Ngôn Tình Tình Yêu Tuổi 19 - Beatrix

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyenthihang11, 26 Tháng tám 2021.

  1. Nguyenthihang11

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 10: Quyết Định Đúng Hay Sai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nơi đây thật lớn, ngoài cả sức tưởng tượng của cô gái trẻ này, thường thì cô cũng chỉ tìm hiểu qua trang mạng, trên đường đông đúc xe qua lại, ngoài trời thì mưa phùn có hình dáng một cô gái có dáng người thon thả, mái tóc xoăn nhẹ, đôi mắt sáng long lanh, làn da trắng mịn màng lộ rõ vẻ sang chảnh, một chiếc quần jean được mix với áo phông đen kèm túi rất sang trọng bộ đồ vừa vặn khéo léo tôn lên từng đường cong cơ thể, có lẽ cô muốn cho anh thấy cô đã thay đổi hơn nữa cô biết rằng đây là thành phố xa hoa nên cũng muốn thay đổi một chút.

    Cuối cùng bắt một chuyến taxi theo địa chỉ cô cũng đã tìm đến được nhà anh.

    Đó là một tòa nhà có vẻ sang trọng, chỉ riêng đại sảnh đã rộng tới 2500 mét vuông được bao bọc bởi một vườn hoa, để thu hút được ánh mắt của người khó tính nhất, nhưng cũng không bằng nhà ở Việt Nam, không biết ba mẹ có gửi chi phí sinh hoạt cho anh không? Sống trong thành phố lớn lại nơi đất khách quê người như này chắc cũng chẳng dễ dàng gì.

    Có điều không sao nếu là ngày xưa cô cần anh lo nhưng giờ cô đã lớn trong thời gian cấp ba cô cũng đi làm bán thời gian vài nơi và cũng tiết kiệm được một chút, cô sẽ đi làm kiếm tiền không học cao nữa, sẽ không làm gánh nặng cho anh.

    Cô hít một hơi thật sâu, nhấn chuông cửa ngón tay thon dài khẽ chạm vào chuông reo lên, tiếc thay bấm thêm vài lần đều không có động tĩnh gì, một cô gái đứng dưới mưa kéo theo chiếc vali cầm dù thử nghĩ coi những cánh đàn ông đi qua có lẽ sẽ nghĩ cô mới cãi nhau với người yêu hoặc thảm hơn nữa là mới bị đuổi khỏi nhà.

    Không sao, cô sẽ đợi, đợi bao lâu cũng được.

    Những giọt mưa lại tiếp tục rơi, toàn thân cô đã ướt hết, mưa không có dấu hiệu của dừng lại, đứng đợi hơn 2 giờ đồng hồng mà vẫn chưa thấy anh về, thầm nghĩ có lẽ anh đang đi học, anh vốn chăm chỉ mà.

    Toàn thân cô đã bị nước mưa thấm hết làn da trắng trẻo cũng đã bị tím tái lại, cô sắp mất cảm giác cơ thể vì quá lạnh cô không nhớ rằng mình đã đợi bao nhiêu tiếng rồi nữa. Cô đã đuối sức có lẽ vì một chuyến đi dài còn ngấm nước mưa nữa đôi chân bắt đầu tê dại ngồi hẳn xuống. Khi màn đêm buông xuống nước Úc tỏa ra một vẻ đẹp mê hồn, giống như một người phụ nữ đẹp lộng lẫy. Đến nỗi trong không gian yên tĩnh cũng thoang thoảng mùi thơm của nước hoa bởi lẽ cũng dễ hiểu, nơi này là vùng đất xa hoa nên bao trùm đều là không khí đó, nhìn những chiếc xe qua lại bắt đầu mở đèn, bỗng có một chiếc xe mô tô dừng lại ngay trước mặt cô rọi đèn thẳng vào mắt cô, vội lấy tay che mắt vuốt mặt để lau đi những hạt mưa đọng lại để nhìn rõ hơn thì có bóng dáng ai vừa quen thuộc vừa xa lạ bước xuống xe.

