Ngôn Tình Trò Chơi Của Ác Nữ - Hắc Y Phàm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hắc Y Phàm, 18 Tháng mười 2021.

  1. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chương 10: Hạ Màn

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lễ kỷ niệm mười năm thành lập.

    - Thế nào mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng chưa?

    - Xong rồi!

    - Được, cứ theo kế hoạch ban đầu.

    Tại sảnh tiếp đãi khách, Văn Diễn đưa mắt tìm kiếm cho đến khi bắt gặp hình bóng quen thuộc trong lòng hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, sự lo lắng căng thẳng được xua tan.

    - Trác Nhã, vừa rồi em đi đâu vậy? Anh tìm em.


    - Em chỉ vào nhà vệ sinh một lát.

    - Được rồi, buổi tiệc sắp bắt đầu đi với anh.


    Văn Diễn dìu cô bước vào sảnh lớn, trước bao ánh mắt ngắm nhìn của bọn mặt nạ và tất nhiên không thể thiếu chiếc mặt nạ lãnh đạm của mụ, hiện chẳng có chút màu sắc hoa hòe mà chỉ có một khung màu ảm đạm, đáng sợ. Bối Trác Nhã vẫn mặc nhiên kiều diễm ung dung bước bên cạnh hắn, khiến cơn tức giận của mụ như núi lửa sục sôi chuẩn bị phun trào.

    Mụ bước lên sân khấu tráng lệ, trước màn vỗ tay trào phúng của bọn mặt nạ. Mụ kiêu hãnh như một nữ vương, mặc nhiên đeo một chiếc mặt nạ cao cao tại thượng tuyên bố phát biểu.

    - Hôm nay cũng là ngày tôi muốn công bố với mọi người một chuyện không kém phần quan trọng về hôn ước hai nhà Lưu Thị, sẽ là sự liên kết của hai tập đoàn mong sự phát triển lớn mạnh lâu dài.


    Văn Diễn lúc này chiếc mặt nạ của hắn cũng vội biến sắc, hắn dời bước lên sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mụ và tất cả bọn mặt nạ.

    - Có lẽ hôm nay tôi đã quá đường đột về việc hợp tác của hai tập đoàn tôi sẽ cố gắng hết sức mình để làm việc và cống hiến nhưng hôm nay tại đây tôi chỉ muốn nói rằng Bối Trác Nhã, em có thể cho tôi cơ hội được chăm sóc em cả cuộc đời không?

    Mụ đã kịp ra hiệu ngăn cản màn thể hiện bẻ mặt này của đứa con trai yêu quí. Khi cả khán phòng vẫn đang xôn xao bàn tán, bỗng nhiên im bặt lắng nghe âm thanh từ chiếc loa phát thanh ở sảnh.


    - Thế nào Lưu Tổng cậu vẫn khỏe chứ?

    - Đừng dài dòng văn tự, ông muốn cái gì?


    - Về số tiền hôm trước tôi đề nghị cho dự án R. Đây là một mối hời chỉ cần chúng ta..

    - Được, cứ quyết định vậy đi.


    Đây chẳng phải giọng Lưu Tổng hay sao? Tiếng xì xầm bàn tán. Chiếc mặt nạ của hắn không khỏi bàng hoàng méo mó, nghi vấn chẳng phải đây là cuộc đối thoại giữa hắn và đối tác hôm ở phòng kính bàn về dự án và số tiền hối lộ hay sao. Tại sao lại?

    Mụ đã vội ra hiệu cho vệ sĩ xử lý đoạn ghi âm đang phát ra. Màn hình chiếu đã chạy một loạt hình ảnh giao dịch và số liệu bí mật của tập đoàn trong các cuộc giao dịch bất hợp pháp.

    Khiến mụ cũng thất kinh hồn vía và cả đoạn ghi âm hội thoại:

    - Anh cứ xử lý cô ta và đứa bé! Làm cho thật sạch sẽ vào, thù lao tất nhiên là không bạc đãi anh đâu? Hãy cho mọi người nghĩ đó là một tai nạn ngoài ý muốn.

