- Xu
- 28,155
Chương XXI
Đêm nay tôi không ngủ được, bèn chạy đi dạo xung quanh. Bất ngờ, tôi phát hiện một ngôi nhà còn ánh đèn. Đến gần, tôi mới biết rằng đấy là quán rượu. Tôi mở cửa bước vào, những người trong quán ngạc nhiên rồi bỗng nhiên cười lớn:
- Đây có phải là cô gái hồi chiều không?
- À.. vâng, là tôi
- Mời ngồi, mời ngồi
Thế là tôi bị kéo vô, người ta đưa cho tôi một cốc rượu đỏ, tôi nhấp môi một chút. Bỗng một người đàn ông to lớn bên vỗ vai tôi một cái rồi hỏi:
- Thật sự cô là kỵ sĩ?
- Đúng vậy
- Haha, lần đầu tiên tôi thấy nữ kỵ sĩ đấy - mọi người trong quán đều cười ồ lên
- Không biết cô tìm công tước để làm gì?
- À.. chỉ là chút chuyện ân oán thôi
- Cô ở đâu? Tôi nhìn người mảnh mai như cô thì cô là một tiểu thư thì đúng hơn
- Xin lỗi, cái này hơi khó nói
- Cô là quý tộc?
Tôi hơi khựng lại. Quý tộc? Tôi có hơi bị nhiều thân phận nên chính tôi cũng chẳng biết mình là ai nữa. Nhưng ở thế giới này, tôi cũng thể tính là quý tộc, có điều nếu tôi khẳng định điều đó thì không biết mọi người ở đây sẽ phản ứng như thế nào nữa. Những dân đen thường rất ghét bọn quý tộc. Vì thế, có lẽ tôi sẽ không được chào đón ở đây
- Không, tôi không hẳn là quý tộc. Bọn họ khác tôi, tôi không thích xem thường người khác, cũng lại không thích bắt nạt người khác. Với lại.. ban đầu tôi cũng là một tù binh.
- Vậy ư?
Bỗng nhiên mọi người lại phát cười. Dường như họ rất thoải mái khi nghe những lời đó.
- Cô có giao du với quý tộc không?
- Ít lắm
Thật ra thì ngoại trừ Duagloth thì tôi rất ít khi được tiếp xúc với nhiều người. Suốt thời gian tôi ở thé giới những quý tộc mà gặp tôi gặp là: Cha con bá tước Brow và hoàng đế La Mã, và.. phụ thân của Duagloth
- Đúng rồi, cô đã gặp công tước chưa?
- Rồi
- Cô thấy như thế nào?
Thấy như thế nào hả? Làm sao tôi biết, nếu mà nói sự thật thì chắc bị đánh chết quá, tốt nhất là nên hỏi ngược lại
- Vậy mọi người nghĩ sao về công tước?
Thế là một màn nói xấu bắt đầu. Mọi người kể đủ thứ tội thì gần một nửa thì tôi thấy đúng, nhưng tôi chưa tận mắt thấy bao giờ. Nói chung là có lẽ vì tôi là em gái nên Duagloth cũng không làm gì trước mặt tôi nhưng tôi nghĩ một số điều thì có lẽ cũng có thể xảy ra. Bỗng nhiên một người lên tiếng:
- Không biết bao nhiêu cô gái trẻ đã qua tay hắn rồi nhỉ?
Câu nói này làm tôi giật mình, đỏ mặt. Chuyện này thì.. có lẽ cũng có thể xảy ra (* Ruth: "Không ngờ cậu lại nghĩ như vậy luôn" *). Lần trước tôi cũng nghe Fen nói về những cô gái bị bắt. Nhưng sự thật thì đó giờ ở lâu đài, tôi chẳng thấy người nào cả. Thực hư thế nào cũng chưa rõ, không thể tự tiện khẳng định được. Nhưng, nhiều người ở đây đã có người thân, có thể là con gái, vợ hay chị em đã bị bắt đi. Rất ít người được trở về, nhưng họ bị sốc tinh thần rất nặng, không thể nói gì cả. Tôi thật sự rất tò mò không biết họ đã bị gì a
Bỗng, một người đàn ông khá già, có lẽ biết khá nhiều về Duagloth kể:
- Lúc trước, khi ta còn làm việc ở lâu đài. Ta đã nghe rất nhiều chuyện. Dường như hắn đang tìm kiếm một cô gái mà hắn quen lúc nhỏ. Các ngươi cũng biết lúc 8 tuổi hắn được phong tước, nhưng trước đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Còn nữa, có lẽ một số người các ngươi cũng nghe được từ bọn quý tộc là mẫu thân của công tước một.. kỹ nữ
- Haha, đúng là có cao sang đi nữa thì gốc tích vẫn rất dơ bẩn
- Haha, đúng rồi
Tất cả người trong quán rượu đều cười một cách khinh bỉ. Tôi cũng muốn phản biện cho Duagloth nhưng không dám. Tôi sợ mọi người ở đây. Nhưng tôi cũng biết rõ tại sao Duagloth lại rở nên độc ác
- Mà mọi người, trước khi nói một ai đó là độc ác thì trước hết phải xem quá khứ đã làm gì người đó cả. Biết đâu đều là do thời gian ban tặng sao
Sau khi nghe tôi nói xong mọi người lại cười. Một cô gái hầu rượu nhanh chóng giải thích
- Em không hiểu đâu. Một khi đã bị ghét rồi thì người ta sẽ không quan tâm đến quá khứ của người đó đâu. Dù lúc nhỏ hắn có như thế nào thì cũng chẳng ai thương cảm đâu
Thì ra là vậy. Một con người thông minh như tôi cũng có thể hiểu được điều đó. Nhưng tôi muốn mọi người tôn trọng Duagloth hơn, nhất là mẫu thân của anh ấy. Mặc dù anh ấy đã chịu khổ nhiều vì chính mẫu thân của mình
- Này, cô lại ngơ ngác rồi, hay đã say
- Không. Tôi có thể trọ một đêm không?
- Được chứ. Thoải mái đi
Chị gái hầu rượu dẫn tôi lên một căn phòng nhỏ trên gác. Mặc dù không đầy đủ nhưng cũng khá sạch sẽ. Sau khi dọn giường xong thì cô gái ấy cũng đi ra. Khi thấy không còn ai thì tôi chạm vào viên đá trái tim ở giữa vòng cổ, nó bắt đầu phát sáng:
- Gì thế, Ngọc? Không phải ở thế giới của cậu đang tối à?
- Cậu nghĩ Duagloth có làm chuyện đó không?
- Chuyện gì?
- Đừng giả ngơ nữa. Cậu biết mà
- Được rồi, được rồi. Tớ nghĩ có lẽ không đâu
- Tại sao?
- Vì hắn yêu cậu. Từ khi cậu vắng mặt thì năng lượng tình yêu nhận được rất nhiều, cậu cũng hiểu mà
- Hừ, tớ tưởng đó là từ Lyted chứ
- C.. cậu! Cậu kì thật. Bọn tớ có gì đâu
- Tớ tưởng hai người đã "làm chuyện đó" với nhau luôn rồi chứ
Ruth có vẻ rất ngượng ngùng rồi cắt liên lạc luôn. Gì chứ? Vậy là "làm" thiệt rồi hả? Sao ai cũng vậy hết trơn. Chỉ còn mình tôi.. haiz.. Thôi ngủ sớm
Đêm nay tôi không ngủ được, bèn chạy đi dạo xung quanh. Bất ngờ, tôi phát hiện một ngôi nhà còn ánh đèn. Đến gần, tôi mới biết rằng đấy là quán rượu. Tôi mở cửa bước vào, những người trong quán ngạc nhiên rồi bỗng nhiên cười lớn:
- Đây có phải là cô gái hồi chiều không?
- À.. vâng, là tôi
- Mời ngồi, mời ngồi
Thế là tôi bị kéo vô, người ta đưa cho tôi một cốc rượu đỏ, tôi nhấp môi một chút. Bỗng một người đàn ông to lớn bên vỗ vai tôi một cái rồi hỏi:
- Thật sự cô là kỵ sĩ?
- Đúng vậy
- Haha, lần đầu tiên tôi thấy nữ kỵ sĩ đấy - mọi người trong quán đều cười ồ lên
- Không biết cô tìm công tước để làm gì?
- À.. chỉ là chút chuyện ân oán thôi
- Cô ở đâu? Tôi nhìn người mảnh mai như cô thì cô là một tiểu thư thì đúng hơn
- Xin lỗi, cái này hơi khó nói
- Cô là quý tộc?
Tôi hơi khựng lại. Quý tộc? Tôi có hơi bị nhiều thân phận nên chính tôi cũng chẳng biết mình là ai nữa. Nhưng ở thế giới này, tôi cũng thể tính là quý tộc, có điều nếu tôi khẳng định điều đó thì không biết mọi người ở đây sẽ phản ứng như thế nào nữa. Những dân đen thường rất ghét bọn quý tộc. Vì thế, có lẽ tôi sẽ không được chào đón ở đây
- Không, tôi không hẳn là quý tộc. Bọn họ khác tôi, tôi không thích xem thường người khác, cũng lại không thích bắt nạt người khác. Với lại.. ban đầu tôi cũng là một tù binh.
- Vậy ư?
Bỗng nhiên mọi người lại phát cười. Dường như họ rất thoải mái khi nghe những lời đó.
- Cô có giao du với quý tộc không?
- Ít lắm
Thật ra thì ngoại trừ Duagloth thì tôi rất ít khi được tiếp xúc với nhiều người. Suốt thời gian tôi ở thé giới những quý tộc mà gặp tôi gặp là: Cha con bá tước Brow và hoàng đế La Mã, và.. phụ thân của Duagloth
- Đúng rồi, cô đã gặp công tước chưa?
