Xuyên Không Tình Yêu Ngăn Cấm Giữa Hai Thế Giới - Esther Nguyễn

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Esther Nguyễn, 8 Tháng tám 2018.

  1. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    Tình yêu ngăn cấm giữa hai thế giới

    Tác giả: Esther Nguyễn

    [​IMG]

    Thể loại: Xuyên không, romance, ngụy insect, trung cổ, đồng nhân, huyền ảo

    Văn án:

    Link góp ý: Các tác phẩm của Esther Nguyễn
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương I"
    Chương I

    Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra đây. Kinh nghiệm đi làm nhiệm vụ của mình mấy năm nay, à không, trước khi dòng thời gian thay đổi mình đi cả trăm lần rồi và đây là lần đầu tiên khi dịch chuyển không gian tôi bị ngất. Còn nữa, hình dạng này là sao chứ, mặc dù tôi có thể thay đổi ngoại hình nhưng tại sao tôi lại bị teo nhỏ lại. Nó làm tôi nhớ chuyện conan mà tôi đã từng đi. Nhưng hình dạng này cũng dễ thương đấy chứ, chỉ khoảng 4-5 tuổi thôi mà nó lại gọi nhớ lại gợi cho tôi một tuổi thơ đầy sóng của bản thân.

    Tôi đã phải chịu khổ khá nhiều đến lúc 10 tuổi và cũng là lúc tôi gặp được Linh, mặc dù cuộc sống trở nên đầy sóng gió hơn nhưng tình bạn của chúng tôi đã lấn át cái khổ nên tôi cũng thấy vui vẻ rất nhiều.

    Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng ồn gần đó, tôi liền đi đến xem. Trước mắt tôi là một cậu bé cũng chỉ khoảng 5 tuổi bị những đứa con trai lớn hơn vây quanh trêu ghẹo, còn một vài đứa lấy đá ném vào người nó. Nó chẳng chống đối chỉ ngồi khóc, tôi không chịu được đành chạy đến can ngăn ngay:

    - Dừng lại, cậu ấy có làm gì sai mà các anh đối xử với cậu ấy như thế

    - Ngươi là ai, không cần xen vào việc này. Hắn chỉ là con tư sinh đê tiện, con của ả điếm không xứng đáng ở đây. Ngươi cũng vậy? Ngươi biết ta là ai không mà can ngăn – Một tên lớn nhất và cũng là đứa cầm đầu khinh bỉ nói

    Tôi nhìn đứa bé đang rưng rưng nước mắt, tức giận nói lại:

    - Không xứng đáng ư? Vậy các anh cũng không xứng đáng để hỏi ta đâu?

    - Kiêu ngạo, ngươi là ai?

    - Nếu ta nói, ta là thiên thần của Chúa thì sao?

    - Haha các ngươi nghe không? Nó nói nó là thiên thần kìa

    Bọn nhóc liền cười tôi một cách kinh bỉ. Được thôi, đây là điều các ngươi muốn đấy, nhóc con. Tôi thi chuyển phép thuật. Từ dưới đất bỗng nhiên mọc những dây gai quấn lấy chân chúng nó, đùng một cái, sấm sét gầm hét giữa trời quang đãng

    - Như vậy đủ chưa hả? Hay muốn thêm

    Bọn chúng sợ hãi chạy đi. Tôi quay lại nhìn cậu bé sau lưng, nó có vẻ còn rất sợ hãi và ngạc nhiên

    - Cậu có sao không? Đừng sợ - tôi giơ tay ra đỡ cậu bé đứng dậy

    - Cô.. là.. ai?

    - Cậu không cần biết, chúng ta đi thôi

    Tôi niệm chú kỹ năng dịch chuyển tức thời của bản thân đưa cả hai đến một đồng cỏ gần đó

    - Cậu bị thương rồi, để tớ giúp cho

    Tôi nghĩ ngay đến phép phong và mộc, hai phép có khả năng chữa trị rồi thi chuyển ngay, các vết bầm dần dần tan biến

    - Cảm ơn

    - Cậu thật dễ thương quá! Sao bọn họ lại ức hiếp cậu thế?

    - Vì.. mẹ tôi

    - Cho dù mẹ cậu là gì thì bọn chúng cũng không thể xúc phạm cậu và mẹ được. Vì thế hãy mạnh mẽ lên

    - Cô tên gì?

    - Cứ gọi tớ là Esther. Chúng ta có thể trở thành bạn không

    - Bạn ư?

    - Đúng vậy, bạn bè. Còn không nếu cậu thích, sau này khi gặp lại, tớ sẽ làm em gái cậu

    - Tôi chưa từng có bạn, tôi cũng không biết mình có em gái không nữa

    - Vậy sau này tớ sẽ là bạn và cũng là em gái cậu nhé. Nửa chiếc nhẫn này sẽ là vật chứng

    Tôi tháo ngay một chiếc nhẫn đang đeo bẻ làm hai

    - Cậu tên gì?

    - Duagloth

    Tôi khắc lên nửa chiếc nhẫn chữ Duagloth, nửa còn lại chữ Esther. Tôi đưa nửa nhẫn có chữ Esther cho nó

    - Cậu giữ kỹ nhé. Nhẫn này sẽ giúp cậu nhận biết tớ, bây giờ tớ phải đi rồi

    - Cậu đi thật ư?

    - Hãy nhớ rằng: Mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù thế gian này không ai quan tâm cậu nhưng hãy nhớ rằng còn một cô gái tên Esther quan tâm đến cậu. Tạm biệt – tôi vừa nói xong thì tôi cũng biến mất trước mắt Dualgoth
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên, AdminPhoenixfire thích bài này.
  4. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương II"
    Chương II

    Tôi biến mất trước sự ngạc nhiên của nó. Bỗng, tôi bị đẩy ra khỏi dòng thời gian của trò chơi. Trò chơi cứ đang chạy nhanh mà tôi thì không thể nào tham gia được. Tôi đành ngồi chờ thời cơ nhưng lại lâu quá.

    - Linh, tớ gặp rắc rối rồi – tôi nói, viên đá hình trái tim giữ vòng cổ của tôi phát sáng. Viên đá này giúp tôi và Linh có thể nói chuyện với nhau, đương nhiên Linh cũng có một cái

    - Sao vậy?

    - Tớ không thể tham gia vào trò chơi được

    - Mình nghĩ nó đã được hoàn thành toàn thiện. Muốn vào được phải tìm hoặc tạo một lỗ hỏng

    - Vậy cậu lấy laptop của hành tinh Zi đi. Sử dụng ảo ảnh giúp tớ

    - Ừ

    Thế là Linh xuất hiện trước mặt tôi nhưng chỉ là ảo ảnh, đối với Linh cũng vậy. Đây chỉ là phép liên kết không gian nhỏ nhưng rất tiện và tốt nữa

    - Xem ra hơi bị khó à! – Linh vừa đánh máy vừa than thở

    - Tại sao chứ? – tôi lại xem những dãy chữ số trên màn hình

    - Nó khá là hiện đại và tốt nữa

    - Để tớ

    Thế là tôi giật lấy laptop và đánh cực nhanh

    - Có lỗ hỏng rồi kìa – Linh đang nhìn dòng thời gian trò chơi thốt lên

    - Gì chứ? Tớ vẫn chưa làm xong mà

    - Lỗ hỏng ngày càng lớn hơn

    - Không thể nào! – tôi không thể tin vào mắt mình

    - Được rồi, cậu đi được rồi đấy. Cẩn thận nhe – Linh từ từ biến mất

    - Khoan đã, cái này không khoa học chút nào!

    Nhưng Linh cũng biến mất, tôi đành thi chuyển phép thuật vào trong game

    ~~~

    - Đây là đâu?

    Tôi từ từ mở mắt, ánh sáng chói lòa của phép thuật cũng biến mất. Tôi thấy mình ăn mặc rách rứa, dơ bẩn cùng một số người khác bị chở trên một chiếc xe bò. Đây là lần đầu tôi bị thảm hại nhất, những lần trước có tệ đến đâu cũng có một bộ đồ sạch sẽ, bình thường. Tôi nhìn xung quanh, cũng có một đoàn người bị bắt đi theo, không đông lắm nhưng tôi nghĩ đây là thời chiến tranh, đó là những tù binh của một làng nào đó.

    - Chúng ta sẽ bị đưa đi đâu? – tôi hỏi những người trên xe

    - Tôi nghĩ chúng ta sẽ bị đưa đến chỗ hắc công tước – một cô gái đang trong trạng thái sợ hãi trả lời

    - Hắc công tước?

    - Cô không biết à? – một người phụ nữ ngạc nhiên

    - Tôi nghe nói hắc công tước rất thích các trò tra tấn. Chắc chúng ta đến để mua vui cho ngài rồi – một người khác buồn bã nói

    Tôi nghe như vậy thì im lặng. Tôi lo lắng cho những người này. Bản thân tôi thì có thể đối phó với tên hắc công tước đó nhưng những người này thì không.

    - Mà hắc công tước đó là ai?

    - Cô thật sự không biết ư? – mọi người trên xe ngạc nhiên

    Tôi gật đầu. Mọi người bắt đầu kể cho tôi nghe

    - Tôi nghe nói năm 11 tuổi hắn đã được phong làm công tước

    - Hình như hắn là con riêng của giáo hoàng

    - Nghe nói giáo hoàng quan tâm hắn lắm

    - Mà tôi nghe một số quý tộc nói mẹ hắn là một ả điếm

    - Thật ư? - tất cả mọi người đều ngạc nhiên kể cả tôi

    A, con trai của ả điếm ư? 11 tuổi phong làm công tước. Không lẽ là nhóc con đó. Tôi chạm nhẹ nửa chiếc nhẫn đeo trên cổ. Duagloth, chúng ta lại gặp nhau rồi.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  5. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương III"
    Chương III

    Chiếc xe đi đến một lâu đài khá là u ám. Mọi người đều rất sợ hãi, nhưng tôi thì không. Bỗng tôi nhìn xuống dưới chân. Viên đá phép thuật để chế ngự sức mạnh ma cà rồng của tôi đang được đính trên chiếc vòng chân. Nó đã có nhiều vết nứt. Chết tiệt! Lần trước đi chiến đấu về quên nâng cấp và sữa chữa nó. Nếu tôi gặp máu thì không thể kiềm chế được. Còn những trang sức và vòng cổ chứa những sức mạnh của tôi, nên ẩn chúng thì tốt hơn. Tôi đọc thần chú, những trang sức được tàng hình đi, chỉ còn chiếc vòng có nửa chiếc nhẫn, tôi giấu nó sau lớp áo. Chiếc xe đã tiến vào trong lâu đài. Tất cả người trong xe và những người khác kể cả tôi đều bị đưa đi vào ngục.

    Một lúc sau, có những tên lính dẫn một số người và tôi đưa đến một căn phòng khác đầy những dụng cụ tra tấn. Những người đang thật sự rất hoang mang và sợ hãi. Tôi phải tìm cách "đi" trước nếu không mùi máu quá tanh sẽ làm viên đá vỡ mất và sức mạnh ma cà rồng sẽ tái phát. Bỗng chúng tôi nghe tiếng nói ngoài cửa:

    - Ngài đã ở chiến trường lâu rồi. Hạ nhân đã chuẩn bị cho ngài một ít trò rồi, ngài muốn đi xem không?

    - Cũng được

    Cánh cửa được mở ra. Những người lính nhấn đầu chúng tôi quỳ xuống. Tôi ngước nhẹ, đúng là Duagloth. Mắt bạch ngân và tóc màu đen chẳng sai, nhưng hắn đã lớn rồi, không còn như trước nữa, đã thay đổi rất nhiều.

    - Ngài muốn bắt đầu trò nào trước? – viên tướng đi chung hắn hỏi

    Hắn nheo mài. Chỉ thẳng vào tôi. Trùng hợp ghê

    - Ả đó

    Viên tướng ra hiệu, tên lính dẫn tôi đến trước mặt hắn. Tôi ngước nhìn, hắn còn đeo nửa chiếc nhẫn tôi đã đưa. Có lẽ hắn vẫn còn nhớ đến tôi.

    - Duagloth – tôi nói nhỏ, vừa niệm chú, nửa chiếc nhẫn rơi xuống trước mắt tôi lộ rõ chữ "Esther" tôi còn khắc

    Hắn kéo cây kiếm ra khỏi vỏ chém mạnh qua tôi. Tôi liền lấy tay nắm lại, máu chảy từng giọt.

    - Esther - Tôi giật nửa chiếc nhẫn còn lại, ném xuống.

    Chữ "Duagloth" hiện rõ trước mắt hắn. Hắn xẹt qua một tia ngạc nhiên. Tất cả người trong phòng đều kinh ngạc về việc tôi làm. Hắn rút cây kiếm lại, ra lệnh dẫn tôi đi. Vừa bước ra khỏi căn phòng đó thì bên trong vang lên những tiếng hét kinh hoàng. Mùi tanh của máu tràn đi, viên ngọc chế ngự sức mạnh ma cà rồng rung lên, tạo ra những vết nứt nhỏ

    Tôi bị đưa đến một căn phòng khác không có một ai nhưng lại đầy đủ những dụng cụ tra tấn. Tôi xòe bàn tay đầy máu. Tôi lấy viên đá ra, sức mạnh ma cà rồng được giải phóng. Vết thương liền được hồi phục, sau đó tôi đặt viên đá lại chổ cũ. Nếu không có viên đá này thì không biết bao nhiêu người sẽ chết vì tôi nữa.

    Một tiếng sau.

    Cánh cửa phòng được mở ra. Một mình Duagloth bước vào, tay hắn cầm một chiếc nhẫn nguyên vẹn. Chúng nó khớp với nhau. Không nghi ngờ gì nữa, tôi chắc rằng hắn vẫn còn nhớ tôi nhưng không ngờ, hắn quá lại đa nghi. Hắn hỏi một câu lạnh lùng:

    - Nửa chiếc nhẫn này, ở đâu ngươi có?

    - Nửa chiếc nhẫn đó ư? Hừm, thật sự đó là một chiếc nhẫn hoàn hảo nhưng tôi lại bẻ một nửa tặng cho một người rồi, – tôi dịch chuyển tức thời đến trước mặt hắn – Duagloth

    Hai khuôn mặt cách nhau chưa đầy một gang tay, hắn rút cây đoản kiếm gác trên cổ tôi

    - Tôi đến đây để thực hiện lời hứa xưa. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù thế gian này không ai quan tâm cậu nhưng hãy nhớ rằng còn một cô gái tên Esther quan tâm đến cậu.

    Hắn im lặng, buông cây đoản kiếm. Hắn không ngờ tôi lại trở lại. Việc lúc nhỏ.

    - Thật sự là cô?

    Tôi đưa bàn tay bị thương lúc nãy lên mà bây giờ đã lành.

    - Anh nghĩ ai có thể làm được? Anh trai.

    - Đương nhiên là em rồi, em gái. Anh đợi em rất lâu rồi – hắn hôn nhẹ lện trán tôi, hắn ôn nhu hơn rất nhiều

    - Xin lỗi anh, em đến trễ. Phải để anh chịu khổ rồi.