    Khi đèn đại sảnh vụt sáng.


    Cảnh sát tiến vào với bản án truy tố trách nhiệm hình sự về tội ăn hối lộ, kinh doanh bất hợp pháp, bằng chứng chứng cứ đã được cơ quan điều tra nhận đầy đủ. Mụ và hắn cùng đành phải phối hợp lui chân.

    Mụ vốn không cam tâm, tại sao chứ! Cả đời mụ từng chinh chiến bao nhiêu mặt trận, xưng bá cả một giang sơn, nay lại thất bại thảm hại như thế này, là do ai? Mụ đưa tầm mắt tìm kiếm, bắt gặp gương mặt điềm tỉnh không chút biến sắc với chiếc mặt nạ trần trụi đầy sự hã hê của ác nữ Bối Trác Nhã.

    - Là ả ta. Con đàn bà thối nát kia, là mày!


    Mụ vùng chạy về phía sảnh sau với khẩu súng vừa cướp được, trong sự truy đuổi của cảnh sát, hướng thẳng về phía cô.

    - Mày phải trả giá!

    Một tiếng súng nổ vang lên khiến cả sảnh nháo nhào.

    Mụ chưa kịp hả hê với màn trả thù hoành tráng đã trông thấy kẻ đỗ gục trước mặt không ai khác là đứa con trai yêu quí của mụ.

    - Văn Diễn, tại sao? Con không thấy những gì cô ta đã làm sao? Cô ta không hề yêu con, con ta là kẻ đã sắp đặt tất cả chuyện này.

    Bối Trác Nhã lúc này thần sắc cũng đã có chút cảm xúc mông lung khó hiểu, chạy đến ôm lấy hắn, trong sự gào khóc từ xa của mụ. Cô nhìn hắn với ánh mắt mang đầy thù hận nhưng cũng không kèm những nghi vấn khó hiểu, có lẽ chiếc mặt nạ lúc này của cả hai cũng không cần phải đeo nữa.


    - Tại sao anh lại làm như vậy?

    - Anh.. Anh biết.. Dù anh có làm gì cũng không thể che đi vết nhơ và sự bồng bột của quá khứ. Anh chỉ mong em có thể tha thứ cho anh về tất cả mọi chuyện?


    - Anh không hỏi tôi là vì sao ư? Anh không hận tôi đã lợi dụng anh sao?

    - Dù em đến bên anh vì điều gì. Anh cũng cám ơn vì đã cho anh gặp được em, dù là em đến bên cạnh anh chỉ là sự lợi dụng. Thật ra, hôm ấy anh biết em đã tìm thấy gì ở phòng sách! Nhưng anh không muốn tỉnh giấc mơ này, anh đã nhận thua khi bắt đầu trò chơi của em.

    Bối Trác Nhã nhìn ngắm gương mặt hắn với bộ dạng lúc này, có lẽ là sự chân thật nhất từ trước đến giờ cô được chiêm ngưỡng không phải qua bất kỳ lớp mặt nạ nào.

    - Anh muốn gửi lời xin lỗi đến Phàm Yên. Anh không biết mẹ anh lại dùng cách ấy..

    - Được rồi, đừng nói nữa! Tôi tha thứ cho anh.


    Hắn mỉm cười mãn nguyện, trong đôi mắt hắn lúc này quả thật như Phàm Yên đã nói tràn đầy ánh sao lấp lánh, ánh sao ấy cũng dần tắt đi trong vòng tay của Bối Trác Nhã, gương mặt chân thật nhất của hắn hiện hữu.

    Đại lộ K.

    Trác Nhã lao xe như bay trên tuyến đường cao tốc, có lẽ tâm trạng lúc này chính là sự buông bỏ nhẹ nhàng nhất, những chiếc mặt nạ kia cũng được cô vứt bỏ không hối tiếc. Bầu trời hôm nay nắng thật đẹp, xe dừng ở một bãi đồi cỏ xanh mướt gió rất mát và dịu dàng cuốn lấy cô.

