Bài viết: 15 



Tôi sinh ra trong một gia đình tri thức, bởi vậy, bố mẹ rất nghiêm khắc trong việc giáo dục tôi. Ngay từ nhỏ, tôi đã được uốn nắn từng lời nói, từng cách cư xử sao cho phù hợp. Và học hành luôn là chuyện áp lực lên vai tôi nhất. Tôi lúc nào cũng chỉ biết vùi đầu vào học, dường như đối với tôi, học là cách duy nhất để sống. Cũng bởi vậy, trong những năm qua, tôi rất ít khi đi chơi với bạn bè, mà vô tình đã biến mình thành "con mọt sách cô đơn". Tôi lúc nào cũng lo sợ mình không làm được bài, lo lắng vì sợ mình bị trừ điểm thi đua, mất ăn mất ngủ trước mỗi kì thi. Mỗi khi có chuyện buồn, tôi cũng chẳng thể chia sẻ cùng ai, mà chỉ biết ôm lấy nỗi buồn trong lòng, tiếp tục vùi đầu vào sách vở để quên đi nỗi đau đó. Khi tôi học giỏi, bố mẹ tự hào về tôi, bạn bè nhìn tôi ánh mắt ngưỡng mộ và cả ghen tị, nhưng có ai biết tôi đã phải cố gắng nhẫn nhịn và chịu đựng áp lực học hành như thế nào không? Tôi mệt lắm rồi! Tôi không muốn học nữa! Tôi phải làm gì đây?