    Hóa ra là anh cô, anh vẫn vậy dáng người vẫn cao anh mặc gì cũng đẹp khó thể nào khiến ánh mắt mọi người con gái lờ đi được, đến bóng lưng anh thôi cũng khiến người ta có cảm giác có một áp lực vô hình đè nén, xuống xe cởi nón bảo hiểm ra hất mái tóc khoảnh khắc ngầu lòi này khiến cô nhìn không chớp mắt. Nhưng bất ngờ hơn đằng sau anh chở thêm một cô gái tây vô cùng xinh đẹp còn quí phái

    Hai anh em đứng nhìn nhau một lúc lâu vai áo anh đã ướt hết cô gái kia bông chạm nhẹ tay anh nói:

    "Anh, ai vậy?" Đôi mắt sắc bén nóng bỏng chậm rãi quét một lượt thân hình cô gái đứng cạnh người đàn ông kia

    Cô gái kia nhìn thôi cũng biết chắc con của một gia đình có gia thế nhìn chiếc váy chiếc túi cô đang mang trên người toàn là hàng hiệu của những nhà thiết kế nổi tiếng hơn nữa, cô gái ấy còn đang cầm chiếc túi phiên bản giới hạn. Đúng là người ta hay có câu: Con gái ghét nhau từ cái váy đổ đi là có thật.

    Nựng cằm cô gái kia rồi đưa chùm chìa khóa anh nói: "Em vào nhà trước đi, anh vô liền, đây là em gái anh"

    Nhìn cảnh thân mật như vậy, cho dù có ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra được

    "Anh, em qua đây là.." Chưa nói dứt câu, trái tim cô đã đập loạn, mơ hồ.

    "Em qua đây làm gì? Anh đã bảo anh ổn mà". Anh giận dữ nhăn nhó với cô, vì thấy cô ướt hết anh vừa thương vừa trách.

    Khác xa với những gì cô tưởng tượng nghĩ anh vui vẻ bất ngờ. Nhưng giờ đây điều cô nhận lại chỉ toàn là lời trách móc, anh có biết cô đã đau khổ nhường nào hay không?

    Nghe nói vậy cô dường như đã hiểu ý, cô vốn là người thông minh mà, nghe vậy chỉ cười nhạt:

    "Đúng, tôi ngu mà, ngu mới đi tìm anh, ngu nên mới tin lời anh nói, trao hết tình cảm cho anh". Nói xong cô dứt lời dứt cái vòng tay anh tặng cô cách đây sáu năm vứt xuống đất, hai tuyến lệ cứ vậy rơi xuống kéo vali bỏ đi, đi chưa được năm mét thì ngất xỉu.

    "Vi, Huỳnh Vi", người cô lạnh buốt

    Dọa anh một phen hoảng hồn, chạy lại ôm cô, con tim anh thắt lại, có ai hiểu được anh đã rất khổ sở để quên đi cô vì anh biết anh với cô chẳng thể đến được với nhau, anh không muốn làm cô đau khổ hơn nữa nên bao lâu nay mới cắt đứt liên lạc, còn nói những lời khó nghe với cô.

    Có lẽ vì dầm mưa quá lâu kèm theo mất ngủ kiệt sức một thời gian lâu nên cô đã bị cảm sốt rất nặng. Anh có mời bác sĩ tại gia về nhà khám bác sĩ khuyên:

    "Có lẽ.. Anh nên để ý tới cô ấy, vì rất có thể cô ấy sẽ bị bệnh an thần, chắc cô ấy đã trải qua nhiều chuyện khiến tinh thần bất ổn" Sau khi bác sĩ về anh đã ngồi cạnh cô nhìn khuôn mặt cô, hai hàng lông mày đen nhanh chau lại lộ rõ vẻ suy tư, nắm lấy tay để chuyền cho cô ít sự ấm áp của anh, trong căn phòng chỉ có sự ấm áp yêu thương và một chút mờ ảo của ánh đèn ngủ.

    Anh không ngừng trách móc bản thân mình tại sao lại phớt lờ cô không gọi điện hỏi han cô, để cô làm trụ cột thay anh. Chăm sóc ba mẹ đến nỗi gầy đi, không biết cô có học hành gì không. Cả một đêm đó anh không rời cô nửa bước, chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào cô. Bên ngoài trời cũng đã ngừng mưa cảnh vật thật cũng theo tâm trạng của hai người mà luân chuyển, từ trên cao nhìn xuống là sông Murray mỹ lệ, cùng tàu thuyền sáng đèn nhộn nhịp qua lại.

    Không khí yên lặng như tờ..

    "Anh, ra ăn chút gì đi" chạm vào lưng an ủi anh ngồi xuống ôm lấy cổ anh cô nói

    Tiếc thay cô gái đang nằm ở đây toát ra vẻ đẹp mê hồn, kèm hai hàng lông mi dài cong vuốt khiến anh không nỡ rời xa.

