TRÊN ĐỈNH BÀ NÀ Đặt chân lên đỉnh Bà Nà, Gió vi vút gió, mây là đã mây. Chùa xưa nằm giữa rừng cây, Tiếng chuông trầm lắng ra ngày thong dong. Mảnh mai một sợi nắng hồng Xuyên màn sương mỏng mênh mông đất trời. Lên cao, cao tít tuyệt vời, Dưới chân, mây trắng muôn đời còn bay. Bà Nà, Núi Chúa là đây, Yêu sao phong cảnh chốn này hoang liêu. Cáp treo lãng đãng sương chiều, Xa xa, thung lũng, núi, đèo nhấp nhô. Bà Nà là một bài thơ, Dẫu xa, lòng chẳng bao giờ lãng quên. H. V Ba Na, 18.5. 2000