Chương 10: Thánh Đô Vân Thiên – Bệnh vương (2).
Sau một khắc xe ngựa cuối cùng cũng đã tới cũng hoàng cung. Vì Vân Thiên cơ thể không tốt nên xe ngựa được phép đi vào trong hoàng cung. Không bao lâu xe ngựa cũng đã đi đến Thanh Long điện.
"Tham kiến vương gia, để nô tài vào thông báo với hoàng thượng."
Lâm công công cung kính nói. Sau khi nhận được một cái gật đầu của Vân Thiên, Lâm công công lui vào thư vào bẩm báo. Không bao lâu thì trong thư phòng truyền ra tiếng nói the thé của Lâm công công.
"Truyền Danh vương gia."
Vân Thiên từ từ bước vào, nhìn người ngồi ở trên cao lãnh đạm mở miệng.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Miễn lễ, ban ngồi."
"Tạ phụ hoàng."
Sau một màng chào hỏi Vân Thiên suy yếu ngồi xuống ghế. Nhìn Vân Thiên suy yếu hoàng thượng nhẹ giọng hỏi.
"Thiên nhi, cơ thể gần đây thế nào? Nghe nói hôm qua com phát bệnh, con có sao không?"
"Tạ phụ hoàng quan tâm, cơ thể của nhi thần gần đây đã ốt hơn, hôm qua phát bệnh cũng không có gì đáng ngại."
Vân Thiên nhìn phụ hoàng nhàn nhạt nói. Hoàng thượng nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Vân Thiên mà đau lòng.
"Vậy là tốt rồi, con có cần thuốc gì cứ vào hoàng cung mà lấy."
Hoàng thượng ôn nhu mở miệng nhưng không mất đi uy nghiêm của bậc đế vương. Vân Thiên lạnh nhạt nhìn vị ngồi trên cao mà hành lễ tạ ơn.
"Tạ phụ hoàng, nhi thần cảm thấy hơi mệt xin phép phụ hoàng nhi thần cáo lui hồi phủ."
Vân Thiên vừa hành lễ vừa ho khan nói. Hoàng thượng nhìn nhi tử săc mặt tái nhợt ôn nhu mở miệng.
"Ân, Thiên nhi nhớ để ý sức khỏe. Con mau hồi phủ nghỉ ngơi đi."
Vân Thiên đứng dậy hành lễ, cơ thể suy yếu nhẹ nhàng bước ra khỏi thư phòng.
"Tham kiến thái tử."
"Đứng lên đi."
Thái tử từ tốn khoát tay cho mọi người đứng dậy.
"Hoàng đệ cũng đến vấn an phụ hoàng à."
"Hoàng huynh, phụ hoàng nghe đệ không khỏe nên triệu đệ vào cung hỏi thăm khụ.. khụ."
Vân Thiên suy yếu đáp trả lời thái tử. Thái tử nhìn sắc mặt tái nhợt, môi không có một chút huyết sắc của Vân Thiên cũng lên tiếng quan tâm.
"Nhị đệ nhớ chú đến sức khỏe, đừng đê phụ hoàng lo lắng."
"Tạ Hoàng huynh quan tâm, đệ xin phép hồi phủ khụ.. khụ."
"Ân."
Vân Thiên vô lực xoay người. Bước đi đầy suy yếu và tất nhiên ánh mắt thụ hận của thái tử phái sau cũng không tránh khỏi cảm giác cảu Vân Thiên, khóe miệng khẽ nở một nụ cười lạnh.
Thái tử ca ca ngươi muốn chơi ta chơi với ngươi. Hừ khắp nơi làm khó ta, một năm qua giết không biết bao nhiêu thuộc hạ của ta, đã tới lúc ta đáp lễ rồi.
*Danh vương phủ*
"Sát, tiến vào."
Trong thư phòng truyền ra một giọng nói hữu lực nhưng cũng vô cùng suy yếu. Sát nhanh chóng bước vào. Quỳ chân xuống.
"Gia, có chuyện gì phân phó ạ?"
"Linh gần đây có truyền tin tức về thái tử không?"
"Bẩm gia, Linh đã tìm được được tổ chức sát thủ mà thái tử đã lập."
"Tốt, bảo Linh, Trị, Hắc giờ tý tốt nay tập hợp tại thư phòng của ta."
"Vâng."
Vân Thiên khẽ phất tay ra hiệu cho Sát lui ra. Khi Sát đã lui ra ngoài thì.
"Tên tiểu tử kia, sự phụ tới mà không ra tiếp đón là sao?"
Một lão già đầu tóc rối tung, quần áo rách rưới tay còn cầm theo một cái đùi gà nhảy từ cửa sổ đi vào thư phòng miệng không ngừng lãi nhãi.
"Lão đầu, ngươi đàng hoàn lên được không?"
Vân Thiên ngã tựa vào ghế hỏi. Sự Phụ Vân Thiên thấy vậy tức giận đến nổi cầm cai đùi gà cắn không ngừng. Cứ như con gà có thâm thù đại hận gì với lão vậy.
"Tiểu tử thái độ đó là sao hả?"
"Không quan tâm."
