Tino bỗng trừng to mắt, nhưng ngay lập tức bình tĩnh trở lại, hơi nghiêng đầu nhếch môi cười:
"Cô tưởng ai thông biết các loại độc dược đều có thể là kẻ sát nhân sao? Đừng quên hiện tại công nghệ thông tin phát triển như nào, bất kì ai cũng có thể tìm hiểu mà."
"Theo như tôi điều tra, vào mười lăm năm trước, cô và nạn nhân đã điều chế được một loại độc dược đặc biệt đến đổi được phỏng vấn lên báo. Thời điểm đó, bố cô vừa mới thành lập công ty thực phẩm, còn trong giai đoạn cạnh tranh khó khăn, nếu tin con nhà Nia chuyên chế tác độc dược thì còn ai tin dùng thực phẩm của ông ta? Thế nên, trước khi các bài báo được phát hành, ông đã đưa ra một giá tương đối cao, thu mua toàn bộ. Tuy nhiên, tòa soạn báo vẫn giữ lại một tờ làm tư liệu. Và, chất độc đó có liên quan đến thạch tín. Hơn nữa, khu vườn phía sau nhà còn trồng nhiều loài hoa độc."
"Sao nào? Dựa vào tờ báo cũ rích không biết thật hay giả để buộc tội tôi à? Tôi thích các loài hoa ấy thì đã sao?"
"Tôi đã tham quan ngôi nhà, phòng bếp có một cửa sổ hướng ra khu vườn phía sau." Masa chậm rãi bước đến một cửa sổ trong thư phòng, nhìn xuống. "Cảnh sát đã tìm thấy một ống nhỏ chứa thạch tín. Nếu cô Homi Karin là người cho thuốc vào thức ăn, cô ấy lợi dụng lúc ra ngoài mua đồ rồi tiêu hủy chứng cứ chẳng phải an toàn hơn sao? Với cả, chiều cao của cô ấy so với cửa sổ, việc ném ra ngoài cũng chẳng phải dễ dàng."
"Chờ đã, hôm nay là do tôi bất chợt muốn ăn pudding.."
"Sao không nói tiếp?" Cô cười ma mãnh. "Chính miệng cô nói cô nhờ Homi Karin mua đồ tráng miệng trong khi cô ấy đang nấu bữa trưa là gì." Masa nhấn mạnh hai từ "trong khi".
Tino bạnh hàm, mặt nghiêm lại,
"Hẳn cô sẽ nói, Nia Erin cũng rất có khả năng. Vâng, đúng là cô ta có khả năng. Mà, nếu nghĩ kỹ lại thì, so với cô thì Nia Erin có khả năng hơn, bởi vì chúng tôi tìm thấy một ít bột thuốc rơi trên bếp. Người đầu độc quả là vụn về thật đó. Chắc trên quần áo cũng sẽ bám chút thạch tín nhỉ. Phiền cảnh sát kiểm tra giúp."
"Chúng tôi đã kiểm tra rồi, không phát hiện gì cả." Một nhân viên giám định lắc đầu bảo.
"Lần này sẽ có đấy." Masa cười thâm ý.
Các nhân viên nhìn sang cảnh sát Hira, ông ta gật đầu.
Masa không bỏ lỡ khắc nào, tiếp tục:
"Trên chiếc ống không tìm thấy dấu vân tay chứng tỏ lúc đó cô đã đeo găng tay, cô Nia Tino nhỉ. Tuy nhiên, vì thời gian gấp rút, vô tình làm rơi ít bột, cô đã vội dùng tay để lau, tiếc là vẫn không hoàn toàn sạch sẽ. Nếu lúc này cô đi giặt găng tay thì chắc chắn sẽ tạo nên nghi ngờ cho cảnh sát. Nếu cô cất trong tủ, đến lúc phát hiện sẽ bị xem như đang che giấu bằng chứng phạm tội. Nếu cô cứ thế để nó ở nơi mọi người đều nhìn thấy thì quá vô lí, bởi cô đang tạo chứng cớ ngoại phạm của mình là soạn bản thảo. Cô là nhà văn, không lí nào lại có một đôi găng tay dính thạch tín trên bàn làm việc của mình được, đúng chứ? Có lẽ, sau khi kiểm tra không phát hiện dấu hiệu của chất độc trên người mình, cô đã xin đi vệ sinh hoặc lựa thời cơ ẩn đi nhằm 'bảo vệ' vật chứng." Vừa nói, Masa vừa tiến đến sát Tino. "Cô khoanh tay trước ngực hơi lâu rồi đó."
