Xuyên Không Tình Yêu Ngăn Cấm Giữa Hai Thế Giới - Esther Nguyễn

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Esther Nguyễn, 8 Tháng tám 2018.

  1. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương XXX"
    Chương XXX

    - Esther! Sao cậu đi lâu vậy?

    Còn hỏi nữa, bạn thân mà vậy đó. Biết có người khác không thể sử dụng phép thuật bừa bã mà còn hỏi. Nếu không phải đi chung Delta, tôi đã bay về luôn cho rồi, cần gì phải lết bộ cho mỏi chân. Chán thật, tự nhiên cứu người cái rồi lồi ra kẻ thù mới.

    Như mọi người đã biết, gia đình của Delta đã bị Duagloth giết, và tôi lại là em gái của kẻ thù họ chứ. Không nên ở đây lâu, tìm cách trốn thôi. Chuyến đi này có nhiều việc để làm lắm, không phải chỉ chữa cho Delta rồi hỏi chuyện mà còn một việc rất quan trọng nữa. Đó chính là..

    - Này, cô định đi đâu thế?

    - À.. Tôi trở về. Bệnh của cậu không còn đáng lo ngại nữa. Cứ yên tâm. Chúng tôi về.

    - Vậy để tôi tiễn các cô

    - Anh mới khỏi thôi mà - Bell lên tiếng. Cô bé có vẻ rất thương anh hai của mình

    - Không sao, anh sẽ về sớm thôi. Thế nào

    Tôi hừ lạnh

    - Theo được thì theo

    Hiện tại chỉ có mình Delta là đã biết thân phận của tôi. Tôi không muốn kéo Fen và Bell vào

    - Này, có được không. Hành trình của chúng ta chưa kết thúc mà. - Ruth nói nhỏ

    - Đừng lo, cậu quên tớ là vua kế hoạch à? Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cứ đi đi

    Chúng tôi cùng Delta đi về hướng ngược lại lâu đài.

    - Này, cô đi nhầm đường rồi

    - Đúng đấy

    Delta hơi nheo mắt

    - Cô không phải là em gái của hắc công tước à? Lâu đài đâu phải hướng đó

    - Tôi đã khẳng định chưa?

    * * *

    Tôi cười nhẹ. Trong cuộc trò chuyện lúc nãy, tôi vẫn chưa chính miệng bảo tôi là em gái Duagloth mà. Trêu hắn một chút vậy

    - Này, tôi mỏi quá. Anh lấy giúp tôi chút nước được không?

    Nghe tôi nói vậy, Delta bất giác nhìn vào bình nước, rồi không nói một lời đưa cho tôi

    - Này, hết nước rồi

    Tôi chẳng thèm mở nắp ra mà trả lại cho Delta. Hắn có chút bất bình nhưng cảm giác thấy bình nước đã nhẹ đi rất nhiều, rõ ràng lúc nãy vẫn còn nước mà.

    Ruth cũng đã hiểu ra chuyện thì nở một nụ cười. Quả nhiên bạn thân của cô rất thông minh

    - Nếu muốn đuổi tôi đi thì cứ nói thẳng

    Delta bất ngờ lên tiếng. Tôi cũng "nhẹ nhàng" đáp lại

    - Đúng vậy. Chuyện của Duagloth đã làm thế nào với gia đình anh, tôi không quan tâm nhưng anh không có định kiến tốt với Duagloth, lại còn có ý không tốt với Duagloth. Tôi sẽ không bỏ qua đâu

    - Quả nhiên cô với hắn giống nhau như đúc. Chỉ quan tâm đến bản thân mà không đoái hoài đến sống chết của người khác

    - Tôi quan tâm đến bản thân ư?

    Delta im lặng rồi bỏ đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm mà không biết rằng Delta đang cười thỏa mãn: "Điều tôi cần xác thực đã rõ rồi, thiên thần nhỏ"

    - Ngọc

    - Hử, sao thế?

    - Cái tên đó. Theo nửa dòng máu phù thủy của tớ nói rằng hắn đã bị nguyền rủa

    Ruth vừa nhìn bóng lưng của Delta đang đi xa dần vừa nói

    - Tớ đã biết. Có cách giải không?

    Tôi đáp lại, nhân tiện hỏi luôn cách giải. Dù gì cậu ấy cũng là nửa phù thủy mà

    - Không chắc

    Ruth lắc đầu. Tôi chỉ biết cười trừ. Quả nhiên chỉ còn cách đó thôi nhưng cứ tiếp xúc một thời gian vậy. Tốt nhất là đợi Delta trở thành người của mình vẫn là tốt nhất. Đợi khi nào cậu ta thề trung thành, tôi sẽ giúp cậu ấy giải lời nguyền.

    - Cậu định làm gì nữa?

    Ruth bất ngờ hỏi tôi

    - À, bây giờ lãnh địa này là của tớ. Cứ tung hoành thôi

    - Kế thế nào?

    Tôi liền nở một nụ cười, thì thầm vào tai Ruth

    - Hay lắm

    Nghe xong, Ruth không thể nhịn được mà nở một nụ cười tinh quái

    - Vậy tớ sẽ trở về lâu đài chuẩn bị. Có gì liên lạc qua thần giao nha

    - Ừm. Nhớ là làm cho giống đấy nhé. Hơn nữa phải đúng thời gian nữa, nếu không tớ sẽ không kiềm chế được mà giết người mất

    - Tớ sẽ không làm cậu thất vọng đâu

    Nói rồi, Ruth vẫy tay chào rồi bay đi. Tôi cũng tiếp tục di chuyển. Đi một lúc cũng ra khỏi khu rừng đến một con đường mòn nhỏ. Thoải mái tản bộ theo dọc con đường, tôi tin rồi sẽ đến một nơi nào đó. Vì ở đây rất ít phương tiện nên đường mòn này chắc chắn do di chuyển qua lại nhiều lần. Mà di chuyển thì chắc chắn phải là từ làng này đến làng khác hoặc khu vực này đến khu vực khác. Hơn nữa, ở trên con đường lại còn có vết bánh xe, nhất định là như thế rồi. Muốn đến đích nhanh nhất là cứ nằm dài trên con đường này.

    Đùa thôi, tôi không ở bẩn như thế đâu. Nhưng.. Không còn cách khác nữa rồi. Haiz.. Hy sinh chút vậy..

    * * *

    Ở một nơi khác..

    Một chú bồ câu trắng lượn vài vòng rồi đậu trên vai mĩ nam vận hắc trang. Mở bức thư trên chân bồ câu. Hắn nở một ý cười lạnh hơn gió mùa đông.

    - Mới vài ngày mà đã bắt đầu rồi. Thật không yên tâm khi để con bé ấy lại

    Nói rồi, hắn lấy trong người ra một tờ giấy nhỏ buộc lại vào chân con bồ câu ấy thả đi

    - Để xem thiên thần nhỏ sẽ làm gì?

    Một mĩ nam khác ở không xa nhìn hắn rồi hỏi

    - Là em gái ngươi?

    - Đúng vậy. Nó sẽ đến đây sớm thôi, bệ hạ. Mong người đừng quá để ý con bé

    - Ha, cô gái thú vị như thế. Ngươi bảo ta không nên để ý là sao, công tước?

    - Vì con bé là của ta

    Vừa trả lời, hắn vừa ném cho kẻ đối diện một cái nhìn đáng sợ mang theo một ý đe dọa.