    Phía xa xa thấp thoáng hình bóng của một ai đó, cố nhân chăng! Hình bóng mà cô đã khắc sâu trong ký ức thời thanh xuân ấy.


    Mọi kết thúc đều tượng trưng cho sự khởi đầu tiếp theo!

    Trò chơi của Ác nữ.

    Ác nữ là ta - Bối Trác Nhã, quy tắc cũng do ta đặt ra..

    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2022
  2. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chương 11: Trạch Hạo Khoan

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tập đoàn Cổ Phong ngoài mặt là biểu tượng một doanh nghiệp chân chính, thực chất bên trong là những hoạt động phi pháp của lão già Trạch Bá Thiên gây dựng nên một đế chế của riêng lão.

    Kết cuộc của lão ngày hôm nay cũng do chính lão tự nhận lấy nhân quả của chính bản thân.

    Đài truyền hình đưa tin, ngày hôm nay tập đoàn Cổ Phong chính thức có người thừa kế mới - Trạch Hạo Khoan con trai thứ hai của chủ tịch Thiên.


    Bối Trác Nhã đưa mắt nhìn màn hình ti vi, cô chỉ biết ngán ngẫm lắc đầu.

    - Đúng thật, chiếc mặt nạ của hắn ta từ đầu đã không đơn giản tẹo nào! Cuộc chiến ngầm tranh đoạt giang sơn trong các đại gia tộc thì không thể thiếu những con cáo mưu mô, xảo quyệt được. Trạch Hạo Khoan lại chính là kiểu một thâm sâu khó thể suy lường, cẩn trọng trong từng bước đi, vị trí hôm nay của hắn đạt được quả là không dễ dàng gì.

    Tòa nhà BC, tập đoàn Cổ Phong.


    - Chủ tịch, đây là tư liệu ngài cần.

    Hạo Khoan đưa tầm mắt ngắm nhìn tấm ảnh trên bàn.

    - Đúng là em rồi, cuối cùng tôi đã tìm được em.

    Hắn còn nhớ mãi mùa hè năm ấy, khi hắn vừa tròn mười hai tuổi.

    Cô nhi viện M.


    - Không biết đứa trẻ này được trả về bao nhiêu lần rồi.

    Bọn trẻ trong sân cứ nhìn hắn với vẻ chăm chọc, mỉa mai ghẻ lạnh.

    - Cái đồ xúi quẩy không may mắn, lêu lêu.


    - Đừng chơi chung với nó, coi chừng bị lây xui xẻo đó.

    Bọn chúng không ngừng ném rác lên người hắn, pha trò các kiểu. Có lẽ, hắn cũng vốn đã quen với những lời miệt thị châm biếm đó, ban đầu còn phản ứng dữ dội về sau hắn cũng chỉ coi như lũ hề đang múa vui trước mặt. Hắn tự trang bị cho bản thân chiếc mặt nạ bằng thép, không một âm sắc nào lộ rõ ra ngoài.


    Nhưng lần này thì khác.

    - Này, tụi mày đang làm gì thế hả? Tại sao lại ném rác lên đầu người khác thế kia?


    - Con kia, mày mới đến thì đừng có xen vào, mày đụng vào nó coi chừng mang xui xẻo đấy, nó là cái thằng rác rưởi nơi này, chẳng ai thèm nhận nó cả.

    - Chúng mày có im đi không? Tất cả chúng ta đều là rác, chúng mày quên à! Không biết đây là nơi nào sao? Đây là cô nhi viện, chỉ có những đứa trẻ mà ngay cả ba mẹ chúng nó không cần mới bị vứt vào đây, thế chúng mày bị vứt hay tự đi vào cô nhi viện này đấy hả?