Bốn ngón tay của hai bàn tay Tino bất ngờ bấu chặt vào cánh tay mình, run rẩy.
Masa nắm lấy bàn tay Tino giật mạnh ra:
"Nếu tôi đoán không nhầm, thì nó nằm ở đây."
Tino gạt tay Masa, tức tối ném cuộn vải trắng nhỏ xuống đất.
Cảnh sát nhặt lên mở ra thì chính là đôi găng tay, trên đó có phản ứng của thạch tín.
"Rõ ràng quá rồi nhỉ?" Masa mỉm cười, lại quay về vị trí bên cạnh cửa sổ, đôi mắt có hơi mơ hồ. "Về phần cuối lời nhắn của nạn nhân, ban đầu tôi cũng cảm thấy khó hiểu. Nhưng bây giờ, có lẽ đã đoán được rồi.'Bản chất của con người dù gặp chuyện gì vẫn là ưu tiên bảo vệ người nhà', cảm ơn cô đã gợi ý cho tôi, Nia Tino. Dẫu biết người hại mình là chị gái, nhưng vẫn lựa chọn muốn bảo vệ, muốn cứu cô khỏi những hành động ngang trái phía sau, muốn cứu cô khỏi tương lai đen tối. Vừa tố cáo, cũng vừa bao che. Tình cảm hai người.. tốt thật đấy."
Masa quay sang nhìn Tino, cười. Ánh mắt vương chút tiếc thương.
"Cô là đang chế nhạo tôi đấy à? Hừ, giờ tôi đi tù, tài sản này hẳn sẽ thuộc về chị họ cô, cũng xem như là của cô, cô vui lắm chứ gì? Không cần bày ra vẻ mặt đó. Tôi khinh."
Tino liếc nhìn Erin rồi Masa, chủ động định rời khỏi phòng.
"Tài sản gì chứ?" Masa cười nhẹ, lắc lắc đầu. "Bác cảnh sát, cho họ biết sự thật đi."
"E hèm." Vị cảnh sát trung niên cuối cùng cũng có đất dụng võ. "Từ các tài liệu mật của nạn nhân cho thấy, công ty đã sớm phá sản, tất cả những thứ có giá trị đều đã bị đem đi thế chấp, kể cả.. ngôi nhà này."
"Cái gì?"
Erin và Tino bàng hoàng thốt lên.
Quả thật, tin này chẳng khác gì sét đánh ngang tai.
Cứ ngỡ khối tài sản to lớn này sẽ thuộc về tay mình, không ngờ chỉ trong một giây chỉ còn hai bàn tay trắng.
"K-không.. không thể nào! Không thể là sự thật được, không thể.. Em không phải chỉ là đang đùa sao.. Không phải chứ.. Em.." Tino ôm đầu khụy gối xuống, mắt nhìn loạn xạ, bần thần.
"Cô có thể kể rõ hơn không?" Vì cảnh sát chau mày.
"Tôi tuổi không còn nhỏ nữa, mà vẫn chưa lấy được một tấm chồng. Tôi cũng không vì thế mà tự ti, trái lại còn hay khoác lác với chúng bạn rằng mình rất có quyền thế. Nhưng mà bố mẹ tôi là suy nghĩ cổ hủ, không cho tôi điều hành tập đoàn, cả một công ty nhỏ cũng không cho, tất cả đều giao lại cho Fure. Vài hôm trước, nó uống say, tôi định nhân cơ hội nhờ em trai giúp mình chen chân vào công ty, nó chỉ bảo: 'Phá sản, phá sản hết'. Tôi không nghĩ đến công ty sẽ phá sản, lúc đó chỉ cảm thấy nó như đang khinh miệt tôi, bảo tôi vô tích sự, sẽ khiến công ty sụp đổ. Nên tôi mới.. tôi mới.. muốn nó thấy tôi không vô dụng như bố mẹ và nó vẫn nghĩ."
Nói đến đây, cô ta khóc òa lên, trông thật thảm thương.
* * *
Sau khi hoàn tất một số thủ tục lấy lời khai thông thường ở sở cảnh sát, trời cũng đã tối.
Masa vẫn chưa từng tháo chiếc kính râm xuống, ngoại trừ lúc cảnh sát cần nhận diện.
Cô không quên gọi điện gửi gắm đôi điều đến cô bạn thân Rin ở tòa soạn.
"Nia Erin? Không phải chứ? À mà, chuyện họp mặt.."
"Tớ vẫn chưa quyết định được.."
Chưa nói được một câu trọn vẹn, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân chạy nhanh, trong nháy mắt một bàn tay nắm lấy tay cô, thở dốc:
"Ma.. Masa.. Hộc hộc.. Chị.. chị xin lỗi."
"..."
"Chị biết là trước đây chị đối với em không tốt. Chị xin lỗi. Chị cảm thấy rất ân hận."
"..."
Masa lạnh lùng gạt tay ra, tiến về phía trước.
Erin vội vã chạy theo, song hành với cô, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn sắp chuyển màu đen kịt, ánh mắt tựa hồ hoài niệm những kí ức đau thương:
"Trước kia, chị từng nghĩ, chỉ cần bước chân khỏi nhà em, gả vào hào môn thế gia, sẽ được sung sướng viên mãn trọn kiếp. Khi trải nghiệm rồi mới nhận ra, không gì tuyệt hơn gia đình. Họ.. vốn dĩ không phải gia đình của chị. Họ.. vốn không xem chị là gia đình. Sống nhiều năm như vậy, nhưng chị với họ.. dường như chẳng có một sợi dây nào ràng buộc, nối kết với nhau. Bây giờ, chị cảm giác như tất cả những gì mình nỗ lực giành lấy đều chỉ là mây, là khói. Cố gắng chiếm đoạt mọi thứ cho mình, kết quả cũng chẳng có gì ngoài sự mất mát. Tình không có, tiền cũng không. Ngay cả sự tin tưởng, tín nhiệm cũng chẳng còn. Chị.. đúng là đồ không có não mà." Erin ngưng một chút, hơi cúi đầu, nhỏ giọng. "Có đôi lúc, chị thầm mong được trở về nơi chị đã từng gọi là 'nhà', là 'gia đình'. Thật chất, nó là của em. Chị.. cũng chẳng còn dũng khí để trở về. Đối với những chuyện chị đã làm, chú thím sẽ nhìn chị với ánh mắt nào đây? Sẽ nói lời gì với chị đây? Chị không muốn khiến họ khó xử. Nói những điều này nghe thật quá giả tạo. Dù sao thì, cũng cảm ơn em đã giúp chị. Cảm ơn cuộc đời đã cho chị biết thế nào mới là giá trị thật sự của cuộc sống, giá trị của gia đình. Vết thương này.."
"Thôi đủ rồi, không cần nói nhiều như vậy." Masa dắt chiếc mô tô của mình ra, tháo kính râm, đội mũ bảo hiểm. "Tôi sẽ không dễ dàng mềm lòng bởi những câu nói của chị đâu, cũng như không thể dễ dàng tha thứ cho chị."
Erin thở nhẹ ra một hơi, mắt cứ dán vào mũi giày của mình.
"Nhưng nếu như, chị thật sự cảm thấy có lỗi, hãy quay về xin lỗi, bố mẹ tôi rất rộng lượng, nhất định sẽ tha thứ cho chị." Masa ngồi lên xe, nổ máy. "Mô tô, taxi, hay đi bộ?"
Masa hất cằm nhìn cô.
Erin mơ hồ không hiểu câu hỏi của Masa, nửa ngày sau rạng rỡ đáp lại:
"Mô tô." Sực nhớ điều gì đó, cô bổ sung. "Chị muốn đến viếng mộ của mẹ trước.."
"Được."
Trong chốc lát, chiếc mô tô đã hòa mình vào dòng xe cộ trên phố, để lại sau lưng một lớp khói mờ.
* * *
Mười giờ tối.
Tòa soạn báo.
"Rin, vẫn chưa về à?"
"Chưa ạ, hôm nay nhiều việc quá, chắc phải đến sáng mất thôi, huhuhu."
Tất cả là tại ai kia hết, đày ải cô cả ngày hôm nay.
Cô nàng tên Rin nằm dài trên bàn chất đầy giấy tờ, khóc không ra nước mắt.
"Thôi chị về trước nhé. Cố gắng xong sớm, về nghỉ ngơi."
"Vâng, chào chị, đi cẩn thận."
Cánh cửa vừa khép lại, di động "ting" một tiếng.
Rin chán nản mở điện thoại, lười biếng xem tin nhắn:
"Từ Masa,
Đã chọn địa điểm họp mặt chưa?"
-Hết-