    Không cần biết Esther có bao nhiêu anh chị em..

    Chỉ cần biết, cô gái ấy là của hắn..
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  2. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương XXXI"
    Chương XXXI

    Tôi di chuyển trên con đường lát sỏi, hai bên là sự kiểm soát của những tên lính mà không thể kiềm chế, nở một nụ cười khinh bỉ. Vận trên người một bộ cánh mỏng manh, khiêu gợi. Phía sau là vài cô gái giống tôi. Chúng tôi được đưa vào một căn phòng cuối hành lang. Trong lòng tôi đầy khí lạnh. Kể từ khi đến đây, tôi đã rất phẫn nộ. Tôi biết Duagloth vốn chẳng hiền lành, nhưng không ngờ, bọn người này lại hoành hành như thế. Tôi không muốn nghe bất cứ một lời nói xấu nào nữa.

    ~~~***~~~

    - Trưởng thâu thuế phía tây, sỉ nhục em gái công tước. Tội không thể tha. GIẾT

    Trong phòng ngập mùi máu. Tôi nhìn những cô gái lúc đầu đã vào chung tôi, rồi ra hiệu cho những người khác không cần đụng đến bọn họ

    Vừa ra khỏi cửa, đã gặp phải Ruth. Cậu ấy vẫn vẻ mặt trêu chọc ấy, hỏi

    - Sao thế? Hiếm khi thấy cậu như thế đấy!

    - Từ khi đến đây, việc này không có hiếm nữa

    - Delta sẽ thay thế vị trí của tên béo biến thái ấy

    - Miễn thuế trong lãnh địa một năm

    - Đem chuyện này đến những khu vực còn lại để răn đe những kẻ cầm quyền

    - Giảm thuế một nửa

    - Mọi lệnh phát ra dưới danh nghĩa của ta

    Hàng loạt lệnh được ban hành. Tất cả chỉ răm rắp làm theo. Không dám ý kiến một lời. Những trưởng thâu thuế khu vực phía nam, bắc, đông cũng sợ hãi. Việc này cũng đã kinh động đến Roma nhưng tôi không quan tâm. Đó cũng là chủ ý của tôi

    * * *

    Hai tuần sau..

    Tôi và Ruth đang thảnh thơi đánh cờ thì Emma-một người hầu của tôi xông đến

    - Công nương, có chuyện rồi

    Tôi nheo mắt

    - Là chuyện gì?

    - Công tước đại nhân gửi thư cho ngài

    Vừa nói, Emma vừa đưa tôi bức thư. Trên phong bì có dấu ấn của hoàng tộc

    - Sao ngươi biết là của công tước. Các dấu ấn của anh ấy đều do ta giữ, hơn nữa đây là dấu của hoàng tộc

    - À.. nô tỳ thấy ngài rất ít giao du với hoàng tộc nên trộm nghĩ, có lẽ là của công tước đại nhân

    Emma giọng run run đáp lại. Tôi thở dài

    - Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi

    - Vâng, nô tỳ xin lui

    Thấy Emma đã đi khuất, tôi mới mở ra lấy thư. Bên trong đúng là chữ của Duagloth. Nhưng..

    "Đến Roma, có việc muốn gặp"

    Tôi không lời nào diễn tả được cảm xúc. Thư này quá ngắn đi, lại không đầu đuôi rõ ràng. Chỉ vỏn vẹn 6 chữ. Đúng là anh trai có tâm

    - Sao thế? Tình ý ngọt ngào quá nên không nói nên lời chứ gì?

    Vẫn là giọng điệu ấy. Tôi đập thẳng bức thư vào mặt kẻ đối diện

    - Cái gì ngọt với ngào. Đọc đi

    Ruth nhanh chóng lấy bức thư, lướt nhanh. Năm phút vẫn chưa thấy động. Đúng là đứng hình thật rồi

    - Chuyện này là..

    - Có lẽ anh ấy muốn nói chuyện với tớ. Có lẽ là việc của mấy tuần nay

    - Ừ, có lẽ vậy

    Ruth lắc đầu, đặt bức xuống bàn. Đến nàng cũng không hiểu được tâm tư của hắn. Không một lời hỏi thăm, cũng không đầu đuôi. Cả bức thư chỉ vài chữ

    - Cậu nghĩ nó có ý nghĩa khác không?

    Ruth nhìn tôi hỏi. Tôi cũng lắc đầu

    - Không, chắc chắn cũng không đơn giản vì mấy việc tớ đã làm. Từ lúc tớ đòi quyền lực, anh ấy không suy nghĩ mà chiều tớ. Thì chắc chắn không phải là việc này.

    - Vậy là việc gì?

    Ánh mắt Ruth phức tạp nhìn tôi

    - Cậu nghĩ một nam nhân muốn gặp một nữ nhân thì là vì lí do gì?

    Bỗng nhiên, cả hai chúng tôi như nghĩ ra cái gì đó, đồng thanh nói

    - Đừng nói là như thế nhé!

    * * *

    -

    - Công nương, đã sắp xuất phát, ngài nhanh lên

    Mới sáng sớm, Emma đã hối thúc tôi. Trong bộ áo đầm nhiều lớp cùng với áo choàng lông. Tôi khó khăn mới yên vị trong chiếc xe ngựa.

    Ruth ngồi đối diện tôi. Cậu ấy vẫn nhắm mắt dưỡng thần từ lúc tôi bước lên. Trang phục của cậu ấy nhẹ nhàng và đơn giản hơn tôi rất nhiều. Chúng tôi đã quyết định, thân phận của Ruth là người hầu thân cận của tôi. Cậu ấy không quan tâm đến thân phận lắm. Dù gì tôi cũng biết mục đích cậu ấy ở đây là gì

    Kinh thành Roma không xa lắm. Chỉ một ngày đường là đến cổng thành. Sau đó chỉ mất vài canh giờ để đến hoàng cung.

    Mọi việc rất thuận lợi. Vừa đến nơi, tôi đã thấy Duagloth đứng đợi đón tôi

    - A! Duagloth!

    Tôi định lao đến thì bị Ruth kéo ngược lại. Cậu ấy nhắc nhỏ

    - Cẩn thận. Nên biết lễ nghi chút đi

    Nghe nói xong, tôi đành "ngoan ngoãn" hành lễ. Duagloth kéo tôi lại

    - Sau này không cần phiền phức thế đâu

    Tôi cười, nhanh chóng đáp lại

    - Vâng..

    Nhưng bỗng tôi nghe Ruth ho nhẹ đành tránh ra

    - Công tước đại nhân đùa rồi, Esther không dám

    Duagloth khẽ cười, vuốt tóc tôi

    - Được rồi, em ngồi xe đã lâu vậy rồi, anh đưa em về nghỉ trước. Ngày mai sẽ đến cung điện

    - Vâng, cảm ơn công tước đại nhân

    Chúng tôi đi trên con đường lát đá khoảng mười phút thì dừng lại trước một tòa nhà lớn. Duaaloth để tôi lại rồi đi mất. Bảo là có việc, hôm sau sẽ đến đón chúng tôi.