- Rồi
- Cô thấy như thế nào?
Thấy như thế nào hả? Làm sao tôi biết, nếu mà nói sự thật thì chắc bị đánh chết quá, tốt nhất là nên hỏi ngược lại
- Vậy mọi người nghĩ sao về công tước?
Thế là một màn nói xấu bắt đầu. Mọi người kể đủ thứ tội thì gần một nửa thì tôi thấy đúng, nhưng tôi chưa tận mắt thấy bao giờ. Nói chung là có lẽ vì tôi là em gái nên Duagloth cũng không làm gì trước mặt tôi nhưng tôi nghĩ một số điều thì có lẽ cũng có thể xảy ra. Bỗng nhiên một người lên tiếng:
- Không biết bao nhiêu cô gái trẻ đã qua tay hắn rồi nhỉ?
Câu nói này làm tôi giật mình, đỏ mặt. Chuyện này thì.. có lẽ cũng có thể xảy ra (* Ruth: "Không ngờ cậu lại nghĩ như vậy luôn" *). Lần trước tôi cũng nghe Fen nói về những cô gái bị bắt. Nhưng sự thật thì đó giờ ở lâu đài, tôi chẳng thấy người nào cả. Thực hư thế nào cũng chưa rõ, không thể tự tiện khẳng định được. Nhưng, nhiều người ở đây đã có người thân, có thể là con gái, vợ hay chị em đã bị bắt đi. Rất ít người được trở về, nhưng họ bị sốc tinh thần rất nặng, không thể nói gì cả. Tôi thật sự rất tò mò không biết họ đã bị gì a
Bỗng, một người đàn ông khá già, có lẽ biết khá nhiều về Duagloth kể:
- Lúc trước, khi ta còn làm việc ở lâu đài. Ta đã nghe rất nhiều chuyện. Dường như hắn đang tìm kiếm một cô gái mà hắn quen lúc nhỏ. Các ngươi cũng biết lúc 8 tuổi hắn được phong tước, nhưng trước đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Còn nữa, có lẽ một số người các ngươi cũng nghe được từ bọn quý tộc là mẫu thân của công tước một.. kỹ nữ
- Haha, đúng là có cao sang đi nữa thì gốc tích vẫn rất dơ bẩn
- Haha, đúng rồi
Tất cả người trong quán rượu đều cười một cách khinh bỉ. Tôi cũng muốn phản biện cho Duagloth nhưng không dám. Tôi sợ mọi người ở đây. Nhưng tôi cũng biết rõ tại sao Duagloth lại rở nên độc ác
- Mà mọi người, trước khi nói một ai đó là độc ác thì trước hết phải xem quá khứ đã làm gì người đó cả. Biết đâu đều là do thời gian ban tặng sao
Sau khi nghe tôi nói xong mọi người lại cười. Một cô gái hầu rượu nhanh chóng giải thích
- Em không hiểu đâu. Một khi đã bị ghét rồi thì người ta sẽ không quan tâm đến quá khứ của người đó đâu. Dù lúc nhỏ hắn có như thế nào thì cũng chẳng ai thương cảm đâu
Thì ra là vậy. Một con người thông minh như tôi cũng có thể hiểu được điều đó. Nhưng tôi muốn mọi người tôn trọng Duagloth hơn, nhất là mẫu thân của anh ấy. Mặc dù anh ấy đã chịu khổ nhiều vì chính mẫu thân của mình
- Này, cô lại ngơ ngác rồi, hay đã say
- Không. Tôi có thể trọ một đêm không?
- Được chứ. Thoải mái đi
Chị gái hầu rượu dẫn tôi lên một căn phòng nhỏ trên gác. Mặc dù không đầy đủ nhưng cũng khá sạch sẽ. Sau khi dọn giường xong thì cô gái ấy cũng đi ra. Khi thấy không còn ai thì tôi chạm vào viên đá trái tim ở giữa vòng cổ, nó bắt đầu phát sáng:
- Gì thế, Ngọc? Không phải ở thế giới của cậu đang tối à?
- Cậu nghĩ Duagloth có làm chuyện đó không?
- Chuyện gì?
- Đừng giả ngơ nữa. Cậu biết mà
- Được rồi, được rồi. Tớ nghĩ có lẽ không đâu
- Tại sao?
- Vì hắn yêu cậu. Từ khi cậu vắng mặt thì năng lượng tình yêu nhận được rất nhiều, cậu cũng hiểu mà
- Hừ, tớ tưởng đó là từ Lyted chứ
- C.. cậu! Cậu kì thật. Bọn tớ có gì đâu
- Tớ tưởng hai người đã "làm chuyện đó" với nhau luôn rồi chứ
Ruth có vẻ rất ngượng ngùng rồi cắt liên lạc luôn. Gì chứ? Vậy là "làm" thiệt rồi hả? Sao ai cũng vậy hết trơn. Chỉ còn mình tôi.. haiz.. Thôi ngủ sớm