Chương 10: Những Bước Chân Lạc Lối
Mấy ngày sau cuộc gặp gỡ ấy, Hà My cảm thấy một khoảng trống trong lòng mà trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được. Mối quan hệ giữa cô và Hải Nam, dù chưa rõ ràng, nhưng đã thay đổi quá nhiều. Sau khi anh đề nghị "dừng lại một thời gian" để cả hai hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình, cô cứ mãi suy nghĩ về những lời anh nói, về những gì anh đã không nói. Mặc dù trong lòng cảm thấy buồn và hụt hẫng, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng, Hải Nam có lý do riêng để yêu cầu một khoảng lặng. Có lẽ anh thật sự cần thời gian để tìm ra chính mình, hoặc để hiểu rõ hơn về những cảm xúc mà mình đang cố giấu kín.
Hà My không phải là người hay níu kéo, nhưng cô lại không thể ngừng cảm thấy sự trống vắng mỗi khi nghĩ về anh. Những ngày qua, cô đã thử làm mọi thứ để lấp đầy khoảng trống ấy, từ việc chăm chỉ học bài, gặp gỡ bạn bè, đến việc đi dạo một mình trong những buổi chiều mưa. Nhưng tất cả những việc ấy đều không thể giúp cô quên đi những cảm xúc dâng trào mỗi khi nghĩ đến Hải Nam.
Cô không thể hiểu tại sao mình lại lo lắng đến vậy. Nếu chỉ là bạn, thì không có lý do gì để cảm thấy thiếu thốn khi thiếu anh. Nhưng nếu không phải là bạn, thì liệu cảm xúc này có phải là tình yêu? Một câu hỏi lớn trong lòng cô mà cô không thể tìm ra lời giải đáp.
Ngày thứ năm sau cuộc gặp gỡ ở quán cà phê, Hải Nam đột ngột xuất hiện trước cửa lớp học của cô. Anh đứng đó, hơi cúi đầu, đôi mắt anh lướt qua cô một cách nhanh chóng rồi dừng lại, như đang tìm kiếm điều gì đó trong cô. Hà My đứng đực ra một lúc, không biết phải phản ứng như thế nào. Cô không ngờ rằng Hải Nam lại đến gặp cô sau bao nhiêu ngày không liên lạc. Anh đến với vẻ lặng lẽ như một cơn gió thoảng qua, và cô không biết liệu cuộc gặp này có thể thay đổi điều gì không.
"Chào cậu." Hải Nam nói, giọng anh nhẹ, nhưng lại có một sự nghiêm túc nào đó trong đó.
Hà My chỉ biết mỉm cười, không thể nói thêm gì. Cô nhìn anh, chờ đợi một lời giải thích, nhưng lại không muốn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cảm giác của cô lúc này là một sự kết hợp giữa lo lắng và mong chờ.
"Cậu có thể đi với tôi một lát không?" Hải Nam hỏi, giọng điệu có phần mơ hồ, như thể đang băn khoăn giữa việc nói hay không nói.
Hà My không trả lời ngay mà chỉ gật đầu, đồng ý mà không suy nghĩ quá nhiều. Dù sao, cuộc gặp gỡ này cũng không phải là điều tồi tệ. Và cô cần phải hiểu rõ hơn những gì đang diễn ra giữa hai người, không thể để sự mơ hồ chi phối cảm xúc của mình thêm nữa.
Hai người cùng bước ra khỏi trường, giữa cái nắng oi ả của buổi trưa hè, không ai nói gì cho đến khi họ đi đến một công viên nhỏ gần đó. Hải Nam dẫn cô đến một ghế đá dưới tán cây, nơi mà ánh sáng dịu dàng của mặt trời xuyên qua những kẽ lá, tạo ra một không gian lắng đọng và yên tĩnh. Hà My ngồi xuống, cảm nhận được sự gần gũi lạ lùng trong khoảnh khắc này. Dù đã lâu không gặp, nhưng mọi thứ như thể vẫn rất quen thuộc, như thể họ chưa từng rời xa nhau.