    Bơ vơ giữa tòa nhà rộng lớn. Rất nhiều người hầu vây xung quanh, tôi cũng nhanh chóng đổi một bộ đồ nhẹ nhàng hơn. Nằm dài trên chiếc giường kingsize, tôi cũng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Hôm nay đã rất mệt, nhưng sau này sẽ mệt hơn nữa
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  3. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương XXXII"
    Chương XXXII

    Sáng sớm hôm sau, Duagloth đã đến tìm người. Mở cửa phòng bước vào, hắn chỉ thấy một cô gái ngồi trên ghế, hai chân gác lên bàn, váy được kéo lộ hai cặp đùi trắng

    - A, mới sáng sớm công tước đại nhân đã đến tìm bé Est ư?

    Nàng ta cười, nói. Duagloth không quan tâm, chỉ hỏi lại

    - Em ấy đâu?

    - Ai da, gấp gáp gì thế? Sáng sớm cậu ấy đã đi, chỉ gửi lời nhắn lại

    Nói rồi, Ruth đặt hai chân xuống, đứng dậy, tiến lại gần hắn

    - Tòa nhà này khá rộng nhỉ? Tổng cộng hơn 27 phòng và 73 người hầu kể cả binh lính phải không? Esther nói cậu ấy muốn chơi trốn tìm. Nội trong ngày, nếu công tước tìm được cậu ấy, thì cậu ấy sẽ đi theo công tước. Nhưng ngược lại thì ngày mai quay lại đây

    Duagloth nghe Ruth nói xong thì quay lưng rời đi.

    - Đừng gấp thế

    Ruth gọi. Hắn cũng dừng lại

    - Cậu ấy bảo tôi cho anh gợi ý: Đừng nghĩ tìm theo đặc điểm bên ngoài có thể thấy được cậu ấy. Cậu ấy có thể đổi màu mắt và màu tóc đấy. Hehe, tôi thấy nên kiểm tra ngực thì hơn đấy. Vòng một cậu ấy nhỏ lắm. Hehe..

    Ruth chưa nói hết câu thì hắn đã ra khỏi phòng, đóng rầm cửa. Nàng lắc đầu

    - Đúng là.. Vẫn chưa nói hết cơ. Tôi cũng có thể tham gia tìm chung anh mà. Hơn nữa nếu ngày hôm nay không tìm được cậu ấy thì hôm nay phạm vi không phải trong tòa nhà này thôi, mà là cả thành Roma này. Nếu không quan tâm thì thôi, tôi sẽ đợi xem, anh có thể làm gì con nhóc quậy phá đó

    ~~~***~~~

    Đó là tất cả những sự việc sáng hôm nay. Tôi đang nhí nhố trong trang phục người hầu ở nhà bếp. Thật sự ban đầu tôi cũng không có ý dĩ chơi trò trốn tìm này. Nhưng tối hôm qua, Ruth và tôi đè nhau. Đổi đủ kiểu tóc, màu mắt. Thế là sáng hôm sau, mới ra khỏi phòng đã bị nhận nhầm là người hầu. Nhưng không sao, dù gì cũng không phải lần đầu. Tôi bị rất nhiều lần, và tôi cũng rất hưởng thụ nó. Cảm giác rất tuyệt

    - Ngọc, nghe không?

    Viên đá hình trái tim giữa vòng cổ tôi phát sáng. Tôi nhanh chóng lấy tay che nó lại, nhỏ giọng

    - Gì thế?

    - Duagloth đã biết

    -

    (chữ in nghiên là đối thoại giữa Esthet và Ruth qua phép thuật)

    - Anh ấy đâu?

    - Mới ra khỏi cửa thôi

    - Cậu đi theo báo vị trí cho tớ được không?

    - Chơi ăn gian nhỉ?

    - Nhiều lời

    - Được rồi, bây giờ đã xuống đại sảnh

    Tôi nghe nói thế bèn cố gắng trốn ra khu vườn hoa phía sau

    - Bây giờ hắn đã xuống phòng bếp

    Ruth thông báo cho tôi. Tôi thở phào, quả nhiên rời khỏi đó là quyết định đúng đắn. Duagloth biết tôi ham ăn nên thế nào cũng thế. Nhưng tôi thông minh và nhanh chân hơn nhé

    - Nay, hắn đã quay lại sảnh. Triệu tập những người hầu mắt ngân sắc đấy

    - Đúng anh ấy. Cũng đã phát hiện tớ sẽ thể đổi màu giống anh ấy. Nhưng tiếc thay là ngược lại

    Đúng thế, tôi muốn thay đổi vẻ ngoài giống anh ấy. Nhưng tóc tôi màu bạch kim và đôi mắt lại màu đen. Tiếc thật đấy. Duagloth không thể nghĩ ra đâu. Lần này tôi thắng chắc

    - Cậu đang đâu?

    - Tớ đang trên gác mái. Trốn đây tốt nhất

    Tôi đang cười thỏa mãn trong sự chắc chắn, chiến thắng đã nằm gọn trong tay. Bỗng nhiên, có tiếng bước chân gần đấy. Một giọng quen thuộc vang lên

    - Esther, ra đi. Ở đó chật lắm đấy

    Tôi giật mình, là giọng của Duagloth. Nhưng làm sao có thể chứ. Bỗng nhiên, tôi mới nhận ra một việc.

    Tôi lao ra, nắm lấy cổ áo của đứa con gái đang đứng sau lưng Duagloth, đè xuống gằn giọng

    - CẬU PHẢN BỘI TỚ

    Ruth vẫn cười cười với giọng châm chọc

    - Không phải tớ cũng được tham gia à? Cậu tin người quá rồi

    - C.. cậu..

    - Được rồi, cả hai đứng dậy đi. Như vậy còn hệ thống gì nữa?

    Duagloth cố gắng làm dịu tôi lại. Tôi bực bội đứng dậy, chỉnh lại quần áo. Theo Duagloth trở về phòng. Ruth cũng lẽo đẽo theo sau

    * * *

    Chúng tôi quay lại căn phòng ngủ. Tôi và Ruth ngồi xuống bàn, rót một tách trà. Duagloth dựa lưng vào tường nhìn bọn tôi. Một lúc lâu sau, anh ấy cất tiếng

    - Anh muốn nói với em vài chuyện

    Nói rồi Duagloth nhìn qua Ruth

    - Cậu ấy không phải người ngoài. Không sao

    Nhưng Ruth lại bước ra ngoài, xua xua tay

    - Thôi, thôi. Hai anh em các người nói gì nói đi. Tôi ra ngoài trước. Dù gì, có ở đâu thì tôi vẫn biết hai người nói gì.

    Sau khi Ruth đã đóng lại. Ánh mắt Duagloth chuyển lên người tôi. Giọng không nóng không lạnh, hỏi

    - Sao em làm thế?

    Tôi khẽ cười, mắt đối mắt

    - Em nghĩ khi anh cho em quyền lực, anh cũng tính đến nước này chứ?

    - Đúng thế. Nhưng anh muốn biết lí do

    Tôi không vội trả lời. Chỉ im lặng nhìn bình hoa trên bàn. Khỏi nói cũng biết đây là thành quả của Ruth. Cách cắm rất đẹp, kỹ thuật và cách phối hợp rất tuyệt. Tôi đưa tay, rút ra một búp hoa. Quay nhìn Duagloth hỏi

    - Anh biết ý nghĩ của lưu ly không?

