Bài viết: 227 Tìm chủ đề
Mình đã suy nghĩ rất lâu và hôm nay mới quyết định đăng bài viết này. Trước khi kể câu truyện của mình thì mình nói một chút đến tên tiêu đề, mình cũng tìm hiểu qua về chứng rối loạn nhân cách né tránh rồi nhưng các biểu hiện cũng không phải giống. Chỉ là trường hợp này kể ra thì cũng giống "né tránh" nên mình mới quyết định đặt tên như vậy. Có thể nó cũng là một phần rất nhỏ nằm trong khía cạnh của chứng rối loạn này cũng nên.

Mình cũng rất bình thường, cũng nói truyện với bạn bè bình thường đôi khi cũng giao tiếp với vài người không quen biết nhưng vẫn làm cảm thấy xa lạ, kể cả với bạn bè trên lớp thì nói chuyện vẫn rất gượng gạo. Mình cũng không phải là người hướng nội, chỉ là thiên về hướng nội hơn là hướng ngoại thôi.

Chuyện là: Bình thường ở nhà mình sẽ quét sân, và quét ra tận ngoài đường luôn. Nhưng khi nghe thấy có tiếng người hoặc có tiếng xe máy thì mình sẽ dừng lại. Nếu quét sắp xong rồi thì mình sẽ quét thật nhanh sau đó chạy vào nhà, còn quét được một nửa thì mình sẽ quay người đi làm như đã quét xong rồi, để người ta đi qua đã mới quét tiếp. Chủ yếu là quay lưng lại, không muốn đối mặt với những người đó.

Mọi người đọc tình huống rồi thì cho mình chút ý kiến nhé. Cảm ơn!

Ui, không hẳn đâu bạn. Chuyện như này thì mình gặp nhiều lắm. Ví dụ như đi siêu thị mà gặp thầy cô quen thì mình sẽ chọn đi sang hàng khác trước khi thầy cô thấy mình. Hoặc là nếu biết trên lab có người thì mình sẽ tránh giờ bạn đó lên, mà lựa chọn lên sau hoặc lên trước. Đôi khi định mua nước ở cây bán nước tự động, mà gần đó đang có người lạ đứng thì mình cũng bỏ qua luôn. Kiểu mình không muốn làm việc hoặc là để bản thân mình trong tầm chú ý của người khác á.

Cái này bình thường thôi, kiểu mình không muốn gây chú ý thôi, không đến nỗi là rối loạn nhân cách né tránh đâu. Nếu xét từ suy nghĩ của bản thân, thì kiểu như mình không tự tin để làm việc gì đó trước mặt người khác, không tự tin vào bản thân mình ấy, nó na ná kiểu ngại nói chuyện trước đám đông thôi. Bạn cố gắng tự tin lên, vài lần là quen hà.
 
Bài viết: 436 Tìm chủ đề
Mình đã suy nghĩ rất lâu và hôm nay mới quyết định đăng bài viết này. Trước khi kể câu truyện của mình thì mình nói một chút đến tên tiêu đề, mình cũng tìm hiểu qua về chứng rối loạn nhân cách né tránh rồi nhưng các biểu hiện cũng không phải giống. Chỉ là trường hợp này kể ra thì cũng giống "né tránh" nên mình mới quyết định đặt tên như vậy. Có thể nó cũng là một phần rất nhỏ nằm trong khía cạnh của chứng rối loạn này cũng nên.

Mình cũng rất bình thường, cũng nói truyện với bạn bè bình thường đôi khi cũng giao tiếp với vài người không quen biết nhưng vẫn làm cảm thấy xa lạ, kể cả với bạn bè trên lớp thì nói chuyện vẫn rất gượng gạo. Mình cũng không phải là người hướng nội, chỉ là thiên về hướng nội hơn là hướng ngoại thôi.

Chuyện là: Bình thường ở nhà mình sẽ quét sân, và quét ra tận ngoài đường luôn. Nhưng khi nghe thấy có tiếng người hoặc có tiếng xe máy thì mình sẽ dừng lại. Nếu quét sắp xong rồi thì mình sẽ quét thật nhanh sau đó chạy vào nhà, còn quét được một nửa thì mình sẽ quay người đi làm như đã quét xong rồi, để người ta đi qua đã mới quét tiếp. Chủ yếu là quay lưng lại, không muốn đối mặt với những người đó.

Mọi người đọc tình huống rồi thì cho mình chút ý kiến nhé. Cảm ơn!

Trời ạ! Đọc xong thì tớ cũng thấy hình ảnh của mình ở đây đó. Tớ cũng y hệt cậu. Trước khi quét cổng tớ sẽ giả bộ ra cổng ngó ngó xem có ai không? Có người thì tớ đóng cổng và quét sân, còn không có người thì tớ mở cổng quét từ nhà ra sân rồi quét luôn phía trước cổng. Và hễ nghe tiếng động như tiếng bước chân của người đi bộ qua hay tiếng xe cộ là tớ cũng chạy vào nhà. Lý do thứ nhất là không muốn họ nhìn thấy mình đang quét, lý do thứ hai cũng y như lý do thứ nhất *yoci 56*

Nên thực tế thì cậu cũng không cô đơn đâu vì tớ thấy cũng có nhiều người cũng giống như vậy. À ở một câu chuyện khác về chuyện né trách cả người quen lẫn người lạ. Rất nhiều lần tớ đi mua đồ mà đi một mình ấy, hễ quán nào đông đông là tớ ngại đi vào. Có hôm tớ đi là cái áo sơ mi, chạy xe tới gần cửa quán rồi nhưng thấy có mấy bác đang ngồi tán chuyện thế là vèooooo một cái tớ chạy ngang qua luôn. Còn nếu đi từ hai mình trở lên thì tớ lại hoạt bát tới nỗi sẽ ngồi vào và gia nhập cuộc trò chuyện của các bác ấy luôn. *bafu 1*
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back