    - Không sao, cả đời này anh cũng có thể đợi em, thiên thần. Anh mới là người phải xin lỗi

    - Em đến đây để cho anh biết thế nào là ấm áp một lần nữa – tôi ôm ngay anh ấy. Phép chữ Tình bắt đầu hoạt động. Hạt giống đã gieo từ 15 năm trước, khi tôi gặp anh ấy. Và bây giờ là thời gian để chăm sóc nó. Trái tim anh ấy là một màn đêm lạnh lẽo. Tôi không thể đem ánh sáng tới được vì sẽ có một người khác làm điều đó nhưng tôi có thể cho anh ấy biết ánh sáng như thế nào.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  6. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương IV"
    Chương IV

    Tôi lùi lại một bước, mắt vẫn nhìn thẳng vào Duagloth. Hắn vẫn còn ngỡ ngàng, hắn vẫn không biết bản thân vừa làm những gì. Có lẽ hắn đang cố gắng suy nghĩ, một thiên thần bỗng nhiên xuất hiện rồi lại biến mất và bây giờ lại xuất hiện một lần nữa. Cuối cùng hồn phách của hắn cũng trở về, hắn đứng dậy kéo tôi ra khỏi phòng, giao cho tên viên tướng đang đứng đợi ở ngoài. Tên ấy liền ra hiệu cho lính dẫn tôi đi

    - Cô cũng may mắn đấy, hiếm khi thấy công tước đại nhân tha cho tù binh nữ

    - Vậy ư? – tôi nở một nụ cười như hoa mùa xuân – Đúng là tôi rất may mắn

    Không biết khi tên viên tướng này biết tôi sẽ là em gái của Duagloth thì hắn còn ngạc nhiên tới cỡ nào. Những tên lính đưa tôi đến một căn phòng ở gần một góc khuất của lâu đài. Ở đấy cũng có bốn cô gái mặt mày lấm lem, có lẽ cũng là những tù binh được tha chết nhưng phải làm nô lệ. Nhưng điều đặc biệt là họ có nét hao hao giống tôi. Có lẽ Duagloth vẫn luôn chờ đợi và tìm kiếm tôi. Không quá bạc tình đấy chứ!

    - Chào mừng cô gái mới, tôi là Anna cũng là người ở đây lâu nhất

    - Chào mọi người tôi là Esther, có gì nhờ mọi người giúp đỡ nhé

    - Đương nhiên rồi, chúng ta đều là những người may mắn được ân xá mà. Cô thay đồ rồi nghỉ một tí đi. Sau đó còn làm việc nữa

    - Vâng

    Tôi nhận bộ đồ mới, mặc dù nói đồ mới nhưng chỉ đỡ hơn bộ tôi đang mặc một tí thôi. Tôi nhanh chóng tắm sơ, thay đồ, cột tóc cao lên. Ba cô gái còn lại thì thầm với nhau về tôi. Mà cũng đúng, ngoại hình của tôi bây giờ rất khác người: Đôi mắt màu xanh bích trong khi mái tóc dài màu đen óng, làn da trắng trẻo không tì vết. Tôi nghĩ lần sau nên để bản thân xấu xí một chút kẻo để bị gièm pha

    - A, Esther là một tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó phải không? – Anna hỏi tôi

    - Không đâu ạ. Em chỉ là một người bình thường thôi

    - Vậy ư? – Anna liếc mắt nghi ngờ - được rồi, em là người mới nên cho em chọn việc làm đấy. Em muốn đi dọn dẹp lâu đài hay đi ra sân bắn cung để phục vụ các vị tướng quân

    - Em muốn ra sân bắn

    Anna và mọi người ngạc nhiên.

    - Em có chắc không, ở ngoài đấy nguy hiểm, có thể mất mạng như chơi. Chị thấy em nên dọn dẹp lâu đài thì tốt hơn

    - Không sao đâu

    - Được rồi, Emma em cũng đi ra sân bắn chung Esther đi

    - Hả? Không được đâu chị? Nếu như ở ngoài ấy có ngài Duagloth thì em chết chắc

    - Có gì mà sợ, chỉ cần em phục vụ tốt là được rồi

    - Vâng

    Emma dẫn tôi đi. Trên đường tôi cũng có hỏi thăm đôi chút, Anna là con gái của môt địa chủ, do chiến tranh thì bị bắt, may mắn được sống sót nhưng phải làm tì nữ. Ỷ bản thân ở lâu nên thường sai khiến những người khác. Ở lâu đài này cũng rất ít các tì nữ nên công việc của mỗi người rất nhiều. Đi một chút chúng tôi cũng đến sân bắn. Sân bắn cũng khá rộng, các tên lính chạy khắp nơi.

    - Esther, cô đi dắt ngựa ra đi.

    - Vâng

    Tôi đi lại chuồng ngựa. Theo kinh nghiệm chiến đấu của tôi thì đa số đều thuộc loại hung hăng và mạnh mẽ nhất. Nếu người bình thường không có khả năng khống chế ngựa hay không có kinh nghiệm rất dễ bị thương. Còn đối với tôi dễ như ăn cháo, tôi cũng nhanh chóng dắt con ngựa mà tôi cho là nguy hiểm nhất. Tôi dắt nó đến chỗ các tên tướng đang chuẩn bị cưỡi ngựa bắn cung, Duagloth cũng có ở đó. Tôi giao cho một tên lính gần tôi nhất rồi lùi lại năm bước. Tôi niệm chú, con ngựa bỗng nhảy dựng lên, nó đang điên tiết, bắt đầu làm loạn. Trò này thật sự rất vui, nhìn sự hỗn loạn do bản thân tạo ra nhưng bỗng nhiên. Soẹt một cái con ngựa ngã xuống. Duagloth đã giết con ngựa một cách nhanh chóng, không tiếc nuối một chút gì

    - Ai đã dắt con ngựa này ra đây – Hắn lạnh lùng hỏi

    - Là em – tôi bước nhận

    - Esther? - Hắn nheo mắt nhìn tôi

    Bỗng nhiên Emma chạy lại kéo tôi quỳ xuống

    - Xin lỗi ngài, Esther là người mới không biết gì đã làm loạn, xin ngài tha cho

    - Cút ra

    - Xin ngài

    - CÚT RA

    - Cậu đi đi, tôi không sao

    Emma lùi ra, cô ấy thật sự rất can đảm khi xin cho tôi

    - Làm loạn đủ chưa? – Duagloth đến trước mặt tôi hỏi

    - Chưa đủ đâu. Em sẽ còn làm loạn cho đến khi nào anh thực hiện lời hứa

    - Vậy ư? – Duagloth kéo tôi dậy tuyên bố lớn – Các ngươi nghe rõ đây. Từ hôm nay Esther sẽ là EM GÁI của ta

    Tất cả mọi người kể cả tôi đều đứng hình. Chuyện gì đang xảy ra đây, không ngờ Duagloth quay nhanh như chong chóng. Một phút trước tôi còn là một phạm nhân thì một phút sau trở thành em gái của công tước. Một phút im lặng trôi qua. Bỗng nhiên một tên tướng cất tiếng hỏi nghi ngờ

    - Thưa ngài công tước, ngài có nói lầm không? Tên nô lệ này không thể là một công nương cao quý được

    - Ta không hề nhầm lẫn. Các ngươi đưa em ấy đi thay áo quần, cho em ấy ở căn phòng cạnh phòng ta

    - Không cần như vậy đâu – Tôi nói nhỏ

    - Cứ nghe theo lời anh. Thật sự anh vẫn muốn gặp lại em một lần nữa, lần này anh sẽ không để em đi đâu

    - Anh nói thì dễ lắm chứ 15 năm trước anh đâu có làm được

    - Bây giờ thì khác – Duagloth thả tôi ra - cứ nghe theo lời anh

    Mấy tên lính dẫn tôi đi, sau đó thì mấy tì nữ kéo tôi đi tắm thêm một lần nữa. Ngâm cho tôi dủ thứ dược phẩm thơm, mặc cho tôi bộ váy nhung rem màu hồng. Rồi đưa tôi đến một căn phòng rộng rãi được trang hoàn rất đẹp. Tôi ngồi trên ghế, mọi việc xảy ra quá nhanh làm tôi ngỡ ngàng chưa định hồn lại được.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  7. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương V"
    Chương V

    Cũng gần một tháng trôi qua

    Nhớ lại cái ngày ngây ngốc, ngoan hiền của bản thân mà tôi bật cười. Cũng đã một tháng rồi, kể từ ngày hôm đó, tôi trở thành một công nương cao quý. Anh Duagloth dường như đi suốt, rất ít khi ở lâu đài, khoảng một tuần thì có về thăm hỏi, quan tâm tôi một chút rồi đi nữa. Chuyến đi mới nhất của anh ấy là tuần trước đến Roma. Mà cũng sắp về rồi, tôi phải chuẩn bị một chút. Vừa thoáng nghĩ thì Anna đến báo:

    - Thưa công nương, có thông báo từ ngài công tước là ngài đang trên đường về lâu đài. Khoảng trưa nay thì về tới ạ

    - Được rồi, đừng khách sáo thế. Cứ gọi tôi là Esther được rồi

    - Nhưng công tước sẽ phạt tôi

    - Được rồi, cứ lui ra đi

    - Vâng

    Sao sớm thế, tôi cứ nghĩ phải một hai ngày mới về tới chứ. Chuyến đi này là do đích thân hoàng đế viết thư mời, công nhận anh ấy xử lý nhanh thật. Ở thế giới này đã là một tháng, nhưng ở chỗ Ruth thì chưa tới 3 ngày (vì thời gian ở các thế giới không đồng đều), mà lại nhớ Ruth quá nhưng không dám làm phiền. So với tôi thì Ruth hiền lành hơn rất nhiều, nhưng có rất mạnh. Công việc của cậu ấy là quản lý dãy ngân hà Fel, cậu ấy ít đi làm nhiệm vụ giống tôi, mà cũng chính vì thế, cậu ấy lại có rất ít bạn. Thôi bỏ qua việc đó đi, nếu không vì trốn cậu ấy thì tôi cũng không đến đây đâu

    Tôi nhanh chóng tắm rửa, mặc đồ thật dễ thương, chuẩn bị một ít trà bánh. Anh Duagloth rất thích trà tôi làm, mà cũng đúng, cái gì tôi cũng làm rất giỏi (thật sự trước đó vài năm khi còn ở với Ruth tôi đã đốt ít nhất 5 cái nhà bếp, gây hoả hoạn 10 lần). Tôi đang bưng khay thức ăn ra ngoài vườn thì có tiếng gọi:

    - Esther! Em làm gì đó?

    - ANH - tôi quay lại, đó là Duagloth - Sao anh về sớm vậy

    - Anh xong việc thì về. Em không muốn anh về à?

    - Em muốn anh về mà

    - Cái gì đó? -Duagloth để ý đến cái khay trên tay tôi

    - Là bánh với trà. Như cũ nhé

    - Tuỳ em - nói rồi Duagoth quay lưng đi về phòng

    Về sớm thật, tôi thầm nghĩ. Bước đi trên con đường lát sỏi ra sau lưng lâu đài có một khu vườn nhỏ. Khu vườn này do tự tay tôi trồng, lúc đầu nó còn sơ sài do không ai chăm sóc, nhưng tôi cũng cải tạo nó lại theo kiểu Trung Đông khá đẹp. Giữa vườn có một cái bàn nhỏ dưới tán cây. Tôi đặt khay bánh lên bàn. Lúc này cũng vậy khi Duagloth ở lâu đài thì hai anh em rất hay đến đây chơi. Nơi đây có lẽ là nơi phòng thủ yếu nhất nhưng Duagloth lại rất vô tư, bình thường hay nghi ngờ, nhưng những lúc ở với tôi, anh ấy thật sự rất tin tưởng tôi.

    - I LOVE YOU - một vòng tay ôm ngang tôi

    - Được rồi, đừng đùa nữa

    - Anh không đùa đâu, em gái yêu dấu - Duagloth bỗng dưng dịu dàng đến bất ngờ

    - Quà của em đâu? - tôi nũng nịu

    Duagloth lấy trong người ra một cái vòng tay bằng hồng ngọc đeo cho tôi

    - Em thấy đẹp không?

    - Đẹp lắm, cái gì anh cho em em đều thấy đẹp - Tôi ngắm cái vòng tay - chuyến đi này thế nào?

    - Tên hoàng đế ấy muốn anh qua Anh quốc - Duagloth kéo ghế ngồi xuống

    - Anh quốc? Vậy khi nào anh đi?

    - Có lẽ tuần sau - Ánh mắt Duagloth dịu dàng nhìn tôi- nhưng anh không muốn đi

    - Đừng nói như vậy chứ. Em có thể tự lo cho bản thân được mà

    - Dạo này em ốm quá đấy - Duagloth nhấp một chút trà

    - Em đang giảm cân mà

    - Giảm cân? Em gái của anh xinh đẹp rồi, không cần giảm cân đâu.

    - Em có muốn đâu. Tại vì.. tại vì.. Mà tuần này anh ở lâu đài phải không? Em muốn đi săn

    - Đi săn? - Duagloth nheo mắt nhìn tôi

    - Đúng vậy. Em toàn ở lâu đài không, rất buồn đó. Em chỉ muốn đi săn với anh thôi

    - Được rồi, anh cho phép nhưng để bảo vệ em. Trong 2 ngày tới, em phải học bắn cung

    - Anh xem thường em rồi. Esther này là nữ hán tử không sợ gì hết

    Duagloth phát cười. Vậy mới là em gái của hắn

    Hai ngày trôi qua thật dễ dàng

    Tôi cũng đã phá nát mấy chục cái bia thì Duagloth cũng cho tôi đi săn. Mà công nhận, các cái bia ở đây thật tệ, bắn mới vài mũi tên thì đã hư rồi. Bắn cung là sở trường của tôi, tôi rất ghét kiếm thuật vì nó chẳng thú vị chút nào, mà Ruth cứ bắt tôi học. Học cho nhiều vào rồi tôi cũng ít đụng tới kiếm. Thời thế ở đó cũng đâu loạn lạc. Khi xuyên đến thế giới này thì khác. Ruth cứ sử dụng thần giao mà nhắn tôi đủ thứ chuyện nên việc đi săn này, tôi không thèm thông báo luôn. Cứ xem tôi như một đứa nhóc 3 tuổi vậy. Tôi rất ghét. Ở đây có Duagloth quan tâm tôi là đủ rồi..

    Chuyên mục nhỏ: Sau đây là câu chuyện giữa Esther và Ruth:

    Hai người này đã gặp nhau từ nhỏ. Trong một chuyến đi, mẹ của Esther đã đưa cô đến thế giới của Ruth. Ruth cũng là đứa con lai như cô, hai người gặp ngau cũng trong hoàn cảnh rất đặc biệt. Và lúc đó Thượng Đế đã nói với mẹ của Esther rằng, bà phải trở về và để Esther ở lại. Để bảo vệ cho Esther, Thượng Đế đã sai một chàng trai đến để bảo vệ là Lyted và cho cô khả năng đi đến các thế giới khác. Bù lại, cô phải tìm phép thuật để có thể thực thi khả năng đó. Vì gặp nhau từ nhỏ (mà 10 tuổi có tính là nhỏ không nhỉ) hai cô gái rất thân thiết với nhau. Esther luôn năng động, muốn bảo vệ bạn thân mình. Ruth thì rất điềm tĩnh, luôn muốn tốt cho Esther. Vì thế Esther bị Ruth nhét vào đầu hàng trăm cuốn sách dạy lễ độ, phép thuật, lễ nghi.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  8. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương VI"
    Sáng sớm

    - Cái gì mà ồn ào thế – tôi nửa mơ nửa tỉnh ngồi dậy

    - Không phải em muốn đi săn sao? Quên rồi hả?

    Cái giọng quen thuộc này, khoan đã đây là phòng con gái mà.

    - Anh.. Muốn chết hả – một cái gối ném thẳng về hướng tiếng nói – ra ngoài!