    Đưa búp hoa lên, đôi môi tôi khẽ chạm, liền nở thành một bông lưu ly xinh xắn

    - Xin đừng quên tôi. Đó là ý nghĩ của bông hoa này. Em làm vậy cũng chỉ muốn mọi người tôn trọng anh hơn thôi

    - Tại sao?

    - Không phải anh rất cô đơn à? Như thế mà anh vẫn muốn mọi người khinh sợ à? Anh biết em sợ nhất điều gì không? Đó là sự quên lãng. Em không muốn khi bản thân chết đi, ai cũng không nhớ đến em, lại càng không muốn khi em mất, mọi người lại vui mừng thay vì khóc lóc. Em cũng muốn anh được tôn trọng. Em càng không muốn mọi người nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi và khinh thường. Em ghét như thế, rất ghét

    Không khí trầm xuống. Duagloth nhìn tôi, vẫn bằng ánh mắt bạc ấy, nhưng bây giờ nó lại có một tia cảm xúc khó hiểu gì đó.

    Duagloth thở dài, đến gần, gõ vào đầu tôi một cái

    - Ngốc này, anh không cô đơn. Anh có em. Anh không cần bọn người đó tôn trọng. Anh chỉ cần em

    - A.. anh.. Đúng là nói gì anh cũng không hiểu

    Mặc dù vẻ ngoài như thế như trong lòng tôi lại có một cảm xúc ấm áp trào lên. Tôi thật hạnh phúc khi nghe Duagloth nói như thế
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  4. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương XXXIII"
    Chương XXXIII

    Bước ra khỏi phòng, tôi đã thấy Ruth đang dựa từng, mái tóc màu xám tro tung bay, ánh mắt tử sắc nhìn vào khoảng không không như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng vừa thấy tôi ra, ánh mắt ấy đã chuyển lên tôi, trở lại giọng điệu đáng ghét ấy

    - Xong rồi à? Hai người làm gì mà lâu thế. Mà cũng nhờ ơn cậu mà sáng giờ, tớ vẫn chưa có gì trong bụng nè. Trong khi hai người lại no như thế rồi..

    - No mới lạ. Con điên ni, mi trở lại phong thái của một nữ hoàng nghiêm nghị được không. Bỏ cái giọng điệu trêu chọc ấy đi

    - Á, không được rồi. Tại 'vợ chồng son' mấy người chướng mắt quá mà

    - Ai là vợ chồng chứ?

    - Không phải? Hai người cũng có hai đứa con rồi mà

    - Có con hồi nào hả?

    - Vậy là khẳng định hai người là vợ chồng rồi

    - Không có

    Ruth và tôi lại bắt đầu cãi nhau. Duagloth thì đi trước, hắn đâu có rãnh mà chịu trận. Dù việc này hắn cũng đã quen. Cuộc sống vẫn vậy, mặc dù có chút ồn ào hơn, nhưng bình thường vẫn thế mà. Từ khi lưu Esther ở bên, hắn đã trải nghiệm nhiều cảm giác trước đó chưa từng có. Cũng rất vui vẻ, và cũng rất ấm áp

    * * *

    - Đói quá đi, sáng sớm chưa ăn gì đã vận động mạnh, thật mệt

    Tôi than vãn, trượt dài trên cái bàn ở nhà ăn

    - Coi kìa, cư xử cho đúng mực đi

    Ruth cầm cây quạt gõ gõ lên đầu tôi

    - Cũng tại cậu mà còn than gì nữa? Lần sau đừng có thay đổi ngoại hình nữa, cứ như vậy được rồi

    - Tại cậu mà còn nói

    Tôi lí nhí. Trở lại vẻ ban đầu, tôi cũng không hài lòng lắm. Đối với tôi thì tôi thích màu trắng hơn tất cả màu khác, vì nó rất tinh khiết. Nhưng vì ban đầu tôi đã xuất hiện với ngoại hình khác nên không thể đổi được. Nếu như vậy sẽ xem là phù thủy mất, rất nguy hiểm. À, mà dù có bị cho là phù thủy rồi đem hỏa thiêu tôi cũng không sợ, chỉ sợ gây phiền phức cho Duagloth thôi, và cũng ảnh hưởng đến địa vị mà tôi khó khăn xây đắp. Thôi kệ, màu tóc đen huyền này cũng đẹp, cả đôi mắt ngọc bích này cũng rất hút hồn.

    - Duagloth, thật sự anh gọi em đến đây chỉ có nhiêu đó?

    - Ừ

    - Đùa à?

    Tâm trạng tôi tụt không phanh. Gặp chỉ nói vài câu thôi? Thật rãnh nhỉ?

    - Nếu em thích thì vào cung với anh

    - Thật ư?

    Mắt tôi sáng lên. Lần trước tôi đã quấy rối Duagloth để được đến hoàng cung nhưng mà anh ấy không quan tâm tí nào. Nhưng lần này tại sao lại..

    Duagloth dường như đoán được ý tôi bèn giải thích

    - Sau này sẽ ở Roma một thời gian.. dài

    - Vậy ư? Thật tốt!

    Tôi cũng không quá ngạc nhiên về câu trả lời. Nhưng Duagloth có vẻ hơi khó chịu.

    - Em vui như thế sao?

    - Đương nhiên

    Tôi vui vẻ trả lời, nhưng lại không hề để ý biểu cảm đang biến hóa trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của anh ấy

    - Này, người ta đang giận đấy! - Ruth hảo tâm nhắc nhở

    - Giận gì cơ ?

    * * *

    * * *

    Sau một hồi đấu tranh tư tưởng với Duagloth thì tôi cũng được chấp nhận. Chúng tôi quyết định đi bộ đến hoàng cung, mặc dù từ đây đến đó cách gần 2 dặm

    - Oa, Roma thật là.. là..

    - Hào nhoáng phải không?

    - Ừ, ừ, đúng rồi Linh

    * * *

    Duagloth chỉ im lặng đi theo sau làm tôi cảm thấy mình đang ức hiếp anh ấy vậy.

    Như cái mà tôi ghét nhất là ánh mắt của những nữ nhân bên đường. Họ nhìn Duagloth, rồi đỏ mặt, bàn tán gì đó. Cảm giác thật khó chịu. Đặc biệt là đứng cạnh Ruth, tôi thấy mình thật thiệt thòi. Trái với vẻ đẹp tươi sáng và ngoại hình xinh đẹp "bốc lửa" của cậu ấy, thì tôi có vẻ u ám và trông có vẻ mệt mỏi vì sau vụ việc hồi sáng. Tôi cảm thấy rằng Ruth như một tiểu thư cao quý, Duagloth là chàng kỵ sĩ phong nhã còn tôi chẳng khác gì một nữ tì

    - Thôi mà, cậu vẫn rất xinh đẹp đấy thôi

    Lần đầu tiên (hoặc ít ra là rất lâu rồi) tôi thấy Ruth tốt bụng đến thế. Cậu ấy xoa xoa đầu tôi an ủi. Việc đó làm tôi cảm động muốn rơi nước mắt

    - Linh, cậu thật tốt bụng. Đúng là không cùng huyết thống nhưng chảy cùng dòng máu (*)

    - Haha.. Đương nhiên rồi. Vì cậu không bao giờ đẹp bằng tớ. Chỉ số đo ba vòng thôi cũng kém tớ rất nhiều rồi. Thân là bạn thân nên an ủi một chút là phải

    * * *

    Tôi xin được rút lại lời nói lúc nãy. Quả nhiên con người này không thể tin tưởng được

    Gì chứ! Cậu tưởng ba vòng đẹp hơn tớ à? 80-70-75 của tớ so với 90-65-85 của cậu thì có thua kém gì đâu

    * * *

    Thôi! Sự thật mất lòng, không nên nghĩ nữa

    - Haha, xem như là trả thù nhé!

    Ruth búng một cái đau điếng vào giữa trán tôi rồi chạy đi

    - Này! Đúng lại!

    Tôi cũng nhanh chóng đuổi theo

    Duagloth chỉ biết thở dài. Bây giờ hắn thật tiếc nuối những ngày "yên bình" của hắn. Hai cô gái này.. Đặc biệt là cô gái mới đến làm cho những việc xung quanh hắn ồn ào lạ thường. Nhưng xem ra, hắn phải học cách đối mặt nó mỗi ngày rồi. Đành cứ xem như là một trận chiến cam go vậy.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  5. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương XXXIV"
    Chương XXXIV

    Đến hoàng cung. Bỏ ngoài tai những lời bàn tán. Tôi và Duagloth chẳng cần bàn bạc mà thống nhất, ném Ruth vào căn phòng của Duagloth rồi rời đi.

    Bước đi bên cạnh Duagloth trên hành lang dài vắng bóng người, tôi và Duagloth chẳng nói một lời. Không khí bây giờ khá là tĩnh mịch, hoàn toàn đối lập với lúc sáng.

    Bây giờ mặt trời đã đứng bóng. Nhưng vì bữa sáng ăn khá trễ nên tôi cũng không thấy đói. Cho dù tôi là một người sành ăn, nhưng thực tế chỉ cần một chén cơm trắng, hoặc một ổ bánh mì cũng có thể cầm cự ba ngày. Vì tôi phải bôn ba khắp nơi mà. Không phải nơi nào tôi cũng có cuộc sống thoải mái như bây giờ. Hơn nữa, tôi cũng là một kẻ sống dai mà.

    Bỏ qua việc ấy đi. Quan trọng bây giờ là làm sao cho không khí bớt nặng nề một chút. Nhưng tôi biết nói gì bây giờ?

    - Anh ở đây là vì chiến tranh à?

    - Ừ

    * * *

    Sao lại khó xử nữa rồi.

    - Với người Saxon à?

    - Ừ

    - Anh sẽ đến Anh Quốc?

    - Ừ

    - Vậy em theo anh nhé!

    - Không

    Hừ, tưởng anh chỉ biết ừ thôi chứ.

    - Đi mà, em sẽ ngoan mà. Cho em theo đi

    - Nguy hiểm

    - Sao nay anh kiệm lời thế?

    * * *

    Haiz.. Hết nói nổi. Hôm nay anh ấy bị sao vậy. Hay là còn để ý việc lúc sáng.

    - Xin lỗi anh. Lúc sáng em có hơi quá. Nhưng anh cho em theo đi. Em sẽ ngoan ngoãn, không quậy đâu. Vì thế cho em theo đi - tôi bật chế độ "moe"

    * * *

    Tôi tiếp tục làm phiền Duagloth cho đến khi anh ấy bỗng hơi nghiêng người như cúi chào một ai đó. Tôi mới để ý đến người xuất hiện trước mắt.

    - G.. giáo hoàng đại nhân!

    Tôi bối rối, chỉnh lại trang phục, hành lễ.

    Giáo hoàng liếc nhìn tôi một cái rồi quay qua hỏi Duagloth:

    - Ngươi đến gặp hoàng đế bệ hạ?

    - Vâng!

    Tôi bỗng nhận ra cách nói chuyện của Duagloth rất khác lạ.

    Tôi cũng đã từng gặp giáo hoàng, cũng đã từng nghe hai người nói chuyện với nhau. Nhưng lúc đó, tôi không quá để ý đến ngữ điệu và cách nói chuyện. Hoặc là lúc đó do tôi quá hứng thú với Roma.

    Thực tế, Duagloth có một phần tôn kính, nhưng cũng có một phần lạnh nhạt đối với giáo hoàng đại nhân. Khác hẳn với cách dịu dàng, sủng nịnh với tôi. Hoặc lãnh đạm với những người dưới quyền.

    Những chuyện sau đó tôi cũng không nghe. Nhưng cuộc đối thoại ngắn gọn cũng nhanh chóng kết thúc. Trước khi rời đi, giáo hoàng để lại một cái nhìn quan tâm trên Duagloth, rồi bảo tôi có thời gian thì đến gặp ngài ấy nói vài việc. Tôi cũng lễ phép chào. Sau khi giáo hoàng đã khuất rồi. Chúng tôi tiếp tục cất bước.

    Chúng tôi cũng không nói gì sau đó nữa. Tôi vẫn im lặng khi anh ấy gặp hoàng đế, chỉ trả lời vài câu xã giao, sau đó vẫn hoàn im lặng cạnh anh ấy khi bàn bạc về chiến thuật. Cho đến lúc trở về, tôi cũng chẳng nói gì.

    Đứng trước cánh cửa lớn phòng của Duagloth. Tôi định mở cửa thì Duagloth đã ngăn lại.

    - Sao thế?

    - Em, có thích chiến tranh không?

    - Hả?

    Tôi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của Duagloth.

    Câu trả lời của tôi đương nhiên là: Có. Cũng vì lí do đó mà tôi phải rong ruổi khắp nơi. Lúc mới lên ngôi, chưa gì tôi đã bị đuổi. Ruth vì hiểu rõ tính hiếu chiến của tôi nên bảo tôi đi tìm năng lượng khắp nơi thay vì cậu ấy. Đương nhiên là chúng tôi có quyền lực bằng nhau nhưng tôi lại không có mặt ở lâu đài thường xuyên.

    - Có, đã từng.

    Sau một hồi suy nghĩ, tôi cũng trả lời thật lòng

    - Vậy sao?

    - Nhưng.. bây giờ có lẽ là không. Em cảm thấy nó thật nhàm chán. Anh biết không, hồi đó, em thì thích chiến tranh còn Ruth lại thích hòa bình. Có lần, em đã hỏi Ruth tại sao cậu lại thích hòa bình, và cậu ấy trả lời là..

    - Chiến tranh ai cũng có thể tạo, nhưng hòa bình chỉ có những con người thật sự tài giỏi và dũng cảm mới có thể xây dựng được. Chiến tranh có thể tự có trong tiềm thức, nhưng hòa bình phải tự tay con người làm ra. Chúng ta mặc dù không có nhiệm vụ bảo vệ hòa bình hoặc tạo ra hòa bình. Nhưng chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt cho bản thân để ghi danh lịch sử. Và để cho mọi người không khinh thường và công nhận chúng ta.

    Một giọng quen thuộc cắt ngang câu nói của tôi. Đương nhiên không ai khác là..

    - Ruth!

    - Aiz.. Hai người thiệt là. Bao nhiêu vấn đề không nói lại nói vấn đề này.

    - Sao cậu có thể thoát khỏi kết giới của tớ

    - Ối dời, dễ như ăn cháo. Nhưng tớ có hơi mệt với một ma pháp khác

    Vừa nói, Ruth vừa liếc mắt qua Duagloth. Tôi chẳng thèm để ý mà mở cửa, kéo Duagloth vào. Tôi hoàn toàn "bơ" Ruth.

