tôi lại lấy một đứa vô tích sự như cô."

    Không có thương xót.

    Không có đau lòng.

    Không có cái gọi là đồng cảm giữa những người phụ nữ.

    Mà chỉ có chán ghét.

    Chỉ có soi mói.

    Và chỉ có.. xem thường.

    Sau khi mắng xong, mẹ chồng tôi "hừ" lạnh một tiếng rồi sau đó cũng xách túi bỏ về.

    Cùng sự rời đi của bà, những lời mắng chửi cũng theo đó mà biến mất.

    Ngôi nhà phút trước còn ầm ĩ, bỗng chốc chỉ còn âm thanh sôi động phát ra từ chiếc Tivi.

    Nhìn bàn ăn thịnh soạn mà mình đã chuẩn bị cả một buổi chiều, nhưng vì thời gian trôi qua quá lâu mà lúc này đã trở nên nguội lạnh.

    Dù có chờ.. Cũng sẽ chẳng chờ được ai.

    Âm thầm đưa ra quyết định, tôi ôm bát, một mình ngồi xuống bàn ăn và bắt đầu động đũa.

    Không ai ăn thì tôi ăn! Tôi sẽ ăn hết một mình!

    Ngỗng quay, thịt luộc, chân giò..

    Một đũa rồi lại một đũa, hướng những món trước mặt, tôi ra sức ăn.

    Dù cho bởi vì hành động cố chấp này mà dạ dày ngày càng có cảm giác buồn nôn khó chịu nhưng tôi vẫn không dừng.

    Cứ như vậy năm phút rồi mười phút trôi qua, tôi vẫn bướng bỉnh cố sức ăn.

    Lẽ ra nên như những lần trước đó, sau khi tự thuyết phục bằng những lời lẽ giả dối mà tôi ép buộc bản thân phải tin. Tiếp theo tôi nên cảm thấy không có chuyện gì, tôi nên nghĩ tất cả đều sẽ ổn. Nhưng.. đối diện với cái bầu không khí yên lặng chết tiệt này, thật khó có thể lờ đi sự xao động trong lòng.

    Một thoáng ngẩn ngơ đã tạo cơ hội cho gông xiềng bị phá vỡ. Tựa như thủy triều, những đoạn ký ức mà tôi vẫn luôn muốn chôn giấu cứ như vậy mà ùa về tràn ngập tâm trí tôi.

    * * *

    Vốn được sinh ra trong một gia đình không chỉ đông anh em mà còn nghèo khó.

    Không giống với những anh chị em thật thà, chấp nhận số phận mà sống an phận trên mảnh đất cằn cỗi gọi là quê hương.

    Cơm áo gạo tiền, nổi ám ảnh tuổi thơ đã khiến tôi sợ hãi và chán ghét cái sự nghèo khó đến tận cùng.

    Thành ra khi lớn lên, vì muốn thoát khỏi cái nghèo đã đeo bám suốt mười mấy năm trời mà tôi đã chọn cách bất chấp tất cả để chạy theo tham vọng tiền tài.

    Kể cả việc tôi bất hiếu cãi lời mẹ cha để gả cho anh..

    Gả cho anh, ước mơ của tôi cũng thành hiện thực.

    Thời gian đầu tôi đã từng ảo tưởng mình là cô gái hạnh phúc nhất trần đời.

    Nhưng tôi có nào ngờ, cuộc hôn nhân mà tôi cho rằng chính là mộng đẹp, hóa ra tất cả chỉ là sự háo thắng nhất thời của chàng công tử nổi tiếng ăn chơi.

    Việc anh không yêu mà cưới tôi chỉ để thỏa lòng chinh phục chính là ngoài những điều tôi dự liệu.

    Thật đau lòng nhưng dù cho có là như vậy thì "cái tôi" trong tôi cũng không thể nào chấp nhận việc mình đã mất phải sai lầm..

    * * *

    Những tiếng cười giòn giã trên Tivi đã kéo tôi trở về hiện thực.

    Không biết từ lúc nào show âm nhạc chào xuân đã hết, hiện tại Tivi đang chiếu chương trình mừng năm mới trên một vùng cao.

    Nhìn nụ cười hồn nhiên của những em bé rồi lại nghe sự hào hứng không thể giấu được trong lời nói của người dân ở đó mà tôi bỗng ngẩn ngơ.

    Tết sao?

    Đúng vậy, chỉ còn vài giờ nữa thôi là sẽ qua năm mới rồi..

    Tôi nhớ, trước đây khi còn nhỏ, tôi đã không thích tết.

    Bởi vì tết đến, những đứa bạn đồng trang lứa của tôi có lì xì, có đồ ăn ngon, có quần áo đẹp nhưng còn tôi.. tôi lại không có gì cả.

    Điều kiện kinh tế khác nhau không cho phép tôi được hưởng thụ cuộc sống giống bạn bè.

    Lại thêm vì để có tiền mua gạo, trong lúc mọi người được nghỉ ngơi, được đi chơi, tôi lại phải theo chân mẹ, đi làm công cho người ta dưới trời nắng suốt cả ngày dài.

