- Nhân loại đáng chết! Ngươi lại dám đánh lén ta? - Cự thú lạnh lẽo rít gào, móng vuốt sắc nhọn hướng tới thân ảnh đằng sau.
Người nọ dường như nhận thức được nguy hiểm, kiếm nâng lên một phen chém đứt móng vuốt của Bạch Hổ.
- Ngươi..
Bạch Hổ rống giận, âm thanh so với sấm động càng khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn.
Bên tai trái lặng lẽ chảy máu, hắn cắn răng nhân lúc Bạch Hổ đang bị đau đớn chi phối một phen đâm trúng chỗ hiểm của nó rồi nhanh chóng lùi ra sau.
Ầm ầm mấy tiếng, Bạch Hổ rất nhanh ngã xuống. Nó nâng ánh mắt căm hận nhìn người nọ:
- Nhân loại đáng chết! Ngươi không nghĩ tới hậu quả sao?
Hắn liếc nhìn nó, trong đôi mắt tăm tối ấy chẳng mảy may tỏ vẻ khác lạ. Tựa như khinh thường lại thực bình tĩnh.
- Đã vốn không nghĩ nữa!
Trầm Nhan trên tay cẩn trọng cầm Hổ đan sau đó mới vô lực ngã xuống nền đất tràn ngập máu tươi.
Ánh mắt xoay vòng một hồi lại nhìn xác Bạch Hổ bên cạnh. 7 ngày 7 đêm rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi.
Hắn luồn tay vào vạt áo, đem bọc trong ngực cẩn thận lôi ra. 4 kết đan: Hổ đan, Tước đan, Long đan, Vũ đan hắn đã kiếm đủ. Chỉ còn một thiếu một thứ nữa.
Trầm Nhan hắn đã trải qua 2 kiếp đời người. Hắn dành trọn 2 kiếp đó để tìm kiếm phương thức thức tỉnh nàng. Rốt cuộc hắn cũng tìm được. Bạch Hổ, Huyền Vũ, Thanh Long, Chu Tước là 4 linh vật của trời đất, kết đan của chúng chính là quy tụ của đất trời. Hắn chỉ cần kiếm đủ, sau đó đặt chúng cùng một chỗ, dùng máu của Kì Lân làm vật dẫn, dùng lửa của địa ngục để làm tan chảy chúng, sau đó rót vào ngọc châu, dùng ý niệm để giúp tàn hồn của nàng hoàn thiện. Chỉ như vậy hắn mới có thể thức tỉnh nàng.
- An Nhiên! An Nhiên!
Trầm Nhan khẽ lẩm bẩm, chỉ cần nhắc đến nàng lòng hắn sẽ ấm áp, thương tích trên người sẽ không còn đau, tâm sẽ không khó chịu nữa.
Hắn nhắm mắt, phút chốc chìm vào ngủ sâu.
Trầm Nhan trải qua 2 đời người.
Lúc hắn chết, Mạnh Bà từng đưa cho hắn nước canh vong tình để khiến hắn quên đi nhưng có lẽ ý niệm của hắn quá sâu nên vẫn không thể quên được. Hắn đầu thai làm người, mang trong mình kí ức kiếp trước nỗ lực tìm cách hồi sinh nàng.
Hắn đã từng thất vọng, đã từng chán nản, đã từng muốn tìm chết. Chỉ có nàng mới khiến hắn vực dậy, kiên trì hết lần này đến lần khác. Trầm Nhan hắn chắc chắn sẽ giúp nàng trở lại.
- An Nhiên! Đợi ta! Nhất định phải đợi ta!
* * *
Trầm Nhan vốn dĩ cho rằng đến cuối đời hắn cũng không thể tìm thấy Kì Lân lại chẳng ngờ không cần tìm cũng thấy.
Người trước mặt là Kì Lân đạo hạnh vạn năm, hiển nhiên đã tu thành người.
- Ngươi muốn cầu ta? Là chuyện gì?
- Có thể cho ta xin máu ở tim ngươi? - Trầm Nhan chậm rãi nói.
Vật dẫn là thứ cuối cùng.
Hơn nữa đó là thứ chỉ có thể cầu, không thể cưỡng.
- Máu của ta? - Hắn nhướng mày cười - Ngươi nghĩ mình là ai chứ?
Hắn vụt xuất hiện trước mặt Trầm Nhan, nét mặt lạnh lẽo:
- Chỉ là thứ nhân loại thấp hèn lại muốn xin máu của ta. Ngươi nghĩ mình là ai chứ?
- Ngươi muốn gì? Chúng ta có thể trao đổi! - Đối diện với vẻ uy hiếp của hắn, Trầm Nhan vẫn là một vẻ mặt bình tĩnh.
- Ngươi cho rằng mình có tư cách đàm phán với ta? - Hắn cười lớn, lực đạo ở tay càng thêm xiết chặt.
Với tộc Kì Lân hắn, máu ở tim vốn là thứ trân quý. Nếu độ kiếp thất bại có thể uống nó để bảo toàn mạng sống. Cả đời cũng chỉ được dùng một lần duy nhất.
Thứ người phàm này mở miệng ra là đòi máu ở tim của hắn. Coi hắn là kẻ ngu ngốc hay sao?
- Chỉ cần ngươi đồng ý! Ta nhất định sẽ hoàn thành. - Sắc mặt Trầm Nhan đỏ bừng vì thiếu khí nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Luân Cung trong lòng tuy giận dữ nhưng hắn cảm thấy tò mò. Người này rốt cuộc chấp niệm tới mức nào mà ánh mắt có thể kiên định như vậy?
Hắn buông tay, ngữ khí nhàn nhạt nói:
- Nếu ta nói cần mạng của ngươi?
- Không thành vấn đề! - Trần Nhan trong mắt có chút do dự nhưng vẫn rất nhanh đồng ý. Dù sao hắn vẫn có cách, chỉ cần tìm được vật dẫn, còn lại là không thành vấn đề.
- Mạng ngươi không đủ tư cách! - Hắn khinh thường nói.
- Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?
- Trước tiên ta muốn biết ngươi cần máu tim của ta làm gì?
Theo hắn được biết máu tim Kì Lân chỉ có tác dụng với người trong tộc, còn ngoại tộc ngoại trừ tác dụng kia thì không còn gì khác. Lẽ nào.. Ánh mắt Luân Cung chợt lóe.
- Ta muốn cứu người. Đúng hơn là cứu tàn hồn của nàng ấy.
- Tàn hồn?
- Đúng vậy!
- Nàng ấy là gì của ngươi?
- Là người duy nhất ta muốn bảo vệ.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Chỉ vậy thôi. - Trầm Nhan hơi mím môi, sau đó mới đáp.
Luân Cung nghiêng mặt nhìn ánh mắt mơ hồ của hắn, trong lòng rốt cuộc cũng hiểu được chấp niệm của hắn. Sợ rằng kiếp này hắn không cứu được người nọ, kiếp sau nhất định một lòng hướng tới. Chấp niệm này đến cả canh Vong tình cũng chẳng thể làm quên được.
- Là ngươi giết tứ linh?
Ngay từ năm hắn tu luyện thành công, phụ thân đã nói qua với hắn về việc linh thú Thanh Long bị giết lấy kết đan. Lúc đấy hắn cho rằng kẻ nọ gan to bằng trời. Tứ linh chính là linh khí trời đất, hắn cũng không lo ngại trời phạt mà làm chuyện này.
Trầm Nhan hơi gật đầu.
- Ngươi không nghĩ tới hậu quả?
- Đã sớm không nghĩ nữa. - Trầm Nhan nhíu mày, tại sao ai cũng hỏi hắn chuyện này? Quan trọng sao? Hắn lại chẳng cảm thấy vậy. Hắn chỉ muốn cứu linh hồn của nàng, những thứ khác chẳng có gì quan trọng.
Luân Cung khẽ nhăn mặt.
Đã sớm không nghĩ nữa? Người nọ rốt cuộc là người như thế nào mà khiến hắn chấp nhất như thế?
Cái loại chấp niệm này khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
Tình yêu có thể khiến người ta trầm luân đến mức này sao?
Luân Cung không thể nhìn rõ kí ức cùng suy nghĩ của người nọ nhưng cái loại chấp niệm như ăn sâu vào xương tủy của Trầm Nhan khiến một kẻ không rõ nhân tình thế thái như hắn vẫn có thể ngay trong một cái liếc mắt vẫn nhìn ra được.
- Trầm Nhan liệu có xứng không?
Nghe hắn hỏi, Trầm Nhan hơi ngẩn người:
- Tình yêu còn cần phải xứng đáng hay không sao?
Luân Cung không dấu nổi kinh ngạc:
- Lẽ nào không?
Trầm Nhan không đáp.
Hắn không biết tình yêu có cần phân biệt xứng đáng hay không vì ngay từ đầu hắn đối với nàng là hy sinh vô điều kiện. Hắn cũng không cần được nàng đáp lại. Hắn chỉ cần An Nhiên cả đời an bình là hắn cảm thấy thỏa mãn.
- Trầm Nhan, cho dù ta đồng ý cho ngươi máu tim, trong tay ngươi có đủ 4 kết đan thì ngươi vẫn còn thiếu lửa địa ngục. Nếu không có nó thì mấy thứ kia đều vô ích.
- Cái đó không cần ngươi lo! - Trầm Nhan ngữ khí nhàn nhạt đáp lại.
Luân Cung trầm mặc nhìn sườn mặt của Trầm Nhan một hồi, sau đó mới chậm rãi đáp:
- Ta muốn trái tim của ngươi!
Vẻ mặt Trầm Nhan không kinh ngạc như hắn tưởng, mi tâm cũng chỉ nhăn một chút càng khiến hắn không thể nắm bắt suy nghĩ của người nọ.
- Được! - Trầm Nhan đáp.
Chỉ là một quả tim bình thường, so với máu tim của Kì Lân chẳng khác gì đất sỏi với đá quý.
- Ta sẽ giúp ngươi làm nốt việc còn lại.
- Không cần! - Trầm Nhan từ chối thẳng thừng, hắn không tin người nọ tốt đến mức như vậy. Dùng cái giá rẻ mạt lại còn giúp hắn luyện chế. Trên đời còn có thứ tốt như vậy sao?
- Ngươi đừng nghĩ rằng bản thân an ổn qua 2 kiếp. Địa phủ chẳng phải chỗ để chơi.
Nghe hắn nói, Trầm Nhan khẽ mím môi không trả lời.
Người nọ nói đúng, hắn xác thực dễ dàng đi qua 2 kiếp người nhưng không thể nói trước được cửa tiếp theo.
- Ngươi muốn gì?
- Không có gì! - Hắn cong môi cười đáp - Ngươi cứ coi như ta bỗng muốn làm việc tốt - Ngươi đã không còn lựa chọn nào khác. Trầm Nhan!
- Được! - Hồi lâu hắn mới đáp.
Hắn không thể kéo dài chuyện này. Để càng lâu, tàn hồn của nàng càng khó dung nhập. Hắn chỉ đành đánh cược một lần.
Dứt lời, Trầm Nhan dùng dao nhỏ trước sự kinh ngạc của Luân Cung rạch vết bỏng trên má, đem ra một đám lửa nhỏ màu xanh lam ra ngoài.
Lửa địa ngục không thể tiếp xúc lâu với bên ngoài. Lúc hắn lấy được lửa địa ngục đã đánh liều ngậm nó vào miệng. Lửa này không khiến người ta bị thiếu cháy, chỉ là luôn cảm thấy đau đớn cùng bỏng rát. Hắn vì ngậm nó mà từ lúc sinh ra đã bị mang trên mặt cái bớt dọa người.
Luân Cung tiếp nhận ngọn lửa nhỏ từ tay hắn, thần sắc phức tạp. Cả đời hắn chưa bao giờ cảm thấy tâm trạng biến đổi nhiều như hôm nay.
- Trầm Nhan! Thật sự đáng sao?
Nghe hắn hỏi lại, Trầm Nhan chỉ nhìn hắn không đáp.
Đáng hay không, một kẻ ngoài cuộc như hắn sẽ không hiểu được.
Trầm Nhan lấy một bình sứ nhỏ đổ vào miệng, lát sau nhả ra ngọc châu.
Luân Cung sớm nhận ra ngọc châu trên người hắn. Xem chừng là của người nọ để lại cho hắn, thân phận của nàng cũng không hề nhỏ.
- Luân Cung.. Nhờ ngươi.
Trầm Nhan đưa ngọc châu cho hắn. Ngón tay có chút run run.
Ngọc châu trong người hắn vốn là một phần của nàng. Hắn thực sự không nỡ rời nó.
An Nhiên! An Nhiên của hắn, nàng nhất định có thể trở về.
Hốc mắt Trầm Nhan đỏ ửng. Nếu có kiếp sau hắn vẫn sẽ bảo hộ bên cạnh nàng suốt đời.