    - Này, này, đừng xem tớ như không khí chứ!

    - Hừ, Duagloth, em muốn "tâm sự" với anh. Linh, cút!

    - Con nhỏ đáng ghét!
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  6. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương XXXV"
    Chương XXXV

    - Duagloth, em nghĩ em có vài thứ có thể giúp anh trong cuộc chiến sắp tới..

    Tôi bối rối nói. Ba người chúng tôi đều ngồi chung trên một chiếc bàn tròn. Bây giờ, tôi đang liên tưởng đến hội bàn tròn của vua Arthur, mặc dù bây giờ nó vẫn chưa xuất hiện. Nhưng điều tôi chắc chắn là cái hội bàn tròn đó sẽ không thể có được bầu không khí khinh khủng như ở đây bây giờ.

    Trong căn phòng kín mít. Ánh sáng yếu từ vài cây nến tạo cảm giác rùn rợn mặc dù bây giờ vẫn còn là ban ngày. Tôi không hiểu tại sao Duagloth có thể ở trong căn phòng ngột ngạt không có cửa sổ như thế này. Vì ý thích chăng? Hay đơn giản là anh ấy không quan tâm? Tôi không hiểu nổi. Và đặc biệt hơn là Ruth vẫn có thể bày tiệc trà được. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

    - Sao, anh cần em giúp không?

    Đây là cách duy nhất để có thể phá bầu không khí kì cục này.

    - Ừ, em có ý gì?

    Duagloth thản nhiên uống tách trà

    - À.. Thì.. Trong thời gian em rãnh lúc còn ở lâu đài. E.. em đã chế tạo ra một thứ.. rất thú vị

    Vừa nói, tôi vừa lấy trong người ra một cái hộp nhỏ, bên trong đầy những viên tròn như viên bi

    - Đây là ma đan. Anh cho ai ăn nó, thì người đó sẽ tuyệt đối trung thành với anh. Nếu người đó phản lệnh sẽ bị ma đan trừng trị.

    Tôi nhanh chóng giải thích cách đơn giản nhất.

    - Làm sao để khởi động nó?

    - Chỉ cần chút máu của anh thôi. Như thế này..

    Nói rồi, tôi lấy một viên ra khỏi lọ. Tự cắn tay mình rồi nhỏ vài giọt máu lên. Ma đan liền tỏa ra ánh sáng màu đỏ.

    - Đấy, như thế là được. Nói chung là cách sử dụng rất đơn giản. Nhưng quan trọng là anh làm sao để đối phương chấp nhận nuốt nó mới quan trọng. Ủa?

    Tôi vừa nói xong thì nhìn lại viên ma đan thí nghiệm của tôi đã biến mất

    - Này, đừng nói là anh đã ăn nó nhé?

    - Ừ.

    Có cần thờ ơ như thế không! Tôi không hiểu là Duagloth có để ý việc quan trọng khi sử dụng ma đan này không. Người nuốt nó chẳng khác nào làm nô lệ cho người khác vậy. Cả tính mạng cũng bị nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ chết nữa. Thật sự là Duagloth không để ý ư?

    - Anh quyết định làm nô lệ cho cậu ấy ư?

    Ruth nãy giờ im lặng cũng lên tiếng

    - Tôi nghĩ anh cũng hiểu được sự ràng buộc của nó chứ? Hay là tôi đánh giá anh quá cao?

    Ánh mắt sắc bén của Ruth như xoáy sâu vào con ngươi màu bạc của Duagloth

    - Tôi hiểu.

    Sau một hồi im lặng, Duagloth cũng trả lời

    - Nhưng tôi tin Esther. Dù gì em ấy cũng không cần tôi giúp em ấy việc gì. Đúng không?

    Duagloth quay qua nhìn tôi. Tôi khẽ gật đầu, nhưng cũng lên tiếng phản bác

    - Dù gì anh cũng quá tin tưởng em rồi. Nếu một ngày nào đó, em sẽ phản bội anh thì sao?

    Duagloth thở dài, nhìn thẳng vào mắt tôi trả lời

    - Anh tin em.

    "Anh tin em" - một câu nói đơn giản nhưng nó đã lấy được niềm tin của tôi.

    - Anh ngốc thật!

    Tôi không biết phải nói gì nữa. Anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng tôi.

    Nhớ lúc trước anh ấy vẫn còn nghi ngờ và có ý định lợi dụng tôi. Nhưng bây giờ hoàn toàn khác. Tôi không hiểu vì sao anh ấy lại thay đổi như thế. Tâm tư của anh ấy thật khó đoán. Tôi vẫn có thể tìm hiểu, nhưng tôi vẫn muốn thần bí như thế này. Thứ tôi muốn là chính miệng Duagloth nói ra tất cả chứ không phải là suy nghĩ trong đầu tôi.

    Nhưng tôi cũng nhận ra rằng, tâm của tôi đối với anh ấy càng ngày càng thật lòng

    - Mà anh cũng nên nhớ rõ, Esther không thuộc về anh.

    Ruth hảo tâm nhắc nhở làm không khí vốn nặng nề lại càng nặng nề hơn.

    - Bao lâu?

    Duagloth đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi

    - Khoảng 1 tháng nữa

    Ruth nhàn nhã trả lời

    - Nhưng mà..

    Ruth ra hiệu tôi im lặng, rồi nhìn thẳng vào Duagloth

    - Anh muốn làm gì thì nhanh lên đi.

    - Thôi nào Ruth, có phải tớ đi mà không trở lại đâu.

    Tôi lay nhẹ Ruth. Đừng có nói như kiểu tôi một đi không trở về chứ.

    - Tôi hiểu rồi. Đêm nay, hai người cứ ngủ ở đây, tôi sẽ tìm phòng khác

    Duagloth đứng dậy rồi rời đi.

    - Duagloth, đợi em. Ruth ở đây nha

    Tôi đuổi theo Duagloth.

    - Duagloth, anh đừng để ý lời của Ruth. Em sẽ trở lại mà

    Tôi vừa theo bước Duagloth vừa giải thích

    - Anh hiểu, em không cần giải thích

    Duagloth cứ bước đi không nhìn về phía tôi.

    - Anh.. trận chiến sắp tới, em theo cùng nhé

    - Được

    Duagloth không còn từ chối nữa. Anh ấy không suy nghĩ mà đồng ý.

    - Tuần sau sẽ khởi hành đến Anh Quốc, em chuẩn bị đi.

    Tôi dừng lại, giọng trầm xuống, tôi nói chậm rãi

    - Không cần, chúng ta sẽ sử dụng ma pháp..

    Duagloth cũng dừng bước

    - Anh.. em muốn anh trả lời thật lòng.. Có phải.. anh biết hắc ma pháp?

    Duagloth quay đầu lại nhìn tôi, khẽ cười rồi đi tiếp

    - Đúng vậy

    Duagloth cứ thế khẳng định

    - Tại sao? Tại sao lại giấu em?

    - Là em không hỏi thôi.

    Tôi nắm chặt bàn tay thành nắm đấm

    - Đừng như thế chứ!

    Đừng đánh thức tôi khỏi giấc mộng này..

    Một giọt lệ lăn dài trên má tôi.

    Tôi đã phát hiện ra một điều, là tôi đã phạm điều cấm kị: Yêu một người.

    Hơn nữa, người ấy chỉ là NPC trong một trò chơi.

