Welcome! You have been invited by khoahocphunxamthammy to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 381 Tìm chủ đề
Chương 10: Hạ Màn

51616696983_23e0fc991e_o.jpg

Lễ kỷ niệm mười năm thành lập.

- Thế nào mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng chưa?

- Xong rồi!

- Được, cứ theo kế hoạch ban đầu.

Tại sảnh tiếp đãi khách, Văn Diễn đưa mắt tìm kiếm cho đến khi bắt gặp hình bóng quen thuộc trong lòng hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, sự lo lắng căng thẳng được xua tan.

- Trác Nhã, vừa rồi em đi đâu vậy? Anh tìm em.


- Em chỉ vào nhà vệ sinh một lát.

- Được rồi, buổi tiệc sắp bắt đầu đi với anh.


Văn Diễn dìu cô bước vào sảnh lớn, trước bao ánh mắt ngắm nhìn của bọn mặt nạ và tất nhiên không thể thiếu chiếc mặt nạ lãnh đạm của mụ, hiện chẳng có chút màu sắc hoa hòe mà chỉ có một khung màu ảm đạm, đáng sợ. Bối Trác Nhã vẫn mặc nhiên kiều diễm ung dung bước bên cạnh hắn, khiến cơn tức giận của mụ như núi lửa sục sôi chuẩn bị phun trào.

Mụ bước lên sân khấu tráng lệ, trước màn vỗ tay trào phúng của bọn mặt nạ. Mụ kiêu hãnh như một nữ vương, mặc nhiên đeo một chiếc mặt nạ cao cao tại thượng tuyên bố phát biểu.

- Hôm nay cũng là ngày tôi muốn công bố với mọi người một chuyện không kém phần quan trọng về hôn ước hai nhà Lưu Thị, sẽ là sự liên kết của hai tập đoàn mong sự phát triển lớn mạnh lâu dài.


Văn Diễn lúc này chiếc mặt nạ của hắn cũng vội biến sắc, hắn dời bước lên sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mụ và tất cả bọn mặt nạ.

- Có lẽ hôm nay tôi đã quá đường đột về việc hợp tác của hai tập đoàn tôi sẽ cố gắng hết sức mình để làm việc và cống hiến nhưng hôm nay tại đây tôi chỉ muốn nói rằng Bối Trác Nhã, em có thể cho tôi cơ hội được chăm sóc em cả cuộc đời không?

Mụ đã kịp ra hiệu ngăn cản màn thể hiện bẻ mặt này của đứa con trai yêu quí. Khi cả khán phòng vẫn đang xôn xao bàn tán, bỗng nhiên im bặt lắng nghe âm thanh từ chiếc loa phát thanh ở sảnh.


- Thế nào Lưu Tổng cậu vẫn khỏe chứ?

- Đừng dài dòng văn tự, ông muốn cái gì?


- Về số tiền hôm trước tôi đề nghị cho dự án R. Đây là một mối hời chỉ cần chúng ta..

- Được, cứ quyết định vậy đi.


Đây chẳng phải giọng Lưu Tổng hay sao? Tiếng xì xầm bàn tán. Chiếc mặt nạ của hắn không khỏi bàng hoàng méo mó, nghi vấn chẳng phải đây là cuộc đối thoại giữa hắn và đối tác hôm ở phòng kính bàn về dự án và số tiền hối lộ hay sao. Tại sao lại?

Mụ đã vội ra hiệu cho vệ sĩ xử lý đoạn ghi âm đang phát ra. Màn hình chiếu đã chạy một loạt hình ảnh giao dịch và số liệu bí mật của tập đoàn trong các cuộc giao dịch bất hợp pháp.

Khiến mụ cũng thất kinh hồn vía và cả đoạn ghi âm hội thoại:

- Anh cứ xử lý cô ta và đứa bé! Làm cho thật sạch sẽ vào, thù lao tất nhiên là không bạc đãi anh đâu? Hãy cho mọi người nghĩ đó là một tai nạn ngoài ý muốn.

Khi đèn đại sảnh vụt sáng.


Cảnh sát tiến vào với bản án truy tố trách nhiệm hình sự về tội ăn hối lộ, kinh doanh bất hợp pháp, bằng chứng chứng cứ đã được cơ quan điều tra nhận đầy đủ. Mụ và hắn cùng đành phải phối hợp lui chân.

Mụ vốn không cam tâm, tại sao chứ! Cả đời mụ từng chinh chiến bao nhiêu mặt trận, xưng bá cả một giang sơn, nay lại thất bại thảm hại như thế này, là do ai? Mụ đưa tầm mắt tìm kiếm, bắt gặp gương mặt điềm tỉnh không chút biến sắc với chiếc mặt nạ trần trụi đầy sự hã hê của ác nữ Bối Trác Nhã.

- Là ả ta. Con đàn bà thối nát kia, là mày!


Mụ vùng chạy về phía sảnh sau với khẩu súng vừa cướp được, trong sự truy đuổi của cảnh sát, hướng thẳng về phía cô.

- Mày phải trả giá!

Một tiếng súng nổ vang lên khiến cả sảnh nháo nhào.

Mụ chưa kịp hả hê với màn trả thù hoành tráng đã trông thấy kẻ đỗ gục trước mặt không ai khác là đứa con trai yêu quí của mụ.

- Văn Diễn, tại sao? Con không thấy những gì cô ta đã làm sao? Cô ta không hề yêu con, con ta là kẻ đã sắp đặt tất cả chuyện này.

Bối Trác Nhã lúc này thần sắc cũng đã có chút cảm xúc mông lung khó hiểu, chạy đến ôm lấy hắn, trong sự gào khóc từ xa của mụ. Cô nhìn hắn với ánh mắt mang đầy thù hận nhưng cũng không kèm những nghi vấn khó hiểu, có lẽ chiếc mặt nạ lúc này của cả hai cũng không cần phải đeo nữa.


- Tại sao anh lại làm như vậy?

- Anh.. Anh biết.. Dù anh có làm gì cũng không thể che đi vết nhơ và sự bồng bột của quá khứ. Anh chỉ mong em có thể tha thứ cho anh về tất cả mọi chuyện?


- Anh không hỏi tôi là vì sao ư? Anh không hận tôi đã lợi dụng anh sao?

- Dù em đến bên anh vì điều gì. Anh cũng cám ơn vì đã cho anh gặp được em, dù là em đến bên cạnh anh chỉ là sự lợi dụng. Thật ra, hôm ấy anh biết em đã tìm thấy gì ở phòng sách! Nhưng anh không muốn tỉnh giấc mơ này, anh đã nhận thua khi bắt đầu trò chơi của em.

Bối Trác Nhã nhìn ngắm gương mặt hắn với bộ dạng lúc này, có lẽ là sự chân thật nhất từ trước đến giờ cô được chiêm ngưỡng không phải qua bất kỳ lớp mặt nạ nào.

- Anh muốn gửi lời xin lỗi đến Phàm Yên. Anh không biết mẹ anh lại dùng cách ấy..

- Được rồi, đừng nói nữa! Tôi tha thứ cho anh.


Hắn mỉm cười mãn nguyện, trong đôi mắt hắn lúc này quả thật như Phàm Yên đã nói tràn đầy ánh sao lấp lánh, ánh sao ấy cũng dần tắt đi trong vòng tay của Bối Trác Nhã, gương mặt chân thật nhất của hắn hiện hữu.

Đại lộ K.

Trác Nhã lao xe như bay trên tuyến đường cao tốc, có lẽ tâm trạng lúc này chính là sự buông bỏ nhẹ nhàng nhất, những chiếc mặt nạ kia cũng được cô vứt bỏ không hối tiếc. Bầu trời hôm nay nắng thật đẹp, xe dừng ở một bãi đồi cỏ xanh mướt gió rất mát và dịu dàng cuốn lấy cô.

Phía xa xa thấp thoáng hình bóng của một ai đó, cố nhân chăng! Hình bóng mà cô đã khắc sâu trong ký ức thời thanh xuân ấy.


Mọi kết thúc đều tượng trưng cho sự khởi đầu tiếp theo!

Trò chơi của Ác nữ.

Ác nữ là ta - Bối Trác Nhã, quy tắc cũng do ta đặt ra..

Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 381 Tìm chủ đề
Chương 11: Trạch Hạo Khoan

51625725039_3f4fc8646c_o.jpg

Tập đoàn Cổ Phong ngoài mặt là biểu tượng một doanh nghiệp chân chính, thực chất bên trong là những hoạt động phi pháp của lão già Trạch Bá Thiên gây dựng nên một đế chế của riêng lão.

Kết cuộc của lão ngày hôm nay cũng do chính lão tự nhận lấy nhân quả của chính bản thân.

Đài truyền hình đưa tin, ngày hôm nay tập đoàn Cổ Phong chính thức có người thừa kế mới - Trạch Hạo Khoan con trai thứ hai của chủ tịch Thiên.


Bối Trác Nhã đưa mắt nhìn màn hình ti vi, cô chỉ biết ngán ngẫm lắc đầu.

- Đúng thật, chiếc mặt nạ của hắn ta từ đầu đã không đơn giản tẹo nào! Cuộc chiến ngầm tranh đoạt giang sơn trong các đại gia tộc thì không thể thiếu những con cáo mưu mô, xảo quyệt được. Trạch Hạo Khoan lại chính là kiểu một thâm sâu khó thể suy lường, cẩn trọng trong từng bước đi, vị trí hôm nay của hắn đạt được quả là không dễ dàng gì.

Tòa nhà BC, tập đoàn Cổ Phong.


- Chủ tịch, đây là tư liệu ngài cần.

Hạo Khoan đưa tầm mắt ngắm nhìn tấm ảnh trên bàn.

- Đúng là em rồi, cuối cùng tôi đã tìm được em.

Hắn còn nhớ mãi mùa hè năm ấy, khi hắn vừa tròn mười hai tuổi.

Cô nhi viện M.


- Không biết đứa trẻ này được trả về bao nhiêu lần rồi.

Bọn trẻ trong sân cứ nhìn hắn với vẻ chăm chọc, mỉa mai ghẻ lạnh.

- Cái đồ xúi quẩy không may mắn, lêu lêu.


- Đừng chơi chung với nó, coi chừng bị lây xui xẻo đó.