    Khối lượng công việc so với ngày thường đương nhiên vừa nhiều, vừa mệt, chưa kể đôi khi lại còn bị người ta vô cớ mắng chửi la rầy.

    Sự chênh lệch về điều kiện sống đã khiến tôi sinh ra lòng ngưỡng mộ, đồng thời cũng sinh ra lòng ganh tị, bất mãn trước sự "bất công" của ông trời.

    Cũng vì vậy, theo thời gian lớn lên, nhìn nhiều nghĩ nhiều, tôi lại càng không thích Tết.

    Không thích cái thời điểm mà hơn bất cứ lúc nào hết, sự nghèo khổ của gia đình và của tôi hiện lên rõ mồm một giữa ban ngày.

    Những lúc như vậy tôi chỉ biết thầm ước, tôi ước phải chi mình giàu có, mình có thật nhiều tiền, nếu được như vậy thì chắc có lẽ tôi sẽ rất hạnh phúc, sẽ rất vui, dù cho có là Lễ hay là Tết

    Nhưng mà..

    Tôi đưa mắt nhìn một vòng căn nhà được trang trí toàn là những thứ xa hoa mà tôi đang ở, rồi lại đưa mắt nhìn những món ăn thịnh soạn đầy đủ thịt cá trước mặt mình.

    Rõ ràng giờ đây tôi đã có tất cả, có tiền, có quyền, có cả danh vọng như những gì tôi đã từng mơ.

    Và cũng tại thời điểm Tết đến này đây, tôi đã không phải còn ganh tị, không còn phải hâm mộ, đặc biệt là không còn phải cực khổ đi làm công và không còn phải uất ức cúi đầu khi bị chủ lớn tiếng la mắng.

    Vậy thì tại sao, tại sao trong lòng tôi lại chẳng có lấy một tia vui vẻ.

    Năm trước cũng vậy, năm nay cũng vậy..

    Tại sao tâm trạng tôi thậm chí còn khó chịu hơn cả trước đây, hơn cả thời điểm mà tôi nghĩ rằng mình đã sống thật nhục nhã, thật nghèo hèn..

    Tại sao! Tại sao lại như vậy..

    Bên tai tôi đột nhiên vang lên câu nói của ba khi tôi rời đi vào ba năm trước.

    "Nếu cứ tiếp tục u mê, chắc chắn sẽ có ngày con sẽ hối hận."

    Hối hận sao?

    Tôi siết chặt đôi đũa trên tay.

    Làm sao có thể chứ..

    Như vô số những lần trước đây, lại lần nữa tôi đưa ra lời lẽ để phủ nhận cái đáp án vừa xuất hiện trong đầu.

    Dẫu vậy..

    Thời gian trôi qua, giọt nước mắt cuối cùng cũng không thể kìm được mà chậm rãi tuôn rơi.

    Thật khó chấp nhận nhưng mà..

    Trong căn phòng rộng rãi xa hoa với vô số ánh đèn, nơi đó có một người phụ nữ đang ôm mặt khóc, cả người cô ấy như mất hết sức lực mà gục xuống bàn.

    Hối hận sao?

    Phải! Hối hận, tôi đã hối hận thật rồi!

    End

    * * *​
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2024
  2. chiqudoll

    Bài viết:
    1,418
    Chiqu đọc tình tiết nhân vật chính ngồi ăn bữa cơm tất niên một mình.. sao mà nó ngược tâm tui quá! Món ngon đầy mâm có cũng như không, ăn no tới cổ nhưng đáy lòng chắc là trống rỗng chết lặng.

    Khúc đầu miêu tả khá ấn tượng luôn. Truyện hay.

    Cuối truyện, cô gái rơi lệ nghẹn ngào nói mình hối hận rồi, cá nhân Chiqu thấy chi tiết này đi vào lối mòn.

    Nếu là cô ấy vẫn ngoan cố vừa khóc vừa phủ nhận thì sẽ gây chấn động cảm xúc hơn (cảm xúc của Chiqu thôi nhé, người khác mình không biết à). Tại vì đầu truyện cô ấy cứng đầu đến nỗi, ăn no đến muốn phun ra mà vẫn ăn nên mình chờ mong cô ấy sắt thép kim cương đâm sụp tường không quay đầu. *vno 66*
     
  3. Tiên Phan Moderator

    Bài viết:
    233
    Ái chà, cái bài này hay thế rồi có dự kiến thi event hum. Thì thì dẫn link vô event nào =))

    Chú ý - Cuộc thi Nét Bút Tuổi Xanh - Tuần Thứ Nhất
     
  4. À, chọn cái kết này mình cũng có sự mưu tính nhẹ á

    Ở phần cuối, có chi tiết nói hai năm vừa rồi, dù cho có sống trong cảnh giàu sang, NV cũng không cảm thấy không vui vẻ, dù cô có cố lờ đi cái cảm giác đó.

    Ở phần đầu, có câu thoại thể hiện sự đây nghiến của người mẹ chồng.

