TỚ TIN RẰNG CẬU BIẾT Hoa Diên Vỹ Mình nhớ rõ trong suốt thời đi học Dẫu ánh nhìn có trao gửi về đâu. Vẫn tuyệt nhiên chỉ duy nhất một màu Màu mắt cậu long lanh như biển nhớ. Mình nhớ rõ cái thời xưng cậu tớ Tiếng anh em còn e ấp để dành. Chẳng mơ xa những giấc mộng yến oanh Mà tranh thủ nâng niu từng giây phút. Mình nhớ rõ thuở dỗ dành kẹo mút Cậu lớn rồi nhưng tính khí trẻ con. Cứ lăm le tua điệp khúc dỗi hờn Hại não tớ lo trăm phương ngàn kế.. Rồi lâu lâu lại phân chia bàn ghế Ba lô hồng làm vệ sĩ ở bên Nếu vô tình tay tớ có đặt lên Sẽ lãnh đủ trăm vạn lần cái nhéo.. Trót dại mồm "dạo này nhìn hơi béo" Thôi hết đời từ đấy biết mặt nhau. Dẫu có mua được ngựa chín hồng mao Gà chín cựa cũng đừng hòng xin lỗi.. Nhưng chỉ cần một tập thơ nóng hổi Kiểu "thơ tình trong ngăn cặp" lốp-bi Ngay tức thì mọi chuyện sẽ trôi đi Trong yên lặng hòa bình kia lặp lại. Mình nhớ rõ suốt những ngày thơ dại Một lời yêu cũng không kịp tỏ bày. Một bàn tay chẳng dám nắm bàn tay Một ánh mắt cũng sợ người từ chối. Mình nhớ rõ đến chia tay cũng vội Ngày ra trường không hứa hẹn điều chi. Hoa phượng rơi lúng túng bước phân ly Thương đến độ chung đường còn không dám. Mình nhớ rõ năm ấy, tròn mười tám Nửa trẻ con nửa người lớn chưa đành. Là thanh xuân, là bí mật để dành Cậu, cô gái người tớ thương da diết.. Dẫu không nói tớ tin rằng cậu biết.. Ai cũng từng có một khoảng học trò và những kỉ niệm đẹp. Thời học sinh ngây thơ, hồn nhiên đẹp. Bài thơ là lời của chàng trai yêu thầm cô gái năm mười tám, quả thực chỉ ai ở trong hoàn cảnh đó mới biết nó đẹp đến chừng nào.