Bọn chúng không ngừng ném rác lên người hắn, pha trò các kiểu. Có lẽ, hắn cũng vốn đã quen với những lời miệt thị châm biếm đó, ban đầu còn phản ứng dữ dội về sau hắn cũng chỉ coi như lũ hề đang múa vui trước mặt. Hắn tự trang bị cho bản thân chiếc mặt nạ bằng thép, không một âm sắc nào lộ rõ ra ngoài.


Nhưng lần này thì khác.

- Này, tụi mày đang làm gì thế hả? Tại sao lại ném rác lên đầu người khác thế kia?


- Con kia, mày mới đến thì đừng có xen vào, mày đụng vào nó coi chừng mang xui xẻo đấy, nó là cái thằng rác rưởi nơi này, chẳng ai thèm nhận nó cả.

- Chúng mày có im đi không? Tất cả chúng ta đều là rác, chúng mày quên à! Không biết đây là nơi nào sao? Đây là cô nhi viện, chỉ có những đứa trẻ mà ngay cả ba mẹ chúng nó không cần mới bị vứt vào đây, thế chúng mày bị vứt hay tự đi vào cô nhi viện này đấy hả?


Bọn trẻ bị lời nói của cô bé trước mắt làm cho thất tỉnh cái tâm hồn yếu ớt nhỏ bé đang cố che đầy của chúng, lúc này chúng chỉ biết nhìn nhau rồi cuối đầu bỏ đi. Có lẽ, mỗi đứa lúc này đều tự tìm cho mình một góc nhỏ để chấp vá lại nỗi đau thầm kín nơi tâm hồn của chúng.

Còn lại hắn với chiếc mặt nạ thép vẫn đang còn quằn mình ôm lấy đầu để cố bảo vệ bản thân.

- Này, cậu không sao chứ? Tớ hỏi cậu đấy, ngồi đơ như tượng thế làm gì?

Hắn đưa mắt lướt nhìn âm thanh trong trẻo của người phía trước mặt, chưa bao giờ trong đời của hắn nhìn thấy điều gì đẹp đẽ như vậy. Cô bé với đôi mắt sáng long lanh như những ngôi sao nhỏ không kém phần mạnh mẽ kiên định cùng nụ cười tỏa nắng ấm áp nhìn hắn, đưa bàn tày nhỏ bé về phía hắn. Đây cũng là lần đầu tiên, có người dám đưa tay về phía hắn, bản thân hắn vốn không tin đây có thể là sự thật hay một giấc mơ, hắn chỉ biết trong lòng hắn rất muốn nắm lấy bàn tay này.

- Cậu đừng để bọn chúng ăn hiếp như vậy chứ! Phải mạnh mẽ lên mà chiến đấu như tớ đây này.


- Cậu tên là gì? Cậu ậm ừ cái gì chứ! Nói lớn lên xem nào.

- Hạo.. Khoan.


- À, chào cậu, Hạo Khoan. Tớ tên là Trác Nhã, tớ vừa chuyển đến cô nhi viện này.

Hạo Khoan nhìn ngắm cô bé trước mặt, thầm nghĩ:

- Đến cô nhi viện thì có gì vui đâu? Sao cô bé lại có thể nói ra mọi thứ một cách nhẹ nhàng vui vẻ, tự nhiên đến thế nhỉ?

- Cậu nhìn tớ gì thế? Có phải cậu thấy rất khó hiểu tại sao tớ lại vui như thế khi ở nơi này đúng không? Chính là vì tớ không muốn nhìn thấy bộ mặt thương hại của bất kỳ ai giành cho tớ! Bố mẹ tớ đã qua đời cách đây một năm, bọn người mặt nạ đó chỉ biết tranh giành gia sản, ai cũng đùng đẩy việc nhận nuôi tớ, nên tớ tự chọn đến nơi này còn hơn là nhìn thấy lũ người mặt nạ kia phô diễn mỗi ngày. Còn cậu? Sao lại đến đây.

Hắn chỉ biết lắc đầu, im lặng. Cô bé cũng không làm khó hay chấp vấn gì hắn nữa.


- Vậy từ nay chúng ta sẽ là bạn với nhau nhé! Nếu cậu làm bạn tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu suốt đời.

Hạo Khoan lần này cũng thật sự đã tháo chiếc mặt nạ thép ấy xuống, mỉm cười một cách ngại ngùng, gật đầu.


- Quyết định vậy đi. Trác Nhã sẽ là áo giáp sắt cho Hạo Khoan. Nào đi theo tớ!

Hai đứa trẻ nắm tay nhau vừa đi, vừa vui đùa.


Cuộc đời của hắn trước khi cô xuất hiện là một mảng tối u áp, tô vẽ thế nào cũng lạnh lẽo ảm đạm. Những ngày tháng ở cô nhi viện cùng cô, là những ngày tươi đẹp đầy màu sắc sặc sỡ nhất trong đời hắn.

Lần đầu tiên trong đời có người cứ bi bô nói chuyện huyên thuyên cả ngày cùng hắn mà không hề biết chán, lần đầu tiên hắn định nghĩ được việc có bạn đồng hành là như thế nào, sự cô độc sau ngần ấy thời gian bị vứt bỏ nơi đây một màu đen tối trong cuộc đời hắn đã được Trác Nhã soi sáng tô vẽ thêm nhiều màu sắc tươi đẹp hơn.

Văn phòng lưu trữ hồ sơ cá nhân.

- Ông Bối, chúng tôi sẽ sớm sắp xếp dể ông đến đón cháu!

- Vâng, cám ơn cô.


- Này các cậu ơi, tớ có tin mới..

- Tin gì vậy?


Bọn trẻ láu nháo hết cả lên, một trong số bọn chúng dõng dạc tuyên bố.

- Sắp có người được nhận nuôi mới rồi. Có thể là một trong số chúng ta, tớ vừa nghe cô giáo vụ trao dổi với một người..

Trác Nhã và Hạo Khoan cũng chẳng cần thiết lắm đến tin tức của bọn chúng, với họ càng tránh xa thế giới mặt nạ ngoài kia càng tốt chỉ cần bản thân thấy vui là đủ rồi.


- Trác Nhã, con đến đây cô có việc muốn nói với con.

Cả đám lại đưa mắt xì xào.

- Lẽ nào là con nhỏ đanh đá đó chứ! Không thể được. Nghe nói lần này gia đình đó rất giàu có..


Trác Nhã rời đi trong sự lo lắng của Hạo Khoan, ánh mắt hắn nhìn theo bóng lưng của cô mà lòng như lửa đốt.

Khu vườn sảnh sau cô nhi viện.


Cái mặt nạ thép của hắn lại được đeo lên, nhưng lần này có phần méo mó trông rất khó xem, mặc cho Trác Nhã tạo đủ kiểu đáng yêu, tinh nghịch lời lẽ ngọt ngạo thế nào cũng không thể tháo được chiếc mặt nạ thép ấy xuống.

- Hạo Khoan này! Cậu đừng như vậy có được không? Tớ hứa sẽ không bao giờ quên cậu, tớ sẽ về thăm cậu được chứ! Hứa với tớ cậu phải mạnh mẽ chiến đấu không được để cho bọn chúng ức hiếp nhé, tớ sẽ mãi là áo giáp sắt của câu.

Trác Nhã thở dài ra, hai tay kéo lấy vai hắn xoay về phía cô.

- Nhìn tớ này Hạo Khoan.

Trác Nhã không ngừng pha trò, cuối cùng hắn cũng phải chịu khuất phục trước vẻ đáng yêu của cô, nhưng nỗi buồn của sự chia ly làm hắn thêm phần chua xót trong lòng.


Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn.

Thời tiết của ngày hôm nay rất đẹp, nắng vàng ấm áp nhưng với Hạo Khoan mà nói khung cảnh xung quanh chẳng có gì đẹp cả đến hòn đá dưới chân cũng trở nên đáng ghét xấu xí, bầu trời ảm đạm u tối che phủ sắc diện của hắn.

Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau lưng Hạo Khoan, khiến sự thờ ơ với ngoại cảnh của hắn chợt giật thót người quay lại với nụ cười gượng gạo cố tỏa ra sự mạnh mẽ bên ngoài, cảm giác này còn tệ hơn lúc hắn bị bỏ rơi tại cô nhi viện.

- Tặng cậu này. Đây là móc khóa do tớ tự làm đó, bên trong còn có tên cậu và tớ.

Cô bé mặc váy hồng, cuối đầu thăm dò ý của Hạo Khoan chẳng để hắn có cơ hội phản ứng liền tiếp lời.


- Cậu không thích à! Vậy tớ sẽ..

Hạo Khoan vội đưa tay giựt lấy, miệng lí nhí thốt ra một câu hỏi như chứ đựng sự hi vọng cuối cùng còn xót lại trong bất lực của hắn.

- Cậu, thật sự sẽ về thăm tớ sao?


- Thật chứ! Tất nhiên là thật rồi. Tớ hứa..

Link [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 381 Tìm chủ đề
Chương 12: Vũ Hội

51626722721_358a1916ce_o.jpg

[HIDE-THANKS]
Tòa nhà BC, tập đoàn Cổ Phong.

Thời tiết hôm nay cũng không quá đẹp nhưng với Trạch Hạo Khoan mà nói bầu trời đầy mây đen trong lòng hắn bao nhiêu năm nay đã trở nên tươi sáng.


- Chủ tịch Khoan, lịch trình tối nay là..

- Được rồi, hủy hết lịch trình tối nay cho tôi.

Hạo Khoan vội vã xem lướt qua một loạt thông tin, thang máy đã mở hắn nhanh chân bước vào.


Trước sảnh tòa nhà, một nhân viên nam chạy đến dáng vẻ kính cẩn trước hắn.

- Chủ tịch ngài cần đến đâu ạ?

- Đưa tôi đến bữa tiệc doanh nghiệp của Lưu Thị tối nay.

- Dạ vâng ạ.

Tại sảnh tiệc, ánh đèn hội trường lấp lánh ai nấy điều trưng diện những bộ cánh lộng lẫy nổi bật, phô diễn chiếc mặt nạ đầy đủ các màu sắc tinh xảo, họ cười cười nói nói, giao lưu chào hỏi.


Những cô gái trong đêm vũ hội cũng muốn bản thân có thể trở thành phượng hoàng nên có bao nhiêu sức hấp dẫn đều trưng bày ra sẵn nhầm thu hút sự chú ý của đối phương.