    Bởi tính cách nhân vật kiểu "không, em không sai, em không chấp nhận việc mình đã làm là sai", nên lúc đầu cô đã cố phủ nhận cái cảm xúc buồn bã trong lòng, và cách cô chọn là tự thôi miên chính mình bằng lời lẽ dối trá mà cô ép bản thân không được nhận ra, với cả cách cố không nhớ đến những chuyện trước đây.

    Thời gian hai năm trôi qua, cô đã dùng cách thức đó để phủ nhận sai lầm.

    Nhưng dù có làm như vậy thì cũng không thay đổi hiện thực

    Qua đó có thể thấy được, hai năm qua cô sống cũng chẳng vui vẻ gì.

    Uất ức, buồn bã, thất vọng, đau lòng.. Những cảm xúc đó đã bị dồn nén suốt hai năm trời trong một con người.

    Để rồi khi gặp đúng thời điểm yếu lòng, cộng thêm bị tác động của những yếu tố xung quanh, từ bầu không khí đối lập hoàn toàn giữa ngày giao thừa ở quá khứ và hiện tại, đấy chính là thời điểm sự uất nghẹn đạt đỉnh cao, khi đó cảm xúc sẽ không thể kìm được nữa sẽ như thủy triều và trào dâng, kiểu vậy♥️♥️♥️.
     
  5. Lúc đầu mình viết bài này cũng vì muốn tham gia event, nhưng khi viết xong mình lại phân vân là không biết có nên tham gia không.. Bởi bài viết này của mình giải quyết chủ đề "Tết vui, tết buồn" theo kiểu - ẩn dụ? Nên tham gia sợ mọi người khó hiểu.. kiểu vậy ♥️♥️♥️.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2024
  6. Tiên Phan Moderator

    Bài viết:
    233
    Thi đi người đẹp *qobe 22*
     
  7. CaoSG Sang năm một sắc trời vàng

    Bài viết:
    433
    Chào bạn, trước tiên xin chúc mừng bạn đã đạt giải Ba trong tuần thi thứ nhất. Ngoài chấm điểm, Ban giám khảo còn có một vài nhận xét/góp ý về bài viết của bạn như sau:

    Giám khảo 1: Cách mở đầu bài viết rất ấn tượng. Vấn đề là bài viết này không gọi là truyện ngắn được. Nó là dạng tâm sự của người phụ nữ hơn.

    Xét về góc độ nội dung, bài viết cũng rất kịch tính. Nếu xem như đây là truyện ngắn thì thật sự truyện sẽ bị thiếu lắm. Một kết cấu đơn giản cho truyện thông thường nó sẽ thế này:

    - Biến cố mở đầu

    - Biến cố dâng cao

    - Giải quyết biến cố

    - Kết thúc.

    Vậy là khi bạn ráp bài viết của mình vào các mục trên, bạn sẽ thấy thiếu rồi nhé.

    Cuối cùng, bài viết vẫn rất hay. Bạn cố lên nhé.

    Giám khảo 2: Trình bày gọn gàng, đẹp mắt, có hình ảnh minh họa, gắn hashtag đầy đủ, số từ vượt quá quy định theo thể lệ cuộc thi.

    Nội dung: Câu chuyện đáp ứng được theo yêu cầu chủ đề của cuộc thi, văn phong mạch lạc trôi chảy, biểu đạt cảm xúc tinh tế cuốn hút. Lối viết rất tự nhiên, thông qua miêu tả hành động và ký ức của nhân vật chính đả động đến cảm xúc của người đọc. Quan điểm tranh luận "tiền" hay "tình" sẽ mang đến cuộc sống hạnh phúc hơn đã không hề xa lạ và chẳng có đáp án chuẩn mực chính xác cho tất cả mọi người. Truyện ngắn này hiển nhiên sẽ không đưa ra câu trả lời cho bất kỳ ai về cuộc tranh luận không có hồi kết ấy. Nhưng nó ghi lại lát cắt vận mệnh của một người và sự lựa chọn trong quá khứ của người đó, hãy cẩn trọng với những quyết định mang tính bước ngoặt trong cuộc đời của chúng ta.

    Góp ý: Trong khuôn khổ truyện ngắn, người viết đã cung cấp một câu chuyện khá ấn tượng, truyền đạt được tinh thần cứng cỏi, nỗ lực vươn lên, không từ bỏ khi đối mặt với hoàn cảnh bất lợi của mình. Nhân vật trong câu chuyện đã phấn đấu xoay chuyển cục diện nhân sinh mà cô ấy không hài lòng, câu chuyện sẽ có ý nghĩa hơn nếu người viết không kết thúc ở khoảnh khắc cô ấy hối hận vì sự lựa chọn trong quá khứ của mình. Nếu cảm thấy mình đã sai lầm, vậy thì làm lại từ đầu, nếu có chi tiết này hình tượng cứng cỏi của nhân vật sẽ không bị phá vỡ. Ai cũng sẽ có lúc sai lầm, nếu làm sai thì nên sửa nhưng trong câu chuyện này thì nhân vật bị tác giả ấn định sai lầm, hối hận, hết truyện.

    Giám khảo 3: Bài viết tốt
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng một 2024
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
Trả lời qua Facebook
Đang tải...