"Cảm ơn vì đã đồng ý gặp tôi." Hải Nam ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng vào phía trước, như thể đang suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng.
"Có chuyện gì vậy?" Hà My không kìm được, lên tiếng hỏi. "Cậu đã nói sẽ không gặp tôi một thời gian mà."
"Tôi.. tôi không chắc mình có thể làm như vậy." Hải Nam quay lại nhìn cô, ánh mắt anh có chút bối rối, nhưng lại chứa đựng một thứ gì đó rất chân thành. "Tôi đã nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra giữa chúng ta. Mối quan hệ của chúng ta.. tôi cảm thấy có một điều gì đó rất khác biệt. Và tôi không biết phải làm thế nào."
Hà My nghe những lời anh nói mà lòng mình lại càng thêm bối rối. Cô không thể hiểu hết những gì anh đang cảm thấy, nhưng cô cũng hiểu rằng, dù không phải là người có thể dễ dàng bày tỏ cảm xúc, Hải Nam đang tìm cách thừa nhận một điều gì đó. Một điều mà chính anh cũng chưa rõ ràng trong lòng mình.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy," Hà My nhẹ nhàng trả lời, mắt cô không rời khỏi anh. "Chúng ta đều không rõ ràng về cảm xúc của mình, phải không?"
"Đúng," Hải Nam gật đầu. "Tôi không muốn khiến cậu phải bối rối, nhưng tôi cũng không thể tiếp tục mối quan hệ này mà không hiểu rõ được cảm xúc của mình. Tôi không muốn làm cậu tổn thương."
Hà My hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Hải Nam. Cô biết anh không dễ dàng nói ra những điều này, và khi anh đã nói, cô cảm thấy sự tôn trọng trong đó, dù có phần đau đớn.
"Cậu không cần lo lắng về tôi," cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại không thể giấu nổi nỗi buồn. "Tôi hiểu mà. Chỉ là.. tôi không biết mình có thể tiếp tục như vậy được không."
Hải Nam im lặng, không nói gì thêm. Anh quay mặt đi, như thể không muốn để cô nhìn thấy sự lúng túng trong ánh mắt của mình. Nhưng chính sự im lặng đó lại khiến không khí giữa họ càng thêm nặng nề. Cả hai đều không biết phải nói gì tiếp theo.
Một lúc sau, Hải Nam lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng hơn, như thể muốn phá vỡ sự im lặng kéo dài.
"Chúng ta có thể thử một lần nữa, nếu cậu cảm thấy không bối rối nữa. Nhưng không hứa là mọi thứ sẽ đơn giản." Anh ngập ngừng.
Câu nói ấy làm Hà My ngạc nhiên, nhưng cô cũng cảm thấy một sự ấm áp trong lòng. Dù gì thì, Hải Nam đã mở lòng hơn một chút. Cô không còn cảm thấy sự xa cách mà trước đây luôn ngự trị giữa hai người. Cảm giác này, tuy vẫn còn mơ hồ, nhưng ít nhất cô biết rằng, mình và anh đang đi cùng một con đường, dù không biết đích đến là đâu.
"Cảm ơn cậu, Hải Nam." Hà My nói, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác rất lạ. "Tôi nghĩ chúng ta cần phải tìm hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình. Không vội vàng, nhưng cũng không nên tránh né."
Hải Nam nhìn cô, ánh mắt anh dịu lại, có chút nhẹ nhõm. Anh gật đầu, như thể đã tìm thấy một chút bình yên trong câu nói của cô.
Và rồi, sau những lời nói ấy, không khí giữa hai người trở nên ấm áp hơn. Họ không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi im lặng, tận hưởng khoảnh khắc này. Mọi thứ dường như trở lại bình thường, nhưng lại mang một sắc thái khác. Hà My biết rằng cô và Hải Nam vẫn còn rất nhiều điều cần phải khám phá và chia sẻ với nhau. Nhưng ít nhất, họ đã bước qua được cái ngưỡng của sự im lặng, bước qua cái cảm giác mơ hồ và bối rối, để rồi nhận ra rằng, giữa họ vẫn còn một sự kết nối nào đó, một sợi dây vô hình mà họ không thể phủ nhận.