"Ngươi.. ngươi được lắm."
Sự phụ Vân Thiên ngồi lên ghế thở phì phò vì tức giận. Vân Thiên khẽ mơ mắt nhìn lão.
"Này ngài xem lại xem mình có giống lục cấp đan sư Hải Thiên không?"
"Nhìn ta không giống chỗ nào?"
Lão nhìn mình một lượt rồi nhìn Vân Thiên nói.
"Chỗ nào cũng không giống. Mà ngài đến đây có chuyện gì?"
Vân Thiên nhìn lão một lần rồi nhắm mắt nói. Hải Thiên Nghe vậy nghiêm chỉnh nói.
"Thiên tiểu tử, Hắc Phong đảo gặp rắc rối rồi."
Vân Thiên cuối cùng cũng ngồi nghiêm chỉnh nhìn lão đầu.
"Xảy ra chuyện gì."
"Truyền thừa nữ thần có động tĩnh."
"Thì sao? Cái đó là tùy duyên, không phải nữ thần đã nói vậy sao?"
"Tất nhiên nhưng vì truyền thừa nữ thần có biến nên truyền thừa hắc long cũng động rồi, cái con hắc long hắc phượng gì đó đang phá phong ấn làm loạn cả Hắc Phong đảo lên. Có nhiều người dân đã chết rồi đó."
Lão đầu lên tiếng. Với cái giọng điệu này thì Vân Thiên (Lam sẽ gọi cái ông Hải Thiên là lão đầu nha) không cảm thấy có gì là nguy hiểm cả.
"Người có chắc là tình hình rất nguy hiểm."
"Thiên chân vạn xác."
"Ta thấy không phải."
Tình hình nguy hiểm mà lão đầu nay có tâm trạng ăn đuồi gà, đã thế chân còn đung đưa nữa. Vân Thiên nhìn lão đầy khinh bỉ. Cảm nhận được ánh mắt của Vân Thiên lão đầu tức giận chỉ thẳng vào Vân Thiên mà rống.
"Cái ánh mắt gì đây hả hả?"
"Khinh bỉ, vậy mà nhìn không ra người già thật rồi." Vân Thiên làm lơ cái tức giận của lão vô sỉ nói.
"Ngươi.. Ngươi.."
Hàng loạt chữ ngươi được phun ra nhưng lão lại chả nói được gì.
"Hừ nói chung năm ngày sau ngươi về Hắc Long đảo nhận truyền thừa."
"Ân, ta biết rồi."
Vân Thiên vừa nói xong thì lão đầu đã từ cửa số hòa vào bóng đêm Vân Thiên quay đầu lại nhìn theo hình bóng lão đầu mà cười nhẹ cho tới khi lão đầu biến mất.
"Tham kiến vương gia, để nô tài vào thông báo với hoàng thượng."
Lâm công công cung kính nói. Sau khi nhận được một cái gật đầu của Vân Thiên, Lâm công công lui vào thư vào bẩm báo. Không bao lâu thì trong thư phòng truyền ra tiếng nói the thé của Lâm công công.
"Truyền Danh vương gia."
Vân Thiên từ từ bước vào, nhìn người ngồi ở trên cao lãnh đạm mở miệng.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Miễn lễ, ban ngồi."
"Tạ phụ hoàng."
Sau một màng chào hỏi Vân Thiên suy yếu ngồi xuống ghế. Nhìn Vân Thiên suy yếu hoàng thượng nhẹ giọng hỏi.
"Thiên nhi, cơ thể gần đây thế nào? Nghe nói hôm qua com phát bệnh, con có sao không?"
"Tạ phụ hoàng quan tâm, cơ thể của nhi thần gần đây đã ốt hơn, hôm qua phát bệnh cũng không có gì đáng ngại."
Vân Thiên nhìn phụ hoàng nhàn nhạt nói. Hoàng thượng nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Vân Thiên mà đau lòng.
"Vậy là tốt rồi, con có cần thuốc gì cứ vào hoàng cung mà lấy."
Hoàng thượng ôn nhu mở miệng nhưng không mất đi uy nghiêm của bậc đế vương. Vân Thiên lạnh nhạt nhìn vị ngồi trên cao mà hành lễ tạ ơn.
"Tạ phụ hoàng, nhi thần cảm thấy hơi mệt xin phép phụ hoàng nhi thần cáo lui hồi phủ."
Vân Thiên vừa hành lễ vừa ho khan nói. Hoàng thượng nhìn nhi tử săc mặt tái nhợt ôn nhu mở miệng.
"Ân, Thiên nhi nhớ để ý sức khỏe. Con mau hồi phủ nghỉ ngơi đi."
Vân Thiên đứng dậy hành lễ, cơ thể suy yếu nhẹ nhàng bước ra khỏi thư phòng.
"Tham kiến thái tử."
"Đứng lên đi."
Thái tử từ tốn khoát tay cho mọi người đứng dậy.
"Hoàng đệ cũng đến vấn an phụ hoàng à."
"Hoàng huynh, phụ hoàng nghe đệ không khỏe nên triệu đệ vào cung hỏi thăm khụ.. khụ."