Tuy nhiên chỉ có một người chẳng cần phô diễn gì quá nhiều, chỉ cần là người ấy thì mọi thứ xung quanh đều trở nên nhạt nhòa.

Trạch Hạo Khoan nhìn cô xuất hiện trước mắt một cách chân thật nhất. Sau bao năm xa cách, cô ấy vẫn tỏa sáng như lần đầu tiên hắn trông thấy. Bối Trác Nhã, cô bước đi bên cạnh Lưu Văn Diễn, một cách yêu kiều diễm lệ trước bao ánh nhìn bàn tán xì xào của bọn mặt nạ xung quanh.

Hắn không biết lý do gì mà cô lại ở đây nhưng chỉ cần là nơi nào có cô, nơi ấy hắn nhất định phải đến.

- Chào cô, tôi có thể mời cô nhảy một bản được không?


- Được chứ - Trác Nhã nhìn hắn nở nụ cười dịu dàng, đặt tay lên tay hắn.

Hạo Khoan cố giữ cho chiếc mặt nạ trên mặt phô diễn nét điềm tĩnh nhất có thể, hắn thầm nghĩ:


-Em không nhận ra anh sao Trác Nhã? Em có thể điềm tĩnh như vậy mà khiêu vũ cùng anh hay em thật sự đã quên lời hứa năm đó!

Lũ người mặt nạ kia nhìn ngắm cặp đôi khiêu vũ trong ánh mắt đầy sự trầm trồ, ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ, bực dọc.


Hắn cảm nhận sự gần gũi của cô lúc này vừa thân thuộc lại vừa xa lạ.

- Trác Nhã em đang muốn làm điều gì?

Trước giờ vũ hội một giờ. Hành lang khu phòng vip.


-Kia chẳng phải là Trác Nhã mà hắn đang tìm kiếm bấy lâu sao? Cô ấy đang lén lúc vào căn phòng đó để làm gì?

Trạch Hạo Khoan nhanh chóng bám theo sau cô, có người đến hắn vội vàng xử lý hết những chiếc đuôi đeo bám lấy Trác Nhã, cố gắng không để bọn chúng làm phiền cô.

Hắn bước vào căn phòng mà cô vừa rời đi, quan sát tỉ mỉ một lúc.


-Đây là gì? Là máy nghe lén, em thật sự quá liều lĩnh rồi Trác Nhã! Không cần biết em muốn làm gì, anh nhất định sẽ giúp em được như ý.

Phút giây gặp gỡ này quả thật hắn cũng từng mơ đi mơ lại rất nhiều lần, nhưng không ngờ nó lại diễn ra trong khung cảnh thế này và cả sự xa lạ của cô giành cho hắn, có vài phần kiêng dè.

Dù là gì đi nữa, chỉ cần gặp lại Trác Nhã thì Hạo Khoan tin hắn nhất định sẽ tìm được đáp án cho những chuyện năm xưa, khoảng thời gian xa cách.

Lưu Văn Diễn kéo tay cô đi khuất tầm mắt của hắn.


Hạo Khoan dù rất muốn bùng nổ phản kháng nhưng hắn biết rõ thời cơ này không thích hợp nên chỉ có thể điềm tĩnh quan sát, như vậy mới có thể đảm bảo cho sự an toàn của Trác Nhã.

Tại căn hộ chung cư.

Bối Trác Nhã lắng nghe đoạn ghi âm, quả thật như cô đã dự đoán mọi việc.

Trác Nhã bước vào bồn tắm thư giãn, cô chợt mơ màng nhớ đến khuôn mặt hắn.


-Trạch Hạo Khoan. Gương mặt này dường như đã từng gặp ở đâu? Ánh mắt hắn cuốn hút cô một cách kỳ lạ, sao cô lại nghĩ về hắn lúc này cơ chứ! Cơn đau đầu khiến cô phải dừng mạch suy nghĩ.

- Không được, lúc này không phải lúc cần bận tâm cho những chuyện vớ vẫn qua đường. Mình cần tập trung cho chuyện trước mắt-Trác Nhã thầm nghĩ.


Cơn mưa chưa bao giờ dứt, có lẽ cố gắng chịu đựng sẽ đón nhận bình minh.

Tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Cổ Phong.

Trạch Hạo Khoan đang chăm chú coi một số hợp đồng vừa được thư ký đưa vào, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, một nhân viên đi vào.


- Chủ tịch số liệu về tập đoàn Lưu Thị mà anh cần.

- Được, cứ để đó.


Hắn nhấp một ít rượu vang, đọc lướt qua những thông tin trên hồ sơ.

Trạch Hạo Khoan nghĩ bụng:

- Mụ cáo già Lưu Thị này quả thật là cao tay, mọi sự tính toán của mụ không có kẻ hở nào, đáng tiếc mụ lại lơ là cảnh giác trước một con kiến bé nhỏ.

Khóe môi hắn cong lên như đang mỉm cười. Nhân viên giao tập tư liệu vẫn đứng khép nép chờ đời mệnh lệnh của hắn. Hạo Khoan chìa tập hồ sơ vừa xem xong về phía người đang đứng cạnh hắn kèm theo lời dặn dò.

- Liên hệ với số này, chuyển tất cả tư liệu cho cô ấy.

- Dạ vâng, thưa chủ tịch.


Bóng lưng của nhân viên rời đi. Hạo Khoan mới từng bước tiến đến cửa kính của văn phòng nhìn ngắm phong cảnh toàn thành phố ở vị trí đẹp nhất của tòa nhà thì mọi thứ như một mô hình thu nhỏ trong lòng bàn tay.

-Bối Trác Nhã, em đang đùa với lửa, em không biết sao? Hắn thầm nghĩ, nhưng lần này anh sẽ là áo giáp của em, bất cứ ai cũng không thể làm tổn thương đến em.

Tít Tít.. Tiếng tin nhắn đến.

Trác Nhã nhìn vào dòng tin, đó là một cuộc hẹn. Cô cố gắng sắp xếp mọi việc nhanh nhất để có thể đến đúng giờ đã hẹn, không cần biết kẻ đó là ai, nhưng tư liệu này cô nhất định phải có, cho dù đó là một cái bẫy. Bối Trác Nhã ta đây cũng chấp nhận đương đầu không sợ hãi.

Cô nhanh chóng vòng ra hướng cửa thoát hiểm, khuất xa tầm nhìn của Lưu Văn Diễn. Bóng đen đang dần tiến về phía cô, Trác Nhã quan sát không một ai theo dõi, nơi này quả thật rất an toàn.

Tập tư liệu được nhanh chóng truyền vào tay cô, người đó cũng mất bóng không để lại dấu vết, không một sự hồi đáp, chấp vấn nào.

Về đến phòng, Trác Nhã mở chiếc phong bì ra, bên trong là chiếc đĩa ghi hình cuộc đối thoại qua trọng, cùng số tư liệu về hoạch toán những khoảng thuế.

- Đây là..

Cô thầm nghĩ:


- Không phải những thứ cô đang rất cần sao? Là ai có thể biết cô và giúp cô như vậy, họ muốn gì từ cô? Thật khó tin. Bản thân Bối Trác Nhã cũng biết, chuyện này thật điên rồ! Kẻ trong bóng tối kia là ai, dù sao cũng không phải là vấn đề to lớn, ít nhất cô biết rõ người ấy đang giúp cô có được mọi thứ dễ dàng hơn.

Trò chơi càng thần bí thì ác nữ như cô càng bị thu hút mà không hề thấy sợ hãi.

Trác Nhã mỉm cười, uống cạn lon bia trên bàn, nhìn ngắm chiến tích thu được ngày hôm nay quả thật không tệ, rồi mụ ta sẽ biến thành chiếc mặt nạ méo mó, ghê tởm mà thôi.

Phía dưới tòa nhà chung cư, một chiếc xe ô tô đen đang đậu.

Hắn ngắm nhìn ánh đèn đang sáng đến khi vụt tắt.

- Ngủ ngon, Trác Nhã.


- Anh muốn mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn em say giấc và cùng nhau chúc ngủ ngon. Anh nhất định sẽ mang em về bên cạnh anh vì em chính là áo giáp của anh.

Chiếc xe ô tô đen rời đi trong màn đêm tĩnh mịch.
[/HIDE-THANKS]

Link [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 381 Tìm chủ đề
Chương 13: Truy Tìm Ký Ức

51627685584_08d9f424cb_o.jpg

[HIDE-THANKS]
Chiếc xe đen vẫn như thường lệ đậu trước tòa chung cư A.

Bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện, hắn âm thầm quan sát.

Siêu thị B.

Trác Nhã vội vàng rảo bước qua các quầy hàng thực phẩm.

- Cô ấy đang chuẩn bị nấu ăn cho tên đó sao? Hạo Khoan thầm nghĩ không quên vội né tránh ánh nhìn bất chợt của cô.

Bối Trác Nhã cũng không còn quá hấp tấp nữa, cô biết rằng đang có người theo dõi mình, lúc này cô cũng chỉ bước đi thong thả âm thầm quan sát nhất cử, nhất động của con mồi.

- Hắn ta đang làm gì thế? Theo dõi mình ư? Trạch Hạo Khoan này sao lại xuất hiện ở nơi đây? Địa điểm thời gian không gian, hoàn toàn chẳng có tí liên quan gì đến hắn cả, không lẽ mục tiêu của hắn chính là cô.

Tại quầy thu ngân.

- Xin phép, chào em, chúng ta lại gặp nhau thật tình cờ.

- Tình cờ ư! Trác Nhã thầm nghĩ, hắn ta rõ ràng là cố ý theo dõi cô mà lúc này lại ra vẻ ngẫu nhiên.

Bối Trác Nhã cũng đành thuận nước đẩy thuyền, diễn cùng Trạch Hạo Khoan vở kịch tình cờ gặp gỡ này. Cô mìm cười nhẹ, khẽ cuối đầu chào.

- À! Chào ngài chủ tịch..

Hạo Khoan không để cô nói hết câu, đã vội chen ngang có lẽ hắn không muốn cái danh từ xưng hô xa lạ ấy thốt ra từ miệng Trác Nhã, chiếc mặt nạ điềm tĩnh của hắn phô diễn bên ngoài hoàn toàn trái ngược với trái tim yếu đuối bên trong đang khao khát sự ấm áp từ khuôn mặt của người đối diện. Người mà hắn ngày nhớ đêm mong, mỗi phút mỗi giây.

- Để tôi, cho phép tôi được chứ!

Trác Nhã trông thấy sự nhiệt tình thái quá của kẻ đối diện, cảm thấy không quen nên cô thẳng thừng từ chối.

- Không! Anh không cần làm vậy, tôi có thể tự thanh toán được.

Nói đoạn, Hạo Khoan đã thanh toán xong bỏ mặc sự khước từ của Trác Nhã, rồi vội vàng chào cô ấy và bước về hướng xe ô tô đang đỗ bên đường.

Trác Nhã chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn, cô thầm nghĩ có lẽ vị tổng tài nào cũng có tố chất bá đạo trong máu.

Bên ngoài, trời về đêm nhiệt độ có vẻ lạnh hơn. Trạch Hạo Khoan ngồi trong xe, ánh mắt từ lúc lên xe hắn chưa bao giờ rời tầm nhìn khỏi bóng dáng cô gái ở siêu thị bên đường cho đến khi cô ấy rời đi. Lúc này, tài xế mới nhận lệnh:

- Đi thôi!

- Vâng thưa chủ tịch.

Trác Nhã mãi bận rộn với kế hoạch trò chơi mà cô đặt ra, cô cũng tạm gác lại những kẻ phát sinh đột xuất trong bản kế hoạch hay nói đúng hơn là cái tên Trạch Hạo Khoan luôn là dấu chấm hỏi trong lòng cô.

Hôm nay là cuối tuần, Trác Nhã tự cho phép bản thân lười nhác một chút, cô đặt thức ăn nhanh và ngồi xem tivi uống một ngụm bia mát lạnh trong lòng sảng khoái vô cùng. Đáng tiếc màn hình ti vi lại chiếu bản tin về kẻ phát sinh đột xuất kia, trong lòng không muốn nghĩ đến nhưng hình ảnh trước mắt buộc Trác Nhã phải suy nghĩ.

- Trạch Hạo Khoan này rốt cuộc hắn muốn gì? Vì sao cứ luôn xuất hiện bên cạnh cô như vậy? Lần trước ở vũ hội dãy hành lang phòng vip, lần này lại là siêu thị nhưng nơi vốn chẳng liên quan gì đến hắn. Chiếc mặt nạ này, cô nhìn mãi cũng chẳng thế thấu được.

Bối Trác Nhã nhìn vào vật hắn đánh rơi tại siêu thị.

- Chiếc móc khóa này hình thù thật trẻ con, có lẽ được một đưa trẻ nào đó làm thủ công, người như hắn cũng thích thú với mấy món đồ này sao? Thật kỳ quái, đúng là kẻ lập dị. Nhưng trên này hình như có khắc chữ thì phải.

Cô tỉ mỉ nhìn ngắm một lát, cảm giác món đồ này cũng rất quen thuộc vậy mà cơn đau đầu lại không buông tha cho cô một giây nào, nó lại tái phát rồi. Trác Nhã vội vứt chiếc móc khóa lên bàn, cô lê bước chân lảo đảo đến ngăn tủ trong phòng tìm lọ thuốc.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, người đàn ông lịch lãm xuất hiện mọi người đều xì xầm bàn tán, những cô gái lại có một câu hỏi chung là người hoàn hảo như chủ tịch Khoan liệu cái mà anh ấy quan tâm nhất là gì? Mẫu người yêu lý tưởng là ai? Cũng có người cho rằng hắn chỉ quan tâm đến giá cổ phiếu của công ty, lợi nhuận và vương quốc của hắn..

Trạch Hạo Khoan cũng không mấy bận tâm, thi phi thì nơi nào mà chẳng có, hắn từ nhỏ đã đối diện với quá nhiều lời nói kể cả hành động có lực sát thương lớn, nên những cái mà xã hội đem hắn ra làm đề tài, cơ bản chẳng tác động gì đến nội tâm của hắn cả.

Đã mười ba năm rồi, một con số không quá ngắn cũng chẳng quá dài, ký ức của hắn về cô chỉ ngày một khắc sâu hơn chứ chưa từng phai nhạt.

- Hạo Khoan, cậu nhìn này, đây là điệu nhảy tớ vừa sáng chế ra đấy, cậu thấy thế nào?

- Được rồi, Trác Nhã cậu đừng nghịch nữa, trên đấy cao lắm kẻo té đấy.

Lời nói bông đùa của hai đứa trẻ vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, rõ ràng rành mạch như vừa mới hôm qua. Có lẽ chính những điều này đã khiến hắn tồn tại đến giây phút này, đứng tại đây và ngồi vào vị trí vạn người khao khát.

Lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Lưu Thị.

Hắn cũng là một khách mời danh dự, vẫn là cô trông dáng vẻ thướt tha đầy sự ma mị thu hút đó.

Nhưng lần này, kế hoạch của cô thành bại hay không, hắn cũng phải giúp đến cùng.

- Thưa chủ tịch, đã liên hệ với bên thanh tra Quách.

- Được rồi, mọi việc cứ tiến hành theo kế hoạch.

Trạch Hạo Khoan dạo bước quanh sảnh quan sát, hôm nay những chiếc mặt nạ đầy màu sắc cũng có mặt đầy đủ khá thú vị.

Lưu Văn Diễn đang cùng cô sánh bước vào sảnh lớn.

Không hổ danh là chiếc áo giáp sát đại ác nữ Trác Nhã, trước ánh mắt phản nộ của mụ mà thần sắc nhuệ khí lại không hề suy giảm đi một tí nào. Hắn chỉ biết âm thầm quan sát, thầm mỉm cười với sự thú vị này của cô gái nhỏ bé trước mặt mình.

Bài diễn văn dài dòng văn tự của mụ cũng được lũ mặt nạ hưởng ứng khá nhiệt tình, công bố lễ đính hôn..

Chà lần này Trác Nhã đã chọc trúng ổ kiến lửa rồi. Hắn cười thầm! Mụ nôn nóng đến nổi dằn mặt cô ấy thế kia à, cậu con trai yêu quý của mụ cũng say đắm Trác Nhã quên cả lối về rồi, cũng đúng thôi đến hắn cũng không thể thoát nổi sức hút kỳ diệu của ác nữ Bối Trác Nhã mà.

Cuộc truy đuổi xảy ra ngoài dự tính của hắn.

Thần sắc Hạo Khoan lúc này cũng không còn giữ được sự bình tĩnh ban đầu nữa, hắn cũng vội vàng đuổi theo mụ.

Tiếng súng vang lên trong sự ngỡ ngàng, hoảng hốt của tất cả mọi người, bao gồm cả hắn.

- Không, không ai được làm cô tổn thương. Nhưng lần này hắn thật sự đã đến muộn.

Thật may, người ngã xuống trước mắt hắn lúc này không phải là Bối Trác Nhã mà lại là Lưu Văn Diễn.

- Tên đó cũng không tiếc sinh mạng mà bảo vệ cho cô ấy sao!

Thật lòng hắn là một sự cảm kích vô độ dành cho Văn Diễn.

Bầu trời trong xanh, ánh sắc cầu vồng xinh đẹp. Sau một trận mưa, có lẽ đến lúc chào đơn ánh mặt trời ấm áp rồi.

Đường Cao Tốc.

Chiếc ô tô màu đỏ đang phi nhanh trên đường, theo sau vẫn là chiếc ô tô đen quen thuộc của hắn.

Trác Nhã đến bên đồng cỏ xanh, thưởng thức âm hưởng của gió và sóng biển, sự buông bỏ làm tâm hồn cô thật nhẹ nhàng, chiếc mặt nạ này đến lúc phải vứt bỏ rồi.

- Chào em! Thật tình cờ.

- Trạch Hạo Khoan, tôi không nghĩ là tình cờ. Tôi biết anh đã giúp tôi khá nhiều chuyện nhưng lại không hiểu mục đích của anh là gì?

- Bối Trác Nhã tôi không thích phải nợ ân tình của kẻ khác. Nói đi, anh cần gì ở tôi?

Hắn nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch đầy sự khiêu khích mỉm cười.

- Tôi cần ký ức của em, Bối Trác Nhã!
[/HIDE-THANKS]

Link [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 381 Tìm chủ đề
Chương 14: Lời Hứa

51627770396_8d83c26344_o.jpg

[HIDE-THANKS]
Mùa hè năm ấy, ba tháng sau khi cô hoàn tất thủ tục được nhận nuôi.

- Em chào cô ạ!

- Trác Nhã, là Trác Nhã đúng là em rồi.

- Em đến thăm cô, em muốn hỏi về bạn Hạo Khoan, bạn ấy vẫn còn ở đây phải không cô?

- Hạo Khoan..

Cô quản giáo trầm ngâm một lát, và thở dài.

- Hạo Khoan, trong chuyến đi đã ngoại được nhà tài trợ tổ chức em ấy đã mất tích, mấy tháng nay cô cũng đã trình báo lên ban quản lý và khai báo bên công an để tìm trẻ thất lạc, nhưng vẫn không có tin tức gì.

- Mất tích sao, không thể như thế được?

Trác Nhã không tin vào những gì mình vừa được nghe, họ không thể cứ thế mà lạc nhau như vậy được, Hạo Khoan lại là một đứa trẻ rất nhút nhát, ngại nơi đông người, cậu ấy không thể vì ham vui mà bỏ đi đâu xa khỏi đoàn được.

- -

Trên đường trở về nhà.

- Kìa có con bé đang đi một mình, tụi mày chặn phía đó, đừng để gây sự chú ý.

- Thả ra, chú là ai, buông ra.. bớ người ta bắt cóc trẻ con, tôi không quen chú..

Con bé này đúng là đanh đá, mạnh hơn tao tưởng, chúng mày chạy xe qua đây..

Trác Nhã nhanh trí hô hoán lên, vùng chạy khỏi sự truy đuổi của bọn bắt cóc.

Két.. cạch..

Tại nạn rồi, tại nạn rồi.. chạy thôi đại ca!

Tai nạn rồi, ai đó đến xem đứa bé có sao không. Mau gọi cấp cứu đi..

* * *

Bến tàu.

- Chuyến hàng này phải vận chuyển thật cẩn thận, chúng mày phải hết sức cẩn trọng nghe rõ không?

- Dạ, thưa đại ca.

Tên lão đại đi về hướng ô tô đen đang đậu.

