- Xu
- 13,791,960
Bài viết: 2022 



Trình bày suy nghĩ về tình cảm của con người với quê hương
– Ngữ văn 6 Kết nối tri thức với cuộc sống
Trong phần đọc bài 4, em đã được tiếp xúc với những tác phẩm thơ, văn thể hiện tình yêu, sự gắn bó với quê hương: lòng tự hào về cảnh sắc, truyền thống văn hóa... của nơi chúng ta sinh ra và lớn lên. Chắc hẳn, trong em đã nảy nở những cảm xúc mới mẻ về sự gắn kết của mỗi người với chính quê hương mình. Hãy trình bày những suy nghĩ ấy.
Chuẩn bị bài nói và các bước tiến hành
Trước khi nói:
- Lựa chọn đề tài, nội dung nói.
- Tìm ý, lập ý cho bài nói;
- Chỉnh sửa bài nói.
Khi trình bày bài nói, cần tập trung vào mục đích nói, nêu lên suy nghĩ của em về tình cảm của con người, sự gắn bó với quê hương, cần liên hệ tình cảm của em với quê hương mình.
Tiếp thu những nhận xét, góp ý để phần trình bày mình hay hơn.
Tập nói rõ ràng, điều chỉnh ngữ điệu phù hợp.
Tình yêu quê hương là một tình cảm thiêng liêng đối với mỗi con người.
Đoạn văn về tình yêu quê hương
"Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay."
Ai sinh ra trên đời chẳng có một nơi gọi bằng hai tiếng thân thương: quê hương. Quê hương là nơi thân thuộc nhất với mỗi con người. Nơi ấy có ông bà, mẹ cha, có bạn bè, cô thầy trường lớp... Đó là những người đã sinh ra chúng ta, nuôi dưỡng, dạy dỗ chúng ta nên người bằng tình yêu vô bờ bến. Nơi ấy còn có biết bao cảnh vật thân thương gắn bó: có con đường mỗi ngày ta đến lớp, có dòng sông tắm mát tuổi thơ ta, có lũy tre trưa hè kẽo kẹt, có cánh đồng xanh lúa thuở xuân thì... Nơi ấy còn gắn với biết bao kỉ niệm theo ta suốt hành trình khôn lớn. Ta sao quên những ngày đi học, lớp học vui tiếng nói tiếng cười. Ta sao quên những trò chơi thơ dại, lũ trẻ rủ nhau đuổi bắt trốn tìm. Ta cũng chẳng thể quên đôi lần trốn học, mắt mẹ buồn lòng ta cũng rưng rưng... Nên dù có đi đâu trên đường đời trăm ngả, chẳng bao giờ ta thôi nhớ quê hương.
Đoạn 2:
Có tiếng gọi nào thiêng liêng như tiếng gọi quê hương? Có chốn nơi nào gợi nhớ gợi thương như nơi ta chôn nhau cắt rốn? Có kí ức nào khiến tâm hồn ta dịu êm như hoài niệm quê nhà? Quê hương – nơi bánh đúc bánh đa, nơi đọt mồng tơi, bè rau muống cũng khiến ta đi xa cũng không nguôi nhung nhớ bồi hồi:
Anh đi anh nhớ quê nhà,
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương.
Nhớ ai dãi nắng dầm sương,
Nhớ ai tát nước bên đường hôm nao.
Đâu chỉ có chàng trai trong bài ca dao này, ai cũng vậy thôi, tình cảm dành cho quê hương luôn luôn là tình cảm sâu nặng nhất. Dẫu sống giữa nhung lụa thị thành, ta cũng chẳng thể nào quên nơi quê nhà một thời nhọc nhằn lam lũ, chẳng thể quên nếp sống yên bình, giản dị quê hương. Chốn xa xôi dù vui thú mấy, cũng chẳng vui bằng niềm vui được trở về nhà. Quê hương đã trở thành nơi neo đậu của cảm xúc tâm hồn, thành khoảng trời riêng bình yên ấm áp trong tâm trí mỗi con người.
Đoạn 3:
"Quê hương là gì hở mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều..."
Đúng vậy, từ những ngày còn cắp sách đến trường, chúng ta đã được bồi đắp tình yêu đối với gia đình, bạn bè, với quê hương xứ sở. Và đến khi khôn lớn trưởng thành, dù có ngược xuôi đường đời trăm ngả, quê hương vẫn mãi là nơi nỗi nhớ gọi về. Tình cảm với quê hương chính là thứ tình cảm thiêng liêng đối với mỗi người. Tình cảm ấy đã trở thành máu thịt, thành nhịp đập của trái tim chúng ta. Chỉ có những ai "Không lớn nổi thành người" mới không yêu nhớ quê hương. Tình cảm với quê hương có khi là nỗi nhớ, là niềm xúc động rưng rưng khi ai đó nhắc đến tên quê mình; có khi là cảm giác thèm được ăn món "canh rau muống", "cà dầm tương" đậm vị quê nhà; có khi là hình ảnh thân thương của "vàng hoa bí", "tím giậu mùng tơi", "đỏ bờ dâm bụt" chợt ùa về trong hoài niệm. Với mỗi người, quê hương lại gợi nhớ gợi thương theo một cách. Nhưng bao giờ cũng vậy, nơi quê nhà yêu dấu ấy là nơi mỗi chúng ta luôn ao ước được trở về.
Đoạn 4:
Có một nơi mà chỉ cần hé đôi lời ở đầu môi, là tất cả những cảm xúc nhớ nhung, yêu mến lại ùa về trong tâm trí. Nơi ấy được gọi bằng hai tiếng "quê hương". Quê hương là nơi chôn nắm nhau đỏ máu lúc chào đời. Quê hương là nơi ta chập chững những bước đi đầu tiên trong hành trình cuộc sống. Quê hương là nơi ta bập bẹ tiếng bà riếng mẹ chẳng tròn lời. Quê hương cũng là nơi khắc khi bao kỉ niệm tuổi thơ... Đó cũng là nơi mà có lẽ "ai đi xa cũng nhớ nhiều": nhớ dòng sông, con đò, bến nước; nhớ hàng dừa soi bóng nghiêng nghiêng; nhớ lũy tre trưa hè kẽo kẹt; nhớ cánh đồng thẳng cánh cò bay; nhớ đến cả canh tím rau dền, mùa thơm cốm nếp... Quê hương là nơi dù nghèo cũng chẳng nỡ rời xa, nơi dù xa cũng luôn gần trong tâm trí, nơi thiêng liêng sâu nặng nghĩa tình... Và ai cũng có một "hình bóng quê nhà" trong sâu thẳm trái tim.
Đoạn 5:
"Quê hương là chùm khế ngọt/ Cho con trèo hái mỗi ngày" – quê hương từ bao đời trở thành tiếng gọi thân thương đối với con người. Với tôi, quê hương là nơi tôi sinh ra, nơi có gia đình thân yêu, bạn bè trường lớp. Quê hương trong tôi là cánh đồng lúa xanh thì con gái, là lũy tre làng kẽo kẹt gió đưa, là hàng dừa nghiêng soi bóng nước, là dòng sông tắm mát tuổi thơ... Tôi yêu những chiều hè gió lộng, được thả mình trong tiếng sáo vi vu. Tôi yêu những con đường quê rợp bóng, lũ chúng tôi vui ríu rít tới trường. Tôi yêu cả những bàn tay lam lũ, lấm láp đất bùn cho bông lúa thơm hương... Và có lẽ với ai cũng vậy, tình cảm dành cho quê hương xứ sở là mãi sâu nặng thủy chung, là ấm áp khắc khoải, là vĩnh cửu thiêng liêng. Nên có ai đi xa mà không bồi hồi nhung nhớ "hình bóng quê nhà", có ai sống giữa sáng đèn thành phố mà chưa từng nhớ mảnh trăng vằng vặc giữa đồng, có ai từng ăn ngon mặc đẹp mà không nhớ những ngày cơ hàn lam lũ chốn thôn quê...Quê hương – đã trở thành máu thịt, thành vầng sáng lung linh trong tâm trí mỗi con người.
Xem tiếp bên dưới: Bài văn về tình yêu quê hương
Chỉnh sửa cuối: