


Bộ ba tác phẩm của tác giả Thi Đình Nhu
Dù hình thức, nó khiến mình rất thất vọng. Nhưng thật sự không thể phủ nhận được cái hay toát ra từ nội dung. Nếu bạn nào ưa thích thể loại phiêu lưu mạo hiểm trong tiểu thuyết ngôn tình hiện đại thì nó không phải là một sự lựa chọn hoàn hảo. Và theo như được biết, TMHL là tác phẩm được sáng tác và xuất bản bên TO từ năm 2003. Mình chỉ hơi tiếc khi nó xuất hiện ở VN hơi muộn, không còn ở thời kì khai bút của ngôi tình. Nếu không, mình tin là nó sữ để lại ấn tượng vô cùng khó quên đối vs mỗi ai từng đọc nó.
Tam mê hệ liêt gồm 3 quyển: Mê Hiệp Ký, Mê Hành Ký và Mê Thần Ký
Mê Hiệp Ký
Có ai đó đã nói rằng, chỉ cần một giây để thích một người, một phút để yêu một người nhưng lại cần cả đời để quên đi một người.
Chàng là thần y nổi tiếng nhưng cũng đồng thời là bệnh nhân nặng nhất, lãnh đạm, bình thản, khắc nghiệt với chính bản thân mình cũng là chàng - Mộ Dung Vô Phong. Nàng, hiệp khách vô tình đến và đi tựa như cơn gió, tiền bạc, danh hiệu nàng đều không để trong mắt - Sở Hà Y. Họ gặp nhau và rồi chỉ trong khoảnh khắc đã yêu nhau, tựa như hai trái tim cô đơn lẻ loi lang thang trong trời đất và rồi định mệnh xô đẩy họ buộc chặt họ vào với nhau. Chàng có thể cho nàng tất cả kể cả sinh mệnh của mình, trừ một thứ, và đó mãi mãi lại là niềm khát khao mơ ước của nàng. Cơ thể này, căn bệnh này, đôi chân này có lẽ mãi mãi là gánh nặng mà thôi..
Mê Hiệp Ký là tiểu thuyết đầu tiên của bộ tiểu thuyết "Tam Mê" gồm Mê Hiệp Ký, Mê Hành Ký và Mê Thần Ký của tác giả Thi Định Nhu. Một biên tập viên của Trung Quốc đánh giá về cuốn tiểu thuyết này như sau:
"Cốt truyện của Mê Hiệp Ký khúc chiết nhưng không phức tạp, nhân vật nam chính Mộ Dung Vô Phong là thần y nổi tiếng thiên hạ nhưng bản thân lại tàn phế và mang trọng bệnh. Câu chuyện khởi đầu bằng món tiền thưởng hậu hĩnh của Mộ Dung Vô Phong cho việc tìm ra bí mật thân thế của mình. Đó là" nhân "để mở ra câu chuyện, cho tới tận khi câu chuyện khép lại, thú vị thay, duyên số đem tới cho chàng một 'quả' vừa đáng yêu lại rất đặc biệt, đó chính là giang hồ đệ nhất kiếm khách Sở Hà Y- một cô gái không nhiều chữ nghĩa, tính cách vui vẻ lạc quan và võ công cao cường. Tình duyên của hai người họ lận đận, hết hợp lại tan, nhưng dù có xa cách muôn trùng thiên lý cũng chẳng thể quên được nỗi nhớ nhung sâu sắc..
Giang hồ dưới ngòi bút của Thi Định Nhu xem ra nhiều phần tình cảm, dịu dàng, đằm thắm hơn Cổ Long. Văn chương như gió thanh mây đạm, giản dị trong sáng, mở đầu như vẽ tranh thủy mặc, sơn thanh thủy tú."
Về Tác Giả:
Tác giả Thi Định Nhu, còn có bút danh khác là Huyền Ẩn, người Vũ Hán, Hồ Bắc hiện sống ở Canada, làm nghiên cứu sinh Tiến sĩ tại Đại học Toronto. Cô là một trong những cây bút nữ hàng đầu của mạng văn học Tấn Giang.
Mê Hành Ký
Sang đến Mê Hành Ký, bên cạnh mối tình đầy khó khăn trắc trở của Mộ Dung Vô Phong và Sở Hà Y là hành trình tình yêu êm đềm và ấm áp của Ngô Du và Đường Tiềm. Ngô Du, đệ tử duy nhất của Mộ Dung Vô Phong, đã ôm mối tình vô vọng với chính sư phụ của mình. Khi Ngô Du đối diện với lời giãi bày của Mộ Dung Vô Phong, bị những lời của anh làm tổn thương, cô quật cường mà cao ngạo quyết định cắt đứt với Vân Mộng cốc và Mộ Dung Vô Phong, đến chết cũng không chịu gặp lại.