- Thưa Chủ tịch, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, giao dịch sẽ bắt đầu trong một giờ nữa.

Người đàn ông mang dáng vẻ bệ vệ ngồi trong ô tô điềm tĩnh gật đầu, lão tài xế điều khiển kính ô tô lên và xe rời đi.

* * *

- Đại.. đại ca!

- Chuyện gì?

- Lũ trẻ.. bỏ trốn rồi.

- Cái gì, làm sao chúng trốn được, còn một giờ nữa là sẽ bắt đầu cuộc giao dịch.. mau, mau tìm bắt bọn chúng lại.

- Đại ca, tụi em bắt được tên nhóc này, chính là tên đầu xó bày trò cho lũ trẻ kia trốn thoát..

- Thằng ranh con, mày dám phá đám chén cơm của tụi tao à! Được lắm, trói nó lại nhấn nước xem nó cứng đầu được bao lâu.

Reng.. reng!

- Dạ.. dạ thưa chủ tịch.

* * *

Trước mắt hắn là một lão già bệ vệ, dáng vẻ xấu xa đôi mắt như con diều hầu tinh ranh đang lườm ngó con mồi.

- Nhóc con, mày cũng cứng đầu lắm! Bị bỏ đói 3 ngày rồi, cũng bị đánh bầm dập đến như vậy mà nhuệ khí không hề suy giảm nhỉ. Gan dạ lắm! Lão cười lớn vang cả căn phòng.

- Mày cũng thông minh lắm nhóc ạ, nhưng cái tội phá hỏng phi vụ làm ăn này của tao thì tuyệt đối không thể bỏ qua được.

Hạo Khoan nhìn lão với ánh mắt của một con sói hoang, càng làm lão thích thú chinh phục..

- -

- Thế nào đã một tuần rồi, mày vẫn còn cứng đầu hả nhóc.

- Mày không muốn trở về với gia đình à, nói tao biết lô hàng thuốc của tao mày đã cất giấu ở đâu.

Gia đình, phải rồi, hắn đã hứa rằng sẽ đợi cô quay về sau ba tháng, có lẽ đã quá thời gian rồi.. nếu hắn vẫn không trở về sợ là không còn gặp được Trác Nhã của hắn nữa.

Cậu bé lê lết tấm thân đầy vết thương đến bên cạnh lão.

- Được, tôi sẽ nói cho ông biết.

- Tốt, cuối cùng cũng thông suốt rồi đó nhóc.

- Ông hãy nhận tôi làm con nuôi. Tôi nhất định sẽ trung thành làm việc cho ông.

Lão nhìn ngắm cậu bé trước mắt, cười lớn:

- Được, thẳng thắng, ta thích mày đấy nhóc con ạ!

* * *

Bệnh viện.

- Trác Nhã, con bé thế nào rồi thưa bác sĩ?

- Cô bé đã qua cơn nguy kịch, chỉ là não có chấn động mạnh, chúng ta cần tiến hành kiểm tra tổng thể.

- Dạ, vâng thưa bác sĩ.

- Lão Bối, ông cũng đừng lo lắng quá, mọi việc sẽ ổn thôi.

Một tuần sau.

- Bố khi nào thì con có thể xuất viện được?

- Sẽ nhanh thôi.. để bố đến tìm bác sĩ.

* * *

- Cô bé tạm thời chỉ mất đi một nửa ký ức, điều này cũng không quá nguy hiểm gì, chúng ta có thể áp dụng các phương pháp điều trị thôi miên để khơi gợi đánh thức những ký ức bị mất đi. Nhưng nếu những ký ức đó mang đến đau khổ cho cô bé, não bộ cũng tìm cách trốn tránh và tách rời thì hai mảng ký ức riêng biệt. Tình trạng cơ thể của cô bé các chấn thương bên ngoài cũng đã dần hồi phục.

- Ông không cần phải quá lo lắng, một tuần nữa là có thể xuất viện được rồi!

Họ đưa mắt nhìn về phía cô bé đang say mê đọc sách một cách vui vẻ.

Thôi vậy, ký ức đau buồn thì xóa đi cũng là một việc tốt, dù sao con bé khỏe mạnh đã là phước ân của trời phật ban cho rồi! Có thể vui vẻ sống những ngày tháng tốt đẹp sau này là được.

Ông Bối lặng lẽ mỉm cười nhìn cô bé đang vẫy tay chào ông.

- Lệ Vy, tôi cũng đã giúp bà tìm được con bé, tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, mong bà có thể phù hộ cho con bé được sống bình yên vui vẻ đến hết cuộc đời này.
[/HIDE-THANKS]

Link [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 381 Tìm chủ đề
Chương 15: Áo Giáp Sắt

51630469354_09c09d6b9c_o.jpg

[HIDE-THANKS]
Đứa trẻ trong giấc mơ đêm qua có ánh mắt thật quen thuộc. Trác Nhã dường như đã từng gặp ánh mắt này ở đâu rồi thì phải.

- Đúng rồi, đó là ánh mắt của hắn, gã quái dị Trạch Hạo Khoan. - Cô thầm nghĩ.

Trác Nhã vội vã tìm trong ngăn bàn chiếc móc khóa hiện tại cô nhặt được của hắn, lại rất giống với với chiếc móc khóa cậu bé trong giấc mơ đã cầm, trên đó hình như còn khắc tên. Cô đưa mắt tìm kiếm, đây là.. chẳng phải tên cô và Hạo Khoan sao?

- Tại sao lại như vậy, cô và hắn thì có mối liên hệ nào được chứ?

- -

Reng.. reng.. chuông điện thoại vang lên.

- Chào em! Là anh Hạo Khoan đây.

- Anh tìm tôi có việc gì?

- Tôi muốn cùng em đi đến một nơi. Đàu dây bên kia im lặng, hắn tiếp lời:

- Cứ coi như là trả món nợ hôm trước?

- Được!

- -

Cô nhi viện M.

- Anh đưa tôi đến đây làm gì?

Bọn trẻ vừa trông thấy hắn đã cười vui hớn hở, chạy ùa đến.

- Ba Hạo Khoan.. ba Hạo Khoan đến rồi!

- Nào để xem Mộc Mộc của ba hôm nay đã cao hơn nhiều rồi đấy, tiểu Trương con lại béo hơn rồi đấy nhé..

Chiếc mặt nạ này của hắn làm Trác Nhã không khỏi ngạc nhiên, Trạch Hạo Khoan mà cũng có dáng vẻ dịu dàng như thế này ư - cô thầm nghĩ.

- Ba Hạo Khoan ơi! Đây là ai vậy ạ?

Một trong số bọn trẻ, lanh lợi nhất vẫn là tiểu Mao, cậu bé dõng dạc nói:

- Các cậu không thấy hay sao mà còn hỏi. Nhất định là mẹ rồi, đúng không ba Hạo Khoan?

Trác Nhã cũng chỉ đưa mắt nhìn hắn với nụ cười gượng gạo giành cho bọn trẻ, cô cũng giải thích gì thêm, vốn nghĩ rằng bọn trẻ nơi này thiếu tình thương yêu, nếu việc gì có thể cho chút ấm áp của tình cảm gia đình thì cũng nên góp chút sức.

- Em thấy nơi này thế nào?

- Không khí rất trong lành, à bọn trẻ cũng rất đáng yêu.

- Không, ý anh là em thấy khung cảnh nơi này có quen thuộc không?

Trác Nhã đưa mắt nhìn quanh, từng bước chân của cô vô tình đi theo con đường nhỏ dẫn tới căn cứ bí mật của hai người năm đó.

Nơi mà Trác Nhã trở thành chiếc áo giáp sắt của hắn, cô hứa sẽ bảo vệ hắn cả đời này.

Khung cảnh này, chẳng phải rất giống hình ảnh cô đã từng thấy trong giấc mơ hay sao, có một cậu bé đang ngồi ở đây, chính là chỗ này, từng có một cái xích đu bằng dây, cậu bé ấy vừa đẩy xích đu vừa hát trên tay còn cầm một chiếc móc khóa.

- Trác Nhã, Bối Trác Nhã!

Tiếng gọi của hắn làm cô choàng tỉnh.

- Em làm sao thế, sắc mặt không được tốt lắm! Em thấy không khỏe ở đâu à?

- Không.. không phải, chỉ là tôi thấy nơi này hình như đã từng đến đây.

Hạo Khoan nhìn cô với ánh mắt đầy hi vọng - có lẽ hắn đã và đang hi vọng cô có thể nhận ra hắn, có hàng vạn hàng điều muốn nói với cô.

Từ xa xa có một người phụ nữ trông khá lớn tuổi, phong thái khá đỉnh đạc đang đi về phía họ.

- Chào Hạo Khoan, con lại đến thăm bọn trẻ à?

- Dạ.

- Còn đây là.. - người phụ nữ chỉnh trang lại chiếc kính cận, nhìn ngắm khuôn mặt của cô gái đối diện.

- Chẳng phải là Trác Nhã sao? Con bé này lớn rồi cũng ra dáng thiếu nữ lắm chứ, đã lâu rồi không thấy con bé quay lại đây. Hai đứa đã tìm được nhau rồi sao?

Bối Trác Nhã chưa kịp trấn tĩnh lại tinh thần, đã bị người phụ nữ kéo tay đi về phía khu phòng giáo vụ.

- Đây, hai đứa vào đây, ta còn lưu giữ những bức ảnh còn bé của hai con.

- Này xem, hai đứa cũng chẳng khác lúc nhỏ là mấy nhỉ.

Trác Nhã nhìn vào những tấm ảnh cũ được gói cẩn thận trong tập hồ sơ, cô bé trông hình này đúng thật là cô rồi, vậy hóa ra cô là trẻ mồ côi à, sao bản thân lại không có chút ký ức gì về chuyện này, vậy ba mẹ của cô là ai? Chuyện gì đã xảy ra trong từng ấy năm. Hắn và cô thật sự là quen biết nhau, tuy con người hắn rất mưu mô thâm sâu khó đoán, nhưng chuyện lần này chính cô cũng phải công nhận rằng hắn không hề nói dối về sự quen biết này, vì ban đầu cô cho rằng hắn tìm cớ để tiếp cận cô.

Trong đầu cô lúc này có rất nhiều câu hỏi bao vây, càng làm cho cơn đau đầu trở nên nghiêm trọng hơn.

- Trác Nhã.. em không sao chứ?

- Không, tôi không sao.. tôi ra ngoài một lát.

Hắn nhìn theo bóng lưng của cô với tâm trạng đầy lo lắng.

- Con bé này, đúng là chuyện gì cũng không nhớ rồi. Lúc trước nó còn đi tìm con đấy?

- Cô ấy, đi tìm con?

- Đúng vậy, sau ba tháng kể từ ngày con bé được nhận nuôi, con bé đã trở lại đây tìm con, lúc đó cũng là lỗi của ta để lạc mất con.

Trong lòng Trạch Hạo Khoan lúc này là một niềm vui mừng khó có thể diễn tả thành lời - Trác Nhã, em thật sự vẫn còn nhớ lời hứa, em chưa bao giờ quên anh?

- -

- Ba, là con Trác Nhã đây. Con có chuyện muốn hỏi ba?

Phòng ngủ.

Bối Trác Nhã nhớ lại những lời ba nói, cô tự nhiên lại thấy trong lòng có một cảm xúc trống trãi đến lạ thường, dường như bản thân đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng, ngay cả hình ảnh của người mẹ mà cô từng rất thương yêu lại không còn một chút mảnh ký ức nào xót lại trong đầu cô lúc này.

Cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ, cô đang vui đùa cùng một cậu bé, cậu bé ấy có đôi mắt rất đẹp, không ngừng gọi tên cô: Trác Nhã.. Trác Nhã, và cả lời cô từng hứa trong giấc mơ ấy "đưa tay cho tớ, tớ sẽ là áo giáp sắt của cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu suốt đời".

Bối Trác Nhã không biết rằng, dáng vẻ khi ngủ của cô lúc này, nụ cười vẫn còn đọng nơi bờ môi.

* * *
[/HIDE-THANKS]

Link [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 381 Tìm chủ đề
Chương 16: Cuộc Chiến Ngầm

51632777050_f7cbb800ea_o.jpg

[HIDE-THANKS]
Màn hình ti vi đang đưa tin về các nhà tài trợ cho chương trình quỹ khuyến học trẻ em nghèo.

Tập đoàn Cổ Phong – Chủ tịch Trạch Hạo Khoan đang dẫn đầu đoàn người tiến vào sảnh đọc bài diễn văn khai mạc.

- Thằng nhóc này cũng khá thật, ngay cả lão cáo già Bá Thiên mà nó cũng nuốt chửng không nhã xương, bệ vệ ngồi lên vị trí của lão.

Ba con sói già mỗi người một vẻ, không khí trong căn phòng trở nên khá căng thẳng khi mọi người xem qua bản tin.

Một người đàn ông gầy ốm, vẻ mặt xanh xao trong số bọn chúng lên tiếng:

- Mẹ nó, thằng khốn đó chỉ là một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch lại muốn ngang hàng phân chia địa bàn với chúng ta à. Mạc Lão Đại, ông nói một tiếng công bằng xem nào.

Gã đàn ông lớn tuổi, to béo có vẻ di chuyển khá khó khăn giọng nằm trầm khan:

- Được rồi, Quy lão huynh không nên quá nóng giận làm mất hòa khí. Trong cuộc chiến này kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, thằng nhóc con đó không đơn giản mà có thể hạ bệ được lão cáo già Bá Thiên, chúng ta cứ âm thầm quan sát xem nó sẽ làm gì tiếp theo.

- Đúng, đúng. Mạc Lão Đại nói đúng, cần phải kiên nhẫn – Tên nhỏ tuổi nhất trong bọn lên tiếng, gã chạc tuổi trung niên, xăm trỗ đầy mình, mọi người thường gọi gã là Phi Ca.

Một đàn em gõ cửa xin phép vào, thì thầm to nhỏ với lão già Mạc.

- Được rồi, cứ cho hắn vào, đến cũng rất đúng lúc.

Mọi người nhìn nhau chờ đợi.

Trạch Hạo Khoan nhuệ khí điềm tĩnh, ung dung bước vào. Hắn cũng không quên thấp nén nhan cho Quan Lão Công, rồi quay sang cung kính cuối người chào hỏi:

- Cháu chào các chú, các bác.

- Thế nào, Hạo Khoan hôm nay rãnh rổi đến nơi này, muốn cùng chúng ta uống trà sao -Mạc lão đại chậm rãi hỏi han hắn.

- Cháu đến đây, trước là để chào hỏi mọi người, sau là để thưa chuyện về ba nuôi cháu Trạch Bá Thiên.

- Có gì thì nói đi, đừng có mà dài dòng – Quy Lão Đại lớn tiếng, bộc lộ sự tức giận không hoan nghênh sự có mặt của hắn.

- Các chú, các bác cứ bình tĩnh.

Hắn bước đến bên bàn, xin phép được ngồi vào một vị trí mà vốn thuộc về lão cáo già Bá Thiên.

Không khí của sự nhẫn nhịn ngày một càng trở nên căng thẳng hơn.

- Được rồi, cháu sẽ vào thẳng vấn đề. Chuyện làm ăn của ba nuôi cháu, cháu trước đây không phải là không biết gì, địa bàn tạm thời cứ chia đều cho mọi người cùng quản lý vậy.

Chia đều, tiếng bàn tán xôn xao. Mạc Lão Đại cười lớn làm không khí cũng xoa dịu đi một phần nào.

- Ta nói rồi, nhóc con này quả thật không đơn giản mà! Biết nhìn xa trông rộng, được lắm.. nếu cháu đã có ý như vậy, thì chúng ta đây cũng không có gì để làm khó cháu.

Mọi người đã trở nên cởi mở hơn lúc đầu, hắn âm thầm quan sát thái độ cử chỉ của từng con sói già đói khát.

Cuộc họp bàn kết thúc, và tất nhiên Hạo Khoan đã được công nhận vị trí bước vào hội một cách đường hoàng nhất.

* * *

Về đến nhà, hắn ngâm mình trong phòng tắm thư giãn, cảm thấy hôm nay mình đã hoàn thành xuất sắc vai diễn. Thật không quá khó để hòa nhập cùng lũ sói đói, chỉ cần bạn cho chúng tí đồ ăn, lẽ dĩ nhiên bạn sẽ trở thành một người được chúng tung hô mọi lúc mọi nơi.

Trạch Hạo Khoan nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười một cách mãn nguyện.

* * *

- Phi Ca, phi ca!

Có chuyện gì mà la làng lên thế, không thấy tao đang làm gì à!

- Hàng của chúng ta bị bọn cớm tóm rồi.

- Cái gì? Mày nói cái gì?

- Mẹ nó, sao lại như vậy được.

- Giờ tính sao Phi Ca?

- Chạy trước tính sao, ở đây là bị hốt cả lũ. Tạm thời đừng ai liên lạc với tao, nghe rõ không, chia nhau ra, số hàng còn lại tụi mày cũng chia ra đi. Giải tán nhanh, không chơi bời gì nữa.

* * *

- Thế nào rồi hôm nay tụi mày chỉ thu được bao nhiêu đây thôi à?

- Quy Đại Ca, tụi em cũng cố gắng lắm, không biết dạo gần đây sao mà xung quanh toàn là bọn cớm, muốn đều đào cũng rất khó khăn, được vậy đã là nhiều lắm rồi.

Lão Quy chỉ biết nhăn nhó bộ mặt, đành cam chịu, dạo gần đây tiền bạc của lão thất thoát một cách mất kiểm soát, khiến lòng lão còn nóng hơn bị lửa đốt.

- -

- Alo, lũ chúng mày hôm nay rãnh rỗi lại gọi cho tao vào giờ này.

Mạc Lão Đại đang chiễm chệ ngồi câu cá, một thú vui mà lão cho là rất tao nhã.

- Có chuyện như vậy à?

- Được rồi, bình tĩnh đợi tao về sẽ gặp sau.

Lão ra hiệu cho tên cận vệ từ xa.

Lúc này lão cũng nhận được tin sàn cổ phiếu của lão cũng đang tụt dốc không phanh, lô súng ống bên giao dịch cũng bị hủy không rõ lý do, đây quả thật là một sự trùng hợp không hề nhỏ - trong lòng lão chợt nghĩ tới một người.

* * *

- Thưa chủ tịch, mọi việc đã sắp xếp xong rồi ạ!

Hắn gật đầu ra hiệu cho thư ký lui đi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Tôi nghe.

- Được, tôi biết rồi, không có gì rất vui được hợp tác với các anh. Đó là việc tôi nên làm.

Cạch.. tiếng cúp máy.

Hao Khoan đưa mắt nhìn tập tài liệu trên bàn.

* * *
[/HIDE-THANKS]

Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 381 Tìm chủ đề
Chương 17: Truy Vết

51634612893_b68a76a550_o.jpg

[HIDE-THANKS]
Phòng điều trị.

- Hôm nay cô thế nào rồi?

- Cám ơn bác sĩ, em đã có thể nhớ lại những chuyện trước kia rõ ràng hơn một chút, không còn mơ hồ như trước nữa.

- Tốt lắm, đây là phương pháp đánh thức ký ức bị não bộ khóa chặt trong tiềm thức chúng ta luôn có những phòng vệ nhầm xóa đi những ký ức đau buồn mà bản thân muốn quên đi.

- Chúng ta hôm nay tiến hành liệu pháp cuối cùng nhé, sẽ giúp em hồi phục lại tất cả những ký ức vỡ vụn kia. Nào thư giãn, em hãy nhắm măt và tập trung vào âm thanh nghe được.

- Được rồi bây giờ em thấy những gì nào?

- Em thấy một khu vườn nhỏ, có rất nhiều hoa, có một người phụ nữ rất xinh đẹp, bà ấy đang cười..

Giấc mơ: Trác Nhã.. Trác Nhã đến đây nào con yêu, giỏi lắm.. đến đây, đạp xe về phía mẹ nào.. cố lên chút nữa thôi. Trác Nhã, là mình đây, Hạo Khoan đây cậu nhất định phải quay về tìm mình nhé.. được, tất nhiên rồi.. mình là áo giáp sắt của cậu mà, Hạo Khoan tặng cậu nè trên này có khắc tên của cậu và tớ!..

Trác Nhã choàng tĩnh sau một giấc mơ dài, khóe mắt còn đọng lại những giọt sương long lanh.

* * *

- Alo.

- Là mình, Trác Nhã đây!

- Trác Nhã, em thật sự đã trở lại rồi sao?

- Ừ, mình đã nhớ lại những chuyện trước đây, chúng ta có thể gặp nhau chút được không?

- Tất nhiên là được rồi! Em đang ở đâu? Tôi sẽ đến đón em.

* * *

- Mạc Lão Đại, chuyện này chắc chắn có vấn đề? Từ lúc chúng ta tiếp quản thêm đại bàn và việc kinh doanh của Lão cáo già Bá Thiên ngày trước thì y như rằng mọi việc xui xẻo cứ ập đến, không ngốc đầu lên nổi – Phi Ca không ngừng phân bua trong cơn tức giận.

Tiếng đập bàn lớn.

Lúc này Lão Quy cũng không chịu ngồi yên nữa.

- Nhất định là thằng chó đó có vấn đề, tự nhiên lại mang đến miếng mồi ngon cho chúng ta, bây giờ lại làm chúng ta nghẹn đến sắp chết cả. Mẹ kiếp nó!

- Được rồi, tất cả im lặng đi.

Lúc này Mạc Lão Đại mới lên tiếng.

- Chuyện này ta đã có cách xử lý.

Cả căn phòng chìm trong im lặng, mọi người đưa mắt nhìn về hướng Mạc Lão Đại.

Lão Mạc ra hiệu cho đàn em lấy tư liệu phát cho từng người.

- Tìm và xử con nhỏ này trước, coi như là món quà cảnh cáo giành cho hắn.

* * *

Trạch Hạo Khoan trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc, đã lâu rồi, hắn không nghe cô gọi tên hắn một cách thân thiết như vậy.

Cuối cùng, hắn cũng đã chờ đợi được cô rồi. Hạnh phúc một lần nữa mỉm cười với hắn sau từng ấy năm.

Sớm thôi, Trác Nhã chúng ta sẽ sớm trở về những ngày tháng yên bình như lúc trước, cả em và anh đều không phải đeo chiếc mặt nạ ác quái này nữa..

Từ xa, hắn đã trông thấy bóng dáng quen thuộc của cô.

Trác Nhã cũng vừa trông thấy dáng vẻ hắn lái xe đến, cô đã vội vẫy chào. Hình ảnh này cứ như cảnh xa cách của họ đã đến ngày trùng phùng vậy.

Két.. tiếng thắng xe. Một chiếc ô tô màu đen đã chắn ngang tầm nhìn của hắn về phía cô.

- Này, mấy người là ai, làm gì vậy thả ra.. cô giằng co trong sự bất lực, một trong số bọn chúng đã chuẩn bị thuốc mê.

Thoáng cái, bóng dáng của cô liền biến mất.

Hạo Khoan chỉ biết bản thân lúc này đang muốn điên lên. Hắn vội vàng lên xe, truy đuổi theo hướng chiếc ô tô đen đang lao vào quốc lộ.

- Alo, thanh tra Nam, tôi đang cần anh giúp ngăn chặn một chiếc xe khả nghi màu đen mang biển số..

Đầu dây bên kia đã tiếp nhận thông tin, hắn cũng nhanh chóng đưa tầm mắt hướng theo mục tiêu đang phía trước.

* * *

Đây là đâu thế này, cơ thể mình dường như không còn chút sức lực, không được phải tìm cách để tỉnh táo lại, nơi này không thể ở lâu. Bối Trác Nhã thì thầm trong ý thức, cô cảm nhận được tay, chân đều đã bị trói chặt, mắt cũng bị che mất tầm nhìn, cô quơ tay tìm kiếm xung quanh, tìm được một hòn đã nhỏ, nơi này có mùi ẩm móc..

Trác Nhã không ngừng cầm đá cứa vào xương chân mình, chỉ khi nào vết thương chảy máu cơn đau mới có thể khiến cô tỉnh táo hơn, không gian xung quanh cũng khá yên tĩnh có thể chỗ này đã bị bỏ hoang.

* * *

Trạch Hạo Khoan lần này đã mất dấu vết tích chiếc xe đó thật rồi, trên đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều xe ô tô đen giống nhau.

- Mẹ kiếp, bọn khốn! – Hắn bực dọc phát ra thành tiếng.

Chuông điện thoại vang lên.

- Thế nào nhóc con, trò chơi này có vui không?

- Ông muốn gì nói đi?

Đầu dây bên kia có tiếng cười lớn.

- Nào.. nào, bình tĩnh đi, mày biết tao muốn gì? Thằng khốn mày chơi bọn tao nhiều như vậy, lần này cho mày nếm tí mùi vị mất mát.. thấy có thích món quà này không hả?

- Ông câm miệng lại cho tôi. Nếu ông dám đụng vào một sợi tóc của cô ấy, tất cả cơ nghiệp của ông cũng sẽ tẩu tán theo.. À, tôi quên nói với ông còn cả cô con gái cưng đang du học của ông nữa.. cứ chờ xem cô ta có bình an hay không?

Cạch.. tiếng cúp máy.

Lần này hắn chủ động ngắt máy, như thể hiện sự khiêu khích lão.

Mọi cơn thịnh nộ của hắn lúc này, có lẽ lão cũng không thể hình dung nổi sự khủng khiếp gì sẽ đến.

Đầu dây bên kia.

- Thằng khốn, dám cúp máy tao, còn đe dọa tao à.. mày gan lắm! Cứ chờ xem, trò chơi này ai sẽ thắng!

* * *
[/HIDE-THANKS]

Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 381 Tìm chủ đề
Chương 18: Giao Dịch Tẩu Thoát

51636837811_18c1d79103_o.jpg

[HIDE-THANKS]
-Anh hai, em có việc nhờ anh giúp đỡ. Một người bạn em, cô ấy là fan hâm mộ tranh của anh, hôm nay có thể nhờ anh đến đón cô ấy đi tham quan triễn lãm và mời cô ấy dùng bữa cơm tối thay em được không? Coi như là một món quà nhỏ dành cho sinh nhật của cô ấy.

- Được thôi, chuyện nhỏ mà, anh sẽ lo việc này.

- Cám ơn anh – Trạch Thiên!

* * *

Sau cuộc gọi với hắn, lão già họ Mạc cũng có chút cảm giác không tốt cho chuyện này, lão liền ra hiệu cho bọn tay sai: Nối dây liên hệ cuộc gọi với tiểu thư ngay cho tao.

- Dạ thưa lão đại, cuộc gọi tạm thời bị gián đoạn không liên hệ được.

- Mẹ kiếp, tụi mày đúng là lũ vô dụng, kết nối cho tao gặp quản gia Ly.

Đầu dây bên kia cho lão một thông tin: Tiểu bảo bối của lão được thiếu gia Trạch Thiên đón đi chưa thấy trở về. Sắc mặt lão già Mạc lúc này đã trở nên méo mó, một cách khó coi. Lão nhìn vào đồng hồ, ra hiệu cho đồng bọn liên hệ với hắn một lần nữa.

* * *

Hạo Khoan lùng theo dấu vết của định vị trên người cô, cuối cùng đã tìm thấy vị trí nhà kho của bọn chúng. Thật may, hắn luôn là người cẩn trọng trong mọi tình huống, chiếc móc khóa năm đó cũng được hắn trang bị định vị riêng, và cố tình đánh rơi để cô có thể nhặt được, nay lại trở thành thứ hữu dụng.

Phi ca trông thấy bóng dáng ung dung của hắn, càng khiến tên đại ca thêm điên tiết.

- Thằng nhóc, mày cũng có lá gan to đấy. Tên đại ca cẩn thận quan sát xung quanh.

- Ha ha.. nhóc con, đến một mình à, ngoan đấy! Ít ra tao cũng nể chút bản lĩnh này của mày ba phần.

Mày gan đến nổi đến lô hàng của tụi tao mà cũng nhúng mũi vào, dám chơi đùa với bọn tao đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ? Phi ca nhìn hắn với ánh mắt đầy sự tức giận, tao cũng không nhiều lời với mày, chỉ cần mày trả lại lô hàng mọi việc sẽ kết thúc trong hòa bình.

Trach Hạo Khoan, từ đầu đến cuối thái độ của hắn lúc này như một tảng băng không chút biểu cảm, bất cứ một âm thanh nào xung quanh cũng không lọt vào tai hắn, mắt hắn chỉ đang chăm chám nhìn vào vết thương trên chân cô đang rỉ máu, gương mặt bị bầm tím, tay chân bị trói chặt đang nằm ngất dưới nền đất.

Hơi thở của hắn lúc này càng trở nên gấp gáp hơn. Chiếc mặt nạ điềm tĩnh thường ngày của hắn cũng đã vứt xuống, chỉ còn lại vẻ mặt chân thật nhất hiện tại đang đỏ bừng bởi sự tức giận, ánh mắt như ngọn lửa đang chực chờ thiêu rụi bất cứ thứ gì xung quanh.

- Chúng mày đánh cô ấy à?

- À, con đàn bà này á hả? Tụi tao cũng không muốn bạo lực với phụ nữ đâu, chỉ tại nó quá ngang bướng, cứ tìm cách trốn thoát, tính khí này quả thật phù hợp với chú em mày đấy, lại có ngoại hình khá bắt mắt.

- Đem bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người cô ấy. Nếu mày còn muốn giữ lại cánh tay đó để dùng.

Lời nói này của hắn không khác nào đỗ thêm dầu vào lửa, khiến lão đại Phi ca không kiềm nổi cơn tức giận khiêu khích này. Thằng chó, không cho mày bài học không chịu mở mắt to ra nhìn cho rõ ai mới có thể ra điều kiện ở đây.

Tên đại ca ra hiệu lũ đàn em xông lên- Đánh nó cho tao. Mày khôn hồn thì đừng có mà phản ứng lại nhé, không thì tao sẽ cho khuôn mặt xinh đẹp này vài đường cắt đấy!

Bối Trác Nhã trông cơn mơ màng, hình như đang nghe thấy giọng nói của hắn. Trạch Hạo Khoan, hắn đến đây làm gì? Sao hắn có thể tìm được cô, bọn người này thực sự bắt cóc cô chỉ vì không chế hắn hay sao.