    - Nếu còn muốn đi thì nhanh lên – Duagloth cứ thế bước ra cửa

    Tôi đứng dậy, ra khỏi giường:

    - ANNA!

    - Dạ.. công nương – Anna đang đứng góc từng bỗng giật mình

    - Sao chị để cho anh ấy vào – khuôn mặt tôi đằng đằng sát khí

    - Xin lỗi công nương, nô tỳ không dám ngăn ngài ấy

    - Haiz, được rồi, chuẩn bị đồ đi – tôi thở dài

    Không biết anh ấy đã thấy gì rồi. Theo thói quen, tôi chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng tanh. Lúc trước ngủ chung Ruth, không ai dám vào phòng chúng tôi. Nay ở đây, tôi cũng nghĩ vậy mà quên cái tên đó. Đáng ghét!

    * * *

    Tiếng vó ngựa khắp nơi. Mấy chục kỵ sĩ đứng đợi tôi đến là xuất phát

    - Sao đông vậy anh?

    Duagloth không thèm trả lời, chỉ ra hiệu cho đám kỵ sĩ bắt đầu đi. Xem thường mình hả, phải cho hắn một bài học.

    Đoàn người chúng tôi hướng đến khu rừng rậm gần lâu đài. Nơi đây được đồn là có nhiều thú dữ nên tôi rất tò mò muốn đến. Lâu rồi chơi đụng tay đụng chân nên hơi chán. Hôm nay phải chơi hết mình

    - Esther.. – Duagloth gọi tôi

    - Sao vậy?

    - Em còn nhớ 15 năm trước, lúc em giúp anh không

    - Em nhớ, mà có chuyện gì sao?

    - Em thật mạnh mẽ

    - Chỉ vậy thôi ư? Sao anh lại lôi chuyện cũ ra chứ

    - Có lẽ anh lo lắng quá nhiều rồi – Duagloth tự dưng nhỏ tiếng – Anh sợ anh sẽ đánh mất em lần nữa

    Nhìn bộ mặt nghiêm túc của anh ấy, tôi cũng đã hiểu ra chuyện. Anh ấy muốn tôi mãi mãi ở cùng anh ấy:

    - Anh biết không? Loài chim được Thượng Đế ban tặng cho đôi cánh không phải chỉ để cho đẹp, mà nó dùng để bay. Một con chim ở trong lồng son không bao giờ vui vẻ bằng một chú chim tự do, nó sẽ chết dần, chết mòn trong cái lồng xinh đẹp ấy.

    Duagloth không nói gì, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình thì hắn nhận ra rằng, hắn thật sự thèm muốn nó. Hắn không muốn thứ ấy cứ thế mà vuột mất. Nhưng hắn không thể nào giam cầm cô em gái đầy sức sống ấy, huống hồ chi, cô ấy lại là một thiên thần có sức mạnh thật sự

    - Sao vậy? Anh không được khoẻ à? – tôi lo lắng nhìn Duagloth – Hay chúng ta trở về

    - Không cần đâu. Cứ đi tiếp đi – Cuối cùng hồn phách hắn cũng trở lại, nhưng hắn không dám nhìn thẳng Esther

    - À, nói đến lúc đó em nhớ lại cảnh anh khóc sướt mướt. Thật là dễ thương.. Hay là anh làm lại một lần nữa nha

    - Gì chứ! Anh không đùa với em đâu -Duagloth đỏ mặt

    - Anh đáng yêu quá!

    Nhưng nói tới đây, mặt Duagloth trở nên nghiêm túc. Thời gian ấy chẳng vui vẻ tí nào. Sau khi tôi rời anh ấy không lâu, anh ấy đã thay đổi rất nhiều, nhiều lắm.

    Bầu không khí trở nên im lặng quá mức, chỉ có tiếng chân ngựa lộc cộc bước đi

    - Anh! Hay chúng ta thi đua đi

    - Thi?

    - Ngày hôm nay, ai săn được nhiều thú hơn sẽ thắng. Người thua sẽ làm theo lời người thắng. Anh thấy được không?

    - Tùy em

    - Vậy.. - Tôi chỉ ngay ba tên kỵ sĩ gần tôi nhất - Ba tên này sẽ là người của em, còn lại là của anh. Bắt đầu từ giờ đến chiều sẽ kết thúc. Good luck

    Nói xong tôi thắng ngựa chạy đi. Ba tên kỵ sĩ cũng biết điều chạy theo, không kịp cho Duagloth nói gì

    - Ha, cắt đuôi được anh ấy rồi. Cuối cùng mình cũng được tự do - tôi thở phào cho ngựa ngừng lại

    Xung quanh tôi là cây cối rậm rạp, tiếng chim kêu chíp chíp, tiếng suối róc rách làm tôi cảm thấy thư thái. Mình phải tận hưởng trọn chuyến đi săn này mới được!

    * * *

    Ba canh giờ sau

    - Haizzz, mệt thật

    Chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại. Nãy giờ tôi săn cũng được kha khá: Ba con nai, một con sư tử. Chuyến này tôi thắng chắc rồi. Haha!

    Sột soạt.. Im nào, hình như có gì đó trong bụi cỏ gần đó.. Tôi ra hiệu trật tự, kéo cung nhắm thẳng vào ngay bụi cỏ.

    Vút.. Mũi tên bay thẳng đến. Bỗng nhiên có một chú thỏ nhảy ra, né được mũi tên

    - Đáng ghét! Khoan đã

    Tôi nhìn con thỏ. Nó có một bộ lông màu đen, giữa trán nó có nửa cái mặt trăng. Nhìn quen quen..

    - Mẹ! - con thỏ kêu lên

    - A, tiểu hắc thỏ! - cuối cùng tôi cũng nhớ ra

    Tiểu hắc thỏ là con của tôi và Ruth, chúng tôi còn có một tiểu bạch thỏ nữa nhưng nó thuộc chủ quyền của Ruth, con tiểu hắc thỏ thuộc chủ quyền của tôi

    - Sao con lại ở đây? - tôi xuống ngựa chạy, chạy lại ôm nó

    - Là mẹ Ruth bảo con đến giám sát mẹ

    - RUTH! Con nhỏ đáng ghét đó. Khổ cho con rồi. Phải đi xa như vậy

    - Dạ. Là mẹ Ruth đưa con đến đây nên con không mất tí năng lượng nào

    - Vậy thì tốt. Con thật đáng thương. Bị mẹ kế bắt nạt rồi

    - Sao mẹ lại nói mẹ Ruth là mẹ kế?

    - Con phải cẩn thận với mẹ kế nghe chưa. Hehe, Ruth ơi! Cậu không bao giờ thắng được tớ đâu

    (Ruth: Cậu lại lên cơn rồi Esther. Về đây rồi cậu đừng trách tại sao tớ ác. Cậu đừng quên giữa chúng ta có thần giao cách cảm, tớ nghe hết điều cậu nói đấy)

    - Ủa, hình như mình nghe tiếng của Ruth. Mà thôi, Ruth làm gì có ở đây. Đi về thôi

    - Mình có nên có với mẹ về thần giao cách cảm không nhỉ? - tiểu hắc thỏ nghĩ - mà thôi, tội nghiệp mẹ quá

    - Sao vậy?

    - Không có gì hết. Chúng ta về thôi

    - Ukm

    Hôm nay là một ngày tuyệt vời. Tâm trạng của tôi rất tốt. Cuộc thi này mình phải chiến thắng
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  9. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương VII"
    Chương VII

    Tại điểm xuất phát

    - Anh Duagloth lâu quá

    - Duagloth là ai vậy mẹ? - tiểu hắc thỏ ngây ngốc hỏi

    - À, con phải kêu bằng bác đấy

    - Sao con có nhiều chú bác quá vậy?

    - Mà thôi, tốt nhất con đừng nói chuyện với bất cứ ai ngoài mẹ

    - Tại sao vậy?

    - Thì cứ nghe lời mẹ đi.

    Tôi sợ mọi người sẽ bị dọa vì một con thỏ biết nói, rồi tôi sẽ bị nghi ngờ là một phù thủy rồi ném đá tôi cho đến chết. Đối với ba tên kỵ sĩ đi theo tôi, tôi có thể dùng phép thuật để họ quên hết về tiểu hắc thỏ

    - Mẹ đang nghĩ gì vậy?

    - Mẹ đang nghĩ cách tìm anh Duagloth thôi

    - Không phải mẹ có kỹ năng dịch chuyển tức thời sao

    - Ừ nhỉ. Nhưng làm sao mẹ biết chỗ của anh ấy đây.. Đúng rồi, chiếc nhẫn. Con ở đây đợi mẹ nha

    Nói rồi tôi thi chuyển phép thuật

    * * *

    Bịch.. Tôi ngã từ trên xuống khi đang thi chuyển kỹ năng giữa chừng

    - A.. Đau quá..

    - Esther?

    - Anh Duagloth!

    - Sao em ở đây?

    - Đương nhiên là đón anh rồi

    Duagloth xuống ngựa, đến bên tôi

    - Em có đau lắm không?

    Nói rồi, Duagloth nâng tôi lên, để tôi trên ngựa

    - A.. a.. nh

    - Sao thế?

    - Không.. Không có gì - tôi đỏ mặt

    - Em thấy nóng hả?

    - Không, ngựa em để ở đầu rừng. Chúng ta về thôi

    * * *

    Kết quả cuộc thi

    Duagloth: Hai con gấu, một con hổ.

    Esther: Ba con nai, một con sư tử.

    * * *

    * * *

    * * *

    - Em thắng nhé!

    Thoạt nhìn ai cũng thấy là Duagloth hơn tôi nhưng tôi vẫn cố gắng dành phần thắng

    - Em giỏi lắm

    - Đương nhiên rồi. Vậy anh phải làm theo yêu cầu của em nha

    - Em muốn gì?

    - Em muốn.. sau này anh đi đâu thì anh cũng phải dẫn em theo

    * * *

    - Không nói là đồng ý phải không? Yeahhh. Em yêu anh quá đi

    - Nhưng.. đi theo anh là phải chịu khổ đó

    - Em trải qua nhiều chuyện rồi. Một chút khổ không làm gì được em đâu. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là được rồi

    - Tùy em

    Nói rồi, Duagloth quay đi. Có lẽ hắn đã lo xa cho cô em gái của hắn rồi.

    * * *

    - Mẹ..

    - Gì thế?

    - À.. Mẹ Ruth nói con bảo mẹ phải trở về

    - Gì chứ?

    Tôi vẫn chưa muốn trở về tí nào. Nhưng nếu Ruth gọi về giữa nhiệm vụ chắc là việc quan trọng rồi, có điều tôi hơi lo cho Duagloth. Chuyến đi sắp tới của anh ấy chắc chắn là có chuyện rồi

    - Tiểu hắc, con ở lại theo dõi Duagloth. Nếu có chuyện gì nhờ con đỡ một phần nha. Trở lại mẹ sẽ thưởng

    - Vâng, mẹ đi về vui nha

    - Ừ

    Thật sự trong lòng tôi chẳng vui tí nào, nhưng đành phải về thôi. Không để Duagloth lo lắng tôi để lại một bức thư nhỏ trên bàn, nói rằng tôi đi làm một số việc sẽ trở lại sớm thôi

    * * *

    Phép dịch chuyển không gian..

    Ở cổng trước lâu đài lớn

    - Linh! Có gì nói mau - tôi không giấu được sự bực bội

    - Vào trong lâu đài đi. Tớ không muốn nói chuyện ngoài cổng đâu

    Phòng ngủ

    - Cuối cùng là chuyện gì - tôi ngồi xuống giường

    - Cậu đến gặp Mued đi

    - Thời cơ vẫn chưa đến. Tớ không muốn

    - Cậu phải nhanh chóng tập hợp gia đình chúng ta lại. Còn giải thích việc quay ngược thời gian.

    - Nhưng chúng ta đã thống nhất là sẽ từ từ nói Mued sau mà

    - Không được! Chúng ta phải hợp sức chống lại Lucifer. Cậu biết rõ hắn đã làm gì chúng ta mà

    - Bây giờ còn sớm. Cậu gấp quá đấy

    - Sau khi sử dụng phép quay ngược thời gian, hắn đã mất nhiều linh lực vì thế lúc này hắn vẫn còn yếu. Đây là lúc chúng ta phản công

    - Nhưng..

    - Ngọc, cậu còn lưu luyến hắn phải không?

    * * *

    - Tớ biết đã có một thời gian hai người yêu nhau, nhưng hắn đã thay đổi rồi. Hắn là ác quỷ

    - Cậu thôi đi! Tớ cũng là một con quái vật. Tớ là đứa con lai giữa trắng và đen. Tớ có yêu ác quỷ hay không là việc của tớ

    - NGỌC! Có phải cậu ở bên hắn mấy tháng qua nên cậu..

    - Đó là Duagloth, không phải Lucifer

    - Hai người đó có khác gì nhau

    - Duagloth là Duagloth, Lucifer là Lucifer. Cậu đừng xem họ là một

    - Hừ, cậu không phải luôn xem Duagloth là Lucifer à?

    - Tớ không hề xem Duagloth là thế thân đâu. Bây giờ hắn là anh trai của tớ, cậu tôn trọng anh ấy một chút đi - tôi lạnh lùng bước ra cửa

    - NGỌC..

    Tôi không để Linh kịp nói gì nữa, cứ thế bước ra, đóng rầm cửa lại. Tại sao cậu ấy lại như thế chứ?

    - Ngọc! Cuối cùng cũng gặp em

    - Ơ, Vamp! Sao anh ở đây

    - Anh nghe nói đá grace (*) của em bị hư, anh đem viên khác đến

    - Cảm ơn anh, chúng ta ra vườn nói chuyện đi

    - Ừ

    *đá grace là viên đá phong ấn sức mạnh ma cà rồng trong người Esther

    Vườn..

    - Hai em cãi nhau phải không?

    - Vâng, cậu ấy lại xem thường đứa con lai như em rồi

    - Sao em lại nói vậy? Anh thấy em rất tuyệt mà

    * * *

    - Có lẽ em rõ anh nhất. Anh cũng là con lai, một đứa con của ma cà rồng và một vị tiên. Vì thế anh mới chịu được ánh nắng mặt trời. Dù em là con lai nhưng em lại là một nữ hoàng cao quý

    - Nhưng mà..

    - Anh hiểu, cha mẹ em vốn không thuộc về nhau nhưng họ cũng đã cho em ra đời. Em phải quý trọng và tự hào chứ. Em có một người mẹ là thiên thần được Thượng Đế quan tâm, em có một người cha là một ma cà rồng có dòng máu hoàng gia-dòng máu của các vị vương của ma cà rồng trên khắp vũ trụ. Đến anh cũng không xứng để làm người hầu nữa

    - Anh đừng nói như vậy chứ. Em đã nhận anh là anh trai. Anh thuộc trong gia đình của em và anh là người thân của em mà

    - Vậy em hãy vui lên, đừng ủ rũ nữa. Để anh giúp em gắn viên đá grace vào vòng chân nhé

    - Vâng

    Vamp quỳ xuống, nhẹ nhàng thay viên đá nhỏ ở vòng chân của tôi

    - Xong rồi đó. Em thưởng gì cho anh

    - Ơ..

    Bỗng Vamp ôm nhẹ, vuốt mái tóc của tôi để lộ cái cổ trắng tinh

    - Cho anh chút máu nhé - Vamp liếm nhẹ trên cổ tôi rồi cắn xuống

    - Ưm, ít thôi. Mai em phải đi rồi, đừng nhiều quá em mệt
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  10. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương VIII"
    La Mã

    - Thật là mệt. Dùng nhiều phép thuật quá rồi. Có lẽ mình nên nghỉ ngơi vài ngày nhỉ - tôi ngồi xuống giường than thở

    Ở đây đã hơn một tuần trôi qua. Có lẽ Duagloth cũng sắp về rồi. Mà không, tôi không chắc anh ấy có gặp được Lâm Linh không nữa. Nếu anh ấy không gặp được thì anh ấy sẽ khốn khổ hơn rất nhiều

    - MẸ! - tiểu hắc thỏ nhảy lên khi thấy tôi

    - Duagloth có sao không? - tôi lo lắng hỏi

    - Dạ, người mẹ bảo con theo dõi đã bị ám sát. Con đã giúp đỡ một phần nên không đến nỗi phải chết nhưng mất rất nhiều máu và lạc vào một lâu đài ở Anh quốc

    - Mẹ hiểu rồi. Chỉ cần anh ấy không mất mạng là được. Mẹ biết anh ấy rất mạnh mẽ, có thể chịu được vết thương đó mà. Bây giờ mẹ đi đón anh ấy

    - Nhưng mẹ đã sử dụng quá nhiều phép thuật rồi. Không đủ năng lượng để sử dụng phép dịch chuyển tức thời hai lần đâu

    - Vậy con chuẩn bị cho mẹ hai con thiên mã

    - Thiên mã? Ở đây khó tìm lắm. Mẹ đừng đùa chứ

    - Cứ nghe theo lời mẹ. Mẹ đi đây

    - Vâng, mẹ đi thông thả

    * * *

    - Cầu mong anh ấy chịu được - tôi nói nhỏ bước đi trong hầm rượu

    Bỗng nhiên tôi phát hiện anh ấy nằm ở một góc tường, tôi nhanh chóng chạy lại. Vết thương tuy không còn chảy máu nhưng quá nặng. Nhìn Duagloth có vẻ vừa chợp mắt, trên người anh ấy có một cái khăn, chắc chắn anh ấy đã gặp Lâm Linh. Tôi vươn tay định chạm vào người Duagloth thì bỗng nhiên anh ấy bắt lấy cổ tay tôi

    - Ai? - Duagloth nhanh chóng mở mắt

    - Là em- tôi nhẹ nhàng trả lời

    - Esther! Tại sao em lại ở đây? - Duagloth ngạc nhiên

    - Anh yên nào, để em giúp anh trị vết thương

    * * *

    Tôi nhanh chóng lấy trong áo ra một lọ thuốc màu xanh, đọc câu thần chú hệ gió, những hạt bột bay lên rồi hạ xuống trên vết thương



    Vết thương ngay tức khắc liền lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

    - Anh thấy đỡ hơn chưa

    - Em giỏi lắm

    - Ý anh là sao chứ? Anh còn thời gian mà khen em hả. Anh đang ở địa phận của kẻ thù đó

    - Bởi vì có em nên anh không lo

    - Dẻo miệng ghê. Em giết anh chết luôn bây giờ. Anh ỷ lại em quá đó

    - Vì em là thiên thần giỏi giang, mạnh mẽ nhất của anh nên anh không lo gì

    - Em chịu thua anh luôn. Thôi chúng ta về La Mã thôi

    - Ừ, em có chuẩn bị không?

    - Đương nhiên là có rồi. Em đã chuẩn bị ngựa cách lâu đài này 3 dặm. Phép thuật của em bây giờ rất yếu, không thể dịch chuyển đến tận nơi. Có lẽ chúng ta phải đi bộ một quãng

    - Không sao, vết thương của anh đã lành rồi. Sẽ không sao đâu

    - Ai nói đã lành. Chỉ là vết thương mới liền miệng thôi, phải mất 1 ngày nội thương mới khỏi

    - Em đừng lo..

    - Được rồi

    * * *

    Bên ngoài lâu đài

    Năng lượng của tôi cũng cạn, nên tôi chỉ dịch chuyển đến một khu rừng cách đó 2 dặm

    - Anh đi được không? - tôi dìu nhẹ Duagloth

    - Anh đi được, em không cần lo - Duagloth cứ thế hất tay tôi ra

    * * *

    Tôi đi trước, Duagloth bước theo sau đi qua khu rừng. Một sự im lặng không hề nhẹ bao trùm lên chúng tôi. Duagloth nhìn theo dáng người thanh mảnh của tôi bước đi bỗng rung lên, anh ấy dừng lại

    - Sao thế? - tôi lo lắng nhìn Duagloth

    - Không sao đâu. Em cứ đi tiếp đi

    - Anh đừng cố sức

    Tôi huýt sáo. Hai con thiên mã từ trời bay xuống. Không dễ gì mượn được hai con ngựa này. Nhưng nếu kêu chúng đến ngay chỗ lâu đài thì sẽ tập trung sự chú ý của người khác. Vào sâu trong rừng sẽ ít người hơn

    - Bắt đầu từ đây chúng ta sẽ đi ngựa nha

    * * *

    Hai con thiên mã từ từ cất cánh đưa chúng tôi trở về lâu đài

    * * *

    Đã 3 ngày kể từ ngày đó. Duagloth không nói gì với tôi, còn lại tránh mặt tôi nữa. Điều đó làm tôi thật sự lo lắng. Tôi đã chuẩn bị vài loại dược trị thương muốn đưa cho anh ấy nhưng vẫn chưa có cơ hội. Vết thương đã lành hẳn rồi, nhưng sau này anh ấy phải đi xử lý công việc nữa. Tôi mong anh ấy vẫn thấy ổn. Tốt nhất nên đến gặp mặt thì tốt hơn. Có lẽ anh ấy đang ở phòng

    Cốc cốc..

    - Ai?

    - Là em, Esther

    - Vào đi

    Tôi mở cửa bước vào. Căn phòng rất tối, chỉ có duy nhất một cây nến ở trên bàn làm việc. Duagloth dừng viết, nhìn tôi:

    - Em có chuyện muốn nói với anh

    - Anh cũng có chuyện muốn với em

    - Anh nói trước đi

    - Giáo hoàng gửi thư, muốn anh đến Roma. Vì cuộc thi lần trước nên anh sẽ dẫn em theo. Em chuẩn bị đi

    - Đi Roma thật ư? Yeahhhh. Em thương anh quá đi! - tôi hét lên, phát tan sự yên tĩnh trong phòng

    - Vậy em muốn nói gì?

    Tôi lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ

    - Đây là thuốc phục hồi. Anh nên nghỉ ngơi một chút. Đừng quá gắng sức

    - Em lại quá lo rồi. Vết thương đã lành hẳn rồi

    - Không phải vết thương đó. Anh đã làm việc quá sức rồi, anh cần nghỉ

    * * *

    - Vì thế em quyết định chuyến đi này sẽ kéo dài hơn dự định 3 ngày. Đó sẽ là thời gian của riêng hai chúng ta

    - Em lại làm chuyện không đâu

    - Anh.. anh muốn gì hả?

    - Anh rất bận..

    - Anh hết thương em rồi phải không? Huhu, em giận anh luôn

    - Thôi được rồi, anh chiều em

    - Yeah, anh dễ thương quá - tôi hôn nhẹ lên má Duagloth

    Anh ấy giật mình, phản ứng rất lạ. Chẳng lẽ..

    - Đó là nụ hôn đầu tiên anh nhận được.

    - Kể cả mẹ của anh..

    - Anh chưa từng gặp bà ấy, chỉ vì bà ấy là..

    - Duagloth.. Đây là lần đầu tiên anh mở lòng. Em cứ nghĩ anh không thích nói về mẹ của anh

    - Đúng như vậy, anh thật sự rất ghét bà ấy. Chính bà ấy đã bỏ rơi anh, nếu như bà ấy không sinh anh ra trên đời này thì tốt hơn. Chính vì bà ấy đã khiến anh chịu nhiều đau khổ, chính bà ấy đã khiến anh trở nên như vầy, không còn nhân tính nữa..