Đệ tử của Đường Môn - Đường Tiềm, một kiếm khách phải gánh vác trách nhiệm gây dựng lại uy danh cho Đường Môn, nhờ nhân duyên đã có cơ hội gặp gỡ, quen biết, và thành tri kỉ với Ngô Du. Chính sự bao dung và tình yêu chân thành của Đường Tiềm đã mang Ngô Du đến bến bờ hạnh phúc.
Mê Thần Ký
Mê Thần Ký viết về câu chuyện của con cái nhân vật chính trong hai bộ trước, Mộ Dung Tử Hân là con trai của Mộ Dung Vô Phong và Sở Hà Y. Tử Hân anh tuấn hơn người, thông minh tài trí nhưng có một nhược điểm chí mạng là.. sợ gián. Cậu đã được cha mình chữa bệnh từ bé nên bệnh tình của Tử Hân không nghiêm trọng như Vô Phong. Với tài trí hơn người, Mộ Dung Tử hân không chỉ tinh thông y thuật mà cậu còn theo mẹ luyện võ công. Từ nhỏ Tử Hân đã núp dưới bóng thiên tài của phụ thân, phụ thân chính là thần tượng của cậu, cũng là đối tượng mà cậu muốn vượt qua. Tử Hân không muốn đi theo con đường phụ thân đã vạch ra mà lại hướng ra giang hồ, làm một thầy thuốc trong giang hồ, thực ra cậu luôn hoang mang, muốn tìm ra con đường đi cho riêng mình.
Đơn độc hành tẩu trên giang hồ và không muốn kết thân với bất kì ai vì Tử Hân luôn bị ám ảnh bới cái chết của Tiểu Mi – cô bé dễ thương đã dạy cậu cưỡi ngựa. Cho đến khi gặp được Tô Phong Nghi, Tử Hân hiểu được mình phải đối diện với chính mình, tha thứ cho bản thân mới có thể có được hạnh phúc.
Không chỉ xoay quanh Mộ Dung Tử Hân, Mê Thần Ký cũng nhắc đến số phận của những nhân vật trong hai phần "Mê Hiệp Ký", "Mê Hành Ký" và thế hệ tiếp theo của các nhân vật trong hai phần này. Trong đó nổi bật nhất là Mộ Dung Tử Duyệt – cô con gái lớn của Mộ Dung Vô Phong và Đường Hành, con trai thứ của Đường Tiềm và Ngô Du. Mê Hiệp Ký kết thúc cũng là đoạn kết cuối cùng cho cả câu chuyện "Tam Mê Hệ Liệt".
Tóm tắt tác phẩm
Rốt cuộc thì mình cũng đã đọc xong Tam Mê vào tối qua, cầm lên rồi lại bỏ xuống, cứ ngắt quãng suốt hơn một tuần rồi mới đọc xong. Có đọc thì mới hiểu, tại sao Tam Mê lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy tới độc giả.
Tam Mê Hệ liệt là tác phẩm đầu tay của Thi Định Nhu, gồm 3 quyển, Mê Hiệp Ký, Mê Hành Ký và Mê Thần Ký và cũng là tác phẩm thành công nhất của Thi Định Nhu. Hai quyển đầu xoay quanh hai nhân vật chính, Mộ Dung Vô Phong – thần y nổi tiếng nhưng lại bị bệnh nặng bản thân không chữa được, Sở Hà Y – nữ kiếm khách số một giang hồ.