Có ai đó đang bế cô lên, cảm giác bờ vai này khá quen thuộc. Nhưng dù cô cố gắng chống lại cơn mê, tìm kiếm chút ý thức tỉnh táo vẫn không thể nhìn rõ được gương mặt của người này. Trác Nhã chỉ có thể cảm nhận được sự dịu dàng, nhẹ nhàng, trân trọng của vòng tay này giành cho cô, khiến cô có thể yêm tâm mà phó thác tất cả.

- -

Toàn thân hắn là vết thương, là máu, nhưng ánh mắt kiên định nhìn về phía cô trước sau vẫn như một, mặc cho bọn chúng đánh thế nào, hắn cũng không hề ra tay mà cố nhẫn nhịn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Phi Ca nhận một cuộc gọi bất ngờ, cuộc trao đổi khá ngắn nhưng có vẻ làm cho tên đại ca khá bực dọc và không hề hài lòng với người đang đối thoại bên đầu dây kia.

- Được rồi, dừng lại! Thằng chó này đúng là không thể coi thường được.

- Thả nó và con nhỏ đó đi.

Bọn đàn em lúc này cũng chỉ biết ngơ ngác, tuân theo mệnh lệnh.

Trạch Hạo Khoan nhìn vào mắt tên lão đại Phi ca, mỉm cười đầy vẻ đắc thắng.

Sau đó, hắn từng bước di chuyển một cách khó khăn về phía cô, nhẹ nhàng bế cô trong vòng tay của hắn và rời đi.

- Tiểu bảo bối, cuối cùng cũng gọi được cho con rồi! Con không sao chứ, cái tên Trạch Thiên đó đã đưa con đi đâu, nó đã làm gì con?

- Ba à, sao ba lại căng thẳng thế! Điện thoại con hết pin. Con chỉ là tham gia buổi triễn lãm và dùng bữa cơm với anh ấy mà thôi. Hôm nay con rất vui vì cuối cùng cũng gặp được thần tượng của lòng mình. Con cám ơn ba vì món quà sinh nhật ý nghĩa này. Con yêu ba!

- À.. ừ, không có gì đâu con gái. Ba cũng yêu con.

Cạch (tiếng cúp máy)

Mạc lão đại lúc này vô cùng tức giận, vì cảm thấy bản thân vừa bị chơi một cú lừa lớn bởi một thằng ranh. Trạch Hao Khoan mày hãy đợi đó! Coi như lần này mày gặp may.

* * *
[/HIDE-THANKS]

Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 381 Tìm chủ đề
Chương 19: Vạch Mặt

51640065337_8e268408b9_o.jpg

[HIDE-THANKS]
Bệnh viện.

Trạch Hạo Khoan ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của cô, tâm trạng lúc này cũng nhẹ nhàng hơn như vừa vứt bỏ được một tảng đá đè nặng.

- Bác sĩ, khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?

- Chờ thuốc mê tan hết, bệnh nhân sẽ hồi phục ý thức thôi, anh không cần phải quá lo lắng.

Anh sẽ là áo giáp sắt của em, món nợ hôm nay anh sẽ bắt bọn chúng phải trả cả vốn lẫn lãi, em chờ anh nhé!

Reng! Reng. (Tiếng chuông điện thoại)

Hắn nhận được thông tin từ đầu dây bên kia, quay nhìn khuôn mặt cô lần nữa, đã nhanh chân bước ra khỏi phòng.

* * *

Mạc lão đại lần này coi như cũng đã gặp phải đối thủ nặng ký, lão ta suy nghĩ trăm đường cũng không thể ngờ được sức mạnh của một con chó con như hắn lại ghê gớm như vậy, có thể lão đã quá khinh thường đối thủ, dù sao con cáo già Bá Thiên cũng là bại tướng trong tay hắn.

Lũ đàn em trong bang hội nháo nhào cả lên. Bọn cớm cũng truy lùng khắp hang cùng, ngỏ hẻm, truy quét đường dây mua bán của lão.

Lão Quy và Phi ca cũng đã bị tóm gọn.

Kênh truyền thông đưa tin: Chủ tịch tập đoàn B Mạc Phùng đã để lộ bằng chứng tham ô hối lộ các quan chức cấp cao, cùng đường dây gái mại dâm cao cấp, buôn lậu vũ khí, buôn bán trẻ em sang biên giới.. v.. v. Một số quan chức cũng bị réo tên trong đường dây này của hắn. Đúng là một con sâu bọ ghê tởm của xã hội.

Người dân trên toàn quốc nhìn vào bản tin thời sự chỉ biết lắc đầu ngáo ngán. Kẻ giàu có và những kẻ cầm quyền cấp cao thật lắm cái đậy che, vẻ hào nhoáng bên ngoài, sự hưởng thụ sa hoa của bọn chúng là mồ hôi nước mắt của người dân đóng thuế, là sự chèn ép dân đen đến khốn cùng.

Đây là một đường dây mua bán xuyên lục địa, cũng đã đánh động đến sự truy bắt của Interpol.

* * *

Cơ ngơi mà lão đã xây dựng hơn nửa đời người làm sao có thể dễ dàng sụp đổ trong tay một tên nhóc con như hắn được, lão thực sự chẳng có chút cam lòng nào.

Lần này xem như lùi một bước tiến hai bước, Mạc lão đại chỉ đành sắp xếp đường rút lui tránh nạn qua cơn bão này, món quà Trạch Hạo Khoan dành cho lão hôm nay, lão sẽ ghi nhớ mà tính sổ từng cái một.

Sân thượng, tòa nhà G.

Chiếc trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lão ì ạch khuân cái va li tiền từng bước tiến đến.

- Đứng lại!

- Khốn kiếp, bọn cớm đánh hơi nhanh hơn là lão đã nghĩ.

Hai tay lão ôm lấy đầu, va li rơi xuống bung mở tiền bay khắp nơi. Gương mặt lão là màu sắc của sự tím tái giận dữ nhìn theo đồng tiền mà lão bán mạng có được bay tán loạn khắp nơi.. và gương mặt đắc thắng của hắn nhìn lão lúc này.

* * *

Nước Anh.

Màn hình ti vi đang chiếu bản tin thời sự.

Gương mặt Mạc Khuê lúc này là một khối băng đông cứng, lòng cô tràn đầy cảm xúc hỗn độn, cô không tin và những gì được nghe thấy và hình ảnh người ba vĩ đại thân yêu trong lòng cô đã sụp đỗ hoàn toàn.

Reng. (tiếng chuông điện thoại)

- Tiểu thư, nơi ở mới của cô đã được lão gia đặt biệt căn dặn sắp xếp, số tiền dự phòng cho học phí và sinh hoạt sau này của cô cũng đã được chuyển đến ngân hàng M.. tại, mật mã sẽ được gửi qua mail xác nhận. Đây là tất cả những gì lão gia an bài, mong cô đừng quá lo lắng, mọi việc sẽ sớm được xử lý.

Cạch. (tiếng cúp máy)

Mạc Khuê chẳng buồn hồi đáp lại những thông tin bên đầu dây bên kia, cô chỉ lạnh lùng cúp máy. Bản thân cô bây giờ chỉ là một linh hồn trống rỗng cần điểm tựa vào.

* * *

Nhà giam.

- Thế nào, lão già trò chơi này có thú vị không?

- Này nhóc, mày nghĩ rằng đưa được tao vào đây là mọi việc kết thúc ư?

- Bàn tay mày cũng dính không ít máu tươi, có rửa cũng không sạch đâu, mày cũng như bọn tao mà thôi nhóc ạ.

- Mọi chuyện kết thúc rồi, lão già chết tiệt!

- Vậy sao? - Mạc lão đại nhìn hắn bằng ánh mắt thần bí, ra vẻ thách thức.

- Tao không nghĩ là như vậy (lão cười lớn). Chỉ là mới bắt đầu thôi nhóc ạ! Lúc này người canh gác đã nhắc nhở và lôi lão trở lại phòng giam vì sự quá khích của lão.

* * *

Quốc lộ.

Hắn lái xe như bay, trong cơn lửa giận bừng bừng vì nghĩ đến những lời khiêu khích lúc nãy của lão, trong lòng đầy sự bất an.

Hạo Khoan biết từ lúc hắn quyết định đi theo lão cáo già Trạch Bá Thiên cũng là ngày hắn bán linh hồn cho quỷ dữ, tìm kiếm sự sinh tồn trong tuyệt vọng. Mỗi ngày đều là những cơn ác mộng không dứt, ngoại trừ niềm hy vọng mong manh sớm ngày tìm lại được cô, thì cuộc đời hắn chẳng có màu sắc nào tươi đẹp cả, chỉ là một vũng bùn nhơ nhớp.

Bệnh viện.

Trạch Hạo Khoan cầm trên tay bó hoa hướng dương mà cô thích nhất, trong lòng nghĩ đến việc sắp được gặp Trác Nhã, thì mọi phiền muộn của vài tiếng trước cũng đã xóa nhòa.

Hắn rảo bước nhanh qua dãy hành lang các phòng bệnh.

Phòng 202.

Két. (tiếng đẩy cửa)

Người đâu? Trác Nhã.. Hắn vội vàng chạy đến quầy lễ tân, bỏ mặc bó hoa đã rơi xuống nền đất lạnh.

- Bệnh nhân phòng 202, Bối Trác Nhã, cô ấy đã được chuyển đi đâu sao? Cô mau kiểm tra lại giúp tôi.

Y tá nhìn vào danh sách ra vào viện trên màn hình máy tính, kiểm tra một cách cận thận và đáp lời hắn:

- Bệnh nhân Bối Trác Nhã, vài phút trước đã được người nhà làm thủ tục xuất viện.

Người nhà.. ai cơ chứ?

Hạo Khoan cố lấy lại sự bình tĩnh, tìm kiếm danh bạ điện thoại.

Sau cuộc đối thoại ngắn.

Đầu dây bên kia không ngừng alo, còn thần sắc Hạo Khoan bây giờ lại là một màu đen xám mịt. Bác Bối là người nhà duy nhất của Trác Nhã, mà bác ấy lại chưa hay biết tin Bối Trác Nhã đang nằm viện.

Vậy ai có thể là người nhà cô ấy cơ chứ? Lại có thể đưa cô ấy đi vào lúc này?

Một tia sáng vụt qua trong ánh mắt của hắn.

Hắn vội vã đến bãi đỗ xe.

Phi xe nhanh như bay trên đường quốc lộ, miệng không ngừng đại nghiến một cái tên: Mạc Phùng.

* * *
[/HIDE-THANKS]

Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Back