Bài viết: 778 

Chương 60: Bất ngờ
[HIDE-THANKS][BOOK]Nhìn thấy bọn họ, sắc mặt ông Danh hơi thay đổi, có lẽ cũng đoán biết được là gã quản lý đưa người đến báo thù.
Nhưng với tư cách là một người kinh doanh, ông ấy vẫn giữ thái độ hòa nhã, mỉm cười nói:
- Ồ, đội trưởng Chúc, sao cậu lại có thời gian đến cửa hàng chúng tôi vậy, tôi đang định gọi cho cậu, báo cho cậu biết về tình hình của em cậu đấy.
Gã đội trưởng Chúc tức giận chỉ vào mặt ông Danh:
- Gọi cho tôi? Lúc ông mắng tôi còn đánh em trai tôi, sao không gọi cho tôi?
Ông Danh giật mình:
- Mắng cậu?
Ừm, khỏi hỏi cũng biết là gã quản lý đã thêm mắm dặm muối rồi.
Chà chà, mà gã này lại là đội trưởng cảnh sát huyện, e là khó giải quyết, không biết ông Mộc có thể giúp được không.
Tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho Hồ Bạch.
Nào ngờ vừa kết nối, anh ấy đã nói:
- Người hỗ trợ đang trên đường đến cửa hàng, trong khi chờ đợi, bất cứ kẻ nào làm chướng mắt thì em cứ đánh, giết chết cũng được, mọi việc đã có anh lo.
Tôi: "..."
Có vẻ như ông Danh đã báo với anh ấy rồi.
Có lẽ hiện tại ông Danh cũng đang kéo dài thời gian chờ người hỗ trợ tới.
Tôi quên mất, Hồ Bạch lợi hại như vậy, thì làm sao có thể để cửa hàng của mình dễ dàng bị kẻ khác ức hiếp như thế chứ.
Nhưng mà, lúc tôi ngẩng đầu nhìn lên thì lại thấy gã quản lý tạt nước trà vào người anh thanh niên Thành, còn bắt anh ta lau giày cho gã.
Ông Danh bên cạnh cũng rất bất bình, còn đòi sẽ báo cảnh sát, nhưng mà, chúng đã là cảnh sát rồi, báo ai?
Quả là ỷ thế hiếp người mà!
Tôi quả thật là không chịu nổi, lập tức vận dụng chân khí vào đầu ngón tay, lập tức bắn vào hai đầu gối của gã quản lý.
Cho nên là, ngay khi Thành vừa cúi xuống thì gã quản lý đã kêu lên:
- A..
Tiếp theo hai chân khụy xuống, quỳ trước mặt Thành.
Mọi người đều kinh ngạc, trố mắt nhìn, kể cả Thành và gã đội trưởng Chúc.
- Này, Trường, chú làm sao vậy, sao lại quỳ xuống?
Gã đội trưởng Chúc vội vàng chạy đến đỡ, nhưng cho dù gã có đỡ thì gã quản lý cũng chẳng đứng lên được.
Gã quản lý mặt mày xanh mét nói:
- Chân.. chân em, không.. không cử động được.
Ha ha, tất nhiên là không cử động được rồi, tôi đã dùng chân khí tạm thời phong bế các huyệt đạo trên hai chân của gã, nửa tiếng sau nó mới tự động giải, trong thời gian đó thì gã cứ ở tư thế quỳ đó đi.
Điều này cũng làm cho gã đội trưởng Chúc nổi giận, lại đổ mọi tội lỗi lên đầu Thành:
- Cậu, cậu đã làm gì em tôi?
Gã ta quát lớn làm Thành cũng hoảng sợ:
- Tôi.. tôi không có..
- Còn dám chối, thằng nhóc, mày tới số rồi!
Gã đội trưởng tràn đầy tức giận, ném gã quản lý cho hai viên cảnh sát chăm lo, đoạt một cây côn trong tay một viên cảnh sát khác, dơ lên, muốn đánh xuống đầu Thành, tình huống quá bất ngờ Thành cũng không kịp tránh, nhưng có tránh cũng không được.
Tôi lập tức dẫn chân khí tạo thành một kết giới trước người Thành.
Cho nên, cây côn của gã rơi xuống, chỉ đánh vào kết giới, chứ không hề trúng được một sợi tóc của Thành.
Ầm..
Một tiếng động cây côn đánh vào vật nào đó vang lên.
Tuy nhiên, cây côn hoàn toàn không đụng được tới Thành.
Vẻ mặt của gã đội trưởng cứng đờ.
- Cái quái gì vậy?
Gã ngạc nhiên, lại giơ tay lên đánh xuống một lần nữa.
Tuy nhiên, nó vẫn giống như lần đầu.
Cây côn không thể rơi xuống được.
Thành đang ôm đầu, cũng từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu lên, biểu cảm vừa hoảng sợ cũng vừa khó hiểu.
Mà gã đội trưởng thì có vẻ càng kinh hoàng hơn, sững người trước mặt Thành.
- Làm sao.. làm sao có thể..
Trong mắt gã tràn đầy sợ hãi.
Mấy người ông Danh cũng kỳ quái nhìn một màn này.
Ngay cả mười mấy tên cảnh sát đang chuẩn bị hỗ trợ, lúc này, cũng đột ngột dừng lại.
Tôi thật sự rất muốn cười to, nhưng lại cố kìm nén.
Vươn ngón tay ra, hướng thẳng vào hai đầu gối của gã đội trưởng, bắn ra hai luồng chân khí.
Rầm..
Một giây tiếp theo, gã đội trưởng cũng bị quỳ xuống, tiếng đầu gối va chạm với nền gạch vang lên lảnh lót.
Đôi mắt trong veo của Thành mở to, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ông Danh khóe miệng giật giật, sắc mặt tái mét.
Những người bán hàng khác và đám người của gã đội trưởng đều choáng váng.
Bất chợt, ông Danh nhìn sang tôi, ánh mắt kỳ lạ.
Tôi khẽ chớp mắt, tặng cho ông ấy một nụ cười.
Ông ấy trố mắt kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười, hơi gật đầu với tôi, trong mắt có một sự cảm ơn.
Có lẽ ông ấy biết kiệt tác này là do tôi làm rồi.
Nhân viên của Hồ Bạch, đúng là cũng không thể xem thường.
Gã quản lý Trường bị người ta đỡ vẫn ở tư thế quỳ trên mặt đất với vẻ mặt kinh hoàng, nhìn mọi thứ trước mặt với đôi mắt đờ đẫn:
- Không thể.. không thể..
Tin tin..
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô, lập tức có hơn chục chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cửa cửa hàng.
Cửa xe mở ra, lần lượt từng người mặc đồ đen bước xuống.
Một chiếc màu đen nổi bật nhất ở giữa, có hai người khí thế cường tráng bước ra.
Một người mặc quân phục cảnh sát, vạm vỡ, gần năm mươi tuổi, dáng đi mạnh mẽ.
Bên cạnh là một người đàn ông trạc tuổi ông ta, mặc quần áo giản dị, nhưng có khí chất cao quý, xem ra địa vị cũng không nhỏ.
Nhìn thấy hai người họ, mười mấy tên cảnh sát ở đây lập tức đứng thẳng lưng, chào.
Nhưng vẻ mặt hai người đó lại đầy lo lắng sốt ruột, bước nhanh vào.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Nhìn thấy bọn họ, sắc mặt ông Danh hơi thay đổi, có lẽ cũng đoán biết được là gã quản lý đưa người đến báo thù.
Nhưng với tư cách là một người kinh doanh, ông ấy vẫn giữ thái độ hòa nhã, mỉm cười nói:
- Ồ, đội trưởng Chúc, sao cậu lại có thời gian đến cửa hàng chúng tôi vậy, tôi đang định gọi cho cậu, báo cho cậu biết về tình hình của em cậu đấy.
Gã đội trưởng Chúc tức giận chỉ vào mặt ông Danh:
- Gọi cho tôi? Lúc ông mắng tôi còn đánh em trai tôi, sao không gọi cho tôi?
Ông Danh giật mình:
- Mắng cậu?
Ừm, khỏi hỏi cũng biết là gã quản lý đã thêm mắm dặm muối rồi.
Chà chà, mà gã này lại là đội trưởng cảnh sát huyện, e là khó giải quyết, không biết ông Mộc có thể giúp được không.
Tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho Hồ Bạch.
Nào ngờ vừa kết nối, anh ấy đã nói:
- Người hỗ trợ đang trên đường đến cửa hàng, trong khi chờ đợi, bất cứ kẻ nào làm chướng mắt thì em cứ đánh, giết chết cũng được, mọi việc đã có anh lo.
Tôi: "..."
Có vẻ như ông Danh đã báo với anh ấy rồi.
Có lẽ hiện tại ông Danh cũng đang kéo dài thời gian chờ người hỗ trợ tới.
Tôi quên mất, Hồ Bạch lợi hại như vậy, thì làm sao có thể để cửa hàng của mình dễ dàng bị kẻ khác ức hiếp như thế chứ.
Nhưng mà, lúc tôi ngẩng đầu nhìn lên thì lại thấy gã quản lý tạt nước trà vào người anh thanh niên Thành, còn bắt anh ta lau giày cho gã.
Ông Danh bên cạnh cũng rất bất bình, còn đòi sẽ báo cảnh sát, nhưng mà, chúng đã là cảnh sát rồi, báo ai?
Quả là ỷ thế hiếp người mà!
Tôi quả thật là không chịu nổi, lập tức vận dụng chân khí vào đầu ngón tay, lập tức bắn vào hai đầu gối của gã quản lý.
Cho nên là, ngay khi Thành vừa cúi xuống thì gã quản lý đã kêu lên:
- A..
Tiếp theo hai chân khụy xuống, quỳ trước mặt Thành.
Mọi người đều kinh ngạc, trố mắt nhìn, kể cả Thành và gã đội trưởng Chúc.
- Này, Trường, chú làm sao vậy, sao lại quỳ xuống?
Gã đội trưởng Chúc vội vàng chạy đến đỡ, nhưng cho dù gã có đỡ thì gã quản lý cũng chẳng đứng lên được.
Gã quản lý mặt mày xanh mét nói:
- Chân.. chân em, không.. không cử động được.
Ha ha, tất nhiên là không cử động được rồi, tôi đã dùng chân khí tạm thời phong bế các huyệt đạo trên hai chân của gã, nửa tiếng sau nó mới tự động giải, trong thời gian đó thì gã cứ ở tư thế quỳ đó đi.
Điều này cũng làm cho gã đội trưởng Chúc nổi giận, lại đổ mọi tội lỗi lên đầu Thành:
- Cậu, cậu đã làm gì em tôi?
Gã ta quát lớn làm Thành cũng hoảng sợ:
- Tôi.. tôi không có..
- Còn dám chối, thằng nhóc, mày tới số rồi!
Gã đội trưởng tràn đầy tức giận, ném gã quản lý cho hai viên cảnh sát chăm lo, đoạt một cây côn trong tay một viên cảnh sát khác, dơ lên, muốn đánh xuống đầu Thành, tình huống quá bất ngờ Thành cũng không kịp tránh, nhưng có tránh cũng không được.
Tôi lập tức dẫn chân khí tạo thành một kết giới trước người Thành.
Cho nên, cây côn của gã rơi xuống, chỉ đánh vào kết giới, chứ không hề trúng được một sợi tóc của Thành.
Ầm..
Một tiếng động cây côn đánh vào vật nào đó vang lên.
Tuy nhiên, cây côn hoàn toàn không đụng được tới Thành.
Vẻ mặt của gã đội trưởng cứng đờ.
- Cái quái gì vậy?
Gã ngạc nhiên, lại giơ tay lên đánh xuống một lần nữa.
Tuy nhiên, nó vẫn giống như lần đầu.
Cây côn không thể rơi xuống được.
Thành đang ôm đầu, cũng từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu lên, biểu cảm vừa hoảng sợ cũng vừa khó hiểu.
Mà gã đội trưởng thì có vẻ càng kinh hoàng hơn, sững người trước mặt Thành.
- Làm sao.. làm sao có thể..
Trong mắt gã tràn đầy sợ hãi.
Mấy người ông Danh cũng kỳ quái nhìn một màn này.
Ngay cả mười mấy tên cảnh sát đang chuẩn bị hỗ trợ, lúc này, cũng đột ngột dừng lại.
Tôi thật sự rất muốn cười to, nhưng lại cố kìm nén.
Vươn ngón tay ra, hướng thẳng vào hai đầu gối của gã đội trưởng, bắn ra hai luồng chân khí.
Rầm..
Một giây tiếp theo, gã đội trưởng cũng bị quỳ xuống, tiếng đầu gối va chạm với nền gạch vang lên lảnh lót.
Đôi mắt trong veo của Thành mở to, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ông Danh khóe miệng giật giật, sắc mặt tái mét.
Những người bán hàng khác và đám người của gã đội trưởng đều choáng váng.
Bất chợt, ông Danh nhìn sang tôi, ánh mắt kỳ lạ.
Tôi khẽ chớp mắt, tặng cho ông ấy một nụ cười.
Ông ấy trố mắt kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười, hơi gật đầu với tôi, trong mắt có một sự cảm ơn.
Có lẽ ông ấy biết kiệt tác này là do tôi làm rồi.
Nhân viên của Hồ Bạch, đúng là cũng không thể xem thường.
Gã quản lý Trường bị người ta đỡ vẫn ở tư thế quỳ trên mặt đất với vẻ mặt kinh hoàng, nhìn mọi thứ trước mặt với đôi mắt đờ đẫn:
- Không thể.. không thể..
Tin tin..
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô, lập tức có hơn chục chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cửa cửa hàng.
Cửa xe mở ra, lần lượt từng người mặc đồ đen bước xuống.
Một chiếc màu đen nổi bật nhất ở giữa, có hai người khí thế cường tráng bước ra.
Một người mặc quân phục cảnh sát, vạm vỡ, gần năm mươi tuổi, dáng đi mạnh mẽ.
Bên cạnh là một người đàn ông trạc tuổi ông ta, mặc quần áo giản dị, nhưng có khí chất cao quý, xem ra địa vị cũng không nhỏ.
Nhìn thấy hai người họ, mười mấy tên cảnh sát ở đây lập tức đứng thẳng lưng, chào.
Nhưng vẻ mặt hai người đó lại đầy lo lắng sốt ruột, bước nhanh vào.[/BOOK][/HIDE-THANKS]