Vân Thiên suy yếu đáp trả lời thái tử. Thái tử nhìn sắc mặt tái nhợt, môi không có một chút huyết sắc của Vân Thiên cũng lên tiếng quan tâm.
"Nhị đệ nhớ chú đến sức khỏe, đừng đê phụ hoàng lo lắng."
"Tạ Hoàng huynh quan tâm, đệ xin phép hồi phủ khụ.. khụ."
"Ân."
Vân Thiên vô lực xoay người. Bước đi đầy suy yếu và tất nhiên ánh mắt thụ hận của thái tử phái sau cũng không tránh khỏi cảm giác cảu Vân Thiên, khóe miệng khẽ nở một nụ cười lạnh.
Thái tử ca ca ngươi muốn chơi ta chơi với ngươi. Hừ khắp nơi làm khó ta, một năm qua giết không biết bao nhiêu thuộc hạ của ta, đã tới lúc ta đáp lễ rồi.
*Danh vương phủ*
"Sát, tiến vào."
Trong thư phòng truyền ra một giọng nói hữu lực nhưng cũng vô cùng suy yếu. Sát nhanh chóng bước vào. Quỳ chân xuống.
"Gia, có chuyện gì phân phó ạ?"
"Linh gần đây có truyền tin tức về thái tử không?"
"Bẩm gia, Linh đã tìm được được tổ chức sát thủ mà thái tử đã lập."
"Tốt, bảo Linh, Trị, Hắc giờ tý tốt nay tập hợp tại thư phòng của ta."
"Vâng."
Vân Thiên khẽ phất tay ra hiệu cho Sát lui ra. Khi Sát đã lui ra ngoài thì.
"Tên tiểu tử kia, sự phụ tới mà không ra tiếp đón là sao?"
Một lão già đầu tóc rối tung, quần áo rách rưới tay còn cầm theo một cái đùi gà nhảy từ cửa sổ đi vào thư phòng miệng không ngừng lãi nhãi.
"Lão đầu, ngươi đàng hoàn lên được không?"
Vân Thiên ngã tựa vào ghế hỏi. Sự Phụ Vân Thiên thấy vậy tức giận đến nổi cầm cai đùi gà cắn không ngừng. Cứ như con gà có thâm thù đại hận gì với lão vậy.
"Tiểu tử thái độ đó là sao hả?"
"Không quan tâm."
"Ngươi.. ngươi được lắm."
Sự phụ Vân Thiên ngồi lên ghế thở phì phò vì tức giận. Vân Thiên khẽ mơ mắt nhìn lão.
"Này ngài xem lại xem mình có giống lục cấp đan sư Hải Thiên không?"
"Nhìn ta không giống chỗ nào?"
Lão nhìn mình một lượt rồi nhìn Vân Thiên nói.
"Chỗ nào cũng không giống. Mà ngài đến đây có chuyện gì?"
Vân Thiên nhìn lão một lần rồi nhắm mắt nói. Hải Thiên Nghe vậy nghiêm chỉnh nói.
"Thiên tiểu tử, Hắc Phong đảo gặp rắc rối rồi."
Vân Thiên cuối cùng cũng ngồi nghiêm chỉnh nhìn lão đầu.
"Xảy ra chuyện gì."
"Truyền thừa nữ thần có động tĩnh."
"Thì sao? Cái đó là tùy duyên, không phải nữ thần đã nói vậy sao?"
"Tất nhiên nhưng vì truyền thừa nữ thần có biến nên truyền thừa hắc long cũng động rồi, cái con hắc long hắc phượng gì đó đang phá phong ấn làm loạn cả Hắc Phong đảo lên. Có nhiều người dân đã chết rồi đó."
Lão đầu lên tiếng. Với cái giọng điệu này thì Vân Thiên (Lam sẽ gọi cái ông Hải Thiên là lão đầu nha) không cảm thấy có gì là nguy hiểm cả.
"Người có chắc là tình hình rất nguy hiểm."
"Thiên chân vạn xác."
"Ta thấy không phải."
Tình hình nguy hiểm mà lão đầu nay có tâm trạng ăn đuồi gà, đã thế chân còn đung đưa nữa. Vân Thiên nhìn lão đầy khinh bỉ. Cảm nhận được ánh mắt của Vân Thiên lão đầu tức giận chỉ thẳng vào Vân Thiên mà rống.
"Cái ánh mắt gì đây hả hả?"
"Khinh bỉ, vậy mà nhìn không ra người già thật rồi." Vân Thiên làm lơ cái tức giận của lão vô sỉ nói.
"Ngươi.. Ngươi.."
Hàng loạt chữ ngươi được phun ra nhưng lão lại chả nói được gì.
"Hừ nói chung năm ngày sau ngươi về Hắc Long đảo nhận truyền thừa."
"Ân, ta biết rồi."
Vân Thiên vừa nói xong thì lão đầu đã từ cửa số hòa vào bóng đêm Vân Thiên quay đầu lại nhìn theo hình bóng lão đầu mà cười nhẹ cho tới khi lão đầu biến mất.
Chỉnh sửa cuối: