Ở cái xã hội phong kiến này, tình yêu giữa hai người không môn đăng hộ đối thật sự quá bất công và khó khăn. Tôi đã phần nào hiểu được sự bất lực, tủi thân của nàng Kiều khi không thể đường đường chính chính mà yêu Kim Trọng. Phần vì sợ miệng lưỡi thiên hạ, phần vì sợ Kim Trọng tổn thương, phần vì cái phong tục cổ hủ "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó" là không thể cãi lại.
Kim Trọng là người rất ấm áp, thông minh và chung tình. Chẳng trách vì vậy mà nàng Kiều mới say đắm Kim Trọng như thế. Nhưng thật không may cho Kim Trọng và rất may cho tôi, kiểu người như chàng thật sự không phải gu của tôi.
Vốn là mọt phim ngôn tình, các chàng trai cool ngầu, bá đạo, soái khí ngập trời luôn là hình mẫu lí tưởng mà tôi theo đuổi. Kim Trọng là gu của Thúy Kiều, là Thúy Kiều chứ không phải tôi! Nhưng nghĩ cũng tội, chỉ vì tôi xuyên không đến đây mà đường tình duyên của chàng không được như ý. Suy đi tính lại, tôi đã đưa ra quyết định vẹn cả đôi đường: Tác hợp cho Thúy Vân và Kim Trọng.
Điều này cũng dễ thôi, với trình độ thả thính thượng thừa của tôi thì lo gì không giúp được bọn họ. Đầu tiên là TÌNH CỜ GẶP MẶT.
Tôi hẹn Thúy Vân ra trước hiên nhà ngắm trăng, đồng thời hẹn người bạn chí cốt - Kim Trọng sang nhà đánh cờ. Đúng thời điểm định sẵn, tôi lấy cớ giúp mẹ thêu đồ rồi để hai người ở riêng. Thúy Vân hỏi Kim Trọng vài câu theo phép lịch sự:
- Công tử hẳn là người mà chị Kiều kể, là người tại lễ tảo mộ đúng không? Thay mặt tỷ, đa tạ công tử đã ra tay giúp đỡ.
- Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, nếu là người khác ta cũng sẽ giúp đỡ như vậy. Cô nương xin cứ gọi ta là Kim Trọng, ta chỉ là một thư sinh, không cần gọi ta là công tử.
Nhân lúc họ đang đánh cờ và trò chuyện với nhau, tôi sai người mang chút bánh, trà đến để bầu không khí bớt gượng gạo. Ánh trăng dịu dàng in bóng xuống mặt nước, từng chú cá nhỏ tung tăng bơi lội, luồn lách qua những hốc đá trong hồ trông thật thích mắt. "Trăng trên trời là trăng dưới nước, người trước mặt là người trong lòng" - đâu đó ngoài kia, tiếng ngâm thơ của ai như tô điểm thêm cho hữu cảnh nơi này, khiến họ nhìn nhau mà có chút e dè, ngập ngừng.
Tiếp theo là TÂM LINH TƯƠNG THÔNG.
Sáng nay, một thương nhân trong vùng đến nhà tôi giao cây cảnh, cha tôi cùng gia nhân, nô tì trong nhà tấp nập khiêng từng chậu vào sân. Sực nhớ đến kế hoạch của mình, tôi sai người sang gọi Kim Trọng tới giúp. Là người lịch sự và biết điều, Thúy Vân gợi ý cho mọi người nghỉ tay uống chút trà, ăn miếng bánh. Nhân lúc đó, tôi thả chú mèo mới mua về ra chỗ Thúy Vân. Mình mẩy lấm lem, tiếng kêu "ngao ngao" của nó khẽ cất lên, làm ai nghe cũng phải động lòng thương xót. Với tấm lòng nhân hậu và đặc biệt yêu thương động vật, Thúy Vân vội ẵm chú mèo nhỏ nhắn lên nhưng vì lạ người, chú mèo kêu lớn, cào vào tay Thúy Vân. Thấy vậy, Kim Trọng sốt sắng tiến lại gần Thúy Vân:
- Nàng ổn chứ? Tuy chỉ là vết cào nhỏ nhưng ta nghĩ vẫn nên xử lý cẩn thận, cẩn tắc vô áy náy mà.
Thúy Vân nước mắt vòng quanh khẽ gật đầu, cùng Kim Trọng vào phòng khách bôi thuốc. Trong lòng hẳn sẽ cảm nhận được sự ấm áp, quan tâm của Kim Trọng. Sau khi bôi thuốc xong, Kim Trọng giúp Thúy Vân tắm rửa cho chú mèo nhỏ, cả hai cùng nhìn chú mèo dễ thương sợ nước, cười nói vui vẻ.
- Ta cũng rất thích động vật. Ở quê nhà, ta nuôi rất nhiều chó và chim cảnh. Những lúc học hành bí bách, ta thường chơi với chúng giải khuây, thực sự chúng giống như những người bạn của ta vậy.
Kim Trọng kể về những kỉ niệm thú vị hồi nhỏ, với những người bạn động vật nơi quê nhà xa xôi. Ánh mắt chàng như phát sáng khi nhớ về chúng, chàng bất giác nở một nụ cười rạng rỡ, trong sáng đến ấm lòng.
- Ta vốn tưởng chàng chỉ biết đọc sách, dùi mài kinh sử, hóa ra cũng có mặt dễ gần như vậy.
Thúy Vân nở một nụ cười mãn nguyện, ánh mắt biết cười của nàng thực sự rất đẹp, có thể đốn gục trái tim của mọi chàng thư sinh ngây thơ nào. Nắng chiếu lên vạt áo của nàng, chú mèo dễ thương nằm lăn lóc gần đó, tai Kim Trọng đỏ lên lúc nào không hay..
Chiêu chốt hạ cuối cùng: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN.
Chiêu này quá phổ biến rồi, nhưng vẫn hữu dụng ở đây. Nhờ sự thông minh, "liệu việc như thần" của tôi mà Thúy Vân đã động lòng thiếu nữ với chàng Kim rồi. Tôi và Thúy Vân phải học đàn tối nay. Phòng học đàn của chúng tôi ở ngay phía trên khu vẽ tranh lộ thiên, chỉ cần ngó đầu xuống là thấy người ở phía dưới. Tôi sai người sang nhờ Kim Trọng đến họa lại bức tranh sắp bị mối ăn mòn và giấu một hộp nhỏ đầy sâu vào trong người.
Đến giờ hành động, tôi cố tình làm rơi hộp sâu xuống đất và hét toáng lên. Thúy Vân quả là mong manh như giọt sương mai, sợ côn trùng đến nỗi đứng bật dậy, chân vướng vào sợi dây tôi căng sẵn dưới kệ đàn mà ngã nhào xuống dưới. Dự đoán của tôi là, khi nghe thấy tiếng hét, Kim Trọng sẽ đỡ Thúy Vân ở dưới nhưng hơn cả dự đoán, Kim Trọng không đỡ kịp và cứ như thế, Thúy Vân ngã vào người Kim Trọng. Bờ môi nhỏ nhắn của hai con người không thể hợp hơn đã chạm vào nhau trong niềm vui sướng của tôi, nỗi thẹn thùng của Thúy Vân và sự bối rối của Kim Trọng.
Đêm hôm sau, tôi thấy họ lén gặp riêng ở khu vườn nhỏ sau nhà. Gió lướt qua những khóm hồng trong vườn, mang theo hương thơm tự nhiên, ngọt ngào của người con gái xinh đẹp Thúy Vân. Những cánh hoa bay lượn theo chiều gió, chạm nhẹ vào gò má đang ửng hồng của Thúy Vân, khiến nàng trở nên dịu dàng, yểu điệu trong khoảnh khắc.
Kim Trọng rất tinh tế, khoác lên người Thúy Vân chiếc khăn choàng tự đan và ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của nàng, khẽ đặt lên mái tóc thơm mùi bồ kết một nụ hôn. Như một thiếu nữ ngây thơ, ngại ngùng, Thúy Vân từ từ ngả đầu vào lòng Kim Trọng, rút chiếc trâm cài được chạm khắc tinh xảo ra, nhẹ nhàng đặt vào tay chàng trai.
Chiếc trâm bằng bạc đó là chiếc trâm mà Vân thích nhất, nàng luôn mang nó theo trên người dù không dùng đến. Nó được làm từ thợ thủ công giỏi nhất vùng, chạm khắc hình chim loan, chim phượng đang quấn quýt vào nhau, bay lượn quanh những bông hoa đang nở rộ. Vậy là, họ đã trao nhau tín vật định tình rồi, quả là trai tài gái sắc, sinh ra để dành riêng cho nhau. Mối duyên tình này đủ đẹp để viết thành một cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi đấy.
Tôi là thần Cupid ư? Hay là bà nguyệt? Không. Tôi tự thấy mình như một kẻ ích kỷ, chỉ vì muốn bản thân không phải chịu khổ đau mà ép duyên cho hai con người vốn dĩ không có chút cảm tình nào. Nhưng nghĩ về lâu dài, đây là giải pháp tốt nhất cho cả ba. Vì trước sau gì Kim Trọng và Thúy Vân cũng nên vợ nên chồng, vậy thà để họ yêu nhau rồi thành thân còn hơn là cưỡng cầu ở bên nhau.