Trước tiên là về Mộ Dung Vô Phong, đây là nhân vật có thể nói là khuôn mẫu để tác giả tạo ra Lịch Xuyên với một vài chi tiết nhỏ được thay đổi. Mộ Dung Vô Phong, thần y, cả đời lúc nào cũng vướng vào cái "mê" về thân phận của mình cho tới khi gặp được Sở Hà Y. Một kẻ bệnh tật liên miên nhưng lúc nào cũng giữ khư khư những nguyên tắc của mình: Không nằm tiếp khách mặc dù bị bệnh rất nặng, không để ai chăm sóc cho mình. Tính cách của Vô Phong quá mạnh mẽ, nhưng thân hình tật nguyền của hắn lại trói chặt hắn lại, gần như cả đời hắn ở trong Vân Mộng Cốc, học y cũng chỉ vì không biết làm gì. Mộ Dung Vô Phong là một người sống trong cô độc từ nhỏ, không cha không mẹ, người thân gần gũi nhất là ông ngoại thì lại không hợp ý nhau, không bạn bè, học y từ 4 tuổi, 6 tuổi đã hành nghề, cả cuộc đời hắn gần như là gắn liền với nghề y, thứ đồng hành cả đời với hắn chính là căn bệnh phong thấp quái ác. Thi Định Nhu có một thói quen, chính là viết diễn biến tình cảm của các nhân vật trong truyện rất nhanh, nhanh tới nỗi người đọc cứ phải ngẩn ngơ không biết họ yêu nhau từ lúc nào, trong Tam Mê, Vô Phong và Hà Y cũng tới với nhau rất nhanh, quen biết nhau chưa được bao lâu, cũng không nói chuyện nhiều với nhau, tác giả chỉ viết vài câu để cho độc giả biết, à, thì ra là hai người đó yêu nhau rồi. Tại sao Vô Phong lại yêu Hà Y? Mình cũng đã tự hỏi câu này khi đọc truyện, có lẽ vì Hà Y là người trong giang hồ, một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của hắn, Thi Định Nhu không cho hai người nhiều đất diễn trước khi yêu nhau cho lắm. Vô Phong mặc cảm vì bệnh tật của mình, nhiều lần hắn đã chọc Hà Y tức giận bỏ đi vì nghĩ bệnh của mình là một vật cản với Hà Y, khiến cô không tiếp tục cuộc đời giang hồ của mình nữa, mà phải ru rú trong Trúc Ngô Viện nhỏ bé của hắn. Vô Phong yêu Hà Y, điều này không hề nghi ngờ gì, hắn yêu nàng, nhưng hắn sẵn sàng cho nàng uống thuốc sảy thai, vì hắn biết, con hắn sẽ di truyền tất cả những bệnh của hắn, hắn không muốn có thêm một người chịu đựng sự bất hạnh của hắn nữa. Tới khi Hà Y chết, thì tình yêu của Mộ Dung Vô Phong mới được thể hiện nhiều hơn bao giờ hết, hắn nhớ nàng, vừa nhớ vừa tự nhủ phải quên nàng đi, hắn nhìn thấy bóng dáng của nàng khắp mọi nơi, hắn thấy bóng người màu tím quen thuộc, thấy nàng đi tới vuốt ve mặt hắn rồi nói "Ngươi gầy", mỗi khi khám bệnh xong hắn lại nói "Hà Y sẽ tới đón ta về", hắn cũng muốn chết, nhưng con của hai người còn quá nhỏ, hắn phải ở lại, để rồi mỗi đêm hắn lại say khướt, lại thấy nàng, sống trong hạnh phúc, rồi sáng mai tỉnh dậy thì mọi thứ đều biến mất, đi tìm những người quen cũ để tìm di vật những kỉ niệm thời thơ ấu của nàng, nhưng lại nhận ra không có ai "biết" nàng cả. Chỉ bằng giọng văn nhẹ nhàng như thế thôi, nhưng cũng đủ để lấy đi nước mắt của độc giả.
Sở Hà Y, Sở Hà Y, nữ kiếm khách số một giang hồ, một người thân cô thế cô, độc hành trên giang hồ, gặp Mộ Dung Vô Phong cũng chỉ vì làm ăn, để rồi thay đổi cả vận mệnh. Tình yêu của Sở Hà Y cũng rất mạnh mẽ, rất chấp nhất. Nàng yêu Mộ Dung Vô Phong, không ngại ngần bệnh tật của hắn, sẵn sàng ở cạnh làm bạn với hắn, nhưng Hà Y lại không lì lợm như Tiểu Thu trong Lịch Xuyên, nàng cũng bị chọc giận, nàng không bám dính lấy Vô Phong, hắn đuổi nàng đi thì nàng sẽ đi, hai người hết ly rồi lại hợp, đôi khi đọc mà thấy sốt ruột cho họ. Nhưng Hà Y là một người thông minh, khôn ngoan, nàng biết quan sát bệnh tình của Vô Phong, biết hắn cần gì, biết chăm sóc chu đáo cho hắn, với nàng, hai người mặc dù là hai thể xác, nhưng lại có chung linh hồn, nếu hắn chết thì nàng cũng sẽ chết, Vô Phong là người thân duy nhất trên của nàng, cuộc đời nàng từ khi gặp Vô Phong thì chỉ xoay quanh hắn, vì thế mà bỏ bê cả con cái, bỏ luôn sự nghiệp kiếm khách của mình.