Những bước chân của họ dường như đã đi qua một ngã rẽ mới. Một con đường chưa rõ ràng, nhưng đầy hy vọng. Và dù con đường ấy có gian nan thế nào, họ vẫn sẽ cùng nhau bước tiếp, từng bước, từng bước một.
Hà My không phải là người hay níu kéo, nhưng cô lại không thể ngừng cảm thấy sự trống vắng mỗi khi nghĩ về anh. Những ngày qua, cô đã thử làm mọi thứ để lấp đầy khoảng trống ấy, từ việc chăm chỉ học bài, gặp gỡ bạn bè, đến việc đi dạo một mình trong những buổi chiều mưa. Nhưng tất cả những việc ấy đều không thể giúp cô quên đi những cảm xúc dâng trào mỗi khi nghĩ đến Hải Nam.
Cô không thể hiểu tại sao mình lại lo lắng đến vậy. Nếu chỉ là bạn, thì không có lý do gì để cảm thấy thiếu thốn khi thiếu anh. Nhưng nếu không phải là bạn, thì liệu cảm xúc này có phải là tình yêu? Một câu hỏi lớn trong lòng cô mà cô không thể tìm ra lời giải đáp.
Ngày thứ năm sau cuộc gặp gỡ ở quán cà phê, Hải Nam đột ngột xuất hiện trước cửa lớp học của cô. Anh đứng đó, hơi cúi đầu, đôi mắt anh lướt qua cô một cách nhanh chóng rồi dừng lại, như đang tìm kiếm điều gì đó trong cô. Hà My đứng đực ra một lúc, không biết phải phản ứng như thế nào. Cô không ngờ rằng Hải Nam lại đến gặp cô sau bao nhiêu ngày không liên lạc. Anh đến với vẻ lặng lẽ như một cơn gió thoảng qua, và cô không biết liệu cuộc gặp này có thể thay đổi điều gì không.
"Chào cậu." Hải Nam nói, giọng anh nhẹ, nhưng lại có một sự nghiêm túc nào đó trong đó.
Hà My chỉ biết mỉm cười, không thể nói thêm gì. Cô nhìn anh, chờ đợi một lời giải thích, nhưng lại không muốn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cảm giác của cô lúc này là một sự kết hợp giữa lo lắng và mong chờ.
"Cậu có thể đi với tôi một lát không?" Hải Nam hỏi, giọng điệu có phần mơ hồ, như thể đang băn khoăn giữa việc nói hay không nói.
Hà My không trả lời ngay mà chỉ gật đầu, đồng ý mà không suy nghĩ quá nhiều. Dù sao, cuộc gặp gỡ này cũng không phải là điều tồi tệ. Và cô cần phải hiểu rõ hơn những gì đang diễn ra giữa hai người, không thể để sự mơ hồ chi phối cảm xúc của mình thêm nữa.
Hai người cùng bước ra khỏi trường, giữa cái nắng oi ả của buổi trưa hè, không ai nói gì cho đến khi họ đi đến một công viên nhỏ gần đó. Hải Nam dẫn cô đến một ghế đá dưới tán cây, nơi mà ánh sáng dịu dàng của mặt trời xuyên qua những kẽ lá, tạo ra một không gian lắng đọng và yên tĩnh. Hà My ngồi xuống, cảm nhận được sự gần gũi lạ lùng trong khoảnh khắc này. Dù đã lâu không gặp, nhưng mọi thứ như thể vẫn rất quen thuộc, như thể họ chưa từng rời xa nhau.
"Cảm ơn vì đã đồng ý gặp tôi." Hải Nam ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng vào phía trước, như thể đang suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng.
"Có chuyện gì vậy?" Hà My không kìm được, lên tiếng hỏi. "Cậu đã nói sẽ không gặp tôi một thời gian mà."