    Tôi không mong người ấy sẽ là [..], nhưng tôi mong rằng tôi sẽ không bao giờ yêu anh ấy cũng như bao giờ cũng nhớ rằng: Đây chỉ là game.

    Nhưng trái tim tôi không thể nói dối.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  7. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương XXXVI"
    Chương XXXVI

    Mấy ngày sau. Tôi và Ruth đều ở lì trong phòng. Ngoài trừ một vài lúc đi dạo ở khu vườn nhỏ gần đấy thì chúng tôi đều ở phòng tập trung làm việc và nghiên cứu. Dù ở đâu thì chúng tôi cũng không thể quên trách nhiệm của một nữ hoàng. Một mình Lyted không thể gánh vác được hết nên chúng tôi phải giúp đỡ hắn.

    Duagloth cũng rất ít đến đây. Ngoại trừ những buổi chiều để dùng bữa ăn chung thì dường như anh ấy rất ít có mặt ở phòng. Mà cũng phải, hoàng cung đâu có nhỏ. Có lẽ anh ấy đã tìm một nơi khác để nghỉ ngơi. Tôi kể từ lần ấy cũng ít nói chuyện với Duagloth. Ngoài trừ những câu xã giao hoặc những câu quan tâm tối thiểu của một anh trai với một em gái nên có. Có lẽ vì sắp chiến tranh nên anh ấy không để ý lắm. Tôi mong là vậy.

    Nơi đây khá vắng vẻ, rất ít người hầu qua lại. Nhưng mỗi lần có người thì tôi lại nghe những câu chuyện về tôi và Duagloth. Có lẽ tôi nổi tiếng thật rồi.

    Tôi cũng muốn gặp giáo hoàng đại nhân nhưng thời gian trôi qua quá nhanh nên cũng đã đến lúc tôi và Duagloth khởi hành đến Anh quốc. Kể từ khi đến đây, tôi vẫn chưa thấy hoàng đế La Mã, nhưng tôi cũng không mong được gặp hắn lần nữa. Tôi đã quá mệt mỏi rồi.

    Theo như kế hoạch, tôi, Ruth và Duagloth đến Anh Quốc bằng hắc ma pháp do Duagloth thi chuyển. Nhờ thế tôi rất đỡ mất sức. Nhưng như thế, trái tim của tôi rất đau. Và tôi hiểu tại sao..

    * * *

    Xứ Wales..

    Vì một số trục trặc kĩ thuật, có thể cho là vậy. Tôi bị tách khỏi Duagloth và Ruth. Tôi đã đến một khu vực của những nông dân thay vì là lâu đài lãnh chúa.

    Ở đây tôi đã gặp một cô gái tóc đen, mắt đen. Đó là người chơi!

    Tôi lén theo dõi cô ta. Cho đến khi tôi gặp được Parsi Fal - một tên bị nguyền rủa có hai nhân cách.

    Hắn đã hợp tác với Lâm Linh giúp một cô gái khỏi tay lãnh chúa nơi này. Tôi thật mắc cười khi cô ta cải trang thành cô gái tóc vàng. Trông thật ngu ngốc. Tôi tự hỏi tại sao Duagloth lại có thể có cảm giác với cô ta được.

    Lén theo chân Lâm Linh vào lâu đài. Thì bỗng nhiên, tôi đã bị Ruth kéo đi. Cậu ấy dẫn tôi đến một tòa tháp, bảo tôi đợi Duagloth. Thật không hiểu nổi.

    - Tại sao chỗ này nhiều muỗi vậy?

    Tôi vừa đập muỗi vừa càm ràm. Tại sao thời này nhiều muỗi thế?

    - Suỵt, im lặng tí nào. Có người kìa

    Ruth đứng gần cầu thang nhìn xuống, ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi tò mò, đến gần. Cầu thang xoáy ốc nên tầm nhìn bị che khuất rất nhiều nhưng những cái bóng và tiếng động đã nói lên tất cả. Có hai người đang ở đó!

    Tôi từ từ đi xuống, rồi nấp ở một góc khuất nhìn những người ở dưới.

    Lâm Linh đang chật vật với tên lãnh chúa béo ú thì Duagloth xuất hiện.

    Tôi nhìn hết cả đối thoại giữa Lâm Linh. Cả cái cách mà tên lãnh chúa ấy phạm phải điều cấm kỵ và cả cái cách Duagloth giết hắn cách nhanh gọn. Cả cái cách Lâm Linh xin sự tự do cho những người nông dân và đặc biệt là cái điện thoại bị rơi ra của Lâm Linh. Cả quá trình Duagloth đều rất bình tĩnh.

    Sau khi Lâm Linh đi khuất, tôi mới bước ra

    - D.. Duagloth!

    Tôi khẽ gọi tên anh ấy

    - Là em à? Do một vài trục trặc nên anh nhờ Ruth tìm em. Em ổn không?

    Ánh mắt Duagloth dịu đi khi nhìn tôi. Đưa tay dẫn tôi đi qua cái xác đầy máu

    - Thế nào?

    - Em cũng nghe rồi đấy. Tất cả đều theo ý. Em thích gì ở đây cứ lấy.

    Duagloth vuốt nhẹ mái tóc tôi, cưng chiều như một món đồ quý

    Tôi phùng má, ôm anh ấy

    - Em cần anh thôi!

    - Thế đã nghĩ thông rồi?

    - Ừ, hiện tại chúng ta còn bao nhiêu thời gian thì cứ tận hưởng. Em không muốn sau này phải hối hận.

    Tôi khẽ đặt đôi môi hồng lên của Duagloth. Một cách nhẹ nhàng, không cuồng nhiệt, không mạnh mẽ đoạt chiếm, chỉ đơn giản là khẽ chạm nhau. Một cách nhẹ nhàng.

    - Em chắc chứ?

    Duagloth buông tôi ra, hai đôi mắt đối diện nhau.

    - Ruth không ngăn cản thì chẳng có việc gì cả. Em và cậu ấy đã bàn bạc kỹ rồi. Chỉ cần anh một lòng với em, thì từ bây giờ đến thời gian đó. Em sẽ không bỏ anh.

    Tôi khẳng định. Đúng vậy! Tôi đã quyết định. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi phạm phải lỗi này. Nhưng Duagloth bây giờ đã chiếm địa vị rất cao trong lòng tôi. Không hiểu tại sao, và khi nào. Có lẽ, tình cảm của tôi đối với anh ấy chỉ thua tình cảm của tôi đối với "tên ấy" một chút.

    - Em mệt chưa?

    Duagloth ân cần quan tâm.

    - Không sao, chỉ một chút việc này làm sao làm khó em được. Hay là chúng ta nghỉ một đêm ở đây đi.

    - Cứ theo ý em.

    Duagloth dìu tôi đến đại sảnh. Anh ấy tiếp tục công việc theo kế hoạch, cũng không quên thực hiện lời hứa với Lâm Linh. Ngoài tiền tài và nhân lực, thì đất đai, Duagloth nghe theo lời đề nghị của tôi đã chia cho bọn tá điền.

    Trong lâu đài, tôi cũng có thể tiếng reo hò của những người nông dân. Cảm giác thật chân thật.

    - Cuối cùng cậu cũng quyết tâm

    Ánh mắt tử sắc nhìn lên người tôi như muốn xâu xé.