Thi Định Nhu viết rât chắc tay, với những tuyến nhân vật dày đặc, các nhân vật trong Vân Mộng Cốc, Đường Môn, Thiên Sơn.. Cách viết trong bộ này của Thi Định Nhu khác hoàn toàn trong Lịch Xuyên, với ngôi kể thứ ba, rất nhiều chương bắt đầu ở một bối cảnh xa xôi nào đó với một nhân vật hoàn toàn mới xuất hiện, rồi nó mới dẫn dắt tới nhân vật chính. Mỗi nhân vật trong truyện là một tính cách hoàn toàn khác nhau, xây dựng nên một thế giới truyện luôn xoay chuyển. Có những chi tiết vô cùng bình thường, nhưng lại được tác giả dẫn dắt càng ngày càng hấp dẫn.
Quyển thứ 3 viết về đời con của Mộ Dung Vô Phong và Sở Hà Y. Quyển này hai nhân vật của 2 quyển kia không xuất hiện nhiều nữa, những nhân vật hay xuất hiện là thế hệ sau của thế hệ trong 2 quyển đầu. Mộ Dung Tử Hãn, bị di truyền bệnh của cha nhưng được chữa trị từ nhỏ nên không khổ sở như Mộ Dung Vô Phong, vì vô tình chứng kiến cái chết của Tiểu Mi – cô bé dễ thương dạy hắn cưỡi ngựa – mà tự bỏ đi lang thang trong chốn giang hồ, để rồi từ đó gặp được Tô Phong Nghi. Vẫn với tác phong cũ của mình, Thi Định Nhu lại không chừa nhiều chỗ dành cho tình cảm của hai nhân vật chính. Quyển này không chỉ nói về tình cảm của Tử Hãn, nó còn nhắc tới cuộc đời của những nhân vật khác. Có thể nói đây là quyển khiến mình ám ảnh nhất, mỗi nhân vật trong đó sống trong nhiều "thế giới" của họ, với Tử Hãn đó là thế giới có Trúc Ân – người huynh đệ mà hắn tự nghĩ ra – để an ủi cho sự cô đơn của mình, với Đường Hành đó là A Thanh, để an ủi cho linh hồn yếu ớt trong cơ thể một người đàn ông mạnh mẽ không ai chấp nhận của hắn, với hai nhà họ Thẩm và họ Quách là sự thù hận từ 3 đời trước. Không có nhân vật nào có được hạnh phúc trọn vẹn, Mộ Dung Tử Duyệt – con gái của Mộ Dung Vô Phong và Sở Hà Y – nhìn bề ngoài thì lại rất vui vẻ, nhưng trong nội tâm thì lại cô đơn vì thiếu tình thương của bố mẹ, Sở Hà Y sinh nàng ra chỉ vì có thể có một thân phận nào đó, để khi có ai hỏi thì có thể giới thiệu "Ta là mẹ của Mộ Dung Tử Duyệt", Mộ Dung Vô Phong thì không dám đối mặt nàng vì nghĩ rằng mình không xứng đáng làm cha, một con người nhìn qua rất vui vẻ, đầy sức sống nhưng lại tự tử khi sinh ra hai đứa con bệnh tật, không sống được bao lâu, Đường Hành, một kẻ bị ruồng bỏ vì sống thật với bản thân, Thẩm Khinh Thiện và Quách Khuynh Quỳ, vượt qua thù hận để yêu nhau nhưng rốt cuộc cũng không được ở cạnh nhau, Tô Phong Nghi, tuổi thơ không có tình thương của cha, bị anh trai khinh bạc, Vương Lộ Xuyên, tình yêu trong sáng mà chấp nhất, sẵn sàng chết vì người mình yêu mặc dù người đó không yêu hắn, Tử Hãn, với khiếm khuyết cả về thân thể và tinh thần, bị ám ảnh với cái chết của Tiểu Mi, không muốn kết thân với bất kì ai, mỗi khi rời khỏi một thành trấn nào thì sẽ quên ngay tất cả những người hắn quen được ở đó, hoàn toàn cô độc, chỉ có Trúc Ân lâu lâu sẽ xuất hiện giúp hắn bớt sợ hãi.
Đọc xong mà mình cứ ngẩn ngơ mãi, trong đầu đầy rẫy những ý nghĩ nhưng lại không nghĩ ra được điều gì, cứ nghĩ mãi về những số phận trong truyện, đặc biệt là Mộ Dung Tử Duyệt. Ấn tượng của truyện quá mạnh mẽ, văn phong của Thi Định Nhu rất tuyệt vời, kết cấu truyện chặt chẽ, đối thoại hợp lý, đi dần đi dần vào lòng người đọc.
Last edited by a moderator: