BTC xin chúc mừng bạn đã đạt giải Nhì, sau đây là nhận xét của giám khảo ạ:
Bài thơ là lời tự sự của một người đàn ông dường như đang đứng trước một cuộc chia ly vĩnh viễn, hoặc một sự thay đổi lớn trong cuộc đời. Nỗi buồn không bi lụy mà trầm tĩnh, chấp nhận.
Đoạn đầu cho thấy sự tương phản rõ rệt giữa nửa đời anh kể như hư với sự hối hả và xuân xanh của người em. Dù anh biết mình đang ở cuối chặng đường, cuộc sống vẫn cứ trôi chảy, và anh mong người em sẽ công toại danh thành. Điều này thể hiện sự quan tâm và tình yêu thương vô điều kiện của người nói.
Đoạn thứ hai càng khắc sâu thêm sự tàn phai của cuộc đời gió lạnh tàn canh và sự từ bỏ hy vọng. Những câu như: "Nói năng như thể trối trăn" hay "Gối chăn lẳng lặng, gói khăn lên đường" gợi lên một sự ra đi lặng lẽ, không chút níu kéo, dù trong lòng vẫn còn nhiều vấn vương. Người nói cố gắng vờ như vẫn bình thường chỉ để thấy người mình yêu tươi tắn, để nỗi buồn trong mình vơi muộn sầu. Đây là một tình yêu đầy hy sinh.
Đoạn ba nói về khoảnh khắc được ở bên nhau, dù ngắn ngủi Hai mươi bốn tiếng chung đôi. Nó như một lời tạ lỗi, một sự bù đắp cho những thiệt thòi em mang. Việc chấp nhận Giã từ một giấc mơ hoang để rồi kiêu hãnh, đường hoàng sánh đôi dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cho thấy sự dũng cảm đối mặt với sự thật.
Đến đoạn cuối, nỗi buồn trở nên rõ ràng và cụ thể hơn. Lời từ biệt đầy xót xa, gửi gắm người mình yêu cho một tương lai không có mình. Cuộc ra đi không phải là sự yếu đuối mà là sự giải thoát, cả cho mình và cho người kia.
Bài thơ là một khúc ca buồn nhưng đẹp về tình yêu, sự hy sinh và chấp nhận số phận.
Bình thường bạn làm thơ rất hay, đến bài thi cũng hay luôn. Tuy nhiên, điều tôi thích nhất ở bạn chính là mấy bài thơ ngắn. Ngắn gọn, súc tích, bí ẩn!