Một tiếng hét thất thanh rung chuyển cả tòa chung cư.
Sáng dậy Nhất Nguyên đang uống cốc nước bỗng giật mình, nước văng tung tóe khắp sàn.
Nhất Nguyên lại gần phòng ngủ của Minh Thư, hắn không thể vào, chỉ có thể gõ cửa: "Minh Thư, có chuyện gì vậy?"
Bên trong không phát ra tiếng trả lời, Nhất Nguyên có chút bồn chồn gõ cửa lại một lần nữa: "Minh Thư! Tôi có thể vào không?" Vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có một chuỗi tiếng nức nở vang lên.
Nhất Nguyên thử mở cửa, bước vào căn phòng thấy Minh Thư đang ôm đầu ngồi một góc, trong tay còn cầm một chiếc gương nhỏ.
Nghe thấy tiếng động, Minh Thư ngẩng đầu lên, giọng có chút tức giận: "Sao anh lại vào đây, ra ngoài mau."
Bước chân của Nhất Nguyên khựng lại, nhìn Minh Thư lấy khăn che đi mái tóc hoa tiêu cùng với lớp da nhăn nheo của mình lại.
Một bóng đen phủ xuống trên đầu, Minh Thư ngước mắt nhìn Nhất Nguyên. Không phải cô đã bảo hắn ra ngoài rồi sao?
Nhất Nguyên mặc đôi mắt đã tóe lửa giận của Minh Thư, ngồi xuống bên cạnh rồi giựt bỏ chiếc khăn cuốn quanh người cô ra.
Minh Thư chợt sững người, những giọt nước mắt đọng vào những khe nếp nhăn trên mặt không chảy xuống hết. Nhất Nguyên nắm lấy cổ tay Minh Thư khiến cô cảm thấy lạnh buốt.
Minh Thư mấp máy môi, ngay khi muốn hỏi Nhất Nguyên định làm gì thì Nhất Nguyên buông tay cô ra rồi lấy một lọ thủy tinh đưa cho Minh Thư: "Uống cái này đi."
Minh Thư nhìn Nhất Nguyên, đôi mắt có chút mông lung, đưa tay nhận lấy lọ thủy tinh, bên trong có chứa chất lỏng lấp lánh như pha lê. Minh Thư nhìn một cái rồi đổ vào miệng. Một cỗ mát lạnh chảy vào ruột gan rồi lan tỏa đến khắp toàn thân.
Dư vị tan đi, Minh Thư nhìn xuống tay mình, những ngón tay thon dài mịm màng, cô đưa hai tay lên vuốt má, cảm giác căng mọng tràn đầy sức sống.
Minh Thư bước đến gương lớn, thiếu nữ xuân sắc với đôi mắt long lanh đang xúc động. Cô quay sang nhìn Nhất Nguyên, không giấu được bình tĩnh: "Tôi đã trở lại rồi, không còn xấu xí nữa."
Nhất Nguyên nhìn Minh Thư cười theo, giống như mặt trời tỏa sáng, giọng ôn nhu: "Vừa nãy cũng không xấu."
Minh Thư: "..."
Nụ cười trên mặt Minh Thư chợt tắt, mặt lạnh nhìn Nhất Nguyên: "Quỳ xuống!"
"Hả?" Nhất Nguyên không kịp phản ứng, giây sau hai đầu gối liền hôn sàn nhà, phát ra một tiếng khá nhức nhối. Mặt Nhất Nguyên hoang mang, niềm vui đến chưa được bao lâu.
Minh Thư quay mặt đi chỗ khác khẽ lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vừa rồi yếu đi nên khế ước mới không có hiệu lực."
Ngoài phòng khách bỗng vang lên tiếng gọi "chủ nhân", Minh Thư và Nhất Nguyên đều nhíu mày nhìn ra cửa. Bá Khải thò đầu vào: "Chào buổi sáng." Sau đó hắn a một tiếng chỉ trỏ: "Hai người sống chung lại còn ngủ chung một phòng hả?"
Minh Thư chưa kịp lên tiếng thì Nhất Nguyên đã cướp lời trước: "Ra ngoài."
Bá Khải bị Nhất Nguyên túm cổ ra ngoài, không nhịn được nhìn Nhất nguyên gật gù, khuôn mặt mười phần nể phục: "Không ngờ ngươi cũng có tiền đồ đấy, lấy sắc dụ người, bán thân bất chấp như vậy."