    Bọn trẻ bị lời nói của cô bé trước mắt làm cho thất tỉnh cái tâm hồn yếu ớt nhỏ bé đang cố che đầy của chúng, lúc này chúng chỉ biết nhìn nhau rồi cuối đầu bỏ đi. Có lẽ, mỗi đứa lúc này đều tự tìm cho mình một góc nhỏ để chấp vá lại nỗi đau thầm kín nơi tâm hồn của chúng.

    Còn lại hắn với chiếc mặt nạ thép vẫn đang còn quằn mình ôm lấy đầu để cố bảo vệ bản thân.

    - Này, cậu không sao chứ? Tớ hỏi cậu đấy, ngồi đơ như tượng thế làm gì?

    Hắn đưa mắt lướt nhìn âm thanh trong trẻo của người phía trước mặt, chưa bao giờ trong đời của hắn nhìn thấy điều gì đẹp đẽ như vậy. Cô bé với đôi mắt sáng long lanh như những ngôi sao nhỏ không kém phần mạnh mẽ kiên định cùng nụ cười tỏa nắng ấm áp nhìn hắn, đưa bàn tày nhỏ bé về phía hắn. Đây cũng là lần đầu tiên, có người dám đưa tay về phía hắn, bản thân hắn vốn không tin đây có thể là sự thật hay một giấc mơ, hắn chỉ biết trong lòng hắn rất muốn nắm lấy bàn tay này.

    - Cậu đừng để bọn chúng ăn hiếp như vậy chứ! Phải mạnh mẽ lên mà chiến đấu như tớ đây này.


    - Cậu tên là gì? Cậu ậm ừ cái gì chứ! Nói lớn lên xem nào.

    - Hạo.. Khoan.


    - À, chào cậu, Hạo Khoan. Tớ tên là Trác Nhã, tớ vừa chuyển đến cô nhi viện này.

    Hạo Khoan nhìn ngắm cô bé trước mặt, thầm nghĩ:

    - Đến cô nhi viện thì có gì vui đâu? Sao cô bé lại có thể nói ra mọi thứ một cách nhẹ nhàng vui vẻ, tự nhiên đến thế nhỉ?

    - Cậu nhìn tớ gì thế? Có phải cậu thấy rất khó hiểu tại sao tớ lại vui như thế khi ở nơi này đúng không? Chính là vì tớ không muốn nhìn thấy bộ mặt thương hại của bất kỳ ai giành cho tớ! Bố mẹ tớ đã qua đời cách đây một năm, bọn người mặt nạ đó chỉ biết tranh giành gia sản, ai cũng đùng đẩy việc nhận nuôi tớ, nên tớ tự chọn đến nơi này còn hơn là nhìn thấy lũ người mặt nạ kia phô diễn mỗi ngày. Còn cậu? Sao lại đến đây.

    Hắn chỉ biết lắc đầu, im lặng. Cô bé cũng không làm khó hay chấp vấn gì hắn nữa.


    - Vậy từ nay chúng ta sẽ là bạn với nhau nhé! Nếu cậu làm bạn tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu suốt đời.

    Hạo Khoan lần này cũng thật sự đã tháo chiếc mặt nạ thép ấy xuống, mỉm cười một cách ngại ngùng, gật đầu.


    - Quyết định vậy đi. Trác Nhã sẽ là áo giáp sắt cho Hạo Khoan. Nào đi theo tớ!

    Hai đứa trẻ nắm tay nhau vừa đi, vừa vui đùa.


    Cuộc đời của hắn trước khi cô xuất hiện là một mảng tối u áp, tô vẽ thế nào cũng lạnh lẽo ảm đạm. Những ngày tháng ở cô nhi viện cùng cô, là những ngày tươi đẹp đầy màu sắc sặc sỡ nhất trong đời hắn.

    Lần đầu tiên trong đời có người cứ bi bô nói chuyện huyên thuyên cả ngày cùng hắn mà không hề biết chán, lần đầu tiên hắn định nghĩ được việc có bạn đồng hành là như thế nào, sự cô độc sau ngần ấy thời gian bị vứt bỏ nơi đây một màu đen tối trong cuộc đời hắn đã được Trác Nhã soi sáng tô vẽ thêm nhiều màu sắc tươi đẹp hơn.