    - Xem như chúng ta đánh cược một lần vậy

    Tôi nheo mắt nhìn bóng lưng Duagloth đang chỉ tay ra lệnh cho bọn thuộc hạ.

    Một cuộc đánh cược lớn..
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  8. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương XXXVII"
    Chương XXXVII

    - Đêm nay thật đẹp.

    Tôi đứng bên cửa sổ ngắm ánh trăng yên bình. Đây là đêm thứ ba chúng tôi ở đây. Mọi việc vẫn thế, Duagloth vẫn mang tôi bên cạnh mỗi khi anh ấy bàn họp cho chiến tranh. Ruth vẫn giữ khoảng cách với chúng tôi. Thời gian cứ lặng lẽ trôi..

    - Ngọc, cậu có dự tính gì chưa?

    Ruth vẫn chăm chú với cuốn sách hỏi tôi

    - Ừm, có lẽ tớ sẽ tham gia chiến tranh lần này.

    - Cậu muốn hắn hắn chiến thắng ư?

    - Không hẳn

    Tôi lãng lơ nhìn bóng người dưới sân. Vẫn bận rộn như thế.

    Một con bồ câu bay từ dưới lên, rồi đậu lên vai tôi. Tôi mở mảnh giấy đeo ở chân nó ra đọc

    - Có gì thế? - Ruth vẫn nhìn vào quyển sách dày cộm, hỏi

    - Không có gì, không phải cho tớ

    Tôi buộc mảnh giấy vào chân bồ câu rồi thả nó bay đi. Nó đập cánh hướng về phía nam mà bay. Tôi nở một nụ cười

    - Xem ra, Duagloth vẫn còn giấu tớ nhiều thứ lắm. Đi thôi nào, hỏi tội anh ấy nào.

    Tôi phất áo, hướng về hướng cửa phòng mà bước tới. Ruth cũng đóng cuốn sách, đứng dậy mà theo tôi

    Chúng tôi đi xuống cái cầu thang xoắn ốc dài, bước đến đại sảnh. Đi đến đâu, những kẻ hầu người hạ đều nghiêng mình cuối chào chúng tôi. Đêm nay ai ai vẫn bận rộn, ngoại trừ chúng tôi

    - Duagloth!

    Tôi vẫy tay thu hút sự chú ý của chàng trai ở xa xa

    - Em chưa ngủ?

    Duagloth nhanh chóng tiến lại, xoa đầu tôi

    - Em muốn nói chuyện với anh. Ở đây không tiện, đến phòng anh đi.

    Tôi nhìn Duagloth bằng ánh mắt phức tạp, nói.

    Duagloth im lặng dẫn đường. Đi qua những hành lang dài, rẽ nhiều ngã rẽ, chúng tôi đến một căn phòng nhỏ ở một góc khuất lâu đài. Đây là căn phòng của anh ấy. Vì sao ư? Căn phòng của tên lãnh chúa thật ghê tởm, tôi không thích. Nên chúng tôi đều tự tìm một nơi ở khác. Tôi và Ruth thì ở trong một căn phòng nhỏ trên tòa tháp có hướng nhìn tốt, còn Duagloth chọn một căn phòng sầm uất này vì anh ấy cho rằng, đây là căn phòng sạch sẽ nhất. Nội thất bên trong không nhiều, chỉ có một chiếc giường không quá lớn và một cái bàn tròn với vài cây nến. U ám chẳng khác gì ở lâu đài của anh ấy.

    Tôi kéo ghế ngồi xuống bàn, Ruth cũng ngồi bên cạnh tôi, còn Duagloth thì đứng dựa lưng vào cánh cửa gỗ.

    - Có việc gì? Em thấy nơi này không tốt?

    Duagloth nhìn tôi, hỏi

    - Không phải, mà là..

    Reng.. reng.. reng..

    Có một tiếng gì đó nghe như tiếng chuông cắt đứt câu nói của tôi. Duagloth nheo mắt, lôi trong người ra một thứ gì đó.

    - Điện thoại?

    Tôi nhanh chóng giật lấy, nhìn qua nhìn lại. Nơi đây có điện thoại? Đúng rồi, tôi nhớ mấy hôm trước "người chơi" làm rơi nó.

    - Thứ này sử dụng sao?

    Vâng! Từ miệng tôi đã thốt ra câu nói ngu nhất từ trước đến nay.

    - Hừ, có vậy mà cũng không biết.

    Ruth giật lấy chiếc điện thoại, không quên "tặng" cho tôi một cái cốc đầu. Cậu ấy mở lên và nhấn nghe máy, và mở loa ngoài.

    - Lâm Linh?

    Một giọng nam từ chiếc điện thoại vang lên. Ba cặp mắt đều tập trung vào cái vật trên tay Ruth.

    - Anh là ai?

    Tôi cất tiếng hỏi

    - Hử? Không phải Lâm Linh. Cô ai?

    - Tôi là Esther.

    - Esther? Cô cái điện thoại đâu thế? Là nhặt được sao?

    - Không phải tôi, là anh tôi nhìn thấy.

    - Nhưng.. Rõ ràng Lâm Linh vẫn chưa ra khỏi nhà. Nói đi, cô ai?

    Đầu dây bên kia hét lớn. Tôi khẽ cười.

    - Chắc anh biết anh trai tôi đấy. Anh ấy là Duagloth.

    - Duagloth.. Là Hắc công tước Duagloth trong game Arthur vương truyền kì. Chuyện này sao? Hắn làm em gái.

    Tôi nghe giọng hoang mang của tên nam nhân kia mà cười lớn. Ra hiệu cho Duagloth lại gần.

    - Này, anh yêu, nói gì đó cho hắn biết anh đang ở đây đi.

    - Ngươi biết ta?

    Duagloth cao ngạo nhìn cái hộp biết nói, hỏi.

    - Làm sao thể? Cô ai?

    - Tôi á? Đương nhiên là công nương cao quý rồi. Và cùng với bạn thân của tôi, hack nát game này.

    Tôi nhấn mạnh câu cuối. Bên kia im lặng một hồi rồi cúp máy. Tôi thở phào, đóng vai ác mệt thật.

    - Dọa anh rồi.

    Tôi ném cái điện thoại cho Ruth rồi nhìn Duagloth tươi cười.

    - Thứ đó là gì?

    Ánh mắt Duagloth vẫn nhìn theo thứ kìa lạ trên tay Ruth. Tôi lắc đầu.

    - Giải thích thì dài. Anh cứ hiểu đó là thứ kết nối với thế giới khác.

    - Vậy còn những điều em đã nói?

    - A.. Giải thích dài lắm. Hay chúng ta mở tiệc trà luôn đi.

    Trong đêm dài dằng dẵng đấy. Tôi nói cho Duagloth nghe hết mọi sự thật. Biểu cảm của anh ấy không thay đổi gì nhiều nhưng tôi biết anh ấy cần từ từ tiếp nhận. Tôi cũng giải thích cho anh ấy về thân phận và mục đích của tôi. Anh ấy im lặng không nói gì. Tôi hiểu cho anh ấy, bởi vì đây mới là điều khó chấp nhận nhất. Mặc dù anh ấy đã biết trước điều này, cũng như đã nghi ngờ về tôi. Nhưng mọi việc không thể giải quyết trong một đêm được. Đặc biệt là khi đây là đêm cuối cùng của chúng tôi..
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  9. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...