Minh Thư theo sau ra nhíu mày chỉ vào ghế so pha: "Nói cái gì vậy, hắn ngủ chỗ đó."
"À, thì ra là vậy." Bá Khải nhìn tấm chăn nhăn nheo trên ghế, xem ra hắn vẫn còn cơ hội.
"Mới sáng sớm đến có việc gì?" Minh Thư có chút không vui nói.
Bá Khải lập tức chạy lại lấy lòng: "Mấy ngày này tôi rảnh rỗi nên đến xem bà chủ có việc gì cần tôi làm giúp không." Hắn cúi đầu e ấp, ngửa một bàn tay ra, bàn tay còn lại xoa tròn: "Nếu có thêm chút phí cấp dưỡng thì càng tốt."
Nhất Nguyên cảm giác quen thuộc nhưng lại chướng mắt vô cùng: "Không phải hôm qua đã đưa cho ngươi rồi sao?"
Minh Thư ngồi xuống, đôi chân dài bắt chéo, rút điện thoại ra nói: "Đúng là có việc cần anh đi làm đấy."
Bá Khải đưa ra lời khẳng định: "Nhiệm vụ bà chủ giao, không có gì là tôi không thể làm được."
Nhất Nguyên cảm thấy không ổn, hồi trước không nói nhưng nếu Minh Thư cảm thấy Bá Khải hữu dụng hơn hắn, có khi nào sẽ vứt bỏ hắn hay không?
Nghĩ vậy Nhất Nguyên sáp lại gần, cũng vội nói: "Tôi cũng có thể làm."
Chân mày Minh Thư co giật, Nhất Nguyên thấy sắc mặt cô không đẹp gì cho cam thì theo hướng ánh mắt cô nhìn vào màn hình điện thoại.
Nhất Nguyên nhìn thấy dãy thông báo trên màn hình điện thoại thì ngay tức khắc há hốc mồm, nghếch lên nhìn Bá Khải thì hắn đang rụt cổ, mím chặt môi, như cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.
Nhất Nguyên nhìn qua nhìn lại giữa điện thoại và Bá Khải mấy vòng, sau đó chỉ có thể thốt lên: "Ngươi còn dám vác mặt tới?"
Minh Thư đưa tay lên đỡ trán, nhìn dãy thông báo biến động số dư trên màn hình di động.
Vậy tức là đêm qua hắn không có trở về mà đi càn quét trung tâm thương mại?
Minh Thư bật cười ra tiếng, cũng không biết diễn tả tâm trạng lúc này ra sao. Cô đã đưa thẻ thì cũng không có để số tiền đó vào trong mắt nhưng một đêm mà phát cuồng như vậy thì đúng là..
Cô nhìn tới lui Nhất Nguyên và Bá Khải, hai tên này là thần cái quái gì, là hai tên quỷ nghèo mới đúng.
Cũng chỉ có hai cái gương mặt dễ nhìn, nhưng cô cũng không phải là yêu quân háo sắc.
Bá Khải chớp mắt quỳ sụp xuống, cố rặn ra giọt nước mắt nhưng cũng không có giọt nào rơi xuống: "Bà chủ, cô cũng biết
thần chết bọn tôi ở trên trần gian quá nghèo khổ đi. Mặc dù mỗi tháng địa phủ cũng phát cho chút tiền trợ cấp, nhưng cái đó chỉ như hạt muối bỏ bể, gọi là có cái chi phí tồn tại."
Hắn thở dài, lại nhìn quanh phòng nói: "Chỗ ở thì rách nát, đâu có vừa rộng vừa đẹp như chỗ này. Đồ tốt cũng chưa được thấy bao giờ, thế nên hôm qua tôi mới hưng phấn đến mức quẹt thẻ hơi lố một chút."
Bá Khải giơ hai ngón tay biểu thị ra cái chút ít mà mình, sau đó lại nói nhỏ: "Cô sẽ không để ý chứ?"
Bá Khải đặt hai tay lên ngực: "Nếu cô muốn tôi có thể bán thân.." Nói đến đây Bá Khải nhạy bén phát hiện được ánh mắt ghét bỏ của Minh Thư, vội vàng sửa lời: "Ý tôi là tôi có thể làm được bất cứ việc gì mà cô muốn."
Bá Khải đánh mắt sang Nhất Nguyên: "Tên này hẳn là đã làm hỏng không ít việc của cô, nhưng cô yên tâm, tôi không có vô dụng như hắn, tôi sẽ cho cô thấy được giá trị của tôi."
"Ngươi.." Nhất Nguyên không ngờ tên khốn này nói tới nói lui lại nói lên đầu mình, tức giận sút cho hắn một cái. Mặc dù đôi chân có dài nhưng cũng chẳng thể sút trúng.
Bá Khải lăn đến bên chân Minh Thư: "Minh Thư, cô.." Bá Khải có chút khựng lại: "Sao tôi lại cảm nhận được được luồng tiên khí trên người cô? Chẳng lẽ cô đúng là một tiểu thiên thần?"
Bá Khải hai tay giơ cao, liên tục cảm thán: "Chẳng trách, một người không những xinh đẹp lại còn trong sáng, thuần khiết, thiện lương, khoáng đạt, hào phóng như cô mà không phải là thiên thần thì chỉ có thể nói thiên thần cũng chẳng thể bằng cô."
Minh Thư: "..."
Nhất Nguyên hừ lạnh: "Những lời ngươi nói thật gớm ghiếc."
"Chẳng lẽ ta nói không đúng? Hay là trong lòng ngươi nghĩ cổ xấu xí, không.."
"Câm miệng! Sao ngươi nói lắm vậy?" Minh Thư lạnh lùng nhìn qua, Bá Khải cũng ngay lập tức ngậm miệng.
Hắn nói nhiều không phải vì tâng bốc cô sao, thế mà ngược lại còn tức giận.
Nhất Nguyên có chút hả hê, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nhìn Minh Thư lo lắng nói: "Vừa nãy tôi cho cô uống Linh Lung Tích, nhưng hiệu quả của nó cũng không thể kéo dài được bao lâu."
Minh Thư: "Nghĩa là tôi sẽ lại giống như vừa nãy."
Nhất Nguyên khẽ lắc đầu: "Cũng có thể nghiêm trọng hơn. Cô còn nhớ lần đầu tôi cho cô uống không? Lúc đó, người cô nóng như sắp phát nổ vậy. Có lẽ đấy là lần phát tác đầu tiên. Tiên khí trong người cô quá mạnh, cơ thể người phàm không thể chịu nổi mới nhanh chóng già đi."
Bá Khải nghe mà tai nọ lọt tai kia: "Nhưng sao tự dưng qua một đêm người cô lại có tiên khí vậy?"
Hắn có thể khẳng định hôm qua hay trước đó hắn không thể cảm nhận được chút tiên khí nào trên người cô, mà nhìn Nhất Nguyên thì có vẻ hắn cũng vừa mới biết.
Nhất Nguyên nhìn Minh Thư: "Có lẽ trước đó đã được thứ gì che giấu đi. Sau đó thứ đó biến mất nên không thể che giấu được nữa."
Bá Khải lắc đầu: "Thiên thần đầu thai làm người mặc dù có chút tiên khí nhưng cũng không bị phản ứng như thế, trừ khi.. Thiên thần đó không đi qua Lưu Thủy Kính."
Thần mà muốn đầu thai làm người thì phải đi qua Lưu Thủy Kính để gột rửa tiên khí, nếu không tiên khí sẽ khiến cơ thể người phàm không chịu nổi mà nổ tung.
Chuyện này với chuyện làm giả đèn sinh mệnh và sổ sinh mệnh của Minh Thư hẳn là có liên quan đến nhau.
Minh Thư nhìn Nhất Nguyên: "Ngày anh đến dẫn hồn tôi xuống địa ngục, tôi đã bị ai đó điều khiển nhảy lầu, lúc đó tôi cũng cảm nhận được cơ thể mình bị lấy đi một thứ gì đó. Có lẽ thứ đó đã giúp tôi che giấu nhiều năm qua."
Nhất Nguyên nhíu mày, không ngờ còn có chuyện này nữa: "Nhưng một tuần sau cô mới bị." Nhất Nguyên nhắc nhở.
"Bởi vì.." Minh Thư nhìn Nhất Nguyên, mơ hồ cảm giác hắn bây giờ nhạy bén khác thường, giống như chỉ đang chờ một đáp án mà bản thân đã biết rõ từ cô: "Trước đó tôi đã cộng sinh linh hồn với Huyết Trúc, có lẽ nó đã chia sẻ gánh nặng với tôi."
Bá Khải ấp úng:"Huyết.. Huyết Trúc? Ý cô là Huyết Trúc đấy đó hả?