    Văn phòng lưu trữ hồ sơ cá nhân.

    - Ông Bối, chúng tôi sẽ sớm sắp xếp dể ông đến đón cháu!

    - Vâng, cám ơn cô.


    - Này các cậu ơi, tớ có tin mới..

    - Tin gì vậy?


    Bọn trẻ láu nháo hết cả lên, một trong số bọn chúng dõng dạc tuyên bố.

    - Sắp có người được nhận nuôi mới rồi. Có thể là một trong số chúng ta, tớ vừa nghe cô giáo vụ trao dổi với một người..

    Trác Nhã và Hạo Khoan cũng chẳng cần thiết lắm đến tin tức của bọn chúng, với họ càng tránh xa thế giới mặt nạ ngoài kia càng tốt chỉ cần bản thân thấy vui là đủ rồi.


    - Trác Nhã, con đến đây cô có việc muốn nói với con.

    Cả đám lại đưa mắt xì xào.

    - Lẽ nào là con nhỏ đanh đá đó chứ! Không thể được. Nghe nói lần này gia đình đó rất giàu có..


    Trác Nhã rời đi trong sự lo lắng của Hạo Khoan, ánh mắt hắn nhìn theo bóng lưng của cô mà lòng như lửa đốt.

    Khu vườn sảnh sau cô nhi viện.


    Cái mặt nạ thép của hắn lại được đeo lên, nhưng lần này có phần méo mó trông rất khó xem, mặc cho Trác Nhã tạo đủ kiểu đáng yêu, tinh nghịch lời lẽ ngọt ngạo thế nào cũng không thể tháo được chiếc mặt nạ thép ấy xuống.

    - Hạo Khoan này! Cậu đừng như vậy có được không? Tớ hứa sẽ không bao giờ quên cậu, tớ sẽ về thăm cậu được chứ! Hứa với tớ cậu phải mạnh mẽ chiến đấu không được để cho bọn chúng ức hiếp nhé, tớ sẽ mãi là áo giáp sắt của câu.

    Trác Nhã thở dài ra, hai tay kéo lấy vai hắn xoay về phía cô.

    - Nhìn tớ này Hạo Khoan.

    Trác Nhã không ngừng pha trò, cuối cùng hắn cũng phải chịu khuất phục trước vẻ đáng yêu của cô, nhưng nỗi buồn của sự chia ly làm hắn thêm phần chua xót trong lòng.


    Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn.

    Thời tiết của ngày hôm nay rất đẹp, nắng vàng ấm áp nhưng với Hạo Khoan mà nói khung cảnh xung quanh chẳng có gì đẹp cả đến hòn đá dưới chân cũng trở nên đáng ghét xấu xí, bầu trời ảm đạm u tối che phủ sắc diện của hắn.

    Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau lưng Hạo Khoan, khiến sự thờ ơ với ngoại cảnh của hắn chợt giật thót người quay lại với nụ cười gượng gạo cố tỏa ra sự mạnh mẽ bên ngoài, cảm giác này còn tệ hơn lúc hắn bị bỏ rơi tại cô nhi viện.

    - Tặng cậu này. Đây là móc khóa do tớ tự làm đó, bên trong còn có tên cậu và tớ.

    Cô bé mặc váy hồng, cuối đầu thăm dò ý của Hạo Khoan chẳng để hắn có cơ hội phản ứng liền tiếp lời.


    - Cậu không thích à! Vậy tớ sẽ..

    Hạo Khoan vội đưa tay giựt lấy, miệng lí nhí thốt ra một câu hỏi như chứ đựng sự hi vọng cuối cùng còn xót lại trong bất lực của hắn.

    - Cậu, thật sự sẽ về thăm tớ sao?


    - Thật chứ! Tất nhiên là thật rồi. Tớ hứa..

    Link [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng một 2022
  3. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng một 2022
  4. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng hai 2022
  5. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  6. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  7. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  8. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  9. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  10. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...