    Khoảnh khắc này của hai người đã bị Vi nhìn thấy, hơn nữa anh còn rất nghe lời cô gái kia, vậy cô ta là ai, có quan hệ như nào?
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười 2021
  2. Nguyenthihang11

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 1: Hụt Hẫng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứng dựa đầu vào cửa phòng thất thần nhìn Vi, nhìn cô em gái đã ba năm không gặp, đến chết anh cũng không thể ngờ có một ngày cô lại xách vali sang tận đây tìm anh. Đến tận bây giờ khi cô đang ở đây nằm trên giường anh, thay sang bộ quần áo khô ráo, nằm lặng thinh ở đây.

    Đã lâu không gặp, cô thay đổi rất nhiều. Lúc anh rời đi cô mới lên lớp 10, ngây thơ trong sáng với mái tóc dài thướt tha đen bóng còn bây giờ cô đã theo kịp mode thời nay tóc ngắn, ăn mặc cũng khác hơn nữa cô còn cao gần bằng anh. Khuôn mặt thì to tròn hình trái xoan, thêm vài phần tao nhã xinh đẹp, thướt tha dịu dàng.

    Cô thay đổi rất nhiều chỉ có đôi mắt to tròn, bờ môi mọng nước chúm chím vẫn vậy, khoảnh khắc hai người cãi nhau ánh mắt nhìn anh khiến anh rất sợ, cô đã mạnh mẽ đến nỗi không còn ôm anh mà khóc nữa thay vào đó là chịu đựng rồi bỏ đi.

    Lồng ngực anh thắt lại, đau đớn vô cùng, anh đấm ngực nhắm mắt không cho phép bản thân nghĩ ngợi thêm nữa.

    Ngày đó anh chọn ra đi trong im lặng là vì muốn cắt đứt mối quan hệ của cô, anh không thể, cũng không cho phép bản thân deo cho cô chút hi vọng về tình cảm này thêm nữa..

    "Tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?" Cô vừa tỉnh dậy mắt vẫn còn mờ mờ ảo ảo chưa nhìn rõ đã vội thốt thành tiếng.

    Anh thấy cô đã thức dậy chạy lại đỡ lấy cô "Anh đây, anh xin lỗi".

    Nghe thấy cô xưng Tôi lòng anh như thắt lại, khẽ chớp mắt đuôi lông mày khẽ nhướng lên như thể đang đánh cô, một hồi lâu cũng không nói tiếng nào

    "Tôi phải đi, tôi phải rời khỏi đây"

    "Vi.." Anh đã ôm chặt lấy cô, có lẽ cô đang không được ổn định tâm lí

    Gồng hết sức đẩy anh ra cô nghẹn ngào khóc thành tiếng, chân tay cô co lại.

    Cô đã quen với việc bị hắt hủi, xa lánh nhưng lần hắt hủi này cô không thể chịu đựng thêm nữa, cô muốn rời khỏi nơi đây ngay lập tức. Đang bối rối không biết làm thế nào, cũng không muốn nhìn vào khuôn mặt ánh mắt ấy thêm một lần nào nữa.

    Hai người họ cứ như vậy, cô thì nhìn ra ngoài cửa sổ một chút nắng ban mai sau một cơn mưa tầm tã, còn anh cứ vậy chỉ nhìn cô cũng chẳng nói chẳng rằng.

    "Hai anh em ra ăn chút gì đi, anh em đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi" anh đang ngồi trên ghế cô chạy lại ngồi xuống sàn cạnh chân anh đưa cho anh ly nước. Khoảnh khắc thân mật của hai người càng khến Vi không thể không nhìn mà càng nhìn lại càng không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa.

    Đang định đứng dậy rời đi thì cô gái kia chạy lại tỏ vẻ thân thiết sự xinh đẹp thanh thoát kèm theo chiếc váy ngủ cô đang mặc thật không thể chối được là người yêu của anh

    "Hai anh em chẳng phải lâu rồi không gặp nhau sao chắc hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng hãy ăn chút gì đã nhé!"

    Vi lúc này ngây ngẩn cả người..

    Càng nhìn kĩ cô gái ấy thật đẹp, rất dịu dàng nhìn cách cô ấy chăm sóc anh còn minh chứng cho cô rất đảm đang, liếc sang vẻ mặt của anh, anh cũng nhìn cô.

    Cô vẫn dứt khoát từ chối: "Cảm ơn lòng tốt của chị, nhưng em có việc phải đi rồi", những lời nói này của cô đxa cứng đến nỗi không thể cứng hơn nữa.