"Tôi.. tôi không chắc mình có thể làm như vậy." Hải Nam quay lại nhìn cô, ánh mắt anh có chút bối rối, nhưng lại chứa đựng một thứ gì đó rất chân thành. "Tôi đã nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra giữa chúng ta. Mối quan hệ của chúng ta.. tôi cảm thấy có một điều gì đó rất khác biệt. Và tôi không biết phải làm thế nào."
Hà My nghe những lời anh nói mà lòng mình lại càng thêm bối rối. Cô không thể hiểu hết những gì anh đang cảm thấy, nhưng cô cũng hiểu rằng, dù không phải là người có thể dễ dàng bày tỏ cảm xúc, Hải Nam đang tìm cách thừa nhận một điều gì đó. Một điều mà chính anh cũng chưa rõ ràng trong lòng mình.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy," Hà My nhẹ nhàng trả lời, mắt cô không rời khỏi anh. "Chúng ta đều không rõ ràng về cảm xúc của mình, phải không?"
"Đúng," Hải Nam gật đầu. "Tôi không muốn khiến cậu phải bối rối, nhưng tôi cũng không thể tiếp tục mối quan hệ này mà không hiểu rõ được cảm xúc của mình. Tôi không muốn làm cậu tổn thương."
Hà My hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Hải Nam. Cô biết anh không dễ dàng nói ra những điều này, và khi anh đã nói, cô cảm thấy sự tôn trọng trong đó, dù có phần đau đớn.
"Cậu không cần lo lắng về tôi," cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại không thể giấu nổi nỗi buồn. "Tôi hiểu mà. Chỉ là.. tôi không biết mình có thể tiếp tục như vậy được không."
Hải Nam im lặng, không nói gì thêm. Anh quay mặt đi, như thể không muốn để cô nhìn thấy sự lúng túng trong ánh mắt của mình. Nhưng chính sự im lặng đó lại khiến không khí giữa họ càng thêm nặng nề. Cả hai đều không biết phải nói gì tiếp theo.
Một lúc sau, Hải Nam lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng hơn, như thể muốn phá vỡ sự im lặng kéo dài.
"Chúng ta có thể thử một lần nữa, nếu cậu cảm thấy không bối rối nữa. Nhưng không hứa là mọi thứ sẽ đơn giản." Anh ngập ngừng.
Câu nói ấy làm Hà My ngạc nhiên, nhưng cô cũng cảm thấy một sự ấm áp trong lòng. Dù gì thì, Hải Nam đã mở lòng hơn một chút. Cô không còn cảm thấy sự xa cách mà trước đây luôn ngự trị giữa hai người. Cảm giác này, tuy vẫn còn mơ hồ, nhưng ít nhất cô biết rằng, mình và anh đang đi cùng một con đường, dù không biết đích đến là đâu.
"Cảm ơn cậu, Hải Nam." Hà My nói, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác rất lạ. "Tôi nghĩ chúng ta cần phải tìm hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình. Không vội vàng, nhưng cũng không nên tránh né."
Hải Nam nhìn cô, ánh mắt anh dịu lại, có chút nhẹ nhõm. Anh gật đầu, như thể đã tìm thấy một chút bình yên trong câu nói của cô.
Và rồi, sau những lời nói ấy, không khí giữa hai người trở nên ấm áp hơn. Họ không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi im lặng, tận hưởng khoảnh khắc này. Mọi thứ dường như trở lại bình thường, nhưng lại mang một sắc thái khác. Hà My biết rằng cô và Hải Nam vẫn còn rất nhiều điều cần phải khám phá và chia sẻ với nhau. Nhưng ít nhất, họ đã bước qua được cái ngưỡng của sự im lặng, bước qua cái cảm giác mơ hồ và bối rối, để rồi nhận ra rằng, giữa họ vẫn còn một sự kết nối nào đó, một sợi dây vô hình mà họ không thể phủ nhận.
Những bước chân của họ dường như đã đi qua một ngã rẽ mới. Một con đường chưa rõ ràng, nhưng đầy hy vọng. Và dù con đường ấy có gian nan thế nào, họ vẫn sẽ cùng nhau bước tiếp, từng bước, từng bước một.