    - Không, anh là con người dịu dàng, quan tâm đến người anh thật sự yêu thương. Chỉ là anh không biết cách thể hiện thôi. Sau này chúng ta còn nhiều thời gian, hãy tận hưởng đi, Duagloth.

    - Es.. Esther

    Duagloth vuốt nhẹ mái tóc, khẽ hôn lên trán tôi

    - Đây là lời đáp trả. Cảm ơn nhé. Tối rồi, em về phòng đi

    - Ngủ ngon!

    - Ngủ ngon!
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
  11. Esther Nguyễn

    Bài viết:
    53
    "Chương IX"
    Chương IX

    Sáng hôm sau

    Tôi dậy sớm hơn thường lệ. Emma sửa soạn mặc cho tôi một bộ đầm xoè ngắn, rất dễ thương. Tôi bước đến trước gương, bế hắc tiểu thỏ lên thì thầm:

    - Con biến thành bông tai đi

    - Ý mẹ con sẽ phải biến thành trang sức để mẹ đeo hả? Ở đây mẹ có thiếu món gì đâu?

    - Đúng là mẹ không thiếu, nhưng nếu con muốn đi theo thì làm ngay.

    - Con không chịu đâu. Hic hic, mẹ ăn hiếp con.

    - Con mà không nghe, mẹ quăng con về bây giờ.

    - Hic hic, mẹ đáng ghét!

    Nói rồi, tiểu bạch thỏ biến thành đôi bông tai có đính kim cương đen lấp lánh, xinh đẹp. Tôi cầm chúng lên, đeo ngay vào. Bây giờ hoàn hảo rồi. Đi thôi!

    Từ đây đến Roma mất khoảng 1 ngày đường, chưa kể thời gian nghỉ chân. Đến Roma rồi thì cũng phải mất 1 canh giờ để đến hoàng cung. Có lẽ hôm sau mới gặp được giáo hoàng.

    Tôi thì khá lo lắng cho chuyến đi này, có lẽ nó không đơn giản là một chuyến đi bình thường. Những kẻ đã ám sát Duagloth chắc chắn không bỏ qua cơ hội này vì chúng nghĩ vết thương của anh ấy không thể lành nhanh chóng được.

    - Em đừng lo - Duagloth bỗng nhiên bước vào phòng.

    - Sao anh lại vào đây?

    - Chuyến đi này chắc chắn an toàn. Những kẻ đó anh đã xử lý hết rồi.

    - Ai nói em sợ nguy hiểm. - bỗng nhiên tôi nghĩ đến câu sau của Duagloth - Nhưng.. những kẻ đó.. anh đã.. giết hết ư?

    - Đúng vậy! - Duagloth lạnh lùng trả lời.

    - Bây giờ.. em hiểu vì sao giáo hoàng lại gọi anh rồi

    - Hừ, đi thôi. Trễ rồi.

    * * *

    - Lên xe đi!

    - Khoan đã, em không thích đi xe ngựa.

    - Lên mau!

    - Hức, đồ đáng ghét! Ỉ lớn hiếp em - tôi giận dỗi bước lên xe, đóng cửa một cái rầm.

    Duagloth không nói gì hết, ra hiệu cho quân lính xuất phát.

    * * *

    Chiều tà..

    Chiếc xe cũng đưa tôi đến Roma, chuyến đi xa này làm tôi khá mệt mỏi, tôi chỉ muốn ngủ một giấc. Bỗng nhiên chiếc xe thắng gấp làm tôi xém té xuống sàn. Có tiếng gõ cửa nhẹ.

    - Đến nơi rồi, xuống đi!

    Nãy giờ không để ý thì tôi cũng đã đến nơi. Mở cửa bước ra. Trước mắt tôi là sự huy hoàng, sự huy hoàng của La Mã cổ. Những cây cột được trang hoàng lộng lẫy, những bức tượng con vật được đẽo gọt một cách cánh thận những bức tường kiên cố.

    - Đi thôi! - Duagloth nắm lấy tay tôi dẫn đi - ở đây rất rộng, cẩn thận lạc đường.

    - Vâng!

    Duagloth đưa tôi vào vương cung. Tất cả mọi người đều kính cẩn chào, ai ai cũng ngạc nhiên về tôi và thái độ của Duagloth đối với tôi, bàn tán to nhỏ làm tôi rất khó chịu.

    Chúng tôi dừng lại trước một căn phòng lớn. Có lẽ đây là phòng dành riêng cho Duagloth. Nhưng.. khoan đã, chẳng lẽ tôi.. ở chung với anh ấy!

    - Anh.. chúng ta.. ngủ chung hả?

    - Đương nhiên rồi. Vì việc này quá gấp nên anh chưa chuẩn bị. Với lại.. chúng ta là anh em, chuyện này không sao đâu.

    - Không sao mới lạ. Anh cứ làm như chúng ta là con nít vậy.. - tôi bực bội đáp trả.

    - Coi như là em đền bù cho quá khứ của anh đi - Duagloth hôn nhẹ lên trán tôi.

    - Được rồi - tôi mềm lòng, đẩy cửa bước vào.

    Không gian trong phòng rất rộng rãi. Có một cái bàn ở giữa phòng, một cái giường và một phòng tắm riêng, giữa phòng có một cái đèn trần rất đẹp với những cây nến lung linh. Quả là người có quyền lực có khác, căn phòng được bố trí để người ở có thể cảm thấy thoải mái nhất.

    Tôi ngồi xuống ghế một cách khó chịu. Căn phòng này chỉ có một chiếc giường, như vậy chúng tôi phải bắt buộc ngủ chung. Việc này làm tôi gợi lại những chuyện không hay trước đây, nhưng để Duagloth vui, tôi đành bấm bụng làm theo.

    - Nếu em không thích thì anh ngủ trên ghế cũng được. - Duagloth dường như đoán được ý nghĩ của tôi.

    - Không sao đâu - tôi gượng cười - dù gì em cũng quen với việc ngủ chung rồi.

    - Anh không ép em.

    - Được mà, chúng ta sẽ có một buổi tiệc đêm, cùng nhau uống trà, ăn bánh, kể những câu chuyện cho nhau. Em sẽ làm những điều mà một em gái nên làm, em sẽ tạo nên một kỷ niệm cực đẹp giữa hai chúng ta.

    * * *

    Duagloth im lặng suy nghĩ một lúc, rồi đáp lại.

    - Ừm. Chỉ cần em thấy thoải mái là được.

    - Em rất thoải mái mà. Anh đừng lo.

    - Bây giờ anh phải đến chào giáo hoàng, em cứ ngoan ngoãn đợi ở đây.

    - Không chịu đâu. Em muốn ra ngoài cơ! - Tôi làm nũng

    - Được rồi - Duagloth đưa tôi một cái huy hiệu nhỏ - cầm cái này theo, em sẽ có thể tự do đi lại trong cung điện.

    - Vâng, anh đi mau nhé!

    - Ừm

    Duagloth hôn nhẹ lên trán tôi rồi mở cửa bước ra ngoài. Cuối cùng tôi cũng được ở một mình, bây giờ tôi có thể thoải mái làm những điều mình muốn rồi.

    Thế là tôi chạy ngay đến khu bếp chuẩn bị một ít bánh, trà. Đám đầu bếp bị tôi dùng huy hiệu dọa bọn họ sợ xanh cả mặt. Không ngờ Duagloth cũng có tiếng đến thế nên làm cái tính quậy phá của tôi trỗi dậy, thế là trên đường về, tôi trở thành một bad girl. Dùng huy hiệu đi vòng vòng hù dọa đám nô tỳ. Nếu không phải vì ở hành tinh trung tâm bị Ruth mắng suốt ngày, lại còn phải đóng giả làm em gái ngoan hiền thì tôi cũng không dấu bản tính thật đâu.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAdmin thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...