    "Chẳng phải em qua đây tìm anh trai sao? Hai anh em còn chưa kịp nói chuyện gì mà. Ở lại đã" Ngay lúc này cô lại nảy sinh một suy nghĩ thật oái ăm, anh ta kể cho cô gái này nghe sao?

    Cô không khỏi ngẫn người ra. Đúng vậy, là cô qua tìm anh! Nhưng sao anh lại nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo như vậy?

    "Bạn anh nói đúng đấy, em ở lại đã, hơn nữa trong người lại đang có bệnh" Vừa nói anh vừa cầm ly nước đưa cho cô,

    Cô liền ngoảnh mặt đi, tỏ vẻ lạnh lùng "Vậy em ở lại là vì chị thôi nhé,"

    Nghe xong khoé môi anh ngập tràn nụ cười khó hiểu, mang nét mê hoặc thậm chí còn chó chút.. lạnh lẽo.

    Hai cô gái dắt tay nhau xuống nhà, nghe cô nói vậy anh cũng nhẹ nhõm hơn đỡ áy náy hơn một phần.

    Vừa ăn cô vừa nói: "Chắc em đang tò mò về chị lắm đúng không? Giới thiệu một chút nha, chị tên là Suri, bạn của anh trai em".

    Cô khẽ cười, đôi mắt long lanh như một dòng sông xuân quyến rũ, đa tình nhưng lại đầy vẻ thông minh, nhanh trí khiến người khác không thể dò xét nổi thái độ của cô, đôi môi mọng đỏ hé mở "Dạ, ra vậy"

    Nhìn là cô đã đủ nhận ra hai người họ không chỉ là bạn bình thường mà là có gì đó, trong bữa ăn anh còn ngồi cạnh cô gái đó cơ mà.

    Sau bữa sáng có vẻ Suri đã bận nên ra ngoài, trong nhà giờ chỉ còn anh với cô, thấy không khí yên lặng anh đã hỏi cô:

    "Ba Mẹ có biết em sang Úc tìm anh không?".

    "Tại sao anh lại đi không một lời từ biệt, cũng không nhắn tin gọi điện hỏi thăm em?" Cô hỏi ngược lại

    "Anh hỏi trước mà, Vi"

    "Câu này đã từ rất lâu em muốn hỏi, không phải mà nó luôn luôn nằm trong đầu em kèm theo dấu hỏi chấm".

    Tiến lại gần cô, thì cô đã lùi một bước. Anh bất giác cũng thấy vậy chỉ nói thêm:

    "Trước lúc anh quyết định, anh đã không kịp nói với em"

    "Còn em, tại sao lại giận anh mấy ngày đó chứ?" Lại dùng khuôn mặt mặt trách móc ra với cô nhưng vẫn không kém phần cuốn hút.

    "Anh đã trả lời xong câu hỏi của em rồi, Vi". Anh vừa nói vừa cười khiến cô có chút bối rối ngượng ngùng,

    Vẻ mặt cô buồn rầu.

    "Còn nữa, anh không tin là ba mẹ cho em lên đây thăm anh"

    Sắc mặt cô dần thay đổi "Anh, em lên đây sống với anh được không?"

    Nghe thấy lời đề nghị của cô anh thay đổi thái độ, cau mày "Em cũng thấy đấy, anh ở đây đi học cũng rất bất tiện, hơn nữa.." Cô ngắt lời

    "Em sẽ đi làm kiếm tiền, không bắt anh nuôi em đâu, nha anh" Cô vội vàng đảm bảo

    "Em cho rằng sống ở Úc dễ vậy ư? Ở đây rất khác với Việt Nam, không phải học xong là có thể đi làm, hơn nữa anh muốn em học hành đàng hoàng, e đừng nghĩ linh tinh nữa".

    "Nhưng.. em muốn, em không muốn sống xa anh thêm nữa" hạ thấp giọng xuống cô như đang cầu xin anh.

    "Anh biết, bao lâu nay anh đi mà không một lời từ biệt em rất căm ghét anh, nhưng có những chuyện không phải mình cứ muốn là sẽ được. Cứ coi như anh đồng ý cho em ở lại đây đi, vậy còn ba mẹ thì sao? Ai sẽ là người chăm sóc? Chúng ta không thể ích kỉ cứ sống vì bản thân mãi được".

    Tại sao anh cứ nằng nặc cấm cô qua đây? Tại sao?

    Hay cô là gánh nặng với anh, anh rất mệt mỏi đúng không?

    Cho dù lí do là gì đi nữa, cô cũng không muốn nghe vì sợ nghe thấy những lời không nên nghe, đó cũng không phải điều cô mong muốn khi lặn lội đường sá xa xôi sang đây.

    Cô cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười 2021
  3. Nguyenthihang11

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 13: Hai Cô Gái Cùng Đau Khổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cốc Cốc!

    Tiếng gõ cửa khiến anh giật mình va phải góc bàn, Suri bước vào "Hai anh em ôn chuyện xong chưa? Xuống em có mua chút đồ ăn nè"

    Nói rồi, Suri liếc anh một cái với vẻ khó hiểu. "Hữu Long, sao anh căng thẳng vậy?"

    Anh ấn tay vào ngực, thở khẽ "Em xuất quỷ nhập thần, có ai mà không bị dọa chết cơ chứ?"

    Không muốn nghe thêm lời chất vấn nào từ Suri nữa, bèn quay sang hỏi Vi

    "Em có đói không, Vi?"

    "Em không đói lắm" Thực ra cô rất đói vì sáng đến giờ cô cũng chả ăn đựoc gì, nhưng trong lòng chỉ muốn gặp anh nên không hề thấy đói.

    Anh mở cửa đi xuống lầu, vòng qua bếp thì thấy có sẵn bia với Fish và Chips, đây là một trong những món đặc sản dành cho du học sinh nước Úc, món cá chiên ngập dầu, kèm với khoai tây chiên rất hợp cho tín đồ nhậu tại gia. Nhìn đồ ăn mà cô bạn gái của anh chuẩn bị anh khẽ cười tiến lại mở tủ lạnh nhìn bao quát một lúc rồi dơ tay lấy chút kẹo, vì anh vẫn còn nhớ em gái mình rất thích Socola, có thể socola bên đây khác vì là loại Tim Tam, không giống với loại bên Việt cô hay ăn.

    Nhưng anh nghĩ chắc chắn cô sẽ rất vui.

    Trên tay anh cầm thanh socola cười cười, bộ dạng vẫn khó dò như trước, nhìn là có thể đoán được anh mang cho Huỳnh Vi rồi, thấy cô đi từ trên lầu xuống mặt thẫn thờ, ánh mắt sắc bén quét qua vẻ mặt cô, không để ý tới chuyện hai người vừa nói lúc nãy anh chạy lại đưa cho cô thanh socola Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra tại sao anh lại đưa kẹo cho cô, hẳn vì quá mệt mỏi mà cô quên cả sở thích của bản thân.

    "Em có muốn ăn không?", ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy hi vọng. Anh hơi nghiêng về phía trước, ngũ quan cân đối đẹp tựa một thiên thần, cô càng không thể phủ nhận người đàn ông này thật hoàn mỹ, không chỉ ngoại hình tuấn tú mà còn tràn đầy năng lượng, thật không thể tưởng tượng được anh càng ngày càng hoàn hảo khiến cô không thể không để tâm.

    Cô nhẹ nhàng cầm lấy thanh socola nhìn một lúc rồi nói:

    "Ngọt lắm, em không thích đồ ngọt" Trả lại thanh kẹo cho anh như thể cũng muốn từ chối nhận bất cứ thứ tình cảm nào từ anh, cách ứng xử của cô khiến anh bất ngờ, mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô tự hỏi. "Vi đã thay đổi sao?

    Chẳng buồn để ý đến anh, cô đi thẳng lại bày đồ ăn ra phụ Suri, chuẩn bị ăn thì cô thấy anh cứ đứng đầu nghiêng tựa vào cánh cửa tâm trạng có vẻ hơi buồn, đang định hỏi thì Suri đã chạy lại cô dơ tay quàng lấy cổ anh rồi hỏi:

    " Anh không ăn hả? Toàn món anh thích không đấy. "

    Suri làm vậy anh quay lại nhìn cô rồi gỡ tay Suri ra cười thật bí hiểm

    " Em với Vi cứ khui bia trước đi, anh thấy hơi khó chịu trong người "

    Suy nghĩ một lúc, cô quyết định giả ngốc. Loại chuyện như vậy cô đã từng gặp qua, đương nhiên muốn tìm cách khéo léo mà trốn thoát, Cô thấy cảnh ám muội như vậy cũng chẳng buồn để tâm nữa, tay mở lon bia uống một hơi, khiến cho anh và Suri phải quay ra nhìn. Còn Vi cô chỉ cảm thấy sau khi làm một hơi bia, gương mặt như tê dại, cảm giác buốt giá theo từng lỗ chân lông ngấm vào máu.

    Cô không khỏi cất tiếng cười lạnh lùng,

    " Em xin phép ".

    Cô gái kia chợt cười thành tiếng, chạy lại ngồi cạnh cô, đồng thời cũng bật nắp bia ra rồi cụng với lon bia trên tay Vi. Khiến cô bị hành động này của Suri mà ngơ ngác

    " Chị sẽ uống với em "Suri càng ngày càng ngồi sát vào Vi, khiến cô cũng cảm thấy không thoải mái nhưng cô không thể không nghĩ rằng cô gái này thật thân thiện còn tốt bụng nữa, bảo sao lại khiến anh cô mê muội đến như vậy.

    Nhưng mối quan hệ của hai người này là thế nào? Chỉ đơn thuần là bạn hay còn mối quan hệ nào đang dấu cô.

    Sau một tiếng đồng hồ khi thấy chị Suri đã say cô cũng mơ mơ trong hơi men bèn chột dạ hỏi một câu mà từ lúc đặt chân vô ngôi nhà này đã rất tò mò,

    " Nhìn em như đang ôm cả bầu tâm sự vậy, Vi? Em có thể tâm sự với chị ". Giọng nói của cô gái này vừa thật vừa giả chắc cô đã say rồi, nhưng Vi vẫn muốn nhân cơ hội này để hỏi:

    " Chị Suri đã có người yêu chưa? Chị đã thật lòng yêu ai bao giờ chưa? "Nói xong cô lại uống một ngụm bia, trái tim đập mạnh,

    Nghe thấy câu hỏi này Suri cũng cố gắng ngồi thẳng dậy và trả lời cho cô em chồng tương lai của mình nghe

    " Chị không phủ nhận, chị rất yêu anh ấy, nhưng có lẽ bọn chị chỉ dừng lại ở tình bạn, chị không thể nói lời yêu vì vẫn chưa tin vào trái tim của mình "

    " Anh em đã làm gì? Khiến chị.. "

    " Không, anh ấy không làm gì chị cả. Tất cả mọi người đều nói anh ấy rất tuấn tú, đào hoa. Rất dễ quen một ai đó nhưng không bước vào hẹn hò mà chỉ nằm ở mối quan hệ mập mờ, kể từ lúc bên cạnh chị anh ấy cũng không qua lại với ai cả. Là do chị cảm thấy bất an ".

    Cô có vẻ không hiểu cho lắm,

    " Cho dù có yêu anh ấy đến mấy chị cũng không thể không cảm nhận được, sâu thẳm trái tim anh ấy vẫn đang cất dấu một người, có lẽ đến bản thân anh ấy cũng không nhận ra, vì anh ấy dấu rất kỹ, nhưng với bản năng của một người dành cả trái tim để cảm nhận anh ấy thì sẽ nhìn thấy hết. Chị không hiểu cô gái đó là ai, càng không hiểu tại sao anh ấy yêu như vậy mà lại không dám nói. Ngược lại còn qua lại với rất nhiều cô gái mà không hề thật lòng. "

    Tim cô bất giác đập liên hồi, móng tay lúc này dường như khảm sâu vào lòng bàn tay, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được bình tĩnh." Nếu là em, em sẽ không bỏ anh ấy ".

    Suri thấy vậy bèn cười rồi lắc đầu." Em còn ít tuổi, tất nhiên sẽ không hiểu được như thế nào là yêu một người mãi mãi không thể yêu mình đau khổ đến nhường nào "

    Nghe đến đây Vi cũng chỉ nhắm mắt uống hết số bia còn lại trong lon rồi nhìn ra cửa trong vô vọng.

    " Em đã có ai rồi ư? Nhìn em cũng đủ để chị đoán được "Đôi mắt thâm thuý sắc bén nhìn thẳng vào gương mặt trắng trẻo vô cùng bình tĩnh của Vi.

    Nói dứt lời Suri bèn ngã ra thảm, nói nhảm vài câu rồi cũng ngủ thiếp đi. Trong căn phòng khách to lớn này giờ chỉ còn cô với mớ hỗn độn. Cũng thấy Suri đã ngủ cô vừa uống bia vừa nhìn nói:

    " Thật ra, em từ nhỏ tới giờ ngoài anh trai ra em cũng chẳng có ai em quen đến mức thân tình."Nói đến đây hai hàng lông mi cụp xuống.

    Huỳnh vi cô ấy là một người con gái vô cùng đặc biệt và tế nhị.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...